Mấy ngày nay bé Phúc Binh đều rất ngoan, buổi sáng Chu Lăng gọi dậy là liền rời giường, không khóc không nháo. Ở nhà đại tỷ ăn cơm, đại tỷ làm cho cái gì cũng ăn cái đó, không cần người ngồi bên cạnh đút cho ăn, cũng không làm thức ăn rơi vãi đầy bàn, đại tỷ yêu quý vô cùng, nói thẳng xú thằng bé nhà mình trước đây cũng không có ngoan như vậy. Chu Lăng mang theo bé đến phòng bệnh, khi nhìn thấy Ngô Ngôn nằm ở trên giường, bình thường vẫn là một đứa bé nhu thuận đột nhiên "OA" một tiếng khóc lớn lên, Mọi người không kịp phản ứng lại, bé đã lưu loát cọ chân đá giày rơi xuống, cũng không biết như thế nào lại lợi hại như vậy, bình thường giường bệnh cao như vậy nhưng hai ba bước là đã trèo lên ghé vào trên người Ngô Ngôn khóc thẳng: "Ba ba đừng chết... Oa... Con không muốn ba chết... "

Chu Lăng lấy lại tinh thần, vội vàng đi qua đem thằng bé kia ôm đi: "Ngoan đừng khóc, cẩn thận không lại đè lên vết thương của ba ba, ngoan a... "

Bé Phúc Binh tựa hồ không có nghe thấy lời của cô, dùng sức giãy dụa đứng lên. Ngô Ngôn di dời thân thể, nói: "Tiểu Lăng, buông con xuống đây đi, cẩn thận đừng để con đá vào bụng. "

"Có thể hay không áp đến miệng vết thương của anh?" Chu Lăng do dự hỏi, bất quá cô ôm bé Phúc Binh cũng thật sự là cố hết sức, liền ở trên ghế ngồ xuống, đem thằng bé kia ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng bé trấn an, "Ngoan, ba ba ở đây, con xem, ba ba vẫn tốt a. "

Bé Phúc Binh chậm rãi an tĩnh lại, lại vẫn hướng người ba ba bắt tay vào: "Muốn ba ba, con muốn ba ba... "

Ngô Ngôn nhìn bé khóc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán đều là mồ hôi, đau lòng nói: "Phúc Binh, ba ba ở đây, ba ba ở chỗ này, đừng khóc... Tiểu Lăng, đem con ôm lại đây đi, không có việc gì. "

Chu Lăng nhìn thằng bé kia vừa khóc vừa kéo, cũng đau lòng thật, đành phải đem con đưa đến bên người Ngô Ngôn, nói: "Thật sự là kỳ quái, hôm nay như thế nào lại đột nhiên muốn anh như vậy. "

Ngô Ngôn cũng kỳ quái. Bé Phúc Binh ô nức nở ghé vào trong lòng ba ba, nói: "Ba ba... ba đừng chết... Phúc Binh rất ngoan... đừng chết.. "

Hai người đều có chút kinh ngạc, Ngô Ngôn nhẹ nhàng vỗ lưng bé Phúc Binh nói: "Ba ba ở chỗ này, ngoan, đừng khóc, ba ba ở đây. " Thằng bé kia khóc mệt mỏi, từ từ liền đi ngủ, trong tay còn soạn góc áo ba ba. 

Chu Lăng đè thấp âm thanh nói: "Con rốt cuộc là làm sao vậy? Đứa bé nhỏ như vậy nào biết từ chết là cái gì đâu, như thế nào lại đột nhiên sợ thành như vậy. "

Tay Ngô Ngôn vẫn không ngừng vỗ về lưng thằng bé kia, khẽ thở dài nói: "Xem như vậy, chỉ sợ là con đã biết ba mẹ đẻ đã chết, chính là cũng không biết ai nói cho con biết. "

Chu Lăng muốn nghĩ đến nhưng thôi, liền cũng thở dài: "Cho dù chúng ta đối xử với con, nhưng cũng không bằng ba mẹ đẻ nó được, đáng tiếc tiểu Trần tốt như vậy lại hy sinh, để lại Phúc Binh thành một người cô nhi. "

Ngô Ngôn khoát tay nói: "Có chúng ta ở đây, con sẽ không trở thành cô nhi, chuyện cha mẹ đẻ của Phúc Binh, thì chờ đến lúc con lớn lên thì anh sẽ nói cho con biết. "

Chu Lăng liếc trắng mắt: "Ai bắt anh không sửa họ cho con, như vậy làm sao chờ được con lớn lên, ai cũng đều hỏi con vì sao không cùng họ với anh. "

Ngô Ngôn cũng có một chút hối hận: "Anh nghĩ là không thể làm cho con không biết về thân thế của mình được. Cho dù người khác không nhớ rõ đến tiểu Trần. nhưng con cậu ta sao không thể không nhớ cậu ta được? Danh hiệu anh hùng chúng anh cũng không hiếm lạ, có thể làm cho người dân nhớ kỹ chúng anh cũng không hiếm lạ, nhưng cha mẹ, vợ con đều là người thân nhất của bọn anh... "

Chu Lăng nghe trong lòng đau xót, cả giận nói "Nói bậy bạ gì đó? Lời này em lặp lại một lần nữa, anh nghe cho rõ. Nếu anh dám hy sinh, em sẽ để cho người đàn ông khác tiêu tiền của anh, ngủ với người phụ nữ của anh, đánh con anh... Không, nếu đứa bé này còn chưa sinh ra mà anh đã hy sinh, em kiên quyết xóa sạch nó, mới không cần mang con riêng đi lập gia đình. "

Ngô Ngôn cười khổ: "Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi nửa năm, đến lúc đó em cũng đã sinh con. " Dừng dừng lại nói, "Em yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận ---vì không để cho người đàn ông khác tiêu tiền của anh, ngủ với người phụ nữ của anh, đánh con anh, cho nên anh phải sống đến tám mươi a"

Mặt Chu Lăng đỏ lên, nói sang chuyện khác "Em ôm con đến giường cách vách, con ngủ không được ngoan, sẽ đụng đến vết thương của anh. "

"Đừng, em ôm sẽ làm động đến con, để lại đi, anh sẽ chú ý. Đợi lát nữa cũng đến giờ ăn cơm chiều, đến lúc đó sẽ đem con gọi dậy là được. 

Chu Lăng ngẫm lại cũng là, liền đem đứa bé ném cho Ngô Ngôn, chính mình đi về nhà nấu cơm. Dù sao cô nấu cơm nhiều nhất cũng là bốn mươi phút là đủ rồi, thằng bé kia tổng yếu ngủ đến nửa tiếng là dậy, trong thời gian này bé sẽ không làm cho Ngô Ngôn quá mệt mỏi, huống chi Phúc Binh là một đứa bé nhu thuận, cũng không phải là cái loại hay ép buộc đòi hỏi bắt làm cái này cái kia. 

Lúc đem cặp lồng đến, quả nhiên thằng bé kia đã tỉnh, chính là ngồi ở trong lòng Ngô Ngôn nói chuyện, thấy Chu Lăng tiến vào, vui mừng liền ở trên giường nhảy xuống dưới: "Mẹ, con đói bụng, chúng ta hôm nay ăn cái gì nha?"

Thẳng đến ngày hôm sau thằng bé kia đi nhà trẻ, Ngô Ngôn mới cùng cô nói: "Ngày hôm qua anh đã hỏi qua Phúc Binh, anh mới biết được thằng bé kia trông thế vậy mà trí nhớ rất tốt, con đến bây giờ cũng chưa đến bốn tuổi đâu, thế nhưng lại nhớ rất rõ lúc trước bọn anh đi đến Trần gia báo tang, nên biết ba ba bị thương chết, cho nên nghe được nói anh bị thương, thế này mới sợ khóc lên... Mấy ngày hôm trước em đi đến bệnh viện chăm sóc anh, em không có nói cho con biết em đi đâu sao?"

Chu Lăng nghĩ nghĩ nói: "Em sợ dọa đến con, cũng không dám ở trước mặt thằng bé kia lộ ra biểu tình khổ sở, chỉ nói em đến bệnh viện chăm sóc anh, đại khái con còn không biết bệnh viện là cái gì?" Lúc trước tuy rằng ông bà nội của con qua đời ở bệnh viện, nhưng con chỉ đi qua một lần khi Trần bà nội tỉnh lại, sau lại cũng không gặp mặt được lần cuối, mà trực tiếp đi hỏa táng. " Chính là ngày hôm qua lúc dẫn con đi thăm anh mới nói anh bị thương, dạy con nói chuyện với anh, không được đòi anh ôm, lại không nghĩ rằng con lại biết ba đẻ của nó hy sinh như thế nào. " Nói xong liền thở dài, đứa bé này cũng quá thông minh. 

Mặc kệ nói như thế nào. Ngô Ngôn bị thương cũng đỡ hẳn lên, bụng Chu Lăng càng lúc càng lớn. Ở phòng bệnh một tháng, sau đó Ngô Ngôn chính thức xuất viện, ngoại thương cũng đã khỏi hẳn về sau chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng là được, không cần lại mỗi ngày phải nằm, rồi lại tiêm. Ngô Ngôn thật sự bị vết thương này ép buộc đến khổ không thể nói nổi, trước kia anh cũng bị thương nặng nhưng cũng không phải chịu quá như thế này, nhưng thương đến phế quản cũng là lần đầu tiên, phải nằm im bất động, rồi bị ho khan, nhất là ho khan liền tác động đến vết thương, quả thực rất khó chịu. 

Ngô Ngô bán tựa vào trên sô pha, nhìn Chu Lăng làm việc quét tước vệ sinh, cười nói: "Anh nhưng lại có thể ở nhà tĩnh dưỡng hai tháng rồi mới đi làm huấn luyện một chút, em nói xem đây có được tính là trong họa lại có phúc? Khả năng về sau sẽ có rất nhiều thời gian ở cùng em. "

Chu Lăng liếc trắng mắt: "Chỉ cần anh bình an, em sẽ tình nguyện không cần anh phải mỗi ngày ở bên giúp em làm việc. "

Ngô Ngôn cười mỉa không dám nói cái gì nữa, chính là giúp cô đem thu quần áo vào rồi gập lại. Kỳ thật anh là thật sự cảm thấy trong họa lại có phúc, từ lúc quen biết cho đến kết hôn là một năm rưỡi, trừ bỏ hai lần nghỉ phép, còn không có đoạn thời gian như vậy ở cùng một chỗ đâu. Hơn nữa bây giờ tiểu Lăng bụng cũng từ từ to lên, tính ít nhất đến gần thời điểm cô sinh, phía trước cũng không có nhiệm vụ gì, có thể chăm sóc tốt cho cô, cho nên anh cảm thấy lần bị thương này thật là đáng giá. 

Bất quá loại ý tưởng này anh cũng không nói cho Chu Lăng biết, bằng không cũng đủ để cho cô tức giận. Chu Lăng tựa hồ đem lần bị thương này xem rất nghiêm trọng, chẳng những luôn luôn lo lắng, còn đem anh trở thành oa nhi, cái gì cũng không để cho anh làm. Kỳ thật vết thương ấy có là cái gì đâu, anh lúc ấy còn không phải là mang theo đội ngũ hoàn thành nhiệm vụ rồi sau đó mới ngã xuống. Muốn lại nói tiếp, đại đội đặc chủng này trừ bỏ tân binh ra thì, có mấy ai đã không chịu quá loại trình độ bị thương này? Phụ nữ liền là như thế này thích làm nghiêm trọng lên. 

Ngô Ngôn một bên oán thầm, một bên mỉm cười. 

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện