Câu nói đột ngột của Harry làm Mione và Ron phải bất ngờ.
- Ngày mai hả? - Mione lặp lại. - Cậu không nói cho vui chứ Harry? Sao chúng ta không đợi Daisy luôn? - Tớ nghiêm túc đấy. Thật sự thì tớ không tin tụi mình sẽ chuẩn bị được tốt hơn hiện nay cho dù có luẩn quẩn quanh Bộ Pháp thuật lâu thêm nữa. Đợi Daisy thì phải đến chừng nào đây? Trong thời gian đó chúa tể hắc ám đã đạt được nhiều điều hắn muốn rồi! Tụi mình càng trì hoãn lâu việc này thì cái mặt dây chuyền càng có khả năng lưu lạc xa hơn. Mụ Umbridge rất có thể vứt nó đi rồi. Nó đâu có chịu mở ra!
- Trừ khi mụ đã kiếm được cách mở cái mặt dây chuyền và bị ám.
- Cũng chả khác gì đâu Ron. Mụ ác sẵn rồi. - Tôi đảo mắt, chép miệng nói.
Mione cắn môi, suy nghĩ ghê gớm. Harry vẫn đang cố thuyết phục 2 người bạn.
- Tụi mình biết được nhiều điều quan trọng rồi. Tụi mình biết họ cấm Độn thổ vào trong Bộ. Tụi mình biết giờ chỉ cán bộ cấp cao nhất mới được phép nối nhà họ với hệ thống Floo. Tụi mình biết đại khái văn phòng của mụ Umbridge ở đâu. Tụi mình biết muốn vô đó thì phải dùng mấy đồng xu ngộ nghĩnh, hay đồng thẻ tròn, hoặc là cái gì đó tương tự thế. Tụi mình biết thời điểm một số nhân viên của Bộ đi làm. Và hơn nữa, nhờ những gì Ron biết được từ khi còn nhỏ qua bác Arthur, cùng với những gì chúng ta chôm được vài mẩu thông tin, giấy tờ, bài báo trong cặp táp của họ, Mione đã lập ra được bản phác họa và những ghi chép có thể hữu ích.
- Nhưng tụi mình còn chưa có kế hoạch rõ ràng! - Mione vẫn còn bất an. Ron cũng vậy.
- Tớ biết, nhưng tớ nghĩ rằng Daisy và cậu sẽ lo được chuyện đó. Cả tớ và Ron đều tin vào cái đầu của 2 cậu.
- Tụi mình cũng phải tìm cách nữa! Áo khoác tàng hình không thể che cho cả 3 người tụi mình lúc này!
- Tớ có thể giúp Mione thực hiện bùa nới rộng cho tấm áo khoác mà không làm giảm hiệu lực của nó. Khá là khó, nhưng tớ tin Mione có thể làm được.
- Vậy nhé! Chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch vào ngày mai, hoặc muộn nhất vào ngày kia, đồng ý cả chứ?
Harry đưa ánh nhìn hi vọng lần lượt quét qua Mione và Ron. Bất đắc dĩ, cả 2 đồng ý. Tôi vẫn chưa cảm thấy yên tâm cho lắm nên lên tiếng:
- Được rồi. Tớ sẽ nhờ Roy Asher và tổ chức của anh ta giúp một tay. Tất nhiên, chỉ giúp cho việc các cậu đột nhập và đào tẩu thôi.
- Cậu biết Roy Asher? - Ron mở to mắt vì ngạc nhiên, khá bối rối khi thấy tôi gật đầu. - Nhưng.. Nhưng cậu bảo là đâu có quen biết gì anh ta..
- Nói dối đấy. Thật ra thì có biết một chút. Tớ bị bắt phải giữ bí mật, các cậu hiểu mà. Nhưng chỉ nói thế chắc không sao.
Nghe vậy, cả 3 người nhìn nhau vui mừng, nhưng rồi cánh tay Harry bỗng đưa lên trán: Dấu hiệu của việc cái thẹo trên trán cậu đang đau nhói, và việc liên kết với tâm trí của Voldemort chuẩn bị bắt đầu. Tôi đứng dậy đỡ Harry nằm xuống. Cậu nghiến răng, miệng há ra, thở hổn hển với đôi mắt nhắm nghiền, cả người đột ngột trắng xác như ma nhưng lại bỏng rát. Những tiếng thét không lâu sau đó vọt ra từ miệng cậu. Mione ngồi xuống cạnh tôi, chân tay lúng túng chẳng biết làm gì. Ron đơ người, trông hoang mang không kém. Cũng không chắc nên làm gì, tôi chỉ rút khăn tay của mình ra, chấm nhẹ lên mấy giọt mồ hôi đang chảy liên tục không ngừng, lau sạch gương mặt cho cậu. Cuối cùng, Harry chợt bật dậy, mắt mở thao láo nhìn về phía trước, vẫn chưa thể ổn định tinh thần.
- Hắn chưa tìm được Gregorovitch. Một lần nữa, giết người đàn bà vô tội, người ngẫu nhiên chỉ ở đó.
Một khoảng thời gian im lặng trôi qua cùng với tiếng thở hồng hộc của Harry. Kreacher cũng hốt hoảng chạy vào khi nghe tiếng hét, nhưng vì không được biết chuyện nên khi thấy Harry đã tỉnh thì cũng lùi ra. Vài phút sau, Mione phá vỡ bầu không khí im lặng này.
- Ai cơ?
- Gregorovitch.
Harry quay mặt nhìn chúng tôi.
- Tớ biết. Tớ biết. Nhưng Gregorovitch là ai chứ?
- Người chế tạo đũa phép của anh Krum.
- Nhưng hắn đã có ông Ollivander rồi kia mà!
- Hắn đang đi tìm cây đũa phép mạnh nhất.
Tôi lặng lẽ đáp lời Ron. Cả bọn bỗng cứng người.
- L-Làm gì có cây đũa phép m-mạnh nhất.. nhỉ?
Ron đưa mắt nhìn 2 người kia, cầu mong có sự đồng thuận.
- Mỗi m-một cây đũa phép.. chỉ phù hợp.. với những phù thủy nh-nhất định..
- Không, Ron. Các cậu phải chấp nhận việc này. Y đang tìm cây đũa phép mạnh nhất.
- Sẽ ra sao.. Sẽ ra sao nếu hắn có nó? - Mione lắp bắp.
- Hiện thời lúc đó sẽ không sao, vì cây đũa phép chưa công nhận y là chủ nhân.
3 người kia vẫn nhìn nhau, khó có thể nói là không chút sợ sệt. Rồi, Mione rụt rè cất lời:
- Harry à.. Cậu nên đóng cửa tâm trí mình lại đi.. Cậu biết mà, cậu không nên.. không nên để hắn thâm nhập vào..
- Đến giờ cậu vẫn nói điều đó được sao Mione? - Harry nổi sùng. - Hắn đang tìm cây đũa phép mạnh nhất đấy! Nếu tớ không có mối liên kết với hắn, làm sao chúng ta biết được chuyện này?
- Nhưng.. Nhưng mà.. Chẳng phải cụ Dumbledore đã bảo..
- Không nhưng nhị gì cả! Dẹp cụ Dumbledore đi! Đây là quyền quyết định của tớ! Dù sao thì tớ cũng dở ẹc Bế Quan Bí Thuật mà!
- 2 người ngưng cãi nhau đi! - Tôi đứng dậy, nghiêm giọng nhắc nhở. - Đây là lúc nào rồi hả? Các cậu có biết đây mới là giờ phút chúng ta cần phải đoàn kết hay không? Đừng bao giờ để xảy ra mâu thuẫn nội bộ. Điều đó chỉ khiến cho bóng tối, chưa cần nói tới phe hắc ám đâu, mà chính bóng tối trong các cậu trỗi dậy đấy!
Đưa tay lên mặt, tôi thở dài một hơi thườn thượt rồi nhẹ nhàng bảo:
- Harry, Mione nói cũng có phần đúng, cậu nên cố tập Bế Quan đi, đừng cãi. Mione, cậu cũng đừng nghiêm khắc quá. Tớ biết Harry đã nỗ lực, nhưng mối liên kết này quá sâu sắc, cộng với những gì Harry đã phải chịu, thì cũng khó mà đóng tâm trí được. Tốt hơn hết, chúng ta nên chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai.
* * *
Chúng tôi vạch ra kế hoạch cụ thể, thêm vài phương án dự phòng cho chắc ăn, và cả 3 người kia học thuộc lòng cả bản kế hoạch suốt đêm, để rồi đến ngày hôm sau, họ cảm thấy như bình minh dường như hấp tấp thay thế đêm khuya một cách sỗ sàng.
Tối hôm qua tôi đã liên lạc với Eric và cậu ấy đã đồng ý trợ giúp, tất nhiên rồi. Sáng hôm nay, cả 3 phải rời đi sớm. Kreacher nấu bữa điểm tâm thịnh soạn đãi họ trước khi "ra trận". Tôi đưa hết tất cả mánh phù thủy nhà Weasley được tặng cho cả 3, Quả cầu theo dõi và những gì có thể cần có cho họ. Ôm chặt từng người một, nước mắt tôi trào ra vì lo sợ, thấm vào quần áo của cả 3. Ron thấy vậy lên tiếng trêu chọc để tôi vui lên, và tôi biết nó hiệu quả khi mà tôi đưa tay gạt nước mắt cười gượng rồi vẫy tay tạm biệt họ. Có Eric lo liệu và yểm hộ đằng sau, họ sẽ về đây an toàn mà. Thật sự thì tôi không muốn ở nhà. Tôi muốn được hành động. Tôi sợ rằng nỗi sợ hãi sẽ chiếm trọn lấy tôi nếu họ không về nhanh lên mất thôi.
* * *
Tích tắc.. Tích tắc.. Tiếng đồng hồ là tiếng động duy nhất trong ngôi nhà, có lẽ vậy, vì Kreacher đang dọn dẹp ở trên lầu. Như đã thành một thói quen, cứ chốc chốc tôi lại ngước nhìn đồng hồ. 3 người họ đi từ lúc 5 giờ rưỡi sáng để đến quán rượu nhỏ trong hẻm Sortcart trên đường Fossgate. Mọi kế hoạch của chúng tôi đã được chuẩn bị kĩ càng, nhưng 3 người phải trao đổi một chút với Eric, dưới lốt chỉ huy tổ chức bí mật Helianthus Annuus (H. A): Roy Asher. Eric tất nhiên cũng có chuẩn bị, cơ mà như đã nói, cả 2 kế hoạch phải được thống nhất với nhau sao cho sát sao nhất và không thể có lỗ hổng. Ấy vậy mà, đã hơn 10 giờ rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu chứng tỏ 3 người họ đã trở về. Thi thoảng, Kreacher lại vào phòng khách, tay bưng tách trà nóng cho tôi nhâm nhi trong lúc đợi và hỏi han tôi một tí trước khi đi làm việc.
Chợt, "ầm" một cái, có tiếng động ở bên ngoài hành lang. Tôi vội đặt tách trà xuống, vui mừng chạy ra xem, mong rằng cả 3 đều an toàn. Khi tôi chạy đến bậc cửa, tôi thấy bùa chú của thầy Moody đã tan đi, để lộ ra 3 con người nằm chồng lên nhau, lộn xộn, miệng cười tươi, áo quần, da thịt đều có dấu hiệu của trận chiến nhưng vẫn ổn.
- Mít Ướt! Tụi tớ về rồi đây!
- Ngày mai hả? - Mione lặp lại. - Cậu không nói cho vui chứ Harry? Sao chúng ta không đợi Daisy luôn? - Tớ nghiêm túc đấy. Thật sự thì tớ không tin tụi mình sẽ chuẩn bị được tốt hơn hiện nay cho dù có luẩn quẩn quanh Bộ Pháp thuật lâu thêm nữa. Đợi Daisy thì phải đến chừng nào đây? Trong thời gian đó chúa tể hắc ám đã đạt được nhiều điều hắn muốn rồi! Tụi mình càng trì hoãn lâu việc này thì cái mặt dây chuyền càng có khả năng lưu lạc xa hơn. Mụ Umbridge rất có thể vứt nó đi rồi. Nó đâu có chịu mở ra!
- Trừ khi mụ đã kiếm được cách mở cái mặt dây chuyền và bị ám.
- Cũng chả khác gì đâu Ron. Mụ ác sẵn rồi. - Tôi đảo mắt, chép miệng nói.
Mione cắn môi, suy nghĩ ghê gớm. Harry vẫn đang cố thuyết phục 2 người bạn.
- Tụi mình biết được nhiều điều quan trọng rồi. Tụi mình biết họ cấm Độn thổ vào trong Bộ. Tụi mình biết giờ chỉ cán bộ cấp cao nhất mới được phép nối nhà họ với hệ thống Floo. Tụi mình biết đại khái văn phòng của mụ Umbridge ở đâu. Tụi mình biết muốn vô đó thì phải dùng mấy đồng xu ngộ nghĩnh, hay đồng thẻ tròn, hoặc là cái gì đó tương tự thế. Tụi mình biết thời điểm một số nhân viên của Bộ đi làm. Và hơn nữa, nhờ những gì Ron biết được từ khi còn nhỏ qua bác Arthur, cùng với những gì chúng ta chôm được vài mẩu thông tin, giấy tờ, bài báo trong cặp táp của họ, Mione đã lập ra được bản phác họa và những ghi chép có thể hữu ích.
- Nhưng tụi mình còn chưa có kế hoạch rõ ràng! - Mione vẫn còn bất an. Ron cũng vậy.
- Tớ biết, nhưng tớ nghĩ rằng Daisy và cậu sẽ lo được chuyện đó. Cả tớ và Ron đều tin vào cái đầu của 2 cậu.
- Tụi mình cũng phải tìm cách nữa! Áo khoác tàng hình không thể che cho cả 3 người tụi mình lúc này!
- Tớ có thể giúp Mione thực hiện bùa nới rộng cho tấm áo khoác mà không làm giảm hiệu lực của nó. Khá là khó, nhưng tớ tin Mione có thể làm được.
- Vậy nhé! Chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch vào ngày mai, hoặc muộn nhất vào ngày kia, đồng ý cả chứ?
Harry đưa ánh nhìn hi vọng lần lượt quét qua Mione và Ron. Bất đắc dĩ, cả 2 đồng ý. Tôi vẫn chưa cảm thấy yên tâm cho lắm nên lên tiếng:
- Được rồi. Tớ sẽ nhờ Roy Asher và tổ chức của anh ta giúp một tay. Tất nhiên, chỉ giúp cho việc các cậu đột nhập và đào tẩu thôi.
- Cậu biết Roy Asher? - Ron mở to mắt vì ngạc nhiên, khá bối rối khi thấy tôi gật đầu. - Nhưng.. Nhưng cậu bảo là đâu có quen biết gì anh ta..
- Nói dối đấy. Thật ra thì có biết một chút. Tớ bị bắt phải giữ bí mật, các cậu hiểu mà. Nhưng chỉ nói thế chắc không sao.
Nghe vậy, cả 3 người nhìn nhau vui mừng, nhưng rồi cánh tay Harry bỗng đưa lên trán: Dấu hiệu của việc cái thẹo trên trán cậu đang đau nhói, và việc liên kết với tâm trí của Voldemort chuẩn bị bắt đầu. Tôi đứng dậy đỡ Harry nằm xuống. Cậu nghiến răng, miệng há ra, thở hổn hển với đôi mắt nhắm nghiền, cả người đột ngột trắng xác như ma nhưng lại bỏng rát. Những tiếng thét không lâu sau đó vọt ra từ miệng cậu. Mione ngồi xuống cạnh tôi, chân tay lúng túng chẳng biết làm gì. Ron đơ người, trông hoang mang không kém. Cũng không chắc nên làm gì, tôi chỉ rút khăn tay của mình ra, chấm nhẹ lên mấy giọt mồ hôi đang chảy liên tục không ngừng, lau sạch gương mặt cho cậu. Cuối cùng, Harry chợt bật dậy, mắt mở thao láo nhìn về phía trước, vẫn chưa thể ổn định tinh thần.
- Hắn chưa tìm được Gregorovitch. Một lần nữa, giết người đàn bà vô tội, người ngẫu nhiên chỉ ở đó.
Một khoảng thời gian im lặng trôi qua cùng với tiếng thở hồng hộc của Harry. Kreacher cũng hốt hoảng chạy vào khi nghe tiếng hét, nhưng vì không được biết chuyện nên khi thấy Harry đã tỉnh thì cũng lùi ra. Vài phút sau, Mione phá vỡ bầu không khí im lặng này.
- Ai cơ?
- Gregorovitch.
Harry quay mặt nhìn chúng tôi.
- Tớ biết. Tớ biết. Nhưng Gregorovitch là ai chứ?
- Người chế tạo đũa phép của anh Krum.
- Nhưng hắn đã có ông Ollivander rồi kia mà!
- Hắn đang đi tìm cây đũa phép mạnh nhất.
Tôi lặng lẽ đáp lời Ron. Cả bọn bỗng cứng người.
- L-Làm gì có cây đũa phép m-mạnh nhất.. nhỉ?
Ron đưa mắt nhìn 2 người kia, cầu mong có sự đồng thuận.
- Mỗi m-một cây đũa phép.. chỉ phù hợp.. với những phù thủy nh-nhất định..
- Không, Ron. Các cậu phải chấp nhận việc này. Y đang tìm cây đũa phép mạnh nhất.
- Sẽ ra sao.. Sẽ ra sao nếu hắn có nó? - Mione lắp bắp.
- Hiện thời lúc đó sẽ không sao, vì cây đũa phép chưa công nhận y là chủ nhân.
3 người kia vẫn nhìn nhau, khó có thể nói là không chút sợ sệt. Rồi, Mione rụt rè cất lời:
- Harry à.. Cậu nên đóng cửa tâm trí mình lại đi.. Cậu biết mà, cậu không nên.. không nên để hắn thâm nhập vào..
- Đến giờ cậu vẫn nói điều đó được sao Mione? - Harry nổi sùng. - Hắn đang tìm cây đũa phép mạnh nhất đấy! Nếu tớ không có mối liên kết với hắn, làm sao chúng ta biết được chuyện này?
- Nhưng.. Nhưng mà.. Chẳng phải cụ Dumbledore đã bảo..
- Không nhưng nhị gì cả! Dẹp cụ Dumbledore đi! Đây là quyền quyết định của tớ! Dù sao thì tớ cũng dở ẹc Bế Quan Bí Thuật mà!
- 2 người ngưng cãi nhau đi! - Tôi đứng dậy, nghiêm giọng nhắc nhở. - Đây là lúc nào rồi hả? Các cậu có biết đây mới là giờ phút chúng ta cần phải đoàn kết hay không? Đừng bao giờ để xảy ra mâu thuẫn nội bộ. Điều đó chỉ khiến cho bóng tối, chưa cần nói tới phe hắc ám đâu, mà chính bóng tối trong các cậu trỗi dậy đấy!
Đưa tay lên mặt, tôi thở dài một hơi thườn thượt rồi nhẹ nhàng bảo:
- Harry, Mione nói cũng có phần đúng, cậu nên cố tập Bế Quan đi, đừng cãi. Mione, cậu cũng đừng nghiêm khắc quá. Tớ biết Harry đã nỗ lực, nhưng mối liên kết này quá sâu sắc, cộng với những gì Harry đã phải chịu, thì cũng khó mà đóng tâm trí được. Tốt hơn hết, chúng ta nên chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai.
* * *
Chúng tôi vạch ra kế hoạch cụ thể, thêm vài phương án dự phòng cho chắc ăn, và cả 3 người kia học thuộc lòng cả bản kế hoạch suốt đêm, để rồi đến ngày hôm sau, họ cảm thấy như bình minh dường như hấp tấp thay thế đêm khuya một cách sỗ sàng.
Tối hôm qua tôi đã liên lạc với Eric và cậu ấy đã đồng ý trợ giúp, tất nhiên rồi. Sáng hôm nay, cả 3 phải rời đi sớm. Kreacher nấu bữa điểm tâm thịnh soạn đãi họ trước khi "ra trận". Tôi đưa hết tất cả mánh phù thủy nhà Weasley được tặng cho cả 3, Quả cầu theo dõi và những gì có thể cần có cho họ. Ôm chặt từng người một, nước mắt tôi trào ra vì lo sợ, thấm vào quần áo của cả 3. Ron thấy vậy lên tiếng trêu chọc để tôi vui lên, và tôi biết nó hiệu quả khi mà tôi đưa tay gạt nước mắt cười gượng rồi vẫy tay tạm biệt họ. Có Eric lo liệu và yểm hộ đằng sau, họ sẽ về đây an toàn mà. Thật sự thì tôi không muốn ở nhà. Tôi muốn được hành động. Tôi sợ rằng nỗi sợ hãi sẽ chiếm trọn lấy tôi nếu họ không về nhanh lên mất thôi.
* * *
Tích tắc.. Tích tắc.. Tiếng đồng hồ là tiếng động duy nhất trong ngôi nhà, có lẽ vậy, vì Kreacher đang dọn dẹp ở trên lầu. Như đã thành một thói quen, cứ chốc chốc tôi lại ngước nhìn đồng hồ. 3 người họ đi từ lúc 5 giờ rưỡi sáng để đến quán rượu nhỏ trong hẻm Sortcart trên đường Fossgate. Mọi kế hoạch của chúng tôi đã được chuẩn bị kĩ càng, nhưng 3 người phải trao đổi một chút với Eric, dưới lốt chỉ huy tổ chức bí mật Helianthus Annuus (H. A): Roy Asher. Eric tất nhiên cũng có chuẩn bị, cơ mà như đã nói, cả 2 kế hoạch phải được thống nhất với nhau sao cho sát sao nhất và không thể có lỗ hổng. Ấy vậy mà, đã hơn 10 giờ rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu chứng tỏ 3 người họ đã trở về. Thi thoảng, Kreacher lại vào phòng khách, tay bưng tách trà nóng cho tôi nhâm nhi trong lúc đợi và hỏi han tôi một tí trước khi đi làm việc.
Chợt, "ầm" một cái, có tiếng động ở bên ngoài hành lang. Tôi vội đặt tách trà xuống, vui mừng chạy ra xem, mong rằng cả 3 đều an toàn. Khi tôi chạy đến bậc cửa, tôi thấy bùa chú của thầy Moody đã tan đi, để lộ ra 3 con người nằm chồng lên nhau, lộn xộn, miệng cười tươi, áo quần, da thịt đều có dấu hiệu của trận chiến nhưng vẫn ổn.
- Mít Ướt! Tụi tớ về rồi đây!
Danh sách chương