Thấy Bạch Nhiễm vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bà Bạch thở dài một hơi, nhìn chồng rồi lại nhìn con.

Trên khuôn mặt có những nếp nhăn mờ của bà lúc này tràn ngập sự bất đắc dĩ, giọng nghiêm túc mà nói:

“Thật ra mẹ vừa phát hiện mình bị ung thư dạ dày…”

Bạch Nhiễm sửng sốt, mở to mắt ra.

Kiếp trước cô cũng vì căn bệnh quái ác này mới không qua khỏi, vậy chẳng lẽ nói một phần do di truyền sao? Tim cô đập thình thình thình trong lồng ngực, đau nhức, môi run rẩy một lúc cũng không lên tiếng được, cổ họng như khản đặc lại.

Chẳng phải lúc trước cô trở về còn nhìn thấy bóng dáng ba mẹ ở trong nhà ư? Mẹ không hề mắc bệnh mà!

Nhìn cô bối rối, vẻ mặt ông Bạch cũng đầy tâm sự:

“Vốn dĩ bà ấy muốn giấu con, nhưng có vẻ như nếu không nói ra, con sẽ không chịu lấy chồng sớm đâu.”

“Mẹ biết lấy chuyện này ra ép uổng con là mẹ không đúng, nhưng trước khi chết, mẹ muốn được ôm cháu ngoại.” Bà Bạch hai mắt rưng rưng.

Đầu óc Bạch Nhiễm như bị kim châm, cô lắp bắp:

“Mẹ, mẹ đừng đùa với con mà…”

“Con muốn thì mẹ sẽ cho con xem bệnh án, tuy rằng không phải giai đoạn cuối, nhưng mẹ sợ mẹ đã lớn tuổi, khó mà qua khỏi.”

Nghe câu này, Bạch Nhiễm gần như đã tin tưởng mẹ mình nói sự thật.

Nhìn sắc mặt của ba mẹ đầy nghiêm trang, cô cứng đờ không biết phải làm sao.

Bà Bạch tiếp:

“Con xem nếu việc này quá khó khăn, hay là thôi cũng được, mẹ chỉ khuyên nhủ vì thấy Tử Thiêm là một người đàn ông tốt, gả con cho người như vậy, mai mốt mẹ xuống suối vàng cũng an tâm.”

Bạch Nhiễm luống cuống nắm tay bà, hai mắt đỏ ửng, nước mắt lập tức lách tách rơi xuống.

Cô bắt đầu hoài nghi kiếp trước khi cô trở về căn nhà này, người ở bên trong căn bản không phải ba mẹ của cô! Nghĩa là cô bỏ nhà theo Quý Thần được một năm thì mẹ cô cũng phát hiện bản thân bị ung thư sao? “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, ung thư nếu phát hiện sớm cũng có thể chữa được mà!” Bạch Nhiễm nghẹn ngào, tay chân lạnh ngắt.

“Bà diễn giỏi lắm!”

“Còn phải nói à?” Bà Bạch lườm chồng: “Nhưng cũng đâu phải nói dối đâu, may mắn phát hiện kịp thời, khối u chưa có hạch di căn nên còn cứu được đó.”

“Ngày mai chắc chắn con gái cưng sẽ tìm cách khác cho xem, bà giả bệnh lâu một chút.

Chúng ta không thể để Tử Thiêm rơi vào tay của người khác được.” Ông Bạch lo lắng.

“So với Quý Thần thì Tử Thiêm tốt gấp trăm lần, tôi nói cho ông biết, ông phải canh chừng tên nhóc kia cho kỹ, nó lại tìm đến đây thì trực tiếp báo cảnh sát cho tôi!”

“Biết biết, bà nằm xuống đi đã.”

Hai vợ chồng ở trong phòng không ngừng trao đổi, nói một hồi bắt đầu tranh luận xem cưới nhau rồi, đứa đầu tiên Bạch Nhiễm sinh cho nhà Nam Cung sẽ là trai hay gái...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện