Ron bỗng giơ tay ra dấu.

- Ngửi thấy mùi gì không? Một mùi hôi thối xộc thẳng vô mũi. Một cái mùi hỗn hợp của vớ cũ và nhà vệ sinh lâu ngày không chùi rửa. Và rồi chúng tôi nghe, chậm rãi nhưng nặng nề, tiếng giẫm thình thịch của những bước chân khổng lồ. Một cái gì to lớn khủng khiếp đang di chuyển về phía chúng. Chúng tôi nép vào bóng tối theo dõi cái vật đó hiện dần ra dưới ánh trăng. Thật là một cảnh tượng hãi hùng: cao gần 4 thước, da xám ngoét và dày cui, thân hình thô kệch xù xì như một tảng đá nhám với cái đầu hói nhỏ xíu nhô lên như trái dừa khô. Chân con quỷ khổng lồ này ngắn ngủn và mập ù như những gốc cây với bàn chân dẹt ra lởm chởm gai. Cái mùi phát ra từ con quỷ tởm lợm không tả được. Cánh tay dài quá cỡ của nó cầm một khúc cây, kéo lê trên sàn. Sinh động... phải, sinh động không thể tả... Dù có kỹ xảo cũng không thể tạo ra được sinh vật gớm ghiếc như thế này. Nói thật, tôi chỉ muốn ói ngay tức khắc. Thối quá...

Con quỷ khổng lồ dừng chân bên ngưỡng cửa và nhòm vào. Nó nhúc nhích vành tai, bắt cái đầu nhỏ xíu suy nghĩ một lát, rồi quyết định chậm rãi bước vô. Sự việc diễn ra nhanh hơn trong truyện. Chúng tôi không hề khóa cửa nhà vệ sinh nữ rồi lẩn đi nhưng đã nghe thấy tiếng hét của Hermione. Tôi nhanh chóng chạy vào trong đó, Harry và Ron dù không muốn cũng phải chạy theo. Hermione đang co rúm ở một góc tường, vẻ mặt như sắp chết giấc tới nơi. Con quỷ khổng lồ đang bước tới trước mặt cô bé, tay chân nó đập đổ những bồn cầu chung quanh. Tôi ra lệnh:

- Harry, cậu làm phân tâm con quỷ để Ron có thể niệm chú! Tớ sẽ chạy đến bên Hermione.

Ron có vẻ không được tự tin lắm, nhưng khi thấy ánh mắt kiên định của tôi, cả hai gật đầu làm theo. Harry vớ lấy những ống nước vụn, dùng hết sức bình sinh chọi mạnh vô tường. Con quỷ dừng lại. Nó ngúc ngoắc đầu nhìn quanh, chớp mắt một cách ngu ngốc, tìm hiểu xem tiếng động đó từ đâu phát ra. Tranh thủ lúc đó, tôi chạy tới bên Hermione kéo cô ra. Tuy nhiên, cô ấy không còn nhúc nhích được nữa mà dán sát người vào tường, miệng há hốc kinh hoàng. Harry la to:

- Ê con quái vật ngốc nghếch kia! Ta ở đây!

Nó ngập ngừng, rồi đổi hướng, đi về phía Harry, tay vung cây gậy khổng lồ. May mắn, với cơ thể nhỏ bé nhanh nhẹn, Harry đã né được cú đánh trời giáng của nó. Tức giận, nó đập cây gậy xuống lần nữa. Nằm trên mặt sàn, Harry lăn sang chỗ khác để tránh đòn. Rất may, cậu cũng đã né được lần thứ hai, nhưng cậu không dám chắc đến lần thứ ba cậu còn an toàn. Tôi cố cõng Hermione và lết qua sau lưng con quái vật. Thấy Harry gặp nguy hiểm, Ron rút cây đũa phép ra, còn chưa biết làm gì. Sao cậu lại không nghĩ ra gì vậy Ron? Là vì tôi đã thay đổi câu chuyện hay vì sao? Nhưng giờ chẳng còn thời gian nghĩ vu vơ nữa, tôt hét:

- Thật điệu và thật nhẹ!

Ron như sực nhớ ra điều gì đó. Con quỷ quay về phía tôi, nơi phát ra tiếng hét. Nó vung khúc gỗ lên cao, và giáng mạnh xuống. Cơ thể nặng trĩu không chạy đi được, và trên lưng còn Hermione nên tôi không tài nào xoay xở rút ra được cái đũa phép. Cả tôi và Hermione cứ nhìn như thôi miên vào khúc gỗ. Harry thất thần hét to:

- KHÔNGGG!!

- Wingardium Leviosa!

Khúc gỗ chày bỗng nhiên tuột khỏi tay con quỷ, bay lên cao, tuốt trên không trung, rồi quay lại, nện cật lực xuống đầu chủ nhân của chính nó, mạnh đến nỗi cả căn phòng rung động. Con quỷ xây xẩm mặt mày, từ từ đổ xuống sàn một cái rầm, nằm úp xuống, im re. Harry lồm cồm đứng dậy. Cậu run lẩy bẩy và gần như đứt hơi. Ron còn đứng chết lặng với cây đũa phép trên tay, tròn mắt nhìn kết quả cái việc cậu vừa làm. Tôi ngã khụyu xuống, súyt nữa là đoàn tụ với ông bà rồi...

Cuối cùng, chính Hermione là người lên tiếng trước:

- Nó... chết chưa?

Harry đáp:

- Chắc là chưa. Mới bị đánh xỉu thôi.

Bỗng có tiếng cửa đóng mở rầm rầm và tiếng chân người dồn dập. Chúng tôi nhìn ra ngoài. Trong lúc đánh nhau, chúng tôi đã không để ý đến tiếng ồn gây ra, nhưng tất nhiên là người trên lầu đã nghe thấy tiếng con quỷ rống và tiếng va đổ. Chỉ trong tích tắc, giáo sư McGonagall chạy ào vô phòng, theo sát bà là giáo sư Snape và Quirrell. Vừa nhìn thấy con quỷ là Quirrell liền giả bộ phát ra tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục xuống cạnh một cái bồn cầu, tay ôm lấy ngực. Thầy Snape cúi xuống xem xét con quỷ. Giáo sư McGonagall nhìn chúng tôi. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một cơn giận dữ như vậy trong mắt bà. Môi bà trắng bệch cả ra.

- Các con nghĩ ra cái trò gì vậy hả?

Giọng bà lạnh băng. Harry nhìn Ron, cậu vẫn đứng như trời trồng với cây đũa phép trong tay. Tôi không thể nào đứng lên với sức nặng và áp lực tinh thần của Hermione.

- May mà các con chưa bị nó giết chết. Tại sao không chịu ở trong phòng ngủ?

Thầy Snape nhìn Harry bằng ánh mắt dữ tợn, cậu sợ hãi nhìn xuống sàn nhà. Tôi muốn biện hộ lắm chứ, nhưng lại cúi đầu im lặng và chờ đợi. Lúc đó, một giọng nói nhỏ nhẹ thốt ra:

- Thưa cô McGonagall, làm ơn đừng phạt họ. Họ chỉ đi tìm con thôi.

Hermione đứng dậy, và tôi cũng đứng dậy theo, tuy có hơi bủn rủn chân tay. Tốt lắm!

- Con đi tìm quỷ khổng lồ... vì... con tưởng mình con có thể đương đầu được với nó... cô cũng biết mà... con đã đọc hết các sách về quỷ...

Ron làm rơi cả cây đũa phép. Hermione mà dám nói dối trắng trợn với chính giáo viên chủ nhiệm sao?

- Nếu mấy cậu ấy không tìm thấy con thì con đã chết rồi. Harry làm phân tâm con quỷ, còn Ron thì nện con quỷ bằng chính khúc cây của nó, phải nói là cậu ấy thực hiện câu thần chú rất chính xác. Đặc biệt là Daisy, cậu ấy đưa con ra khỏi nơi nguy hiểm, ngay cả khi tụi con súyt chết thì cậu ấy cũng không buông con ra để chạy trốn. Mấy cậu ấy không kịp chạy đi kêu cứu ai cả. Lúc mấy cậu ấy chạy tới là lúc con quỷ sắp giết con.

Harry và Ron cố làm ra vẻ đã biết chuyện này rồi và chẳng có gì mới cả để có thể diễn cùng Hermione.

- Thôi được, trong trường hợp này... - Giáo sư McGonagall chăm chú nhìn chúng tôi. - Hermione, con bé ngu ngốc, sao con có thể nghĩ là một mình con đối đầu nổi với một con quỷ to như trái núi hả?

Hermione cúi gằm. Harry không thốt được lời nào cả. Cô là một trong những học sinh ngoan nhất trường, vậy mà bây giờ lại cố tình nói dối để cứu tôi, Harry và Ron. Chuyện này cũng quái dị ngang ngửa với chuyện giáo sư Snape vô lớp mà phát kẹo cho học trò vậy. Nhưng trước khi giáo sư McGonagall đưa ra quyết định, tôi hít một hơi sâu, bước lên trước và nói:

- Đủ rồi nhỉ?

Mọi người nhìn tôi khó hiểu. Tôi vẫn cười.

- Thật ra Harry, Ron và Hermione đã cãi vã đôi chút nên Hermione tự nhốt mình trong phòng vệ sinh nữ trong bữa ăn tối. Đương nhiên, cũng chính vì thế mà cậu ấy không biết chuyện quỷ khổng lồ xổng ngục đâu ạ. Lỗi là của con khi không báo với các giáo sư điều đó mà lôi Harry và Ron theo cùng.

Cả ba người kia bàng hoàng nhìn tôi.

- Ý con là Hermione nói dối?

- Nói dối 1 phần, thưa giáo sư. Cậu ấy muốn chịu phạt một mình vì vừa nãy tụi con đã cứu cậu ấy. Cậu ấy cố tình kể cho cô chuyện tụi con đã xử lý con quái vật đó ra sao để cô không trách phạt tụi con. Theo con, lo lắng cho bạn bè không hề sai. Tụi con chỉ có ý định đưa cậu ấy đến nơi an toàn chứ không muốn đối đầu với con quái vật. Theo nội quy thì điều đó không đúng, nhưng theo mặt khác, nó lại đúng, phải không cô?

Giáo sư McGonagall trầm ngâm. Thầy Snape cũng chẳng nói gì.

- Nếu có trách, xin mọi người chỉ trách con chưa suy nghĩ thấu đáo.

- Thôi được rồi. - Giáo sư McGonagall thở dài. - Theo lời của con, Daisy Williams, Gryffindor sẽ được cộng thêm 15đ. Riêng con, mỗi tối tới phòng ta cấm túc một tháng, có nghe chưa?

- Con hiểu rồi thưa giáo sư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện