Quân tẩu tùy quân càng ngày càng nhiều, vì vậy trẻ nhỏ trong viện cũng càng ngày càng nhiều, lớn nhất là mười tuổi, nhỏ thì còn quấn tã, mỗi ngày cũng đều nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ, ở tầng trên tầng dưới, thật sự cực kỳ náo nhiệt. Được cái chất lượng phòng ở cũng tốt, cách âm cũng tốt, chỉ cần đem cửa sổ đều đóng lại, Chu Lăng có thể được thanh tĩnh. Bất quá dù sao cũng làm mẹ, thời điểm bé Phúc Binh đi chơi, cô đều muốn ở cùng bên cạnh chiếu cố, làm sao có thể yên tâm để cho một mình bé đi ra ngoài. Tuy rằng trong đây là đại viện không có vấn đề gì, nhưng vạn nhất bị đụng trạm thì sao.
Có bạn chơi, bé Phúc Binh dần dần hoạt bát hẳn lên, trước kia chỉ có mỗi một mình ngồi chơi, bây giờ thì cả ngày chạy tới chạy lui, nghe nói trời mưa không thể đi ra ngoài chơi, bộ dáng liền muốn khóc, Chu Lăng bây giờ hoạt động cũng nhiều, sắc mặt từ từ hồng nhuận. Ngô Ngôn mừng rỡ, nói thẳng nhận nuôi con trai thật là tốt, miễn cho anh phải suy nghĩ như thế nào làm cho cô rời xa máy tính, cô ngồi máy tính nhiều hơn là vận động, làm cho Chu Lăng hướng anh mắt trợn trắng.
Ngô Ngôn cùng Chu Lăng kết hôn được hơn nửa năm, vốn chính là thế giới hai người, thời điểm tối mật, ai biết được nhận nuôi bé Phúc Binh, lập tức biến thành người thứ ba, thời điểm lúc hai người muốn thân thiết, lại phát giác cực kỳ không tiện.
Ban ngày hai người muốn thân thiết ôm một cái, bên cạnh lại có đôi mắt tò mò nhìn bọn họ, chỉ làm cho lòng người sinh ra ác cảm có tiểu hài tử phá hư, làm sao còn có thể tiếp tục? Đến buổi tối, Ngô Ngôn là người có dục vọng mạnh mẽ, Chu Lăng lại tâm tư rối loạn, khả năng chỉ cần có điểm ý tưởng gì, nhìn đến cái giường nhỏ bên cạnh, tâm tình cũng không ra, càng không cần phải nói bây giờ không giống như lúc trước là muốn đến đâu là liền làm đến đấy.
Ngô Ngôn lại là buồn bực, lại là bất đắc dĩ, cuối cùng cũng dỗ thằng bé kia ngủ say, một tay ôm lấy Chu Lăng đi đến phòng tắm, mở vòi phun ra, thế này mới yên tâm thống khoái ăn một hồi. Thắt lưng xương sống đôi chân của Chu Lăng đều bủn rủn tựa trên bức tường, đẩy Ngô Ngôn ra vô lực nói: "Em không yên tâm bé Phúc Binh, chỉ sợ con tỉnh không thấy chúng ta sẽ khóc, anh đi ra trước xem con đi. "
Ngô Ngôn chỉ chỉ phe phẩy đầu đi, một bên nói: "Có con một cái là liền quên chồng, tương lai em lại sinh con nữa, như vậy địa vị của anh càng ngày càng thấp. "
Chu Lăng liếc trắng mắt: "Yên tâm, hắc tử còn xếp hạng sau anh. "
"... " Nếu địa vị của anh ngay cả chó cũng không bằng, không may để mọi người biết được, kia anh có thể còn mặt mũi nào ở trong bộ đội đặc chủng. "
Trong khoảng thời gian này Ngô Ngôn bận bịu lo tang sự cho Tiểu Trần, hai lão bệnh nhân cùng tang sự, và việc nhận nuôi bé Phúc Binh. Hiên tại hết thảy đều làm song, anh liền nghĩ đến lá thư của em họ gửi đến. Lá thư này là được nhận được từ tháng tư, không biết bây giờ em họ và bạn gái thế nào, anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là liên lạc một chút xem, không thể nói thế nào, em họ đối với anh vẫn tốt lắm.
Chu Lăng không phản đối anh liên lạc với em họ, chỉ nói nếu nhắc tới vay tiền, nhất định phải hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mặt khác là muốn còn mượn không, mượn bao nhiêu phải hỏi rõ ràng. Có đôi khi tình cảm họ hàng rạn nứt cũng vì tiền mà ra, cũng rất dễ dàng từ yêu đến hận, đến lúc đó chẳng những mất tiền, mà tình cảm cũng chẳng còn.
Ngô Ngôn đối với lời nói của vợ không có phát biểu bình luận gì, anh chỉ ấn số gọi điện cho em họ. Người nhận điện thoại của anh, bên kia đầu tiên là nghi hoặc, sau đó kinh ngạc, hiển nhiên là cơ hồ đã quên người này là ai, sau đó đối anh cách lâu như vậy mới liên lạc mà tỏ vẻ kinh ngạc.
"Anh nhận được thư. " Ngô Ngôn giải thích.
Đầu bên kia bắt đầu bừng tỉnh đại ngộ: "Em còn tưởng rằng lá thư đấy bị đánh mất, nhiều năm như vậy không liên lạc, mọi người cũng không biết anh ở chỗ nào bộ đội, cũng chỉ có thể thử vận may... Anh họ, anh không cần để ý lời nói của mẹ em, bọn em có thể tự mình giải quyết vấn đề này... Chúng em chuận bị ngày mười hai tháng tám kết hôn, anh trở về đi, dù gì chúng ta mười năm đã không gặp, trở về gặp vợ em. "
Ngô Ngôn do dự một chút nói: "Chú cũng biết anh ở bộ đội thân bất do kỷ,, đến lúc đó chỉ sợ không đi được. "
Chu Lăng tuy rằng không đợi Ngô Ngôn đi gặp người thân, nhưng là cũng không ngăn cản anh. Mặc kệ nói như thế nào, Ngô Ngôn đã không có cha mẹ hay anh chị em, nhưng cô, bác này chính là người thân duy nhất của anh, bất quá chính mình với bên kia chỉ là thông gia, là không có quan hệ huyết thống. Cũng may Ngô Ngôn không phải là người không có đầu óc hay là thánh mẫu, tổng không thể đến mức vì điểm quan hệ người thân, mà đem tiền của mình đưa vào. Cho nên cô hết sức bình tĩnh làm bộ như không thấy.
Chờ đến lúc anh có đứa con của chính mình là tốt rồi, cô nghĩ, đến lúc đó đứa bé mới là cùng anh có quan hệ huyết thống là người thân nhất, anh cũng không tính chính mình không có người thân. Còn hơn một năm nữa là tốt rồi, cô có thể ngừng uống thuốc trước nửa năm, chờ mang thai, đến lúc mẹ già về hưu cũng không sai biệt lắm.
Muốn nói bộ đội quả nhiên là nhanh như gió, qua vài tháng, là xây xong hai dãy nhà mới, là liền có người đi đến ở. Chu Lăng đi vào xem qua, mỗi tầng đều có sáu phòng ở, bề ngoài nhìn qua có điểm giống tập thể ký túc xá, một loạt cửa sắp xếp đều hướng bên ngoài hành lang. Mỗi phòng lớn nhỏ không đồng nhất, phần lớn là đều hai phòng chính, một phòng nhỏ, đồ dùng đầy đủ hết, nhưng cơ bản đồ điện chỉ có mấy thứ, quy cách không bằng dãy nhà bên Chu Lăng ở.
Quân đội cấp bậc kỳ thật là rõ ràng, cấp cao thấp trong lúc đó cần tuyệt đối phục tùng, quân hàm khác biệt sự đãi ngộ cũng khác không kém. chỉ nói phân phòng tùy quân đi, thời điểm Ngô Ngôn xin phòng là thiếu tá, phòng ở so với trước kia có vẻ hơn nhiều. Nếu anh có muốn đổi, lấy bây giờ là quân hàm trung tá cũng có thể đổi được. Bất quá bây giờ ở đó đồ điện đều đầy đủ, phòng ở cũng đủ to, cũng không tất yếu phải thay đổi.
