Tô Cảnh Sâm lái xe rẽ vào đường cao tốc, các biển báo mũi tên màu xanh bên đường chỉ vào thành phố S, anh hôm quay về Kinh thành, mục đích là đem cô gái nhỏ đưa vào doanh trại, lần trước cùng cha ông cãi nhau căng thẳng, anh không có ý định trở về trang viện, ra khỏi khu vực núi liền đánh vô lăng lên đường cao tốc.
Hơn ba giờ chiều, ánh nắng lui bớt đi những tia nắng nóng nhất trong ngày, ánh sáng vàng xuyên qua các khung cửa xe đang mở, chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, gió hai bên lay đông vạt áo.
Lúc này Tô Uyển gọi điện thoại tới, Tô Cảnh Sâm thờ ơ đeo tai nghe Bluetooth lên, giọng thanh trầm truyền đến đầu dây bên kia.
Để Diệp Bạc Hâm vào quân đội rèn luyện tính cách là chủ ý của Tô Uyển, Tô Cảnh Sâm chỉ là người chấp hành, bây giờ lại lo lắng con gái khuê nữ của mình không chịu được, buổi chiều vừa gặp một khách hàng xong, quay về phòng làm việc liền gọi điện thoại cho Tô Cảnh Sâm.
Nghe giọng điệu lo lắng từ đầu dây bên kia của chị gái, Tô Cảnh Sâm không dám nói cho cô, con gái của cô bị anh đưa vào lực lượng đặc nhiệm.
Mục đích ban đầu của Tô Uyển chỉ là cho cô chịu một chút khổ, chịu sự huấn luyện là được rồi, Tô Cảnh Sâm lại giấu đi tâm tư của bản thân.
“Chị à, chị yên tâm đi, có em ở đây, con bé không chịu khổ đâu.” lúc Tô Cảnh Sâm nói chuyện, mặt không đỏ tim không đập nhanh, anh đến thành phố S rồi, chuyện của doanh trại lại bận rộn, anh còn quản không hết việc bên kia, đương nhiên không thể nói lời này cho Tô Uyển.
Tô Cảnh Sâm lại khuyên vài câu, Tô Uyển mới yên tâm một chút, dặn dò anh đừng huấn luyện quá nghiêm khắc.
Trước khi tắt điện thoại, Tô Cảnh Sâm hỏi thằng nhóc bắt cóc Hâm Nhi tên là gì, Tô Uyển nói tên ra, Tô Cảnh Sâm liền bị chấn động quyết liệt ngay tại chỗ, trong nhắy mắt bàng hoàng, chiếc xe phát ra âm thanh “K... ít... ít... kít...”, anh đạp phanh, chiếc xe lắc lư trái phải, dừng lại bên đường.
Cũng may trên đoạn đường cao tốc, đoạn đường ngoại ô rất ít xe, mới không ảnh hưởng đến giao thông, bị giám sát giao thông chụp được.
Tô Uyển bị âm thanh chói tai của lốp xe ma sát với mặt đường từ đầu dây bên kia truyền qua bên tai doạ giật mình, tim lệch một nhịp, lo lắng từ ghế văn phòng đứng lên, giọng run rẩy hỏi: “A Sâm? Làm sao vậy?”
“A lô... em nói chuyện đi...” không nghe thấy trả lời, sắc mặt Tô Uyển đột nhiên tái nhợt, mẹ cô đã qua đời rồi, nếu như đến em trai cũng đi theo, cha già của cô làm sao tiếp tục chiến đấu? Tô Cảnh Sâm bị tiếng hét chói làm tỉnh táo lại, xoa xoa trán, mới chầm chậm mở miệng, “Chị, chị yên tâm, em không sao.”
Tô Uyển thở phào một hơi, nghi ngờ hỏi: “Thật sự không sao?”
“Thật sự không sao, chị nghe giọng của em chị cũng biết rồi.”
Giọng của Tô Uyển trầm xuống, “Vậy lúc nãy xảy ra chuyện gì? Em đang lái xe sao không nói với chị, em lớn như vậy rồi, lái xe không được nghe điện thoại, em không biết sao?”
Đợi Tô Uyển dạy dỗ xong rồi, ngữ khí dịu xuống, Tô Cảnh Sâm mới cười nói lần sau sẽ không như vậy.
“Chị, chị có thể nhắc lại tên của tiểu tử kia không?” Không thể trùng hợp như vậy được, Tô Cảnh Sâm cảm thấy người kia bình tĩnh tới doạ người, hơn nữa với danh tiếng và địa vị của anh ta trong quân đội, nếu như kết hôn rồi, như thế nào thì người có quyền tiếp cận thông tin trung tâm như anh nên nghe thấy động tĩnh gì đó, nhưng mà không có, quân giới gần đây không có xảy ra chuyện gì náo động lớn cả.
Cùng là một thế hệ trẻ, Tô Cảnh Sâm cũng người kia đã đối đầu qua, cuối cùng bị thất bại nặng nề, anh gia nhập quân đội nhiều năm như vậy, duy chỉ có thua trong tay của tiểu tử kia, đối với người đó, trong lòng Tô Cảnh Sâm đánh giá cao và khâm phục.
Uỷ ban quân sự luôn quan tâm tới hôn nhân của anh, rất nhiều lão thượng tướng khác muốn giới thiệu cháu gái mình cho anh ta, nhưng ngoài đối với công việc nhiệt tình ra, những lời xã giao anh đều từ chối hết, không dây dưa, với mọi người đều nói không có ý nghĩ kết hôn, anh còn nhanh chóng cưới vợ người ta không thành?
Bên này Tô Uyển cũng nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói của Tô Cảnh Sâm, cô nghi ngờ hỏi: “Tập Vị Nam, làm sao, em biết cậu ta?”
Quen biết, làm sao không quen biết được? Nhân vật truyền kỳ trong giới quân đội, Tô Cảnh Sâm anh được người phong hiệu trinh thám binh vương, người đó lại được phong làm binh vương, chỉ kém hai chữ, khoảng cách lại là mười vạn tám trăm dặm.
Anh nghĩ không thông nhân vật kia có xuất thần nhập quỷ không 、hành tung bất định, không phải ai muốn gặp là gặp được, anh làm sao có thể cùng Diệp Bạc Hâm kéo lên quan hệ? Đến anh cũng là trong uỷ ban quân sự mở cuộc họp, thỉnh thoảng từ phía xa gặp qua vài lần, bảy năm trước có đối đầu một lần, từ đó về sau vẫn luôn nghe được tin anh thăng hàm, anh vẫn luôn tìm cơ hội rửa nỗi nhục trước đó, đáng tiếc bị chuyển đến thành phố S rồi, còn người kia vẫn ở lực lượng đặc nhiệm, hai doanh trại căn bản không có khả năng đối đầu nhau.
Tập gia là một quân môn đại hộ, không giống danh môn nhỏ của bọn họ, đều là gia tăng sau này, mới giàu có hai ba thế hệ, Tập gia từ cuối triều đại nhà Thanh làm tướng quân, vẫn luôn hiểu rõ xem xét tình hình, đến hiện đại, trong giới quân đội sức ảnh hưởng của Tập gia vẫn còn, đặc biệt là chưởng môn nhân đứng đầu Tập gia Tập Thừa Dương, quyền lợi trung tâm thứ hai trong lệnh, quân quan trong lực lượng nòng cốt có một nửa là quân do ông đưa tới.
Tập gia gia tộc to lớn, nội bộ vàng thau lẫn lộn, Tập Cảnh Sâm không muốn Diệp Bạc Hâm bước vào cơn đuối nước này, tính cách của cô không phù hợp tồn tai trong một gia tộc lớn như vậy.
Không nói tới anh không tin con người Tập Vị Nam lạnh lùng vô tình như vậy có thể động tình, thích cháu gái mình, cho dù anh ta thật sự có lòng, Tô Cảnh Sâm cũng không có cách nào trừng mắt nhìn Diệp Bạc Hâm nhảy vào hố lửa.
Con người Tập Vị Nam này quá nguy hiểm, Diệp Bạc Hâm căn bản không khống chế được.
Bây giờ những người này chỉ nhìn thấy Tập Vị Nam đứng trong đỉnh cao của quyền lợi, nhưng chuyện xảy ra năm đó, Tô Cảnh Sâm anh nhớ rất rõ, khi hào quang của thành công nán lại trong cơ thể, mọi người sẽ tự động không chú ý tới đen tối trên người anh, Tập Vị Nam chính là người ông trời chiếu cố.
Vết xấu loang lổ trong quá khứ của anh bị người xoá đi có chủ ý, những người biết việc này đều bị bịt miệng, không không có nghĩa Tô Cảnh Sâm không nghe qua.
Năm đó Tập Vị Nam và anh là quân nhân từ từ lên sao mới, hai người được quan tâm, các cuộc họp 、lúc luyện tập, mọi người đều lấy hai người so sánh, mặc dù không có gặp mặt, Tô Cảnh Sâm cũng lấy anh làm đối thủ.
Lúc đó Tập Vị Nam rời bỏ sự che chở của gia tộc, dựa vào năng lực và mưu lược từng bước đi lên, không nói lúc đó, mà là bây giờ, Tập Vị Nam tòng quân hơn mười năm, ngoài những trung tâm quyền lực biết anh ta ra, căn bản không ai biết anh ta là cháu trai của lão tư lệnh Tập Thừa Dương.
Cho đến sáu năm trước, giới quân đội xảy ra một chuyện lớn, những thuộc hạ tự nhiên không nghe qua, bởi vì việc này bị cấp trên đè ép xuống rồi, còn Tô Cảnh Sâm lúc đó đã là phó đoàn, từ từ kề sát tới trung tâm quyền lực, đối với chuyện này có nghe ngóng qua, các sĩ quan cấp trên đều bị chuyện này làm chấn động, chỉ người chính trị gia quân sự tham gia vào chuyện này là mục tiêu của Tập Vị Nam.
Năm đó đúng lúc là bước ngoặt quan trong Tập Vị Nam thăng chức, nếu như không xảy ra sơ xuất, vị trí đoàn trưởng đoàn độc lập đã là của anh.
Ai cũng không nghĩ tới hệ cấm dục 、luôn luôn giữ mình trong sạch không nhiễm tật xấu, nhân cơ hội kỳ nghỉ đến hộp đêm, đây cũng coi như xong rồi, dù sao cũng cởi quân phục, thân là đàn ông có chút chiếm hữu cũng không có gì là lạ, người làm việc lớn ai không có tật xấu, nhắm một mắt mở một mắt liền cho qua.
Nghiêm trọng hơn là, thân phận của anh bị người ta phơi bày, hơn nữa cô gái kiều qua đêm cùng với anh ở hộp đêm gửi thư nặc danh đến một tạp chí quân sự, cô gái cùng anh làm loạn còn là nữ quân nhân trong quân đội.
Chủ biên tập tạp chí sợ sự việc thổi lớn lên, không dám đưa tin tức ra báo cáo, báo lên Uỷ ban quân sự trung ương, Uỷ ban quân sự phái nguời xuống điều tra, sau đó không biết làm cách gì, sự việc được ép xuống, tất cả những người biết sự việc này đều bị bịt miệng, Tập Vị Nam đình chỉ chức vụ hai tháng, sau đó lập một công trạng, phục hồi chức vụ của mình.
Tô Cảnh Sâm vẫn luôn khó hiểu, sự việc này làm thế nào giải quyết việc này, anh cho rằng là cấp trên không nỡ bỏ một hạt giống tốt, qua hai năm, một lần tình cờ, Tô Cảnh Sâm phát hiện Tập Vị Nam là cháu trai của Tập lão tư lệnh, lúc này mới nghĩ ra, việc này là do Tập lão tư lệnh đè ép xuống.
Cháu trai của ông lànm thế nào cũng không thể bị chuyện này mà mất đi chức vị.
Còn về nữ quân nhân kia, thậm chí cũng không xửa phạt gì, chẳng qua trong nửa năm, cô không làm nhiệm vụ.
Tô Cảnh Sâm còn nghe có người nói nữ quân nhân kia trên thực tế bí mật bị xử lý rồi, vì để giữ danh tiếng, những người đó chuyện gì không làm được, không làm nhiệm vụ chẳng qua chỉ là cái cớ.
Tô Cảnh Sâm nghĩ, bất kể thân phận Tập Vị Nam cao quý vinh quang như thế nào, mối quan hệ nam nữ phức tạp trong quá, anh không thể tâm tư thuần khiết của cháu gái nhúng chân vào sự việc này, Tập Vị Nam không phải là người chồng của cô.
Nếu như Tập Vị Nam thật sự vì danh tiếng mà âm thầm xử lý nữ quân nhân kia, loại người này tương lai khó bảo đảm trong thời khắc sống chết không bỏ mặc vợ con.
“Biết.” Tô Cảnh Sâm yếu ớt cảm thấy bản thân bỏ quên gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.
Anh chau mày, ở dây bên kia Tô Uyển nói: “Biết thì tốt, nhân phẩm của cậu ta như thế nào?”
Tô Cảnh Sâm không muốn Tô Uyển lo lắng, muốn âm thầm lặng lẽ xử lý xoá bỏ chuyện này, vì vậy không nói thật cho Tô Uyển biết, Tô Uyển bảo anh theo dõi Tập Vị Nam, lúc thích hợp làm khó cậu ta, nhưng đừng để ảnh hưởng đến công việc của người ta.
Tắt điện thoại, Tô Cảnh Sâm gắt gỏng đập vào vô lăng, việc này rất khó khăn, không nói nha đầu Diệp Bạc Hâm này không nghe lời anh, Tập Vị Nam cùng cấp với anh, anh không có tư cách gì lệnh cho Tập Vị Nam cách xa Diệp Bạc Hâm.
Tô Cảnh Sâm xuất hiện một ý nghĩ trong tâm trí anh, lập tức bị một tư tưởng khác doạ sợ hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Chết tiệt!
Anh sao có thể quên việc lớn như vậy chứ, Tập Vị Nam không chỉ là sư trưởng sư đoàn 321, còn là đội trưởng lực lượng đặc nhiệm.
Anh hôm nay lại đưa Diệp Bạc Hâm vào hang cọp, Tô Cảnh Sâm muốn nôn muốn chết.
Gọi điện thoại chó Lục Khánh, Lục khánh nói đã đưa người tới lực lượng đặc nhiệm, kêu anh yên tâm.
Tô Cảnh Sâm lái xe quay trở lại, bảo Lục Khánh nhanh chóng quay về ngăn cản, đưa người ra ngoài, Lục Khánh đặt một dấu hỏi lại chạy về hướng căn cứ.
Tô Cảnh Sâm nhanh chóng chạy đến ngoài căn cứ, khuôn mặt Lục Khánh cay đắng nói Tiêu Thuần làm nhiệm vụ rồi, không có người quen, nhân viên làm nhiệm vụ căn bản không thả người đi, cho dù cấp hạng của Tô Cảnh Sâm đến đâu, lực lượng đặc nhiệm chỉ nhận lệnh thuộc cấp trên.
Vào không được, Tô Cảnh Sâm hung hãn trừng mắt nhìn Lục Khánh, thành sự không có bại sự có thừa, người cũng không đưa ra được, Tô Cảnh Sâm lại bị một loạt cuộc điện thoại đòi mạng liên hoàn gọi đi, việc này đành bỏ lại, hi vọng trong quân đội không có cũng không có gì thu hút con thiêu thân, đợi cô ra ngoài rồi nói.
Hơn ba giờ chiều, ánh nắng lui bớt đi những tia nắng nóng nhất trong ngày, ánh sáng vàng xuyên qua các khung cửa xe đang mở, chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, gió hai bên lay đông vạt áo.
Lúc này Tô Uyển gọi điện thoại tới, Tô Cảnh Sâm thờ ơ đeo tai nghe Bluetooth lên, giọng thanh trầm truyền đến đầu dây bên kia.
Để Diệp Bạc Hâm vào quân đội rèn luyện tính cách là chủ ý của Tô Uyển, Tô Cảnh Sâm chỉ là người chấp hành, bây giờ lại lo lắng con gái khuê nữ của mình không chịu được, buổi chiều vừa gặp một khách hàng xong, quay về phòng làm việc liền gọi điện thoại cho Tô Cảnh Sâm.
Nghe giọng điệu lo lắng từ đầu dây bên kia của chị gái, Tô Cảnh Sâm không dám nói cho cô, con gái của cô bị anh đưa vào lực lượng đặc nhiệm.
Mục đích ban đầu của Tô Uyển chỉ là cho cô chịu một chút khổ, chịu sự huấn luyện là được rồi, Tô Cảnh Sâm lại giấu đi tâm tư của bản thân.
“Chị à, chị yên tâm đi, có em ở đây, con bé không chịu khổ đâu.” lúc Tô Cảnh Sâm nói chuyện, mặt không đỏ tim không đập nhanh, anh đến thành phố S rồi, chuyện của doanh trại lại bận rộn, anh còn quản không hết việc bên kia, đương nhiên không thể nói lời này cho Tô Uyển.
Tô Cảnh Sâm lại khuyên vài câu, Tô Uyển mới yên tâm một chút, dặn dò anh đừng huấn luyện quá nghiêm khắc.
Trước khi tắt điện thoại, Tô Cảnh Sâm hỏi thằng nhóc bắt cóc Hâm Nhi tên là gì, Tô Uyển nói tên ra, Tô Cảnh Sâm liền bị chấn động quyết liệt ngay tại chỗ, trong nhắy mắt bàng hoàng, chiếc xe phát ra âm thanh “K... ít... ít... kít...”, anh đạp phanh, chiếc xe lắc lư trái phải, dừng lại bên đường.
Cũng may trên đoạn đường cao tốc, đoạn đường ngoại ô rất ít xe, mới không ảnh hưởng đến giao thông, bị giám sát giao thông chụp được.
Tô Uyển bị âm thanh chói tai của lốp xe ma sát với mặt đường từ đầu dây bên kia truyền qua bên tai doạ giật mình, tim lệch một nhịp, lo lắng từ ghế văn phòng đứng lên, giọng run rẩy hỏi: “A Sâm? Làm sao vậy?”
“A lô... em nói chuyện đi...” không nghe thấy trả lời, sắc mặt Tô Uyển đột nhiên tái nhợt, mẹ cô đã qua đời rồi, nếu như đến em trai cũng đi theo, cha già của cô làm sao tiếp tục chiến đấu? Tô Cảnh Sâm bị tiếng hét chói làm tỉnh táo lại, xoa xoa trán, mới chầm chậm mở miệng, “Chị, chị yên tâm, em không sao.”
Tô Uyển thở phào một hơi, nghi ngờ hỏi: “Thật sự không sao?”
“Thật sự không sao, chị nghe giọng của em chị cũng biết rồi.”
Giọng của Tô Uyển trầm xuống, “Vậy lúc nãy xảy ra chuyện gì? Em đang lái xe sao không nói với chị, em lớn như vậy rồi, lái xe không được nghe điện thoại, em không biết sao?”
Đợi Tô Uyển dạy dỗ xong rồi, ngữ khí dịu xuống, Tô Cảnh Sâm mới cười nói lần sau sẽ không như vậy.
“Chị, chị có thể nhắc lại tên của tiểu tử kia không?” Không thể trùng hợp như vậy được, Tô Cảnh Sâm cảm thấy người kia bình tĩnh tới doạ người, hơn nữa với danh tiếng và địa vị của anh ta trong quân đội, nếu như kết hôn rồi, như thế nào thì người có quyền tiếp cận thông tin trung tâm như anh nên nghe thấy động tĩnh gì đó, nhưng mà không có, quân giới gần đây không có xảy ra chuyện gì náo động lớn cả.
Cùng là một thế hệ trẻ, Tô Cảnh Sâm cũng người kia đã đối đầu qua, cuối cùng bị thất bại nặng nề, anh gia nhập quân đội nhiều năm như vậy, duy chỉ có thua trong tay của tiểu tử kia, đối với người đó, trong lòng Tô Cảnh Sâm đánh giá cao và khâm phục.
Uỷ ban quân sự luôn quan tâm tới hôn nhân của anh, rất nhiều lão thượng tướng khác muốn giới thiệu cháu gái mình cho anh ta, nhưng ngoài đối với công việc nhiệt tình ra, những lời xã giao anh đều từ chối hết, không dây dưa, với mọi người đều nói không có ý nghĩ kết hôn, anh còn nhanh chóng cưới vợ người ta không thành?
Bên này Tô Uyển cũng nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói của Tô Cảnh Sâm, cô nghi ngờ hỏi: “Tập Vị Nam, làm sao, em biết cậu ta?”
Quen biết, làm sao không quen biết được? Nhân vật truyền kỳ trong giới quân đội, Tô Cảnh Sâm anh được người phong hiệu trinh thám binh vương, người đó lại được phong làm binh vương, chỉ kém hai chữ, khoảng cách lại là mười vạn tám trăm dặm.
Anh nghĩ không thông nhân vật kia có xuất thần nhập quỷ không 、hành tung bất định, không phải ai muốn gặp là gặp được, anh làm sao có thể cùng Diệp Bạc Hâm kéo lên quan hệ? Đến anh cũng là trong uỷ ban quân sự mở cuộc họp, thỉnh thoảng từ phía xa gặp qua vài lần, bảy năm trước có đối đầu một lần, từ đó về sau vẫn luôn nghe được tin anh thăng hàm, anh vẫn luôn tìm cơ hội rửa nỗi nhục trước đó, đáng tiếc bị chuyển đến thành phố S rồi, còn người kia vẫn ở lực lượng đặc nhiệm, hai doanh trại căn bản không có khả năng đối đầu nhau.
Tập gia là một quân môn đại hộ, không giống danh môn nhỏ của bọn họ, đều là gia tăng sau này, mới giàu có hai ba thế hệ, Tập gia từ cuối triều đại nhà Thanh làm tướng quân, vẫn luôn hiểu rõ xem xét tình hình, đến hiện đại, trong giới quân đội sức ảnh hưởng của Tập gia vẫn còn, đặc biệt là chưởng môn nhân đứng đầu Tập gia Tập Thừa Dương, quyền lợi trung tâm thứ hai trong lệnh, quân quan trong lực lượng nòng cốt có một nửa là quân do ông đưa tới.
Tập gia gia tộc to lớn, nội bộ vàng thau lẫn lộn, Tập Cảnh Sâm không muốn Diệp Bạc Hâm bước vào cơn đuối nước này, tính cách của cô không phù hợp tồn tai trong một gia tộc lớn như vậy.
Không nói tới anh không tin con người Tập Vị Nam lạnh lùng vô tình như vậy có thể động tình, thích cháu gái mình, cho dù anh ta thật sự có lòng, Tô Cảnh Sâm cũng không có cách nào trừng mắt nhìn Diệp Bạc Hâm nhảy vào hố lửa.
Con người Tập Vị Nam này quá nguy hiểm, Diệp Bạc Hâm căn bản không khống chế được.
Bây giờ những người này chỉ nhìn thấy Tập Vị Nam đứng trong đỉnh cao của quyền lợi, nhưng chuyện xảy ra năm đó, Tô Cảnh Sâm anh nhớ rất rõ, khi hào quang của thành công nán lại trong cơ thể, mọi người sẽ tự động không chú ý tới đen tối trên người anh, Tập Vị Nam chính là người ông trời chiếu cố.
Vết xấu loang lổ trong quá khứ của anh bị người xoá đi có chủ ý, những người biết việc này đều bị bịt miệng, không không có nghĩa Tô Cảnh Sâm không nghe qua.
Năm đó Tập Vị Nam và anh là quân nhân từ từ lên sao mới, hai người được quan tâm, các cuộc họp 、lúc luyện tập, mọi người đều lấy hai người so sánh, mặc dù không có gặp mặt, Tô Cảnh Sâm cũng lấy anh làm đối thủ.
Lúc đó Tập Vị Nam rời bỏ sự che chở của gia tộc, dựa vào năng lực và mưu lược từng bước đi lên, không nói lúc đó, mà là bây giờ, Tập Vị Nam tòng quân hơn mười năm, ngoài những trung tâm quyền lực biết anh ta ra, căn bản không ai biết anh ta là cháu trai của lão tư lệnh Tập Thừa Dương.
Cho đến sáu năm trước, giới quân đội xảy ra một chuyện lớn, những thuộc hạ tự nhiên không nghe qua, bởi vì việc này bị cấp trên đè ép xuống rồi, còn Tô Cảnh Sâm lúc đó đã là phó đoàn, từ từ kề sát tới trung tâm quyền lực, đối với chuyện này có nghe ngóng qua, các sĩ quan cấp trên đều bị chuyện này làm chấn động, chỉ người chính trị gia quân sự tham gia vào chuyện này là mục tiêu của Tập Vị Nam.
Năm đó đúng lúc là bước ngoặt quan trong Tập Vị Nam thăng chức, nếu như không xảy ra sơ xuất, vị trí đoàn trưởng đoàn độc lập đã là của anh.
Ai cũng không nghĩ tới hệ cấm dục 、luôn luôn giữ mình trong sạch không nhiễm tật xấu, nhân cơ hội kỳ nghỉ đến hộp đêm, đây cũng coi như xong rồi, dù sao cũng cởi quân phục, thân là đàn ông có chút chiếm hữu cũng không có gì là lạ, người làm việc lớn ai không có tật xấu, nhắm một mắt mở một mắt liền cho qua.
Nghiêm trọng hơn là, thân phận của anh bị người ta phơi bày, hơn nữa cô gái kiều qua đêm cùng với anh ở hộp đêm gửi thư nặc danh đến một tạp chí quân sự, cô gái cùng anh làm loạn còn là nữ quân nhân trong quân đội.
Chủ biên tập tạp chí sợ sự việc thổi lớn lên, không dám đưa tin tức ra báo cáo, báo lên Uỷ ban quân sự trung ương, Uỷ ban quân sự phái nguời xuống điều tra, sau đó không biết làm cách gì, sự việc được ép xuống, tất cả những người biết sự việc này đều bị bịt miệng, Tập Vị Nam đình chỉ chức vụ hai tháng, sau đó lập một công trạng, phục hồi chức vụ của mình.
Tô Cảnh Sâm vẫn luôn khó hiểu, sự việc này làm thế nào giải quyết việc này, anh cho rằng là cấp trên không nỡ bỏ một hạt giống tốt, qua hai năm, một lần tình cờ, Tô Cảnh Sâm phát hiện Tập Vị Nam là cháu trai của Tập lão tư lệnh, lúc này mới nghĩ ra, việc này là do Tập lão tư lệnh đè ép xuống.
Cháu trai của ông lànm thế nào cũng không thể bị chuyện này mà mất đi chức vị.
Còn về nữ quân nhân kia, thậm chí cũng không xửa phạt gì, chẳng qua trong nửa năm, cô không làm nhiệm vụ.
Tô Cảnh Sâm còn nghe có người nói nữ quân nhân kia trên thực tế bí mật bị xử lý rồi, vì để giữ danh tiếng, những người đó chuyện gì không làm được, không làm nhiệm vụ chẳng qua chỉ là cái cớ.
Tô Cảnh Sâm nghĩ, bất kể thân phận Tập Vị Nam cao quý vinh quang như thế nào, mối quan hệ nam nữ phức tạp trong quá, anh không thể tâm tư thuần khiết của cháu gái nhúng chân vào sự việc này, Tập Vị Nam không phải là người chồng của cô.
Nếu như Tập Vị Nam thật sự vì danh tiếng mà âm thầm xử lý nữ quân nhân kia, loại người này tương lai khó bảo đảm trong thời khắc sống chết không bỏ mặc vợ con.
“Biết.” Tô Cảnh Sâm yếu ớt cảm thấy bản thân bỏ quên gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.
Anh chau mày, ở dây bên kia Tô Uyển nói: “Biết thì tốt, nhân phẩm của cậu ta như thế nào?”
Tô Cảnh Sâm không muốn Tô Uyển lo lắng, muốn âm thầm lặng lẽ xử lý xoá bỏ chuyện này, vì vậy không nói thật cho Tô Uyển biết, Tô Uyển bảo anh theo dõi Tập Vị Nam, lúc thích hợp làm khó cậu ta, nhưng đừng để ảnh hưởng đến công việc của người ta.
Tắt điện thoại, Tô Cảnh Sâm gắt gỏng đập vào vô lăng, việc này rất khó khăn, không nói nha đầu Diệp Bạc Hâm này không nghe lời anh, Tập Vị Nam cùng cấp với anh, anh không có tư cách gì lệnh cho Tập Vị Nam cách xa Diệp Bạc Hâm.
Tô Cảnh Sâm xuất hiện một ý nghĩ trong tâm trí anh, lập tức bị một tư tưởng khác doạ sợ hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Chết tiệt!
Anh sao có thể quên việc lớn như vậy chứ, Tập Vị Nam không chỉ là sư trưởng sư đoàn 321, còn là đội trưởng lực lượng đặc nhiệm.
Anh hôm nay lại đưa Diệp Bạc Hâm vào hang cọp, Tô Cảnh Sâm muốn nôn muốn chết.
Gọi điện thoại chó Lục Khánh, Lục khánh nói đã đưa người tới lực lượng đặc nhiệm, kêu anh yên tâm.
Tô Cảnh Sâm lái xe quay trở lại, bảo Lục Khánh nhanh chóng quay về ngăn cản, đưa người ra ngoài, Lục Khánh đặt một dấu hỏi lại chạy về hướng căn cứ.
Tô Cảnh Sâm nhanh chóng chạy đến ngoài căn cứ, khuôn mặt Lục Khánh cay đắng nói Tiêu Thuần làm nhiệm vụ rồi, không có người quen, nhân viên làm nhiệm vụ căn bản không thả người đi, cho dù cấp hạng của Tô Cảnh Sâm đến đâu, lực lượng đặc nhiệm chỉ nhận lệnh thuộc cấp trên.
Vào không được, Tô Cảnh Sâm hung hãn trừng mắt nhìn Lục Khánh, thành sự không có bại sự có thừa, người cũng không đưa ra được, Tô Cảnh Sâm lại bị một loạt cuộc điện thoại đòi mạng liên hoàn gọi đi, việc này đành bỏ lại, hi vọng trong quân đội không có cũng không có gì thu hút con thiêu thân, đợi cô ra ngoài rồi nói.
Danh sách chương