Harry không nói gì thêm. Cậu lặng người suy nghĩ một lúc, đôi mắt đăm đăm nhìn Kreacher thổn thức trên sàn.
- Kreacher à.. - Harry quyết định cất tiếng. - Khi nào cảm thấy ổn thì.. ơ.. làm ơn ngồi dậy.
Con gia tinh nấc nghẹn hết mấy phút rồi mới nín khóc được. Sau đó, Kreacher tự lôi mình dậy trong tư thế ngồi, dụi mắt bằng mấy khớp ngón tay như 1 đứa con nít.
- Kreacher, thật ra thì tôi có một chuyện muốn nhờ..
Harry liếc nhìn tôi cầu xin sự giúp đỡ, nhưng thay vì đồng ý, tôi lại chậm rãi lắc đầu. Mione mỉm cười khuyến khích. Sự thay đổi trong giọng nói của Harry được cô ấy hoàn toàn tán thành.
- Làm ơn, Kreacher, hãy đi tìm lão giàMundungus. Chúng ta cần tìm ra cái mặt dây chuyền, cái mặt dây chuyền của cậu chủ Regulus ấy. Chuyện này quả thực rất quan trọng, và tôi cùng bạn bè của tôi muốn giúp ông hoàn tất công việc mà cậu chủ Regulus đã khởi đầu. Chúng tôi muốn bảo đảm rằng cậu chủ Regulus đã không chết một cách vô ích.
Kreacher buông thõng nắm tay xuống và ngước lên nhìn Harry.
- Đi tìm Mundungus Fletcher ư? - Con gia tinh rên rỉ.
- Và đưa lão về đây, về Quảng trường Grimmauld.
Khi Kreacher đứng lên, Harry tháo cái túi bùa được bác Hagrid tặng ra khỏi cổ, lấy cái Trường Sinh Linh Giá giả và ấn nó vào tay con gia tinh.
- Tôi muốn ông giữ cái này. Nó vốn là của cậu chủ Regulus, và tôi chắc cậu chủ Regulus cũng sẽ muốn ông giữ nó như một kỷ vật của lòng biết ơn về những gì ông đã.. ờm, cống hiến.
Vừa ngó thấy cái mặt dây chuyền trên tay Harry, Kreacher đã rú lên một tiếng đầy sửng sốt và đau thương, rồi bất thình lình lăn đùng ra đất mà xỉu. Gần nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi mới dỗ yên được Kreacher. Con gia tinh già có vẻ xúc động quá mức vì được tặng một vật có thể coi là gia bảo của anh Regulus để làm của riêng nên đầu gối nó nhũn cả ra và chẳng thể nào đứng đàng hoàng được. Cuối cùng, khi đã có thể chập chững đi vài bước, cả đám cùng theo Kreacher tới cái tủ chén giang sơn của nó, nhìn nó nhét kỹ cái mặt dây chuyền vô đống mền dơ hầy, và cam đoan với nó sẽ coi việc bảo vệ cái mặt dây chuyền đó là ưu tiên số 1 khi nó đi vắng. Khi ấy, Kreacher bèn cúi rạp mình hai cái trước Harry và Ron, và thậm chí còn làm một động tác cà giựt mắc cười về phía Mione. Động tác đó rất có thể là một nỗ lực giơ tay chào trân trọng, trước khi nó Độn thổ trong một tiếng nổ tạch thiệt to.
* * *
Tôi thả người xuống ghế sofa, đấm đấm cái vai đã mỏi nhừ. Dạo này sức khỏe tôi yếu lắm, lại còn chưa thoát khỏi Dấu hiệu nên mọi việc khá là khó khăn. Lấy ra từ trong túi áo một lọ thuốc đặc sệt giống như keo, tôi nhăn mặt hớp hết chúng. Quả là khó uống.
- Đó là thuốc gì vậy? Tớ chưa nhìn thấy nó bao giờ.
Mione lại bắt đầu tò mò, hơi chồm tới từ ghế đối diện. Huơ huơ cái lọ thuốc trong tay, tôi bật cười.
- À.. Cái này hả? Tớ cũng chưa biết gọi nó thế nào nữa.
- Là sao? Cậu không biết nó là gì nhưng vẫn uống? - Eric đặc chế cho tớ và cậu ấy. Cậu biết tớ yếu thế nào rồi đó.
Trầm tư một lúc, Mione lại cất lời:
- Tớ vẫn chưa thể hiểu nổi. Cậu và Eric rất giỏi thể thao, luôn biết cách tự chăm sóc bản thân, à, nếu không kể đến cái sự lười biếng của cậu, và cũng đủ thông minh để biết cân đối mọi thứ. Phù thủy không mắc bệnh của Muggle. Cả 2 cậu cũng không có dấu hiệu của bệnh phù thủy từng được biết đến, cũng như thử một lần tới bệnh viện Thánh Mungo..
- Phải nói làm sao nhỉ? Tụi tớ là trường hợp đặc biệt. Gọi là "bệnh" thì cũng không đúng cho lắm. Xin lỗi cậu vì không thể nói thêm, Mione. Đó là một bí mật mà cậu không nên biết thì tốt hơn.
- Nhưng.. Nhưng.. Nhưng chúng ta là bạn bè mà!
- Tớ biết. - Tôi đưa ngón tay ra chạm khẽ vào đôi môi mềm mại của Mione, gắng nặn ra một nụ cười. - Tuy nhiên, cũng chính vì thế, tớ càng không thể nói.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tồi tệ lắm hay sao? Chẳng thể nói dù chỉ một lời?
Ron buồn bã nhìn tôi. Chậm rãi lắc đầu, tôi lại chuyển hướng sang Harry.
- Giờ cậu đã hiểu chưa? Cậu chấp nhận là tớ đúng chứ?
Đảo mắt nhìn quanh, Harry tự dưng thở dài thườn thượt.
- Ờ, được rồi. Chú Regulus là người tốt, nhưng chú ấy là 1 Tử thần thực tử..
- Ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai, Harry à. Phải nói chú Sirius không bao giờ theo khuôn khổ. Tớ không có chê bai gì đâu nha, vì điều đó đã tạo ra cho chú cá tính riêng. Trái ngược lại, Regulus lại biết quan tâm đến gia đình, luôn biết nghe lời cha mẹ, từ đó đã hình thành suy nghĩ tôn thờ dòng thuần huyết trong anh. Mà cậu biết cái sự ranh ma của Tom rồi đó, như thế thì anh ấy sùng bái Tom là chuyện thường tình thôi. Tớ tự hỏi, nếu không có một sự dũng cảm và một lòng nhân đạo thì anh ấy có bất chấp đến thế không. Cậu biết mà Harry, hoàn cảnh có ảnh hưởng khá lớn đối với nhân cách 1 con người.
- C-Cái này.. - Harry lưỡng lự, dường như đang đấu tranh tư tưởng. - Nhưng dù sao chú ấy cũng nhỏ hơn chú Sirius vài tuổi thôi, tại sao cậu lại gọi chú ấy là anh chứ?
Tôi nghệch mặt ra một lúc rồi phì cười.
- Ahaha.. Hóa ra cậu khó chịu vì điều đó hả? Sao không nói sớm? Chỉ là tớ cảm thấy anh ấy có cảnh ngộ hơi giống tớ và cảm thấy anh ấy vì những hành động kia nên tớ gọi thế thôi. Mà tại sao cậu lại khó chịu ấy nhỉ?
- Cậu hỏi chơi hay sao vậy? Cậu biết chúng ta là.. ờm, cứ cho là họ hàng đi..
- CÁI GÌ? - 2 người kia lập tức đồng thanh hét lên, tay run run chỉ lần lượt vào tôi và Harry. - Cơ mà các cậu bảo là.. bảo là..
- Mới biết hồi năm thứ năm thôi, quên nói cho 2 cậu nghe. - Tôi gãi gãi đầu, cười ngượng.
- Thôi được rồi. Kreacher đã đi tìm lão già Mundungus, đến lúc mỗi người chúng ta có chút thời gian riêng tư rồi.
Đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi mỉm cười, đồng loạt nhất trí với ý kiến của Ron.
* * *
Kreacher có thể thoát được 1 cái hồ đầy âm binh nên Harry tin chắc việc bắt lão Mundungus chỉ tốn vài tiếng đồng hồ là cùng. Cậu lê la khắp nhà suốt cả buổi sáng trong một trạng thái mong ngóng căng thẳng. Trong khi đó, tôi vào bếp cùng Mione. Eric đã bắt tôi học nấu một vài món đơn giản. Tôi mong mình sẽ làm tốt. Vả lại, có Mione ở bên, tôi cảm thấy tự tin hơn nhiều. Có gì cô ấy sẽ chỉ dạy tôi thêm.
Phụ lòng mong đợi của Harry, Kreacher không trở về trong buổi sáng hôm đó, thậm chí đến chiều cũng không về luôn. Khi trời tối, Harry cảm thấy nản lòng và lo lắng. Vì vậy, tôi ngồi xuống bên cạnh động viên cậu. Thoát chết là một chuyện, nhưng tìm người lại là một chuyện khác. Trên đời này có biết bao nhiêu người, rộng lớn đến thế nào hả? Đó là chưa kể tới chút tài trốn chui trốn lủi của lão ta nữa. Hơi bị khó đấy, nhưng tôi biết Kreacher sẽ làm được.
Ngày hôm sau và hôm sau nữa, Kreacher vẫn chưa trở về. Tuy nhiên, ở quảng trường bên ngoài tòa nhà số 12 lại xuất hiện 2 kẻ mặc áo choàng. Chúng ở lì chỗ đó đến tối, chăm chăm nhìn về phía ngôi nhà mà chúng không thể nhìn thấy. Ồ, dĩ nhiên là bọn Tử thần thực tử. Chúng đang lăm le chờ đợi thời cơ tóm cổ chúng tôi khi ra khỏi nhà. Cơ mà chúng tôi nào có dại? Trừ khi có việc quan trọng nhất định phải đi, không thì chắc chắn chúng tôi sẽ không chui đầu vào rọ.
Thành thật mà nói, sự hiện diện của bọn Tử thần thực tử ở bên ngoài càng làm tăng thêm tình trạng bất ổn bên trong ngôi nhà số 12. Kể từ lúc có tin nhắn do Thần Hộ mệnh của ông Weasley đem tới, chúng tôi không nghe thêm được tin nào từ bất cứ ai ở ngoài quảng trường Grimmauld. Sự căng thẳng vì thế mà bắt đầu lộ ra. Bồn chồn và cáu kỉnh, Ron đã phát sinh ra một thói quen phiền nhiễu là vọc cái Tắt sáng trong túi. Chuyện này đặc biệt chọc Mione tức điên lên, và cô ấy đành giết thì giờ trong khi chờ đợi Kreacher bằng cách nghiên cứu cuốn sách "Những Chuyện Kể của Beedle Người Hát Rong" và đương nhiên không hề tán thưởng được cái cách đèn cứ chớp tắt chớp sáng bất thình lình như vậy. Riêng tôi, mỗi tối lại chui vào trong chăn và liên lạc với Draco bằng mặt dây chuyền. Cậu ta giờ đang ở Hogwarts. Thầy Snape lên làm hiệu trưởng. Tử thần thực tử đã tràn vào trường. Ở đó, chúng liên tục gieo rắc nỗi hoảng sợ và làm vấy bẩn tâm hồn các học viên. Bế Quan Bí Thuật của Draco đã thành công, trót lọt qua được sự nghi ngờ của phe hắc ám, một phần cũng nhờ công thầy Snape. Hiện cậu ta đang đóng giả thành cái "tôi" trước kia nên nhiều thành viên UA loại cậu ta luôn. Thế cũng tốt, điều đó sẽ làm cho Draco thực hiện nhiệm vụ của mình tốt hơn. Mong cậu ta không quá tay, nhưng cũng đừng quá mềm lòng.
- Kreacher à.. - Harry quyết định cất tiếng. - Khi nào cảm thấy ổn thì.. ơ.. làm ơn ngồi dậy.
Con gia tinh nấc nghẹn hết mấy phút rồi mới nín khóc được. Sau đó, Kreacher tự lôi mình dậy trong tư thế ngồi, dụi mắt bằng mấy khớp ngón tay như 1 đứa con nít.
- Kreacher, thật ra thì tôi có một chuyện muốn nhờ..
Harry liếc nhìn tôi cầu xin sự giúp đỡ, nhưng thay vì đồng ý, tôi lại chậm rãi lắc đầu. Mione mỉm cười khuyến khích. Sự thay đổi trong giọng nói của Harry được cô ấy hoàn toàn tán thành.
- Làm ơn, Kreacher, hãy đi tìm lão giàMundungus. Chúng ta cần tìm ra cái mặt dây chuyền, cái mặt dây chuyền của cậu chủ Regulus ấy. Chuyện này quả thực rất quan trọng, và tôi cùng bạn bè của tôi muốn giúp ông hoàn tất công việc mà cậu chủ Regulus đã khởi đầu. Chúng tôi muốn bảo đảm rằng cậu chủ Regulus đã không chết một cách vô ích.
Kreacher buông thõng nắm tay xuống và ngước lên nhìn Harry.
- Đi tìm Mundungus Fletcher ư? - Con gia tinh rên rỉ.
- Và đưa lão về đây, về Quảng trường Grimmauld.
Khi Kreacher đứng lên, Harry tháo cái túi bùa được bác Hagrid tặng ra khỏi cổ, lấy cái Trường Sinh Linh Giá giả và ấn nó vào tay con gia tinh.
- Tôi muốn ông giữ cái này. Nó vốn là của cậu chủ Regulus, và tôi chắc cậu chủ Regulus cũng sẽ muốn ông giữ nó như một kỷ vật của lòng biết ơn về những gì ông đã.. ờm, cống hiến.
Vừa ngó thấy cái mặt dây chuyền trên tay Harry, Kreacher đã rú lên một tiếng đầy sửng sốt và đau thương, rồi bất thình lình lăn đùng ra đất mà xỉu. Gần nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi mới dỗ yên được Kreacher. Con gia tinh già có vẻ xúc động quá mức vì được tặng một vật có thể coi là gia bảo của anh Regulus để làm của riêng nên đầu gối nó nhũn cả ra và chẳng thể nào đứng đàng hoàng được. Cuối cùng, khi đã có thể chập chững đi vài bước, cả đám cùng theo Kreacher tới cái tủ chén giang sơn của nó, nhìn nó nhét kỹ cái mặt dây chuyền vô đống mền dơ hầy, và cam đoan với nó sẽ coi việc bảo vệ cái mặt dây chuyền đó là ưu tiên số 1 khi nó đi vắng. Khi ấy, Kreacher bèn cúi rạp mình hai cái trước Harry và Ron, và thậm chí còn làm một động tác cà giựt mắc cười về phía Mione. Động tác đó rất có thể là một nỗ lực giơ tay chào trân trọng, trước khi nó Độn thổ trong một tiếng nổ tạch thiệt to.
* * *
Tôi thả người xuống ghế sofa, đấm đấm cái vai đã mỏi nhừ. Dạo này sức khỏe tôi yếu lắm, lại còn chưa thoát khỏi Dấu hiệu nên mọi việc khá là khó khăn. Lấy ra từ trong túi áo một lọ thuốc đặc sệt giống như keo, tôi nhăn mặt hớp hết chúng. Quả là khó uống.
- Đó là thuốc gì vậy? Tớ chưa nhìn thấy nó bao giờ.
Mione lại bắt đầu tò mò, hơi chồm tới từ ghế đối diện. Huơ huơ cái lọ thuốc trong tay, tôi bật cười.
- À.. Cái này hả? Tớ cũng chưa biết gọi nó thế nào nữa.
- Là sao? Cậu không biết nó là gì nhưng vẫn uống? - Eric đặc chế cho tớ và cậu ấy. Cậu biết tớ yếu thế nào rồi đó.
Trầm tư một lúc, Mione lại cất lời:
- Tớ vẫn chưa thể hiểu nổi. Cậu và Eric rất giỏi thể thao, luôn biết cách tự chăm sóc bản thân, à, nếu không kể đến cái sự lười biếng của cậu, và cũng đủ thông minh để biết cân đối mọi thứ. Phù thủy không mắc bệnh của Muggle. Cả 2 cậu cũng không có dấu hiệu của bệnh phù thủy từng được biết đến, cũng như thử một lần tới bệnh viện Thánh Mungo..
- Phải nói làm sao nhỉ? Tụi tớ là trường hợp đặc biệt. Gọi là "bệnh" thì cũng không đúng cho lắm. Xin lỗi cậu vì không thể nói thêm, Mione. Đó là một bí mật mà cậu không nên biết thì tốt hơn.
- Nhưng.. Nhưng.. Nhưng chúng ta là bạn bè mà!
- Tớ biết. - Tôi đưa ngón tay ra chạm khẽ vào đôi môi mềm mại của Mione, gắng nặn ra một nụ cười. - Tuy nhiên, cũng chính vì thế, tớ càng không thể nói.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tồi tệ lắm hay sao? Chẳng thể nói dù chỉ một lời?
Ron buồn bã nhìn tôi. Chậm rãi lắc đầu, tôi lại chuyển hướng sang Harry.
- Giờ cậu đã hiểu chưa? Cậu chấp nhận là tớ đúng chứ?
Đảo mắt nhìn quanh, Harry tự dưng thở dài thườn thượt.
- Ờ, được rồi. Chú Regulus là người tốt, nhưng chú ấy là 1 Tử thần thực tử..
- Ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai, Harry à. Phải nói chú Sirius không bao giờ theo khuôn khổ. Tớ không có chê bai gì đâu nha, vì điều đó đã tạo ra cho chú cá tính riêng. Trái ngược lại, Regulus lại biết quan tâm đến gia đình, luôn biết nghe lời cha mẹ, từ đó đã hình thành suy nghĩ tôn thờ dòng thuần huyết trong anh. Mà cậu biết cái sự ranh ma của Tom rồi đó, như thế thì anh ấy sùng bái Tom là chuyện thường tình thôi. Tớ tự hỏi, nếu không có một sự dũng cảm và một lòng nhân đạo thì anh ấy có bất chấp đến thế không. Cậu biết mà Harry, hoàn cảnh có ảnh hưởng khá lớn đối với nhân cách 1 con người.
- C-Cái này.. - Harry lưỡng lự, dường như đang đấu tranh tư tưởng. - Nhưng dù sao chú ấy cũng nhỏ hơn chú Sirius vài tuổi thôi, tại sao cậu lại gọi chú ấy là anh chứ?
Tôi nghệch mặt ra một lúc rồi phì cười.
- Ahaha.. Hóa ra cậu khó chịu vì điều đó hả? Sao không nói sớm? Chỉ là tớ cảm thấy anh ấy có cảnh ngộ hơi giống tớ và cảm thấy anh ấy vì những hành động kia nên tớ gọi thế thôi. Mà tại sao cậu lại khó chịu ấy nhỉ?
- Cậu hỏi chơi hay sao vậy? Cậu biết chúng ta là.. ờm, cứ cho là họ hàng đi..
- CÁI GÌ? - 2 người kia lập tức đồng thanh hét lên, tay run run chỉ lần lượt vào tôi và Harry. - Cơ mà các cậu bảo là.. bảo là..
- Mới biết hồi năm thứ năm thôi, quên nói cho 2 cậu nghe. - Tôi gãi gãi đầu, cười ngượng.
- Thôi được rồi. Kreacher đã đi tìm lão già Mundungus, đến lúc mỗi người chúng ta có chút thời gian riêng tư rồi.
Đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi mỉm cười, đồng loạt nhất trí với ý kiến của Ron.
* * *
Kreacher có thể thoát được 1 cái hồ đầy âm binh nên Harry tin chắc việc bắt lão Mundungus chỉ tốn vài tiếng đồng hồ là cùng. Cậu lê la khắp nhà suốt cả buổi sáng trong một trạng thái mong ngóng căng thẳng. Trong khi đó, tôi vào bếp cùng Mione. Eric đã bắt tôi học nấu một vài món đơn giản. Tôi mong mình sẽ làm tốt. Vả lại, có Mione ở bên, tôi cảm thấy tự tin hơn nhiều. Có gì cô ấy sẽ chỉ dạy tôi thêm.
Phụ lòng mong đợi của Harry, Kreacher không trở về trong buổi sáng hôm đó, thậm chí đến chiều cũng không về luôn. Khi trời tối, Harry cảm thấy nản lòng và lo lắng. Vì vậy, tôi ngồi xuống bên cạnh động viên cậu. Thoát chết là một chuyện, nhưng tìm người lại là một chuyện khác. Trên đời này có biết bao nhiêu người, rộng lớn đến thế nào hả? Đó là chưa kể tới chút tài trốn chui trốn lủi của lão ta nữa. Hơi bị khó đấy, nhưng tôi biết Kreacher sẽ làm được.
Ngày hôm sau và hôm sau nữa, Kreacher vẫn chưa trở về. Tuy nhiên, ở quảng trường bên ngoài tòa nhà số 12 lại xuất hiện 2 kẻ mặc áo choàng. Chúng ở lì chỗ đó đến tối, chăm chăm nhìn về phía ngôi nhà mà chúng không thể nhìn thấy. Ồ, dĩ nhiên là bọn Tử thần thực tử. Chúng đang lăm le chờ đợi thời cơ tóm cổ chúng tôi khi ra khỏi nhà. Cơ mà chúng tôi nào có dại? Trừ khi có việc quan trọng nhất định phải đi, không thì chắc chắn chúng tôi sẽ không chui đầu vào rọ.
Thành thật mà nói, sự hiện diện của bọn Tử thần thực tử ở bên ngoài càng làm tăng thêm tình trạng bất ổn bên trong ngôi nhà số 12. Kể từ lúc có tin nhắn do Thần Hộ mệnh của ông Weasley đem tới, chúng tôi không nghe thêm được tin nào từ bất cứ ai ở ngoài quảng trường Grimmauld. Sự căng thẳng vì thế mà bắt đầu lộ ra. Bồn chồn và cáu kỉnh, Ron đã phát sinh ra một thói quen phiền nhiễu là vọc cái Tắt sáng trong túi. Chuyện này đặc biệt chọc Mione tức điên lên, và cô ấy đành giết thì giờ trong khi chờ đợi Kreacher bằng cách nghiên cứu cuốn sách "Những Chuyện Kể của Beedle Người Hát Rong" và đương nhiên không hề tán thưởng được cái cách đèn cứ chớp tắt chớp sáng bất thình lình như vậy. Riêng tôi, mỗi tối lại chui vào trong chăn và liên lạc với Draco bằng mặt dây chuyền. Cậu ta giờ đang ở Hogwarts. Thầy Snape lên làm hiệu trưởng. Tử thần thực tử đã tràn vào trường. Ở đó, chúng liên tục gieo rắc nỗi hoảng sợ và làm vấy bẩn tâm hồn các học viên. Bế Quan Bí Thuật của Draco đã thành công, trót lọt qua được sự nghi ngờ của phe hắc ám, một phần cũng nhờ công thầy Snape. Hiện cậu ta đang đóng giả thành cái "tôi" trước kia nên nhiều thành viên UA loại cậu ta luôn. Thế cũng tốt, điều đó sẽ làm cho Draco thực hiện nhiệm vụ của mình tốt hơn. Mong cậu ta không quá tay, nhưng cũng đừng quá mềm lòng.
Danh sách chương