Diệp Bạc Hâm cảm thấy cuộc sống của cô tràn đầy trò kịch tính, nửa tháng trước vẫn đội trên đầu danh là cháu dâu tương lai của Hạ gia, kết quả qua được một thời gian, trốn tránh hôn nhân, thành công giẫm vào phần mộ của hôn nhân, thăng cấp lên hàng ngũ những người phụ nữ đã kết hôn, đừng nhắc đến có bao nhiêu uất ức ngột ngạt.

Nửa đêm tỉnh dậy, cô vẫn không thể tin bản thân bị lừa gạt như vậy, căm phẫn đánh đập vào gối không thôi.

An Nhiễm Minh biết cô có vị hôn phu, nhưng lại không biết cô đổi vị hôn phu rồi, còn đem bản thân gả đi rồi, nhưng mà sau khi từ chức, phỏng chừng hai người sẽ không gặp nhau để, vì vậy cô cảm thấy không cần thiết phải nói với anh.

Nghĩ tới hành vi vô trách nhiệm của người nào đó, cô đều khó chịu vò đầu bứt tai.

Ở bên đườn chặn lại một chiếc xe taxi, Diệp Bạc Hâm trừng mắt nhìn điểm nào đó một lúc, sau đó trong tiếng thúc giục của tài xế không chút do dự ngồi vào trong.

Cửa xe còn chưa đóng lại, liền bị một cánh tay lớn cản lại, cánh tay cứng rắn kéo cô xuống xe.

Đâm phải lòng ngực cường tráng dày rộng, cảm thấy cổ tay bị vặn gãy rồi, Diệp Bạc Hâm bực mình vùng vẫy, “Anh làm cái gì lôi lôi kéo kéo vậy?”

Trong lòng Tập Vị Nam kìm nén lửa giận, bất kì ai nhìn thấy người phụ nữ của mình giữa đêm bước ra từ hộp đêm, cùng một người đàn ông lạ dây dưa không rõ, nhìn thấy anh ta còn giả vờ không thấy, cong chân liền chạy, anh ta nếu như còn giữ được bình tĩnh, thì anh ta không phải là đàn ông.

Anh tài xế nghe thấy âm thanh phẫn nộ của Diệp Bạc Hâm, muốn xuống giúp một tay, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông mặc một thân quân phục đang đen mặt, đôi mắt sắc bén nhìn về phía mình, lặng lẽ chạy đi, chiếc xe nhanh chóng hoà vào dòng xe trên đường.

Quang cảnh 9 giờ tối, chính là cuộc sống về đêm mới bắt đầu, bên đường mọi người đi đi lại lại tấp nập.

Tập Vị Nam một thân quân phục vốn dĩ thấy rất rõ ràng, cộng thêm Diệp Bạc Hâm phẫn nộ hét lên, trong chớp mắt thu hút không ít ánh nhìn.

Quân nhân không được mặc quân phục rêu rao trên đường, ảnh hưởng không tốt, Tập Vị Nam chỉ nghĩ tốc chiến tốc thắng, anh một bên đuổi theo Diệp Bạc Hâm phía trước, một bên trầm giọng nói: “Đừng làm loạn nữa, có việc gì chúng ta lên xe rồi nói, em xem anh đang mặc quân phục, trước mặt quần chúng cùng em lôi lôi kéo kéo, thành ra thể thống gì? em châm chước lượng thứ cho anh, đừng để anh mất hết mặt mũi được không?”

Diệp Bạc Hâm cũng không muốn thành tâm điểm chú ý, khó chịu dừng lại liền bị anh bồng lên xe.

“Tập Vị Nam, anh còn biết bản thân là quân nhân sao? Hành động này của anh nhất định là quân lưu manh, người lỗ mãng 、không có văn hoá mới dùng vũ lực giải quyết vấn đề.” Diệp Bạc Hâm nén giận không được, ra sức giãy giụa thoát khỏi kìm kẹp của anh, quay người muốn mờ cửa xe.

Việc tối qua vẫn chưa giải quyết xong, không có một câu xin lỗi, dựa vào cái gì muốn cô cho anh mặt mũi? Quân nhân là giỏi lắm sao, quân nhân là có thể động thủ sao? không làm gì liền mất tích, không hiểu ra sao cả lại nhảy ra đột kích kiểm điểm, năng lực chịu đựng của cô không lớn, sớm muộn gì cũng bị anh doạ chết.

Biết cô đang giận, nói chuyện không suy nghĩ, chuyện tối qua cũng là do anh không đúng, anh không lên tiếng, nhanh tay nhanh mắt khoá cửa xe lại.

Diệp Bạc Hâm bị làm tức cười, chống chằm nhìn anh, “Làm sao, vẫn muốn bạo lực?”

Tập Vị Nam đau đầu không thôi, để anh hành quân đánh trận 、làm huấn luyện chuyên biệt cũng được, nhưng cãi nhau với phụ nữa anh thật sự không làm được.

Tập Vị Nam xoa xoa đầu, nghiêng người qua, một tay đặt trên cửa xe, một tay đặt sau lưng ghế, đem Diệp Bạc Hâm kẹt trong vòng vây.

Anh hít một hơi thật sâu, biểu cảm trên khuôn mặt hoà dịu hơn, mới thấy được không có doạ người như vậy.

Một bóng đen bao phủ trên người Diệp Bạc Hâm, trước mắt phác thảo đường nét tài hoa sắc sảo của anh, trong xe bật đèn màu vàng, không gian nhỏ hẹp len lỏi sự mập mờ, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện