Ngô Ngôn cười khổ: "Bọn anh làm nhiệm vụ, không phải nhất định là ở trong núi, chính là huấn luyện ở rừng núi là nhiều hơn một chút. Tiểu Lăng anh và La Tuệ chỉ là quan hệ đồng sự, lần trước hợp tác song là về sau cũng không gặp mặt một lần nào. Cô ấy có gia đình, chồng cô ấy cũng là quân nhân, em nói như vậy cô ấy mà biết được thì sẽ không tốt. "
Chu Lăng lé mắt anh: "Thật sự là quan hệ đồng sự?Mà làm sao cô ấy lại biết em là vợ của anh?Căn bản ngày đó chúng ta gặp nhau cũng không nói chuyện, mà anh đang làm nhiệm vụ lại còn cùng cô ấy nói chuyện riêng, nói em là vợ anh?"
Ngô Ngôn do dự một chút: "Là cô ấy xem ra được tình huống không thích hợp, nên hỏi anh. "Bằng không anh làm sao cùng với người đồng sự hợp tác nói chuyện riêng tư?Huống chi đây là nhiệm vụ trung.
"Quan sát thật cẩn thận, "Chu Lăng hừ lạnh, Cô ấy không nên đem lực chú ý tập trung vào làm nhiệm vụ trung sao? Chúng ta chẳng qua nhìn bằng ánh mắt mà cô ấy liền nhận ra vấn đề?"
Ngô Ngôn ngẩn người nói: "Đây là thói quen nghề nghiệp, công việc của cô ấy yêu cầu phải có sức quan sát thật tốt. "
Chu Lăng là người có tính tình thẳng thắn, cô nhịn rồi nhẫn, nhưng là vẫn không nhịn được hỏi: "Em xem thấy anh đối với cô ấy đặc biệt rất săn sóc, tựa như theo em cùng một chỗ giống nhau. "
Ngô Ngôn khó hiểu: "Săn sóc như thế nào?"
Chu Lăng ngượng ngùng nói một ít động tác nhỏ của anh làm cho cô động tâm, hơn nữa nhìn thấy hành động của anh đối với người con gái khác cũng hết sức tâm lý như vậy, phụng phịu nói: "Làm sao không săn sóc?Ai nhìn thấy đều sẽ không nói hai người là đồng sự, mà là một đôi tình lữ. "Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua chua, mùi vị tựa hồ như đã lên men.
Ngô Ngôn vốn là người không giỏi ứng phó với phụ nữ, nhưng lúc này lại cảm thấy phụ nữ thật là không thể nói lý. Rõ ràng sự tình rất đơn giản, mà cô như thế nào lại biến phức tạp như vậy?Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lâu rồi, vẫn còn nhớ, mà là nhớ rất kỹ. Anh cảm thấy chuyện này anh đã giải thích vô số lần, có thể nói cũng đều nói hết ra, mà cô lại không tin, chẳng lẽ cô lại hy vọng anh và La tuệ thật sự có cái gì? Mặc dù Ngô Ngôn cũng là người giỏi nhẫn nhịn, nhưng lúc này vấn cảm thấy người lại nổi nóng, anh lớn tiếng nói: "Anh nói lại một lần cuối cùng, anh và La Tuệ chỉ là quan hệ đồng sự bình thường!Anh không muốn bàn đến chuyện này nữa, em không cần phải cố tình gây sự. "
Lần đầu tiên Chu Lăng thấy anh tức giận lớn như vậy, liền ngây ngẩn cả người một chút. Phục hồi lại tinh thần, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, đứng cả buổi ở nơi đó, vừa ủy khuất vừa thương tâm, nhịn không được liền khóc lên. dạ dày cô vốn dĩ đang còn khó chịu, vừa khóc lại bị ho, cảm thấy trong cổ họng có mùi vị ghê tởm đi lên, không kịp vọt vào phòng vệ sinh, "Oa"một tiếng liền phun ra. Cũng may mấy hôm nay cô không có ăn cơm, cũng không ăn cái gì, nên chỉ nôn ra nước. Chính là trong mắt còn chứa lệ, trên trán đều là mồ hôi lạnh, mặt cũng đỏ bừng nhìn rất đáng thương.
Ngô Ngôn vừa rống lên bây giờ hoàn toàn liền hối hận, xem cô khó chịu như vậy, nhưng hối hận lại không kịp, lại không biết nói cái gì, hay lấy lòng an ủi, đành phải đứng một bên lấy tay vỗ vỗ lên lưng cô, rồi lấy nước cho cô uống. Chu Lăng yên lặng nhận nước uống, cả người lại uốn éo, né tránh anh đụng trạm, tự mình đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Ngô Ngôn thở dài bất đắc dĩ, cầm khăn đến lau sạch sẽ, hướng Chu Lăng nói: "Được rồi đừng khóc, mau uống thuốc rồi ngủ một giấc... Có muốn ăn gì hay không?"
Chu Lăng cũng không thèm nhìn tới anh liếc mắt một cái, uống thuốc rồi ngồi trở lại trước máy tính, lạnh lùng thốt: "Em là người như vậy, thích cố tình gây sự với người, anh còn để ý đến em làm cái gì?"
Ngô Ngôn không biết nói cái gì để vãn hồi lại, đành phái chuyển ghế lại ngồi bên cạnh cô, nhìn cô khởi động máy tính, mở QQ, mở trang web, cuối cùng phiền chán tắt máy đi, cởi áo khoác vất lên ghế, đá dép lê xuống lên giường đi ngủ. Đối với sạch sẽ Ngô Ngôn yêu cầu rất cao, Ngày thường Chu Lăng rất chú ý không đem các thứ này nọ vất loạn, đồ đạc để chỉnh tề, lúc này trong lòng đang tức giận, cố tình vung mạnh tay chân đồ vật ở trên bàn, ghế ngồi để sai lệch, dép lê đá bay...
Ngô Ngôn cười khổ, cũng không nói cái gì, đem này nọ thu dọn xong, áo khoác cũng treo lên, nhìn xem thời gian nói: "Anh đi nấu cơm, em ngủ một giấc cho tốt, chờ em dậy rồi ăn cơm. "
Chu Lăng rụt lui thân mình lại, dúi đầu vào chăn không nói gì.
Ngô Ngôn cũng không nói gì nữa, cúi người giúp cô đắp chăn lại cho tốt, đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Chu Lăng nghe thấy âm thanh, theo chăn ngẩng đầu lên, thấy không còn người ở trong phòng lặng nề thở ra. Cô kinh ngạc nằm ở trên giường, trong lòng nói không nên lời, hối hận buồn bực phiền chán.
Cô cũng biết chính mình là có điểm cố tình gây sự, nhưng chính cô lại khống chế không được cái loại cảm giác chua chua, khống chế không được nghĩ đến Ngô Ngôn nổi giận. Sớm biết rằng như vậy sẽ không kết hôn, cô vốn không nghĩ đến đi xem mặt rồi kết hôn, chỉ đơn giản hai người sống cùng nhau, ai biết được lại phiền toái như vậy. Nếu không phải có hai bác sĩ kiểm tra, nói không có mang thai, chính là viêm dạ dày, cô cũng phải hoài nghi chính mình là có, bằng không như thế nào cảm xúc lại kỳ quái như vậy?
Đương nhiên, nếu đây là tiểu thuyết, cô có phải nên nghĩ lại chính mình có phải hay không đã yêu Ngô Ngôn. Nhưng cô không có cảm giác rung động, cô thấy Ngô Ngôn mặt cũng không đỏ tim không đập, sẽ không chú ý đến mình có phải không xinh đẹp, quần áo có chỉnh tề, phòng có sạch sẽ hay không... Muốn nói tình cảm, nhiều nhất chính là ở chung sau đó nảy sinh tình cảm đi! Hoặc là còn muốn hơn nữa sinh hoạt cùng nhau cả đời, sinh ra một loại ỷ lại.
Chẳng lẽ đây là quấy phá giữ lấy dục?Không cho phép chồng của mình ở bên ngoài bị người khác nhúm chàm gì đó, sợ người khác đoạt lấy người nhà của mình?
Ai nha loại tình cảm này này nọ thật là thực phiền toái!Đang suy nghĩ đợt nhiên, nghe được thanh âm "Bang Bang "sau đó khẩn trương nhìn thoáng cửa phòng, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Hơn nửa ngày, cô không nghe thấy động tĩnh, vụng trộm đem ánh mắt nhìn nhìn, không có người. Cô nhẹ nhàng thở ra dư lại có chút mất mát, Ngô Ngôn đại khái ở phòng bếp đi. Cô xoay người, phiền chán đem chăn đá xuống, nhìn nó rơi xuống hơn một nửa xuống dưới giường cũng lười kéo lên, chính là king ngạc nằm ở đàng kia, nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu rối loạn.
Ngô Ngôn nhất định rất tức giận chứ?Rõ ràng anh cũng đã nói qua nhiều lần, nhiệm vụ phải giữ bí mật, thân phận của La tuệ cũng phải giữ bí mật, nhưng cô vẫn buộc anh đem sự tình nói rõ ràng. Ngô Ngôn cảm thấy cô không thể nói lý, thực cố tình gây sự chứ?Ô... Hình tượng ôn nhu của cô, hình tượng bình tĩnh bình tĩnh, hình tượng rộng lượng của cô, vừa đi đâu hết rồi.
Cô ở trong lòng khóc thét, lại xoay cái thân, thời điểm cô phát hiện nửa thân mình đã không còn ở trên giường thì đã chậm, "Phanh" một tiếng, nửa người đau đớn.
Còn không kịp đứng lên, cô được một đôi tay ôm lên, trong lòng cô cả kinh, định giãy dụa chợt nghe Ngô Ngôn nói: "Tiểu Lăng, đây là làm sao vậy?"
Chu Lăng mặt đỏ, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận bị ngã. "
Ngô Ngôn chịu đựng sắc mặt, nói: "Nếu đã tỉnh thì đi ăn cơm, cơm đã chín. "
Chu Lăng cúi đầu đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, mới bước vào cửa chợt nghe thấy tiếng cười của Ngô Ngôn truyền đến. Cô buồn bực cô lỗ một tiếng, nhìn gương soi lại mình, lại phát hiện trong ánh mắt tất cả đều là ý cười.
Này xem như là rất tốt chứ?Anh không có tức giận, thật tốt.
Ngô Ngôn là thích ăn thịt, đàn ông, nam quân nhân, hơn nữa vẫn là quân nhân phương bắc, chủ yếu cũng thích ăn thịt, Nhưng là lúc này đây, trên bàn cơm không nhìn thấy một miếng thịt nào, tát cả đều là một màu rau dưa, bên trong còn có không ít gừng tỏi.
"Dạ dày của em không được tốt phải dưỡng. ăn nhiều rau dưa một chút, còn có gừng đối với dạ dày của em rất tốt. "
Ngô Ngôn lôi ghế ra giúp cô ngồi xuống, trên bàn các món ăn đều nóng hôi hổi, cháo táo đỏ, cũng tốt cho dạ dày lắm.
Nhìn trên bàn đồ ăn, Chu Lăng cảm thấy mình như là muốn khóc, bởi vì cái mũi lại lên men. Cô dùng sức trừng mắt đem nước mắt nuốt trở về, cười nói: "Không phải anh thích ăn thịt sao? Lần sau không cần làm như vậy, mà hãy làm thêm hai món mà anh thích ăn. "
Ngô Ngôn cười nói: "Anh cái gì cũng ăn được, không kén ăn. Hơn nữa dạ dày của anh cũng không được tốt lắm, vừa vặn cũng dưỡng bệnh với em. "
Chu Lăng liếc trắng mắt: "Nói bậy, em là cả ngày không vận động, ăn cái gì đều được. Anh phải huấn luyện nhiều, có đôi khi còn phải làm nhiệm vụ, lại đòi ăn chay giống em, làm sao mà có thể đi được?"
Chu Lăng là người ngay thẳng, nếu cô cảm thấy mình thật sự làm sai thì sẽ rất sảng khoái nhận sai. Ăn cơm xong, không có giống như mọi khi ngồi trước máy tính, mà ngồi cọ xát bên cạnh Ngô Ngôn, cúi đầu nói: "Ngô Ngôn thật xin lỗi, hôm nay là em không đúng, anh đừng tự trách mình. "
Ngô Ngôn kinh ngạc nhìn cô, trong chốc lát nở nụ cười, lấy tay kéo cô vào trong lòng nói: "Không có việc gì. Anh thừa nhận lúc ấy cũng có điểm tức giận, nhưng tỉnh táo lại cẩn thận xuy nghĩ, anh lại cảm thấy thật cao hứng. "
Chu Lăng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, làm sao lại có người bị người khác cố tình gây chuyện lại cao hứng.
Ngô Ngôn nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, cúi đầu đặt lên môi hôn một cái: "Nếu anh làm cái gì em cũng không buồn phiền, anh đây mới lên tức giận. Em với bạn học nam gặp mặt, anh cũng tức giận giống nhau a. Tỷ như nói người kia là Lý Binh Khang, tự nhiên lúc âý anh cũng mất hứng, chính là em không có chú ý... "Nói đến đây, anh nhìn thoáng qua sắc mặt cô, nói: "Anh còn cố ý điều tra cậu ta, bởi vì hai người có quan hệ rất tốt. "
Chu Lăng dở khóc dở cười: "Anh điều tra cậu ta làm cái gì, em với cậu ta chỉ là quan hệ bạn học... Anh không lẽ là lợi dụng chức quyền điều tra chứ?Có thể hay không bị ai mắng? Nếu truyền đi sẽ bị ảnh hưởng nhều cái không tốt, khẳng định mọi người sẽ nói anh lấy công làm việc tư lạm dụng chức quyền a. "
Ngô Ngôn trấn an nói: "Anh không có quyền lợi điều tra cá nhân người khác, là nhờ bạn điều tra hộ, cũng không nói cho cậu ta biết điều tra để làm gì. "
Chu Lăng lé mắt anh: "Thật sự là quan hệ đồng sự?Mà làm sao cô ấy lại biết em là vợ của anh?Căn bản ngày đó chúng ta gặp nhau cũng không nói chuyện, mà anh đang làm nhiệm vụ lại còn cùng cô ấy nói chuyện riêng, nói em là vợ anh?"
Ngô Ngôn do dự một chút: "Là cô ấy xem ra được tình huống không thích hợp, nên hỏi anh. "Bằng không anh làm sao cùng với người đồng sự hợp tác nói chuyện riêng tư?Huống chi đây là nhiệm vụ trung.
"Quan sát thật cẩn thận, "Chu Lăng hừ lạnh, Cô ấy không nên đem lực chú ý tập trung vào làm nhiệm vụ trung sao? Chúng ta chẳng qua nhìn bằng ánh mắt mà cô ấy liền nhận ra vấn đề?"
Ngô Ngôn ngẩn người nói: "Đây là thói quen nghề nghiệp, công việc của cô ấy yêu cầu phải có sức quan sát thật tốt. "
Chu Lăng là người có tính tình thẳng thắn, cô nhịn rồi nhẫn, nhưng là vẫn không nhịn được hỏi: "Em xem thấy anh đối với cô ấy đặc biệt rất săn sóc, tựa như theo em cùng một chỗ giống nhau. "
Ngô Ngôn khó hiểu: "Săn sóc như thế nào?"
Chu Lăng ngượng ngùng nói một ít động tác nhỏ của anh làm cho cô động tâm, hơn nữa nhìn thấy hành động của anh đối với người con gái khác cũng hết sức tâm lý như vậy, phụng phịu nói: "Làm sao không săn sóc?Ai nhìn thấy đều sẽ không nói hai người là đồng sự, mà là một đôi tình lữ. "Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua chua, mùi vị tựa hồ như đã lên men.
Ngô Ngôn vốn là người không giỏi ứng phó với phụ nữ, nhưng lúc này lại cảm thấy phụ nữ thật là không thể nói lý. Rõ ràng sự tình rất đơn giản, mà cô như thế nào lại biến phức tạp như vậy?Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lâu rồi, vẫn còn nhớ, mà là nhớ rất kỹ. Anh cảm thấy chuyện này anh đã giải thích vô số lần, có thể nói cũng đều nói hết ra, mà cô lại không tin, chẳng lẽ cô lại hy vọng anh và La tuệ thật sự có cái gì? Mặc dù Ngô Ngôn cũng là người giỏi nhẫn nhịn, nhưng lúc này vấn cảm thấy người lại nổi nóng, anh lớn tiếng nói: "Anh nói lại một lần cuối cùng, anh và La Tuệ chỉ là quan hệ đồng sự bình thường!Anh không muốn bàn đến chuyện này nữa, em không cần phải cố tình gây sự. "
Lần đầu tiên Chu Lăng thấy anh tức giận lớn như vậy, liền ngây ngẩn cả người một chút. Phục hồi lại tinh thần, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, đứng cả buổi ở nơi đó, vừa ủy khuất vừa thương tâm, nhịn không được liền khóc lên. dạ dày cô vốn dĩ đang còn khó chịu, vừa khóc lại bị ho, cảm thấy trong cổ họng có mùi vị ghê tởm đi lên, không kịp vọt vào phòng vệ sinh, "Oa"một tiếng liền phun ra. Cũng may mấy hôm nay cô không có ăn cơm, cũng không ăn cái gì, nên chỉ nôn ra nước. Chính là trong mắt còn chứa lệ, trên trán đều là mồ hôi lạnh, mặt cũng đỏ bừng nhìn rất đáng thương.
Ngô Ngôn vừa rống lên bây giờ hoàn toàn liền hối hận, xem cô khó chịu như vậy, nhưng hối hận lại không kịp, lại không biết nói cái gì, hay lấy lòng an ủi, đành phải đứng một bên lấy tay vỗ vỗ lên lưng cô, rồi lấy nước cho cô uống. Chu Lăng yên lặng nhận nước uống, cả người lại uốn éo, né tránh anh đụng trạm, tự mình đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Ngô Ngôn thở dài bất đắc dĩ, cầm khăn đến lau sạch sẽ, hướng Chu Lăng nói: "Được rồi đừng khóc, mau uống thuốc rồi ngủ một giấc... Có muốn ăn gì hay không?"
Chu Lăng cũng không thèm nhìn tới anh liếc mắt một cái, uống thuốc rồi ngồi trở lại trước máy tính, lạnh lùng thốt: "Em là người như vậy, thích cố tình gây sự với người, anh còn để ý đến em làm cái gì?"
Ngô Ngôn không biết nói cái gì để vãn hồi lại, đành phái chuyển ghế lại ngồi bên cạnh cô, nhìn cô khởi động máy tính, mở QQ, mở trang web, cuối cùng phiền chán tắt máy đi, cởi áo khoác vất lên ghế, đá dép lê xuống lên giường đi ngủ. Đối với sạch sẽ Ngô Ngôn yêu cầu rất cao, Ngày thường Chu Lăng rất chú ý không đem các thứ này nọ vất loạn, đồ đạc để chỉnh tề, lúc này trong lòng đang tức giận, cố tình vung mạnh tay chân đồ vật ở trên bàn, ghế ngồi để sai lệch, dép lê đá bay...
Ngô Ngôn cười khổ, cũng không nói cái gì, đem này nọ thu dọn xong, áo khoác cũng treo lên, nhìn xem thời gian nói: "Anh đi nấu cơm, em ngủ một giấc cho tốt, chờ em dậy rồi ăn cơm. "
Chu Lăng rụt lui thân mình lại, dúi đầu vào chăn không nói gì.
Ngô Ngôn cũng không nói gì nữa, cúi người giúp cô đắp chăn lại cho tốt, đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Chu Lăng nghe thấy âm thanh, theo chăn ngẩng đầu lên, thấy không còn người ở trong phòng lặng nề thở ra. Cô kinh ngạc nằm ở trên giường, trong lòng nói không nên lời, hối hận buồn bực phiền chán.
Cô cũng biết chính mình là có điểm cố tình gây sự, nhưng chính cô lại khống chế không được cái loại cảm giác chua chua, khống chế không được nghĩ đến Ngô Ngôn nổi giận. Sớm biết rằng như vậy sẽ không kết hôn, cô vốn không nghĩ đến đi xem mặt rồi kết hôn, chỉ đơn giản hai người sống cùng nhau, ai biết được lại phiền toái như vậy. Nếu không phải có hai bác sĩ kiểm tra, nói không có mang thai, chính là viêm dạ dày, cô cũng phải hoài nghi chính mình là có, bằng không như thế nào cảm xúc lại kỳ quái như vậy?
Đương nhiên, nếu đây là tiểu thuyết, cô có phải nên nghĩ lại chính mình có phải hay không đã yêu Ngô Ngôn. Nhưng cô không có cảm giác rung động, cô thấy Ngô Ngôn mặt cũng không đỏ tim không đập, sẽ không chú ý đến mình có phải không xinh đẹp, quần áo có chỉnh tề, phòng có sạch sẽ hay không... Muốn nói tình cảm, nhiều nhất chính là ở chung sau đó nảy sinh tình cảm đi! Hoặc là còn muốn hơn nữa sinh hoạt cùng nhau cả đời, sinh ra một loại ỷ lại.
Chẳng lẽ đây là quấy phá giữ lấy dục?Không cho phép chồng của mình ở bên ngoài bị người khác nhúm chàm gì đó, sợ người khác đoạt lấy người nhà của mình?
Ai nha loại tình cảm này này nọ thật là thực phiền toái!Đang suy nghĩ đợt nhiên, nghe được thanh âm "Bang Bang "sau đó khẩn trương nhìn thoáng cửa phòng, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Hơn nửa ngày, cô không nghe thấy động tĩnh, vụng trộm đem ánh mắt nhìn nhìn, không có người. Cô nhẹ nhàng thở ra dư lại có chút mất mát, Ngô Ngôn đại khái ở phòng bếp đi. Cô xoay người, phiền chán đem chăn đá xuống, nhìn nó rơi xuống hơn một nửa xuống dưới giường cũng lười kéo lên, chính là king ngạc nằm ở đàng kia, nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu rối loạn.
Ngô Ngôn nhất định rất tức giận chứ?Rõ ràng anh cũng đã nói qua nhiều lần, nhiệm vụ phải giữ bí mật, thân phận của La tuệ cũng phải giữ bí mật, nhưng cô vẫn buộc anh đem sự tình nói rõ ràng. Ngô Ngôn cảm thấy cô không thể nói lý, thực cố tình gây sự chứ?Ô... Hình tượng ôn nhu của cô, hình tượng bình tĩnh bình tĩnh, hình tượng rộng lượng của cô, vừa đi đâu hết rồi.
Cô ở trong lòng khóc thét, lại xoay cái thân, thời điểm cô phát hiện nửa thân mình đã không còn ở trên giường thì đã chậm, "Phanh" một tiếng, nửa người đau đớn.
Còn không kịp đứng lên, cô được một đôi tay ôm lên, trong lòng cô cả kinh, định giãy dụa chợt nghe Ngô Ngôn nói: "Tiểu Lăng, đây là làm sao vậy?"
Chu Lăng mặt đỏ, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận bị ngã. "
Ngô Ngôn chịu đựng sắc mặt, nói: "Nếu đã tỉnh thì đi ăn cơm, cơm đã chín. "
Chu Lăng cúi đầu đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, mới bước vào cửa chợt nghe thấy tiếng cười của Ngô Ngôn truyền đến. Cô buồn bực cô lỗ một tiếng, nhìn gương soi lại mình, lại phát hiện trong ánh mắt tất cả đều là ý cười.
Này xem như là rất tốt chứ?Anh không có tức giận, thật tốt.
Ngô Ngôn là thích ăn thịt, đàn ông, nam quân nhân, hơn nữa vẫn là quân nhân phương bắc, chủ yếu cũng thích ăn thịt, Nhưng là lúc này đây, trên bàn cơm không nhìn thấy một miếng thịt nào, tát cả đều là một màu rau dưa, bên trong còn có không ít gừng tỏi.
"Dạ dày của em không được tốt phải dưỡng. ăn nhiều rau dưa một chút, còn có gừng đối với dạ dày của em rất tốt. "
Ngô Ngôn lôi ghế ra giúp cô ngồi xuống, trên bàn các món ăn đều nóng hôi hổi, cháo táo đỏ, cũng tốt cho dạ dày lắm.
Nhìn trên bàn đồ ăn, Chu Lăng cảm thấy mình như là muốn khóc, bởi vì cái mũi lại lên men. Cô dùng sức trừng mắt đem nước mắt nuốt trở về, cười nói: "Không phải anh thích ăn thịt sao? Lần sau không cần làm như vậy, mà hãy làm thêm hai món mà anh thích ăn. "
Ngô Ngôn cười nói: "Anh cái gì cũng ăn được, không kén ăn. Hơn nữa dạ dày của anh cũng không được tốt lắm, vừa vặn cũng dưỡng bệnh với em. "
Chu Lăng liếc trắng mắt: "Nói bậy, em là cả ngày không vận động, ăn cái gì đều được. Anh phải huấn luyện nhiều, có đôi khi còn phải làm nhiệm vụ, lại đòi ăn chay giống em, làm sao mà có thể đi được?"
Chu Lăng là người ngay thẳng, nếu cô cảm thấy mình thật sự làm sai thì sẽ rất sảng khoái nhận sai. Ăn cơm xong, không có giống như mọi khi ngồi trước máy tính, mà ngồi cọ xát bên cạnh Ngô Ngôn, cúi đầu nói: "Ngô Ngôn thật xin lỗi, hôm nay là em không đúng, anh đừng tự trách mình. "
Ngô Ngôn kinh ngạc nhìn cô, trong chốc lát nở nụ cười, lấy tay kéo cô vào trong lòng nói: "Không có việc gì. Anh thừa nhận lúc ấy cũng có điểm tức giận, nhưng tỉnh táo lại cẩn thận xuy nghĩ, anh lại cảm thấy thật cao hứng. "
Chu Lăng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, làm sao lại có người bị người khác cố tình gây chuyện lại cao hứng.
Ngô Ngôn nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, cúi đầu đặt lên môi hôn một cái: "Nếu anh làm cái gì em cũng không buồn phiền, anh đây mới lên tức giận. Em với bạn học nam gặp mặt, anh cũng tức giận giống nhau a. Tỷ như nói người kia là Lý Binh Khang, tự nhiên lúc âý anh cũng mất hứng, chính là em không có chú ý... "Nói đến đây, anh nhìn thoáng qua sắc mặt cô, nói: "Anh còn cố ý điều tra cậu ta, bởi vì hai người có quan hệ rất tốt. "
Chu Lăng dở khóc dở cười: "Anh điều tra cậu ta làm cái gì, em với cậu ta chỉ là quan hệ bạn học... Anh không lẽ là lợi dụng chức quyền điều tra chứ?Có thể hay không bị ai mắng? Nếu truyền đi sẽ bị ảnh hưởng nhều cái không tốt, khẳng định mọi người sẽ nói anh lấy công làm việc tư lạm dụng chức quyền a. "
Ngô Ngôn trấn an nói: "Anh không có quyền lợi điều tra cá nhân người khác, là nhờ bạn điều tra hộ, cũng không nói cho cậu ta biết điều tra để làm gì. "
Danh sách chương