Phòng ở đầy đủ. quân tẩu vào ở càng ngày càng nhiều, thật ra trong đại viện cũng hơi nhỏ, không giống như trước kia con mèo nhỏ hai ba chân, ở bên ngoài nửa ngày cũng đụng tới không trừ bỏ lính gác cùng binh lính tuần tra, người bên ngoài. Chu Lăng mắt lạnh nhìn, những đứa trẻ đến tuổi đi học ở trong đại viện đại khái cũng có mười cái đầu ---vào tiểu học cũng không đến vài người, bởi vì chủ yếu các chiến sĩ đều lấy vợ muộn, trong lúc đó bọn họ phần lớn là hai mươi đến ba mươi lăm tuổi, tuyệt đối đa số là ba mươi tuổi lấy xuống, hơn nữa trên cơ bản kết hôn cũng không sinh đứa nhỏ ngay, cho lên bọn trẻ cũng không quá lớn.
Xem ra, nhà trẻ khẳng định là trốn không thoát, cho dù không nhắc tới việc này, cô cũng muốn nói cho nhóm tẩu tử về vấn đề giáo dục bọn trẻ a! Có thể làm quân tẩu phần lớn đều có khả năng kiên cường, quả nhiên rất nhanh còn có người nghĩ tới vấn đề giáo dục, liền báo cáo đi lên. Đại đội trưởng lập tức liền chuẩn bị, đem nhà khách ở tầng một, lại kiếm một chút đồ dùng ở bên ngoài về, dây đu, thang trượt linh tinh đồ chơi cho thiếu nhi, một khu nhà trẻ trong đại đội đặc chủng đã được thành lập, sau đó ở nhóm quân tẩu tìm vài người có trình độ văn hóa cao, hát hay giỏi múa làm cô giáo, cứ như vậy, chẳng những giải quyết được vấn đề tìm giáo viên, mà còn giải quyết được bộ phận quân tẩu thất nghiệp có việc làm, coi như là vẹn cả đôi đường.
Chu Lăng đã sớm hỏi thăm qua, mấy cô giáo trong nhà trẻ, là có một người là tốt nghiệp trung cấp, một người tốt nghiệp đại học, hai người là tốt nghiệp trung học, giáo viên nhà trẻ coi như là dư dả. Đến vậy Chu Lăng xem như buông hơn phân phiền muộn xuống, về phần tương lai vào tiểu học, chuyện đó là của vài năm sau, đến lúc đó suy nghĩ cũng không muộn. Cùng tuổi Phúc Binh đại khái là có vài bé, đến lúc đó xem người ta như nào, thì mình có thể hỏi đến hỏi tham khảo.
Nhà trẻ chuyện định ra đến đây, nhưng Chu Lăng tạm thời vẫn chưa thoải mái được, sao lại còn đợi đến tháng chín mới khai giảng, tạm thời cô vẫn là tự mình dạy bảo bé một chút này nọ. Cũng may đến lúc này đã là thàng sáu, thời gian cũng không dài quá. Lúc này thời tiết đã dần nóng lên, nhóm tẩu tử liền đem bọn nhỏ chuẩn bị làm hoạt động giáo dục ở trong phòng, bọn nhỏ cùng nhau chơi, còn mấy người các cô thì ở một bên ngồi quạt mát nói chuyện phiếm làm ít thủ công. Ở phụ cận thôn Lý có người mở xưởng làm đèn màu cùng ghế dựa, làm linh kiện có thể kiếm mấy chục đồng, nhóm tẩu tử thấy mùa hè ngày dài, dù sao cũng không có việc gì, mấy người cùng đi lấy đồ về làm.
Chu Lăng là rất phiền chán làm loại này thủ công, làm cái này gian nan không bằng cô đi xem mấy quyển sách. Có mấy người tuổi trẻ một chút, bằng cấp cao chút cũng không muốn làm, liền cùng Chu Lăng tráo đổi sách cho nhau cùng xem, rồi ngẫu nhiên liền thảo luận vài câu về nội dung tiểu thuyết. Nghe thấy Chu Lăng viết tiểu thuyết ở trên mạng, liên tục truy vấn bút danh của cô. Chu Lăng không thích đem chuyện trên mạng liên hệ đến trong hiện thực, chỉ nói qua một chút, rồi rời đi đề tài cùng mọi người nói chuyện khác.
_________________
Có bạn chơi, bé Phúc Binh dần dần hoạt bát hẳn lên, trước kia chỉ có mỗi một mình ngồi chơi, bây giờ thì cả ngày chạy tới chạy lui, nghe nói trời mưa không thể đi ra ngoài chơi, bộ dáng liền muốn khóc, Chu Lăng bây giờ hoạt động cũng nhiều, sắc mặt từ từ hồng nhuận. Ngô Ngôn mừng rỡ, nói thẳng nhận nuôi con trai thật là tốt, miễn cho anh phải suy nghĩ như thế nào làm cho cô rời xa máy tính, cô ngồi máy tính nhiều hơn là vận động, làm cho Chu Lăng hướng anh mắt trợn trắng.
Ngô Ngôn cùng Chu Lăng kết hôn được hơn nửa năm, vốn chính là thế giới hai người, thời điểm tối mật, ai biết được nhận nuôi bé Phúc Binh, lập tức biến thành người thứ ba, thời điểm lúc hai người muốn thân thiết, lại phát giác cực kỳ không tiện.
Ban ngày hai người muốn thân thiết ôm một cái, bên cạnh lại có đôi mắt tò mò nhìn bọn họ, chỉ làm cho lòng người sinh ra ác cảm có tiểu hài tử phá hư, làm sao còn có thể tiếp tục? Đến buổi tối, Ngô Ngôn là người có dục vọng mạnh mẽ, Chu Lăng lại tâm tư rối loạn, khả năng chỉ cần có điểm ý tưởng gì, nhìn đến cái giường nhỏ bên cạnh, tâm tình cũng không ra, càng không cần phải nói bây giờ không giống như lúc trước là muốn đến đâu là liền làm đến đấy.
Ngô Ngôn lại là buồn bực, lại là bất đắc dĩ, cuối cùng cũng dỗ thằng bé kia ngủ say, một tay ôm lấy Chu Lăng đi đến phòng tắm, mở vòi phun ra, thế này mới yên tâm thống khoái ăn một hồi. Thắt lưng xương sống đôi chân của Chu Lăng đều bủn rủn tựa trên bức tường, đẩy Ngô Ngôn ra vô lực nói: "Em không yên tâm bé Phúc Binh, chỉ sợ con tỉnh không thấy chúng ta sẽ khóc, anh đi ra trước xem con đi. "
Ngô Ngôn chỉ chỉ phe phẩy đầu đi, một bên nói: "Có con một cái là liền quên chồng, tương lai em lại sinh con nữa, như vậy địa vị của anh càng ngày càng thấp. "
Chu Lăng liếc trắng mắt: "Yên tâm, hắc tử còn xếp hạng sau anh. "
"... " Nếu địa vị của anh ngay cả chó cũng không bằng, không may để mọi người biết được, kia anh có thể còn mặt mũi nào ở trong bộ đội đặc chủng. "
Trong khoảng thời gian này Ngô Ngôn bận bịu lo tang sự cho Tiểu Trần, hai lão bệnh nhân cùng tang sự, và việc nhận nuôi bé Phúc Binh. Hiên tại hết thảy đều làm song, anh liền nghĩ đến lá thư của em họ gửi đến. Lá thư này là được nhận được từ tháng tư, không biết bây giờ em họ và bạn gái thế nào, anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là liên lạc một chút xem, không thể nói thế nào, em họ đối với anh vẫn tốt lắm.
Chu Lăng không phản đối anh liên lạc với em họ, chỉ nói nếu nhắc tới vay tiền, nhất định phải hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mặt khác là muốn còn mượn không, mượn bao nhiêu phải hỏi rõ ràng. Có đôi khi tình cảm họ hàng rạn nứt cũng vì tiền mà ra, cũng rất dễ dàng từ yêu đến hận, đến lúc đó chẳng những mất tiền, mà tình cảm cũng chẳng còn.
Ngô Ngôn đối với lời nói của vợ không có phát biểu bình luận gì, anh chỉ ấn số gọi điện cho em họ. Người nhận điện thoại của anh, bên kia đầu tiên là nghi hoặc, sau đó kinh ngạc, hiển nhiên là cơ hồ đã quên người này là ai, sau đó đối anh cách lâu như vậy mới liên lạc mà tỏ vẻ kinh ngạc.
"Anh nhận được thư. " Ngô Ngôn giải thích.
Đầu bên kia bắt đầu bừng tỉnh đại ngộ: "Em còn tưởng rằng lá thư đấy bị đánh mất, nhiều năm như vậy không liên lạc, mọi người cũng không biết anh ở chỗ nào bộ đội, cũng chỉ có thể thử vận may... Anh họ, anh không cần để ý lời nói của mẹ em, bọn em có thể tự mình giải quyết vấn đề này... Chúng em chuận bị ngày mười hai tháng tám kết hôn, anh trở về đi, dù gì chúng ta mười năm đã không gặp, trở về gặp vợ em. "
Ngô Ngôn do dự một chút nói: "Chú cũng biết anh ở bộ đội thân bất do kỷ,, đến lúc đó chỉ sợ không đi được. "
Chu Lăng tuy rằng không đợi Ngô Ngôn đi gặp người thân, nhưng là cũng không ngăn cản anh. Mặc kệ nói như thế nào, Ngô Ngôn đã không có cha mẹ hay anh chị em, nhưng cô, bác này chính là người thân duy nhất của anh, bất quá chính mình với bên kia chỉ là thông gia, là không có quan hệ huyết thống. Cũng may Ngô Ngôn không phải là người không có đầu óc hay là thánh mẫu, tổng không thể đến mức vì điểm quan hệ người thân, mà đem tiền của mình đưa vào. Cho nên cô hết sức bình tĩnh làm bộ như không thấy.
Chờ đến lúc anh có đứa con của chính mình là tốt rồi, cô nghĩ, đến lúc đó đứa bé mới là cùng anh có quan hệ huyết thống là người thân nhất, anh cũng không tính chính mình không có người thân. Còn hơn một năm nữa là tốt rồi, cô có thể ngừng uống thuốc trước nửa năm, chờ mang thai, đến lúc mẹ già về hưu cũng không sai biệt lắm.
Muốn nói bộ đội quả nhiên là nhanh như gió, qua vài tháng, là xây xong hai dãy nhà mới, là liền có người đi đến ở. Chu Lăng đi vào xem qua, mỗi tầng đều có sáu phòng ở, bề ngoài nhìn qua có điểm giống tập thể ký túc xá, một loạt cửa sắp xếp đều hướng bên ngoài hành lang. Mỗi phòng lớn nhỏ không đồng nhất, phần lớn là đều hai phòng chính, một phòng nhỏ, đồ dùng đầy đủ hết, nhưng cơ bản đồ điện chỉ có mấy thứ, quy cách không bằng dãy nhà bên Chu Lăng ở.
Quân đội cấp bậc kỳ thật là rõ ràng, cấp cao thấp trong lúc đó cần tuyệt đối phục tùng, quân hàm khác biệt sự đãi ngộ cũng khác không kém. chỉ nói phân phòng tùy quân đi, thời điểm Ngô Ngôn xin phòng là thiếu tá, phòng ở so với trước kia có vẻ hơn nhiều. Nếu anh có muốn đổi, lấy bây giờ là quân hàm trung tá cũng có thể đổi được. Bất quá bây giờ ở đó đồ điện đều đầy đủ, phòng ở cũng đủ to, cũng không tất yếu phải thay đổi.
Phòng ở đầy đủ. quân tẩu vào ở càng ngày càng nhiều, thật ra trong đại viện cũng hơi nhỏ, không giống như trước kia con mèo nhỏ hai ba chân, ở bên ngoài nửa ngày cũng đụng tới không trừ bỏ lính gác cùng binh lính tuần tra, người bên ngoài. Chu Lăng mắt lạnh nhìn, những đứa trẻ đến tuổi đi học ở trong đại viện đại khái cũng có mười cái đầu ---vào tiểu học cũng không đến vài người, bởi vì chủ yếu các chiến sĩ đều lấy vợ muộn, trong lúc đó bọn họ phần lớn là hai mươi đến ba mươi lăm tuổi, tuyệt đối đa số là ba mươi tuổi lấy xuống, hơn nữa trên cơ bản kết hôn cũng không sinh đứa nhỏ ngay, cho lên bọn trẻ cũng không quá lớn.
Xem ra, nhà trẻ khẳng định là trốn không thoát, cho dù không nhắc tới việc này, cô cũng muốn nói cho nhóm tẩu tử về vấn đề giáo dục bọn trẻ a! Có thể làm quân tẩu phần lớn đều có khả năng kiên cường, quả nhiên rất nhanh còn có người nghĩ tới vấn đề giáo dục, liền báo cáo đi lên. Đại đội trưởng lập tức liền chuẩn bị, đem nhà khách ở tầng một, lại kiếm một chút đồ dùng ở bên ngoài về, dây đu, thang trượt linh tinh đồ chơi cho thiếu nhi, một khu nhà trẻ trong đại đội đặc chủng đã được thành lập, sau đó ở nhóm quân tẩu tìm vài người có trình độ văn hóa cao, hát hay giỏi múa làm cô giáo, cứ như vậy, chẳng những giải quyết được vấn đề tìm giáo viên, mà còn giải quyết được bộ phận quân tẩu thất nghiệp có việc làm, coi như là vẹn cả đôi đường.
Chu Lăng đã sớm hỏi thăm qua, mấy cô giáo trong nhà trẻ, là có một người là tốt nghiệp trung cấp, một người tốt nghiệp đại học, hai người là tốt nghiệp trung học, giáo viên nhà trẻ coi như là dư dả. Đến vậy Chu Lăng xem như buông hơn phân phiền muộn xuống, về phần tương lai vào tiểu học, chuyện đó là của vài năm sau, đến lúc đó suy nghĩ cũng không muộn. Cùng tuổi Phúc Binh đại khái là có vài bé, đến lúc đó xem người ta như nào, thì mình có thể hỏi đến hỏi tham khảo.
Nhà trẻ chuyện định ra đến đây, nhưng Chu Lăng tạm thời vẫn chưa thoải mái được, sao lại còn đợi đến tháng chín mới khai giảng, tạm thời cô vẫn là tự mình dạy bảo bé một chút này nọ. Cũng may đến lúc này đã là thàng sáu, thời gian cũng không dài quá. Lúc này thời tiết đã dần nóng lên, nhóm tẩu tử liền đem bọn nhỏ chuẩn bị làm hoạt động giáo dục ở trong phòng, bọn nhỏ cùng nhau chơi, còn mấy người các cô thì ở một bên ngồi quạt mát nói chuyện phiếm làm ít thủ công. Ở phụ cận thôn Lý có người mở xưởng làm đèn màu cùng ghế dựa, làm linh kiện có thể kiếm mấy chục đồng, nhóm tẩu tử thấy mùa hè ngày dài, dù sao cũng không có việc gì, mấy người cùng đi lấy đồ về làm.
Chu Lăng là rất phiền chán làm loại này thủ công, làm cái này gian nan không bằng cô đi xem mấy quyển sách. Có mấy người tuổi trẻ một chút, bằng cấp cao chút cũng không muốn làm, liền cùng Chu Lăng tráo đổi sách cho nhau cùng xem, rồi ngẫu nhiên liền thảo luận vài câu về nội dung tiểu thuyết. Nghe thấy Chu Lăng viết tiểu thuyết ở trên mạng, liên tục truy vấn bút danh của cô. Chu Lăng không thích đem chuyện trên mạng liên hệ đến trong hiện thực, chỉ nói qua một chút, rồi rời đi đề tài cùng mọi người nói chuyện khác.
_________________
Danh sách chương