Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt. Cụ Dumbledore cứ đăm đăm nhìn tôi mãi một lúc, và thỉnh thoảng lại chấm đầu cây đũa phép lên thái dương rồi thả thêm một dòng suy tư sáng ánh bạc vô cái khối đang xáo động trong cái chậu Tưởng Ký. Cuối cùng, Harry hỏi:

- Thưa thầy, thầy có nghĩ là Voldemort đang trở nên hùng mạnh không? Cụ Dumbledore ngước mặt lên và nhìn Harry bằng một ánh mắt sắc sảo như thể có thể nhìn thấu con người cậu cho dù con mắt phép của Moody Mắt-Điên thì không. Cụ ôn tồn nói:

- Một lần nữa, Harry à, thầy chỉ có thể trả lời con bằng sự nghi ngờ của thầy mà thôi.

Cụ Dumbledore lại thở dài. Trông cụ lại trông có vẻ già nua và mệt mỏi hơn bao giờ hết.

- Những năm mà Voldemort leo đến đỉnh cao quyền lực được đánh dấu bằng những vụ mất tích. Bertha đã biến mất không một dấu vết ở tại nơi mà người ta biết chắc chắn là nơi Voldemort ẩn tích gần đây nhất. Ông Crouch cũng biến mất, và lại ngay trong khuôn viên sân trường Hogwarts này. Ấy thế nhưng, trước đó cũng có 1 vụ biến mất, 1 vụ mà thầy rất tiếc là Bộ pháp thuật không lấy làm quan trọng chút nào, bởi vì nó liên quan đến 1 Muggle. Tên của ông ta là Frank Bryce, ông ta sống trong 1 ngôi làng vốn là nơi sinh trưởng của ba Voldemort. Kể từ tháng 8 năm ngoái đến nay, không ai nhìn thấy ông Frank đó ở đâu nữa. Con hiểu không, thầy đọc báo của dân Muggle, chứ không giống như những ông bộ trưởng của chúng ta.

Cụ Dumbledore nhìn Harry rất ư là nghiêm túc:

- Thầy thấy những vụ mất tích này dường như có liên hệ với nhau, nhưng Bộ trưởng Bộ pháp thuật lại không đồng ý.

- Haizz.. Tại sao chúng ta lại phải làm vậy chứ? Chúng ta sinh ra đâu phải là để làm hài lòng tất cả mọi người!

- Đây không phải là làm vừa lòng người khác, Daisy à. Trong cuộc sống không phải lúc nào cũng làm theo ý mình là được. Từ nay về sau con nên cân nhắc về những gì mình nên làm và không nên làm.

- Vâng. ~

Tôi đáp lại bằng giọng hững hờ khiến cụ Dumbledore không hài lòng. Bỗng, Harry lên tiếng hỏi:

- Con có được phép hỏi thầy về.. về cái phiên tòa ở trong chậu Tưởng Ký không?

Cụ Dumbledore nặng nhọc trả lời:

- Con được phép. Thầy đã tham dự tòa án đó nhiều lần, nhưng có một số phiên tòa thầy có thể nhớ lại rõ ràng hơn những phiên tòa khác, đặc biệt là bây giờ..

- Thầy có nhớ cái phiên tòa về người con trai của ông Crouch không? Có phải họ nói về ba mẹ của Neville không ạ?

Cụ Dumbledore nhìn Harry một cái rất sắc:

- Chẳng lẽ Neville chưa bao giờ nói cho con biết tại sao nó lớn lên với bà à?

Harry lắc đầu, và khi lắc đầu cậu đã thắc mắc là tại sao cậu lại không hề hỏi han gì chuyện đó trong suốt 4 năm trời quen biết Neville, điều đó đã hiện rõ trên gương mặt cậu. Cụ Dumbledore nói:

- Phải. Họ nói đến ba mẹ của Neville. Ba của Neville là Frank, 1 Thần Sáng giống như giáo sư Moody vậy. Ông và vợ đã bị tra tấn lấy thông tin về nơi ẩn náu của Voldemort sau khi hắn mất quyền lực, như con đã nghe rồi đó.

Harry nói nhỏ:

- Vậy họ đã chết rồi sao?

Cụ Dumbledore trả lời, trong giọng chất chứa đầy cay đắng mà tôi chưa hề nghe thấy trước đây:

- Không. Họ bị điên. Cả 2 đều đang ở bệnh viện Thánh Mungo chuyên điều trị thương tật pháp thuật. Thầy tin là Neville vẫn cùng bà nó đi thăm ba mẹ vào những kỳ nghỉ lễ, mặc dù họ không nhận ra nó.

Harry ngồi đó, kinh hãi đến sững sờ, bởi cậu chưa bao giờ biết, chưa bao giờ, trong suốt 4 năm qua, thử bận tâm tìm hiểu.. Cụ Dumbledore nói tiếp:

- Gia đình Longbottom rất nổi tiếng. Những cuộc tấn công nhắm vào họ xảy ra sau khi Voldemort sụp đổ, khi mà mọi người cứ tưởng mình từ nay sẽ được sống yên ổn. Những cuộc tấn công này đã gây nên 1 làn sóng căm phẫn chưa từng thấy trước đây. Bộ pháp thuật bị áp lực đè nặng nề là phải bắt cho được kẻ đã gây ra tội ác đó. Không may, bằng chứng của Longbottom không đáng tin cậy lắm, trong khi thần kinh của họ như vậy.

Harry chậm rãi nói, tôi có thể cảm thấy cậu đang hối hận:

- Vậy con trai ông Crouch có thể không dính dáng trong vụ đó.

Cụ Dumbledore lắc đầu:

- Về chuyện này thầy không có ý kiến.

Harry lại ngồi yên lặng một hồi nữa quan sát cái chất bên trong chậu Tưởng Ký cuộn xoáy. Vẫn còn 2 câu hỏi mà cậu muốn hỏi đến cháy ruột.. nhưng đó là những câu hỏi liên quan đến tội lỗi của những người còn sống.. Thu hết can đảm lại, cậu nói:

- Thưa thầy, ông Bagman..

Cụ Dumbledore bình thản nói:

* * * không hề bị cáo buộc về bất cứ hoạt động hắc ám nào từ trước đến nay.

Harry hấp tấp nói, mắt lại chăm chú nhìn vào bên trong chậu Tưởng Ký. Cái chất đó bây giờ xoáy chậm lại vì cụ Dumbledore đã thôi bỏ thêm vào những dòng suy tưởng của cụ.

- Dạ nhưng mà..

Cái chậu Tưởng Ký có vẻ như đặt câu hỏi giùm Harry. Tôi gầm gừ tức giận:

- Thầy Snape không phải Tử thần thực tử. Tớ phải nói bao nhiêu lần cậu mới hiểu hả Harry?

Harry tránh nhìn vào mắt của tôi bằng cách nhìn vào đôi mắt xanh sáng của cụ Dumbledore.

- Vậy cái gì khiến cho thầy tin là thầy Snape đã thực sự thôi ủng hộ Voldemort?

Cụ Dumbledore đáp lại cái nhìn đăm đăm của Harry trong vài giây rồi nói:

- Harry à, đó là 1 vấn đề giữa thầy và thầy Snape.

- Cậu sẽ biết tất cả khi thật sự tới lúc. - Tôi nói thêm.

Harry biết là cuộc phỏng vấn tới đây là xong. Cụ Dumbledore không tỏ vẻ tức giận, nhưng mà trong giọng nói của cụ có một sự dứt điểm khiến cho Harry hiểu rằng đã tới lúc cậu nên ra về. Tôi và Harry đứng dậy và đi ra tới cửa thì cụ Dumbledore nói:

- Các con đừng nói về ba mẹ của Neville cho bất cứ ai biết. Neville có quyền tiết lộ thân phận của nó khi nào nó cảm thấy sẵn sàng.

- Con đã giữ kín bí mật đó lâu rồi, chẳng lẽ bây giờ lại không thể?

Harry há hốc miệng ngạc nhiên nhìn tôi. Cũng đã lâu rồi tôi mới thấy cảnh tượng như thế này nhỉ? Mỉm cười, tôi nói tiếp:

- Và con chắc Harry cũng sẽ kín miệng thôi.

- Vậy thì chúc các con may mắn với bài thi thứ 3.

Sau đó, Harry đem hầu như tất cả mọi chuyện kể cho Hermione và Ron nghe. Bọn họ đã biết thêm nhiều thông tin có ích thuận tiện cho những điều cần làm sau này. Mà, cũng sau vụ này, Harry càng thêm căm hận Voldemort.

Mặc dù Hermione và Ron cố gắng giúp đỡ nhưng tôi lại gạt đi vì 2 người còn lo chuyện thi cử. Bản lĩnh của Harry cũng đã đủ giải quyết mọi chuyện rồi mà giờ lại có cả đống bùa phép hộ thân thì cẩn thận thêm chút nữa là chẳng cần bận tâm cho bài thi đâu. Sau ngày hôm đó, tôi luyện cho Harry tập làm phép mà không cần phải nói thần chú. Nếu không, khi bước vào bài thi thứ 3, để tiến hành kế hoạch thì lại lộ bí quyết của tôi ra ngoài, và điều đó hẳn sẽ là 1 nước cờ chống đối lại tôi. Vì quá căng thẳng, lại cộng thêm chuyện thứ tôi dạy cho Harry đang ở trình độ N. E. W. T nên cậu mất khá nhiều thời gian để thành thục.

Khi bước sang tháng 6, không khí trong lâu đài lại trở nên hồi hộp và căng thẳng. Mọi người đều trông ngóng cho đến bài thi thứ 3, nó sẽ diễn ra khoảng 1 tuần trước khi học kỳ kết thúc. Luyện xong thứ cần luyện rồi, tôi lại chuyển sang đấu tay đôi với Harry. Mặc dù chưa lần nào thắng được tôi nhưng sau mỗi lần đấu thì trình độ của cậu tăng cao rõ rệt. Chà chà.. Quả là Harry Potter có khác a! ~

Cơ mà, chú Sirius lại quá lo lắng rồi. Nhận thư cú từ chú mỗi ngày đã khiến tôi phát chán. Đã lâu rồi tôi cũng chưa nói chuyện với Eric, bởi chúng tôi có những việc bận của riêng chúng tôi. Sau khi tôi nói rằng hình như giữa tôi và Harry có thần giao cách cảm thì cậu ấy lại bù đầu bù cổ vô nghiên cứu. Không hiểu cậu ấy lấy đâu ra tư liệu nhưng chẳng cần tôi giúp dù chỉ một chút.

Ngày 24/6, cái tin tức về vết thẹo của Harry lan truyền. Họ bảo Harry hoặc là thành phần nguy hiểm, hoặc là đang cố làm màu. Họ tung tin Harry biết nói Xà Ngữ, còn đả động đến tôi và Eric. Họ cho rằng cụ Dumbledore đang cố giấu giếm chuyện này cho êm xuôi, bảo chúng tôi có thể làm hại tính mạng mọi người vì kết bạn với người sói (thầy Lupin) và người khổng lồ (bác Hagrid chỉ là lai thôi). Hermione đã phát hiện ra cách mụ Rita Skeeter có thể rình mò chúng tôi nên chạy vào thư viện trong khi chỉ còn 10 phút nữa là thi Lịch sử pháp thuật. Thiệt tình! Cô ấy ghét mụ ta đến nỗi dám trễ 1 môn thi luôn!

Sáng hôm đó người ta cho phép gia đình tới thăm chúng tôi. Chú Sirius, bà Weasley và anh Bill đã đến cổ vũ, mặc dù bà Weasley vẫn còn tin lời đồn nhảm. Thành thật mà nói, bà tin nó đến nỗi Harry phải giải thích gãy cả lưỡi bà mới chịu nghe. Chị Fleur đã để ý đến anh Bill, và ông Diggory, ba của anh Cedric có vẻ tức giận vì mụ Rita Skeeter cứ làm như thể chỉ có tôi và Harry là quán quân vậy.

Khi ăn bữa tối trước khi thi, tôi để ý mắt bà Maxime đỏ hoe, chứng tỏ ông Fudge đã cáo buộc bà một cách vô cớ. Nói gì thì nói, tôi nhất định phải đứng lên bảo vệ cho những người lai khổng lồ mới được! Hãy đợi đấy!​
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện