Anh đưa cô về đến tận nhà rồi quay xe về công ty. Cửa thanh máy tầng 49 vừa mở ra, khuôn mặt cau có của Quân Bạch Dật lập tức hiện ra.

" Sao giờ này vẫn chưa đi ngủ? Mau đi ngủ đi." anh xoa đầu nhóc con rồi đi lướt qua nó vào trong nhà.

Bạch Dật phồng má ôm chặt gấu bông ngồi trên ghế sopha không chịu đi ngủ. Cả ngày hôm nay nó ngồi trong công ty trông ngóng cô, kết cả ngay cả mặt cũng không thấy, chỉ thấy khuôn mặt ẻo lả trắng bạch của Bạch Vô Thường cứ lượn qua lượn lại. Thật khó chịu!

" Papa, ngày mai con muốn mami."

" Không được!" cự tuyệt vô cùng nhanh chóng.

"........." Bạch Dật hậm hực trong lòng, ngồi ngẩn người suy nghĩ, cảm thấy lão già nhà minh chỉ ăn mềm không ăn cứng liền lập tức lật mặt 180 độ.

" Papa thân yêu của con, Tiểu Dật còn nhỏ mà, Tiểu Dật cần được ở bên mami nhiều hơn. Papa, không lẽ người nỡ nhìn Tiểu Dật thiếu đi tình thương của mẹ sao?" đôi mắt to tròn đẫm nước mắt ngẩng lên nhìn anh. Hai tay nhỏ mập mạp túm chặt lấy áo anh không chịu buông.

Quân Mạc Phàm nhướng mày nhìn đôi mắt quen thuộc kia, thật sự là rất giống cô. Ngày trước những lúc cô nũng nịu, cô cũng nhìn anh như vậy, mà mọi lần anh đều không cầm lòng được mà đồng ý.

" Chịu được 500 năm rồi, chịu thêm mấy ngày nữa đi." tuy nhiên cô là cô, con là con.

" Papa thật đáng ghét. Mami mới không thích người." Bạch Dật thả áo của anh ra dậm chân đi về phòng.

Anh nhíu mày về phòng, cảm thấy thật sự là khó hiểu. Ngày trước Bạch Dật ngoan ngoãn nghe lời giống anh bao nhiêu, giờ lại giống cô bấy nhiêu. Ngay cả anh mà cũng dám chửi thề.

Cô về đến nhà liền lập tức gọi cho cô bạn thân Kỷ Hà. Từ khi đi làm ngày nào cô cũng than vãn với Kỷ Hà về công việc khiến cô bạn thân ngán ngẩm không thôi.

" Sao vậy? Hôm nay lại làm bảo mẫu bất đắc dĩ sao? Mà làm bảo mẫu cũng tốt đấy chứ, rất hợp với cậu, được ăn được chơi lại......." Kỷ Hà giọng ngái ngủ lè nhè ở bên kia máy.

" Không phải. Hôm nay tớ &@*#$¥€." cô vừa kể vừa ôm gối nằm trên giường.

" Vậy cuối cùng cậu thấy sao?" Kỷ Hà vẫn ngái ngủ tò mò hỏi.

" Món cá ở đấy rất ngon. Lần sau nhất định sẽ rủ cậu đi ăn."

"........."

Kỷ Hà thở dài một tiếng. Suốt câu chuyện cô chỉ kể tới cái quán trong hẻm nhỏ, còn ông sếp lại chỉ nhắc tới một chút. Boss rủ nhân viên đi ăn tối ở nơi như vậy, còn lâu cô ta mới tin là không có ý gì. Nhưng cái người chỉ biết cá kia xem ra chẳng hiểu gì, vậy cũng tốt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện