Căn phòng tiếp theo tối đến nỗi chúng tôi không nhìn thấy gì hết. Nhưng khi chúng tôi tiến thêm bước nữa, ánh sáng đột nhiên tràn ngập, phơi bày một quang cảnh lạ lùng. Chúng tôi đang đứng bên lề của một bàn cờ vĩ đại, đằng sau là những quân cờ đen, mà quân nào quân nấy đều cao hơn chúng tôi và được đẽo khắc từ cái gì đó giống đá đen. Đứng phía bên kia căn phòng, đối diện với những quân cờ đen là quân cờ trắng. Harry hỏi nhỏ:

- Bây giờ chúng ta làm gì đây? - Quá rõ rồi còn gì? Tụi mình phải chơi ván cờ để đi qua được căn phòng này.

Ron nói đúng. Đằng sau những quân cờ trắng là một cánh cửa khác. Hermione cảm thấy hơi lo lắng.

- Làm sao đây?

- Tớ nghĩ có lẽ mình phải đóng vai những quân cờ. Vì hai cậu không giỏi chơi cờ cho lắm, còn Daisy thì không ưa gì nó, nên có lẽ tớ sẽ chỉ huy ván cờ...

Harry nói nhanh:

- Cậu đừng sợ tụi mình tự ái. Tụi mình sẽ làm theo c-

- Không. Tớ sẽ điều khiển ván cờ, cùng với cậu.

Tôi nói dứt khoát.

- Nhưng cậu vốn không ưa cờ phù thủy mà!

- Cờ phù thủy cũng như cờ vua thôi mà. Chỉ là nó sẽ làm cậu bị thương nếu cậu điều binh khiển tướng một mình, vậy nên tớ mới không ưa nó. Còn nếu có tớ, có thể thế trận sẽ khác.

Đôi mắt Ron khẽ rung động.

- Được rồi, vậy chúng ta sẽ là hai quân Mã đen. Harry là Xe, Hermione là Hậu.

Vừa dứt lời, những quân cờ bị thay thế lập tức hiểu ý và nhường chỗ cho chúng tôi.

Ván cờ đã bắt đầu!

Hai chân chúng tôi run cầm cập. Tôi cẩn thận trong từng nước đi, nhưng không thể không có mất mát gì được. Đôi khi những mảnh vụn bay về phía chúng tôi, chúng tôi phải tránh nhưng không được rời vị trí của mình. Thật sự thì tôi không sợ bản thân bị thương, mà lo cho ba người bạn của tôi kìa.

- Hậu, lên-

- Tượng f4 lên d6!

Ron đột ngột cắt lời tôi. Tượng d6 bị phá tanh bành.

- Đừng căng thẳng quá, cậu sẽ khó tập trung đấy.

Tôi giật mình nhìn lại mình, mồ hôi đã ướt đẫm, lại nhìn vào bàn cờ: phải rồi, nếu tôi di chuyển quân Hậu thì không phải Tượng bị đánh tan, mà tôi đây sẽ bị gục ngã; và với nước đi này, chúng tôi gần như nắm chắc phần thắng. Nước cờ thông minh đấy Ron.

Tình thế bây giờ, ván cờ chỉ còn bốn chúng tôi cùng quân tướng và quân hậu phe địch. Tôi thở vào nhẹ nhõm, chiếu tướng và chấm dứt ván cờ đầy kịch tính này. Tôi chạy lại ôm chầm lấy Ron, cậu đỏ mặt, nhìn Harry với ánh mắt kì lạ. Harry vỗ tay, cười lại với cậu. Hermione mừng như sắp khóc.

Chúng tôi mỉm cười nhìn nhau và cùng đẩy cánh cửa tiếp theo. Ngay lập tức, một mùi thúi hoắc xộc thẳng vào mũi, khiến chúng tôi phải kéo áo lên bịt mũi lại. Trong căn phòng là một con quỷ còn to hơn con quỷ khổng lồ hôm trước chúng tôi đụng độ. Nó nằm thẳng cẳng trên sàn trước mặt, đầu u một cục to rướm máu. Cẩn thận bước qua một trong những cái chân ú na ú nần của nó, Harry thì thầm:

- Thiệt mừng là tụi mình khỏi phải đánh nhau với con quỷ này.

Ọe... Không muốn nghĩ tới lần hai đâu. Phòng này còn bí không khí nữa chứ!

Tam giác vàng hầu như không dám nhìn xem có gì đang chờ đợi khi tôi mở cửa. Nhưng hoá ra cũng không có gì ghê rợn ở trong căn phòng này. Chỉ có một cái bàn với 7 cái chai hình dạng khác nhau đứng thành một hàng. Harry kêu lên:

- Trò của lão Snape đây! Chúng ta phải làm gì?

Tôi liếc nhìn Harry một cái, cậu liền quay ra chỗ khác, húyt sáo như chẳng có gì. Chúng tôi vừa bước qua ngưỡng cửa, mọt ngọn lửa lập tức bùng lên ngay sau lưng, bít lối ra vào, một ngọn lửa màu tím. Cùng lúc đó, trên lối đi đến cánh cửa đối diện lại bùng lên ngọn lửa đen. Hai cánh cửa đều bị lửa chặn, chúng tôi mắc kẹt rồi.

- Coi kìa!

Hermione chụp cuộn giấy da nằm cạnh mấy cái chai. Chúng tôi đọc ké dòng chữ trên cuộn giấy qua vai của Hermione:

"Trước mặt nguy hiểm, sau lưng an toàn,

Mi sẽ tìm được, hai chai hữu ích

Một chai uống vào, giúp mi tiến tới

Một chai uống vào, mi sẽ quay lui

Hai trong số bảy, là rượu tầm ma

Trà trộn trong đó, ba chai độc dược.

Hãy chọn 1 chai, uống vào giải nguy,

Trừ khi mi muốn kẹt hoài ở đây.

Để giúp mi chọn, có bốn gợi ý:

Một là độc dược, dù giấu kỹ càng,

Dễ dàng tìm được, bên trái tầm ma;

Hai là hai chai đứng ở hai đầu

Khác nhau và không giúp mi tiến tới;

Ba, như mi thấy, kích thước khác nhau

Tí hon, khổng lồ, không chứa cái chết

Bốn là hai chai thứ hai mỗi đầu

Nếm thì giống nhau, nhìn thì thấy khác."​

Hermione thở phào một cái, mỉm cười, khiến Harry và Ron không khỏi ngạc nhiên. Trong tình thế này, có cho vàng hai cậu cũng không cười được.

- Thông minh lắm! Cái này không phải pháp thuật. Đây chỉ là thử tài suy luận thôi: một câu đố! Nhiều phù thủy vĩ đại không có một tí đầu óc lý luận nào, vì vậy họ có thể bị kẹt ở đây mãi mãi.

- Chúng ta cũng sẽ vậy thôi... - Harry và Ron cùng lúc thở dài.

- Không đâu. Mọi thứ chúng ta cần đều có trong tờ giấy này rồi. 7 chai nhé: 3 chai độc dược, 2 chai rượu, 1 chai để vượt qua lửa đen, 1 chai giúp vượt qua lửa tím.

- Nhưng mà mình biết uống chai nào?

- Cho tớ 1 phút đã, Harry à.

Tôi nhìn thứ dung dịch trong bảy cái chai. Quirrell hẳn đã đem theo vài cái lọ khác để đổ bớt dung dịch trong sáu chai còn lại, sao cho chúng có vẻ tương đương nhau khi ông ta đã uống một ngụm thuốc giải. Hẳn là Voldemort muốn giam cầm những ai cố bám theo đây. Tốt thôi. Cũng không cần lo, vì nhìn mặt Hermione như sắp tìm ra rồi.

Hermione cầm cuộn giấy đọc đi đọc lại tấm giấy nhiều lần rồi đi qua đi lại nhìn các chai ấy. Cô vỗ tay.

- Biết rồi! Chai nhỏ nhất giúp mình băng qua lửa đen đến chỗ hòn đá, và cái chai tròn ở cuối hàng giúp băng qua lửa tím để quay về!

- Nhưng thuốc trong chai nhỏ nhất không còn nhiều. - Tôi cầm cái chai lên.

- Nghe này! Tớ sẽ đi! Tớ là Kẻ được chọn, nên đây là nhiệm vụ của tớ!

- Không! Có chết thì chúng ta cùng chết! - Ron cự nự.

- Nghe tớ, lần này thôi cũng được.

Hai người kia lo lắng nhìn nhau, đành chấp nhận.

- Vậy Harry, cây sáo...

- Ờ, phải!

Harry lục tìm trong túi áo chùng cây sáo gỗ bác Hagrid tặng và đưa cho tôi. Trước khi uống, Hermione bất thình lình ôm chầm lấy Harry và bảo:

- Harry, cậu biết không, cậu là một phù thủy vĩ đại...

Harry hết sức bối rối khi Hermione buông cậu ra

.- Tớ đâu có giỏi bằng cậu.

- Tớ hả?

Hermione bật cười rồi nói thêm:

- Tớ chỉ được cái đọc sách và thông minh thôi, trong khi có những điều còn quan trọng hơn thế... như tình bạn và lòng dũng cảm chẳng hạn... Ôi, Harry! Nhớ cẩn thận nha!

- À phải, Harry, cậu nhớ để lại một giọt thuốc nha!

Harry tuy không hiểu cũng gật đầu. Chúng tôi nhìn nhau một lúc, nốc nhanh lọ thuốc của mình rồi chia thành hai phía khác nhau mà đi.

* * *

- Làm sao tụi mình thoát khỏi đây được?

- Yên tâm. Tớ có cách.

Tôi đưa ống sáo lên miệng thổi, tay còn lại vẫy đũa phép, nhấc bổng cả hai người lên. Họ nắm chặt lấy Tấm lưới Sa tăng, tôi liền vẫy một cái nữa, tạo ra một lỗ hổng. Họ trèo lên, cúi xuống bảo:

- Được rồi! Cậu lên đây đi!

Lắc đầu, tôi ra ám hiệu, ý bảo tôi sẽ đi sau.

- Ờ, cũng được.

Ánh sáng vụt tắt, tôi liền vẫy đũa lần ba, đưa hai người lên trên cao. Có tiếng động, tức là cửa sập được mở. Ron hét vọng xuống:

- Cậu lên đây đi!

Nụ cười nửa miệng đáo để xuất hiện trên khuôn mặt tôi. Tôi phù phép cho cây sáo có thể tự thổi rồi hét to đáp lại:

- Xin lỗi, tớ đến giúp Harry!

- Ê Daisy! Cái cậu này!

Mặc kệ bọn họ có nói gì, tôi chạy đi, cất cây đũa phép và lấy ra Quả cầu Theo dõi. Trong phòng cuối cùng đã có sẵn người, nhưng người đó lại không phải là thầy Snape, và cũng chẳng phải Voldemort...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện