Bạch Nhiễm nói:

“Tôi chia tay Quý Thần vì anh ta ngoại tình cùng người phụ nữ này, muốn lừa tôi đầu tư cho công ty của anh ta. Tất nhiên bây giờ tôi không có chứng cứ chứng minh chuyện ấy. Nhưng, sau khi chia tay một năm, tôi mới gặp Tử Thiêm qua việc xem mắt. Mọi người có tin hay không tôi cũng mặc kệ.”

Nhìn thấy ánh mắt của họ bắt đầu bối rối, đấu tranh, Bạch Nhiễm lắc đầu một cái. Cô quay lại nhìn Vương Hân, buồn cười nói:

“Còn cô, đừng tự ảo tưởng mình là trung tâm của vũ trụ nữa. Tôi đến đây cùng bạn bè họp lớp, không có hứng thú xem cô sống thế nào, bởi vì cô căn bản không xứng.”

Tử Thiêm thấy cô nói xong thì dùng một tay ôm con gái, một tay khoác nhẹ lên vai cô, bổ sung thêm:

“Bà xã cũng không phải gà rừng, em vốn là phượng hoàng trong tim anh.”

Mặc dù lúc này Vương Hân đứng đối diện rất muốn phản bác, nhưng tay chân cô ta run lẩy bẩy, bởi vì cây súng đang dí vào thái dương của cô ta có thể sẽ giết cô ta bất kỳ lúc nào.

Bạn trai của Tô Loan lên tiếng:

“Tôi cũng thấy không thể đánh giá một người quá vội vàng, tôi tin tưởng mắt nhìn bạn của Tô Loan.”

Những người khác thì không tỏ thái độ, Bạch Nhiễm không thất vọng bởi vì vốn dĩ cũng chẳng hy vọng gì ở họ, nhưng cô nhìn thấy được sự tôn trọng mà Tô Loan và bạn trai của cô ấy dành cho mình.

Bạch Nhiễm kéo kéo áo Tử Thiêm, nói:

“Bữa cơm này sợ là mọi người không còn khẩu vị gì nữa, anh tính sao đây ông xã?”

Người đàn ông tuấn mỹ quay đầu nhìn họ, nói:

“Như vậy đi, tôi và vợ sẽ về trước, mọi người cứ ở lại dùng bữa.”

Thân phận của họ quá cách biệt, cho nên ngồi cùng một chỗ, những người khác chắc chắn sẽ bị khí thế của Tử Thiêm chèn ép đến nỗi mất tự nhiên. Anh nhìn về phía Tô Loan và gật đầu với cô:

“Cô Tô dường như muốn mở một buổi triển lãm tranh đúng không?”

“A? Đúng vậy!” Tô Loan bất giác gật đầu và tỏ vẻ kính trọng, dù sao cô cũng nhỏ hơn anh ta nhiều.

Nụ cười trên môi Tử Thiêm càng thêm rạng rỡ, anh lịch thiệp đưa cho Tô Loan một tấm danh thiếp, nói:

“Nếu cô cần gì thì có thể liên hệ trực tiếp cho tôi, bạn của vợ tôi cũng là bạn của tôi.”

Mặc dù Tô Loan đã có bạn trai rồi nhưng nhìn thấy một người đàn ông cực phẩm như vậy, tim vẫn không khỏi nhảy lên điên cuồng. Không phải cô nàng thích Tử Thiêm, mà là bị phong thái của anh làm cho chấn động.

Những người khác nghe đến đây mới ý thức được thái độ vừa rồi của họ làm phật lòng Bạch Nhiễm và chồng cô. Vốn định tới nhờ vả Bạch Nhiễm, họ sao lại quên mất chứ? Ai nấy đều hối hận đến nỗi ruột gan xanh ngắt.

Tô Loan thì kích động cầm lấy danh thiếp kia, còn chưa kịp cảm ơn, lại nghe Tử Thiêm nói:

“Tôi đang nghĩ sắp tới Đoàn Nghị tiên sinh sẽ nhận học trò, nếu cô thấy hứng thú, tôi có thể đề cử cô đi cùng vợ tôi.”

Sự tôn trọng mà Tô Loan dành cho Bạch Nhiễm đổi lại sự tôn trọng của Tử Thiêm dành cho cô nàng.

Chuyện lần này đến đầy bất ngờ, Tô Loan lắp ba lắp bắp:

“Đoàn Nghị mà anh nói chính là Đoàn Nghị tiên sinh mà tôi đang nghĩ tới sao?”

“Có lẽ vậy.” Tử Thiêm mỉm cười.

Bạch Nhiễm ở bên cạnh hai mắt long lanh nhìn anh, cảm thấy người đàn ông của cô hôm nay đặc biệt ngầu! Mặc dù buổi họp lớp chưa bắt đầu đã kết thúc, nhưng Bạch Nhiễm lại vô tình tìm được một người bạn sau bao nhiêu năm trời đi đi về về một mình. Buổi tối trở về, cô nhất định phải thưởng cho chồng một chút! Tô Loan lúc này che miệng kích động, quay sang ôm chầm lấy bạn trai rồi gào lên:

“Aaaa! Em sẽ được đi gặp Đoàn tiên sinh! Trời ạ!”

Cô nàng vui vẻ quên mất cả đám bạn phía sau, nói ra câu này chẳng khác nào ghim vào tim họ một đao.

Tử Thiêm thấy đã ổn thỏa thì nói:

“Vậy mọi người ở lại dùng bữa, tôi đưa vợ về trước.”

Anh cưng vợ như cưng trứng, còn không thèm liếc mắt nhìn cô gái đang bị khống chế bên cạnh chút nào, chào hỏi xong liền ôm vợ rời đi.

Quản lý nhà hàng bất lực trước chuyện nhân viên của mình bị người ta bắt đi, còn chẳng dám gọi cảnh sát. Lúc Nam Cung Lân đến chỗ ông ta thanh toán, ông ta còn bị dọa lùi về sau mấy bước.

Nam Cung Lân hòa nhã nói:

“Tôi thanh toán giúp cho bàn bên kia.”

“V-Vâng, thưa ngài!” Quản lý run cầm cập đưa tay ra nhận thẻ, quẹt vội rồi trả lại.

Mấy nhân viên khác thì trốn luôn trong bếp hoặc nấp ở đâu đó không dám thò đầu lên, mãi đến khi Vương Hân bị Nam Cung gia đưa đi, họ mới nháo nhào:

“Này, mau gọi cảnh sát! Mau lên!”

“T-tôi quên mất số cảnh sát rồi!”

Quản lý thấy nhân viên định gọi thật thì quát lên:

“Các người muốn chết à?”

Lòng người chính là như vậy, nguội lạnh, tàn nhẫn. Quản lý lo cho bản thân, cũng sợ khi hắn gặp nguy hiểm thì vợ con sẽ không ai lo, có khi còn động vào xã hội đen rồi khiến gia đình phải bỏ mạng. Vì vậy, hắn lựa chọn làm ngơ không thấy.

Sau khi bị quát, đám người ở đó mới ý thức được mình suýt động vào rắc rối to, vội dừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện