Mộc Như Phương mở mắt.

Lọt vào mắt là một nơi trang trí xa xỉ.

Đầu óc cô từ từ tỉnh táo lại.

Đây là nhà của Đào Gia Thiên!

Mộc Như Phương chuẩn bị ngồi dậy, đột nhiên phát hiện một cánh tay vắt ngang trên lưng.

Đây là…

Cô nhìn mặt người đàn ông bên cạnh, lúc này Đào Gia Thiên mất đi vẻ lạnh lùng bình thường, trên mặt mang theo dịu dàng dưới ánh sáng mờ nhạt, ngũ quan người đàn ông anh tuấn phi phàm, cô cúi đầu, nhẹ nhàng sờ gò má anh, cằm của anh hơi mọc râu, khiến lòng bàn tay cô hơi ngứa.

Đào Gia Thiên…

Nếu… chúng ta không gặp nhau thì tốt rồi…

Cũng không cần bị số phận dây dưa như vậy…

Dường như người đàn ông ngủ rất say, ngón tay Mộc Như Phương chậm rãi di chuyển dọc theo xương má anh, cuối cùng dừng lại trên lông mày anh, lông mày của người đàn ông rất xuất sắc, rất đẹp.

Mộc Như Phương dời mắt khỏi mặt Đào Gia Thiên, cô nhẹ nhàng nâng cánh tay người đàn ông lên, tay anh lại siết chặt eo cô tựa như thép. Mộc Như Phương mất sức dời cánh tay của anh ra, cô vốn cho rằng sẽ làm anh tỉnh lại, nhưng không ngờ anh lại ngủ quá say.

Mộc Như Phương xuống giường, cô ngạc nhiên phát hiện quần áo trên người mình được thay ra rồi…

Mặt người phụ nữ hơi đỏ lên.

Cô nhìn trên người mình, áo ngủ màu hồng nhạt.

Mộc Như Phương đi xuống lầu.

Một người bưng khay đi lên lầu, rõ ràng là…

Một người phụ nữ trung niên.

Mặc âu phục màu đen, dáng vẻ già dặn.

Lúc người phụ nữ này nhìn thấy Mộc Như Phương thì thoáng sửng sốt, sau đó nghiêng người cung kính nói: “Cô Mộc.”

Mộc Như Phương có ấn tượng với người phụ nữ này, là quản gia ở đây, quản gia Ngô.

Cô từ từ đi xuống lầu.

Cô nhìn quản gia Ngô, đưa mắt nhìn khay bà đang cầm, ra hiệu bằng mắt với bà: “Đây là cái gì?”

“Thưa cô Mộc, đây là một chén thuốc, ông chủ nói nếu cô tỉnh thì đưa cho cô.”

Mộc Như Phương gật đầu, nhưng cũng không uống, lướt qua quản gia Ngô đi xuống lầu.

Quản gia Ngô đứng ở đầu cầu thang, bà nhìn theo người phụ nữ xuống lầu, bà thật sự đoán không ra người phụ nữ xinh đẹp đến quá đáng này. Người phụ nữ này không giống những người phụ nữ khác, lúc trước bà cũng từng tiếp xúc với cô, nhưng bây giờ, bà cảm thấy cô hoàn toàn khác với trước đây…

Có một kiểu…

Hơi thở nguy hiểm.

Khiến bà ta cảm thấy hơi…



Mộc Như Phương đã đi đến vườn hoa.

Biệt thự Lan Giang có thể nói là một trong những biệt thự xa hoa có giá trị cao nhất ở cả thành phố Hải Châu.

Diện tích lớn.

Cảnh vật xung quanh cũng xanh hoá tốt.

Chỉ cái vườn hoa này đã trồng hơn mười loại hoa hồng, đều là hoa New Zealand nhập khẩu.

Một năm bốn mùa, ở đây đều mang màu sắc rực rỡ.

Biệt thự như thành luỹ màu trắng, bên trên đầy dây hoa tường vi, giống như hoa văn bí ẩn thời xưa vậy.

“Mộc Như Phương?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Mộc Như Phương xoay người, cô nhìn thấy một cô gái trẻ mặc đồ giúp việc màu trắng gạo.

Đây là Tiểu Thiển.

Là người duy nhất từng giúp cô ở biệt thự Lan Giang.

Cô vẫn nhớ.

Tiểu Thiển nhìn Mộc Như Phương: “Là cô sao, thật là cô ư…” Cô ấy chạy đến: “Em vừa nghe bọn họ thảo luận nói ông chủ dẫn về một người phụ nữ rất xinh đẹp, bọn họ đều đang thảo luận là cực kỳ xinh đẹp, người đẹp nghiêng thành… Em đang nghĩ trên thế giới này còn có người phụ nữ nào xinh đẹp hơn cô sao… Thật không ngờ lại gặp được cô ở đây, em vừa nhìn bóng lưng đã biết là cô rồi.”

Mộc Như Phương nhìn cô ấy sử dụng thủ ngữ: “Em vẫn luôn làm việc ở đây à?”

Tuy Tiểu Thiển không hiểu thủ ngữ lắm, nhưng cũng đoán được ý trong lời này của Mộc Như Phương…

Tiểu Thiển gật đầu: “Vâng, em vẫn luôn làm việc ở đây, lần trước gặp cô Mộc đã lâu rồi, không ngờ bây giờ lại có thể gặp được cô.”

Mộc Như Phương nở nụ cười, Tiểu Thiển rất ngây thơ.

Lần trước lúc ở đây, là Tiểu Thiển giúp cô.

Tuy làm giúp việc ở đây, nhưng tiền lương rất cao, một nghề nghiệp có thể gặp không thể cầu, thậm chí vô số tiểu thư của thành phố Hải Châu muốn đâm đầu vào cũng không có tác dụng.

“Cô Hạ, cô Hạ, cô có hẹn trước không?”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xôn xao.

Tiểu Thiển thò đầu ra: “Em đi xem thử, có phải có khách đến không?”

Vừa mới đi về phía trước hai bước, một nữ giúp việc đi tới bắt chuyện với Tiểu Tang: “Hình như là cô Hạ kia đến đây…” Lúc nói chuyện, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Mộc Như Phương, giúp việc này lập tức cúi đầu không nói gì nữa.

Tiểu Thiển xoay người nhìn Mộc Như Phương: “Cô Mộc, hình như là cô Hạ đến đây?”

Mộc Như Phương hơi nhướng mày?

Tiểu Thiển nói: “Cô Hạ này đã đến mấy lần rồi, vẫn luôn…” Cô ấy nhìn sắc mặt của Mộc Như Phương: “Vẫn luôn theo đuổi ông chủ… nhưng ông chủ không để ý đến cô ta.”

Cũng không biết vì sao.

Tuy Tiểu Thiển gặp được Mộc Như Phương rất vui vẻ, nhưng cũng hơi e ngại cô. Người phụ nữ này quá xinh đẹp, hơn nữa chắc chắn có quan hệ không đơn giản với ngài Đào… Được ông chủ bế về, ông chủ tự mình thay quần áo cho cô, lúc này người phụ nữ còn mặc áo ngủ màu hồng nhạt đứng trên ban công…

Rất có mấy phần…

Uy nghiêm của bà chủ…

Mà lúc này có cảm giác như bà chủ của toà thành tỉnh ngủ đi xuống lầu gặp phải người theo đuổi ông chủ đến cửa gây chuyện vậy…

“Tôi muốn đi vào, tôi biết hôm nay Đào Gia Thiên không ở công ty chắc chắn là ở đây! Các người cũng dám ngăn cản tôi hả? Sao không xem thử mình có thân phận gì đi!”

Là cháu gái Tư lệnh Hạ yêu thương nhất, đương nhiên Hạ Thư Dao có sự tự tin này.

Đã mấy ngày cô ta không nhìn thấy Đào Gia Thiên rồi, đến Đào Thị mấy lần, nhưng đều vì không có hẹn trước mà không cho vào, gọi điện thoại cho Đào Gia Thiên, thỉnh thoảng anh nghe máy cũng nói mình không có thời gian!

Hạ Thư Dao đến nhà họ Đào mấy lần, Tống Thấm Như rất hài lòng với mình! Hôm nay là sinh nhật của cô ta, Hạ Thư Dao muốn để Tống Thấm Như ra mặt hẹn Đào Gia Thiên ăn tối, nhưng Tống Thấm Như gọi điện thoại cho Đào Gia Thiên… anh cũng không nghe máy…

Cho nên Hạ Thư Dao mới kêu tài xế lái xe đưa mình đến biệt thự Lan Giang.

Đây là chỗ ở riêng của Đào Gia Thiên.

Vừa mới đi tới đã bị ám vệ ở đây ngăn lại.

Cho dù thân phận của Hạ Thư Dao lợi hại thế nào, ám vệ ở đây cũng không thèm quan tâm, rất cứng rắn chặn trước cửa: “Xin lỗi cô.”

“Anh!! Các anh mau cút cho tôi, các anh là cái thá gì mà dám ngăn tôi lại hả!! Đào Gia Thiên đâu, anh Gia Thiên!!”

Hạ Thư Dao kêu vào trong.

Tiểu Thiển nhìn thoáng qua Mộc Như Phương: “Cô Mộc, cô có muốn lên gác lửng nghỉ ngơi một lát không, em chuẩn bị bánh ngọt cho cô.”

Chỗ Mộc Như Phương đang đứng đúng lúc có thể nhìn ra bên ngoài xuyên qua lan can, thấy Hạ Thư Dao bị hai ám vệ mặc đồ đen ngăn cản…

Quản gia Ngô đi qua.

“Cô Hạ, thật xin lỗi, ông chủ đang nghỉ ngơi, tạm thời không gặp khách…”

Hạ Thư Dao không quan tâm những chuyện này, cô ta được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, thích cái gì đều có thể có được, từ nhỏ cô ta thích gì, người trong nhà sẽ đưa thứ đó đến trước mặt cô ta, cô ta thích người đàn ông này, cũng phải thế…

Cô ta thích Đào Gia Thiên, người đàn ông này nhất định phải thuộc về cô ta!

“Bà là quản gia ở đây đúng không! Tôi là Hạ Thư Dao, anh Gia Thiên đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!”

Quản gia Ngô lại nói: “Ông chủ nghỉ ngơi rồi, tạm thời không gặp khách! Cô Hạ, tôi đưa cô ra ngoài!”

“Bà là cái thá gì mà dám ngăn cản tôi!” Hạ Thư Dao nâng mắt, đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo ngủ đứng trên ban công nhỏ, cô ta sửng sốt: “Cô là ai???” Hạ Thư Dao đột nhiên nhớ tới, người phụ nữ này không phải là con nuôi của nhà họ Trọng sao? “Là cô!!! Sao cô lại ở đây???”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện