Tử Thiêm bởi vì chuyện họp lớp mà quấn lấy Bạch Nhiễm khuyên nhủ một lúc lâu, nói dù sao bọn họ cũng lâu rồi chưa ra ngoài hẹn hò, rồi thì từ khi cưới đến giờ cô vẫn chưa dẫn anh đi gặp bạn bè, mè nheo còn hơn cả một đứa con nít.

Cuối ngày, Bạch Nhiễm đang cùng hai đứa nhỏ ở trong phòng riêng cho hai đứa tập bò thì lại nghe tiếng Tử Thiêm mở cửa bước vào, anh lại gần và im lặng một lát rồi` nói:

“Bà xã, chỉ một lần thôi mà!”

“Không đâu, nếu anh muốn hẹn hò thì chúng ta mang hai đứa nhỏ đi chơi cũng được.”

“Tại sao? Sao không cho anh làm quen với bạn của em, em cảm thấy anh chưa đủ tốt, chưa đủ giỏi để em hãnh diện về anh à?” Tử Thiêm buồn bực, xị mặt nói.

“Anh có chấp niệm với việc này à?”

“Vì anh thích cảm giác người khác ngưỡng mộ em, ngưỡng mộ anh, ngưỡng mộ chúng ta là một cặp đôi hạnh phúc. Anh muốn bạn bè em biết em đã gả cho một người chồng tốt.”

Câu trả lời hết sức chân thành, đôi mắt long lanh nhìn về phía cô. Trông anh cứ như một tên ngốc đang cố gắng làm nũng với vợ mình, cô không thể nhẫn tâm được nữa, nói:

“Thôi được rồi, nếu anh muốn đi thì đi, em sẽ gọi hỏi họ một chút.”

Tử Thiêm nghe được lời này của cô thì rất kích động, xông tới ôm chặt lấy cô và hôn lên tóc cô:

“Bà xã là nhất!”

“Hôn cái gì mà hôn?” Bạch Nhiễm buồn cười trêu, đưa tay chặn anh lại, một tay khác gọi cho Tô Loan. Lần trước cô chào tạm biệt rồi tắt máy, bây giờ gọi lại thì hơi ngại một chút, nhưng đành thôi, chồng cô cứ nhắc lại mỗi ngày như thế thì cô sẽ điên mất.

Chuông điện thoại khẽ khàng vang lên, đầu dây bên kia truyền tới giọng nam khàn:

“Xin chào?”

“A? Không phải Tô Loan sao?” Bạch Nhiễm hỏi.

“Không phải, tôi là bạn trai của Tô Loan.”

Bạch Nhiễm nghe thấy tiếng lạch cạch, có vẻ đối phương là đang bận làm gì đó. Đợi một lát, giọng Tô Loan hơi kích động truyền đến:

“Cậu đổi ý rồi à? Tôi còn tưởng lần trước cậu thật sự bận nên không dám gọi lại.”

“Ừm, chồng tôi nói muốn đến chơi cùng mọi người nên…” Khi Bạch Nhiễm nói lời này, cô nhìn thấy vẻ mặt Tử Thiêm đầy ý cười.

“Vậy được, tôi gửi địa chỉ và thời gian cho cậu ngay. Cậu nhớ chuẩn bị bản scan mấy bức tranh của mình nhé.”

“À, ừ, được rồi…” Bạch Nhiễm không hề có ý định mở phòng triển lãm chung với họ, nhưng thấy thái độ của Tô Loan cũng tốt, có lẽ bản thân nên suy nghĩ lại.

Cô vừa nói chuyện với Tô Loan xong, Tử Thiêm liền đến bên cạnh cô ngồi, cất giọng hỏi:

“Đến lúc ấy chúng ta nên mặc gì?”

Bạch Nhiễm đưa một tay ra đỡ con gái đang ngồi không vững, nói:

“Sao anh đã lo chuyện quần áo rồi?”

“Anh rất chờ mong buổi họp lớp này.” Vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc.

Thấy anh háo hức như thế, Bạch Nhiễm cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, gật đầu nói:

“Vậy chúng ta chọn đồ cho cả gia đình.”

Thế là cả nửa ngày còn lại hôm đó, Tử Thiêm vừa xử lý công việc tồn đọng vừa gọi cho thư ký của mình để hỏi ý về chuyện đi họp lớp. Về phần Bạch Nhiễm, cô đang ôm hai đứa nhỏ nằm trên giường, tay cầm điện thoại lướt trên mạng tìm xem có thứ gì phù hợp không.

Thời gian hẹn gặp mặt là ba ngày sau, Bạch Nhiễm không vội, nhưng chưa gì anh chồng của cô đã suy nghĩ nên chuẩn bị quà gì khi đến đó, rồi còn nói sẽ mang theo vài chai rượu quý để dùng trong nhà hàng.

Bạch Nhiễm khó hiểu, thấy anh đi qua đi lại trong phòng suy nghĩ gì đó, cô nói:

“Sao em cảm thấy anh có gì đó khang khác trước kia nhỉ?”

Anh khá xem trọng buổi họp lớp lần này, bởi đây là một cơ hội để cho người khác biết anh - chồng của Bạch Nhiễm, anh cong môi nói:

“Anh thay đổi vì muốn tốt cho em và con, không thể cứ mang bộ dạng lạnh lùng khó ở của mình đi gặp bạn em được. Anh muốn là một người đàn ông của gia đình.”

Nếu không phải vậy, anh cần gì phí thêm tâm tư trong khi công việc vẫn còn chất đống ở công ty đây? Nhắc đến chuyện làm việc, anh lại buồn bực hai đứa em trai. Chúng cũng không còn trẻ nữa, vậy mà suốt ngày chỉ biết ra ngoài yêu đương, quấn lấy bạn gái! Cả Nam Cung gia này, không có ai không thích đùn đẩy trách nhiệm.

Sau khi chọn được một bộ đồ cho cả gia đình, Bạch Nhiễm gọi anh đến xem, của Tử Thiêm là quần tây áo sơ mi đơn giản, của cô thì là một bộ váy đen ôm body và hở vai. Nhìn thấy người mẫu mặc lộ hết cả bả vai, ra Tử Thiêm nhếch lông mày:

“Em không cảm thấy váy của em có hơi hở sao?”

“Hở vai ấy à? Trước kia em vẫn mặc như vậy, anh có ý kiến gì đâu chứ?”

“Được rồi, anh chỉ nói thế thôi, nếu em thích thì cứ mua.” Tử Thiêm sờ đầu cô

“Chủ yếu là vì hai bộ quần áo gấu trúc của bé con nhà mình đáng yêu.” Bạch Nhiễm nói rồi ấn mua, màn hình hiển thị thời gian dự tính, trong vòng hai ngày hàng sẽ đến.

Một set quần áo cho cả gia đình như vậy cũng tiêu tốn rất nhiều, nhưng có chồng lo, cô không phải nghĩ nhiều làm gì.

Thoáng cái, thời gian họp lớp đã đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện