Ron đột ngột lên tiếng:

- Nhưng mà chắc chắn mọi người phải biết chuyện gì đang xảy ra chớ!

- Cuộc đảo chính đã diễn ra trong êm thấm và hầu như yên lặng..

Thầy Lupin nâng ly bia bơ lên nhâm nhi, nhìn chúng tôi qua cái thành thủy tinh và nói tiếp:

- Chúng giải thích tất cả mọi chuyện rằng ông Scrimgeour từ chức, nên ôngPius Thicknesse, kẻ đã bị ếm lời nguyền Độc đoán, sẽ lên thay.

- Vậy sao Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không tuyên bố hắn là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật luôn cho rồi? Bật cười với câu hỏi của Ron, thầy đáp lại:

- Hắn không cần làm vậy, Ron à. Hắn là Bộ trưởng thực quyền, nhưng mắc gì hắn phải ngồi sau cái bàn giấy ở Bộ chứ? Bù nhìn của hắn, Thicknesse, sẽ lo công việc mỗi ngày, để hắn có thể rảnh tay bành trướng quyền lực của hắn rộng ra ngoài Bộ.

Thầy Lupin với tay đến chai bia bơ và rót thêm cho mình một ly nữa.

- Đương nhiên là nhiều người suy luận được việc gì đã và đang xảy ra. Trong mấy ngày qua đã có những sự thay đổi đột ngột trong chính sách của Bộ, và nhiều người đang xì xầm rằng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ắt đứng sau chuyện đó. Nhưng, vấn đề cũng nằm ở đấy: Họ xì xầm. Họ không dám tin cậy lẫn nhau, không biết ai để mà tin. Họ không dám nói ra, sợ rằng nghi ngờ của họ mà đúng thì gia đình họ sẽ trở thành mục tiêu bị tấn công. Đúng, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang thi hành 1 âm mưu khôn khéo. Tự phong chức cho hắn có thể khơi dậy sự chống đối công khai. Giữ nguyên tình trạng ngụy trang tạo ra sự mập mờ, bất ổn và sợ hãi.

- Dù không muốn nhưng con phải thừa nhận rằng y đúng là có đầu óc. Một nước cờ cao tay. Lật lại những gì tăm tối được lưu lại trên sơ yếu lí lịch không rõ ràng của con để chống lại con, và vu khống rằng Harry chính là nguyên do tạo ra cái chết của cụ Dumbledore. 2 tụi con hiện đang là biểu tượng và ngọn cờ chiêu tập nhiều sự chống đối lại y, nếu không tính đến tổ chức hùng hậu được nhiều người biết đến của Roy Asher. Bằng cách đấy, y không chỉ truy nã được tụi con, mà còn gieo rắc nỗi hoang mang và sợ hãi vào những người có thể bảo vệ tụi con.

- Phải, Roy Asher, 1 người trẻ tuổi. Chúng ta chưa bao giờ được gặp mặt anh ta, con người tài hoa ấy, người đã có thể vừa bí mật mà lại vừa thẳng thừng tuyên bố tổ chức của anh ta. Thành thật mà nói, tổ chức này hoạt động cực kì lặng lẽ, và không ai có thể biết mặt các thành viên còn lại ngoài chính anh ta. Điều này làm chúng ta nhớ đến cách làm việc của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy nhỉ?

Khóe miệng của tôi khẽ cong lên một nụ cười đầy hàm ý.

- Tổ chức đó hoạt động trong bóng tối. Người ngoài không tài nào biết được cách gia nhập tổ chức và tất nhiên cũng chẳng thể nào hay về địa điểm và thời gian hoạt động của tổ chức ấy. Nghe nói là thay đổi thường xuyên, thầy cũng không rõ nữa. Hội đã cố bí mật rao tin rằng muốn hợp tác, nhưng lại chẳng nhận được sự hồi âm nào cả.

- Nếu như vậy thì tụi con biết có 1 người có khả năng liên lạc với chú ấy! Kho vàng của Daisy luôn đều đặn được chú ấy gửi tiền vào!

- Những lời Mione nói có phải là thật không? - Thầy Lupin đặt ly bia đã cạn xuống, nhăn mặt. - Tại sao vậy?

- Con cũng không biết gì hết. - Tôi nhún vai, nói dối một cách trắng trợn. - Có vẻ đó là người quen của con, và người đó không muốn làm liên lụy đến con nên không nói gì cho con biết. Nếu anh Bill không làm việc ở ngân hàng Gringotts thì chuyện này cũng không lộ ra được.

- Vậy sao? - Thầy Lupin nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi mới quay sang Mione. - Ta nghĩ con nên biết, Mione. Bộ đã phát động công cuộc bài trừ phù thủy Muggle. Hiện nay, họ đang phải đối mặt với chuyện buộc đăng kí và bị tra khảo, với lí do là để "hiểu biết hơn cách thức họ nắm giữ pháp thuật". Con biết trên báo ghi gì không? "Nghiên cứu gần đây do Sở Bí mật thực hiện cho thấy pháp thuật chỉ có thể truyền từ cá nhân này sang cá nhân khác khi phù thủy sinh sản. Vì vậy, một khi không chứng minh được dòng dõi phù thủy, kẻ-gọi-là phù thủy gốc Muggle rất có thể đã có được quyền năng pháp thuật bằng cách trộm cắp hay cưỡng đoạt."

Mione bụm miệng lại rên rỉ. Đôi mắt cô ấy trông chỉ cần một tác động nhỏ nữa thôi là sẽ ngấn đầy nước mắt.

- Rác rưởi!

Tôi lẩm bẩm, khó chịu hất văng mấy ly rỗng trên bàn. Chúng rơi xuống, kêu loảng xoảng, tan tành thành từng mảnh vỡ. Khoanh tay lại trước ngực, tôi ngồi im, mặt nhăn nhó, không buồn dọn dẹp cái đống thủy tinh vỡ vụn đó.

- Ngu ngốc quá chừng! - Ron làu bàu. - Con thật sự không hiểu tại sao người ta lại có thể tán thành chuyện này được. Chỉ vì đó là bộ luật của Bộ sao? Ha! Nực cười quá đi mất! Xin lỗi nếu có sao chép câu nói của cậu nha Daisy, nhưng làm sao người ta có thể "trộm cắp" được pháp thuật chứ? Được như vậy thì không còn á phù thủy nữa rồi!

- Hogwarts giờ đây cũng không còn là Hogwarts nữa.. - Tôi thở dài. - Phù thủy nước Anh bị bắt buộc theo học ở Hogwarts. Không, không một trường hợp nào có thể tự học ở nhà hay du học nước ngoài. Bằng việc cưỡng bức này, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ giám sát toàn bộ dân phù thủy ngay từ khi họ còn nhỏ, và cũng là cách y dùng để lọc bỏ những phù thủy gốc Muggle.

- Thiệt là.. Thiệt là.. - Harry lắp bắp, đang cố hết sức tìm kiếm từ ngữ nào đó có thể diễn tả hết sự kinh khủng và tởm lợm trong đầu cậu.

- Thầy biết, thầy biết. - Sau một chút ngập ngừng, thầy Lupin lại nói. - Thầy thông cảm khi con không thể thừa nhận việc này, Harry à, nhưng Hội đang có ấn tượng là cụ Dumbledore đã trao cho tụi con 1 sứ mệnh trước khi ra đi.

- Dạ phải. Tụi con có việc phải tự mình làm, bí mật.

- Nhưng liệu thầy có thể biết gì thêm không? Thầy rất vui lòng khi góp sức mình vào cái sứ mệnh ấy.

Tôi nhìn vào gương mặt sớm hằn nếp nhăn lồng trong mái tóc dày những chớm bạc của thầy Lupin và lắc đầu. Chưa bỏ cuộc, thầy đưa mắt nhìn Harry.

- Con rất tiếc, thưa thầy, nhưng như con đã nói, con không thể tiết lộ. Nếu cụ Dumbledore đã không nói với thầy thì con nghĩ là con cũng không nói được.

- Thầy đã đoán tụi con sẽ trả lời như vậy. - Mặt thầy hiện lên một nỗi thất vọng. - Tuy nhiên, thầy vẫn mong có thể giúp tụi con bằng cách nào đó. Tụi con biết nghề nghiệp và khả năng của thầy mà. Thầy có thể đi cùng để bảo vệ tụi con mà không cần biết chính xác việc các con đang làm.

Harry lúng túng. Đây quả thực là 1 đề nghị rất hấp dẫn, nhưng không vì thế mà chúng tôi có thể chấp nhận. Mione tỏ ra ngơ ngác với câu nói đó.

- Nhưng.. còn cô Tonks?

- Cô ấy thì sao?

Thầy Lupin vẫn giữ nét mặt bình tĩnh trong khi đôi mày Mione đã nhăn lại.

- Thầy với cô ấy đã kết hôn rồi mà! Cô ấy sẽ cảm thấy thế nào nếu thầy bỏ đi cùng với tụi con?

- Tonks tuyệt đối sẽ bình an, thầy chắc chắn. Cô ấy sẽ ở nhà cùng với bố mẹ mình và nhận sự giúp đỡ của Sirius nữa.

Giọng nói thầy Lupin nghe có chút gì đó lạnh lùng. Cô Tonks là thành viên của Hội, và hẳn là cô sẽ muốn xông pha trận mạc cùng với những thành viên khác.

- Cô Tonks đang mang thai..

Tôi lặng lẽ nói, đón nhận những ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người.

- Là 1 người chồng, thầy không thể bỏ mặc cô ấy mà rời đi, nhất là vào ngay lúc này. Không phải vì thầy là 1 người sói mà thầy có thể làm điều đó. Thầy muốn cô Tonks trở thành 1 góa phụ ư?

- Con còn quá nhỏ để hiểu chuyện, Daisy..

- Vâng, con còn nhỏ, nhưng không phải là quá nhỏ, và con đã trải đủ điều để hiểu rồi.

- Con không hề biết, Daisy à. Tụi con chỉ nhìn thấy thầy trong Hội, dưới sự che chở của Hogwarts và cụ Dumbledore. Tụi con không biết xã hội nhìn thầy như thế nào cả. Khi người ta biết cái họa mà thầy phải mang, họ không thể nào nói chuyện vô tư với thầy được. Ngay cả gia đình cô ấy cũng bị ghê tởm lây vì cuộc hôn nhân của chúng tôi. Cha mẹ nào lại muốn đứa con gái duy nhất của mình cưới 1 người sói hả? Và đứa bé.. đứa bé..

Thầy Lupin đang nắm cả túm tóc của thầy mà giật. Trông thầy đã loạn trí hết cả lên rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện