TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(Hàn sỹ type)

Mark Dimond bồn chồn lui tới, trong khi Courtney Chetwynde ngồi trên ba-lô của cô trong cảnh đất trống trơn tại số 2 Linden Place, đọc những trang giấy da. Mark muốn cô bạn nó đọc nhanh hơn, muốn cô ngửng lên bảo với nó là mọi chuyện ổn cả, muốn cô tìm ra một manh mối đâu đó trong những trang này chứng tỏ rằng chẳng có gì là thật hết. Nhưng điều mong mỏi nhất là, nó muốn quay lại và thấy ngôi nhà của Bobby trở lại như xưa.

Courtney cứ nhẩn nha đọc hết mấy trang giấy, rồi ngước nhìn Mark với vẻ tò mò, hỏi tỉnh bơ:

-Cậu vớ được cái này ở đâu vậy? Mark thọc tay vào túi, lấy ra cái nhẫn mặt đá xám. Sau chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh, nó chưa có dịp đeo thứ trang sức tai ương này lại vào ngón tay.

-Mình lấy được từ…cái nhẫn này. Nó như một vật sống vậy. Tỏa sáng, lớn dần và mở ra một miệng hố với những âm thanh, rồi thình lình…cuộn giấy lù lù ngay đó.

Courtney nhìn cái nhẫn, rồi lại nhìn cuộn giấy da. Mark có thể thấy đầu óc cô bạn đang lộn tùng phèo khi cố gắng để hiểu tất cả những gì nó vừa đẩy sang cho cô. Sau cùng, Courtney đứng dậy, ném cuộn giấy qua vai như ném mấy tờ báo cũ và cười khinh khi:

-Đủ rồi đó.

-Này!

Mark kêu lên, vội vàng chạy theo cuộn giấy. Một cơn gió nhẹ cuốn mấy tờ giấy lệt sệt trên mảnh đất trống, làm Mark phải bò toài ra nhặt trước khi chúng bay đi mất. Courtney la lối:

-Các người tưởng tôi là gì? Một con ngốc à?

Tật cà lăm của Mark trở lại:

-K…k…không…không…phải phải…vậy…

-Bảo với Boddy Pendragon, tôi không quá ngu để tin vào trò đùa ngốc này đâu.

-N…n…nhưng…

-Chuyện gì nữa? Muốn tôi phải lo quính lên, đi nói với mọi người là tối qua Boddy vắng mặt trong buổi thi đấu là vì cậu ta trôi trong ống dẫn tới một không gian khác và phải đánh nhau với bầy thú ăn thịt đồng loại, và nếu không cứu được người cậu thoát khỏi các hiệp sĩ áo đen, cậu ta sẽ có thể vắng mặt trong trận đấu tới nữa chứ gì?

-À, ừa, đúng…đúng vậy…

-À, ừa, đúng vậy. Hay quá ta! Để rồi Boddy xuất hiện, nhảy cỡn lên mà la:”Ngạc nhiên chưa!”. Lúc đó tôi chỉ có nước cuốn gói sang tiểu bang khác, vì mọi người sẽ không bao giờ quên vụ tôi ngu tới nổi tin vào trò đùa ác mó lố bịch nhất trong lịch sử các trò đùa ác mó. Đừng hòng!

Courtney xách ba-lô, hầm hầm bước đi. Mark hét:

-Courtney, đứng lại!

Courtney quay phắt lại, ném cho Mark cái nhìn khinh khỉnh. Ai mà bị Courtney Chetwynde nhìn kiểu đó thì chỉ còn nước mau đào hố mà chôn mình cho sớm. Mark phải lấy hết sức bình sinh để tiếp tục. Nó nói một cách rất chân thật và không hề lắp bắp:

-Chính mình cũng khó mà tin nổi. Nhưng không phải chuyện đùa đâu. Mình không biết tất cả những gì trong cuộn giấy kia có thật không, nhưng mình đã được thấy những điều mà mình không cắt nghĩa được. Mình thề là mình đã thấy. Và điều đó đủ làm mình tin là có chuyện gì đó rất kỳ quái đã xảy ra cho Boddy.

Courtney đứng im. Có phải cô bé bắt đầu tin? Hay chỉ đợi nó nói xong, sẽ lại bảo: cậu tưởng tôi ngu lắm à?

Mark chớp lấy cơ hội, nói tiếp:

-Mình biết có quá nhiều điều không thể nuốt được. Nhưng nếu chỉ là trò đùa tinh quái, thì ngôi nhà của Boddy đâu?

Courtney nhìn khu đất trống đằng sau nhà Mark. Mark không biết cô bạn đang nghĩ gì. Có phải đang nhớ lại tối qua đã tới đây, vào một căn nhà lúc này đã biến mất, và hôn Boddy Pendragon? Mark nói thêm:

-Courtney, mình sợ. Muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mình nghĩ, một mình mình sẽ không thể nào tìm hiểu được chuyện gì.

Courtney trừng trừng nhìn Mark một chập nữa, như cố gắng đọc suy nghĩ của nó, rồi bước qua Mark, lẳng lặng tới đứng giữa bãi đất trống. Cô bé từ từ quay vòng 360 độ để nhìn tất cả. Không một dấu vết nào chứng tỏ một gia đình bốn người và một con chó đã sống tại đây mười hai tiếng đồng hồ trước. Courtney thuộc loại người bao giờ cũng chiếm thế thượng phong trong mọi việc. Courtney luôn biết cách xoay chuyển tình thế khó khăn để đem đến lợi ích cho mình, dù đó là trận bóng chuyền hay cuộc tranh luận với ba mẹ. Nhưng vụ này khác hẳn. Cô không thể kiểm soát được tình thế, vì cô không biết quy luật. Courtney trầm ngâm:

-Được. Nhưng chúng ta không thể nháo nhào cố gắng tìm hiểu tất cả mọi chuyện cùng một lúc. Có…có quá nhiều điều…

Courtney nửa như nói với Mark, nửa như bật thành lời suy nghĩ của mình:

-Mình chẳng biết tí gì về quig hay Lữ khách hoặc cống dẫn…

Mark chỉnh lại:

-Ống dẫn.

-Là cái gì cũng vậy. Với mình cứ như toàn chuyện hoang đường. Nhưng ngôi nhà này…ngôi nhà này biến mất là sự thật. Nếu chúng ta tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra với ngôi nhà này, có thể sẽ là khởi điểm để chúng ta tìm ra Bodddy.

Lần đầu tiên Mark toác miệng cười. Nó đã có đồng minh và đó chính là người nó biết có thể làm mọi việc sáng tỏ. Nó nói:

-Tụi mình bắt đầu từ đâu?

Vừa sải dài những bước chân ra đường. Courtney vừa nói:

-Chúng mình phải tìm ra ba má của bạn ấy. Lẽ nào họ cũng biến mất nốt!

-Tuyệt!

Thình lình Courtney quay lại, ghé sát mặt Mark. Mấy ngón tay rắn chắc nắm ngực áo nó:

-Dimond. Mình thề. Nếu bạn định giở trò lừa mình, mình sẽ đập bạn không ngốc đầu lên nổi mà buộc dây giày đâu đấy.

-Biết rồi.

Mark làu bàu, nhét cuộn giấy vào ba-lô và đi theo Courtney ra đường lộ. Ra tới hè đường, nó nhìn lại lần cuối mảnh đất từng có ngôi nhà của thằng bạn thân nhất Nó có thể thông cảm cho sự nghi ngờ của Courtney. Chuyện trong cuộn giấy thật khó mà tin nổi, mặc dù có vài đều chứng tỏ là thật. Ít ra là những dòng về Courtney. Phần đó thì dễ rồi. Phần còn lại mới hoàn toàn khó tin. Và cũng thật bí ẩn. Không có dòng chữ nào Boddy nói về ngôi nhà nó bị biến mất. Nếu đúng như những gì Boddy đã viết, thì khi nó và câu Press ra đi bằng xe mô-tô, ngôi nhà vẫn còn đó. Đã có chuyện xảy ra sau khi Boddy đi, như vậy có nghĩa là Boddy không biết gì về chuyện ngôi nhà. Kỳ cục là điều đó làm Mark có chút hy vọng. Courtney có lý. Nếu biết chuyện gì xảy ra cho ngôi nhà, có thể sẽ tìm ra chuyện gì đã xảy ra với Boddy.

Còn một điều khác nữa là Mark day dứt và đó cũng chính là điều mà nó không cảm thấy yên tâm để chia sẻ với Courtney. Ít ra là lúc này, nó chưa yên tâm lắm. Đó là chuyện cái nhẫn và việc Boddy gửi cuộn giấy cho nó. Câu hỏi mà Mark không ngừng tự hỏi là:”Tại sao?” Nếu tất cả những gì Boddy viết là thật, rằng nó đang tham gia một cuộc phiêu lưu khó tin nhất, vậy thì tại sao nó lại tốn thời gian để viết ra tất cả những chuyện xảy ra và gửi về cho Mark? Đúng, hai đứa là bạn thân của nhau, và Boddy viết rằng hy vọng có một ngày những trang giấy ấy sẽ chứng tỏ là nó không bịa chuyện. Nhưng điều đó không đủ lý giải cho việc viết lách của Boddy. Mark cảm thấy có một nguyên do quan trọng về những gì đang xảy ra cho Boddy mà nó cần phải tìm hiểu.

Lúc này Mark vui mừng vì đang trên đường làm sáng tỏ những chuyện thằng bạn thân đang gặp phải. Điểm khởi đầu hợp lý là tìm cha mẹ Boddy, để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra cho ngôi nhà của họ. Với ý nghĩ lạc quan đó, Mark quay lưng lại mảnh đất trống, chạy theo Courtney. Cả hai đứa đều tin thắc mắc của chúng sẽ sớm được giải tỏa, chúng sẽ tìm Boddy, và cuộc sống sẽ bình thường lại đúng thời điểm cho buổi học ngày mai.

Mở đầu cuộc đều tra là đến nhà Mark. Vì hai đứa đều thấy việc kiếm ba má Boddy bằng điện thoại sẽ dễ dàng hơn là đi xe buýt hay đạp xe lung tung khắp thị trấn. Nhà Mark cũng ở trên một đường, cách nhà Boddy chừng nửa dặm. Đúng hơn là cách nơi đã từng có căn nhà của Boddy nửa dặm. Tất nhiên, sáng nay, khi rời khỏi trường, Mark đâu ngờ cô nàng Courtney Chetwwynde nổi tiếng lại có chuyến viếng thăm phòng ngủ của nó trưa nay. Vụ này xảy ra cũng… “ly kỳ” chẳng kém gì vụ thằng bạn thân của nó bị phóng xuyên qua vũ trụ.

-Chờ ở đây.

Mark vừa nói vừa chạy vào phòng ngủ, đóng sập cánh của ngay trước mặt Courtney. Cô bé trợn mắt, nhưng vẫn đứng yên, tôn trọng sự riêng tư của bạn.

Thoáng nhìn căn phòng, Mark đã muôn xỉu rồi. Nó không biết cái gì đáng xấu hổ nhất nữa. Bít-tất, đồ lót dơ rải rác khắp nơi, poster các siêu anh hùng trong phim hoạt hình chưa gỡ xuống; hình người mẫu áo tắm hai mảnh cắt từ báo thể thao vừa mới dán lên; hay mùi hôi nồng nặc bốc lên từ tất cả đống dơ dáy đó. Nó tăng tốc, mở tung cửa sổ, gom một ôm đầy những gì vơ được, nhét ra sau cái gối trên chiếc giường bừa bãi, lộn xộn.

Cửa phòng bật mở và Courtney xông vào:

- Này, cho bạn biết, mình có hai anh trai nên không đến nổi phát gớm khi thấy…

Nhưng…vừa nhìn căn phòng, cô bé đứng chết sững. Mark đờ người, tay ôm đống bít-tất đen thủi - chắc chắn trong “quá khứ” chúng đã từng là màu trắng. Courtney khịt mũi, cố không nôn ọe:

-Mình lầm. Phòng của bạn làm mình gớm quá đi mất. Có con gì chết trong này à?

-Xin xin…lỗi. Phòng mình c…cần chút không khí…

-Phòng cậu cần phải tẩy uế thì có. Mở nốt của sổ kia ra, mình sắp chết ngất rồi.

Mark ném đống bít-tất ra ngoài cửa sổ, rồi vội vàng mở nốt cửa sổ còn lại. Courtney đi “khảo sát” căn phòng, rồi ngừng lại trước hai tấm poster trên tường. Một là hình siêu nhân anh hùng trong phim hoạt hình. Tấm kia là một cô gái đẹp lộng lẫy nằm trên bãi biển nhiệt đới.

Courtney thốt lên:

-Có vẻ như ở cậu đang diễn ra cuộc xung đột giữa tuổi dậy thì và tuổi mẫu giáo thì phải.

Mark vội vàng đứng chặn trước mấy tấm hình, nói cộc lốc:

-Tụi mình t…tập trung vào vấn đề quan trọng đi, được không?

Courtney hiểu ý. Giờ không phải lúc làm cho Mark khổ sở. Cô bé ngồi xuống bàn học của Mark, trong khi Mark hấp tấp gạt mộ hình máy bay F-117 nó đang làm để cô bạn rộng chổ “làm việc”. Đúng kiểu tác phong văn phòng. Courtney nói:

-Số điện thoại.

Trong khi Mark mở tủ lục lọi, Courtney tìm thấy một tập giấy nên mở ngăn kéo kiếm bút. Sai lầm nghiêm trọng. Cô bé thông báo:

-Này mình khám phá ra một bí mật rồi.

Giọng Mark tràn trề hy vọng:

-Cái gì vậy?

Courtney lấy từ ngăn kéo ra một khối ri rỉ nước vàng:

-Mình biết vì sao phòng bạn hôi như giày thối rồi.

Cô đưa lên miếng phô mát thối rửa. Mark vội chụp lấy, reo lên:

-Ê, mình kiếm miếng phô mát này quá trời mà không thấy.

Courtney trợn mắt, cầm cuốn sổ điện thoại Mark vừa tìm ra. Kế hoạch là gọi cho ba mẹ của Boddy tại nơi làm việc. Ông Pendragon là một nhà viết văn cho tờ báo địa phương, bà Pendragon là phó thủ thư của thư viện thị trấn. Courtney tìm được cả hai số và gọi tới cả hai nơi. Thật xui xẻo, lần gọi nào cô bé cũng nhận được một thông tin ngán ngẩm. Cả ba và má Boddy đều không có mặt tại nhiệm sở và đều không báo lý do vắng mặt. Courtney gọi tới trường Glenville, nơi Shannon, em gái của Boddy, đang học lớp ba. Câu trả lời cũng giống y như vậy: Shannon không tới trường. Từ từ đặt điện thoại xuống, Courtney nhìn Mark, nghiêm trang nói:

-Tất cả đều vắng mặt.

Mark chộp vội điện thoại, quay số. Courtney hỏi:

-Câu gọi ai vậy?

-Mình gọi số của Boddy.

Nhưng trong máy chỉ vang lên tiếng nhân viên tổng đài:”Số điện thoại bạn vừa gọi không có thật.” Mark dằn mạnh điện thoại xuống, la lên:

-Không thể thế được! Mình mới gọi Boddy hôm qua mà! Cả gia đình chẳng lẽ biến hết!

Gò mình trên cuốn niên giám điện thoại, Courtney lật tới vần “P”, tìm tên Pendragon. Lật đi lật lại tới lần thứ ba, cô bé ngẩn người tuyên bố:

-Không có. Tên họ không có trong này.

Mark giật lại sổ điện thoại, tự tìm. Courtney nói đúng. Không có tên Pendragon. Courtney hỏi:

-Hay là…họ không đăng ký số điện thoại?

-Không đâu. Năm ngoái, mình bà Boddy tìm số điện thoại nhà bạn ấy bằng chính cuốn này. Chúng mình chọc ghẹo nhau và mình đã viết ngay bên trên tên Pendragon chữ “Cục kít”. Mình biết là nhảm, nhưng mình đã viết vậy đó. Bây giờ chữ đó không có đây. Không có dấu tẩy, dấu cắt, không…có gì hết. Cứ như chưa bao giờ có trong cuốn sách này!

Bó tay! Cả một gia đình chợt biến hết. Chỉ còn một cách: báo cảnh sát. Không muốn trình bày một sự việc như vầy qua điện thoại, nên cả hai đến thẳng đồn cảnh sát thị trấn Stony Brook.

Stony Brook là một thị trấn nhỏ tại Connecticut và không phải là một trung tâm của những hoạt động tội phạm. Thỉnh thoảng mới có những vụ trôm vặt, đánh nhau, nhưng Ban chỉ huy cảnh sát Stony Brook luôn phải chứng tỏ công việc bộn bề bằng việc bắt dân thị trấn tuân thủ luật giao thông và dọn sạch sẽ nếu chó của họ ị bậy trên đường.

Khi Courtney và Mark bước vào đồn cảnh sát, hai đứa vẫn chưa biết phải nói những gì. Hai đứa quyết định sẽ nêu ra những sự kiện hiển nhiên: không thể tìm ra Boddy và gia đình nó, ngôi nhà biến mất. Còn vụ cái nhẫn, cuộn giấy da và câu chuyện của Boddy chưa nên nói ra lúc này.

Tiếp chúng là trung sĩ cảnh sát tên D’Angelo, ngồi sau một bàn làm việc lớn. Mark quá bối rối, nên Courtney nói trước. Cô bé kể vụ Boddy đã vắng mặt trong cuộc thi đấu tối qua như sao, vụ tới nhà của gia đình Pendragon và phát hiện ngôi nhà biến mất như thế nào, rồi vụ không một thành viên nào còn lại trong gia đình Boddy ở nơi đáng ra họ phải ở đó. Trung sĩ D’Angelo lắng nghe rồi ghi chép lên một tờ giấy. Courtney có cảm giác là viên cảnh sát này không tin một lời nào của hai đứa, nhưng vẫn ghi ghi chép chép, vì đó là công việc của ông ta. Sau đó, trung sĩ D’Angelo rời bàn, tiến đến máy tính. Ông ta bấm máy, đọc màn hình, thỉnh thoảng lại quay nhìn Courtney và Mark. Sau cùng viên trung sĩ đứng dậy, trở lại bàn, nhăn mặt nhìn hai đứa, nói:

-Nghe đây, nhóc. Chú không biết hai đứa định giở trò gì, nhưng hai cháu đang làm phí thời gian của chú và tiền bạc của những người đóng thuế.

Mark và Courtney sững sờ. Courtney nói:

-Chú nói gì vậy? Chú không nghe chúng cháu sao? Một gia đình đã biến mất. Chuyện đó không đáng để cảnh sát Stony Brook quan tâm sao?

Những lời nói của cô bé không gây ấn tượng nào cho trung sĩ D’Angelo:

-Pendragon phải không? Số 2 Linden Place?

Mark trả lời:

-Đúng vậy.

-Chú vừa kiểm tra sổ đăng ký của thị trấn. Không có gia đình nào có tên đó sống tại Stony Brook. Không có số nhà nào là 2 Linden Place. Chưa từng có cái nhà nào tại đó. Như vậy lời giải thích khả dĩ duy nhất là các cháu đang đùa, hoặc các cháu đang nói về một gia đình ma và không, cảnh sát Stony Brook không có hứng thú với việc lần theo dấu vết một gia đình ma.

Nói xong, ông ta xé tờ giấy mới ghi chép và quẳng vào giỏ rác. Courtney giận tái mặt. Cô bé sẵn sàng nhảy qua bàn, túm lấy tay cảnh sát, kéo hắn tới trường, nơi mọi người đều biết Boddy Pendragon. Rất có thể cô sẽ làm như vậy, nếu không có một chuyện xảy ra.

Cái nhẫn trong túi Mark bắt đầu vặn vẹo.

Tim nó muốn nhảy lên tận cổ.

Courtney dựa sát bàn, ngước nhìn lên viên trung sĩ, giận dữ nói:

-Cháu không cần biết cái máy vi tính của chú nói gì. Cháu biết Boddy Pendragon! Boddy là…

Mark giật mạnh tay Courtney làm cô im bặt. Chiếc nhẫn rung chuyển mạnh hơn làm Mark chỉ kịp nói:

-Đi thôi.

-Không được. Mình sẽ không đi cho đến khi…

-Courtney! Đi thôi!

Mark nhìn Courtney chằm chằm dữ dội. Không rõ là chuyện gì, nhưng Courtney biết là chuyện nghiêm trọng.

Mark kéo Courtney ra phía cửa. Cô bé cố quay lại la lớn:

-Cháu sẽ trở lại. Tốt hơn, chú hãy cầu xin cho gia đình họ an toàn, nếu không chú sẽ lãnh đủ đó.

Mark kéo Courtney ra khỏi cửa. Trung sĩ D’Angelo lắc đầu, ngồi xuống, đọc báo tiếp.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Mark kéo Courtney vào một hẻm nhỏ, tránh xa đường chính. Dù Courtney cao hơn, khỏe hơn, Mark vẫn không chịu thua. Cô bé hét toáng lên:

-Cậu có vấn đề gì vây?

Mark thọc tay vào túi áo, lấy cái nhẫn ra, đưa lên trước mặt và nói:

-Vấn đề này.

Mặt đá xám đã chuyển thành pha lê và một lần nữa, những tia sáng lại phóng ra từ phía mặt nhẫn. Courtney ngỡ ngàng nhìn Mark đặt chiếc nhẫn lên mặt đường nhựa rồi lùi lại mấy bước. Cái nhẫn xoay vòng, nảy lên và lớn dần. Courtney ngẩn người, hổn hển kêu lên:

-Ôi…Chúa…ôi!

Trong vòng tròn đang lớn dần, mặt đường bỗng hiện ra một hố đen. Từ dưới hố vọng lên những nốt nhạc mà Mark đã từng được nghe trong nhà vệ sinh nam tại trường. Ánh sáng lóng lánh rọi lên tường những ngôi nhà chung quanh, và dù ban ngày, những tia sáng chói tới mức Mark và Courtney phải lấy tay che mắt. Tiếng nhạc lớn dần, mặt đá phát ra tia sáng lóa mắt cuối cùng, rồi cả nhạc và ánh sáng đều tắt ngấm. Courtney hỏi:

-Vậy đó sao?

Mark thận trọng bước lại gần chiếc nhẫn. Nó nằm nguyên chổ đã được đặt trên mặt đường với kích cỡ bình thường và mặt đá trở lại màu xám. Nhưng cũng có một thứ khác nữa ở đó. nàm kế bên chiếc nhẫn là một cuộn giấy da được cột bằng một sợi dây da. Mark cúi xuống, rón rén nhặt cuộn giấy lên, và quay sang Courtney, nói gọn lỏn:

-Thư tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện