“Cái này...” Mắt Tô Uyển hấp háy, khó xử cúi đầu. Hẳn nhiên không thể nói sự thật, bảo là không biết con nhỏ mức chứng gì, ngáo ngơ đi lấy người khác mất rồi. Thế thì bà cụ có mà uất chết? Hai nhà Tô-Hạ có giao dịch kinh doanh qua lại với nhau. Bà không thể giải quyết quá tuyệt tình. Tuy bà cụ Hạ đã lui về hậu trường, nhưng mấy lão trong Hội đồng quản trị cũng còn nể mặt.
Không làm được thông gia, thì cũng đừng để đến nỗi làm oan gia. Mất đi đối tác như Hạ Thị, cũng đủ khiến Tô Thị lao đao.
Hiện Tô thị đang trên trong thời kỳ chuyển mình mấu chốt, một khi Hạ Thị rút vốn, Tô Thị chắc chắn không kịp xoay vòng vốn, khiến chuyển đổi mô hình thất bại, lúc ấy đợi Tô Thị chỉ có sự suy vong, lại giống như Diệp Thị chỉ còn là cái vỏ rỗng không, một doanh nghiệp già giãy chết.
Tô Uyển nhấp một ngụm trà, ngước nhìn bà cụ đang rối bời, đắn đo nói: “Dì ạ, ở bên ngoài Tiểu Nhuận... chuyện thằng bé và người phụ nữ kia gây nhiều đàm tiếu. Nhà họ Tô cháu tuy không bằng được nhà họ Hạ, nhưng chúng cháu cũng cần giữ thể diện, dì có biết bên ngoài họ bàn tán thế nào về con gái cháu? Cháu năm xưa...
Khựng lại một lúc, Tô Uyển lấy lại tinh thần, nói tiếp: “Năm xưa chuyện cháu và bố nó trở thành trở thành trò cười cho giới thượng lưu. Con bé là người vô tội, nhưng cũng bị người ta xì xào sau lưng từng ấy năm trời. Có tiểu thư danh giá nào mà không tụ tập đi tiệc tùng, còn nó thậm chí chẳng buồn tham gia. Cháu cũng không muốn miễn cưỡng con gái mình, sợ nó nghe những gì không hay ho mà người ta nói, trong lòng lại buồn.
Chuyện này không phải do Tô Uyển cố tình nói ra để được thương tình. Năm xưa sau ly hôn, bà một lòng một dạ vùi đầu trong công việc, thi thoảng đại diện cho Tô thị tham dự những bữa yến tiệc, trước mặt người ta không nói gì, nhưng vừa quay đi, lập tức đã có kẻ xì xào. Lúc ấy bà chưa đủ sắc sảo, nghe những lời khó coi ấy, cũng phát thẹn phát giận. Trong khi Diệp Bạc Hâm còn quá trẻ, làm sao vượt qua được nổi nhục ấy?
Bà không hiểu, rõ ràng kẻ thứ ba phá hoại gia đình cô. Mình là người bị hại, tại sao những kẻ kia không đi chỉ trích gã đàn ông tệ bạc và mụ đản bà xấu xa kia, mà lại chỉ trỏ phán xét bà?
“Khi ấy nó còn nhỏ, chuyện cháu và bố nó để lại nỗi ám ảnh khó nhòa trong lòng nó. Bây giờ Tiểu Nhuận lại rắc muối vào vết thương của con bé, để nó lại lần nữa phải đứng đầu sóng ngọn gió của dị nghị. Nó nhịn hai năm, mà Tiểu Nhuận chẳng những không cầm chừng, lại còn càng lúc càng quá đáng... Dì Mai ạ, nó là con gái cháu, cháu hiểu rõ tính cách con bé. Nó bảo từ hôn, thì chắc chắn sẽ từ hôn đến cùng. Quyết định nó đưa ra, đến cháu cũng không cách nào lay chuyển được. Giờ đến nông nỗi bỏ nhà mà đi, dì bảo cháu đi đâu tìm nó?
Tô Uyển khéo léo vận dụng chân tình lẫn đạo lý, lôi cả thủ đoạn dùng để đối phó những khách hàng giảo hoạt nhất ra, một mặt quan sát sắc mặt bà cụ, một mặt thầm cân nhắc lý lẽ, sắp xếp câu từ.
Thoạt đầu thái độ của bà cụ còn cương quyết, đồng thời cũng bất mãn việc Tô Uyển đơn phương từ hôn. Theo như lời cô ta nói, nhà họ Hạ dẫu sao cũng là danh gia vọng tộc, giờ đứa cháu dâu tương lai đã đính hôn năm năm ròng bất ngờ hủy hôn, chuyện vỡ lỡ ra ngoài lại tưởng nhà họ Hạ chiếm dụng năm năm thanh xuân của con gái người ta, lãng phí tuổi trẻ của con nhà người ta, đến cuối cùng lại ruồng bỏ.
Nghe Tô Uyển nói xong, bà càng nghe càng chột dạ. Chuyện bên ngoài giữa Tiểu Nhuận và ả con gái kia không phải bà không biết, thậm chí cũng từng cấm Tiểu Nhuận gặp gỡ qua lại với ả, nhưng Tiểu Nhuận hay mủi lòng, nói không thể bỏ mặc người phụ nữ từng vì mình mà chấn thương.
Bà cũng cho rằng làm người không thể vong ân bội nghĩa, nên cũng mặc nó. Vả lại đám phóng viên chỉ giỏi thả mồi bắt bóng. Bà là người chứng kiến Tiểu Nhuận trưởng thành, tính nó hiền lành thiện lương, từ nhỏ đã lút cút theo con bé nhà họ Diệp, thấy con bé là mặt mày dịu nhỉu như chảy nước, người ta gặp nạn, nó xót hơn bất kì ai. Nó như thế làm sao có thể dại khờ dây dưa lằng nhằng với người đàn bà bên ngoài để rồi tự mình phá bĩnh hôn nhân của bản thân?
Con bé nhà họ Diệp chưa từng tỏ thái độ giận dỗi trong chuyện này, nên bà mới an tâm cho là nó là người thấu tình đạt lý, không làm rùm beng là tốt, không ngờ nó lại ngầm ngầm nén trong lòng.
“Tô Uyển, những lời này do con bé nói nhờ cháu nói, hay là ý của cá nhân cháu?” bà cụ Hạ không phải người ít trải cảnh đời, sau sự thảng thốt, bà đã bình tĩnh trở lại. Nếu là ý của con bé, thì sự việc quả khó khăn. Nhưng nếu đơn thuần chỉ là ý của Tô Uyển, thì còn có nước cứu vãn.
Tô Uyển là người tinh nhanh, làm sao không hiểu ý trong lời bà cụ?
Tiếc là, con bé Diệp Bạc Hâm hành sự còn tuyệt tình hơn cả bà, chả thèm nói từ hôn, nó đã kéo ngay một đứa con trai khác đi đăng ký, cái này chả dám nói với ai.
Cho dù Diệp Bạc Hâm có ly hôn thì chưa chắc bà cụ đã đồng ý để đứa cháu trai đáng tự hào của bà lấy người phụ nữ từng một đời chồng.
Bà quý mến Diệp Bạc Hâm như cháu dâu tương lai, là bởi nhìn trên gia thế của Diệp Bạc Hâm, nếu đổi là một đứa con gái nhà nghèo, chưa chắc bà đã thèm nhìn.
Nhưng bà mến Diệp Bạc Hâm cũng chả phải giả, có điều tiền đề của tình mến thương ấy là không ảnh hưởng đến lợi lộc và danh tiếng. Một khi chuyện của Diệp Bạc Hâm khiến nhà họ Hạ trở thành trò cười, thì người đầu tiên nổi cơn lôi đình là bà cụ.
Đấy là diện mạo của gia đình danh gia vọng tộc, bao năm qua Tô Uyển đã quá tỏ tường.
Nghĩ thông suốt vấn đề ấy, Tô Uyển không còn cố kị như lúc ban đầu. Mà mạnh dạn đanh mặt nói: “Dì ạ, con bé nhà cháu bây giờ không rõ tung tích, dì nghĩ cháu sẽ lấy sự an nguy của nó để làm trò đùa?”
Khá khen cho chiêu “Một mũi tên trúng hai đích”. Tô Uyển để Tô Cảnh Sâm đưa Diệp Bạc Hâm đi, trước tiên là để dạy cho con bé một trận, cho nó tự do trưởng thành, không có nghĩa nó muốn làm chuyện xằng bậy gì cũng được, không biết nặng nhẹ. Hai là khi nó không có nhà, tranh thủ giải quyết chuyện nhà họ Hạ, nhỡ có sơ suất lại để nhà chồng tương lai khinh thường, thì thiệt chỉ vào thân nó.
Bà cụ Hạ ngẩn người, mặt tỏ rõ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài bà nói: “Tô Uyển à, dì không có ý đó. Chỉ là, cháu cũng chứng kiến Tiểu Nhuận từ nhỏ đến lớn, tính nó thế nào, chả nhẽ cháu không biết? Xưa nay nó vốn hay mủi lòng, nhưng đối với Diệp Bạc Hâm là thật lòng, nói gì thì nói tuyệt nhiên không thể làm việc có nỗi với con bé. Chuyện này do nó chưa đủ tỉnh táo, nó hồ đồ, bị ả kia dụ dỗ. Dì sẽ dạy bảo nó cẩn thận, đuổi ả kia đi, tuyệt đối không để Tiểu Diệp phải ấm ức. Cháu về khuyên con bé, nói dì nhất định sẽ tìm công bằng cho nó.”
Tô Uyển không lập tức phản biệt, bà biết trong lúc đàm phán không được để lộ tâm trạng nôn nóng của bản thân, càng điềm tĩnh, mới càng khiến người ta khó đoán, tỉ lệ thành công càng cao.
Sau một lúc trầm ngâm, Tô Uyển vẫn lắc đầu, ánh mắt kiên định sắc bén.
“Dì Mai ạ, cháu là người từng trải, không muốn con gái mình sau này phải uất hận. Cháu biết Tiểu Nhuận là đứa trẻ lành tính, nhưng nó quá dễ mủi lòng, lại quá xuất sắc. Tương lai chắc chắn sẽ có nhiều đứa con gái đeo bám, giờ mới chỉ một Lâm Tinh Âm, sau này càng khó nói chắc. Hiện giờ có thể chưa phản bội con gái cháu, về sau không biết được.”
Tô Uyển không phải người hiền lành. Con rể tương lai cứ dăm hôm nửa bữa lại lên trang nhất báo vì những bê bối tình cảm, chẳng nhẽ bà lại chưa từng điều tra. Lâm Tinh Âm là người thế nào, bà rõ vô cùng.
Tuy không đồng tình Diệp Bạc Hâm tẩm ngẩm tầm ngầm đi lấy chồng, nhưng giờ xem ra, có lẽ tốt hơn là lấy Hạ Dã Nhuận. Hạ Dã Nhuận dĩ nhiên đối xử tốt với con bé nhưng tình yêu ở đời so với hôn nhân, không phải ai tốt với ai là có thể duy trì mãi được.
Một người đàn ông không thể chung thủy, tính cách gia thế tốt mấy cũng vô dụng.
Sự việc cứ thế tiếp tục giằng co, Tô Uyển quyết từ hôn, bà cụ Hạ không cam chịu, muốn trì hoãn xem có thể tìm cách cứu vớt được không. Bà cụ nói hai đứa trong cuộc hiện đều không có ở đây, họ không thể không hỏi ý kiến hai đứa nó, mà cứ thế hủy hôn được. Vả lại, bà cũng cao tuổi rồi, chuyện hôn nhân của cháu trai do ba mẹ nó quyết định là chính, giờ đôi vợ chồng kia cũng đi vắng, bà càng không thể tự mình quyết định.
Tô Uyển cũng hiểu nóng vội chỉ có nước xôi hỏng bỏng không, đính hôn đã năm năm, không phải một sớm một chiều là có thể hủy hôn. Nhưng không sao, bà đủ sức chờ.
Ngồi thêm cũng vô ích, bà cụ hiển nhiên không hài lòng với thái độ hùng hồn mới rồi của Tô Uyển. Thậm chí cười cũng miên cưỡng, Tô Uyển nhấc tay xem đồng hồ, nói công ty còn có việc, xin cáo lui.
Bà cụ chống gậy đứng dậy, người giúp việc đến đỡ, lúc tiễn ra đến cửa thì Hạ Dã Nhuận từ công ty về.
Anh vừa xuống xe, liền có người đưa xe vào gara. Thấy Tô Uyển, anh thoáng ngạc nhiên, rồi cất bước tiến lại gần.
“Dì Tô ạ.” Liếc nhanh qua khe cửa he hé không thấy người muốn gặp, lòng ít nhiều thất vọng.
Tô Uyển ngước mắt nhìn chàng trai quần tây giầy da trước mặt, tướng tá cậu ta xuất chúng là điều không phải nghi ngờ, trước nhìn thấy ưng mắt, giờ lại thấy hơi gai mắt. Diệp Bạc Hâm nửa tháng bật vô âm tín, cũng chả biết anh này làm chồng chưa cưới ra sao, chả nóng ruột gì cả, hoặc thậm chí anh ta còn chả biết việc người kia mất tích.
Bà cụ thấy cháu trai, tức không chỗ trút, bụng bảo dạ con gái nhà lành không biết đường trân trọng, lại đi dây dưa với cái loại gái dơ dáy, giờ để mẹ người ta đến tận nhà hủy hôn, bẽ bàng không để đâu hết.
Bà cụ vung gậy quất vào người cháu trai: “Thằng nghịch tử, mày còn biết đường về à? Bà tưởng mày bị con hồ ly tinh kia hút hồn mất rồi. Cả ngày lêu lổng bên ngoài, mày bao lâu rồi chưa gặp Tiểu Diệp, hả? Từ bao giờ mày đổ đốn, tốt lành không học, học toàn những thứ hư hỏng? Hôm nay bà đánh chết mày, đồ mấy dạy!”
Hạ Dã Nhuận chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi tai nheo, đã bị bà đánh. Bà tuổi tác cao, anh ta không dánh lẩn trốn, bất đắc dĩ ăn liền mấy gậy.
“Bà ơi chuyện gì vậy? Cháu lông bông ở ngoài bao giờ, hồ ly tinh nào, bà đang nói chuyện nhảm nhí gì thế?” Hà Dã Nhuận vừa kính trọng vừa quý mến bà nội, nhưng bị hàm oan, không lý nào mà không phản bác. Huống hồ trước mặt dì Tô, bà nội làm sao có thể đổ oan cho anh, để dì Tô chê cười được?
“Còn không biết chuyện gì hả? Chuyện mày làm tự mày cũng không biết? Mày ở bên ngoài suốt ngày bám dính lấy cái con mù dở kia, mày tưởng bà lẫn rồi đấy hả, bà không nói không có nghĩa bà không biết? Bà lại đổ oan cho mày chắc?”
Bà cụ vừa mắng vừa đánh, lực xuống tay không nhẹ, bởi có Tô Uyển đứng đây nhìn, bà muốn cho Tô Uyển thấy mình dạy được cháu trai, để Tô Uyển phải mềm lòng. Hạ Dã Nhuận giật mình, vô thức nhìn sang Tô Uyển. Thấy mặt mũi Tô Uyển lạnh tanh, nhẽ nào dì Tô đến mắng vốn?
“Bà ơi, không có chuyện đó đâu, cháu và cô ta không có gì hết, tại đám nhà báo viết bậy thôi. Do cháu nên mắt cô ta không nhìn thấy, gia cảnh lại eo hẹp, tiền thuốc men không đủ chi, cháu cũng bởi áy náy nên mới giúp đỡ cô ta.”
Nói xong, đoạn quay sang Tô Uyển: “Dì Tô, dì phải tin cháu.”
Người làm sợ bà đánh quá tay, liền chạy lên ngăn bà lại. Bà cụ thuận thế để cô ta giành luôn cây gậy, thở hồng hộc lườm Hạ Dã Nhuận.
“Tô Uyển, cháu xem...”
Tô Uyển vừa chứng kiến một vở kịch, cảm giác nhạt nhẽo. Ngắt lời bà cụ, bà nói: “Dì Mai ạ, Tiểu Nhuận cũng lớn rồi, không nên đánh mắng nó trước mặt người ngoài, làm tổn thương tự trọng của bọn trẻ. Cháu còn có việc, cháu xin phép.”
Không làm được thông gia, thì cũng đừng để đến nỗi làm oan gia. Mất đi đối tác như Hạ Thị, cũng đủ khiến Tô Thị lao đao.
Hiện Tô thị đang trên trong thời kỳ chuyển mình mấu chốt, một khi Hạ Thị rút vốn, Tô Thị chắc chắn không kịp xoay vòng vốn, khiến chuyển đổi mô hình thất bại, lúc ấy đợi Tô Thị chỉ có sự suy vong, lại giống như Diệp Thị chỉ còn là cái vỏ rỗng không, một doanh nghiệp già giãy chết.
Tô Uyển nhấp một ngụm trà, ngước nhìn bà cụ đang rối bời, đắn đo nói: “Dì ạ, ở bên ngoài Tiểu Nhuận... chuyện thằng bé và người phụ nữ kia gây nhiều đàm tiếu. Nhà họ Tô cháu tuy không bằng được nhà họ Hạ, nhưng chúng cháu cũng cần giữ thể diện, dì có biết bên ngoài họ bàn tán thế nào về con gái cháu? Cháu năm xưa...
Khựng lại một lúc, Tô Uyển lấy lại tinh thần, nói tiếp: “Năm xưa chuyện cháu và bố nó trở thành trở thành trò cười cho giới thượng lưu. Con bé là người vô tội, nhưng cũng bị người ta xì xào sau lưng từng ấy năm trời. Có tiểu thư danh giá nào mà không tụ tập đi tiệc tùng, còn nó thậm chí chẳng buồn tham gia. Cháu cũng không muốn miễn cưỡng con gái mình, sợ nó nghe những gì không hay ho mà người ta nói, trong lòng lại buồn.
Chuyện này không phải do Tô Uyển cố tình nói ra để được thương tình. Năm xưa sau ly hôn, bà một lòng một dạ vùi đầu trong công việc, thi thoảng đại diện cho Tô thị tham dự những bữa yến tiệc, trước mặt người ta không nói gì, nhưng vừa quay đi, lập tức đã có kẻ xì xào. Lúc ấy bà chưa đủ sắc sảo, nghe những lời khó coi ấy, cũng phát thẹn phát giận. Trong khi Diệp Bạc Hâm còn quá trẻ, làm sao vượt qua được nổi nhục ấy?
Bà không hiểu, rõ ràng kẻ thứ ba phá hoại gia đình cô. Mình là người bị hại, tại sao những kẻ kia không đi chỉ trích gã đàn ông tệ bạc và mụ đản bà xấu xa kia, mà lại chỉ trỏ phán xét bà?
“Khi ấy nó còn nhỏ, chuyện cháu và bố nó để lại nỗi ám ảnh khó nhòa trong lòng nó. Bây giờ Tiểu Nhuận lại rắc muối vào vết thương của con bé, để nó lại lần nữa phải đứng đầu sóng ngọn gió của dị nghị. Nó nhịn hai năm, mà Tiểu Nhuận chẳng những không cầm chừng, lại còn càng lúc càng quá đáng... Dì Mai ạ, nó là con gái cháu, cháu hiểu rõ tính cách con bé. Nó bảo từ hôn, thì chắc chắn sẽ từ hôn đến cùng. Quyết định nó đưa ra, đến cháu cũng không cách nào lay chuyển được. Giờ đến nông nỗi bỏ nhà mà đi, dì bảo cháu đi đâu tìm nó?
Tô Uyển khéo léo vận dụng chân tình lẫn đạo lý, lôi cả thủ đoạn dùng để đối phó những khách hàng giảo hoạt nhất ra, một mặt quan sát sắc mặt bà cụ, một mặt thầm cân nhắc lý lẽ, sắp xếp câu từ.
Thoạt đầu thái độ của bà cụ còn cương quyết, đồng thời cũng bất mãn việc Tô Uyển đơn phương từ hôn. Theo như lời cô ta nói, nhà họ Hạ dẫu sao cũng là danh gia vọng tộc, giờ đứa cháu dâu tương lai đã đính hôn năm năm ròng bất ngờ hủy hôn, chuyện vỡ lỡ ra ngoài lại tưởng nhà họ Hạ chiếm dụng năm năm thanh xuân của con gái người ta, lãng phí tuổi trẻ của con nhà người ta, đến cuối cùng lại ruồng bỏ.
Nghe Tô Uyển nói xong, bà càng nghe càng chột dạ. Chuyện bên ngoài giữa Tiểu Nhuận và ả con gái kia không phải bà không biết, thậm chí cũng từng cấm Tiểu Nhuận gặp gỡ qua lại với ả, nhưng Tiểu Nhuận hay mủi lòng, nói không thể bỏ mặc người phụ nữ từng vì mình mà chấn thương.
Bà cũng cho rằng làm người không thể vong ân bội nghĩa, nên cũng mặc nó. Vả lại đám phóng viên chỉ giỏi thả mồi bắt bóng. Bà là người chứng kiến Tiểu Nhuận trưởng thành, tính nó hiền lành thiện lương, từ nhỏ đã lút cút theo con bé nhà họ Diệp, thấy con bé là mặt mày dịu nhỉu như chảy nước, người ta gặp nạn, nó xót hơn bất kì ai. Nó như thế làm sao có thể dại khờ dây dưa lằng nhằng với người đàn bà bên ngoài để rồi tự mình phá bĩnh hôn nhân của bản thân?
Con bé nhà họ Diệp chưa từng tỏ thái độ giận dỗi trong chuyện này, nên bà mới an tâm cho là nó là người thấu tình đạt lý, không làm rùm beng là tốt, không ngờ nó lại ngầm ngầm nén trong lòng.
“Tô Uyển, những lời này do con bé nói nhờ cháu nói, hay là ý của cá nhân cháu?” bà cụ Hạ không phải người ít trải cảnh đời, sau sự thảng thốt, bà đã bình tĩnh trở lại. Nếu là ý của con bé, thì sự việc quả khó khăn. Nhưng nếu đơn thuần chỉ là ý của Tô Uyển, thì còn có nước cứu vãn.
Tô Uyển là người tinh nhanh, làm sao không hiểu ý trong lời bà cụ?
Tiếc là, con bé Diệp Bạc Hâm hành sự còn tuyệt tình hơn cả bà, chả thèm nói từ hôn, nó đã kéo ngay một đứa con trai khác đi đăng ký, cái này chả dám nói với ai.
Cho dù Diệp Bạc Hâm có ly hôn thì chưa chắc bà cụ đã đồng ý để đứa cháu trai đáng tự hào của bà lấy người phụ nữ từng một đời chồng.
Bà quý mến Diệp Bạc Hâm như cháu dâu tương lai, là bởi nhìn trên gia thế của Diệp Bạc Hâm, nếu đổi là một đứa con gái nhà nghèo, chưa chắc bà đã thèm nhìn.
Nhưng bà mến Diệp Bạc Hâm cũng chả phải giả, có điều tiền đề của tình mến thương ấy là không ảnh hưởng đến lợi lộc và danh tiếng. Một khi chuyện của Diệp Bạc Hâm khiến nhà họ Hạ trở thành trò cười, thì người đầu tiên nổi cơn lôi đình là bà cụ.
Đấy là diện mạo của gia đình danh gia vọng tộc, bao năm qua Tô Uyển đã quá tỏ tường.
Nghĩ thông suốt vấn đề ấy, Tô Uyển không còn cố kị như lúc ban đầu. Mà mạnh dạn đanh mặt nói: “Dì ạ, con bé nhà cháu bây giờ không rõ tung tích, dì nghĩ cháu sẽ lấy sự an nguy của nó để làm trò đùa?”
Khá khen cho chiêu “Một mũi tên trúng hai đích”. Tô Uyển để Tô Cảnh Sâm đưa Diệp Bạc Hâm đi, trước tiên là để dạy cho con bé một trận, cho nó tự do trưởng thành, không có nghĩa nó muốn làm chuyện xằng bậy gì cũng được, không biết nặng nhẹ. Hai là khi nó không có nhà, tranh thủ giải quyết chuyện nhà họ Hạ, nhỡ có sơ suất lại để nhà chồng tương lai khinh thường, thì thiệt chỉ vào thân nó.
Bà cụ Hạ ngẩn người, mặt tỏ rõ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài bà nói: “Tô Uyển à, dì không có ý đó. Chỉ là, cháu cũng chứng kiến Tiểu Nhuận từ nhỏ đến lớn, tính nó thế nào, chả nhẽ cháu không biết? Xưa nay nó vốn hay mủi lòng, nhưng đối với Diệp Bạc Hâm là thật lòng, nói gì thì nói tuyệt nhiên không thể làm việc có nỗi với con bé. Chuyện này do nó chưa đủ tỉnh táo, nó hồ đồ, bị ả kia dụ dỗ. Dì sẽ dạy bảo nó cẩn thận, đuổi ả kia đi, tuyệt đối không để Tiểu Diệp phải ấm ức. Cháu về khuyên con bé, nói dì nhất định sẽ tìm công bằng cho nó.”
Tô Uyển không lập tức phản biệt, bà biết trong lúc đàm phán không được để lộ tâm trạng nôn nóng của bản thân, càng điềm tĩnh, mới càng khiến người ta khó đoán, tỉ lệ thành công càng cao.
Sau một lúc trầm ngâm, Tô Uyển vẫn lắc đầu, ánh mắt kiên định sắc bén.
“Dì Mai ạ, cháu là người từng trải, không muốn con gái mình sau này phải uất hận. Cháu biết Tiểu Nhuận là đứa trẻ lành tính, nhưng nó quá dễ mủi lòng, lại quá xuất sắc. Tương lai chắc chắn sẽ có nhiều đứa con gái đeo bám, giờ mới chỉ một Lâm Tinh Âm, sau này càng khó nói chắc. Hiện giờ có thể chưa phản bội con gái cháu, về sau không biết được.”
Tô Uyển không phải người hiền lành. Con rể tương lai cứ dăm hôm nửa bữa lại lên trang nhất báo vì những bê bối tình cảm, chẳng nhẽ bà lại chưa từng điều tra. Lâm Tinh Âm là người thế nào, bà rõ vô cùng.
Tuy không đồng tình Diệp Bạc Hâm tẩm ngẩm tầm ngầm đi lấy chồng, nhưng giờ xem ra, có lẽ tốt hơn là lấy Hạ Dã Nhuận. Hạ Dã Nhuận dĩ nhiên đối xử tốt với con bé nhưng tình yêu ở đời so với hôn nhân, không phải ai tốt với ai là có thể duy trì mãi được.
Một người đàn ông không thể chung thủy, tính cách gia thế tốt mấy cũng vô dụng.
Sự việc cứ thế tiếp tục giằng co, Tô Uyển quyết từ hôn, bà cụ Hạ không cam chịu, muốn trì hoãn xem có thể tìm cách cứu vớt được không. Bà cụ nói hai đứa trong cuộc hiện đều không có ở đây, họ không thể không hỏi ý kiến hai đứa nó, mà cứ thế hủy hôn được. Vả lại, bà cũng cao tuổi rồi, chuyện hôn nhân của cháu trai do ba mẹ nó quyết định là chính, giờ đôi vợ chồng kia cũng đi vắng, bà càng không thể tự mình quyết định.
Tô Uyển cũng hiểu nóng vội chỉ có nước xôi hỏng bỏng không, đính hôn đã năm năm, không phải một sớm một chiều là có thể hủy hôn. Nhưng không sao, bà đủ sức chờ.
Ngồi thêm cũng vô ích, bà cụ hiển nhiên không hài lòng với thái độ hùng hồn mới rồi của Tô Uyển. Thậm chí cười cũng miên cưỡng, Tô Uyển nhấc tay xem đồng hồ, nói công ty còn có việc, xin cáo lui.
Bà cụ chống gậy đứng dậy, người giúp việc đến đỡ, lúc tiễn ra đến cửa thì Hạ Dã Nhuận từ công ty về.
Anh vừa xuống xe, liền có người đưa xe vào gara. Thấy Tô Uyển, anh thoáng ngạc nhiên, rồi cất bước tiến lại gần.
“Dì Tô ạ.” Liếc nhanh qua khe cửa he hé không thấy người muốn gặp, lòng ít nhiều thất vọng.
Tô Uyển ngước mắt nhìn chàng trai quần tây giầy da trước mặt, tướng tá cậu ta xuất chúng là điều không phải nghi ngờ, trước nhìn thấy ưng mắt, giờ lại thấy hơi gai mắt. Diệp Bạc Hâm nửa tháng bật vô âm tín, cũng chả biết anh này làm chồng chưa cưới ra sao, chả nóng ruột gì cả, hoặc thậm chí anh ta còn chả biết việc người kia mất tích.
Bà cụ thấy cháu trai, tức không chỗ trút, bụng bảo dạ con gái nhà lành không biết đường trân trọng, lại đi dây dưa với cái loại gái dơ dáy, giờ để mẹ người ta đến tận nhà hủy hôn, bẽ bàng không để đâu hết.
Bà cụ vung gậy quất vào người cháu trai: “Thằng nghịch tử, mày còn biết đường về à? Bà tưởng mày bị con hồ ly tinh kia hút hồn mất rồi. Cả ngày lêu lổng bên ngoài, mày bao lâu rồi chưa gặp Tiểu Diệp, hả? Từ bao giờ mày đổ đốn, tốt lành không học, học toàn những thứ hư hỏng? Hôm nay bà đánh chết mày, đồ mấy dạy!”
Hạ Dã Nhuận chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi tai nheo, đã bị bà đánh. Bà tuổi tác cao, anh ta không dánh lẩn trốn, bất đắc dĩ ăn liền mấy gậy.
“Bà ơi chuyện gì vậy? Cháu lông bông ở ngoài bao giờ, hồ ly tinh nào, bà đang nói chuyện nhảm nhí gì thế?” Hà Dã Nhuận vừa kính trọng vừa quý mến bà nội, nhưng bị hàm oan, không lý nào mà không phản bác. Huống hồ trước mặt dì Tô, bà nội làm sao có thể đổ oan cho anh, để dì Tô chê cười được?
“Còn không biết chuyện gì hả? Chuyện mày làm tự mày cũng không biết? Mày ở bên ngoài suốt ngày bám dính lấy cái con mù dở kia, mày tưởng bà lẫn rồi đấy hả, bà không nói không có nghĩa bà không biết? Bà lại đổ oan cho mày chắc?”
Bà cụ vừa mắng vừa đánh, lực xuống tay không nhẹ, bởi có Tô Uyển đứng đây nhìn, bà muốn cho Tô Uyển thấy mình dạy được cháu trai, để Tô Uyển phải mềm lòng. Hạ Dã Nhuận giật mình, vô thức nhìn sang Tô Uyển. Thấy mặt mũi Tô Uyển lạnh tanh, nhẽ nào dì Tô đến mắng vốn?
“Bà ơi, không có chuyện đó đâu, cháu và cô ta không có gì hết, tại đám nhà báo viết bậy thôi. Do cháu nên mắt cô ta không nhìn thấy, gia cảnh lại eo hẹp, tiền thuốc men không đủ chi, cháu cũng bởi áy náy nên mới giúp đỡ cô ta.”
Nói xong, đoạn quay sang Tô Uyển: “Dì Tô, dì phải tin cháu.”
Người làm sợ bà đánh quá tay, liền chạy lên ngăn bà lại. Bà cụ thuận thế để cô ta giành luôn cây gậy, thở hồng hộc lườm Hạ Dã Nhuận.
“Tô Uyển, cháu xem...”
Tô Uyển vừa chứng kiến một vở kịch, cảm giác nhạt nhẽo. Ngắt lời bà cụ, bà nói: “Dì Mai ạ, Tiểu Nhuận cũng lớn rồi, không nên đánh mắng nó trước mặt người ngoài, làm tổn thương tự trọng của bọn trẻ. Cháu còn có việc, cháu xin phép.”
Danh sách chương