Hiện tại cả gia đình bọn họ là ở trong ngôi nhà ba phòng do chính mình mua, lúc ấy thuê phòng ở bất quá là ở nửa năm, bởi vì con của chủ thuê nhà kết hôn lên chủ thuê nhà lấy lại phòng. Ngô Ngôn nghĩ đại khái vài năm nữa cũng không rời đi thành phố N, lên quyết định mua nhà ở, chờ đến thời điểm thích hợp thì lại bán đi. Vị trí cũng tốt, cách trường trung học tiểu học cũng không xa.
Ba cái phòng ngủ, vừa vặn hai vợ ở một phòng, hai bọn nhỏ cũng mỗi người một phòng. Từ hồi nhỏ Chu Lăng cũng ngủ một mình một phòng, cho lên hai bọn nhỏ cũng để cho chúng từ bốn, năm tuổi tự mình ngủ một phòng, hai thằng bé kia thích ứng cũng rất nhanh. Mà Bé Phúc Binh lại làm tấm gương tốt cho em gái học tập. Cho nên gần đây tiểu Ngữ thấy anh trai có phòng riêng, mà thứ hai là đại khái bé cũng có tính cách di truyền từ Chu Lăng. Yêu tự do, đối với việc mình ngủ một mình một phòng thì vô cùng cao hứng tiếp nhận, cùng mẹ đi mua những miếng dán tường hoạt hình mà mình thích, chăn ga gối đệm rèm cửa sổ, đồ dùng để trang trí phòng.
Đối với quyết định của Chu Lăng đương nhiên Ngô Ngôn là đồng ý cả hai chân hai tay, ít nhất về sau hai vợ chồng có thân thiết không cần bó tay bó chân, lúc nào cũng lo lắng làm cho con gái thức giấc, lại càng không cần lo lắng khi đang thân thiết được một nửa thì thấy cặp mắt to tò mò của con gái.
Muốn nói anh lo lắng về vấn đề này cũng là có căn cứ. Có một lần, anh làm xong nhiệm vụ trở về, nửa tháng không gặp, thời điểm buổi tối thân thiết hơi kích động một chút, âm thanh lớn một chút, khí lực lớn một chút, kết quả làm được một nửa, đột nhiên nghe được âm thanh non nớt của con gái đang hỏi: "Ba ba, mẹ, hai người đang làm cái gì vậy?"
Tuy rằng Ngô Ngôn phản ứng rất nhanh, trước tiên là dùng chăn đem hai người che lại, nhưng nhìn ánh mắt tò mò của con gái lại nói không lên lời. Vì chuyện này, mà suốt một tháng Chu Lăng không đáp ứng cùng anh ML. Ngô Ngôn buồn bực không thôi.
Bây giờ rốt cục cái bóng đèn nhỏ cũng ở một mình một phòng, vào lúc ban đêm. Ngô Ngôn chờ hai bọn nhỏ trở về phòng của mình đi ngủ, lập tức liền đóng cửa lại đem Chu Lăng bóc sạch sẽ. Anh đã sớm nhắm ngay cái ban công to kia, muốn ở đằng kia thử một lần.
Nhắc tới ban công cũng không có gì khác biệt so với những chỗ khác, bất quá dài đến một mét, rộng chừng một mét, cửa sổ làm bằng kính thủy tinh vây quanh lan can, Chu Lăng rất thích ngồi chỗ này phơi nắng đọc sách, ở bên ngoài thì không nhìn được vào bên trong, nhưng ở bên trong lại có thể nhìn rõ rành mạch ở bên ngoài, chung quanh tất cả đều là thủy tinh trong suốt chắc chắn rất thích hợp ML, vừa an toàn, vừa kích thích, Chu Lăng lại không thấy khẩn trương mà rất hưng phấn, thời điểm chưa lập gia đình cô cảm thấy hình tượng bản thân mình sẽ rất rối loạn, hiện tại xem ra quả nhiên là.
Ngô Ngôn cũng rất hưng phấn, không cần băn khoăn đến con gái, nên rất yên tâm làm ở chỗ mình đã nhắm rất lâu, mặc dù Chu Lăng rất hưng phấn nhưng cũng có điểm đau đớn... Một tay anh che miệng Chu Lăng, càng dùng sức va chạm.
Thời điểm hai người sắp lên cao trào trong nháy mắt, đột nhiên ở ngoài cửa truyền đến tiếng nức nở: "Mẹ, tiểu Ngữ sợ hãi... "
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, toàn thân Chu Lăng liền cứng đờ, đáng thương Ngô Ngôn đường đường là phó đại đội trưởng đại đội đặc chủng, thân thể run lên, nhất thời nhũn xuống như chú...
Anh cười khổ nhìn vợ ôm con gái nằm ở trên giường dỗ, quả nhiên con cái chính là chủ nợ kiếp trước của cha mẹ, lo lắng cố sức kiếm tiền nuôi lớn còn không nói, ngay cả cuộc sống vợ chồng cũng bị ảnh hưởng, anh thật sự rất sợ nếu lại bị vài lần như vậy thì tiểu đệ của anh sẽ bị dọa hỏng.
"Tiểu Lăng, sắp đến nghỉ hè, đưa bọn nhỏ về nhà bố mẹ đi, sau đó chúng ta lại đi du lịch chứ?"
Hai mắt Chu Lăng sáng lên: "Anh có rảnh?"
"Năm nay ngày nghỉ của anh còn chưa có dùng, mà có công việc cũng không có gì, đến lúc dó chúng ta cùng nhau đi ra ngoài du lịch, trước tiên em hãy chọn chỗ đi. " Ngô Ngôn tính toán có hơn một tháng hưởng thụ thế giới hai người, nên phải hưởng thụ tốt một phen.
Bé Phúc Binh nghe mẹ cùng ba ba đi ra ngoài du lịch, đều dùng ánh mắt to ngập nước đáng thương hề hề nhìn Chu Lăng: "Mẹ, người cùng ba ba không cần Phúc Binh và tiểu Ngữ sao?"
Chu Lăng xem một trận mềm lòng, đang muốn nói chuyện, thì một âm thanh sáp tiến vào: "Các con đều đã lớn, sao còn có thể mỗi ngày đều đi theo mẹ được? Mỗi ngày mẹ đều phải nấu cơm, giặt quần áo, quét tước vệ sinh, còn phải giúp các con làm bài tập về nhà, kể truyện cổ tích, cùng các con chơi, cả một năm đều vất vả khổ cực như vậy, ba ba đem mẹ đi chơi vài ngày còn không được sao?" Hoàn hảo anh trở về kịp, bằng không vợ sẽ bị hai cái tiểu hỗn đản lừa bịp, lúc có hai cái thằng bé kia, anh còn không có hưởng thụ được thế giới hai người.
Hai thằng bé kia bị ba nói như vậy áy náy không thôi, vội vàng chạy đến bóp chân cho mẹ: "Mẹ, về sau con sẽ giúp mẹ rửa bát. "
"Con giúp mẹ... tiểu Ngữ suy nghĩ nửa ngày, "Con giúp mẹ sới cơm. "
Chu Lăng cảm động đỏ đôi mắt, che giấu hít cái mũi, ôm hai đứa nhỏ cười nói: "Các con ngoan, mẹ thật vui mừng a. "
Tiểu Ngữ đỏ mặt, nói: "Mẹ, con cũng nguyện ý giúp mẹ làm việc nhà... Chính là cái gì con cũng có thể làm. "
"Làm sao được, con mỗi ngày thân ái mẹ, giúp mẹ cầm bát, sới cơm, đều là giúp mẹ a. "
Bé Phúc Binh ngại ngùng nói: "Mẹ, con cũng nguyện ý giúp mẹ làm việc nhà, con sẽ rửa bát, và quét rác. "
"Được, đều là bé ngoan. "
Đến nghỉ hè, Chu Lăng liền dẫn hai bọn nhỏ về thành phố J trước, đến thời điểm giữa tuần Ngô Ngôn làm xong tất cả các việc trong bộ đội, liền theo chân bọn họ hợp lại. Hai bọn nhỏ cùng chơi với mấy anh chị em họ bên ngoại, lên rất ngoan ngoãn đáp ứng ở lại nhà ông bà ngoại, năm nay sẽ không cùng ba mẹ đi du lịch.
Lúc này Chu Lăng lựa chọn là đi cổ trấn Giang Nam, lại đi vòng bờ biển. Kỳ thật cô cũng không biết mùa hè đi cổ chấn có phải là lựa chọn tốt không, tổng cảm thấy nếu mùa xuân mà kéo dài, thì thời điểm lúc đến có thể mặc sườn sám, cầm ô hoa, nhưng đáng tiếc thời điểm mùa xuân thì không có thời gian. Cũng may mấy ngày nay thời tiết có vẻ mát mẻ, mưa dầm kéo dài, cũng coi như được thông qua.
Nhưng nếu thật ra cô mang theo sườn sám, mà Ngô Ngôn mặc quân trang của thời dân quốc, khi quân phiệt chiếm đóng thì có vẻ rất tốt. Như vậy cô có thể suy diễn một hồi chuyện xưa về một tình yêu cảm đông của một người quân nhân với một cô gái.
"Nếu không lúc trở về em lền viết tiểu thuyết về chuyện xưa là được. "Ngô Ngôn dở khóc dở cười, vội vàng dời đi sự chú ý của cô, bằng không chỉ sợ cô đột nhiên phát ra ý tưởng, đi thuê quần áo bắt buộc anh sắm vai thành nhân vật.
_________________
Ba cái phòng ngủ, vừa vặn hai vợ ở một phòng, hai bọn nhỏ cũng mỗi người một phòng. Từ hồi nhỏ Chu Lăng cũng ngủ một mình một phòng, cho lên hai bọn nhỏ cũng để cho chúng từ bốn, năm tuổi tự mình ngủ một phòng, hai thằng bé kia thích ứng cũng rất nhanh. Mà Bé Phúc Binh lại làm tấm gương tốt cho em gái học tập. Cho nên gần đây tiểu Ngữ thấy anh trai có phòng riêng, mà thứ hai là đại khái bé cũng có tính cách di truyền từ Chu Lăng. Yêu tự do, đối với việc mình ngủ một mình một phòng thì vô cùng cao hứng tiếp nhận, cùng mẹ đi mua những miếng dán tường hoạt hình mà mình thích, chăn ga gối đệm rèm cửa sổ, đồ dùng để trang trí phòng.
Đối với quyết định của Chu Lăng đương nhiên Ngô Ngôn là đồng ý cả hai chân hai tay, ít nhất về sau hai vợ chồng có thân thiết không cần bó tay bó chân, lúc nào cũng lo lắng làm cho con gái thức giấc, lại càng không cần lo lắng khi đang thân thiết được một nửa thì thấy cặp mắt to tò mò của con gái.
Muốn nói anh lo lắng về vấn đề này cũng là có căn cứ. Có một lần, anh làm xong nhiệm vụ trở về, nửa tháng không gặp, thời điểm buổi tối thân thiết hơi kích động một chút, âm thanh lớn một chút, khí lực lớn một chút, kết quả làm được một nửa, đột nhiên nghe được âm thanh non nớt của con gái đang hỏi: "Ba ba, mẹ, hai người đang làm cái gì vậy?"
Tuy rằng Ngô Ngôn phản ứng rất nhanh, trước tiên là dùng chăn đem hai người che lại, nhưng nhìn ánh mắt tò mò của con gái lại nói không lên lời. Vì chuyện này, mà suốt một tháng Chu Lăng không đáp ứng cùng anh ML. Ngô Ngôn buồn bực không thôi.
Bây giờ rốt cục cái bóng đèn nhỏ cũng ở một mình một phòng, vào lúc ban đêm. Ngô Ngôn chờ hai bọn nhỏ trở về phòng của mình đi ngủ, lập tức liền đóng cửa lại đem Chu Lăng bóc sạch sẽ. Anh đã sớm nhắm ngay cái ban công to kia, muốn ở đằng kia thử một lần.
Nhắc tới ban công cũng không có gì khác biệt so với những chỗ khác, bất quá dài đến một mét, rộng chừng một mét, cửa sổ làm bằng kính thủy tinh vây quanh lan can, Chu Lăng rất thích ngồi chỗ này phơi nắng đọc sách, ở bên ngoài thì không nhìn được vào bên trong, nhưng ở bên trong lại có thể nhìn rõ rành mạch ở bên ngoài, chung quanh tất cả đều là thủy tinh trong suốt chắc chắn rất thích hợp ML, vừa an toàn, vừa kích thích, Chu Lăng lại không thấy khẩn trương mà rất hưng phấn, thời điểm chưa lập gia đình cô cảm thấy hình tượng bản thân mình sẽ rất rối loạn, hiện tại xem ra quả nhiên là.
Ngô Ngôn cũng rất hưng phấn, không cần băn khoăn đến con gái, nên rất yên tâm làm ở chỗ mình đã nhắm rất lâu, mặc dù Chu Lăng rất hưng phấn nhưng cũng có điểm đau đớn... Một tay anh che miệng Chu Lăng, càng dùng sức va chạm.
Thời điểm hai người sắp lên cao trào trong nháy mắt, đột nhiên ở ngoài cửa truyền đến tiếng nức nở: "Mẹ, tiểu Ngữ sợ hãi... "
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, toàn thân Chu Lăng liền cứng đờ, đáng thương Ngô Ngôn đường đường là phó đại đội trưởng đại đội đặc chủng, thân thể run lên, nhất thời nhũn xuống như chú...
Anh cười khổ nhìn vợ ôm con gái nằm ở trên giường dỗ, quả nhiên con cái chính là chủ nợ kiếp trước của cha mẹ, lo lắng cố sức kiếm tiền nuôi lớn còn không nói, ngay cả cuộc sống vợ chồng cũng bị ảnh hưởng, anh thật sự rất sợ nếu lại bị vài lần như vậy thì tiểu đệ của anh sẽ bị dọa hỏng.
"Tiểu Lăng, sắp đến nghỉ hè, đưa bọn nhỏ về nhà bố mẹ đi, sau đó chúng ta lại đi du lịch chứ?"
Hai mắt Chu Lăng sáng lên: "Anh có rảnh?"
"Năm nay ngày nghỉ của anh còn chưa có dùng, mà có công việc cũng không có gì, đến lúc dó chúng ta cùng nhau đi ra ngoài du lịch, trước tiên em hãy chọn chỗ đi. " Ngô Ngôn tính toán có hơn một tháng hưởng thụ thế giới hai người, nên phải hưởng thụ tốt một phen.
Bé Phúc Binh nghe mẹ cùng ba ba đi ra ngoài du lịch, đều dùng ánh mắt to ngập nước đáng thương hề hề nhìn Chu Lăng: "Mẹ, người cùng ba ba không cần Phúc Binh và tiểu Ngữ sao?"
Chu Lăng xem một trận mềm lòng, đang muốn nói chuyện, thì một âm thanh sáp tiến vào: "Các con đều đã lớn, sao còn có thể mỗi ngày đều đi theo mẹ được? Mỗi ngày mẹ đều phải nấu cơm, giặt quần áo, quét tước vệ sinh, còn phải giúp các con làm bài tập về nhà, kể truyện cổ tích, cùng các con chơi, cả một năm đều vất vả khổ cực như vậy, ba ba đem mẹ đi chơi vài ngày còn không được sao?" Hoàn hảo anh trở về kịp, bằng không vợ sẽ bị hai cái tiểu hỗn đản lừa bịp, lúc có hai cái thằng bé kia, anh còn không có hưởng thụ được thế giới hai người.
Hai thằng bé kia bị ba nói như vậy áy náy không thôi, vội vàng chạy đến bóp chân cho mẹ: "Mẹ, về sau con sẽ giúp mẹ rửa bát. "
"Con giúp mẹ... tiểu Ngữ suy nghĩ nửa ngày, "Con giúp mẹ sới cơm. "
Chu Lăng cảm động đỏ đôi mắt, che giấu hít cái mũi, ôm hai đứa nhỏ cười nói: "Các con ngoan, mẹ thật vui mừng a. "
Tiểu Ngữ đỏ mặt, nói: "Mẹ, con cũng nguyện ý giúp mẹ làm việc nhà... Chính là cái gì con cũng có thể làm. "
"Làm sao được, con mỗi ngày thân ái mẹ, giúp mẹ cầm bát, sới cơm, đều là giúp mẹ a. "
Bé Phúc Binh ngại ngùng nói: "Mẹ, con cũng nguyện ý giúp mẹ làm việc nhà, con sẽ rửa bát, và quét rác. "
"Được, đều là bé ngoan. "
Đến nghỉ hè, Chu Lăng liền dẫn hai bọn nhỏ về thành phố J trước, đến thời điểm giữa tuần Ngô Ngôn làm xong tất cả các việc trong bộ đội, liền theo chân bọn họ hợp lại. Hai bọn nhỏ cùng chơi với mấy anh chị em họ bên ngoại, lên rất ngoan ngoãn đáp ứng ở lại nhà ông bà ngoại, năm nay sẽ không cùng ba mẹ đi du lịch.
Lúc này Chu Lăng lựa chọn là đi cổ trấn Giang Nam, lại đi vòng bờ biển. Kỳ thật cô cũng không biết mùa hè đi cổ chấn có phải là lựa chọn tốt không, tổng cảm thấy nếu mùa xuân mà kéo dài, thì thời điểm lúc đến có thể mặc sườn sám, cầm ô hoa, nhưng đáng tiếc thời điểm mùa xuân thì không có thời gian. Cũng may mấy ngày nay thời tiết có vẻ mát mẻ, mưa dầm kéo dài, cũng coi như được thông qua.
Nhưng nếu thật ra cô mang theo sườn sám, mà Ngô Ngôn mặc quân trang của thời dân quốc, khi quân phiệt chiếm đóng thì có vẻ rất tốt. Như vậy cô có thể suy diễn một hồi chuyện xưa về một tình yêu cảm đông của một người quân nhân với một cô gái.
"Nếu không lúc trở về em lền viết tiểu thuyết về chuyện xưa là được. "Ngô Ngôn dở khóc dở cười, vội vàng dời đi sự chú ý của cô, bằng không chỉ sợ cô đột nhiên phát ra ý tưởng, đi thuê quần áo bắt buộc anh sắm vai thành nhân vật.
_________________
Danh sách chương