Tử Thiêm đưa tay lên, nhìn người đàn ông gầy còm chỉ còn da bọc xương bên trong, nổ một phát súng từ biệt.

Đoàng.

Có lẽ Tống Lãng sẽ không ngờ được mình lại chết sớm như vậy, mà lại chết dưới tay của một người còn rất trẻ.

Tử Thiêm cất khẩu súng đi, trong lòng hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng anh chạm vào vũ khí. Anh không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, sau này vợ con anh sẽ gặp nguy hiểm, chỉ cần lơ là chút thôi cũng đủ khiến anh mất họ mãi mãi.



Tuần thai thứ ba mươi tám, Bạch Nhiễm chuyển hẳn đến phòng VIP của bệnh viện ở.

Tử Thiêm lo lắng đủ điều, nghĩ tới khả năng vợ mình có thể sẽ khó sinh, anh liền đau đầu. Lúc này, bác sĩ nói với anh:

“Hai đứa trẻ phát triển khá bình thường, nhưng có lẽ Bạch tiểu thư sẽ không đủ sức sinh, cậu Nam Cung nên ký giấy cho vợ cậu sinh mổ.”

Hôm đó, Tử Thiêm đã phải đắn đo mãi mới hạ bút xuống được. Tuy rằng sinh thường sẽ tốt cho hai đứa trẻ nhưng nếu có rủi ro gì đó khiến anh mất một trong ba, vợ hoặc con đều khiến anh không cách nào chấp nhận nổi.

Mẹ anh ở bên an ủi:

“Tốt nhất là nghe lời bác sĩ, sinh mổ sẽ an toàn hơn một chút.”

“Vâng.” Tử Thiêm gật đầu.

Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, Tử Thiêm đã nghĩ như vậy, cho đến khi Bạch Nhiễm nửa đêm lên cơn đau bụng và gọi anh:

“T-Tử Thiêm.”

Hôm nay anh ở lại bệnh viện cùng vợ, vừa vặn nghe cô thều thào gọi, anh liền giật mình tỉnh giấc, xuống giường mang dép và đến bên cạnh cô, đồng thời gọi bác sĩ ngay lập tức.

Bạch Nhiễm cảm giác giữa hai chân có thứ gì đó chảy ra, ươn ướt khó chịu, cô hoang mang nói:

“Hình như em vỡ ối rồi.”

“Vỡ ối? Bây giờ sao?”

Còn chưa đến ngày sinh, nhưng bởi vì bác sĩ đã dặn dò trước có khả năng cô sẽ sinh non nên Tử Thiêm cũng không quá hoảng loạn. Anh vội vàng giữ chặt tay cô an ủi, sau đó bác sĩ rất nhanh đã đến và kiểm tra giúp cô.

Sau khi xác định cô thật sự vỡ ối, họ nhanh chóng đưa cô vào phòng sinh.

Tử Thiêm gấp gáp muốn đi theo, nhưng lại bị bác sĩ ngăn cản. Trước đó anh không đăng ký vào phòng sinh cùng vợ vì sợ nhìn thấy cô đau đớn, bây giờ hối hận không kịp. Anh sợ có người ngoài ở bên cạnh sẽ khiến bác sĩ mất tập trung nên đành thôi, lúc này chỉ có thể đứng trước cửa phòng sinh gọi điện thoại về nhà.

Nửa đêm, Nam Cung gia đang tối om đột nhiên sáng bừng lên, một số nơi bắt đầu mở đèn, lục tục gọi nhau dậy.

Hai vợ chồng nhà Nam Cung gấp rút chuẩn bị đồ, cả gia đình nối đuôi nhau chạy đến bệnh viện, hiện trường lập tức đông nghìn nghịt.

Thời điểm một y tá đi ngang qua phòng mổ nhìn thấy cảnh này đã trợn trừng mắt không hiểu tại sao.

Tử Thiêm vẻ mặt căng thẳng như ngồi trên đống lửa, đi qua đi lại, chốc chốc nhìn vào cửa phòng một lần. Những người khác bình tĩnh hơn anh nhiều, ngồi nói chuyện với nhau.

Nam Cung Lân cười: “Lần đầu làm bố nên anh ấy hơi căng thẳng.”

Yến Thư mắt nhắm mắt mở:

“Không biết chị dâu có ổn không?”

Nhà họ còn có một người là Nam Cung Cảnh, bình thường ít xuất hiện, nay vậy mà cũng có mặt, ngồi nhịp chân rồi nói:

“Có gì đâu, sinh con thôi mà mọi người phải lo lắng thế à?”

Nam Cung Lân phát hiện ra em trai căng thẳng mà thích giả vờ, liền ồ một tiếng rồi trêu:

“Em xác định em không lo lắng?”

“Không, cứ chờ thôi, kiểu gì họ chẳng bình an, bác sĩ ở đây đều là bác sĩ tốt nhất, tốt nghiệp bằng loại giỏi đó.” Nam Cung Cảnh hừ một tiếng, mấy lời này như tự an ủi bản thân.

Hai anh em sinh đôi này tính tình trái ngược nhau, một người dịu dàng lịch thiệp, một người lại bốc đồng và xốc nổi.

Qua một lúc lâu, đột nhiên có một y tá mở cửa bước ra, bao tay dính đầy máu, hai mắt đảo loạn, cũng không kịp nói gì với gia đình họ liền chạy thẳng đi.

Tử Thiêm cảm thấy có gì đó không ổn lắm, siết chặt nắm tay rồi nói:

“Có phải cô ấy xảy ra chuyện gì rồi không…”

Cả nhà sáu người đều bất an đứng bật dậy, tụ lại một chỗ.

Lát sau, vị y tá kia quay trở lại cùng một bác sĩ khác, yêu cầu họ nhường đường rồi mở cửa muốn vào trong.

Tử Thiêm nhanh tay lẹ mắt xông tới tóm được tay cô ta, hỏi:

“Xin hỏi…”

“Trong lúc phẫu thuật xảy ra chút vấn đề nhỏ, mong gia đình bình tĩnh chờ đợi!”

Nói rồi y tá hất tay anh ra và đóng rầm cửa lại, thái độ này mà nói là chút vấn đề nhỏ thì ai tin được chứ? Đôi lúc, bác sĩ mắc sai sót cũng sẽ dẫn đến kết quả xấu, cho dù tỉ lệ rất nhỏ nhưng không phải không có.

Tim Tử Thiêm đập thình thình trong lồng ngực, mọi người cũng rất sợ hãi nhưng không giúp gì được. Cả hành lang im ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng bước chân ở xa thật xa vọng lại, trong lòng Tử Thiêm lạnh lẽo vô cùng.

Sau một thời gian dài chờ đợi một cách tuyệt vọng, cửa lần nữa mở ra, Tử Thiêm rốt cuộc không khống chế được tóm lấy một bác sĩ đi ra đầu tiên và hỏi:

“Tình hình sao rồi?”

Thấy Tử Thiêm sắc mặt âm trầm, người nọ hơi sợ hãi nói:

“Bác sĩ phẫu thuật chính mắc một chút sai lầm khiến một trong hai đứa trẻ, chính là bé trai mắc trong bụng mẹ quá lâu, lúc đưa ra ngoài được thì đã rất yếu, bây giờ phải đưa thằng bé đi thở máy gấp. Xin lỗi cậu Nam Cung, trước tiên cậu bình tĩnh tránh đường cho chúng tôi đã!”

Một lời này vừa nói ra, Tử Thiêm liền cảm thấy đầu như bị ai bổ cho một búa, đau nhức khiến anh không chịu nổi. Anh bị đẩy lùi về sau, mà những người khác sắc mặt cũng nghiêm trọng lên.

Nam Cung Cảnh tức giận nói:

“Xảy ra tình trạng như vậy cũng không báo cho chúng ta một tiếng! Khốn kiếp!”

Hai người phụ nữ ở bên ngoài thì đồng loạt đưa tay lên cầu nguyện.

Bé trai được bác sĩ chỉ định phải nằm trong lồng ấp vì quá yếu, thằng bé đã tím tái. Trên mặt đứa trẻ gắn máy thở nên Tử Thiêm không nhìn được ngũ quan của thằng bé, trông con trai anh lúc này vừa nhỏ bé vừa đáng thương.

Tử Thiêm chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn con mình, còn không kịp nhìn mặt vợ sau khi sinh đã chạy vội đến bên này. Thấy con trai vừa ra đời đã yếu ớt đến nỗi hô hấp mỏng manh, mắt anh đỏ ửng lên. Người đàn ông trưởng thành đĩnh đạc như vậy mà lại không cách nào kiềm chế được cảm xúc, đứng bên cạnh lồng ấp, cúi đầu rơi nước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện