Ngay tại thời điểm Chu Lăng muốn khóc lên, rốt cục Ngô Ngôn cũng kéo hành lý tiến vào. Thấy tình huống này, trực tiếp đem này nọ ném xuống vội đem đứa bé bế đi qua. Bé Phúc Binh được ba ôm vào trong ngực, nức nở cánh tay nhỏ ôm lấy cổ của anh: "Ba ba, đánh người xấu!"

Ba người buôn lậu kia nguyên tưởng rằng chỉ có người phụ nữ có thai mang theo đứa bé, lại không nghĩ đột nhiên lại có người đàn ông cao lớn thô kệch như vậy xuất hiện, đều khẩn trương lên, Chu Lăng nhẹ nhàng thở ra: "Ngô Ngôn, đây là bọn buôn người, muốn cướp đứa bé nhà chúng ta. " một bên nói một bên gọi điện thoại báo nguy. 

Nhìn rõ ràng là không chiếm được tiện nghi, bọn buôn người đã nghĩ muốn bỏ trốn, Chu Lăng cũng không phải là người tốt, một phen liền gữ chặt cánh tay của cô con dâu kia kêu lên: "Đừng nghĩ chạy, còn không biết các người dùng thủ đoạn này mà đã bắt cóc bao nhiêu đứa trẻ đâu!"

Ngô Ngôn xem cô thế nhưng lại giằng co với người phụ nữ kia, mặt đều bị dọa trắng, vội vàng ném hành lý sáp tiến vào, chắn ở trước mặt Chu Lăng, chỉ sợ người phụ nữ kia đem cô đẩy ngã. Nhìn xem người ta so với cô đều cao hơn một cái đầu đi, thế nhưng lại dám cùng người ta động thủ, trở về phải tốt giáo huấn cô một phen. 

Đã giết qua nhiều người, cho nên trên người anh khó tránh khỏi một loại sát khí. Ngày thường Ngô Ngôn trầm mặc ít nói, nhưng lại là người rất yêu thương vợ, tự nhiên nhìn thì không nhận ra được. Lúc này đụng tới bọn người muốn bắt cóc con mình, còn khi dễ người phụ nữ có thai, liền tức giận đi lên, lập tức bắt lấy hai người buôn lậu kia dữ lại, đứa nhỏ kia lại "Oa" một tiếng khóc lên. 

Chu Lăng bị chồng ngăn đứng ở sau người, trong tay đã cầm lấy điện thoại gọi đi. cô không có gọi đến 110, mà trực tiếp gọi đến cho anh rể họ, điện thoại gọi đi, thì có mấy tiếp viên ở trên xe lửa cùng nhân viên bảo vệ phát hiện bên này xảy ra chuyện, liền chạy lại đây. Chính là một bên là một bà lão, một bên là phụ nữ có thai và đứa bé, nhất thời bọn họ không biết xử lý như thế nào, chỉ có thể khách khí mời bọn họ vào văn phòng ngồi "nói chuyện "

Chu Lăng tuyệt đối là không muốn đi vào văn phòng ngồi nói chuyện, nhưng cô cũng không cam lòng đem bọn buôn người để cho chạy, cũng may anh rể họ nhanh chóng xuất hiện, bọn họ còn chưa kịp ngồi xuống, thì xe cảnh sát đã tới. Hai vợ chồng hai người ngồi lên xe cảnh sát đi thẳng đến cục công an, trên đường anh rể họ còn cười nhạo: "Em nói xem một năm em trở về thì có hai lần ngồi trên xe cảnh sát chứ?Có người nào giống em như vậy không?"

"Chẳng lẽ xem em có vẻ dễ bị bắt nạt sao?" Chu Lăng cảm thấy chính mình cũng buồn bực. 

Mẹ già nghe thấy bé Phúc Binh ở nhà ga suýt nữa bị người ta bắt cóc đi, cũng hoảng sợ, lôi kéo thằng bé kia cẩn thận kiểm tra một lần, thấy bé không có bị thương thế này mới nhẹ nhàng thở ra: “Gần đây trong tivi cũng có chiếu qua tin tức này, lại không ngờ có loại con gái mang theo đứa bé bắt cóc trẻ con, kỳ thật này không phải bắt cóc, chính là cướp đoạt.”

“Đúng vậy, con nghĩ là không để cho Phúc Bình rời khỏi tầm mắt của con, lại không nghĩ rằng có người càn rỡ như vậy, thế nhưng còn phản lại nói bọn con là bọn buôn người, liền ngay cả đứa bé bảy tuổi cũng được huấn luyện rất tốt, chờ thời điểm bọn họ bắt đầu bắt đứa bé, thì liền đi theo gọi em trai.”

Chu Lăng nghĩ liền nghiến răng nghiến lợi, thật là quá đáng. 

Vợ chồng hai người, một người thì bị thương, một người thì mang thai, lúc này đi ra ngoài cũng không tốt, liền chỉ ngoan ngoãn ngây ngốc ở nhà, ngay cả họ hàng thân thích cũng không đi, chỉ có mấy anh chị họ đi đến chơi. Mỗi ngày ngủ, nói chuyện phiếm, xem tivi, còn có người hầu hạ ăn uống, Chu Lăng cảm thấy đến lúc chưa kịp sinh con thì mình đã biến thành trư, mỗi ngày soi gương đều có thể cảm thấy mình giống như quả bóng khí. 

“mẹ già, mẹ nói xem con béo như này, đứa bé có thể hay không cũng béo mà sinh ra không được?” Chu Lăng buồn bực lo lắng nhìn mặt tròn tròn và bụng tròn tròn của mình. 

Mẹ già tức giận vỗ lên đầu cô một chút: “Đừng nói bậy, người phụ nữ có thai nào mà không mập? Thai nhi phải cần đủ chất dinh dưỡng mới tốt, hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, lo lắng cái gì nữa. Chăm sóc cho tốt, sau đó sinh cho tôi một đứa cháu trai khỏe mạnh mập mạp.”

“Ai nói nhất định phải là cháu trai, con thích con gái, dù sao con trai đã có bé Phúc Bình.” Chu Lăng reo lên “Có con gái con có thể mua cho bé rất nhiều váy đẹp, có thể đưa bé đi học…” nói xong chính cô cũng cười, kỳ thật chính cô cũng không biết là mình thích con trai hay con gái. Cũng may Ngô Ngôn không ngại giới tính của đứa bé, lại không phải lo hương khói cho ông bà nội, nhưng thật ra cô cũng không có áp lực. 

“Ngô Ngôn, chờ chúng ta về bộ đội, chúng ta đem họ của Phúc Bình sửa lại chứ?” Thời điểm buổi tối đi ngủ, Chu Lăng đột nhiên nói. 

Ngô Ngôn kinh ngạc hỏi: “không phải nói là để cho con giữ lại họ của con sao? Có phải mẹ nói gì đó hay không?”

Chu Lăng lắc đầu: “Phúc Bình nói mấy bạn nhỏ của con đều hỏi con vì sao lại mang họ Trần mà không phải họ Ngô, em nghĩ con bây giờ còn nhỏ không biết gì, chờ lúc lớn lên chỉ sợ con sẽ nghĩ chúng ta không thương con, con theo chúng ta không phải người một nhà. Em nghĩ không bằng bây giờ sửa họ Ngô cho bé, tương lai con lớn lên muốn sửa họ lại hay không thì tùy con, cũng miễn cho đứa bé dễ bị thương tâm.”

Ngô Ngôn không nói gì, trong phòng liền trầm mặc xuống. Ngay thời điểm từ đầu tình cảm của Chu Lăng dành cho Phúc Bình còn thối lắm không có sâu đậm, cô vốn là không thích con của người ngoài, làm sao có thể tràn ra tình yêu thương của một người mẹ? Chẳng qua là cảm thấy ở trong bộ đội việc nhận nuôi con của chiến hữu rất thông thường, cô là người mềm lòng, cho đến khi nuôi thằng bé kia được mấy tháng, thấy bé nhu thuận nghe lời, nên sinh ra tình cảm. 

Đảo mắt đã tới năm mới, bụng Chu Lăng càng lúc càng lớn, mặc lại nhiều, cô lại cảm thấy mình thật rất giống con chim cánh cụt. Ngô Ngôn không muốn cô đang mang thai mà lại đi bằng giao thông công cộng, thời điểm bây giờ xe cũng không dễ bắt, nên đành tự đi thuê một chiếc xe đi chúc tết. Đến nhà họ hàng thân thích, tự nhiên sẽ tránh không được mỗi người đều hỏi cô một câu về thương tích của anh rồi bụng của cô, đến cuối cùng Chu Lăng lại cảm thấy chính mình là đài triển lãm bụng, chắc cô không phải là đến chúc tết, mà là đến cho người ta xem bụng đi. Bất quá cũng không có bện pháp, so với anh chị em, cô lại kết hôn muộn nhất, cũng không phải là mỗi người đều quan tâm cô sao? Vài người có quan hệ bình thường, lại luôn luôn ra vẻ mặt bất đắc dĩ thương hại nhìn Chu Lăng, ý nói là cũng thật đồng tình khi cô gả cho người chồng không biết sống chết lúc nào, nhìn bọn họ bây giờ không giống như người nịnh bợ hồi một năm trước. Chu Lăng chỉ làm bộ như không nghe thấy gì, trong long cảm thấy lại may mắn vì Ngô Ngôn nghe không hiểu được phương ngôn của thành phố J, bằng không cũng bị tức chết. 

không nghĩ là về sau Ngô Ngôn đột nhiên nói: “Mấy nhà kia có phải hay không đối với em quan hệ không được tốt? Như thế nào rất hưng phấn khi nghĩ em phải thủ tiết? Năm trước bọn họ không phải muốn thông qua anh theo vào bộ đội sao?” Chu Lăng kinh hãi: “Anh như thế nào lại hiểu được phương ngôn, phương ngôn thành phố J vốn sẽ không tính là khó hiểu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện