Khi đám người nọ táo lui khỏi hiện trường, cảnh sát cũng đã đến nơi để hỏi tội ông chú tài xế già.

Ông ấy không nói gì cả, bình tĩnh rút cây súng trong người ra làm cảnh sát giật thót, ông chĩa lên trời, bóp cò.

Phừng một tiếng, đầu súng nổ bung ra hoa lửa nhỏ xinh.

Hóa ra là cái bật lửa có hình dáng khẩu súng!

Vẻ mặt cảnh sát lúc này có chút ngây ra, ông chú lại còn cười nói:

“Đừng hỏi sao tôi lại mang súng bên người nữa, đồng chí cảnh sát, cái này là đồ giả.”

Nói xong, ông nghênh ngang trèo lên chiếc xe cứu hộ ngồi.

Lúc rời khỏi đó, ông còn lẩm bẩm:

“Lâu rồi không cầm súng, nhưng mà giả vờ cũng giống lắm đó chứ, còn dọa được một đám nhóc con nữa, ha ha.”

Ông chú cùng hai chiếc xe hỏng được đưa về, cảnh sát cũng phối hợp điều tiết giao thông, dọn dẹp hiện trường tai nạn.



Đêm yên tĩnh, Bạch Nhiễm ngồi thừ người trên giường nhìn ra cửa sổ, từ tầng sáu mươi quan sát thành phố xa hoa đang sáng đèn.

Cô thấy hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, thế nhưng chỉ cần nhắm mắt thì hình ảnh của Quý Thần lại hiện ra trong đầu khiến cô tức giận.

Tình cảm bảy tám năm trời tan biến theo mây khói, tất cả những hồi ức tốt đẹp thời đại học giống như hóa thành từng mảnh vỡ đâm vào tim cô, máu chảy đầm đìa, nhức nhối không chịu nổi.

Lúc yêu vào đầu óc mụ mị, bị người ta lừa gạt bao nhiêu lâu mà không biết, cô từng cãi lời ba mẹ khiến họ tức giận đến nỗi sinh bệnh.

Bạch Nhiễm càng nghĩ càng hối hận muốn chết.

Nhắm mắt lại, Bạch Nhiễm nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cô liên hệ luật sư nói muốn ly hôn.

Vào khoảnh khắc nhận được tin tức này, Quý Thần không dám tin.

Hắn thấy Bạch Nhiễm gọi tới thì cứ nghĩ là cô hồi tâm chuyển ý muốn quay về rồi, nào ngờ cô đòi ly hôn chứ? “Em điên rồi à?”

“Ừ, tôi điên rồi, thì sao?”

“Anh không đồng ý ly hôn!”

“Anh sợ ly hôn rồi phải chia tài sản à?”

Bạch Nhiễm buồn cười, cô đoán lý do Quý Thần không chịu ly hôn là vì sợ cô sẽ giành mất một nửa tài sản.

Hắn đang chờ cô chết để độc chiếm số tiền mà cả hai tích góp được sau hôn nhân, cô tất nhiên sẽ không để hắn làm thế.

Tút tút.

Quý Thần còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch Nhiễm đã tắt máy rồi ném điện thoại lên giường.

Việc cô phải làm trước khi chết là ly hôn, lấy lại một nửa công sức cô từng bỏ ra, sau đó mang đi.

Làm gì và cho ai cũng được, miễn là không để Quý Thần và tình nhân của hắn có thể động tới số tiền ấy.

Lại qua một ngày, Quý Thần vẫn chưa tìm được Bạch Nhiễm.

Phải đến khi Bạch Nhiễm xuất hiện ở tòa án cùng với một đám vệ sĩ, Quý Thần mới biết mình đã bỏ lỡ cơ hội xử lý cô.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, bởi vì Bạch Nhiễm đeo kính râm nên hắn không rõ ánh mắt khi ấy của cô có bao nhiêu lạnh lẽo.

“Nhiễm Nhiễm, em thật sự muốn ly hôn với anh sao?”

“Như đã nói, tôi muốn ly hôn.”

“Không cần đâu.”

Anh không muốn dây dưa với người khác quá nhiều, nhưng lại khiến Bạch Nhiễm hiểu lầm là anh tốt bụng.

Khi tắt điện thoại đi, cô còn lẩm bẩm cảm thán:

“Nếu muốn lấy, vậy cũng nên lấy một người chồng tốt như vậy.”

Trước kia cô thật sự mù rồi mới yêu Quý Thần, chỉ trách kỹ năng diễn xuất của hắn thật sự quá tốt.

Năm đó cô vì tình yêu mà bỏ nhà ra đi, theo hắn lăn lộn đến bây giờ và đổi lại là một cặp sừng dài trên đầu, có buồn cười không chứ?

“Xin hỏi cô muốn đi đâu?“ Tài xế ở phía trước lên tiếng, kéo Bạch Nhiễm về với thực tại.

Cô suy nghĩ vài giây, nói ra tên một địa điểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện