“Có bạn gái mới nhanh vậy sao.”
Khi nói ra lời này, Đào Y Y không nghĩ đến bản sẽ hụt hẫng đến vậy.
Rõ ràng nhìn thấy Doãn Minh Tước, cô luôn có loại cảm giác để ý và hoảng sợ không nói ra lời, nhưng khi thấy bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác, lòng cô lại mơ hồ có chút khó chịu.
Doãn Minh Thần đỡ vững cô, còn cho rằng cô mệt vì chụp hình quá lâu, chu đáo để cô dựa vào, giải thích.
“Y Y, em hiểu lầm rồi, đây không phải là bạn gái mới, đây là mối tình đầu của em hai anh, bọn nó ở bên nhau từ rất sớm, nếu để tính thì đây hẳn là tình cũ lại cháy.”
Hôm qua vừa tuyên bố hủy bỏ hôn ước, hôm nay đã quay lại với mối tình đầu.
Đào Y Y nhìn chằm chằm anh ta, cũng không nói gì, chỉ thầm thấy may mắn, may là bản thân không đồng ý kết hôn với anh ta, không thì sau đám cưới cô phải thay anh ta giải quyết vô số kể nợ trăng hoa.
“Xem ra là em hiểu lầm rồi.”
Chẳng trách chỉ gặp mặt lần đầu, Đào Y Y đã cảm thấy thái độ thù địch của người phụ nữ bên cạnh anh ta đối với mình, tuy không lộ ra nhưng không khí hai người rõ ràng không khớp.
Doãn Minh Tước cũng nhìn cô, đôi mắt chưa từng xê dịch.
Nguyên là nếu thuận lợi, vào giờ khắc này cô mặc váy cưới đứng ở đó, bên cạnh người dìu nên là anh ta.
“Minh Tước, không phải anh còn có việc phải đến công ty một chuyến sao? Chúng ta đi thôi.”
Thấy không khí lúc này không đúng lắm, An Mịch đúng lúc hòa giải, chủ động khoác cánh tay của Doãn Minh Tước, giống như lúc đầu, hai người đứng ngay bên nhau.
Kỳ lạ là Đào Y Y cảm thấy đau lòng, ánh mắt của người phụ nữ kia lại như đang khoe khoang cái gì.
Kỳ lạ thật, cô căn bản không thích Doãn Minh Tước mới phải.
Thấy cô khó chiu, Doãn Minh Thần lại đỡ Đào Y Y quay vào trong tiệm.
Nghe những lời An Mịch nói, anh ta không khỏi nhớ đến lời Lục Tố Anh nói, Liễu Nham Tâm dùng chút thủ đoạn khiến ông già điều Lục Hạo đi, phòng tài chính thay máu như hôm nay, vụ việc kia sớm muộn gì cũng sẽ lộ.
“Hay chúng ta về trước đi.”
Đây là lần thứ ba Đào Y Y hỏi han, rõ ràng trong người khó chịu là cô, không hiểu ra sao ngay cả Doãn Minh Thần cũng bắt đầu mất tập trung.
Vừa nghĩ đến chuyện công ty, Doãn Minh Thần vẫn cảm thấy không thể để Doãn Minh Tước chiếm trước một bước, giờ Đào Y Y lại nói thế, không thể không nói là cơ hội tốt để anh ta chuồn đi.
Ở bên cạnh mỹ nhân tất nhiên là quan trọng, nhưng mấy khoản tiền kia mà bị tra ra, e rằng mọi thứ anh ta có bây giờ sẽ nát tan.
“Ok, chụp mấy bức này hẳn là đủ rồi.”
Cho tới trưa cũng chỉ chụp vào bộ ảnh trong studio, vốn dự định chụp ngoại cảnh cứ thế mà hủy bỏ.
Người phụ trách lên kế hoạch cho đám cưới lần này tuy rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào cưỡng ép hai người quay lại, chỉ có thể sau khi cùng ekip nhất trí bàn bạc, quyết định PS ngoại cảnh.
Vốn là một buổi chụp ảnh cưới ngọt ngào cứ như vậy không giải quyết được gì mà kết thúc.
Bước vào thang máy, mấy người mới coi như thoát khỏi tầm nhìn của Đào Y Y, Doãn Minh Tước không nói một lời mà rút tay mình về.
Nụ cười của An Mịch vốn điềm tĩnh lúng túng đọng lại trên mặt, không cần hỏi cô cũng biết, bản thân nãy chẳng qua là một công cụ bị lợi dụng mà thôi.
Nhưng Minh Tước vẫn luôn xem thường làm loại chuyện ấu trĩ này, chẳng lẽ anh thật sự thích cái người cũng chỉ là đối tượng đám hỏi dự bị sao?
Chính Đào Y Y?
Không phải vì cô ta lớn lên giống mình sao?
Dù khuyên bản thân vậy, An Mịch vẫn không thể chịu nổi, trong lòng không ngừng suy đoán.
Nhưng sau khi tiến vào tòa nhà tập đoàn Doãn Thị, Doãn Minh Tước và Hứa Mộc đều đi bận việc, vốn anh ta sai người đưa An Mịch quay về, nhưng cô ta cứ nhất quyết bản thận phải chăm sóc vết thương của Doãn Minh Tước, liền miễn cưỡng ở lại.
Một mình buồn chờ ở phòng tiếp khách, chờ phát đến bốn, năm tiếng, Doãn Minh Tước vẫn cứ không liếc nhìn cô một cái, ngay cả khi bữa trưa cũng không cùng cô ta ăn.
Điện thoại không nghe.
An Mịch hít sâu vài hơi, đứng cạnh cửa sổ tòa nhà chọc trời của Doãn Thị, bễ nghễ nhìn mọi thứ dưới chân, cô ta tự nhủ chỉ cần kiên trì, chờ khi Doãn Minh Tước thừa kế tập đoàn Doãn Thị, tất cả chỗ này sẽ chia một nửa cho cô.
Nghĩ vậy, lần này dường như cũng tốt hơn nhiều.
Mặt khác, Doãn Minh Tước vào phòng tài chính không lâu, Hứa Mộc liền báo tin Doãn Minh Thần cũng quay lại rồi.
Anh ta chỉ nhếch miệng cười: “Trong dự đoán.”
Doãn Minh Thần và Lục Tố Anh chắc chắn là có việc mờ ám, nếu anh ta có tra ra chuyện này, sau này mỗi ngày đều có thể ra vào phòng tài chính, không tin không tìm ra chứng cứ phạm tội của mẹ con anh ta.
Đến lúc đó, thù mới hận cũ chậm rãi tính sổ cùng nhau.
Bởi vì điều Lục Hạo đi, phòng tài chính mất đi nòng cốt chính, đồng nghiệp xung quanh đều nhất trí cho rằng Doãn Minh Tước không hiểu cái gì, thế nên dạy từ những cái đơn giản.
Anh ta tùy tiện liếc vài cái, liền ngáp một cái, chống cằm gật gù.
Người ngoài trông thấy bật cười, người của Doãn Minh Thần truyền tin về báo cáo, anh ta mới yên tâm.
Trong hành lang, Doãn Minh Thần nói chuyện điện thoại với Lục Tố Anh: “Mẹ, cái tên ngu ngốc kia không biết gì về công việc của phòng tài chính, chúng ta nên kiến nghị với ba để đổi tên kia sang bộ phận khác, cứ thế này thì công ty sớm muộn gì cũng dừng hoạt động.”
Phòng làm việc của phòng tài chính nào có dễ ngồi, đây cũng là chuyện Lục Tố Anh đã sớm đoán được.
Nhưng giờ Doãn Đình Vĩ tự thấy đã làm hỏng hôn ước ban đầu có lỗi với mẹ con họ, nên càng thiên vị bọn họ, vào lúc này dù có nói gì ông già cũng như là đang tố cáo.
“Con đừng có mà đi lắm lời.” Lục Tố Anh nghĩ một hồi: “Dừng hoạt thì cứ dừng thôi, đến khi xảy ra chuyện rồi thì ba con tự sẽ hiểu ra, công ty này thiếu ai, mà ai mới là kẻ vô dụng.”
Đến lúc đó, Lục Hạo cũng có cơ hội điều về, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Chuyện này để ai thọc ra cũng không nên là Doãn Minh Thần, Lục Tố Anh hiểu rõ tính cách ông già, lần nữa dặn dò Doãn Minh Thần phải giám sát chặt chẽ vị quan mới phòng tài chính kia rồi cúp máy.
Mọi thứ lặng lẽ đợi đám cưới bắt đầu, vừa hay Doãn Minh Thần vì bận chuyện đám cưới mà không rảnh quản công ty.
Đến khi công ty loạn xì ngậu cả lên, lỗi này cũng cứ thế mà ném đến mẹ con bà năm, đến khi đó xem ai khó coi hơn ai.
Sắc trời đã tối, An Mịch trong xe bên đường đợi đã lâu, khó khan lắm mới chờ được Doãn Minh Tước xuống, lại ngửi thấy cả người anh ta đầy mùi rượu.
Hứa Mộc đã đến công ty giúp anh ta xử lý công việc, người lái xe là tài xế nhà họ Doãn.
“Đến biệt uyển Nam Hồ.”
Đó là một nơi phủ bụi rất lâu, cô ta đã từng sống ở đó một thời gian dài với Doãn Minh Tước.
Nhưng tài xế căn bản không nghe theo An Mịch, nếu Doãn Minh Tước không đặc biệt dặn, người nhà họ Doãn trước khi chưa kết hôn, mỗi đêm đều phải quay về nhà họ Doãn.
Thấy tài xế không đoái hoài đến mình, An Mịch tức xì khói, nhưng ngại Doãn Minh Tước đang ở đây, cô khó mà nói cái gì.
“Anh bắt được em rồi, Y Y …”
Lời thổ lộ mùi rượu, hơi thở ngay tại bên tai, cổ tay An Mịch bị anh ta nắm chặt trong tay, nhưng cô ta cũng chẳng vui nổi, không ngờ anh ta say rượu, lại coi mình thành cô ta.
“Minh Tước anh nhìn kỹ xem, em là An Mịch.”
Đôi môi tới gần, cô ta vốn cho là bản thân có thể tranh một phen, đáng tiếc, ai ngờ Doãn Minh Tước bị cơn gió lạnh thôi mà tỉnh táo hơn.
Thấy cô ta ở bên, trực tiếp buông tay cô ta ra.
Không chỉ mình Doãn Minh Tước một đêm không ngủ, còn có cả Đào Y Y người đang ở nhà họ Đào đang chờ gả.
Từ sau khi gặp An Mịch số lần cô mơ thấy Cố Thâm bỗng nhiên nhiều lên, mỗi một lần đều là nhát dao quyết tuyệt đau đớn kia, làm cô bị đánh thức khỏi giấc mộng.
Bởi vậy, mặc dù ngày mai là ngày quan trọng, Đào Y Y vẫn mất ngủ.
Không biết kéo dài bao lâu, trời vừa hửng sáng, Đào Y Y cảm thấy rất mệt mỏi, lúc tưởng bản thân ngủ được thì có người gõ cửa phòng cô, là Mộc Như Phương.
Dù sao Đào Gia Thiên chỉ có một cô em ruột này, thiên kim tiểu thư nhà họ Đào, Mộc Như Phương tất nhiên là có mặt ở đây.
Trạng thái của Đào Y Y không tốt, cả đêm gần như không ngủ, trong mắt còn có tia máu.
“Nghỉ ngơi chút đi.” Mộc Như Phương dùng ngôn ngữ ký hiệu nói.
Trong lúc mơ màng, Đào Y Y thấy Mộc Như Phương đã ngồi trước mặt mình chờ xuất phát, trong nháy mắt cô gần như đã quên, khi trời hửng đông, cô sẽ gả đến nhà họ Doãn.
Ngáp một cái, cô miễn cưỡng ngồi dậy.
“Em không sao.”
Nhà họ Doãn tổ chức đám cưới cực kỳ xa xỉ, dù rằng nhà họ Doãn tuy nhỏ, nhưng nhà họ Đào lại là đệ nhất gia tộc ở thành phố Hải Châu.
Đào Y Y chẳng thể nào tập trung nổi, thẳng đến khi có người giúp cô mặc váy cưới, trang điểm xong, lúc này trời cũng chỉ vừa tờ mờ sáng.
Cô chống tay ngáp một cái, thợ trang điểm cả quá trình đi theo, sợ có chỗ nào sơ suất.
Lúc này Đào Kiệt bước vào.
Dù cho ông ta có xa lánh Tống Thấm Như thì Đào Y Y là con gái bảo bối của ông, Mộc Như Phương ở bên trông thấy Đào Kiệt đến, cũng đứng dậy.
Đào Kiệt nhìn Mộc Như Phương, tựa như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn là im lặng.
Ông ta nhìn con gái mình: “Chớp mắt, con đã lớn vậy rồi.”
Đào Y Y chung quy vẫn thân thiết với ông ta, cuối cùng ôm lấy Đào Kiệt, trong chốc lát cũng không nghĩ ra nói lời tạm biệt gì, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, từ đầu đến cuối chỉ muốn khóc.
Ngoài cửa, Tống Thấm Như cũng tiến vào.
Mặc dù hôm này cũng là ngày quan trọng, hai người cũng không muốn phối hợp biểu diễn ra dáng vẻ ân ái.
Xe hoa nhanh chóng đến dưới lầu, Doãn Minh Thần đường làm quan mở rộng lên lầu đón cô dâu.
Đào Y Y trông thấy Doãn Minh Tước chói lóe trong đám người, không ngờ anh ta cũng không lảng tránh, thậm chí còn đến làm phù rể.
Cô vội vàng thu hồi ánh mắt, Doãn Minh Thần rất nhanh đột phá các cửa để đón dâu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, hiện trường còn có không ít bên truyền thông đến, đi theo chụp hình hôn lễ lần này của hai gia tộc lớn ở Lạc Thành.
Nghi lễ được tổ chức trong một giáo đường cạnh biển, bởi vì đám cưới vội vàng, Đào Y Y không đưa ra ý kiến gì, Doãn Minh Thần cũng vậy.
Mọi người cứ thế dưới sự sắp xếp của trưởng bối hai nhà đi vào cung điện hôn nhân, bé cầm hoa tung dẫn đôi uyên ương đi trên thảm đỏ, nghi thức hôn lễ lơ đãng này cũng không hề có cảm giác phản cảm.
Chỉ duy nhất đến mục tuyên thệ, khi cha xứ hỏi Đào Y Y con có đồng ý hay không, cô do dự.
Cô hoảng hốt trong chớp nhoáng, bỗng cảm thấy tim mình ngừng đập, hôn lễ này khác với trong tưởng tượng của cô, hôn lễ trong suy nghĩ của cô, là gả cho một người mà mình yêu.
Doãn Minh Tước với đôi mắt sáng quắc ngồi trong đám người ở hàng đầu tiên, An Mịch ngồi bên cạnh anh ta.
“Con đồng ý.”
Khi nói ra lời này, Đào Y Y không nghĩ đến bản sẽ hụt hẫng đến vậy.
Rõ ràng nhìn thấy Doãn Minh Tước, cô luôn có loại cảm giác để ý và hoảng sợ không nói ra lời, nhưng khi thấy bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác, lòng cô lại mơ hồ có chút khó chịu.
Doãn Minh Thần đỡ vững cô, còn cho rằng cô mệt vì chụp hình quá lâu, chu đáo để cô dựa vào, giải thích.
“Y Y, em hiểu lầm rồi, đây không phải là bạn gái mới, đây là mối tình đầu của em hai anh, bọn nó ở bên nhau từ rất sớm, nếu để tính thì đây hẳn là tình cũ lại cháy.”
Hôm qua vừa tuyên bố hủy bỏ hôn ước, hôm nay đã quay lại với mối tình đầu.
Đào Y Y nhìn chằm chằm anh ta, cũng không nói gì, chỉ thầm thấy may mắn, may là bản thân không đồng ý kết hôn với anh ta, không thì sau đám cưới cô phải thay anh ta giải quyết vô số kể nợ trăng hoa.
“Xem ra là em hiểu lầm rồi.”
Chẳng trách chỉ gặp mặt lần đầu, Đào Y Y đã cảm thấy thái độ thù địch của người phụ nữ bên cạnh anh ta đối với mình, tuy không lộ ra nhưng không khí hai người rõ ràng không khớp.
Doãn Minh Tước cũng nhìn cô, đôi mắt chưa từng xê dịch.
Nguyên là nếu thuận lợi, vào giờ khắc này cô mặc váy cưới đứng ở đó, bên cạnh người dìu nên là anh ta.
“Minh Tước, không phải anh còn có việc phải đến công ty một chuyến sao? Chúng ta đi thôi.”
Thấy không khí lúc này không đúng lắm, An Mịch đúng lúc hòa giải, chủ động khoác cánh tay của Doãn Minh Tước, giống như lúc đầu, hai người đứng ngay bên nhau.
Kỳ lạ là Đào Y Y cảm thấy đau lòng, ánh mắt của người phụ nữ kia lại như đang khoe khoang cái gì.
Kỳ lạ thật, cô căn bản không thích Doãn Minh Tước mới phải.
Thấy cô khó chiu, Doãn Minh Thần lại đỡ Đào Y Y quay vào trong tiệm.
Nghe những lời An Mịch nói, anh ta không khỏi nhớ đến lời Lục Tố Anh nói, Liễu Nham Tâm dùng chút thủ đoạn khiến ông già điều Lục Hạo đi, phòng tài chính thay máu như hôm nay, vụ việc kia sớm muộn gì cũng sẽ lộ.
“Hay chúng ta về trước đi.”
Đây là lần thứ ba Đào Y Y hỏi han, rõ ràng trong người khó chịu là cô, không hiểu ra sao ngay cả Doãn Minh Thần cũng bắt đầu mất tập trung.
Vừa nghĩ đến chuyện công ty, Doãn Minh Thần vẫn cảm thấy không thể để Doãn Minh Tước chiếm trước một bước, giờ Đào Y Y lại nói thế, không thể không nói là cơ hội tốt để anh ta chuồn đi.
Ở bên cạnh mỹ nhân tất nhiên là quan trọng, nhưng mấy khoản tiền kia mà bị tra ra, e rằng mọi thứ anh ta có bây giờ sẽ nát tan.
“Ok, chụp mấy bức này hẳn là đủ rồi.”
Cho tới trưa cũng chỉ chụp vào bộ ảnh trong studio, vốn dự định chụp ngoại cảnh cứ thế mà hủy bỏ.
Người phụ trách lên kế hoạch cho đám cưới lần này tuy rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào cưỡng ép hai người quay lại, chỉ có thể sau khi cùng ekip nhất trí bàn bạc, quyết định PS ngoại cảnh.
Vốn là một buổi chụp ảnh cưới ngọt ngào cứ như vậy không giải quyết được gì mà kết thúc.
Bước vào thang máy, mấy người mới coi như thoát khỏi tầm nhìn của Đào Y Y, Doãn Minh Tước không nói một lời mà rút tay mình về.
Nụ cười của An Mịch vốn điềm tĩnh lúng túng đọng lại trên mặt, không cần hỏi cô cũng biết, bản thân nãy chẳng qua là một công cụ bị lợi dụng mà thôi.
Nhưng Minh Tước vẫn luôn xem thường làm loại chuyện ấu trĩ này, chẳng lẽ anh thật sự thích cái người cũng chỉ là đối tượng đám hỏi dự bị sao?
Chính Đào Y Y?
Không phải vì cô ta lớn lên giống mình sao?
Dù khuyên bản thân vậy, An Mịch vẫn không thể chịu nổi, trong lòng không ngừng suy đoán.
Nhưng sau khi tiến vào tòa nhà tập đoàn Doãn Thị, Doãn Minh Tước và Hứa Mộc đều đi bận việc, vốn anh ta sai người đưa An Mịch quay về, nhưng cô ta cứ nhất quyết bản thận phải chăm sóc vết thương của Doãn Minh Tước, liền miễn cưỡng ở lại.
Một mình buồn chờ ở phòng tiếp khách, chờ phát đến bốn, năm tiếng, Doãn Minh Tước vẫn cứ không liếc nhìn cô một cái, ngay cả khi bữa trưa cũng không cùng cô ta ăn.
Điện thoại không nghe.
An Mịch hít sâu vài hơi, đứng cạnh cửa sổ tòa nhà chọc trời của Doãn Thị, bễ nghễ nhìn mọi thứ dưới chân, cô ta tự nhủ chỉ cần kiên trì, chờ khi Doãn Minh Tước thừa kế tập đoàn Doãn Thị, tất cả chỗ này sẽ chia một nửa cho cô.
Nghĩ vậy, lần này dường như cũng tốt hơn nhiều.
Mặt khác, Doãn Minh Tước vào phòng tài chính không lâu, Hứa Mộc liền báo tin Doãn Minh Thần cũng quay lại rồi.
Anh ta chỉ nhếch miệng cười: “Trong dự đoán.”
Doãn Minh Thần và Lục Tố Anh chắc chắn là có việc mờ ám, nếu anh ta có tra ra chuyện này, sau này mỗi ngày đều có thể ra vào phòng tài chính, không tin không tìm ra chứng cứ phạm tội của mẹ con anh ta.
Đến lúc đó, thù mới hận cũ chậm rãi tính sổ cùng nhau.
Bởi vì điều Lục Hạo đi, phòng tài chính mất đi nòng cốt chính, đồng nghiệp xung quanh đều nhất trí cho rằng Doãn Minh Tước không hiểu cái gì, thế nên dạy từ những cái đơn giản.
Anh ta tùy tiện liếc vài cái, liền ngáp một cái, chống cằm gật gù.
Người ngoài trông thấy bật cười, người của Doãn Minh Thần truyền tin về báo cáo, anh ta mới yên tâm.
Trong hành lang, Doãn Minh Thần nói chuyện điện thoại với Lục Tố Anh: “Mẹ, cái tên ngu ngốc kia không biết gì về công việc của phòng tài chính, chúng ta nên kiến nghị với ba để đổi tên kia sang bộ phận khác, cứ thế này thì công ty sớm muộn gì cũng dừng hoạt động.”
Phòng làm việc của phòng tài chính nào có dễ ngồi, đây cũng là chuyện Lục Tố Anh đã sớm đoán được.
Nhưng giờ Doãn Đình Vĩ tự thấy đã làm hỏng hôn ước ban đầu có lỗi với mẹ con họ, nên càng thiên vị bọn họ, vào lúc này dù có nói gì ông già cũng như là đang tố cáo.
“Con đừng có mà đi lắm lời.” Lục Tố Anh nghĩ một hồi: “Dừng hoạt thì cứ dừng thôi, đến khi xảy ra chuyện rồi thì ba con tự sẽ hiểu ra, công ty này thiếu ai, mà ai mới là kẻ vô dụng.”
Đến lúc đó, Lục Hạo cũng có cơ hội điều về, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Chuyện này để ai thọc ra cũng không nên là Doãn Minh Thần, Lục Tố Anh hiểu rõ tính cách ông già, lần nữa dặn dò Doãn Minh Thần phải giám sát chặt chẽ vị quan mới phòng tài chính kia rồi cúp máy.
Mọi thứ lặng lẽ đợi đám cưới bắt đầu, vừa hay Doãn Minh Thần vì bận chuyện đám cưới mà không rảnh quản công ty.
Đến khi công ty loạn xì ngậu cả lên, lỗi này cũng cứ thế mà ném đến mẹ con bà năm, đến khi đó xem ai khó coi hơn ai.
Sắc trời đã tối, An Mịch trong xe bên đường đợi đã lâu, khó khan lắm mới chờ được Doãn Minh Tước xuống, lại ngửi thấy cả người anh ta đầy mùi rượu.
Hứa Mộc đã đến công ty giúp anh ta xử lý công việc, người lái xe là tài xế nhà họ Doãn.
“Đến biệt uyển Nam Hồ.”
Đó là một nơi phủ bụi rất lâu, cô ta đã từng sống ở đó một thời gian dài với Doãn Minh Tước.
Nhưng tài xế căn bản không nghe theo An Mịch, nếu Doãn Minh Tước không đặc biệt dặn, người nhà họ Doãn trước khi chưa kết hôn, mỗi đêm đều phải quay về nhà họ Doãn.
Thấy tài xế không đoái hoài đến mình, An Mịch tức xì khói, nhưng ngại Doãn Minh Tước đang ở đây, cô khó mà nói cái gì.
“Anh bắt được em rồi, Y Y …”
Lời thổ lộ mùi rượu, hơi thở ngay tại bên tai, cổ tay An Mịch bị anh ta nắm chặt trong tay, nhưng cô ta cũng chẳng vui nổi, không ngờ anh ta say rượu, lại coi mình thành cô ta.
“Minh Tước anh nhìn kỹ xem, em là An Mịch.”
Đôi môi tới gần, cô ta vốn cho là bản thân có thể tranh một phen, đáng tiếc, ai ngờ Doãn Minh Tước bị cơn gió lạnh thôi mà tỉnh táo hơn.
Thấy cô ta ở bên, trực tiếp buông tay cô ta ra.
Không chỉ mình Doãn Minh Tước một đêm không ngủ, còn có cả Đào Y Y người đang ở nhà họ Đào đang chờ gả.
Từ sau khi gặp An Mịch số lần cô mơ thấy Cố Thâm bỗng nhiên nhiều lên, mỗi một lần đều là nhát dao quyết tuyệt đau đớn kia, làm cô bị đánh thức khỏi giấc mộng.
Bởi vậy, mặc dù ngày mai là ngày quan trọng, Đào Y Y vẫn mất ngủ.
Không biết kéo dài bao lâu, trời vừa hửng sáng, Đào Y Y cảm thấy rất mệt mỏi, lúc tưởng bản thân ngủ được thì có người gõ cửa phòng cô, là Mộc Như Phương.
Dù sao Đào Gia Thiên chỉ có một cô em ruột này, thiên kim tiểu thư nhà họ Đào, Mộc Như Phương tất nhiên là có mặt ở đây.
Trạng thái của Đào Y Y không tốt, cả đêm gần như không ngủ, trong mắt còn có tia máu.
“Nghỉ ngơi chút đi.” Mộc Như Phương dùng ngôn ngữ ký hiệu nói.
Trong lúc mơ màng, Đào Y Y thấy Mộc Như Phương đã ngồi trước mặt mình chờ xuất phát, trong nháy mắt cô gần như đã quên, khi trời hửng đông, cô sẽ gả đến nhà họ Doãn.
Ngáp một cái, cô miễn cưỡng ngồi dậy.
“Em không sao.”
Nhà họ Doãn tổ chức đám cưới cực kỳ xa xỉ, dù rằng nhà họ Doãn tuy nhỏ, nhưng nhà họ Đào lại là đệ nhất gia tộc ở thành phố Hải Châu.
Đào Y Y chẳng thể nào tập trung nổi, thẳng đến khi có người giúp cô mặc váy cưới, trang điểm xong, lúc này trời cũng chỉ vừa tờ mờ sáng.
Cô chống tay ngáp một cái, thợ trang điểm cả quá trình đi theo, sợ có chỗ nào sơ suất.
Lúc này Đào Kiệt bước vào.
Dù cho ông ta có xa lánh Tống Thấm Như thì Đào Y Y là con gái bảo bối của ông, Mộc Như Phương ở bên trông thấy Đào Kiệt đến, cũng đứng dậy.
Đào Kiệt nhìn Mộc Như Phương, tựa như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn là im lặng.
Ông ta nhìn con gái mình: “Chớp mắt, con đã lớn vậy rồi.”
Đào Y Y chung quy vẫn thân thiết với ông ta, cuối cùng ôm lấy Đào Kiệt, trong chốc lát cũng không nghĩ ra nói lời tạm biệt gì, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, từ đầu đến cuối chỉ muốn khóc.
Ngoài cửa, Tống Thấm Như cũng tiến vào.
Mặc dù hôm này cũng là ngày quan trọng, hai người cũng không muốn phối hợp biểu diễn ra dáng vẻ ân ái.
Xe hoa nhanh chóng đến dưới lầu, Doãn Minh Thần đường làm quan mở rộng lên lầu đón cô dâu.
Đào Y Y trông thấy Doãn Minh Tước chói lóe trong đám người, không ngờ anh ta cũng không lảng tránh, thậm chí còn đến làm phù rể.
Cô vội vàng thu hồi ánh mắt, Doãn Minh Thần rất nhanh đột phá các cửa để đón dâu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, hiện trường còn có không ít bên truyền thông đến, đi theo chụp hình hôn lễ lần này của hai gia tộc lớn ở Lạc Thành.
Nghi lễ được tổ chức trong một giáo đường cạnh biển, bởi vì đám cưới vội vàng, Đào Y Y không đưa ra ý kiến gì, Doãn Minh Thần cũng vậy.
Mọi người cứ thế dưới sự sắp xếp của trưởng bối hai nhà đi vào cung điện hôn nhân, bé cầm hoa tung dẫn đôi uyên ương đi trên thảm đỏ, nghi thức hôn lễ lơ đãng này cũng không hề có cảm giác phản cảm.
Chỉ duy nhất đến mục tuyên thệ, khi cha xứ hỏi Đào Y Y con có đồng ý hay không, cô do dự.
Cô hoảng hốt trong chớp nhoáng, bỗng cảm thấy tim mình ngừng đập, hôn lễ này khác với trong tưởng tượng của cô, hôn lễ trong suy nghĩ của cô, là gả cho một người mà mình yêu.
Doãn Minh Tước với đôi mắt sáng quắc ngồi trong đám người ở hàng đầu tiên, An Mịch ngồi bên cạnh anh ta.
“Con đồng ý.”
Danh sách chương