- Vậy tại sao cậu còn ở đây? Harry lạnh giọng hỏi. Ron nở nụ cười tự giễu bản thân.
- Biết chết liền!
- Thế thì về nhà đi!
- Ồ. Chắc chắn rồi!
Ron hét lên, sấn mấy bước về phía Harry. Tuy nhiên, Harry không hề lùi lại lấy nửa bước.
- Giờ tao hỏi mày, mày có nghe tên Draco chết bầm nói gì về em gái tao không hả? Ngu ngốc đến nỗi tự dấn thân mình trộm thanh gươm cho mày để rồi bị phạt vào rừng cấm!
- Cả 3 người đó sẽ không sao. Họ có bác Hagrid bên cạnh mà.
- Ừ, chỉ là rừng cấm thôi mà. - Ron nhại lại. - Phải rồi, Harry Potter từng-đương-đầu-với-thứ-còn-tệ-hơn nên cậu ta cóc cần quan tâm! Nhưng tao thì không như mày! Tao quan tâm hết tất cả mọi chuyện có thể xảy ra khi con bé ở trong đó, mấy con nhện khổng lồ và mấy loài sinh vật khùng khùng..
- Nếu có thứ gì đó khùng khùng thì đó chính là mày đấy, Ronald Weasley!
- Tao cũng nghĩ mình khùng rồi. Đáng lý ra tao không nên đi theo mày. Gia đình Weasley không cần thêm 1 đứa con tàn tật nữa! Mà chắc cũng không sao với tụi bây đâu ha, gia đình mấy người đã cao chạy xa bay rồi mà!
- Bố mẹ tôi chết cả rồi. - Harry rống lên đầy uất hận.
- Còn ba má tao thì sắp chịu chung số phận như thế đấy!
Ron cũng gào lên. Không chịu đựng nổi nữa, Harry bùng nổ.
- Vậy thì ĐI! Đi mà về với ba má mày, giả đò như mày vừa hết bệnh đậu rồng và mày sẽ được sống thoải mái hơn!
Và rồi Ron làm một động tác đột ngột. Harry phản ứng ngay, nhưng đũa phép của 2 người còn chưa kịp rút ra khỏi túi áo thì Mione đã giơ cây đũa phép của cô ấy lên.
- Protego!
Mione đọc thần chú. Lập tức, 1 tấm chắn vô hình mở rộng giữa một bên là Harry và Mione, còn bên kia thì chỉ có Ron. Tất cả 3 người đều bị quyền lực của thần chú đẩy lùi vài bước. Harry và Ron trừng mắt ngó nhau từ 2 bên bức rào cản trong suốt như thể cả 2 đang nhìn rõ mặt nhau lần đầu tiên trong đời. Nhìn vào khuôn mặt của Harry, tôi thấy một nỗi căm ghét như tàn phá dành cho Ron: Có cái gì đó vỡ tan giữa 2 người họ.
Thật đúng là không thể cứ ngồi yên được, tôi đứng dậy, đanh giọng bảo:
- 3 người có thôi đi không?
Đoạn, tôi lại quay sang Ron.
- Nếu cậu cảm thấy bức xúc, được thôi, cậu có thể đi.
- Không! Daisy! Cậu làm gì vậy? Đừng để cậu ấy đi!
- Mione à, hãy để cậu ấy tĩnh tâm một thời gian.
- Khỏi! Tôi không cần! Đi là được chứ gì? Tốt thôi.
- Để lại cái Trường Sinh Linh Giá. Ngay bây giờ!
Harry gầm gừ qua kẽ răng. Mione vẫn đứng đó, ôm lấy mặt sợ hãi.
- Nghĩ tôi cần sao? Cóc cần nhé!
Ron kéo sợi dây chuyền vòng qua khỏi đầu và liệng mặt dây chuyền xuống một cái ghế gần đó. Cậu quay sang nhìn Mione.
- Cô sẽ làm gì?
- Cậu muốn nói gì?
- Ở lại hay sao?
Thấy Ron khó chịu như vậy, Mione cũng không biết nên nói thế nào nữa. Cô ấy tỏ vẻ khổ sở.
- Tớ.. À ừ.. Tớ ở lại. Ron, tụi mình đã nói sẽ đi với Harry, tụi mình nói tụi mình sẽ giúp..
- Không cần nhiều lời. Tôi hiểu. Cô chọn nó. Còn cô thì sao? - Ron lại quay sang tôi.
- Cậu biết rõ câu trả lời như thế nào rồi mà Ron. Tớ là người thân của Harry.
- Được rồi. Tôi đúng là ngu ngốc khi hỏi câu đó. Cuối cùng thì cũng chẳng ai chọn tôi. Ngay từ đầu tôi đã ngu ngốc tham gia chuyến đi này.
- Ron! Xin cậu đấy.. Làm ơn!.. Đừng! Đừng đi! Hãy trở lại đi mà Ron! RON!
Mione muốn ngăn bước chân của Ron nhưng lại bị chính bùa phép của mình chặn lại. Và, khi cô ấy đã giải bùa xong thì chúng tôi nghe tiếng nổ nho nhỏ ngoài hành lang: Ron đã Độn thổ đi mất hút. Mione ngã khụyu xuống, ôm mặt khóc nức nở. Trong khi đó, cả tôi và Harry đều đờ người ra, thất thần nhìn về phía cánh cửa phòng khách.
* * *
Ngày hôm sau, tôi ước gì chỉ là giấc mơ, nhưng thực tình thì lại không phải. Tôi cứ ngỡ rằng giữ lại được tổng hành dinh thì Ron sẽ không bỏ đi bởi vì thực sự thì giờ Ron đâu có tình cảm nam nữ gì với Mione đâu. Nhưng không, sự thực thì cậu đã bỏ đi. Tôi không hiểu. Tôi đã làm gì sai cơ chứ? Thôi đành vậy, phải có thách thức thì tình bạn mới lâu bền được. Tôi không nên để cho nó cứ dễ dàng như thế.
Sáng ngày hôm đó, Harry và Mione, nói gì thì nói chốc chốc lại ngó về phía hành lang dài, nuôi hi vọng rằng một cái đầu tóc đỏ nào đó sẽ bất chợt xuất hiện. Đôi mắt của Mione đã đỏ hoe và sưng húp, trông như thể cô ấy đã thức trắng cả đêm hôm qua. Harry cũng vậy, không tài nào ngồi yên được, và mặc dù cơn giận ứa gan vẫn bừng bừng trong lòng cậu, cậu vẫn muốn Ron quay trở lại.
Mặc dù không lấy ra bức tranhcụ Phineas Nigellus bị cất vào trong túi xách 4 chiều của Mione từ hồi mới tới tổng hành dinh, chúng tôi vẫn có cách lấy thông tin được từ Draco. Không khi nào là không có cuộc nổi loạn. Ginny giờ đây bị cấm đến làn Hogsmeade và thầy Snape đã khôi phục lại đạo luật mà mụ Umbridge đã ban hành lần trước: Cấm tụ tập từ 3 học sinh trở lên và lập ra hội đoàn học sinh mà không được sự cho phép.
* * *
Kể từ lúc Ron bỏ đi tới nay đã được 2 tuần. Thời tiết ngày một lạnh hơn, bởi vì tháng 12 đã kéo đến cùng với những bông tuyết và sương mù ẩm thấp. Tôi nhớ lại cái ngày được hòa mình vào không khí mùa đông này, cùng bè bạn chơi đắp người tuyết hay là ném bóng tuyết, càng nghĩ lại càng thấy đau thương. Và rồi, cái ngày 13 cũng chịu tới, mang theo những cơn bão tuyết đập mạnh vào cửa sổ. Tôi tỉnh dậy sớm trong căn phòng lạnh lẽo trống không, mỉm cười khi nhớ rằng ngày hôm nay quan trọng đến như thế nào, rồi lập tức vớ lấy cây đũa phép trên bàn và dùng nó khuấy động vùng không khí trước mặt.
- Expecto Patronum!
Vừa dứt lời, một ánh sáng màu bạc tuôn ra và tập hợp lại thành một khối chưa định hình rõ. Nó phi nước kiệu xung quanh căn phòng, làm cho căn phòng có cảm giác ấm áp, rồi mới dừng chân trước mặt tôi, vừa đúng lúc hình thành một con bạch kỳ lân. Mỉm cười, tôi vuốt ve bộ bờm của con bạch kỳ lân, nhẹ nhàng hỏi:
- Lâu rồi chưa gọi cậu ra nhỉ, Sasha? Có chán lắm không? Ta thì chán lắm, mãi mới được làm phép, ngay cả đọc tên bùa chú cũng thấy thú vị lắm cơ, cứ ngỡ như vừa cầm đũa phép đấy.
Con bạch kỳ lân này là giống cái, được tôi đặt tên là Sasha, cọ cọ đầu vào người tôi, tỏ ý hiểu những lời tôi vừa mới nói. Nói chuyện với Sasha, mặc dù không chắc là nó có hiểu hết hay không, tôi thấy người mình nhẹ nhõm hẳn ra.
* * *
Khi tôi bước xuống nhà, tôi thấy hương thơm của thức ăn xộc vào mũi, khiến tôi bị mê hoặc là lướt xuống nhà bếp. Ở đó, con gia tinh già Kreacher đang nhón chân trên cái ghế nướng con gà tây. Trong khi đó, Mione ở bên cạnh, trên mặt dính dấu kem, đang trang trí cho chiếc bánh. Harry thì đang sắp mấy cái dĩa ngay ngắn trên bàn, miệng cười tươi với tôi.
- Chúc mừng sinh nhật cậu!
- Sinh nhật vui vẻ nhé Daisy!
- Các cậu làm tớ bất ngờ quá!
Mione khẽ khàng đặt một lớp kem nhỏ xíu trên mặt bánh, vừa cười vừa bảo:
- Có gì đâu. Cậu đợi tí nha Daisy. Đồ ăn sắp xong hết rồi. Còn món bánh này phải dành đến tối thưởng thức mới vui! A! Xong rồi này!
Nói rồi Mione vô tình lau vết kem trên mặt, và điều đó càng nó lem hơn. Cơ mà, cô ấy lại không bận tâm gì đến nó, chỉ vẫy đũa phép mở cửa tủ lạnh ra, mím môi lại vì tập trung khi cẩn thận đưa cái bánh kem vào trong đó. Chả là hồi trước, khi mới dọn đến nhà chú Sirius, tôi có đặt mua nó mà. Thấy được công dụng "thần kì" của nó, chú Sirius khá là ngạc nhiên về dân Muggle. Và cho đến tận bây giờ, tôi cũng còn nhớ vẻ mặt của ông Weasley khi ngó thấy nó trong nhà của chú hồi năm thứ năm. Ồ, 1 cái tủ lạnh bình thường thôi cũng làm cho người ta ngạc nhiên, huống gì là con người.
Chà.. Hôm nay hẳn sẽ vui lắm đây, cớ sao tôi lại thấy bất an được nhỉ? Không, có lẽ chỉ là tưởng tượng vì phải sống trong hoàn cảnh trốn tránh xã hội như thế này thôi. Tôi mong là thế.
- Biết chết liền!
- Thế thì về nhà đi!
- Ồ. Chắc chắn rồi!
Ron hét lên, sấn mấy bước về phía Harry. Tuy nhiên, Harry không hề lùi lại lấy nửa bước.
- Giờ tao hỏi mày, mày có nghe tên Draco chết bầm nói gì về em gái tao không hả? Ngu ngốc đến nỗi tự dấn thân mình trộm thanh gươm cho mày để rồi bị phạt vào rừng cấm!
- Cả 3 người đó sẽ không sao. Họ có bác Hagrid bên cạnh mà.
- Ừ, chỉ là rừng cấm thôi mà. - Ron nhại lại. - Phải rồi, Harry Potter từng-đương-đầu-với-thứ-còn-tệ-hơn nên cậu ta cóc cần quan tâm! Nhưng tao thì không như mày! Tao quan tâm hết tất cả mọi chuyện có thể xảy ra khi con bé ở trong đó, mấy con nhện khổng lồ và mấy loài sinh vật khùng khùng..
- Nếu có thứ gì đó khùng khùng thì đó chính là mày đấy, Ronald Weasley!
- Tao cũng nghĩ mình khùng rồi. Đáng lý ra tao không nên đi theo mày. Gia đình Weasley không cần thêm 1 đứa con tàn tật nữa! Mà chắc cũng không sao với tụi bây đâu ha, gia đình mấy người đã cao chạy xa bay rồi mà!
- Bố mẹ tôi chết cả rồi. - Harry rống lên đầy uất hận.
- Còn ba má tao thì sắp chịu chung số phận như thế đấy!
Ron cũng gào lên. Không chịu đựng nổi nữa, Harry bùng nổ.
- Vậy thì ĐI! Đi mà về với ba má mày, giả đò như mày vừa hết bệnh đậu rồng và mày sẽ được sống thoải mái hơn!
Và rồi Ron làm một động tác đột ngột. Harry phản ứng ngay, nhưng đũa phép của 2 người còn chưa kịp rút ra khỏi túi áo thì Mione đã giơ cây đũa phép của cô ấy lên.
- Protego!
Mione đọc thần chú. Lập tức, 1 tấm chắn vô hình mở rộng giữa một bên là Harry và Mione, còn bên kia thì chỉ có Ron. Tất cả 3 người đều bị quyền lực của thần chú đẩy lùi vài bước. Harry và Ron trừng mắt ngó nhau từ 2 bên bức rào cản trong suốt như thể cả 2 đang nhìn rõ mặt nhau lần đầu tiên trong đời. Nhìn vào khuôn mặt của Harry, tôi thấy một nỗi căm ghét như tàn phá dành cho Ron: Có cái gì đó vỡ tan giữa 2 người họ.
Thật đúng là không thể cứ ngồi yên được, tôi đứng dậy, đanh giọng bảo:
- 3 người có thôi đi không?
Đoạn, tôi lại quay sang Ron.
- Nếu cậu cảm thấy bức xúc, được thôi, cậu có thể đi.
- Không! Daisy! Cậu làm gì vậy? Đừng để cậu ấy đi!
- Mione à, hãy để cậu ấy tĩnh tâm một thời gian.
- Khỏi! Tôi không cần! Đi là được chứ gì? Tốt thôi.
- Để lại cái Trường Sinh Linh Giá. Ngay bây giờ!
Harry gầm gừ qua kẽ răng. Mione vẫn đứng đó, ôm lấy mặt sợ hãi.
- Nghĩ tôi cần sao? Cóc cần nhé!
Ron kéo sợi dây chuyền vòng qua khỏi đầu và liệng mặt dây chuyền xuống một cái ghế gần đó. Cậu quay sang nhìn Mione.
- Cô sẽ làm gì?
- Cậu muốn nói gì?
- Ở lại hay sao?
Thấy Ron khó chịu như vậy, Mione cũng không biết nên nói thế nào nữa. Cô ấy tỏ vẻ khổ sở.
- Tớ.. À ừ.. Tớ ở lại. Ron, tụi mình đã nói sẽ đi với Harry, tụi mình nói tụi mình sẽ giúp..
- Không cần nhiều lời. Tôi hiểu. Cô chọn nó. Còn cô thì sao? - Ron lại quay sang tôi.
- Cậu biết rõ câu trả lời như thế nào rồi mà Ron. Tớ là người thân của Harry.
- Được rồi. Tôi đúng là ngu ngốc khi hỏi câu đó. Cuối cùng thì cũng chẳng ai chọn tôi. Ngay từ đầu tôi đã ngu ngốc tham gia chuyến đi này.
- Ron! Xin cậu đấy.. Làm ơn!.. Đừng! Đừng đi! Hãy trở lại đi mà Ron! RON!
Mione muốn ngăn bước chân của Ron nhưng lại bị chính bùa phép của mình chặn lại. Và, khi cô ấy đã giải bùa xong thì chúng tôi nghe tiếng nổ nho nhỏ ngoài hành lang: Ron đã Độn thổ đi mất hút. Mione ngã khụyu xuống, ôm mặt khóc nức nở. Trong khi đó, cả tôi và Harry đều đờ người ra, thất thần nhìn về phía cánh cửa phòng khách.
* * *
Ngày hôm sau, tôi ước gì chỉ là giấc mơ, nhưng thực tình thì lại không phải. Tôi cứ ngỡ rằng giữ lại được tổng hành dinh thì Ron sẽ không bỏ đi bởi vì thực sự thì giờ Ron đâu có tình cảm nam nữ gì với Mione đâu. Nhưng không, sự thực thì cậu đã bỏ đi. Tôi không hiểu. Tôi đã làm gì sai cơ chứ? Thôi đành vậy, phải có thách thức thì tình bạn mới lâu bền được. Tôi không nên để cho nó cứ dễ dàng như thế.
Sáng ngày hôm đó, Harry và Mione, nói gì thì nói chốc chốc lại ngó về phía hành lang dài, nuôi hi vọng rằng một cái đầu tóc đỏ nào đó sẽ bất chợt xuất hiện. Đôi mắt của Mione đã đỏ hoe và sưng húp, trông như thể cô ấy đã thức trắng cả đêm hôm qua. Harry cũng vậy, không tài nào ngồi yên được, và mặc dù cơn giận ứa gan vẫn bừng bừng trong lòng cậu, cậu vẫn muốn Ron quay trở lại.
Mặc dù không lấy ra bức tranhcụ Phineas Nigellus bị cất vào trong túi xách 4 chiều của Mione từ hồi mới tới tổng hành dinh, chúng tôi vẫn có cách lấy thông tin được từ Draco. Không khi nào là không có cuộc nổi loạn. Ginny giờ đây bị cấm đến làn Hogsmeade và thầy Snape đã khôi phục lại đạo luật mà mụ Umbridge đã ban hành lần trước: Cấm tụ tập từ 3 học sinh trở lên và lập ra hội đoàn học sinh mà không được sự cho phép.
* * *
Kể từ lúc Ron bỏ đi tới nay đã được 2 tuần. Thời tiết ngày một lạnh hơn, bởi vì tháng 12 đã kéo đến cùng với những bông tuyết và sương mù ẩm thấp. Tôi nhớ lại cái ngày được hòa mình vào không khí mùa đông này, cùng bè bạn chơi đắp người tuyết hay là ném bóng tuyết, càng nghĩ lại càng thấy đau thương. Và rồi, cái ngày 13 cũng chịu tới, mang theo những cơn bão tuyết đập mạnh vào cửa sổ. Tôi tỉnh dậy sớm trong căn phòng lạnh lẽo trống không, mỉm cười khi nhớ rằng ngày hôm nay quan trọng đến như thế nào, rồi lập tức vớ lấy cây đũa phép trên bàn và dùng nó khuấy động vùng không khí trước mặt.
- Expecto Patronum!
Vừa dứt lời, một ánh sáng màu bạc tuôn ra và tập hợp lại thành một khối chưa định hình rõ. Nó phi nước kiệu xung quanh căn phòng, làm cho căn phòng có cảm giác ấm áp, rồi mới dừng chân trước mặt tôi, vừa đúng lúc hình thành một con bạch kỳ lân. Mỉm cười, tôi vuốt ve bộ bờm của con bạch kỳ lân, nhẹ nhàng hỏi:
- Lâu rồi chưa gọi cậu ra nhỉ, Sasha? Có chán lắm không? Ta thì chán lắm, mãi mới được làm phép, ngay cả đọc tên bùa chú cũng thấy thú vị lắm cơ, cứ ngỡ như vừa cầm đũa phép đấy.
Con bạch kỳ lân này là giống cái, được tôi đặt tên là Sasha, cọ cọ đầu vào người tôi, tỏ ý hiểu những lời tôi vừa mới nói. Nói chuyện với Sasha, mặc dù không chắc là nó có hiểu hết hay không, tôi thấy người mình nhẹ nhõm hẳn ra.
* * *
Khi tôi bước xuống nhà, tôi thấy hương thơm của thức ăn xộc vào mũi, khiến tôi bị mê hoặc là lướt xuống nhà bếp. Ở đó, con gia tinh già Kreacher đang nhón chân trên cái ghế nướng con gà tây. Trong khi đó, Mione ở bên cạnh, trên mặt dính dấu kem, đang trang trí cho chiếc bánh. Harry thì đang sắp mấy cái dĩa ngay ngắn trên bàn, miệng cười tươi với tôi.
- Chúc mừng sinh nhật cậu!
- Sinh nhật vui vẻ nhé Daisy!
- Các cậu làm tớ bất ngờ quá!
Mione khẽ khàng đặt một lớp kem nhỏ xíu trên mặt bánh, vừa cười vừa bảo:
- Có gì đâu. Cậu đợi tí nha Daisy. Đồ ăn sắp xong hết rồi. Còn món bánh này phải dành đến tối thưởng thức mới vui! A! Xong rồi này!
Nói rồi Mione vô tình lau vết kem trên mặt, và điều đó càng nó lem hơn. Cơ mà, cô ấy lại không bận tâm gì đến nó, chỉ vẫy đũa phép mở cửa tủ lạnh ra, mím môi lại vì tập trung khi cẩn thận đưa cái bánh kem vào trong đó. Chả là hồi trước, khi mới dọn đến nhà chú Sirius, tôi có đặt mua nó mà. Thấy được công dụng "thần kì" của nó, chú Sirius khá là ngạc nhiên về dân Muggle. Và cho đến tận bây giờ, tôi cũng còn nhớ vẻ mặt của ông Weasley khi ngó thấy nó trong nhà của chú hồi năm thứ năm. Ồ, 1 cái tủ lạnh bình thường thôi cũng làm cho người ta ngạc nhiên, huống gì là con người.
Chà.. Hôm nay hẳn sẽ vui lắm đây, cớ sao tôi lại thấy bất an được nhỉ? Không, có lẽ chỉ là tưởng tượng vì phải sống trong hoàn cảnh trốn tránh xã hội như thế này thôi. Tôi mong là thế.
Danh sách chương