Khi ông Karkaroff đụng mặt chúng tôi, tôi phải lo mà kéo Harry tránh xa khỏi cái đám người đang chăm chăm nhìn vết thẹo trên gương mặt cậu.

Thứ 7, mọi người thường ngủ dậy trễ. Ấy vậy mà giờ đây chỉ có tôi và Eric là 2 đứa còn nằm trên giường để "nướng". Khi vừa đến tiền sảnh, tôi đã phải phì cười với tất cả trước cảnh tượng Fred và George cũng đang ôm bụng cười vì bị biến thành 2 ông cụ non. Cụ Dumbledore bước đến, nhắc nhở 2 anh ấy đi đến bệnh thất. Cả đám Gryffindor cứ liên tục chế giễu anh Cedric, tất nhiên là ngoại trừ Hermione, Eric và Neville, nên tôi buộc lòng phù phép cho người nào người nấy bị "vá miệng" lại. Mấy người Nhà khác, đặc biệt là Hufflepuff, phải cười ầm cả lên. Còn Gryffindor thì mặt mày trông tức tối vì bị đem ra làm trò cười. Hừ! Dám chế nhạo anh hai Cedric của tôi thì bị như thế còn nhẹ đấy!

Sáng nay, Hermione vừa nhớ ra là chưa mời bác Hagrid gia nhập "Hội Vịt Đẹt". Vì vậy, chúng tôi đành phải đến căn chòi của bác mà thôi. Không phải tôi không muốn đến thăm bác đâu, mà chỉ vì cái gu thẩm mĩ của bác làm tôi phát sợ. Bác thích bà Maxime, và tôi thì.. chẳng có hứng thú, nếu chưa phải nói là ngán đến tận cổ cái tình yêu nam nữ đó.

Bác Hagrid bận bộ đồ vest bằng tông màu nâu, đẹp nhất, mà cũng là kinh hoàng nhất, của bác. Ở trên cổ, bác thắt thêm 1 cái nơ kẻ caro màu cam vàng chói. Thế nhưng vẫn còn chưa phải tệ nhất đâu nhé, rõ ràng bác đã cố gắng "thuần phục" đám tóc của mình, dùng đến một khối lượng lớn một thứ có vẻ như là mỡ tra bánh xe. Tóc tai bác giờ ép mượt xuống thành 2 bó, và có lẽ bác đã thử cột đuôi ngựa giống như tóc của anh Bill, nhưng thấy rằng nhiều tóc quá nên không xong được. Đâu đó trên mái tóc của bác, tôi để ý thấy có vết cháy xém, chứng tỏ là bác đã dùng cây đũa phép được sửa lại bởi cây đũa phép Cơm Nguội đang trong tay của cụ Dumbledore để chỉn chu bộ râu tóc của mình. Thành thật mà nói, bề ngoài trông không hợp với bác tí nào. Bình thường nhìn bác phúc hậu lắm cơ!

Cơ mà, bác Hagrid không đáp ứng được nỗi mong mỏi của Hermione. Bác dứt khoát từ chối gia nhập hội này bởi vì bác nghĩ như thế làm bọn gia tinh buồn và cảm thấy bị xúc phạm. Cũng đúng, nhưng mà tôi nghĩ nên thay đổi cái suy nghĩ tiêu cực ấy đi. Thuyết phục được con gia tinh nào thì tốt cho con gia tinh đó, không nên quá ép buộc.

Để tránh trường hợp "mũi bị tử vong", tôi đề nghị Eric ở lại ngăn ngừa bác dùng nước hoa.. ờm, quá liều. Ít thôi, thoang thoảng thì tôi còn có thể chịu đựng được chứ dù chỉ là hơi nồng thôi thì.. Chắc mọi người không muốn tôi phải ngất đâu nhỉ? Cuối cùng cũng đã đến lúc chọn quán quân. Anh Krum, chị Fleur, anh Cedric và Harry đều trở thành quán quân. Khi Chiếc Cốc Lửa phun ra mảnh giấy có ghi cái tên của vị quán quân thứ tư, cả sảnh đường dường như ngột thở.

- Harry Potter.

Harry choáng váng, sững sờ và chết lặng khi tất cả cái đầu đều quay về phía cậu. Không một tiếng vỗ tay. Một tiếng rù rù, như thể một đàn ong giận dữ, từ từ tràn đầy đại sảnh. Vài đứa học trò đứng hẳn lên để nhìn Harry cho rõ hơn. Cậu ngồi đó, cứng cả người, trong chiếc ghế. Tôi mỉm cười an ủi:

- Chúc mừng cậu, vị quán quân thứ tư.

Harry bị buộc phải đến bên cụ Dumbledore trước những ánh mắt có thể nói là căm ghét và thù hận của mọi người. Tôi yên tâm và bắt đầu ăn tiệc, nhưng..

Không thể nào tin được, Chiếc Cốc Lửa cháy sáng lần thứ 5, để lại mảnh giấy da từ từ rơi xuống đất. Cụ Dumbledore từ từ bước đến và nhặt mảnh giấy lên. Hình như là quá sức chịu đựng của cụ, giọng cụ có vẻ khó nghe hơn bao giờ hết:

- Lần này là con sao, Daisy?

Cụ không đọc họ của tôi nhưng mọi học trò của Hogwarts cũng đủ biết cụ đang nhắm đến tôi. Sững sờ hơn cả Harry khi nãy, tôi bất giác hét toáng lên:

- CÁI GÌ CƠ? CHẲNG LẼ CON KHÔNG ĐƯỢC NGHỈ NGƠI SAO?

Cụ Dumbledore chậm rãi bước tới, vẻ nghiêm nghị hiện rõ trên mặt.

- Vậy con giải thích sao với mảnh giấy da này?

- C-Con.. Con.. Cụ tin con mà, phải không cụ?

Tôi lắp bắp, sợ hãi nhìn cụ Dumbledore. Cụ cứ im lặng, và tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì. Tôi khẽ liếc mắt nhìn Eric, cậu ấy khẽ gật đầu, ánh mắt hiện rõ rằng cậu ấy tin tưởng tôi. Thật may quá.. Dù cậu ấy có trở nên lạnh lùng với tôi hơn trước nhưng cậu ấy vẫn tin tôi. Vậy là vẫn có người tin tôi rồi. Tôi cố kìm nước mắt, lững thững bước theo sau cụ Dumbledore trước những ánh nhìn của mọi người. Khác với Harry, họ khinh bỉ tôi.

Mọi người đã tập trung ở căn phòng phía sau sảnh đường hết. Cụ Dumbledore bước vô cùng tôi, bình tĩnh nói:

- Mọi người, chúng ta không phải chỉ có thêm quán quân thứ tư, mà là cả quán quân thứ năm.

Cả 2 vị hiệu trưởng trường khác đều vô cùng tức giận.

- Ông Dumbledore, chuyện này là sao? Hogwarts lại có tới 3 quán quân?

- Mong ông giải thích rõ ràng chuyện này, ông Dumbledore.

- Tôi cũng đang muốn biết về chuyện đó đây, thưa quí vị.

Cụ Dumbledore nói như thể đang nhắm vào tôi. Tôi cúi đầu, im lặng. Cả Harry lẫn anh Cedric đều buồn bã nhìn tôi. Thầy Snape, lần này đặc biệt giận dữ. Bằng một giọng ôn tồn, cụ Dumbledore hỏi:

- Có phải con đã bỏ tên mình và tên Harry vào trong cốc không, Daisy?

Tôi cười nhẹ, một nụ cười buồn bã, và đáp lại:

- Cụ hỏi con làm gì khi dù thế nào mọi người cũng nghĩ là con bỏ?

Mọi người im lặng, không gian căng thẳng đến tột độ. Ông Karkaroff tức tối:

- Hừ! Chiếc Cốc Lửa đã tắt ngúm và chúng tôi không thể bỏ thêm tên học trò nào nữa. Chúng ta phải đợi kì thi kế tiếp, mà kì thi đó Durmstrang không thể tham dự!

Fleur dậm chân tức tối:

- Thật là không công bằng! Hogwarts tại sao lại được gấp ba?

Moody giả đã đến, hắn ta bắt đầu nói:

- Đơn giản thôi, có kẻ đã bỏ tên 2 đứa trẻ này vào Chiếc Cốc Lửa nhằm hãm hại bọn chúng. Kẻ đó hẳn phải thật quyền lực mới có thể qua mặt được Chiếc Cốc Lửa tới 2 lần.

Tôi bắt đầu cảm thấy bực mình và lên tiếng:

- Đủ rồi! Mọi chuyện cứ để yên thế đi. Em sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả, được chưa? Mọi người chẳng cần quan tâm đến em, dù em có chết thì cũng mặc kệ. Cứ coi như em không tồn tại đi!

Nói rồi tôi quay phắt người, kéo Harry về phòng sinh hoạt chung Gryffindor. Vừa về phòng, cả đống người ồ ập tới.

- Anh biết là em giỏi rồi, nhưng mà sao em lại có thể qua mặt được cụ Dumbledore?

- Em làm được thì phải cho tụi anh biết chứ! Phải nói em thông minh lắm đó!

- Nếu người đó không phải chị thì ít nhất cũng có tới 2 đứa Gryffindor tham gia vào!

- Cố gắng "đập" mấy quán quân kia nhé, nhất là thằng Diggory đấy!

Một lần nữa, tôi cáu tiết. Harry cố ngăn chặn chuyện đó mà không được. Sát khí tỏa ra nghi ngút, tôi lạnh mặt nói:

- Biến. Hoặc là tôi cho các người đi chầu Diêm Vương.

Mọi người hoảng sợ, mồ hôi đổ ròng ròng. Thành thực mà nói, họ chưa bao giờ thấy tôi đáng sợ như vậy. Eric bước tới và ôm tôi vào lòng:

- Ngoan nào, ngoan nào.. Tớ ở đây rồi. Đừng lo.

Dường như cái ôm ấm áp của Eric có thể xua tan đi một phần sát khí trong tôi. Ở trong lòng cậu ấy, tôi òa khóc nức nở, trước mặt tất cả Gryffindor:

- Hức.. Eric à.. Cậu tin tớ.. phải không? Hức.. Tớ.. Hức.. Tớ..

- Thôi được rồi, cậu không cần nói. Ngủ đi nào, mít ướt của tớ.

Eric xoa nhẹ đầu tôi, để mặc cho tôi khóc đến ướt đẫm cái áo chùng của cậu ấy. Rồi, một cách chậm rãi, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ..

Khi thức dậy, tôi bỗng nhiên thấy mình ở bệnh thất. Harry ở đó, lo lắng đứng ngồi không yên. Và, khi thấy tôi tỉnh dậy, Harry bỗng nhiên mừng rỡ:

- Daisy! Cậu dậy rồi à? Có thấy không khỏe ở chỗ nào không?

- Không.. Mà, tại sao tớ lại ở đây?

- Cậu không nhớ gì à? Không nhớ chút gì sao?

- Nhớ cái gì mới được chứ?

Bỗng, giọng ai đó vang lên:

- Lycoris. Cậu đã tự xưng tên mình là vậy.

Tôi giật mình nhìn cậu con trai ngồi trên giường bên cạnh đang đeo khuôn mặt hết sức nghiêm trọng. Lycoris? Khoan. Tôi đã đổi tên từ lâu rồi mà. Eric nói một cách vô cùng nghiêm túc:

- Chuyện này chắc chắn có liên quan đến tính cách thất thường của cậu. Tớ phải mở một cuộc nghiên cứu rộng hơn, càng sớm càng tốt. Khi nào khỏe thì nói với tớ.

Nói rồi Eric bước ra khỏi bệnh thất. Đến lúc này, tôi mới quay sang hỏi Harry:

- Kể từ lúc công bố quán quân đến nay thì mấy ngày rồi?

- Tất nhiên là 3 ngày rồi. Cậu bị sao vậy? - Harry cảm thấy khó hiểu.

- Trong 3 ngày đó tớ đã làm những gì?

- Ờm, tớ cũng không chắc rằng cậu lại muốn nhắc đến nó..

- Cứ nói đi. - Tôi gấp gáp.

- Ừm.. Cậu đã lấy đũa phép của tớ khiến tớ không thể đi học được. Mà cậu thì cũng không đi học luôn, cứ toàn nằm trên bãi cỏ ngủ suốt, nhưng ai đến là cậu cũng biết dậy rồi đuổi đi, và cả ngày chỉ nằm đó thôi. Vì thế, mọi người đã tìm tới cậu, nhưng.. cậu biết không, khả năng của cậu đã phản bội cậu.. cậu tấn công các học sinh, các giáo sư, các hiệu trưởng và cả.. người của Bộ..

- C-C-C-Cái gì? Tớ á?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện