Rốt cuộc Ngô Ngôn vẫn là một mình về đơn vị, Lưu lại một phụ nữ có thai cùng một đứa bé, nhìn trông mong nhìn xe lửa dời đi. Tiểu Phúc binh cũng đã biết được lỗi buồn li biệt, khóc tê tâm liệt phế, dẫn tới Chu Lăng cũng khóc lên. Một lớn một nhỏ hai người đều khóc, dẫn tới mỗi người ở trong sân ga đều ghé mắt nhìn. mẹ già dở khóc dở cười, chỉ có thể cùng ba già cứng rắn đem người lôi kéo rời khỏi nhà ga, thật sự là rất dọa người, nếu không phải cô mang thai, bọn họ khẳng định rất rõ ràng là bỏ lại cô, làm bộ như không biết. 

Chu Lăng thống thống khoái khoái khóc một hồi, khóc xong mới cảm thấy ngượng ngùng, nhìn gương ánh mắt sưng đỏ, ánh mắt cùng đỏ bừng mặt không dám nhìn mọi người. Ba già mẹ già thế nào sẽ bỏ qua cho cô, hung hăng cười nhạo một chút, làm Chu Lăng buồn bực hận không thể làm gì được. Tiểu Phúc binh nghe không hiểu ông ngoại bà ngoại đang nói cái gì, lại mẫn cảm cảm giác được mẹ bị nói mất hứng, liền “Đăng Đăng Đăng” Chạy tới đẩy: “Không được khi dễ mẹ cháu”

Tất cả mọi người cười rộ lên, Chu Lăng vội vàng đi giữ chặt bé phúc binh: “Phúc Binh, không được không lễ phép đối với ông bà ngoại.”

Bé Phúc Binh không rõ lời mẹ vì sao lại trách cứ mình, liền ủy khuất nhìn mẹ, mắt to ẩm ướt, thật sự là thật manh. Chu Lăng áp chế xúc động muốn vuốt ve bé một chút, đem bé kéo đến sô pha ngồi xuống, kiên nhẫn nói: “Ông ngoại bà ngoại là trưởng bối của mẹ, cũng là trưởng bối của con, con không thể không lễ phép đối với bọn họ mà phải tôn trọng ông ngoại bà ngoại, không thể mắng bọn họ, cũng không thể đánh bọn họ, biết không?”

“Nhưng là bọn họ mắng, mẹ.”

Chu Lăng cười nói: “Bọn họ không có mắng mẹ, là cùng mẹ nói giỡn đấy…cho dù bọn họ có mắng mẹ, thì con cũng không thể như vậy, bọn họ là trưởng bối.”

Tiểu Phúc binh tuy rằng chưa hiểu được nhiều, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu. 

Chu Lăng sờ sờ đầu bé,”Phúc Binh thật sự là đứa bé ngoan. Con vừa mới đẩy bà ngoại hiện tại nên nói cái gì với bà?”

Tiểu Phúc Binh nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt mẹ già nói: “Bà ngoại, thật sự xin lỗi!”

“không sao.” mẹ già cười sờ sờ đầu của bé, hướng Chu Lăng nói, “đứa bé này tính cách nhu thuận thuần phát, nếu có thể bảo chì như vậy con cũng không tính là nuôi bé không công, tương lai con cũng coi như có nhiều con cháu vây quanh chăm sóc dưỡng già.”

Chu Lăng cười: “Bản tính của Phúc Binh cũng rất tốt, dạy bảo rất nghe lời, thật sự không có phí tâm tư gì.” Thằng bé kia buổi sáng lại dậy sớm, lại vừa khóc một hồi, lên rất nhanh híp mắt buồn ngủ. Chu Lăng đem bé nhẹ nhàng đặt ở trên sô pha, lấy cái chăn mỏng đắp lên, lập tức thấy bé đã bắt đầu khò khè, hai má phúng phính, trông ngủ thật ngon. “Con chỉ nghĩ đem bé nuôi lớn, về sau có tiền đồ hay không thì không biết, nhưng không làm thất vọng cha mẹ đẻ nó là được rồi. Dưỡng già cái gì, chỉ cần Ngô Ngôn không xuất ngũ, tương lai cuộc sống của chúng con sẽ không phải lo. Cho dù thật sự có chuyển nghề thì kia ít nhất cũng là làm cán bộ cấp huyện, chẳng sợ thăng quan không được, kia ít nhất cũng không cần vì dưỡng già mà phát buồn.”

Tiểu Phúc binh một đứa trẻ ở nhà mà không có bạn cũng không được, lên Chu Lăng liền đem bé đưa đến một nhà trẻ tư nhân ở phụ cận, vừa vặn thời điểm mỗi ngày mẹ già đi làm có thể đưa đón. Tiểu hài tử nhận thức bạn bè rất nhanh, tuy rằng lúc vừa mới bắt đầu có chút không quen nhưng không đến hai ngày thì liền kết bạn, còn nói muốn mời bọn họ về nhà đến chơi. 

Ngày qua ngày nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm. Mỗi ngày buổi sáng và giữa trưa là Chu Lăng cùng Ngô Ngôn nói chuyện điện thoại, buổi tối nếu Ngô Ngôn có rỗi, Cô lại mặc áo chống phóng xạ ngồi trước máy tính nhìn, trừ bỏ không sờ chạm được tới đối phương tựa hồ cũng không có gì khác khác nhau…Đương nhiên, này chình là Chu Lăng tự mình an ủi trong lời nói, tuy cô luôn luôn là muốn mở lời, vì thật sự có chuyện gì luẩn quẩn ở trong lòng sẽ dững lại để dời đi lực chú ý – nói đến thì kì thật cô chính là có tính cách mâu thuẫn, một bên lại mẫn cảm, một bên lại có chút vô tâm vô phế. 

Đảo mắt đã đến gần tháng năm, dự tính ngày sinh của Chu Lăng chỉ còn cách vài ngày, Chu Lăng càng ngày càng khẩn trương cô đã sớm nghe nói sinh con đặc biệt rất đau, nghe nói là đau đớn đến tê tâm liệt phế, sinh đứa bé ra rất thống khổ đau chết đi sống lại. Lúc trước, đêm đầu tiên cũng làm cho cô thống khổ một hồi, hiện tại đứa bé lớn như vậy theo từ địa phương nhỏ như vậy mà đi ra, cô không thể bị xé rách nha? Chu Lăng rơi lệ đầy mặt, cô không sinh cũng không thể được? dù sao cũng có tiểu phúc binh nữa. 

Nhưng chuyện này vốn không phải cô định đoạt là được, còn một ngày nữa là đến ngày sinh, vì vậy cô vẫn là nên ngoan ngoãn ở trong bệnh viện. Có rất nhiều người đều là bắt đầu đau bụng sinh rồi mới đến bệnh viện, nhưng cô thật sự là rất sợ hãi, luôn miên man suy nghĩ: Vạn nhất khó sinh làm sao bây giờ? Vạn nhất còn không có đi tới bệnh viện liền sinh làm sao bây giờ? Vạn nhất sinh ngay ở trên đường đi đến bệnh viện làm sao bây giờ? Vạn nhất đi chậm rồi ngủ quên bị sản phụ khác chiếm chỗ làm sao bây giờ?

Mẹ già bị cô làm cho mỗi ngày một chuỗi từ vạn nhất làm cho dở khóc dở cười cũng chỉ tùy cô, đầu giờ chiều chuẩn bị thu thập này lọ đem con gái đưa đến bệnh viện cũng may mấy ngày này lại vừa vặn là hai ngày cuối tuần, nên bà có thời gian chămm sóc con gái. 

Buổi tối hôm nay ở trong bệnh viện, vào lúc nửa đêm đột nhiên Chu Lăng bị đau tỉnh, một trận một trận, tựa như trong bụng cái gì đang kéo đau giống nhau. Có phải hay không muốn sinh? Cô vội vàng đánh thứa mẹ già ở giường bên: “Mẹ, con muốn sinh!”

Mẹ già đang trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, nghe con gái nói muốn sinh, vội vàng đi ấn đầu giường gọi Linh. 

Y tá lại đây sờ sờ bụng của cô, nói: “Vẫn còn sớm, phải đợi thêm mấy tiếng nữa.”

Hai người đi, Chu Lăng cắn răng nhịn đau, trong lòng đã muốn mắng còn phải chịu đau thêm mấy giờ, NND còn không làm cho người ta sống? Cô muốn sinh mổ để lấy đứa bé ra cũng không thể được? Vì sao không phải là đàn ông sinh con? Đêm đầu tiên bị đau cũng chính chính là phụ nữ nhưng đàn ông lại thích, muốn sinh đứa bé vẫn là phụ nữ phải mang thai? Vạn nhất mang thai không đúng thời cơ muốn phá thai người chịu thống khổ cũng vẫn là phụ nữ a. Nạo thai xong không may để lại di chứng người chịu đựng vẫn là phụ nữ, nếu không muốn sinh nhiều con, phải đi buộc garô vẫn là phụ nữ… Ông trời NMD không có một chút thiên lý? Người có phải hay không đời trước ăn qua nhiều phụ nữ nên mệt? Tôi nguyền rủa người chỉ có thể bị người áp, trọn đời không được làm công!

A! Đau chết tôi, đứa bé này rốt cuộc khi nào thì mới ra? Chờ nó đi ra thế nào cũng phải đánh cho nó một trận! Rốt cuộc là ai tạo người? Nữ oa hay là thượng đế? Tôi muốn nguyền rủa các người sinh đứa bé so với tôi sẽ bị đau nhất vạn lần!!

Đau trông chốc lát ngừng trong chốc lát, vừa định ngủ liền đau tỉnh, thân thể cùng đầu óc đều là vừa khốn vừa mệt, ép buộc không được, cơ hồ đều muốn khóc, Khó khăn chịu đến buổi sáng, mẹ già mua bữa sáng vội đưa tới cho cô ăn. Chu Lăng tuy rằng không có một chút khẩu vị, nhưng cũng biết bản thân mình phải ăn cơm. Ai biết rốt cuộc là khi nào sinh đây, quay đầu nếu đến lúc sinh mà không có khí lực, kia đau khổ chỉ biết phải chịu nhiều hơn nữa. 

Đang ăn, di động đột nhiên vang là Ngô Ngôn điện đến, lúc này hai mẹ con người mới nhớ tới lúc nằm viện không nói cho Ngô Ngôn biết. Nghe được thanh âm của Ngô Ngôn, Chu Lăng đột nhiêm cảm thấy ủy khuất, cái mũi đau sót, thanh âm dẫn theo tiếng khóc: “Ngô Ngôn em đang ở trong bệnh viện …”

Ngô Ngôn lập tức chợt nghe thấy thanh âm của cô hơi lạ, hỏi: “Làm sao vậy, có phải hay không rất khó chịu?”

“Đau quá… Ngô Ngôn, chúng ta không sinh có được không? Đau quá a…”

Ngô Ngôn lại là đau lòng lại là sốt ruột lại là buồn cười: “Tiểu Lăng ngoan, em nhẫn nhịn một chút, lần này sinh xong, chúng ta không sinh nữa, ngoan.”

“Anh chỉ được cái dỗ em, chúng ta vốn chỉ có thể sinh một đứa.” Chu Lăng càng cảm thấy ủy khuất, “anh tới sinh! Làm gì chỉ có mỗi một mình em phải chịu đau, không công bằng…em không sinh, đổi lại anh tới sinh…”

Ngô Ngôn dở khóc dở cười: “Điều này sao có thể đổi được? Chờ đứa bé đi ra anh sẽ đánh vào mông con được không? Con đem em ép buộc đau như vậy, chờ anh đến giáo huấn con…”

“Anh dám! Con bé như vậy anh cũng không đau lòng sao? Nếu anh dám động…” Chu Lăng càng phát ra tức giận, đang muốn mắng anh, đau bụng sinh lại lại tới nữa. Như vậy mấy mấy giờ đau bụng sinh đã muốn càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng kịch liệt, làm sao còn có tinh thần nói chuyện, chỉ cắn răng gắng gượng, chỉ chờ đau đớn đi qua. 

“Tiểu Lăng…Tiểu Lăng …” Ngô Ngôn không nghe thấy Chu Lăng chuyện, trong chốc lát lại nghe như có tiếng rên rỉ, chỉ cấp xoay quanh “tiểu Lăng, em thế nào? Tiểu Lăng …



Khó khăn cơn đau qua đi, thế này mới thấp giọng đáp lại: “Em không sao, vừa đau trong chốc lát, chỉ sợ là sắp sinh, đau bụng sinh tần suất càng ngày càng cao.”

Ngô Ngôn càng phát ra khẩn trương đứng lên, lại cũng chỉ có thể lo lắng suông. Treo điện thoại xong, anh suy nghĩ nửa ngày, đứng lên liền chạy vội đi ra ngoài, Lưu lại một bàn người trợn mắt há hốc mồm: “Đội trưởng bữa sáng còn không có ăn xong đâu…”. 

Ngôn ngôn một hơi chạy đến đại viện thẳng đến tầng bốn, gõ cửa: “Tẩu tử, tiểu Lăng phải sinh làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy, hiện tại cô ấy đang ở bệnh viện, tôi nghe cô ấy kêu rất đau là đau … Có biện pháp nào làm cho cô không bị đau như vậy được không?”

“Làm sao có thể.” Đại tỉ dở khóc dở cười, “Phụ nữ sinh con đều như vậy cho nên cậu phải yêu thương cô ấy nhiều hơn nữa, sinh con cho đàn ông các người, chúng tôi phải chịu bao nhiêu vất vả”. 

“Thời điểm tẩu tử sinh tiểu Tiền cũng đau như thế sao, đau không?” Ngô Ngôn nói, “Làm sao lại không thể làm cho đàn ông sinh con? ít nhất so với tiểu Lăng tôi lại càng không sợ đau. Cô ấy nũng nịu như vậy, làm sao chịu ăn khổ qua lọai này.”

Đại tỉ vừa cảm động lại vừa buồn cười: “Cậu cái gì đều có thể thay cô ấy làm, nhưng việc sinh con làm sao có thể thay được? Về sau chỉ cần đối tốt với cô ấy nhiều hơn là được. Tiểu Chu vóc dáng rất nhỏ háng cũng không to, ăn đau khổ chỉ sợ so với chúng tôi còn phải chịu nhiều hơn.”

Ngô Ngôn ủ rũ dời đi hoàn toàn không biết lúc anh đi rồi, đại tỉ là như thế nào cùng đại đội trưởng của anh tức giận, cũng không biết đại độ trưởng vì sao truy tìm anh cả một ngày, càng không biết vì sao đến thời điểm buổi chiều mọi người thấy anh đều là một bộ dáng nghẹn cười. 

Chu Lăng không biết Ngô Ngôn láo loạn bị chê cười, cô bị đau đến như vậy cũng không suy nghĩ được cái gì, chỉ có thể theo bản năng dựa theo y tá phân phó dùng sức. Bởi vì có người quen làm y tá coi như phụ trách, bác sĩ đến cũng có vẻ sớm, so với trước kia nói qua cái gì y tá chỉ lo nói chuyện phiếm thẳng cho đến đầu đứa bé nhích đi ra, không biết chuyện như vậy đã xảy ra bao nhiêu lần. 

Chính là lúc này y tá cùng bác sĩ đến cũng không có tác dụng gì, vì tử cung còn chưa mở đủ, bác sĩ hỏi cô muốn hay không rạch một đoạn. Chu Lăng nghĩ cái địa phương kia bị dính một đao, thật sự là làm cho người ta không rét mà run, nhưng hiện tại cô thật sự đau không chịu nổi, nghĩ sớm chết sớm siêu sinh, dù sao cũng sắp sinh rồi, sinh đứa bé bác sĩ sẽ tiêm thuốc tê cho cô, nên liền đồng ý. 

Đại khái là sinh đứa bé thật sự rất đau, bác sĩ rạch một đường ở phía dưới của cô căn bản là không có cảm giác gì, còn tưởng rằng còn chưa có bắt đầu sinh đâu. Tốt xấu gì cũng cố chịu thêm trong chốc lát, nhưng lại nghe thấy y tá nói: “dùng sức, nhìn đến đầu đứa bé… đầu đi ra… chúc mừng cô sinh được một thiên kim.”

Con gái rất tốt! Chu Lăng ngay cả khí lực xem đứa bé liếc mắt một cái đều không có, cơ hồ là lập tức liền hôn mê ngủ. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện