Harry vẫn chưa ngủ, vì nhiều lí do. Còn Ron, sau khi đã nhét đầy bao tử bằng gà tây và bánh ngọt, lại không có gì chi phối tâm trí, thì lăn ra ngủ khò khò, chỉ kịp kéo tấm màn quây quanh giường. Harry nhoài mình qua một bên thành giường, kéo Áo khoác tàng hình từ dưới gầm ra.

Kỷ vật của ba cậu... Cái áo này từng là của ba cậu... Cậu để làn vải mượt như nước chảy qua tay mình, mượt mà hơn cả lụa, nhẹ tênh như không khí. Hãy tận dụng chiếc áo. Bức thư nhắn nhủ như vậy.

Harry bước xuống giường, quấn áo quanh mình, nhìn xuống dưới chân cậu chỉ thấy ánh trăng đêm và mấy cái bóng. Thiệt là tức cười hết sức mà! Harry đứng đó, im lặng trong bóng tối, và có vẻ như cảm xúc đang tuôn trào.

Ron ọ ẹ mơ ngủ. Harry lẳng lặng ra khỏi phòng ngủ, xuống cầu thang, băng qua căn phòng sinh hoạt chung, chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo. Không có bóng, tôi chỉ còn các liếc sang Bản đồ Đạo tặc. Theo dõi Harry đã thành một thói quen.

- Ai đó? Bà Béo quát. Harry không nói gì, chỉ lo đi thật nhanh xuống hành lang. Cậu dừng chân một lúc để suy nghĩ rồi nhắm hướng thư viện mà bước tới, tay túm chặt lấy vạt chiếc Áo khoác tàng hình.

* * *

Thư viện tối như hũ nút và đầy vẻ kỳ bí. Harry thắp một ngọn đèn dầu để thấy lối đi dọc theo những giá sách. Ngọn đèn trông như trôi bồng bềnh trong không trung, nhìn như một đốm sáng chờn vờn giữa khoảng không tối đen, cảm giác thật ớn đến tận xương sống.

Khu vực Hạn chế nằm ở cuối thư viện. Vừa cẩn thận bước qua sợi dây thừng ngăn khu vực này với phần còn lại của thư viện, Harry vừa giơ cao ngọn đèn để đọc các tựa sách. Những cái tựa ấy chẳng cho biết được gì thêm. Những mẫu tự mạ vàng đã phai tróc, lại bằng những thứ ngôn ngữ mà tôi biết chắc Harry chẳng hiểu gì cả. Có những quyển sách thậm chí chẳng còn tựa nữa. Một quyển lại vấy vết ố trông giống vết máu thật kinh khủng. Tóc gáy tôi dựng đứng cả lên. Qua quả cầu, tôi nghe như có tiếng thì thầm yếu ớt phát ra từ những quyển sách. Dường như những cuốn sách biết là có người đang ở đây, mà người đó lẽ ra không được phép bén mảng tới chỗ này.

Cẩn thận đặt cây đèn xuống sàn, Harry đi dọc theo hàng sách chót trên kệ, kiếm thử một cuốn trông có vẻ thú vị. Một bộ sách to màu đen và ánh bạc hút lấy ánh mắt Harry. Cậu kéo cuốn sách ra một cách vất vả, bởi vì cuốn sách rất dày. Đặt được cuốn sách thăng bằng trên đầu gối rồi, Harry mới bắt đầu mở sách ra. Một tiếng rít đau đớn dữ tợn xé tan sự im lặng: cuốn sách đang gào thét! Theo phản xạ thì tất nhiên cậu gấp mạnh quyển sách lại, nhưng tiếng gào ấy vẫn vang, ngày càng lớn, thành một giọng eo éo, chói tay, không dứt. Harry sợ hãi nhảy lui, đụng phải cây đèn khiến nó tắt ngấm. Có tiếng chân đi tới ở hành lang bên ngoài. Cậu kinh hoảng quá, nhét vội cuốn sách đang rú rít lên kệ rồi khoác Áo khoác tàng hình mà cắm cổ chạy. Đôi chân cậu chậm lại khi gần tới cửa: giám thị Filch đang ở lối ra vào. Đôi mắt nhạt màu dài dại của thầy Filch nhìn xuyên qua cậu. Luồn dưới cánh tay thầy Filch đang giơ ngang, cậu thoát ra hành lang. Và đến tận bây giờ, trong tai tôi vẫn còn vọng tiếng rên la gào khóc của quyển sách mít ướt.

* * *

Bỗng dưng Harry đứng khựng lại trước một bộ áo giáp cao lêu nghêu. Mải miết lo tránh xa cái thư viện, Harry đã không để ý xem mình đang chạy về hướng nào. Mà cũng có thể vì trời tối quá, nên cậu hoàn toàn không xác định được mình đang ở đâu, bước chân cứ vụng về. Cậu vẫn biết có một bộ giáp ở gần khu nhà bếp, nhưng nhà bếp thì phải ở phía dưới ít nhất là năm tầng lầu ấy chứ!

- Thưa thầy, thầy dặn tôi hễ có ai đi lang thang trong đêm thì phải đến báo trực tiếp ngay cho thầy. Nay tôi xin báo cho thầy hay là có kẻ vừa ở trong khu vực Hạn chế của thư viện.

Cái giọng eo éo, rin rít của thầy đang mỗi lúc một gần. Harry lúng túng không biết nấp vào đâu. Nhưng, đáng hãi hùng hơn với cậu là giọng thầy Snape đáp lại:

- Khu vực Hạn chế à? Hừm... Nó chưa chạy xa đâu. Chúng ta sẽ bắt được nó.

Harry đứng như trời trồng tại chỗ khi thầy Filch và thầy Snape xuất hiện ở góc tường phía trước. Dĩ nhiên là họ không nhìn thấy Harry, nhưng hành lang ấy rất hẹp, nên họ mà bước tới gần hơn nữa thì thế nào cũng đụng phải cậu. Áo khoác tàng hình chỉ làm cho Harry không bị nhìn thấy chứ cơ thể cậu thì vẫn y nguyên. Cậu lập tức phải trở lui, càng nhanh càng tốt. Đó là hi vọng duy nhất. Cậu lẻn qua cửa, chầm chậm và hết sức cẩn thận, may sao cũng lọt vô phòng bình an. Hai người kia đi ngang qua mà chẳng phát hiện được điều gì.

Chỉ vài giây sau, Harry đã bắt đầu chú ý đến căn phòng mà cậu đang trốn. Mặc dù dưới lớp áo, tôi vẫn biết điều đó khi cậu di chuyển. Căn phòng giống như một lớp học bỏ hoang, lờ mờ bóng bàn ghế dồn đống để sát tường, và có cả một cái thùng rác úp ngược xuống. Tuy nhiên, dựa vào bức tường đối diện Harry là một vật trông không có vẻ gì là đồ đạc của căn phòng này. Có vẻ nó là một vật được người ta đẩy vô chỉ để trống đường đi, nhưng thực không phải vậy. Một tấm gương khổng lồ, cao đụng trần nhà, khung bằng vàng chạm khắc, đặt trên hai cái chân có vuốt, và trên khung gương còn có khắc một dòng chữ: ERISED STRA EHRU OYT UBE CAFRU OYT ON WOHSI. (Đây chỉ là câu viết ngược và bị sắp xếp lộn xộn của câu: "I show not your face but your heart"s desire", tức là "Ta không thể hiện khuôn mặt của bạn mà là khao khát trong trái tim bạn")

Harry bạo gan đi tới gần tấm gương hơn, định ngó mình một cái, tuy cậu nghĩ sẽ chẳng thấy gì cả. Và khi đã ở ngay trước tấm gương rồi, ắt hẳn cậu lập tức giơ tay bụm miệng để không phát ra tiếng kêu hoảng hốt. Đôi chân cậu di chuyển như thể cậu đang nhìn quanh. Không chỉ có mình cậu trong gương, mà còn có cả một đám người đứng ngay đằng sau cậu nữa!

Nhưng mà nhìn lại, căn phòng hoàn-toàn-trống-vắng, phải, hoàn-toàn! Harry cởi áo khoác ra, thở hổn hển, chầm chậm quay lại nhìn vào tấm gương. Kìa! Cái ảnh của cậu trong gương, trông trắng bệch và khiếp đảm hết chỗ nói, rồi lại còn có hình bóng của ít nhất 10 người khác bên cạnh cái hình ảnh phản chiếu đó nữa chứ! Cậu ngoái đầu ra sau, khuôn mặt đầy vẻ thắc mắc.

Harry lại nhìn vào gương lần nữa. Một người đàn bà đứng ngay sau lưng cái ảnh kia đang mỉm cười vẫy tay với cậu. Cậu giơ tay ra sau, quơ vào không khí. Nếu bà ta ở đó thì ắt là cậu phải chạm được vào bà, bởi trong gương bà ấy đứng cạnh cậu mà. Ấy thế nhưng Harry chỉ quơ thấy không khí. Người đàn bà ấy và những người khác chỉ hiện hữu trong tấm gương mà thôi...

- Daisy Williams...

Tiếng nói của Harry làm tôi bất chợt giật mình.

- Tại sao bà lại giống Daisy Williams thế? Bà là mẹ của cậu ấy hả? Nhưng... tại sao bà lại xuất hiện ở đây, ở trong gương và bên cạnh tôi thế kia?

Chẳng có tiếng nói nào đáp lại, tất nhiên. Harry vẫn đứng đó, khuôn mặt nhìn như thể cậu đang cảm thấy ấm áp và quen thuộc. Cậu tiến lại gần tấm gương hơn, đôi mắt bất chợt mở ra mỗi lúc một to, quai hàm hơi xệ xuống, và cơ mặt bắt đầu giãn ra.

- Không, bà không phải...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện