Mộc Như Phương có chút bối rối trước sự chiếm hữu đột ngột của người đàn ông.

Cô nhìn anh.

Đang định nhìn xem anh bị làm sao?

Tối nay sao lại kỳ lạ như vậy!

Nhưng hai tay của cô đều bị anh ôm chặt, dường như cô có thể cảm nhận được người đàn ông có chút bất an….

Kỳ lạ?

Rất nhanh Mộc Như Phương đã đánh bay ý tưởng này.

Đào Gia Thiên sao anh lại lo lắng chứ.

Người đàn ông thấy cô rất lâu vẫn không có động tĩnh gì, đưa tay ra véo cằm cô, dần dần dùng lực nâng cằm cô lên, đôi mắt lạnh lùng: “Nói, nói em thích anh, nói em thật lòng muốn gả cho anh, nói em sẽ không rời khỏi anh, mãi mãi không rời khỏi anh!!”

Mộc Như Phương cảm thấy có chút khó chịu khi bị anh nâng cằm lên, cô nhìn anh, không biết anh đột nhiên xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của anh, cô dùng khẩu hình nói: “Em sẽ không rời khỏi anh, em thích anh, em….muốn gả cho anh….”

Đào Gia Thiên đè thấp lặp lại một lần nữa: “Nói, em vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi anh.”

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn màu sắc sạch sẽ, trong trẻo trong con ngươi của cô.

Người phụ nữ hơi mở miệng, gần như nói từng chữ từng chữ một: “Em, vĩnh, viễn, sẽ, không, rời, khỏi, anh.”

Nghe thấy cô nói câu này, trong lòng Đào Gia Thiên mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh buông tay ra, sau đó lại ôm cô vào lòng.

“Như Phương, cuối tháng này anh sẽ cưới xem, em chuẩn bị một chút, anh sẽ lập tức đến nhà họ Trọng cầu hôn.”

Mộc Như Phương bị người đàn ông ôm chặt trong lòng, cô nghe thấy nhịp tim của Đào Gia Thiên.

Rất mãnh liệt

Rất không chân thực.

Đột nhiên lúc này Mộc Như Phương có chút muốn chạy trốn.

Chạy trốn khỏi cái ôm cưỡng ép của người đàn ông này, chạy trốn khỏi thành phố Hải Châu.

….

Vào thứ bảy, Đào Gia Thiên đến nhà họ Trọng để cầu hôn.

Trong phòng khách nhà họ Trọng, Trọng Tử Việt cau mày, dường như rất bài xích người đàn ông này.

Đối mặt với Đào Gia Thiên, Trọng Tử Việt mới biết khoảng cách giữa mình và anh, giống như một người đàn ông trưởng thành ưu tú và một chàng trai non nớt vừa mời vào đời…khoảng cách không chỉ là tiền bạc.

Tạo ra sự tương phản rất rõ rệt.

Lúc này, Trọng Tử Việt có chút tự ti.

Hơn nữa, người đàn ông này dường như hoàn toàn không coi trọng anh ta.

Trọng Hoài Viễn và Minh Lê ngồi trên sofa.

Đây không phải là lần đầu tiên Minh Lê tiếp xúc với Đào Gia Thiên, trước đây trên chuyện hợp tác làm ăn có gặp qua một hai lần, nhưng đây là lần đầu tiên bà ta cảm nhận được rõ ràng khí chất mạnh mẽ của người đàn ông này.

Trọng Hoài Viễn nhìn Đào Gia Thiên, dáng vẻ lúc này của anh tốt hơn rất nhiều so với lúc bàn chuyện làm ăn, lúc bàn chuyện làm ăn, cái khí chất kia mới gọi là đáng sợ.

“Anh Đào, Như Phương ở trên tầng, có cần tôi gọi con bé xuống không?”

Đào Gia Thiên liếc nhìn đồng hồ, gật đầu.

Trọng Hoài Viễn có ý muốn đánh lạc hướng con trai mình, sao ông không nhìn ra con trai của mình có thiện cảm với Như Phương chứ, giống như Minh Lê đã nói, một cô gái có vẻ ngoài như Như Phương, đàn ông có thiện cảm với cô là chuyện rất bình thường.

Cũng chính vì như vậy, lúc Minh Lê nhắc đến chuyện này ông ta mới do dự.

“Tử Việt à, con đi lên tầng gọi chị con xuống đây.” Ông ta đặc biệt nhấn mạnh hai từ chị con, cũng có ý muốn nhắc nhắc Trọng Tử Việt, Mộc Như Phương chỉ là chị gái của anh ta, mãi mãi cũng chỉ là chị gái của anh ta, không được có suy nghĩ khác với cô!

Trọng Tử Việt nhìn Đào Gia Thiên, cuối cùng, anh ta vẫn bại trận trong ánh mắt của người đàn ông này, anh ta đi lên tầng, anh ta chỉ cảm thấy trên lưng mình đều là tia sáng lạnh lẽo của Đào Gia Thiên, người đàn ông này thật sự rất đáng sợ.

….

Mộc Như Phương biết Đào Gia Thiên đã đến.

Cô đã nhìn thấy từ cửa sổ

Cô đã thay quần áo, chuẩn bị đi xuống tầng, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mộc Như Phương mở cửa ra, người đang đứng ở của là Trọng Tử Việt.

Cô nhìn Trọng Tử Việt, Trọng Tử Việt cũng nhìn cô, anh ta đi vào, sau đó đóng cửa lại, Mộc Như Phương lùi về sau một bước.

Trọng Tử Việt bước lên trước một bước.

Anh ta đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Mộc Như Phương: “Chị thật sự muốn gả cho Đào Gia Thiên sao?” Vành mắt của anh ta dần dần đỏ lên, lực tay đang nắm cổ tay của Mộc Như Phương cũng không ngừng tăng lên: “Anh ta có gì tốt, chị có biết không nếu như chị gả cho một người đàn ông như anh ta, anh ta sẽ không thật lòng thích chị. Có phải là anh ta ép buộc chị, ép buộc chị phải gả cho anh ta!! Mộc Như Phương chị nói cho tôi biết đi!!!”

Lông mi Mộc Như Phương run rẩy.

Cô nhìn Trọng Tử Việt, bởi vì cổ tay bị anh ta nắm, Mộc Như Phương chỉ có thể dùng khẩu hình hỏi: “Thế còn cậu, bây giờ cậu đang làm gì?”

Trọng Tử Việt sững sờ, anh ta nhìn hai tay của mình, lúc này đang nắm chặt lấy người phụ nữ này, anh ta buông tay ra, nhìn trên cổ tay trắng nõn nà của người phụ nữ đã xuất hiện một vòng tròn đỏ do lúc nãy anh ta dùng lực quá lớn, anh ta cũng không biết bản thân mình đang làm gì, giống như bị điên vậy.

“Tôi….tôi đang làm gì….” Anh ta lẩm bẩm.

Mộc Như Phương lấy giấy bút ra, viết lên: “Tôi không gả cho Đào Gia Thiên chả lẽ lại gả cho cậu sao? Trọng Tử Việt, cậu lấy thân phận gì để ngăn cản? Anh ấy có thích tôi hay không tôi cũng là vợ của Đào Gia Thiên. Cậu biết trên thế giới này có bao nhiêu cô gái muốn gả cho Đào Gia Thiên không? Cậu biết ở cái thành phố Hải Châu này có bao nhiêu thiên kim muốn làm bà Đào không?”

Cô đã đồng ý với Minh Lê.

Bởi vì Trọng Tử Việt có thiện cảm với cô, có tình cảm vượt qua tình cảm chị em, một người thông minh như Minh Lê cũng phát hiện ra, bà ta cầu khẩn Mộc Như Phương xua tan đi cái thiện cảm của Trọng Tử Việt đối với cô, xóa bỏ một cách triệt để!

Trọng Triệu Việt lùi về sau một bước: “Chị không phải là một người phụ nữ như vậy chứ, chị cũng thích quyền lực của nhà họ Đào sao?”

Mộc Như Phương: “Lẽ nào có người không thích?” Nụ cười trên khuôn mặt của người phụ nữ có chút tự giễu: “Cậu cảm thấy trên thế giới này có cái gì sẽ từ chối yêu cầu của anh ấy, từ chối quyền lực?”

Trọng Tử Việt: “Chị thích anh ta? Chị thích Đào Gia Thiên?”

Mộc Như Phương gật đầu: “Đương nhiên, một người đàn ông như vậy người phụ nữ nào mà không thích chứ! Tử Việt, cậu vẫn còn nhỏ!”

Trọng Tử Việt mím môi, anh ta nhìn khuôn mặt của Mộc Như Phương, mấy giây sau, anh ta từ từ nhắm mắt lại, nghiêng người sang một bên.

Mộc Như Phương biết, nói như vậy Trọng Tử Việt sẽ khó chịu một khoảng thời gian, nhưng cô và Trọng Tử Việt không thể có khả năng đó. Trọng Tử Việt không thích hợp với cô. Từ trước đến giờ cô luôn xem anh ta như là một người em trai xa lạ.

Mộc Như Phương đi xuống tầng, Trọng Tử Việt nắm chặt hai tay!

Anh ta nhớ lại ánh mắt của Đào Gia Thiên, lạnh đến thấu xương, anh ta không nhịn được, lúc Mộc Như Phương đi ra đến cửa anh ta đã hét lên với cô, giống như nghiến răng nghiến lợi mà hét: “Mộc Như Phương, chị biết đó Đào Gia Thiên không thích chị!!”

Nếu như Mộc Như Phương gả cho người đàn ông này! Sao có thể có được hạnh phúc!!

“Chị biết rất rõ thứ Đào Gia Thiên yêu chỉ có khuôn mặt của chị!”

Bước chân của Mộc Như Phương dừng lại, dường như chỉ có một giây, trên khuôn mặt trắng nõn đã không còn bất kỳ cảm xúc nào, giống như hoàn toàn không nghe thấy câu nói đó, tiếp tục đi về phía trước.

…..

Đào Gia Thiên nhìn thấy người phụ nữ đi từ trên tầng xuống.

Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt bằng vải bông.

Khuôn mặt để mộc không hề trang điểm.

Tóc dài ngang vai, xoăn nhẹ, rơi trên hai má trắng nõn, trông có chút nghịch ngợm!

Ánh mắt của anh mang theo ý cười mà anh không nhận ra, sau đó đưa tay ra, Mộc Như Phương đi đến, nắm lấy ngón tay của anh.

Ý cười thoáng qua trong đáy mắt anh….

Minh Lê nhìn ra.

Bà ta thầm ngạc nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện