Không phải Tử Thiêm cố ý mặt nặng mày nhẹ với “vợ” mình, mà cảm giác trong lồng ngực như bị nghẽn lại, anh muốn bình thường với cô cũng không được.

Mắt vừa nhìn thấy cô thì đại não tự động bật ra hai chữ: Quý Thần.

Bạch Nhiễm là loại người gì chứ? Sống hai kiếp, còn chưa trải qua loại chuyện cãi vã với người yêu sao? Trước đây cô ngu ngốc hạ mình đi năn nỉ người ta, nhưng bây giờ thì còn lâu, Tử Thiêm muốn chiến tranh lạnh với cô thì phải suy nghĩ lại đó.

Cô âm thầm mắng anh ngốc nghếch rồi nhắm mắt đi ngủ.

Nửa đêm, người bên cạnh vẫn nhúc nhích hoài khiến cô bực dọc:

“Này? Anh rốt cuộc bị cái gì thế hả? Có chuyện không nói, im lặng rồi giận dỗi, có khác gì một thiếu nữ mới biết yêu lần đầu không?”

Câu này chọc trúng chỗ đau của Tử Thiêm, anh bật dậy, nheo mắt nhìn cô, giọng lạnh bằng:

“Tôi đúng thật mới yêu lần đầu, em có ý kiến?”

Bạch Nhiễm cũng không ngủ được, cô lọ mọ ngồi thẳng người lên, ánh đèn ngủ mờ mờ hắt qua từ bên cạnh, chiếu lên ngũ quan tuyệt mỹ của người đàn ông.

Cô nói vậy có phải đã làm anh ta giận rồi không? “Anh đừng như vậy được không? Có chuyện gì phải nói thẳng ra mới được chứ, dù gì cũng là vợ chồng trên danh nghĩa mà.

Anh sao lại đối xử với tôi như thế?”

“Quan hệ giữa chúng ta chỉ là hôn nhân theo hợp đồng, em yêu cầu gì ở tôi?”

Hai người đột nhiên đều thấy đối phương không thuận mắt, máu nóng lên não liền cãi nhau luôn.

Bạch Nhiễm tức giận thở không ra hơi:

“Vậy mấy ngày trước anh đối xử tốt với tôi là sao hả? Tôi đâu có yêu cầu anh làm thế?”

“Tôi diễn cho mẹ tôi xem” Tử Thiêm đáp.

Câu nói ấy làm một chút ảo tưởng trong lòng Bạch Nhiễm vỡ nát, đúng vậy, ngay từ đầu đây đã là mối quan hệ giả dối, vậy mà cô còn vui mừng nghĩ rằng anh ta đối tốt với mình! Cô cắn môi, cầm lấy gối rồi xỏ dép đi thẳng ra ngoài.

Lần này, Tử Thiêm không chạy theo ôm cô về nữa, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Bạch Nhiễm bỏ sang phòng tranh của mình mà ngủ.

Dù gì mùa này cũng không lạnh chết được, cô chỉ cần một cái gối là đủ rồi.

Đột nhiên nảy sinh một trận cãi vã như vậy, cả hai đều khó lòng ngủ được.

Tử Thiêm đưa tay đấm vào trán mình, tự mắng:

Cửa phòng nhẹ nhàng khép chặt, Bạch Nhiễm ở bên trong mở mắt ra, hai gò má của cô nóng bừng bừng.

Cô đã tỉnh từ lúc Tử Thiêm đắp chăn cho mình nhưng không muốn nói chuyện với anh nên giả vờ ngủ say, mãi đến khi hơi thở của anh chạm vào da thịt cô, cô mới hoảng hốt xoay lưng lại.

Nếu không làm thế, khi Tử Thiêm thật sự hôn cô rồi, 100% cô sẽ bị lộ tẩy là đang giả vờ ngủ!

Cô ngồi dậy, nhìn cái chăn màu tro đắp tùy tiện trên người, môi cong lên:

“Đúng thật là mới biết yêu lần đầu, đáng yêu thật đó.”

Người này miệng nói một đằng mà làm một nẻo, tay chân hành động không theo lý trí.

Cô dần dần hiểu được, Tử Thiêm hình như rất để ý đến cô.

Không chỉ vì cô là vợ trên danh nghĩa của anh, mà còn lý do khác nữa.

Tuy còn chưa rõ ràng, nhưng hẳn là anh thích cô rồi?

Hai năm sau hợp đồng hôn nhân giữa họ sẽ kết thúc, đến lúc đó, chỉ sợ cô lại rung động và không thoát được móng vuốt của anh.

Đàn ông trong nóng ngoài lạnh thật đáng sợ, tiếp xúc nhiều một chút liền vô thức bị thu hút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện