Vài tuần sau, anh Fred và George cho nổ mấy cái pháo hoa được phát minh bởi chính 2 anh ấy. Cũng trong tuần đó, Harry đã biết được sự thật về một thời đổ đốn của ba James thông qua kí ức của thầy Snape và không được học Bế Quan Bí Thuật nữa. Tôi cũng muốn giúp cậu vượt qua chuyện này lắm chứ, nhưng dường như nó không nhằm nhò gì so với việc tôi bị đa nhân cách. Mione đang bắt đầu hứng thú nhiều hơn với việc quậy phá mụ Umbridge, và điều đó đã khiến cả Draco, Ron, Ginny lẫn 2 anh em sinh đôi ngạc nhiên. Thật sự là muốn tham gia lắm chứ, nhưng hiện giờ giống như một nhân cách khác, có lẽ là Lycoris con, cứ liên tục nhắc nhở rằng tôi không thể. Thành ra, tôi cứ tự cô lập mình, ngay chính trong căn hầm của thầy Snape, cũng không nói chuyện nhiều với cậu.
Mà, tôi cũng rất tức khí vì mụ Umbridge vẫn ở đây. Có lẽ, do mụ ta đã lấy được quá nhiều lòng tin của ông Fudge, và tôi thì cũng không được ông cảm mến lắm nên mụ vẫn có cơ hội "chuộc lỗi". Kì này, mụ ta quyết tâm nắm thóp của tôi, hay ít nhất là trừng phạt tôi cho thích đáng, nhưng xui cho mụ là tôi như trở thành một con người trầm cảm và chẳng quậy phá hay xã giao gì với mọi người nữa. Nói trắng ra là, tôi cứ như một con người vô hồn, một con robot, chỉ biết ăn, ngủ, chép bài rồi tự suy nghĩ vu vơ, không còn gì thêm.
Cũng đã đến lúc chuẩn bị cho sự nghiệp tương lai. Tôi lê bước đến văn phòng của giáo sư McGonagall, phó hiệu trưởng của trường, coi như là để nhận lời khuyên. Vừa bước vào phòng, tôi đã nhận ra ngay mụ Umbridge cáu kỉnh ngồi ở góc phòng với cái bài kẹp hồ sơ thường thấy. Tuy nhiên, tôi lại làm lơ đi, ngồi xuống và bắt đầu cuộc trò chuyện.
- Chào buổi sáng, giáo sư McGonagall.
- Chào buổi sáng, trò Williams. Trò dạo này có vẻ xanh xao nhỉ? - Có lẽ. Xin giáo sư đừng bận tâm về chuyện đó. - Tôi cố nặn ra 1 nụ cười.
- Được rồi. Như con đã biết, buổi họp này là để thảo luận về bất kỳ ý tưởng nghề nghiệp nào mà con nghĩ tới, và để giúp con quyết định những môn học nào mà con sẽ cần học tiếp trong năm sáu và năm bảy. Vậy, con đã có suy nghĩ nào về việc mà con muốn làm sau khi con rời trường chưa?
- Một triết gia, có lẽ thế.
Giáo sư McGonagall có chút ngạc nhiên, cô chỉnh lại gọng kính của mình trong khi mụ Umbridge đang ghi ghi chép chép điều gì đó.
- Điều gì làm con có ý nghĩ như vậy? Con nên biết, một triết gia thì không có một chỗ ở nhất định, không có một mức lương nào cả, và thậm chí còn có thể không được ai ủng hộ. Điểm số của con luôn đạt tối đa, con có thể tìm một công việc khác, phù hợp hơn.
- Dạ, con biết. - Tôi đáp bằng giọng nhẹ nhàng. - Lí do duy nhất con chọn công việc này, một công việc không hề được giới thiệu cho các học viên, là bởi vì con muốn cứu giúp mọi người..
Mụ Umbridge khẽ ho mà nghe như một tiếng cười nhạo báng. Tôi không hề để ý, chỉ nói tiếp, bằng một giọng như có gì đó thấp thoáng trong lời nói:
* * * và tất nhiên, cả con nữa.
Giáo sư McGonagall lại sửa gọng kính của mình và hỏi bằng một giọng nghiêm túc:
- Ta có thể hiểu lời nói đó như thế nào đây?
- Như con đã nói, có những thứ chẳng thể nói ra dễ dàng.
Nghe vậy, vị giáo sư đáng kính trầm ngâm một lúc rồi bảo:
- Được. Ta tin tưởng sự lựa chọn của con. Chúc con may mắn. Ta mong con có thể vượt qua mọi thử thách phía trước.
- Cám ơn cô nhiều lắm, giáo sư McGonagall.
Tôi mỉm cười, cầm chiếc cặp bước ra khỏi phòng, mặc kệ những tiếng ho níu giữ của mụ Umbridge.
Ngày hôm sau, vụ náo loạn của anh Fred và George được tiến hành. Tôi cứ ở trong phòng học, nằm dài ra bàn suy nghĩ với những dòng ký ức. Sau khoảng chừng 20 phút, tôi bước ra ngoài, nở một nụ cười thật sự đầu tiên khi thấy chữ W đỏ chói trên bầu trời. Phải! Cái cảnh 2 anh ấy chế giễu mụ Umbridge trong lời quảng cáo cửa hàng của mình thật là hay mà! Nhìn cái bộ dạng người không ra người, ma không ra ma của mụ ta mà tôi thích chí cười phì. Xem kìa! Mọi người còn đang vỗ tay ủng hộ, mọi trò đùa của 2 anh ấy quả thật là tinh quái! Tôi nhìn như thôi miên vào nhất cử nhất động của 2 anh em sinh đôi, tai bỗng nhiên không còn nghe được gì nữa, và đôi môi không hiểu sao cứ tạo thành nụ cười một cách rất phi thường. Rồi, 2 anh ấy triệu tập cây chổi của mình rồi bay đến ánh hoàng hôn trước sự tiễn biệt của mọi người. Nhìn 2 người họ đi xa, nước mắt tôi bỗng dưng chảy xuống. Cảm ơn! Cảm ơn 2 anh nhiều lắm! Cảm ơn 2 anh vì đã tìm lại cho em niềm vui dẫu cho đó chỉ là vô tình! Vẫn chưa hiểu tại sao tôi lại thấy vui nhưng tôi cảm thấy Fred và George đúng là 2 "nhà ảo thuật" kì lạ nhất tôi từng biết. Quả thật không phí khi đầu tư cho 2 anh ấy mở một cái Tiệm Giỡn mà!
Những "di chứng" của 2 anh em Fred và George đã trở thành huyền thoại. Đâu đâu cũng có tiếng xì xào bàn tán về "cuộc vượt ngục" đầy hoành tráng này. Mặc dù giáo sư McGonagall hay giáo sư Flitwick thì dư sức dọn dẹp vũng lầy trên lầu 5 nhưng họ vẫn thích cái cảm giác hưởng thụ cái cảnh mụ Umbridge tự thân vận động hơn. Nhưng tất nhiên là mụ ta không làm được, đành dùng dây vây chung quanh chỗ đó và bắt thầy Filch canh chừng không cho một học viên nào bén mảng đến thôi.
Được tấm gương của 2 anh em sinh đôi gợi hứng, một số lượng lớn học viên giờ đây đang đua tranh chiếm lấy vị trí Tổng Quậy vừa bị bỏ trống. Bất chấp cánh cửa mới toanh, kẻ nào đó đã xoay sở để thả vô văn phòng mụ Umbridge một con chó săn rậm lông đeo rọ mõm, khiến căn phòng ngay lập tức tan hoang chỉ bởi con vật đó cứ liên tục tìm kiếm những món đồ lấp lánh, nhảy bổ vào mụ ta khi mụ trở về văn phòng, và thử nhá mấy cái nhẫn đeo trên mấy ngón tay ú na ú nần của mụ. Bom Phân và Đạn Thúi được xài trong hành lang thường xuyên đến nỗi giờ mốt thời trang mới của học viên là tự ếm bùa đầu bong bóng cho chính mình trước khi đến lớp học, và tất nhiên là chỉ để bảo đảm có được nguồn không khí trong lành, cho dù làm vậy khiến chúng tôi có một ngoại hình đặc biệt, như thể đội ngược một cái chậu cá cảnh bằng pha lê trên đầu.
Thầy Filch liên tục rình mò trong các hành lang với một cây roi quất ngựa lăm lăm trong tay, thèm muốn khủng khiếp bắt được những tên phá phách ti tiện, nhưng khổ nỗi là có quá nhiều những tên phá phách ti tiện đến nỗi thầy không biết phải đuổi theo hướng nào. Mụ Umbridge có lập ra 1 tổ thẩm tra, và họ đã cố gắng giúp sức cho thầy Filch, nhưng thành viên của tổ cứ luôn bị những tai biến kỳ cục. Warrington của đội Quidditch Slytherin đến bệnh thất vì mặt mũi anh ta trông như được phủ bằng một lớp bột ngô nướng. Pansy Parkinson phải bỏ tất cả những buổi học trong ngày hôm sau vì cô ta bị mọc sừng, khiến cho tôi và Mione nghe mà sướng. Đồng thời, do đã buôn được một lượng lớn Quà Vặt Cúp Cua trước khi 2 anh em sinh đôi Weasley rời đi, mụ Umbridge đành phải cho phép từng đám từng đám học viên giả bệnh ra về, mặc dù đã liên tục cấm túc 4 lớp học rồi đấy. Haha.. Công nhận nghe sướng tai thiệt!
Nhưng thậm chí đến cả bọn học trò xài Quà Vặt Cúp Cua cũng không thể nào đua tài nổi với bậc thầy của hỗn loạn là Peeves, con yêu tinh này dường như đã thấm nhuần tận đáy lòng những lời chia tay của Fred. Nó bay vun vút khắp trường, cười hinh hích như điên, lật bàn ghế ngã chỏng gọng, nhào ra khỏi bảng đen, rồi xô đổ cả những bức tượng và bình bông. Mà, cũng đã 2 phen Peeves nhốt được Bà Noris vô trong mấy bộ áo giáp chiến binh, khiến cho Bà Noris ngao ngao ỏm tỏi khi được thầy giám thị điên tiết cứu ra. Hơn thế nữa, con yêu tinh này còn đập bể lồng đèn và thổi tắt phụt các ngọn nến, rồi dùng mấy cây đuốc mà chơi trò tung hứng bên trên đầu lũ học trò hoảng kinh gào thét, xong, lại còn hất tung hết những xấp giấy da đã được xếp ngay ngắn vô lò sưởi hay ra khỏi cửa sổ. Chưa hết, nó còn làm cả tầng 2 ngập lụt bằng cách xả hết tất cả các vòi nước trong buồng tắm, liệng 1 bao nhền nhện đen bự kếch xù vào giữa đại sảnh đường trong buổi điểm tâm, và khi nào muốn xả hơi thì Peeves cứ tà tà trôi lơ lửng theo sau mụ Umbridge suốt mấy tiếng đồng hồ, để rồi mỗi khi mụ cất tiếng nói thì nó trề môi búng lưỡi thiệt to. Ngoại trừ thầy Filch, còn không ai trong giáo ban có vẻ muốn động tay động chân làm cái chuyện giúp đỡ mụ Umbridge.
Vâng, xin chân thành cảm ơn 2 anh em sinh đôi quậy phá nhà Weasley đã mở màn. Và bây giờ, tôi xin giới thiệu, chính tôi sẽ lại trỗi dậy đảo chính mụ Umbridge, cho đến khi nào mụ ta phát điên và phải rời phải Hogwarts mới thôi.
Kịch hay vẫn còn chưa bắt đầu..
Mà, tôi cũng rất tức khí vì mụ Umbridge vẫn ở đây. Có lẽ, do mụ ta đã lấy được quá nhiều lòng tin của ông Fudge, và tôi thì cũng không được ông cảm mến lắm nên mụ vẫn có cơ hội "chuộc lỗi". Kì này, mụ ta quyết tâm nắm thóp của tôi, hay ít nhất là trừng phạt tôi cho thích đáng, nhưng xui cho mụ là tôi như trở thành một con người trầm cảm và chẳng quậy phá hay xã giao gì với mọi người nữa. Nói trắng ra là, tôi cứ như một con người vô hồn, một con robot, chỉ biết ăn, ngủ, chép bài rồi tự suy nghĩ vu vơ, không còn gì thêm.
Cũng đã đến lúc chuẩn bị cho sự nghiệp tương lai. Tôi lê bước đến văn phòng của giáo sư McGonagall, phó hiệu trưởng của trường, coi như là để nhận lời khuyên. Vừa bước vào phòng, tôi đã nhận ra ngay mụ Umbridge cáu kỉnh ngồi ở góc phòng với cái bài kẹp hồ sơ thường thấy. Tuy nhiên, tôi lại làm lơ đi, ngồi xuống và bắt đầu cuộc trò chuyện.
- Chào buổi sáng, giáo sư McGonagall.
- Chào buổi sáng, trò Williams. Trò dạo này có vẻ xanh xao nhỉ? - Có lẽ. Xin giáo sư đừng bận tâm về chuyện đó. - Tôi cố nặn ra 1 nụ cười.
- Được rồi. Như con đã biết, buổi họp này là để thảo luận về bất kỳ ý tưởng nghề nghiệp nào mà con nghĩ tới, và để giúp con quyết định những môn học nào mà con sẽ cần học tiếp trong năm sáu và năm bảy. Vậy, con đã có suy nghĩ nào về việc mà con muốn làm sau khi con rời trường chưa?
- Một triết gia, có lẽ thế.
Giáo sư McGonagall có chút ngạc nhiên, cô chỉnh lại gọng kính của mình trong khi mụ Umbridge đang ghi ghi chép chép điều gì đó.
- Điều gì làm con có ý nghĩ như vậy? Con nên biết, một triết gia thì không có một chỗ ở nhất định, không có một mức lương nào cả, và thậm chí còn có thể không được ai ủng hộ. Điểm số của con luôn đạt tối đa, con có thể tìm một công việc khác, phù hợp hơn.
- Dạ, con biết. - Tôi đáp bằng giọng nhẹ nhàng. - Lí do duy nhất con chọn công việc này, một công việc không hề được giới thiệu cho các học viên, là bởi vì con muốn cứu giúp mọi người..
Mụ Umbridge khẽ ho mà nghe như một tiếng cười nhạo báng. Tôi không hề để ý, chỉ nói tiếp, bằng một giọng như có gì đó thấp thoáng trong lời nói:
* * * và tất nhiên, cả con nữa.
Giáo sư McGonagall lại sửa gọng kính của mình và hỏi bằng một giọng nghiêm túc:
- Ta có thể hiểu lời nói đó như thế nào đây?
- Như con đã nói, có những thứ chẳng thể nói ra dễ dàng.
Nghe vậy, vị giáo sư đáng kính trầm ngâm một lúc rồi bảo:
- Được. Ta tin tưởng sự lựa chọn của con. Chúc con may mắn. Ta mong con có thể vượt qua mọi thử thách phía trước.
- Cám ơn cô nhiều lắm, giáo sư McGonagall.
Tôi mỉm cười, cầm chiếc cặp bước ra khỏi phòng, mặc kệ những tiếng ho níu giữ của mụ Umbridge.
Ngày hôm sau, vụ náo loạn của anh Fred và George được tiến hành. Tôi cứ ở trong phòng học, nằm dài ra bàn suy nghĩ với những dòng ký ức. Sau khoảng chừng 20 phút, tôi bước ra ngoài, nở một nụ cười thật sự đầu tiên khi thấy chữ W đỏ chói trên bầu trời. Phải! Cái cảnh 2 anh ấy chế giễu mụ Umbridge trong lời quảng cáo cửa hàng của mình thật là hay mà! Nhìn cái bộ dạng người không ra người, ma không ra ma của mụ ta mà tôi thích chí cười phì. Xem kìa! Mọi người còn đang vỗ tay ủng hộ, mọi trò đùa của 2 anh ấy quả thật là tinh quái! Tôi nhìn như thôi miên vào nhất cử nhất động của 2 anh em sinh đôi, tai bỗng nhiên không còn nghe được gì nữa, và đôi môi không hiểu sao cứ tạo thành nụ cười một cách rất phi thường. Rồi, 2 anh ấy triệu tập cây chổi của mình rồi bay đến ánh hoàng hôn trước sự tiễn biệt của mọi người. Nhìn 2 người họ đi xa, nước mắt tôi bỗng dưng chảy xuống. Cảm ơn! Cảm ơn 2 anh nhiều lắm! Cảm ơn 2 anh vì đã tìm lại cho em niềm vui dẫu cho đó chỉ là vô tình! Vẫn chưa hiểu tại sao tôi lại thấy vui nhưng tôi cảm thấy Fred và George đúng là 2 "nhà ảo thuật" kì lạ nhất tôi từng biết. Quả thật không phí khi đầu tư cho 2 anh ấy mở một cái Tiệm Giỡn mà!
Những "di chứng" của 2 anh em Fred và George đã trở thành huyền thoại. Đâu đâu cũng có tiếng xì xào bàn tán về "cuộc vượt ngục" đầy hoành tráng này. Mặc dù giáo sư McGonagall hay giáo sư Flitwick thì dư sức dọn dẹp vũng lầy trên lầu 5 nhưng họ vẫn thích cái cảm giác hưởng thụ cái cảnh mụ Umbridge tự thân vận động hơn. Nhưng tất nhiên là mụ ta không làm được, đành dùng dây vây chung quanh chỗ đó và bắt thầy Filch canh chừng không cho một học viên nào bén mảng đến thôi.
Được tấm gương của 2 anh em sinh đôi gợi hứng, một số lượng lớn học viên giờ đây đang đua tranh chiếm lấy vị trí Tổng Quậy vừa bị bỏ trống. Bất chấp cánh cửa mới toanh, kẻ nào đó đã xoay sở để thả vô văn phòng mụ Umbridge một con chó săn rậm lông đeo rọ mõm, khiến căn phòng ngay lập tức tan hoang chỉ bởi con vật đó cứ liên tục tìm kiếm những món đồ lấp lánh, nhảy bổ vào mụ ta khi mụ trở về văn phòng, và thử nhá mấy cái nhẫn đeo trên mấy ngón tay ú na ú nần của mụ. Bom Phân và Đạn Thúi được xài trong hành lang thường xuyên đến nỗi giờ mốt thời trang mới của học viên là tự ếm bùa đầu bong bóng cho chính mình trước khi đến lớp học, và tất nhiên là chỉ để bảo đảm có được nguồn không khí trong lành, cho dù làm vậy khiến chúng tôi có một ngoại hình đặc biệt, như thể đội ngược một cái chậu cá cảnh bằng pha lê trên đầu.
Thầy Filch liên tục rình mò trong các hành lang với một cây roi quất ngựa lăm lăm trong tay, thèm muốn khủng khiếp bắt được những tên phá phách ti tiện, nhưng khổ nỗi là có quá nhiều những tên phá phách ti tiện đến nỗi thầy không biết phải đuổi theo hướng nào. Mụ Umbridge có lập ra 1 tổ thẩm tra, và họ đã cố gắng giúp sức cho thầy Filch, nhưng thành viên của tổ cứ luôn bị những tai biến kỳ cục. Warrington của đội Quidditch Slytherin đến bệnh thất vì mặt mũi anh ta trông như được phủ bằng một lớp bột ngô nướng. Pansy Parkinson phải bỏ tất cả những buổi học trong ngày hôm sau vì cô ta bị mọc sừng, khiến cho tôi và Mione nghe mà sướng. Đồng thời, do đã buôn được một lượng lớn Quà Vặt Cúp Cua trước khi 2 anh em sinh đôi Weasley rời đi, mụ Umbridge đành phải cho phép từng đám từng đám học viên giả bệnh ra về, mặc dù đã liên tục cấm túc 4 lớp học rồi đấy. Haha.. Công nhận nghe sướng tai thiệt!
Nhưng thậm chí đến cả bọn học trò xài Quà Vặt Cúp Cua cũng không thể nào đua tài nổi với bậc thầy của hỗn loạn là Peeves, con yêu tinh này dường như đã thấm nhuần tận đáy lòng những lời chia tay của Fred. Nó bay vun vút khắp trường, cười hinh hích như điên, lật bàn ghế ngã chỏng gọng, nhào ra khỏi bảng đen, rồi xô đổ cả những bức tượng và bình bông. Mà, cũng đã 2 phen Peeves nhốt được Bà Noris vô trong mấy bộ áo giáp chiến binh, khiến cho Bà Noris ngao ngao ỏm tỏi khi được thầy giám thị điên tiết cứu ra. Hơn thế nữa, con yêu tinh này còn đập bể lồng đèn và thổi tắt phụt các ngọn nến, rồi dùng mấy cây đuốc mà chơi trò tung hứng bên trên đầu lũ học trò hoảng kinh gào thét, xong, lại còn hất tung hết những xấp giấy da đã được xếp ngay ngắn vô lò sưởi hay ra khỏi cửa sổ. Chưa hết, nó còn làm cả tầng 2 ngập lụt bằng cách xả hết tất cả các vòi nước trong buồng tắm, liệng 1 bao nhền nhện đen bự kếch xù vào giữa đại sảnh đường trong buổi điểm tâm, và khi nào muốn xả hơi thì Peeves cứ tà tà trôi lơ lửng theo sau mụ Umbridge suốt mấy tiếng đồng hồ, để rồi mỗi khi mụ cất tiếng nói thì nó trề môi búng lưỡi thiệt to. Ngoại trừ thầy Filch, còn không ai trong giáo ban có vẻ muốn động tay động chân làm cái chuyện giúp đỡ mụ Umbridge.
Vâng, xin chân thành cảm ơn 2 anh em sinh đôi quậy phá nhà Weasley đã mở màn. Và bây giờ, tôi xin giới thiệu, chính tôi sẽ lại trỗi dậy đảo chính mụ Umbridge, cho đến khi nào mụ ta phát điên và phải rời phải Hogwarts mới thôi.
Kịch hay vẫn còn chưa bắt đầu..
Danh sách chương