Nói chuyện với một kẻ ngu sẽ hạ thấp IQ của bản thân, vì vậy, lựa chọn tốt nhất chính là nhắm mắt làm ngơ.

Nếu đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định khoe cái chỉ số thông minh bằng không của bản thân, thì có thể thực hiện bước thứ hai, đấm cho khôn ra! Bạch Nhiễm nghĩ nếu cô ta còn bám dính lấy cô nữa, thì cô chắc chắn sẽ động tay động chân!

Bạch Nhiễm ngoắc tay ra hiệu cho Lâm Tinh, anh chàng vệ sĩ lập tức hiểu ý tiến lên chắn đường Vương Hân.

Chỉ đứng chặn lối đi, còn chưa động vào cô ta, nhưng cô ta đã thẳng tắp cắm đầu về phía trước và kêu lên:

“Á!”

Rầm.

Âm thanh rơi vỡ phía này thu hút không ít sự chú ý, hiện tại vì vẫn còn sớm nên Đoàn Nghị còn chưa xuất hiện, cũng chỉ có vài người muốn tranh thủ thời gian nên đến xem trước như Bạch Nhiễm.

Nhưng tất cả họ đều tiến về phía này, bởi thứ vừa rơi xuống đất chính là một trong những tác phẩm của Đoàn Nghị!

Bạch Nhiễm tức giận tiến lên trước, chỉ nghe Vương Hân ngã ngồi trên sàn ấm ức:

“Bạch tiểu thư, cho dù cô không thích tôi thì cũng đâu cần cho vệ sĩ đẩy tôi như vậy?”

Bạch Nhiễm: “???”

Cô nàng này bị ảo tưởng à? Cái chiêu cũ rích này diễn đi diễn lại không chán sao? Người thường làm sao có khả năng nghĩ ra kịch bản ngu ngốc như vậy nhỉ? So với Bạch Nhiễm bình tĩnh thì anh chàng vệ sĩ lại tỏ ra có chút bối rối, bởi hắn lần đầu gặp phải tình cảnh ấy.

Bạch Nhiễm ra hiệu cho hắn lui về, cô không quan tâm người đang ăn vạ kia mà cúi xuống nhặt bức tranh lên, cẩn thận quan sát.

Phần khung vì rơi từ trên cao xuống mà bong ra, may mắn là không để lại vết xước nào trên tác phẩm của Đoàn tiên sinh.

Quản lý phòng tranh nhanh chóng tới xem hiện trường.

“Tôi là quản lý ở đây.

Có chuyện gì vậy?”

Vương Hân đang định mở miệng thì Bạch Nhiễm đã nhanh hơn mà nói:

“Vừa rồi cô ấy không cẩn thận té ngã nên làm rơi bức tranh trên tường xuống, bây giờ phải làm thế nào đây?”

Một phát đổ tội lên đầu người ta, còn dụng tâm dùng từ “không cẩn thận té ngã” để ám chỉ việc Vương Hân là kẻ phá hoại.

Quản lý nhìn thấy khung tranh rời ra thì sắc mặt tối sầm lại, có chút tức giận nói với Vương Hân:

“Trước khi vào đây cô có đọc hết quy định chưa vậy? Không được tiến đến quá gần, nếu vô ý làm hỏng tranh thì phải bồi thường!”

Mỗi một tác phẩm của Đoàn Nghị đều có giá không thể đong đếm được, thường chỉ dùng để tặng người quen, hoặc trở thành vật phẩm đấu giá ở các buổi giao dịch lớn, làm sao mà Vương Hân đền nổi? Cô ta ngơ ngác một lúc, sau đó chỉ vào Lâm Tinh và ấm ức nói:

“Nhưng, nhưng anh ta đẩy tôi mà.”

Một số người ở bên cạnh cũng xì xầm to nhỏ, tuy rằng họ không thấy trực tiếp, nhưng đúng thật khi Lâm Tinh tiến lại gần thì Vương Hân mới ngã.

Âm thanh bàn tán rất nhỏ của họ lọt vào tai vị quản lý kia, anh ta nhíu mày nói với Lâm Tinh:

“Nếu đúng thật là anh cố tình gây sự ở đây thì anh sẽ bị đưa vào phòng làm việc riêng đấy, anh giải thích đi.”

“Chuyện này không thể chỉ dựa vào lời nói của một bên để phân định được.

Người đến đây đều yêu thích và tôn trọng tác phẩm của Đoàn tiên sinh, ai lại ngu ngốc gây sự chứ?”

Cô nói quả thật không sai, khiến mọi người đều rơi vào trong im lặng.

Quản lý cầm bức tranh trên tay mà vô cùng khó xử, bây giờ xử phạt ai đây? Anh ta nghĩ một chút, nói:

“Thế này đi, vừa rồi không có ai nhìn thấy tranh chấp giữa hai vị, hai vị có thể giải quyết riêng với nhau.

Về phần tiền bồi thường tác phẩm của Đoàn tiên sinh thì tôi đề nghị chia đôi.”

“Không, anh nói như vậy sao được? Tôi đâu có làm gì sai chứ!” Vương Hân rưng rưng nước mắt, rất ra dáng người bị hại.

Đúng lúc ấy, cửa phòng một lần nữa mở ra, Đoàn Nghị xuất hiện ở cuối đoạn đường trải thảm dày.

Ông ấy là người tương đối khó tính, vì vậy khi nhìn thấy ông nhíu mày tiến tới, một đám người đều vội vã tản ra để tránh bị dính vào rắc rối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện