- C-Cám ơn...
Tôi gượng đứng dậy, tay xoa xoa đầu rồi lắc lắc vài cái.
- Không có gì. Tôi có việc phải đi rồi. Ông ổn chứ? - Cũng tạm... Chỉ là...
- Chuyện gì thì cứ để nói sau có được không?
- Ta nghĩ mình cần câu trả lời ngay bây giờ.
Thấy Lockhart dứt khoát đến vậy, tôi thở dài trả lời:
- Được rồi. Vậy thì nhanh lên. Tôi thực sự không có nhiều thời gian.
- Vậy, Daisy Williams, cô còn nhớ Peter Pettigrew chứ?
- Hừ! Làm sao tôi có thể quên cái kẻ thối tha chết bầm đó được?
- Tại sao cô lại không cứu hắn? Hắn không mắc oán gì với cô, còn ta thì... hận cô...
Nghe vậy, tôi đột nhiên cảm thấy máu nóng dồn lên não.
- Chiếc Nón Phân Loại đã sai. Hắn không hề có một chút gì giống Gryffindor cả, hoặc ít nhất là từ khi hắn tiết lộ nơi chốn của gia đình Potter. Hèn nhát và đê tiện, hắn có thể làm bất cứ thứ gì chỉ để sống, à không, chỉ để tồn tại mới đúng. Và quan trọng là hắn không hề hối hận về tội lỗi của mình. Cơ hội thứ hai? Hắn không đáng! Nhưng còn ông...
Tôi quay mặt sang hướng khác, che đi chút khó xử trên khuôn mặt.
- ... tôi không chắc là ông có thay đổi hay không, nhưng nếu vẫn còn dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi, tôi sẽ đánh cược một phen. Bản chất của ông không hề xấu mà chỉ là mù quáng trong phút chốc thôi. Vậy nên nghĩ mà xem, cũng đáng thử lắm chứ!
Lockhart không nói lời nào cả.
- À, tôi còn nợ ông một lời xin lỗi. Chỉ là tôi không thích cái thói... ờm, "thùng rỗng kêu to" của ông nên...
- Thôi được rồi, tôi hiểu. Cô đã tha thứ cho tôi, và tôi cũng tha thứ cho cô nên xem như cả hai huề nhé?
- Lời xin lỗi của tôi không quá muộn chứ?
Lockhart chống đầu gối mà thẳng lưng đứng dậy, nở một nụ cười thật nhất mà tôi từng thấy trên gương mặt kia.
- Ta đoán là không.
- Ông dự định sẽ làm gì đây? Tham gia với chúng tôi chứ?
- E rằng câu trả lời là không. Tôi không muốn dính líu gì với cái cuộc chiến này nữa.
- Tùy ông thôi. Số mệnh mỗi người chỉ nằm trong tay người đó mà.
- Cám ơn cô nhiều, Williams, vì đã dẫn lối cho tôi.
- Không có gì đâu. Chúc ông thượng lộ bình an.
- Cô cũng vậy. Giữ gìn sức khỏe.
Nói rồi Lockhart Độn thổ đi mất. Tôi cũng nhanh chóng xoay gót rời đi.
* * *
- KHÔNG! DỪNG LẠI! DỪNG LẠI ĐI! CẦU XIN NGƯƠI ĐẤY VOLDEMORT! TÔI KHÔNG MUỐN!!
Là tiếng hét thất thanh của Harry! Tôi mở tung cửa ra, thấy Harry đang quằn quại giữa một mớ hỗn độn. Mặt mày cậu tái xanh, nhiều chỗ bị thương, máu ngấm vào chiếc áo sơ mi trắng thấy rõ. Cặp mắt kiếng của cậu đã vỡ một bên, nhưng xem ra không có gì tổn hại cho lắm, ngoại trừ cái việc Harry cứ liên tục run lên bần bật trước mắt tôi, bên cạnh là cụ Dumbledore đang cố thuyết phục Harry.
- Harry! Harry! Ôi con yêu, con phải kiên cường lên! Đừng để hắn xâm nhập vào đầu con nữa! Cố gắng lên! Ta tin con sẽ làm được!
- CON KHÔNG THỂ! CON KHÔNG THỂ! AI ĐÓ GIÚP CON VỚI! CON KHÔNG THỂ!
- Giết ta đi. Lão nói cái chết không đáng sợ cơ mà. Vậy thì giết ta đi. Giết ta cùng thằng nhóc này luôn!
Một giọng nói khác vang lên, tuy thốt ra từ miệng Harry, nhưng âm vực trầm và ngạo mạn hơn hẳn. Chẳng suy nghĩ gì cả, tôi ù chạy tới chỗ cậu, ôm chặt lấy cậu, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, mặc cho cậu gào thét bên tai, nhẹ nhàng bảo:
- Mở mắt ra đi Harry! Tớ ở đây, tớ đã ở đây với cậu rồi! Đừng lo nữa, vì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!
Lách tách... Lách tách... Từng giọt nước mắt nóng hồi rơi xuống vai tôi trong cơn điên loạn của Harry.
- KHÔNG!! ĐỪNG MÀ! GIÚP TỚ! GIÚP TỚ! CHO TỚ CHẾT ĐI! CHO TỚ CHẾT!
Bàn tay Harry bấu chặt vào vai tôi, vừa cào rách chỗ áo đó vừa gào thét không ngừng, khiến tôi có cảm tưởng đôi vai này đã ri rỉ máu tươi. Mặc dù vậy, tôi vẫn cười và vỗ về cậu.
- Đừng nói điều dại dột như vậy, Harry! Tớ cần cậu. Bạn bè cần cậu. Cụ Dumbledore cần cậu. Và tất cả mọi người cũng cần cậu! Kiên cường lên Harry, tớ luôn sát cánh bên cậu mà. Từ giờ trở đi, tớ thề sẽ không bao giờ nói dối nữa đâu.
Harry gào lên thất thanh. Bàn tay cậu càng bấu chặt vào da thịt tôi hơn. Có lẽ tôi đã bị cào cho chảy máu rồi, nhưng nhiêu đây nhằm nhò gì so với sự đau đớn mà Harry đang chịu đựng? Tiếng gào của cậu như là tiếng gào của căn phòng, nghe như những người dân nô lệ chịu cảnh tra tấn thấu đến tận xương tủy đang khóc la...
Vật lộn một hồi lâu, cuộc đấu tranh cuối cùng cũng chấm dứt. Một bóng dáng đen xì thoát ra khỏi người Harry. Có thể là vì cậu đã thắng, hoặc cũng có thể vì một lí do nào đó khác. Buông Harry ra, tôi ngắm nhìn cậu như lần đầu tiên cũng như lần cuối được nhìn cậu, đôi tay mò mẫm xem xét từng đường nét trên gương mặt cậu, cười đến rơi cả nước mắt.
- Mừng cậu trở về, Harry. Tớ biết cậu sẽ làm được mà.
Harry ngó bàn tay vấy máu dính vài sợi vải đen trắng, có vẻ vẫn chưa hoàn hồn. Thình lình, cái giọng nói trầm trầm vang lên, như muốn giết chết con người ta.
- Daisy... Williams...
Những nhân viên của Bộ Pháp thuật bỗng nhiên từ bốn phía xuất hiện với gương mặt ngỡ ngàng. Họ nhìn cái thảm cảnh xung quanh, chưa hết ngạc nhiên thì lại kinh hoảng trước Voldemort. Tôi ngẩng mặt lên nhìn vị chúa tể. Đôi mắt kia trừng trừng nhìn tôi khiến tôi dựng cả tóc gáy. Khẽ nhếch miệng lên một chút, vị chúa tể nói, trong giọng có gì đó tức giận:
- Ngươi là... Daisy Williams?
Tôi im lặng, không phủ nhận hay xác nhận gì cả, mà tại sao thì tôi vẫn không biết.
- Ngươi lừa ta, Daisy Williams...
Lắc đầu, tôi vẫy đũa phép, tháo bỏ lớp ngụy trang, giọng chắc chắn:
- Không. Tôi không lừa ông.
- Vậy thử nói xem, tại sao ngươi lại cải trang thành một người khác?
- Ngay cả chính tôi... cũng không rõ nữa... - Tôi đáp lại, nặng nhọc.
- Chỉ vì một thằng nhóc Potter miệng còn hôi sữa, ngươi lại dám phản bội ta?
Nghe vậy, tôi nhìn thẳng vào Voldemort, quát:
- Này! Harry không phải là 1 thằng nhóc miệng còn hôi sữa, và tôi cũng không hề phục tùng ông!
Voldemort nhìn tôi, không nói gì. Đột nhiên, Harry vùng dậy, chĩa đũa phép vào thẳng vào mặt vị chúa tể mà hét to:
- Expeliarmus!
Nhưng trước khi câu thần chú chạm được vào người Voldemort, ông ta đã búng tay một cái biến mất, và chỉ để lại 1 câu nói:
- Ta rất thất vọng về ngươi, Daisy Williams.
Mọi người bất động hồi lâu. Harry buông thõng cánh tay xuống. Cụ Dumbledore đi từ hồ nước đến chỗ cái đầu của bức tượng pháp sư bằng vàng đang nằm lăn lóc, chĩa cây đũa phép vào cái đầu tượng, lẩm bẩm:
- Cảng hóa!
Sau đó, cụ quay sang tôi, mỉm cười bảo:
- Con có thể đưa Harry về trước chứ, Daisy?
- Vâng.
Harry bỗng sực nhớ ra điều gì đó và hét lên.
- Cụ Dumbledore! Chú Sirius! Chú Sirius không có đến đây có phải không?
- Ta nghĩ là không. Dường như ai đó đã ngăn chú ấy lại.
- Xem ra Eric đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Tôi mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. Lông mày của cụ Dumbledore hơi nhướn lên. Tôi không hiểu được suy nghĩ đó của cụ, nhưng chắc chắn rằng không phải là cụ đã ngạc nhiên.
- Đêm dài đã kết thúc. Chúng ta về được rồi chứ?
Harry mỉm cười và gật nhẹ đầu. Tôi nắm tay cậu, bước tới chỗ Khóa Cảng mà cụ Dumbledore vừa tạo ra, rồi trở về văn phòng của cụ tại Hogwarts trong sự thoải mái. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy một đường êm ả màu xanh nhạt hiện ra nơi chân trời: bình minh đang ló dạng.
Haizz... Cuối cùng cái ngày tồi tệ đã trôi qua. Thế nhưng, tôi biết hậu quả từ sự việc lần này sẽ vô cùng khốc liệt.
Tuy nhiên, như mọi ngày, tôi sẽ tận hưởng ngày mới thanh bình này khi còn có thể.
Tôi gượng đứng dậy, tay xoa xoa đầu rồi lắc lắc vài cái.
- Không có gì. Tôi có việc phải đi rồi. Ông ổn chứ? - Cũng tạm... Chỉ là...
- Chuyện gì thì cứ để nói sau có được không?
- Ta nghĩ mình cần câu trả lời ngay bây giờ.
Thấy Lockhart dứt khoát đến vậy, tôi thở dài trả lời:
- Được rồi. Vậy thì nhanh lên. Tôi thực sự không có nhiều thời gian.
- Vậy, Daisy Williams, cô còn nhớ Peter Pettigrew chứ?
- Hừ! Làm sao tôi có thể quên cái kẻ thối tha chết bầm đó được?
- Tại sao cô lại không cứu hắn? Hắn không mắc oán gì với cô, còn ta thì... hận cô...
Nghe vậy, tôi đột nhiên cảm thấy máu nóng dồn lên não.
- Chiếc Nón Phân Loại đã sai. Hắn không hề có một chút gì giống Gryffindor cả, hoặc ít nhất là từ khi hắn tiết lộ nơi chốn của gia đình Potter. Hèn nhát và đê tiện, hắn có thể làm bất cứ thứ gì chỉ để sống, à không, chỉ để tồn tại mới đúng. Và quan trọng là hắn không hề hối hận về tội lỗi của mình. Cơ hội thứ hai? Hắn không đáng! Nhưng còn ông...
Tôi quay mặt sang hướng khác, che đi chút khó xử trên khuôn mặt.
- ... tôi không chắc là ông có thay đổi hay không, nhưng nếu vẫn còn dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi, tôi sẽ đánh cược một phen. Bản chất của ông không hề xấu mà chỉ là mù quáng trong phút chốc thôi. Vậy nên nghĩ mà xem, cũng đáng thử lắm chứ!
Lockhart không nói lời nào cả.
- À, tôi còn nợ ông một lời xin lỗi. Chỉ là tôi không thích cái thói... ờm, "thùng rỗng kêu to" của ông nên...
- Thôi được rồi, tôi hiểu. Cô đã tha thứ cho tôi, và tôi cũng tha thứ cho cô nên xem như cả hai huề nhé?
- Lời xin lỗi của tôi không quá muộn chứ?
Lockhart chống đầu gối mà thẳng lưng đứng dậy, nở một nụ cười thật nhất mà tôi từng thấy trên gương mặt kia.
- Ta đoán là không.
- Ông dự định sẽ làm gì đây? Tham gia với chúng tôi chứ?
- E rằng câu trả lời là không. Tôi không muốn dính líu gì với cái cuộc chiến này nữa.
- Tùy ông thôi. Số mệnh mỗi người chỉ nằm trong tay người đó mà.
- Cám ơn cô nhiều, Williams, vì đã dẫn lối cho tôi.
- Không có gì đâu. Chúc ông thượng lộ bình an.
- Cô cũng vậy. Giữ gìn sức khỏe.
Nói rồi Lockhart Độn thổ đi mất. Tôi cũng nhanh chóng xoay gót rời đi.
* * *
- KHÔNG! DỪNG LẠI! DỪNG LẠI ĐI! CẦU XIN NGƯƠI ĐẤY VOLDEMORT! TÔI KHÔNG MUỐN!!
Là tiếng hét thất thanh của Harry! Tôi mở tung cửa ra, thấy Harry đang quằn quại giữa một mớ hỗn độn. Mặt mày cậu tái xanh, nhiều chỗ bị thương, máu ngấm vào chiếc áo sơ mi trắng thấy rõ. Cặp mắt kiếng của cậu đã vỡ một bên, nhưng xem ra không có gì tổn hại cho lắm, ngoại trừ cái việc Harry cứ liên tục run lên bần bật trước mắt tôi, bên cạnh là cụ Dumbledore đang cố thuyết phục Harry.
- Harry! Harry! Ôi con yêu, con phải kiên cường lên! Đừng để hắn xâm nhập vào đầu con nữa! Cố gắng lên! Ta tin con sẽ làm được!
- CON KHÔNG THỂ! CON KHÔNG THỂ! AI ĐÓ GIÚP CON VỚI! CON KHÔNG THỂ!
- Giết ta đi. Lão nói cái chết không đáng sợ cơ mà. Vậy thì giết ta đi. Giết ta cùng thằng nhóc này luôn!
Một giọng nói khác vang lên, tuy thốt ra từ miệng Harry, nhưng âm vực trầm và ngạo mạn hơn hẳn. Chẳng suy nghĩ gì cả, tôi ù chạy tới chỗ cậu, ôm chặt lấy cậu, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, mặc cho cậu gào thét bên tai, nhẹ nhàng bảo:
- Mở mắt ra đi Harry! Tớ ở đây, tớ đã ở đây với cậu rồi! Đừng lo nữa, vì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!
Lách tách... Lách tách... Từng giọt nước mắt nóng hồi rơi xuống vai tôi trong cơn điên loạn của Harry.
- KHÔNG!! ĐỪNG MÀ! GIÚP TỚ! GIÚP TỚ! CHO TỚ CHẾT ĐI! CHO TỚ CHẾT!
Bàn tay Harry bấu chặt vào vai tôi, vừa cào rách chỗ áo đó vừa gào thét không ngừng, khiến tôi có cảm tưởng đôi vai này đã ri rỉ máu tươi. Mặc dù vậy, tôi vẫn cười và vỗ về cậu.
- Đừng nói điều dại dột như vậy, Harry! Tớ cần cậu. Bạn bè cần cậu. Cụ Dumbledore cần cậu. Và tất cả mọi người cũng cần cậu! Kiên cường lên Harry, tớ luôn sát cánh bên cậu mà. Từ giờ trở đi, tớ thề sẽ không bao giờ nói dối nữa đâu.
Harry gào lên thất thanh. Bàn tay cậu càng bấu chặt vào da thịt tôi hơn. Có lẽ tôi đã bị cào cho chảy máu rồi, nhưng nhiêu đây nhằm nhò gì so với sự đau đớn mà Harry đang chịu đựng? Tiếng gào của cậu như là tiếng gào của căn phòng, nghe như những người dân nô lệ chịu cảnh tra tấn thấu đến tận xương tủy đang khóc la...
Vật lộn một hồi lâu, cuộc đấu tranh cuối cùng cũng chấm dứt. Một bóng dáng đen xì thoát ra khỏi người Harry. Có thể là vì cậu đã thắng, hoặc cũng có thể vì một lí do nào đó khác. Buông Harry ra, tôi ngắm nhìn cậu như lần đầu tiên cũng như lần cuối được nhìn cậu, đôi tay mò mẫm xem xét từng đường nét trên gương mặt cậu, cười đến rơi cả nước mắt.
- Mừng cậu trở về, Harry. Tớ biết cậu sẽ làm được mà.
Harry ngó bàn tay vấy máu dính vài sợi vải đen trắng, có vẻ vẫn chưa hoàn hồn. Thình lình, cái giọng nói trầm trầm vang lên, như muốn giết chết con người ta.
- Daisy... Williams...
Những nhân viên của Bộ Pháp thuật bỗng nhiên từ bốn phía xuất hiện với gương mặt ngỡ ngàng. Họ nhìn cái thảm cảnh xung quanh, chưa hết ngạc nhiên thì lại kinh hoảng trước Voldemort. Tôi ngẩng mặt lên nhìn vị chúa tể. Đôi mắt kia trừng trừng nhìn tôi khiến tôi dựng cả tóc gáy. Khẽ nhếch miệng lên một chút, vị chúa tể nói, trong giọng có gì đó tức giận:
- Ngươi là... Daisy Williams?
Tôi im lặng, không phủ nhận hay xác nhận gì cả, mà tại sao thì tôi vẫn không biết.
- Ngươi lừa ta, Daisy Williams...
Lắc đầu, tôi vẫy đũa phép, tháo bỏ lớp ngụy trang, giọng chắc chắn:
- Không. Tôi không lừa ông.
- Vậy thử nói xem, tại sao ngươi lại cải trang thành một người khác?
- Ngay cả chính tôi... cũng không rõ nữa... - Tôi đáp lại, nặng nhọc.
- Chỉ vì một thằng nhóc Potter miệng còn hôi sữa, ngươi lại dám phản bội ta?
Nghe vậy, tôi nhìn thẳng vào Voldemort, quát:
- Này! Harry không phải là 1 thằng nhóc miệng còn hôi sữa, và tôi cũng không hề phục tùng ông!
Voldemort nhìn tôi, không nói gì. Đột nhiên, Harry vùng dậy, chĩa đũa phép vào thẳng vào mặt vị chúa tể mà hét to:
- Expeliarmus!
Nhưng trước khi câu thần chú chạm được vào người Voldemort, ông ta đã búng tay một cái biến mất, và chỉ để lại 1 câu nói:
- Ta rất thất vọng về ngươi, Daisy Williams.
Mọi người bất động hồi lâu. Harry buông thõng cánh tay xuống. Cụ Dumbledore đi từ hồ nước đến chỗ cái đầu của bức tượng pháp sư bằng vàng đang nằm lăn lóc, chĩa cây đũa phép vào cái đầu tượng, lẩm bẩm:
- Cảng hóa!
Sau đó, cụ quay sang tôi, mỉm cười bảo:
- Con có thể đưa Harry về trước chứ, Daisy?
- Vâng.
Harry bỗng sực nhớ ra điều gì đó và hét lên.
- Cụ Dumbledore! Chú Sirius! Chú Sirius không có đến đây có phải không?
- Ta nghĩ là không. Dường như ai đó đã ngăn chú ấy lại.
- Xem ra Eric đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Tôi mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. Lông mày của cụ Dumbledore hơi nhướn lên. Tôi không hiểu được suy nghĩ đó của cụ, nhưng chắc chắn rằng không phải là cụ đã ngạc nhiên.
- Đêm dài đã kết thúc. Chúng ta về được rồi chứ?
Harry mỉm cười và gật nhẹ đầu. Tôi nắm tay cậu, bước tới chỗ Khóa Cảng mà cụ Dumbledore vừa tạo ra, rồi trở về văn phòng của cụ tại Hogwarts trong sự thoải mái. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy một đường êm ả màu xanh nhạt hiện ra nơi chân trời: bình minh đang ló dạng.
Haizz... Cuối cùng cái ngày tồi tệ đã trôi qua. Thế nhưng, tôi biết hậu quả từ sự việc lần này sẽ vô cùng khốc liệt.
Tuy nhiên, như mọi ngày, tôi sẽ tận hưởng ngày mới thanh bình này khi còn có thể.
Danh sách chương