Trận Quidditch kết thúc trong sự tiếc nuối. Krum bắt được trái Snitch nhưng Ái Nhĩ Lan vẫn thắng với tỉ số 160 - 170. Các Truy thủ của Ái Nhĩ Lan quá tài giỏi, và Tầm thủ tài ba của Bulgaria thì đủ thông minh để biết điều đó. Anh đã kết thúc trận đấu sớm để giữ lại lợi ích cho mình. Anh biết rõ, Bulgaria không thể nào lật ngược tình thế. Thành thật mà nói, Krum quả là 1 Tầm thủ lý thú. Anh đã sử dụng đòn nhử tự vệ Wronski một cách hoàn hảo và dũng cảm bắt lấy trái Snitch dù đang bị thương. Nói thật chứ trình độ của ảnh ăn đứt tôi rồi. Nếu muốn vượt qua Krum, tôi phải rèn luyện dài dài..

Tuy nhiên, Fred và George chứ giả bộ càu nhàu tôi đến điếc cả tai vì chuyện nếu các ảnh cá cược thì lời to. Vì thế, tôi buột miệng hứa sẽ đầu tư cho các anh 500 Galleons vàng. Haizz.. Làm ơn mắc oán à nha.. Tôi sợ rằng không có đủ vàng để mà đầu tư đâu..

Chỉ mới yên giấc được một chút, Hermione đã đánh thức tôi dậy:

- Daisy! Tỉnh dậy nhanh lên! Chuyện lớn lắm rồi!

- Ơ..

Tôi dụi dụi mắt và vươn vai ra. Nhưng rồi, tôi chợt cảm thấy điều gì đó không ổn ngay tức thì. Tiếng ồn ào trong khu cắm trại đã thay đổi. Tiếng hát đã ngừng, và thay vào đó là tiếng gào thét và tiếng người chạy rầm rầm. Tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, tay không quên cầm cuốn nhật ký của anh Tom và chạy ra ngoài.

1 đám đông pháp sư cùng đi tới với những cây đũa phép chĩa thẳng ra phía trước. Họ đang ung dung đều bước băng qua cánh đồng. Tôi quay lại liếc nhìn họ. Cả đoàn người đều trùm mũ và đeo mặt nạ kín mít. Phía trên đầu họ, trôi lơ lửng giữa không trung là 4 hình thù đang vùng vẫy và bị vặn vẹo méo mó thành những hình dạng hết sức ghê rợn. Tử thần thực tử!

Càng lúc càng có thêm nhiều pháp sư nhập vô đám diễu hành đó, cười nói và chỉ chỏ lên những hình hài lơ lửng. Đám diễu hành đó bành trướng tới đâu thì lều trại sụp đổ tan hoang tới đó. Một hai lần tôi nhìn thấy mọi người trong nhóm diễu hành đó xỉa đũa phép ra làm nổ tung 1 cái lều. Nhiều cái lều bị bốc cháy. Tiếng gào khóc nghe càng lúc càng lớn hơn. Tôi và Eric định ở lại giúp nhưng bị xua đi.

Những cái lồng đèn nhiều màu thắp sáng con đường mòn dẫn tới sân vận động đã bị tắt ngấm. Những bóng người đen thui mò mẫm xuyên qua rừng cây; trẻ con thì khóc lóc, người lớn thì gào thét; những tiếng kêu la lo lắng và những giọng nói hốt hoảng vang dội trong bầu không khí đêm đen lạnh lẽo chung quanh. Tôi bị nhiều xô đẩy và bắt đầu lạc khỏi mọi người.

Phải mất một lúc tôi mới bắt gặp được Harry, nhưng vẻ mặt vui mừng của tôi không trụ được lâu khi nghe đến câu thần chú:

- MORSMORDRE! (Gốc chữ Latinh: Mors = death; mordre = mordere = bite. Morsmordre có nghĩa là: "Miếng cắn của thần chết!")

Và từ trong khoảng tối thui mà tôi cố giương mắt chọc thủng, 1 cái gì đó cực kỳ lớn, màu xanh lá cây và lấp lánh rực rỡ chợt bung ra. Nó bay lên ngọn cây rồi bay tuốt lên bầu trời. Ron thở phập phồng, đứng phắt dậy trên đôi chân nhón lên để cố nhìn theo cái vật đã biết mất rồi:

- Đó.. là cái gì vậy? Không xong rồi! Chính nó! 1 cái sọ khổng lồ làm bằng cái gì đó trông như những ngôi sao bằng ngọc bích, và, 1 con trăn thò ra khỏi cái hốc miệng như thể là 1 cái lưỡi. Kí hiệu đó bay mỗi lúc một cao hơn, rồi nhòa đi trong làn khói lam mờ, in trên bầu trời đen như 1 dải thiên hà mới. Hermione túm chặt lấy tay của 2 người bạn và hét lên:

- Đi thôi! Harry! Ron! Đó là Dấu hiệu Đen! Là dấu hiệu của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!

- Ý cậu là Voldemort á hả? - Harry hỏi lại.

Rồi chỉ trong chốc lát, tôi chạy nhanh tới chỗ 3 người giờ mới phát hiện ra sự hiện diện này và độn thổ xuống đất. Lần đầu tiên độn thổ, thật sự, không dễ chịu chút nào..

Chỉ một lúc sau, khi nghe thấy tiếng mọi người, tôi mới trồi lên, trước sự kinh ngạc của họ. Ông Weasley mừng rỡ nói:

- Các con..

- Tránh ra, anh Arthur.

Giọng ông Crouch cộc lốc. Ông tiến đến chỗ chúng tôi, hỏi một cách đầy giận dữ:

- Ai trong các cô các cậu đã làm chuyện đó? Ai đã gọi lên Dấu hiệu Đen hả?

- Anh Barty à, tụi nó chỉ là con nít thì làm sao có thể..

- Con nít? Con nít mà đã có thể độn thổ an toàn sao? 4 đứa đã bị bắt quả tang! Lại còn sử dụng phép thuật trước tuổi nữa!

- Nếu cháu nhớ không lầm thì Bộ pháp thuật hoàn toàn cho chúng cháu sử dụng phép thuật khi cận kề nguy hiểm.

- Cái này.. Cái này..

- Chẳng lẽ ngài Barty Crouch đây định nói với cháu là trường hợp này không nhằm nhò gì?

- Hừ! Tạm thời gác lại chuyện đó! Việc gọi lên Dấu hiệu Đen là bất hợp pháp!

- Không phải họ gọi lên Dấu hiệu Đen đâu.

Giọng ai đó lạnh lùng cất lên, và tôi nhận ra ngay đó là Eric. Cậu bước tới, trên người có vài vết cắt.

- Ôn con! Ngươi thì biết cái gì?

- Ông nên nhớ, chính tôi đã giúp ông đánh đuổi bọn Tử thần thực tử.

Ông Crouch gầm gừ trong kẽ răng. Tôi nói, đôi mắt thờ ơ nhìn chung quanh.

- Filius tui. (Tiếng Latinh: "Con trai của bạn")

Và dĩ nhiên, ông Crouch hiểu được điều đó.

- Circuit hie? ( "Xung quanh đây?")

Tôi lặng lẽ gật đầu rồi đưa 3 người kia đi khỏi cùng Eric. Ông Crouch cho giải tán mọi người khỏi hiện trường. Nhưng, vừa đi được xa khỏi hiện trường một chút thì tôi lén quay lại. Ông Crouch đang ở đó, khuôn mặt khó tả nhìn Winky.

- Đưa cho cháu cây đũa phép.

Ông Crouch giật mình và nhận ra tôi.

- Ông không giết cháu được đâu.

Tôi nói tiếp, khiến cho ông Crouch lại gầm gừ trong kẽ răng.

- Đũa phép con trai ông lấy của Harry, cháu tới lấy lại.

Tôi nhặt cây đũa phép lên rồi bước khỏi, mắt vẫn thử liếc xem động tĩnh của ông Crouch cho đến khi đã đi xa.

Một cuộc nói chuyện nho nhỏ kéo dài trong các căn lều nhỏ. Khi mọi người đã đi ngủ hết, tôi ra ngoài, nhìn ngắm đống tro tàn ngày hôm nay. Rồi, chỉ một lúc sau, Harry cũng đến.

- Cậu chưa đi ngủ à?

Harry bước tới và ngồi xuống gốc cây cạnh tôi.

- Ừ. Tớ hơi khó ngủ.

- Này, tớ hỏi 1 câu.. có được không?

- Cứ tự nhiên.

- Cái Xoay thời gian ấy, tớ thấy khá là lạ..

- Lạ? Lạ chỗ nào cơ?

- Ừm.. Cậu biết đấy.. Tại sao người ta lại không dùng nó để quay ngược thời gian, tiêu diệt Voldemort ngay từ khi còn nhỏ, hay thậm chí là không được sinh ra? Hoặc là, những người trung thành với hắn, tại sao vào cái đêm định mệnh ấy, lại cũng không dùng nó?

Tôi hơi bất ngờ với câu hỏi của Harry. Quả thực tôi phải nói là cậu rất thông minh, nhưng chưa bao giờ tôi lại nghĩ đến sẽ có ngày cậu luôn luôn thông minh được như thế này. Nở 1 nụ cười nhẹ, tôi khẽ nói:

- Cậu vượt quá mong đợi của tớ rồi, Harry à. Theo tớ được biết, cái Xoay thời gian được phát minh sau đó một vài năm, mà quyền lực của nó thì không đủ khả năng quay lại khoảng thời gian lâu dài như thế được. Hơn nữa, cái Xoay thời gian rất hiếm, Hermione hẳn là được giáo sư McGonagall xem là 1 học trò hết mực ngoan ngoãn mới được như vậy. Hoặc là, cụ Dumbledore đứng sau tất cả chuyện đó.

- Cụ biết được cả điều đó ư? - Harry ngạc nhiên.

- Tớ không rõ. Cụ bí ẩn và quyền lực với trí thông minh tuyệt vời. Tiềm năng của cụ dường như là vô hạn. Không biết đến bao giờ, tớ mới được như cụ..

- Cậu như thế cũng đủ giỏi rồi mà.

Tôi lắc đầu, mỉm cười nói với Harry:

- Chưa là gì cả đâu. Thế giới này rộng lớn lắm. Mấy ai biết được chữ ngờ.

- Cậu cũng tuyệt vời lắm đấy, Daisy à. Làm con trai như tớ thì thật đáng hổ thẹn, phải không?

- Ơ.. Tớ không hiểu. Đáng hổ thẹn chỗ nào cơ chứ? Cậu là 1 phù thủy giỏi mà.

- Cậu luôn có những ý nghĩ tích cực thế hả?

- Đó là sau khi tớ gặp Eric thôi.

- Hửm? Lại là Eric sao? 2 người là gì vậy?

- Tớ cũng không rõ nữa. Nhưng tớ không muốn nghĩ nhiều.

- Haizz.. Cậu đúng là con mèo lười mà.

- Zâng. Giờ cho mèo lười tựa vai ngủ nhé. ~

Nói là làm. Tôi tựa vào đôi vai mạnh mẽ của Harry và nhắm mắt lại. Cậu lấy tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc của tôi và thủ thỉ:

- Tớ sẽ bảo vệ cậu bằng mọi cách có thể.

Tôi nghe vậy chỉ cười nhẹ và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện