Phòng khám tư nhân cao cấp.
“Mợ Đào, cô theo tôi đi làm vài hạng mục kiểm tra trước đã.”
Sau khi kiểm tra hết một loạt, Mộc Như Phương nhìn bác sĩ với vẻ hơi căng thẳng, không có ai muốn câm cả đời, cô cũng muốn, cũng muốn lấy lại tiếng nói của mình.
“Mợ Đào, dây thanh quản của cô cần phải chăm sóc, tôi sẽ sắp xếp cho ba liệu trình chữa bệnh bằng cách châm cứu, hy vọng cô phối hợp.”
Đào Gia Thiên đứng bên cạnh cô, anh vươn tay đặt tên vai người phụ nữ ấy như thể muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô vậy.
Nhưng chuyện nực cười là.
Cổ họng của cô bị anh đầu độc đến câm.
Mộc Như Phương châm cứu ở khoa trung y tại tầng một, bác sĩ quay sang nhìn Đào Gia Thiên: “Người nhà ra ngoài trước đi.”
Đào Gia Thiên không nhúc nhích.
Dường như còn thấy lo lắng cho cô.
Mộc Như Phương gật đầu với anh, cô vẫy tay kêu anh ra ngoài, đến bây giờ anh mới chịu phối hợp, sau khi Đào Gia Thiên đi, trong phòng châm cứu chỉ còn lại ba người bác sĩ, nữ trợ lý và Mộc Như Phương.
Nữ trợ lý nói: “Ông xã của cô đối xử tốt với cô ghê.”
Mộc Như Phương cười cười.
Bác sĩ lại nói đùa: “Sao thế, em đang ám chỉ anh đối xử với em không tốt sao?”.
Nữ trợ lý bĩu môi.
Mộc Như Phương sững sờ, hóa ra bọn họ là vợ chồng.
Đào Gia Thiên đi đến phòng làm việc của giáo sư Trương.
“Phần trăm chữa khỏi cổ họng của vợ tôi là bao nhiêu?”
Giáo sư Trương ngẩng đầu lên khỏi bệnh án, ông ta nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa rồi thở dài một tiếng: “Cậu còn hiểu rõ hơn tôi thì việc gì phải hỏi tôi kia chứ.”
Độc tính đã ngấm sâu vào dây thanh quản, muốn khôi phục lại như trước kia thì rất khó rất khó.
Phải trị liệu trong một khoảng thời gian dài.
Đào Gia Thiên siết chặt nắm tay: “Ông phải giúp cô ta khôi phục lại.”
“Đào tổng, tôi chỉ có thể nói mình sẽ cố gắng hết sức mà thôi.”
thành phố Tùng, biệt thự Hồng Phong.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Đào Y Y gần như chưa từng nhìn thấy Cố Thâm.
Sân vườn bên ngoài song cửa sổ đã bắt đầu rợp lá mùa thu bay, cơn mưa âm u kéo dài suốt cả buổi tối, nhưng lạ thay Đào Y Y lại ngủ rất ngon.
Lời nói của y tá bỗng dưng hiện lên trong đầu cô.
Đào Y Y lắc đầu, cố ý ép mình không được nghĩ nhiều.
Nhưng ngày nào cô cũng rất buồn ngủ.
Nếu như không phải lúc trước cô có thể nghe thấy tiếng chuông bệnh viện hai lần, nhưng sau đó tiếng chuông ấy thậm chí không đánh thức cô dậy nổi, e rằng bản thân cô cũng sẽ không nghi ngờ gì cả.
Trời lại vào đêm, sau khi Tiểu Lâm giúp Đào Y Y lấy quần áo đi giặt, còn cố ý để lại một bộ đồ mới cho cô.
“Đây là chuyện anh ấy đã dặn dò, qua mùa mới rồi nên cũng phải đổi đồ mới cho cô.” Hôm nay tủ quần áo đã được thay đổi một loạt quần áo hàng hiệu đúng mùa.
Đào Y Y sờ chất liệu thoải mái và mềm mại của bộ quần áo, trong lòng cô lại không sao vui vẻ nổi: “Thay tôi cảm ơn anh Cố.”
“Cô không vui sao ạ? Những chiếc váy này đều rất đẹp, hơn nữa làn da của cô lại đẹp như thế, mặc vào chắc chắn sẽ rất có khí chất.”
Đào Y Y mỉm cười: “Tiếc là tôi chẳng nhìn thấy gì cả.”
Câu nói của cô khiến cho Tiểu Lâm nghẹn lời, cô ta chỉ đành nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, qua mười ngày nữa là có thể tái khám rồi, đến khi ấy chắc chắn cô sẽ khỏe lại thôi.”
Chuyện phẫu thuật khiến cho lòng dạ cô bồn chồn, không biết có phải vì ở không gian kín quá lâu rồi hay không, Đào Y Y cảm thấy không những mắt mình không nhìn thấy đường mà đầu óc cũng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Tiểu Lâm không biết suy nghĩ trong lòng cô, cô ta vẫn đưa một ly nước nóng vào trong tay cô như mọi khi.
“Nào, thưa cô, đến lúc uống thuốc tiêu viêm rồi.”
Viên thuốc tròn tròn được đưa đến trước mắt, Đào Y Y nhíu mày lại, cô không nhìn thấy cũng có thể ngửi được đây là mùi gì.
“Tôi thấy cô Tống cũng khỏe mạnh lắm, bình thường có mất ngủ không? Ngủ nhiều vì uống thuốc ngủ cũng không phải là không thể.”
Lời nói của y tá lại vang vọng trong đầu cô không đúng lúc, lần này, Đào Y Y trù trừ.
“Sao thế?”.
Tiểu Lâm không nhận ra điều bất thường, chỉ tiếp tục đưa thuốc cho cô.
Đào Y Y mím môi lại, cô vẫn không khỏi cất tiếng hỏi: “Vết thương trên chân tôi đã không còn đau nữa rồi, vẫn cần phải uống thuốc tiêu viêm à?”
Nếu như cô không nhớ nhầm, thuốc này là do bác sĩ Bạch kê cho cô trong lần đầu tiên ông ta đến biệt thự Hồng Phong, dùng để chữa trị vết thương ngoài da trên chân, theo lý mà nói thuốc tiêu viêm không cần phải uống liên tục nhiều ngày, huống hồ chi tinh thần của cô bắt đầu sa sút, cô không biết có liên quan đến thuốc này hay không.
Rõ ràng là Tiểu Lâm cũng không ngờ cô đột nhiên không chịu uống thuốc, bình thường Đào Y Y đều ngoan ngoãn uống thuốc rồi đi ngủ.
Cô ta hơi lưỡng lự, nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ.
“Đây là thuốc mà bác sĩ Bạch đã kê sau khi khám cho cô, giúp cô bớt phù thũng, khi nãy tôi nói sai rồi.”
“Vậy à?” Đào Y Y khựng lại, cô nhanh chóng nở nụ cười thư thả: “Thế thì để tôi uống vậy.”
Cô uống một cách dứt khoát, nhưng không có nghĩa là tin tưởng tuyệt đối.
Tiểu Lâm thở phào nhẹ nhõm trong vô thức, sau khi hối cô uống nước mới yên tâm rời khỏi gian phòng.
Đào Y Y siết chặt dra giường, mặc dù đôi mắt cô khép lại, nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo, cô nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa ở bên ngoài cửa, xa đến mức xung quanh đều phăng phắc không còn một tiếng động gì nữa mới mở mắt ra.
Cho dù là trời sáng hay trời tối, Đào Y Y cũng chẳng thấy có gì khác nhau.
Trong vòng hai mươi ngày nay, cô đã hơi thích ứng với bóng tối.
Cô men theo bức tường đến phòng tắm một cách quen thuộc, Đào Y Y đút tay vào miệng, nhẹ nhàng ấn vài lần chỗ cuống lưỡi, cảm giác buồn nôn lại xộc lên.
Mặc dù phương pháp ép nôn làm cô rất khó chịu nhưng lại có ích, Đào Y Y nắm hai viên thuốc còn nguyên vẹn trong tay, dạ dày cũng bớt nhộn nhạo lại.
Cô ném thuốc vào trong bồn cầu, lau người sạch sẽ rồi mới quay về giường.
Căn phòng vẫn rất yên tĩnh, dường như Tiểu Lâm chẳng phát hiện ra sự lạ thường của cô, lúc quay về nằm trên chiếc giường, tinh thần của Đào Y Y không còn mệt nhoài như mấy ngày trước nữa.
Cũng có thể vì mới vừa thúc ói xong, kích thích đến thần kinh, cổ họng của cô vẫn hơi hơi chua, nhưng cô nén cảm giác ấy lại.
Cô không biết là do tác dụng tâm lý hay là gì cái gì, mọi khi vừa nằm xuống giường là mình đã ngủ ngay, hôm nay nhắm mắt một hồi lâu cũng không tài nào thiếp đi nổi.
Cảm giác nghi ngờ trong lòng cô mỗi lúc một đậm hơn, cô nghĩ rằng, đêm nay cứ ngủ trước đi đã, nếu như đúng như cô dự đoán, ngày mai cô không ngủ được đến trưa thì đương nhiên mọi thứ đều có câu trả lời.
Đào Y Y lại đi ngủ, chỉ có điều không biết vì sao mà cô không hề ngủ yên giấc, nửa đêm cứ hay nghe thấy ma sát nho nhỏ.
Đêm hôm ấy, tinh thần của cô trở nên căng thẳng.
Nhưng mà…
Không hề phát hiện ra gì cả.
Cũng không có ai, xung quanh rất đỗi yên tĩnh.
Hóa ra là do mình cả nghĩ.
Đêm hôm khuya khoắt, Đào Y Y thật sự không tài nào chịu đựng nổi nữa.
Hai ngày liên tiếp, đến lúc uống thuốc Đào Y Y đều sẽ uống, sau đó cô lại tìm cách ói ra.
Cô để ý hơn một chút.
Mấy ngày nay không uống thuốc nhưng cơ thể cô chẳng thấy khó chịu gì cả.
Chứng tỏ rằng thuốc này không có tác dụng gì với cô.
Thế thì tại sao cô phải uống thuốc?
Tối đêm nay, Đào Y Y tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường.
Lúc cô sắp sửa đi vào giấc ngủ, bỗng dưng lại nghe thấy âm thanh vang lên từ phía bên ngoài.
Thần kinh của cô trở nên căng thẳng.
Ai đấy?
Tiếng nắm đấm cửa xoay!
Đào Y Y nghiêng người đi, nhắm chặt hai mắt lại.
Giọng nói quen thuộc khiến cho cơ thể Đào Y Y cứng đờ, cô sợ đến nỗi đờ người ra, cơ thể cô cứ như bị người đàn ông ấy phong ấn lại vậy, cho dù tim đập thình thịch nhưng cô không tài nào nhúc nhích nổi.
Cô không dám, bởi vì nếu như cô không nghe nhầm thì giọng nói ấy là của Cố Thâm.
Đột nhiên, chiếc mền bị mở tung.
Một bàn tay vương đến ôm chầm lấy cô.
“Đừng…đừng bỏ anh…” Người đàn ông ấy nỉ non, mùi rượu bao vây bọc quanh cô.
Sao anh ấy lại đến đây?
Anh ấy uống nhiều rồi sao?
Nhưng vào giây phút này, Đào Y Y không dám cử động.
Dù gì cô đang giả ngủ kia mà.
Xúc cảm từ bàn tay anh rất khó chịu, mặc dù ngón tay anh dài và đẹp nhưng lại có vẻ lạnh lẽo thấu xương, còn có cả mùi rượu nồng nặc.
“Em đừng hòng bỏ anh đi.”
Trong cơn phẫn nộ còn có cả vẻ phải chiếm được cô cho bằng được, Đào Y Y nhất thời không nhận ra anh đang nói với mình hay là với người khác.
Đột nhiên hơi thở nặng nề lẩn quẩn quanh cổ của cô, khiến cho Đào Y Y sợ hãi đến nỗi giật mình, lúc cô nghĩ rằng anh định làm gì mình, nào ngờ hơi thở của Cố Thâm trở nên đều đặn.
Không ngờ anh chỉ muốn nói với cô mấy câu như vậy thôi sao?
Đến bây giờ trái tim đang đập thình thịch của cô mới bình tĩnh lại, Đào Y Y chớp mắt, mặc dù cô không nhìn thấy gì cả nhưng cơ thể ấm áp của người bên cạnh vẫn đang ôm chầm lấy cô, nếu như cô thật sự uống thuốc, sợ rằng sẽ không cảm nhận được gì cả.
Cô cứ nằm không như vậy một lúc lâu, cho đến khi Đào Y Y không chịu nổi nữa mới miễn cưỡng thiếp đi.
Tay của cô vẫn được anh nắm chặt.
Lúc cô ngủ dậy vẫn là buổi chiều như mọi khi, không biết người bên cạnh đã đi từ lúc nào, khoảnh giường ấy cũng đã lạnh rồi.
Hình như Tiểu Lâm rất hiểu nguyên nhân vì sao Đào Y Y lại dậy trễ, bởi thế cô ta chẳng hỏi gì cả, chỉ tận tụy đỡ cô dậy, chăm lo cho bữa ăn của cô.
Trong biệt thự Hồng Phong không còn hơi thở của Cố Thâm nữa, đã có mấy lần Đào Y Y không nhịn nổi, cô muốn mở miệng hỏi xem vì sao Tiểu Lâm lại lừa mình uống thuốc ngủ, nhưng rồi lại nuốt những lời nói ấy vào trong bụng.
Ít nhất thì bây giờ cô phải làm cho rõ, rốt cuộc người lừa mình uống thuốc là Tiểu Lâm hay là Cố Thâm.
Nếu như thật sự là anh ta, vậy thì anh ta có mục đích gì.
Với lại người phụ nữ mà anh ta nói là ai kia chứ?
Tối đêm qua không có gì xảy ra cả, thậm chí Cố Thâm chỉ nắm tay cô, nằm trên sô pha gần chiếc giường mà thôi.
Lúc nhớ lại, trái tim Đào Y Y vẫn đập thình thịch, lẽ nào anh ta xem mình là ai đó khác mới đối xử tốt với cô như vậy hay sao?
Không biết vì sao, suy nghĩ này lại khiến cho Đào Y Y cảm thấy hơi mất mát.
Cô có nhiều câu hỏi muốn hỏi Cố Thâm, nhưng hai ba hôm liên tiếp anh ta đều không đến nữa.
Mỗi một buổi tối, cô đều giả vờ uống thuốc rồi vào nhà vệ sinh ói hết ra, sau mấy ngày, cô càng lúc càng chắc chắn thuốc tiêu viêm mà Tiểu Lâm đưa cho mình, thực chất chỉ là ‘thuốc ngủ’ giả dạng mà thôi.
Sau khi không uống những viên thuốc ấy, mỗi đêm cô cũng sẽ không chúi đầu vào ngủ cho đến tận trưa hôm sau, chỉ có điều Tiểu Lâm đã quen với thời gian ngủ trước kia của cô rồi.
Cho đến tận trưa thì Tiểu Lâm mới đi lên lầu, bởi thế, Đào Y Y nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài hành lang mới giả vờ như mình vừa mới dậy.
Sự nhẫn nại từng ngày từng ngày một khiến cho cô dần dần mất kiên nhẫn, có lúc cô cũng hỏi Tiểu Lâm xem có thể ngừng uống thuốc hay không, nhưng câu trả lời của đối phương vẫn là phải kiên trì uống tiếp.
Uống thuốc thì mới khỏe lên được.
Giống như đang dỗ dành con nít vậy, Đào Y Y bắt đầu nghi ngờ căn biệt thự này, và cả Tiểu Lâm.
Chỉ có Cố Thâm là cô không nỡ nghi ngờ mà thôi, dù gì anh ta cũng đã cứu cô, anh ta cũng là một con người dịu dàng, ngoại trừ việc đêm hôm ấy hơi kỳ lạ ra, anh ta cũng không làm bất kỳ chuyện gì với cô.
“Mợ Đào, cô theo tôi đi làm vài hạng mục kiểm tra trước đã.”
Sau khi kiểm tra hết một loạt, Mộc Như Phương nhìn bác sĩ với vẻ hơi căng thẳng, không có ai muốn câm cả đời, cô cũng muốn, cũng muốn lấy lại tiếng nói của mình.
“Mợ Đào, dây thanh quản của cô cần phải chăm sóc, tôi sẽ sắp xếp cho ba liệu trình chữa bệnh bằng cách châm cứu, hy vọng cô phối hợp.”
Đào Gia Thiên đứng bên cạnh cô, anh vươn tay đặt tên vai người phụ nữ ấy như thể muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô vậy.
Nhưng chuyện nực cười là.
Cổ họng của cô bị anh đầu độc đến câm.
Mộc Như Phương châm cứu ở khoa trung y tại tầng một, bác sĩ quay sang nhìn Đào Gia Thiên: “Người nhà ra ngoài trước đi.”
Đào Gia Thiên không nhúc nhích.
Dường như còn thấy lo lắng cho cô.
Mộc Như Phương gật đầu với anh, cô vẫy tay kêu anh ra ngoài, đến bây giờ anh mới chịu phối hợp, sau khi Đào Gia Thiên đi, trong phòng châm cứu chỉ còn lại ba người bác sĩ, nữ trợ lý và Mộc Như Phương.
Nữ trợ lý nói: “Ông xã của cô đối xử tốt với cô ghê.”
Mộc Như Phương cười cười.
Bác sĩ lại nói đùa: “Sao thế, em đang ám chỉ anh đối xử với em không tốt sao?”.
Nữ trợ lý bĩu môi.
Mộc Như Phương sững sờ, hóa ra bọn họ là vợ chồng.
Đào Gia Thiên đi đến phòng làm việc của giáo sư Trương.
“Phần trăm chữa khỏi cổ họng của vợ tôi là bao nhiêu?”
Giáo sư Trương ngẩng đầu lên khỏi bệnh án, ông ta nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa rồi thở dài một tiếng: “Cậu còn hiểu rõ hơn tôi thì việc gì phải hỏi tôi kia chứ.”
Độc tính đã ngấm sâu vào dây thanh quản, muốn khôi phục lại như trước kia thì rất khó rất khó.
Phải trị liệu trong một khoảng thời gian dài.
Đào Gia Thiên siết chặt nắm tay: “Ông phải giúp cô ta khôi phục lại.”
“Đào tổng, tôi chỉ có thể nói mình sẽ cố gắng hết sức mà thôi.”
thành phố Tùng, biệt thự Hồng Phong.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Đào Y Y gần như chưa từng nhìn thấy Cố Thâm.
Sân vườn bên ngoài song cửa sổ đã bắt đầu rợp lá mùa thu bay, cơn mưa âm u kéo dài suốt cả buổi tối, nhưng lạ thay Đào Y Y lại ngủ rất ngon.
Lời nói của y tá bỗng dưng hiện lên trong đầu cô.
Đào Y Y lắc đầu, cố ý ép mình không được nghĩ nhiều.
Nhưng ngày nào cô cũng rất buồn ngủ.
Nếu như không phải lúc trước cô có thể nghe thấy tiếng chuông bệnh viện hai lần, nhưng sau đó tiếng chuông ấy thậm chí không đánh thức cô dậy nổi, e rằng bản thân cô cũng sẽ không nghi ngờ gì cả.
Trời lại vào đêm, sau khi Tiểu Lâm giúp Đào Y Y lấy quần áo đi giặt, còn cố ý để lại một bộ đồ mới cho cô.
“Đây là chuyện anh ấy đã dặn dò, qua mùa mới rồi nên cũng phải đổi đồ mới cho cô.” Hôm nay tủ quần áo đã được thay đổi một loạt quần áo hàng hiệu đúng mùa.
Đào Y Y sờ chất liệu thoải mái và mềm mại của bộ quần áo, trong lòng cô lại không sao vui vẻ nổi: “Thay tôi cảm ơn anh Cố.”
“Cô không vui sao ạ? Những chiếc váy này đều rất đẹp, hơn nữa làn da của cô lại đẹp như thế, mặc vào chắc chắn sẽ rất có khí chất.”
Đào Y Y mỉm cười: “Tiếc là tôi chẳng nhìn thấy gì cả.”
Câu nói của cô khiến cho Tiểu Lâm nghẹn lời, cô ta chỉ đành nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, qua mười ngày nữa là có thể tái khám rồi, đến khi ấy chắc chắn cô sẽ khỏe lại thôi.”
Chuyện phẫu thuật khiến cho lòng dạ cô bồn chồn, không biết có phải vì ở không gian kín quá lâu rồi hay không, Đào Y Y cảm thấy không những mắt mình không nhìn thấy đường mà đầu óc cũng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Tiểu Lâm không biết suy nghĩ trong lòng cô, cô ta vẫn đưa một ly nước nóng vào trong tay cô như mọi khi.
“Nào, thưa cô, đến lúc uống thuốc tiêu viêm rồi.”
Viên thuốc tròn tròn được đưa đến trước mắt, Đào Y Y nhíu mày lại, cô không nhìn thấy cũng có thể ngửi được đây là mùi gì.
“Tôi thấy cô Tống cũng khỏe mạnh lắm, bình thường có mất ngủ không? Ngủ nhiều vì uống thuốc ngủ cũng không phải là không thể.”
Lời nói của y tá lại vang vọng trong đầu cô không đúng lúc, lần này, Đào Y Y trù trừ.
“Sao thế?”.
Tiểu Lâm không nhận ra điều bất thường, chỉ tiếp tục đưa thuốc cho cô.
Đào Y Y mím môi lại, cô vẫn không khỏi cất tiếng hỏi: “Vết thương trên chân tôi đã không còn đau nữa rồi, vẫn cần phải uống thuốc tiêu viêm à?”
Nếu như cô không nhớ nhầm, thuốc này là do bác sĩ Bạch kê cho cô trong lần đầu tiên ông ta đến biệt thự Hồng Phong, dùng để chữa trị vết thương ngoài da trên chân, theo lý mà nói thuốc tiêu viêm không cần phải uống liên tục nhiều ngày, huống hồ chi tinh thần của cô bắt đầu sa sút, cô không biết có liên quan đến thuốc này hay không.
Rõ ràng là Tiểu Lâm cũng không ngờ cô đột nhiên không chịu uống thuốc, bình thường Đào Y Y đều ngoan ngoãn uống thuốc rồi đi ngủ.
Cô ta hơi lưỡng lự, nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ.
“Đây là thuốc mà bác sĩ Bạch đã kê sau khi khám cho cô, giúp cô bớt phù thũng, khi nãy tôi nói sai rồi.”
“Vậy à?” Đào Y Y khựng lại, cô nhanh chóng nở nụ cười thư thả: “Thế thì để tôi uống vậy.”
Cô uống một cách dứt khoát, nhưng không có nghĩa là tin tưởng tuyệt đối.
Tiểu Lâm thở phào nhẹ nhõm trong vô thức, sau khi hối cô uống nước mới yên tâm rời khỏi gian phòng.
Đào Y Y siết chặt dra giường, mặc dù đôi mắt cô khép lại, nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo, cô nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa ở bên ngoài cửa, xa đến mức xung quanh đều phăng phắc không còn một tiếng động gì nữa mới mở mắt ra.
Cho dù là trời sáng hay trời tối, Đào Y Y cũng chẳng thấy có gì khác nhau.
Trong vòng hai mươi ngày nay, cô đã hơi thích ứng với bóng tối.
Cô men theo bức tường đến phòng tắm một cách quen thuộc, Đào Y Y đút tay vào miệng, nhẹ nhàng ấn vài lần chỗ cuống lưỡi, cảm giác buồn nôn lại xộc lên.
Mặc dù phương pháp ép nôn làm cô rất khó chịu nhưng lại có ích, Đào Y Y nắm hai viên thuốc còn nguyên vẹn trong tay, dạ dày cũng bớt nhộn nhạo lại.
Cô ném thuốc vào trong bồn cầu, lau người sạch sẽ rồi mới quay về giường.
Căn phòng vẫn rất yên tĩnh, dường như Tiểu Lâm chẳng phát hiện ra sự lạ thường của cô, lúc quay về nằm trên chiếc giường, tinh thần của Đào Y Y không còn mệt nhoài như mấy ngày trước nữa.
Cũng có thể vì mới vừa thúc ói xong, kích thích đến thần kinh, cổ họng của cô vẫn hơi hơi chua, nhưng cô nén cảm giác ấy lại.
Cô không biết là do tác dụng tâm lý hay là gì cái gì, mọi khi vừa nằm xuống giường là mình đã ngủ ngay, hôm nay nhắm mắt một hồi lâu cũng không tài nào thiếp đi nổi.
Cảm giác nghi ngờ trong lòng cô mỗi lúc một đậm hơn, cô nghĩ rằng, đêm nay cứ ngủ trước đi đã, nếu như đúng như cô dự đoán, ngày mai cô không ngủ được đến trưa thì đương nhiên mọi thứ đều có câu trả lời.
Đào Y Y lại đi ngủ, chỉ có điều không biết vì sao mà cô không hề ngủ yên giấc, nửa đêm cứ hay nghe thấy ma sát nho nhỏ.
Đêm hôm ấy, tinh thần của cô trở nên căng thẳng.
Nhưng mà…
Không hề phát hiện ra gì cả.
Cũng không có ai, xung quanh rất đỗi yên tĩnh.
Hóa ra là do mình cả nghĩ.
Đêm hôm khuya khoắt, Đào Y Y thật sự không tài nào chịu đựng nổi nữa.
Hai ngày liên tiếp, đến lúc uống thuốc Đào Y Y đều sẽ uống, sau đó cô lại tìm cách ói ra.
Cô để ý hơn một chút.
Mấy ngày nay không uống thuốc nhưng cơ thể cô chẳng thấy khó chịu gì cả.
Chứng tỏ rằng thuốc này không có tác dụng gì với cô.
Thế thì tại sao cô phải uống thuốc?
Tối đêm nay, Đào Y Y tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường.
Lúc cô sắp sửa đi vào giấc ngủ, bỗng dưng lại nghe thấy âm thanh vang lên từ phía bên ngoài.
Thần kinh của cô trở nên căng thẳng.
Ai đấy?
Tiếng nắm đấm cửa xoay!
Đào Y Y nghiêng người đi, nhắm chặt hai mắt lại.
Giọng nói quen thuộc khiến cho cơ thể Đào Y Y cứng đờ, cô sợ đến nỗi đờ người ra, cơ thể cô cứ như bị người đàn ông ấy phong ấn lại vậy, cho dù tim đập thình thịch nhưng cô không tài nào nhúc nhích nổi.
Cô không dám, bởi vì nếu như cô không nghe nhầm thì giọng nói ấy là của Cố Thâm.
Đột nhiên, chiếc mền bị mở tung.
Một bàn tay vương đến ôm chầm lấy cô.
“Đừng…đừng bỏ anh…” Người đàn ông ấy nỉ non, mùi rượu bao vây bọc quanh cô.
Sao anh ấy lại đến đây?
Anh ấy uống nhiều rồi sao?
Nhưng vào giây phút này, Đào Y Y không dám cử động.
Dù gì cô đang giả ngủ kia mà.
Xúc cảm từ bàn tay anh rất khó chịu, mặc dù ngón tay anh dài và đẹp nhưng lại có vẻ lạnh lẽo thấu xương, còn có cả mùi rượu nồng nặc.
“Em đừng hòng bỏ anh đi.”
Trong cơn phẫn nộ còn có cả vẻ phải chiếm được cô cho bằng được, Đào Y Y nhất thời không nhận ra anh đang nói với mình hay là với người khác.
Đột nhiên hơi thở nặng nề lẩn quẩn quanh cổ của cô, khiến cho Đào Y Y sợ hãi đến nỗi giật mình, lúc cô nghĩ rằng anh định làm gì mình, nào ngờ hơi thở của Cố Thâm trở nên đều đặn.
Không ngờ anh chỉ muốn nói với cô mấy câu như vậy thôi sao?
Đến bây giờ trái tim đang đập thình thịch của cô mới bình tĩnh lại, Đào Y Y chớp mắt, mặc dù cô không nhìn thấy gì cả nhưng cơ thể ấm áp của người bên cạnh vẫn đang ôm chầm lấy cô, nếu như cô thật sự uống thuốc, sợ rằng sẽ không cảm nhận được gì cả.
Cô cứ nằm không như vậy một lúc lâu, cho đến khi Đào Y Y không chịu nổi nữa mới miễn cưỡng thiếp đi.
Tay của cô vẫn được anh nắm chặt.
Lúc cô ngủ dậy vẫn là buổi chiều như mọi khi, không biết người bên cạnh đã đi từ lúc nào, khoảnh giường ấy cũng đã lạnh rồi.
Hình như Tiểu Lâm rất hiểu nguyên nhân vì sao Đào Y Y lại dậy trễ, bởi thế cô ta chẳng hỏi gì cả, chỉ tận tụy đỡ cô dậy, chăm lo cho bữa ăn của cô.
Trong biệt thự Hồng Phong không còn hơi thở của Cố Thâm nữa, đã có mấy lần Đào Y Y không nhịn nổi, cô muốn mở miệng hỏi xem vì sao Tiểu Lâm lại lừa mình uống thuốc ngủ, nhưng rồi lại nuốt những lời nói ấy vào trong bụng.
Ít nhất thì bây giờ cô phải làm cho rõ, rốt cuộc người lừa mình uống thuốc là Tiểu Lâm hay là Cố Thâm.
Nếu như thật sự là anh ta, vậy thì anh ta có mục đích gì.
Với lại người phụ nữ mà anh ta nói là ai kia chứ?
Tối đêm qua không có gì xảy ra cả, thậm chí Cố Thâm chỉ nắm tay cô, nằm trên sô pha gần chiếc giường mà thôi.
Lúc nhớ lại, trái tim Đào Y Y vẫn đập thình thịch, lẽ nào anh ta xem mình là ai đó khác mới đối xử tốt với cô như vậy hay sao?
Không biết vì sao, suy nghĩ này lại khiến cho Đào Y Y cảm thấy hơi mất mát.
Cô có nhiều câu hỏi muốn hỏi Cố Thâm, nhưng hai ba hôm liên tiếp anh ta đều không đến nữa.
Mỗi một buổi tối, cô đều giả vờ uống thuốc rồi vào nhà vệ sinh ói hết ra, sau mấy ngày, cô càng lúc càng chắc chắn thuốc tiêu viêm mà Tiểu Lâm đưa cho mình, thực chất chỉ là ‘thuốc ngủ’ giả dạng mà thôi.
Sau khi không uống những viên thuốc ấy, mỗi đêm cô cũng sẽ không chúi đầu vào ngủ cho đến tận trưa hôm sau, chỉ có điều Tiểu Lâm đã quen với thời gian ngủ trước kia của cô rồi.
Cho đến tận trưa thì Tiểu Lâm mới đi lên lầu, bởi thế, Đào Y Y nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài hành lang mới giả vờ như mình vừa mới dậy.
Sự nhẫn nại từng ngày từng ngày một khiến cho cô dần dần mất kiên nhẫn, có lúc cô cũng hỏi Tiểu Lâm xem có thể ngừng uống thuốc hay không, nhưng câu trả lời của đối phương vẫn là phải kiên trì uống tiếp.
Uống thuốc thì mới khỏe lên được.
Giống như đang dỗ dành con nít vậy, Đào Y Y bắt đầu nghi ngờ căn biệt thự này, và cả Tiểu Lâm.
Chỉ có Cố Thâm là cô không nỡ nghi ngờ mà thôi, dù gì anh ta cũng đã cứu cô, anh ta cũng là một con người dịu dàng, ngoại trừ việc đêm hôm ấy hơi kỳ lạ ra, anh ta cũng không làm bất kỳ chuyện gì với cô.
Danh sách chương