Ngô Đồng ghé tiệm thuốc nhỏ ven đường mua băng keo cá nhân dán lên khóe miệng xong mới đến bệnh viện. Khi vừa bước vào phòng bệnh, Tiểu Nguyên đã phát hiện “Chị, miệng của chị sao vậy?”

“không có việc gì, buổi sáng lúc chị ăn cơm, không cẩn thận cắn phải.” Ngô Đồng mặt không đổi sắc trả lời.

“Sao lại bất cẩn như vậy.”

“Lúc ăn cơm nghĩ đến cuộc phẫu thuật ngày mai của em nên …” Ngô Đồng bịa một lý do hợp tình hợp lý.

“Chị đừng lo lắng quá. Bác sĩ đã nói tỉ lệ thành công của cuộc phẫu thuật rất cao mà.” Quả nhiên Tiểu Nguyên bị dời đi sự chú ý, trái lại bắt đầu an ủi Ngô Đồng.

“Chờ em khỏe lại, có thể quay lại trường tiếp tục học.” Ngô Đồng cười nói.

“Đúng rồi ha, hiện ngày khai giảng mới qua không lâu, em còn vừa vặn tránh được kì huấn luyện quân sự đầu năm.” Tiểu Nguyên vui vẻ nói.

“Giờ em cứ vui đi, sang năm học bù lại cũng thế cả sao.” Ngô Đồng nhìn đồng hồ nói “Để chị sang thăm Tiểu Khải một chút.”

Ngô Đồng đi đến phòng bệnh VIP mà chú Hai đặt cho Ngô Khải ở, khi tới cửa nghe bên trong có tiếng thím Hai nói chuyện, cô gõ cửa một cái, chờ tiếng trong phòng chấm dứt mới đẩy cửa bước vào.

“Thím Hai, chị họ, cháu đến thăm Tiểu Khải.”

“Chị Hai, chị đến chơi sao. Chị ăn quả cam này đi.” Ngô Khải không để ý ánh mắt của mẹ mình, bóc mộtquả cam đưa cho Ngô Đồng.

“Cám ơn em.” Ngô Đồng cầm quả cam nhưng không ăn, chỉ nói “Ngày mai sẽ làm phẫu thuật, tâm trạng em tốt chứ?”

“Có thể tốt được sao? Em thử bị rút máu liên tục mấy tiếng đồng hồ thử xem.” Ngô Chi Chi tức giận nói.

“Chị nói cái gì vậy?” Ngô Khải phản bác “Rút máu mấy giờ thì em sớm tiêu tùng. Bác sĩ nói lấy máu sau đó phân ly tạo tế bào máu gốc. Dù sao em chỉ hiểu đại khái, bác sĩ nói không có gì nguy hiểm đến sức khỏe, khi về nhà em chỉ cần ăn nhiều gan heo để bồi bổ lại là tốt rồi.”

“Khi nào xonng mẹ nhất định bồi bổ thật tốt cho con.” Thím Hai đau lòng nói.

“Vậy em nghỉ ngơi cho tốt. Chị về phòng với Tiểu Nguyên.” Ngô Đồng thấy thím Hai và Ngô Chi Chi đều không vui khi thấy mình nên chủ động chào tạm biệt.

“Chị Hai, chị cầm mấy quả cam mang về cho Tiểu Nguyên ăn.” Ngô Khải chỉ giỏ trái cây trên bàn nói.

“Chị mua cho Tiểu Nguyên rồi, em ăn đi.” nói xong Ngô Đồng xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, vừa điđược vài bước thì nghe tiếng Ngô Chi Chi gọi lại.

“Chị họ có việc gì sao?” Ngô Đồng dừng bước, nghi hoặc qua đầu lại.

“Miệng đã bị thương mà còn ăn cam à?” Ngô Chi Chi nhìn chằm chằm vào vết thương trên miệng Ngô Đồng, trong giọng nói phảng phất chút mờ ám.

“Đúng thế.” Ngô Đồng nhìn quả cam còn nguyên vẹn trong tay, sau đó tùy tiện ném vào thùng rác bên cạnh.

“Em …” Ngô Chi Chi bị hành động của Ngô Đồng làm cho nổi giận, chất vấn “Em làm vậy là có ý gì đây?”

“không phải chị nhắc miệng em bị thương nên không ăn được cam sao?” Ngô Đồng vô tội hỏi ngược lại.

“Em đừng có mà giả ngu, em biết chị không phải nói cái này?”

“Vậy chị có ý gì?”

“Chị chỉ muốn nhắc em, em chuẩn bị gả cho Tần Đại thiếu gia, em ở bên ngoài đừng có yêu đương lăng nhăng (nguyên tác là trêu hoa ghẹo nguyệt), nếu có thì lập tức chấm dứt đi, đừng có làm liên lụy gia đình chị.” Ngô Chi Chi kiêu căng nói.

Ngày mai là ngày em trai phải phẫu thuật, Ngô Đồng thực sự không muốn cùng bọn họ cãi cọ những chuyện nhỏ nhặt, vì thế hít thở sâu vài lần, coi như không nghe thấy Chi Chi nói chuyện, quay đầu rời đi.

“Em chột dạ rồi chứ gì. Chị cũng nhắc nhở em, nhà họ Tần là gia đình giàu có, quyền thế, em gả đến đó chính là chuột sa chĩnh gạo, cố mà giữ cho tốt.”

Ngô Đồng lại một lần nữa dừng bước, quay người nhìn Chi Chi nói “Chị họ nếu muốn gả cho Tần Qua, em sẵn sàng nhường lại cho chị.”

“Ai muốn gả chứ.” cô ta không muốn gả cho người đàn ông bị bệnh tâm thần đâu.

“Đúng rồi … Chị muốn gả nhưng chưa chắc nhà người ta đã đồng ý đâu.” Ngô Đồng giễu cợt nói.

“Em đừng có đắc ý, Tần Qua chỉ là con rơi của nhà họ Tần mà thôi. Người bên ngoài đều biết, nhà họ Tần dùng tiền để mua vợ cho con trai nhà mình.” Ngô Chi Chi thẹn quá thành giận nói.

“Vậy chị càng đáng thương hơn, đã đưa tới cửa nhà người ta nhưng người ta cũng không muốn mua chị”. Ngô Đồng nói xong, không để ý Ngô Chi Chi bị mình làm tức giận đến độ nào, nhanh chóng rời khỏi khu phòng bệnh VIP.

----------

Nhà họ Tần

Khi Tần Qua về nhà đúng lúc thấy ba mẹ mình đang chơi cùng Phi Phi ở trong sân. Ba mẹ Tần ngồi dưới bóng cây uống trà chiều, Phi Phi ngồi một bên chơi ghép hình.

“Về rồi hả con? Bàn bạc với Ngô Đồng như thế nào rồi?” Mẹ Tần thấy con trai về thì gấp gáp hỏi.

“Rất thuận lợi.” Tần Qua ngồi cạnh Phi Phi, nhìn cậu nhóc ghép hình.

“Rất thuận lợi là có ý gì?” Mẹ Tần nghi ngờ hỏi.

“cô ấy đồng ý với ý kiến của con. không tổ chức hôn lễ, du lịch kết hôn.” Tần Qua nói “Mẹ tìm người chọn ngày, chúng con đi đăng ký kết hôn.”

Bà Tần không thể tin được, liếc mắt nhìn chồng.

“Phi Phi, chúng ta qua bên kia chơi diều đi.” Tần Qua thấy Phi Phi đã ghép gần xong bức tranh ghép hình thì đoán cậu nhóc đã ngồi rất lâu rồi, vì thế muốn cậu nhóc hoạt động một chút.

Phi Phi thả bức tranh chép hình xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Qua.

Tần Qua hiểu được là Phi Phi đồng ý với anh liền ôm cậu nhóc xuống ghế, nắm tay con đi đến bãi cỏ phía xa chơi thả diều.

“Tần Qua có ý gì? Thực sự là không tổ chức hôn lễ?” Mẹ Tần vẫn có chút không tin “Ngô Đồng sao mà lại đáp ứng, để tôi gọi điện hỏi con bé một chút.”

“Bà yên lặng một chút đi, đừng càng quan tâm càng loạn.”

“Tần Đông Minh, ông có ý gì?” Mẹ Tần tức giận, gọi luôn cả tên họ của chồng.

“Tần Qua không muốn tổ chức hôn lễ, giờ Ngô Đồng cũng đồng ý, bà làm sao phải cố tổ chức cho bằng được.”

“Còn có thể vì cái gì? Ông không nghe bên ngoài người ta đồn đại như thế nào sao? nói Tần Qua bị bệnh tâm thần, sẽ đánh vợ, nói chúng ta hết sức bồi dưỡng cho Tần Hoài, Tần Qua chỉ là đứa con rơi. Nếu chúng ta không tổ chức hôn lễ cho mọi người xung quanh thấy thì không phải chấp nhận những lời đồn đó sao.” Mẹ Tần càng nghĩ đến những lời đồn đại thì càng tức giận.

“Bà thấy cuộc sống của bọn nhỏ quan trọng hay những lời đồn quan trọng?”ixBa Tần nói “Tần Qua mộtmực muốn dọn ra ngoài sống, bà không phải không biết, khó khăn lắm Tần Qua mới đồng ý kết hôn, về sau sẽ có người chăm sóc nó, bà đừng nhúng tay vào nữa.”

“Nhưng tôi vẫn không yên lòng, hay là tôi bí mật tìm Ngô Đồng nói chuyện.”

“Sao nói mãi mà bà không chịu hiểu.” Ba Tần nói “Mặc dù Ngô Đồng là liên hôn thương mại mới trở thành con dâu của chúng ta, nhưng đã kết hôn rồi thì là người một nhà. Chúng ta xem con bé là người nhà thì nó mới có thể sống tốt với Tần Qua. Tính tình Tần Qua vốn dĩ đã thô lỗ, cục cằn, bà lại tự tiện xen vào, bà làm Ngô Đồng nghĩ như thế nào?”

“Nhưng nó sẽ đối xử thật lòng với Tần Qua sao?”Mẹ Tần vẫn không yên lòng.

“Bà cũng đừng quan tâm mù quáng.” Ba Tần nói “Bọn nhỏ có cuộc sống của chính mình.”

Mặc dù mẹ Tần đã được chồng thuyết phục nhưng vẫn lo lắng nhìn qua bãi cỏ chỗ Tần Qua đang chơi cùng Phi Phi. Bệnh của Tần Qua còn có di chứng, Phi Phi đến giờ này cũng chưa mở miệng nói một từ nào. Hai người như thế này, dọn ra ngoài sống riêng thì có thể sống tốt được sao.

“Phi Phi à, ba con muốn kết hôn.” Tần Qua ngồi cạnh Phi Phi đang thả diều, nói.

“Con sẽ rất nhanh có một người mẹ, con có vui không?” Tần Qua biết Phi Phi sẽ không trả lời anhnhưng anh biết cậu nhóc có thể nghe hiểu được “Người này con cũng đã gặp rồi, chính là ở khách sạn Đế Vương cách đây nửa tháng, con vừa nhìn thấy cô ấy thì thẹn thùng né tránh, cho nên … chắc là con không ghét cô ấy, đúng không?”

Phi Phi vẫn luôn nhìn con diều đang bay lượn trên bầu trời, không nói gì.

“Ba đã gặp cô ấy mấy lần, phải, về phần cô ấy là người như thế nào hiện giờ ba cũng chưa biết rõ hoàn toàn, nhưng ba cũng giống con, hình như không chán ghét cô ấy.”

“Nếu chúng ta đều không ghét cô ấy, vậy chúng ta cho cô ấy một cơ hội đi.” Tần Qua quay đầu, nhìn chăm chú một bên mặt của Phi Phi, nói “Chúng ta sẽ cùng cô ấy sống chung trong một nhà, cùng nhau cố gắng tiếp nhận cô ấy.”

Dường như vì bị ánh mắt của Tần Qua nhìn quá chăm chú, Phi Phi rốt cục xoay đầu lại, nhìn thoáng qua ba mình rồi tiếp tục ngẩng đầu nhìn con diều đang bay.

“Vậy là con cũng đồng ý với ba rồi nha.” Tần Qua cười vui vẻ “Phi Phi à, con cũng biết là tính tình ba không tốt, sau này nếu ba hung dữ với mẹ, con phải nhớ bảo vệ cô ấy.”

“Nếu con không bảo vệ mẹ, cô ấy bị dọa chạy mất thì rất phiền đấy.”

Phi Phi lại quay đầu nhìn ba mình, trong mắt như hiện lên câu hỏi vì sao ba lại hung dữ với mẹ.

“Ba con có bệnh, mà bệnh này chính là dễ dàng xúc động, tính tình không được tốt.” Tần Qua giải thích “Nhưng ba tuyệt đối không cố ý như vậy.”

đã được nghe giải thích, Phi Phi lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn diều.

“Chờ bà nội con chọn ngày tốt để kết hôn, sau đó ba mẹ đi du lịch trăng mật. Sau khi trở về chúng ta sẽdọn ra ngoài ở, khi đó chúng ta sẽ có một gia đình nhỏ.” Tần Qua nói “Bác sĩ Lý nói hai chúng ta vẫn phải điều trị bệnh. Đến khi chúng ta yêu thích cuộc sống gia đình, từ từ con sẽ có thể nói chuyện, ba sẽkhông còn nóng nảy nữa … Con cảm thấy sẽ thật như vậy không?”

“À, … nhưng mà thực ra ba cảm thấy cũng có khả năng sẽ làm cho Ngô Đồng mắc bệnh như chúng ta.” Tần Qua chớp chớp mắt, cảm thấy tưởng tượng của mình cũng có khả năng sẽ xảy ra.

-----------

Sáng sớm chủ nhật, Ngô Đồng đã có mặt ở bệnh viện. Hôm nay là ngày phẫu thuật cho Tiểu Nguyên, côđã chờ ngày này từ lâu, cả đêm hôm qua cô hầu như không ngủ tí nào. Bệnh viện đã bố trí nơi Tiểu Khải rút máu để tạo tế bào gốc, sau khi xong sẽ lập tức đưa đến phòng mổ của Tiểu Nguyên.

Mặc dù các bác sĩ đã khẳng định nhiều lần ca phẫu thuật không có gì nguy hiểm nhưng Ngô Đồng vẫn lo lắng ngồi đợi trước cửa phòng phẫu thuật. Cho đến khi Tiểu Nguyên được đẩy ra, bác sĩ phụ trách gật đầu khẳng định ca phẫu thuật đã thành công, Ngô Đồng mới chảy nước mắt mừng rỡ. Giờ phút này, Ngô Đồng cầm bàn tay tái xanh của em, một lần nữa tin tưởng, lựa chọn của mình là đáng giá.

“Ngô Đồng.” Chú Hai vẫn đứng ở ngoài phòng bệnh của Tiểu Nguyên, chờ khi Ngô Đồng đi ra mới tiến lên nói chuyện.

“Chú Hai, cám ơn chú. Tiểu Khải thế nào rồi ạ?”

“Tiểu Khải không sao, thân thể hơi mệt mỏi một chút, bác sĩ nói bồi dưỡng một thời gian là khôi phục bình thường.”

“thật tốt quá, cháu thăm em một chút.” Vì Tiểu Nguyên phẫu thuật ngay sau đó nên Ngô Đồng chưa kịp đi thăm Ngô Khải.

“không sao đâu. Tiểu Khải đã ngủ rồi, thím Hai cháu đang chăm sóc cho nó.” Chú Hai ngăn cản nói.

“Dạ …” Ngô Đồng lúc này mới nhận ra, chú Hai không ở bên Tiểu Khải mà qua gặp mình, chắc là có điều muốn nói “Chú Hai, chú tìm cháu có việc gì sao?”

“Khụ … À … Sức khỏe Tiểu Nguyên ổn không?” Chú Hai có chút mất tự nhiên nói.

“Dạ, khá tốt. Các bác sĩ nói các chỉ số đều rất bình thường nhưng vẫn phải theo dõi thêm một thời gian nữa.”

“Vậy thì tốt … Vậy thì tốt.” Chú Hai do dự.

“Chú Hai, chú có việc gì thì nói thẳng.” Ngô Đồng thấy chú Hai cứ muốn nói lại thôi, nhịn không được hỏi thẳng.

“À … Vừa rồi bà Tần gọi điện thoại cho thím Hai cháu báo đã xác định được ngày cưới.”

Vẻ mặt Ngô Đồng cũng không có biến hóa, yên lặng chờ chú Hai nói xong.

“Họ nói cháu và Tần Qua quyết định du lịch kết hôn, không tổ chức hôn lễ, thứ ba này đi đăng ký hôn. Đó là ngày tốt, thích hợp cưới gả.”

“Vâng, cháu biết rồi.” Ngô Đồng bình tĩnh nói.

Nếu mình không thể lựa chọn cuộc sống của chính mình, ít nhất cũng không để cho mình quá thảm hại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện