TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@Ella_mEn type)
... Bạn của hai bạn, Bobby.
Courtney buông tập nhật kí cuối cùng xuống, nhìn Mark. Hai đứa vừa luân phiên đọc lớn nhật kí suốt năm tiếng, trong hầm làm việc của cha Courtney. Chúng đã ăn xăng-uých kẹp thịt gà tây, khoai chiên và cà-rốt. Mark uống rượu trái cây, Courtney uống nước lọc. Hai đứa chỉ nghỉ khi phải vào phòng vệ sinh, như một cuộc chạy ma-ra-tông và bây giờ mới đọc xong.
Courtney đặt mạnh cuốn nhật kí lên bàn trước mặt, nói:
- Mình sợ thót tim.
Mark mừng vì Courtney thú thật điều đó trước:
- Mình cũng vậy. Nếu ông Gunny không để Hindenburg nổ tung thì…
- Thì chúng ta chẳng còn ngồi đây mà nói chuyện đó.
- Chính xác. Không còn New York, không Stony Brook, không… chúng ta luôn.
- Mình sợ đến không dám nhìn ra ngoài. Lỡ thế giới thay đổi rồi thì sao? - Không đâu. Các Lữ khách đã bảo đảm rồi mà.
Giọng Courtney đột nhiên hoảng loạn hơn:
- Mark, vụ này nghiêm trọng lắm. Sát ngay quê hương tụi mình.
Hai đứa lom lom nhìn chồng nhật kí đã xếp lại, ngẫm nghĩ. Sau cùng Mark nói:
- Chắc không sao đâu.
- Nói vậy là thế nào? Chính bạn đã bảo, sớm muộn gì Saint Dane cũng sẽ xuất hiện tại đây, đúng không?
- Ừa, mình đã nói vậy thật. Mình sợ trận chiến sẽ xảy ra trên Trái Đất Thứ Hai ngay từ đầu.
- Thì nó đã suýt xẩy ra rồi đó!
- Nhưng biết không, từ sau khi đọc xong nhật kí cuối này, mình nghĩ chúng ta đã có cơ may thoát nạn rồi.
- Không đùa chứ?
- Nghĩ coi, nếu kế hoạch Hindenburg của Saint Dane sẽ hủy diệt được cả ba lãnh địa của Trái Đất, có lẽ sau cùng hắn sẽ không đến đây đâu. Ý mình là, có lẽ hắn đã toại nguyện rồi.
Courtney nhìn Mark, đầy hy vọng:
- Bạn nghĩ, “bước ngoặt” sẽ không có trên Trái Đất Thứ Hai này?
- Không. Mình nghĩ, bước ngoặt của Trái Đất Thứ Hai và Thứ Ba có thể là vụ phá hủy Hindenburg. Giống như ba đổi một. Chúng ta đã may mắn né được một đầu đạn khổng lồ.
Courtney ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
- Nếu thế thì tuyệt quá còn gì! Nhưng làm sao chúng ta có thể biết chắc là như vậy được?
- Đó mới là vấn đề. Chúng ta sẽ không thể nào biết chắc được.
Hai đứa ngưng một lúc. Courtney ngó Mark lom lom, rồi hỏi:
- Bạn có vẻ thất vọng?
- Mình? Không, bạn đùa à? Mình hoàn toàn thoải mái. Mình chỉ hy vọng là mình đã đúng.
Cất nhật kí vào ba lô, Mark nói tiếp:
- Mình nghĩ, từ nay tụi mình nên cất nhật kí vào hộp an toàn trong ngân hàng. Như vậy sẽ an toàn hơn trong ngăn kéo bàn trên rầm thượng nhà mình.
- Tốt. Tám giờ sáng mai mình sẽ tới nhà bạn. Hai đứa mình sẽ gom tất cả nhật kí đem gửi vào ngân hàng.
Về tới nhà, Mark vào phòng ngủ, đọc lại vài đoạn trong chuyến phiêu lưu của Bobby. Nó muốn tìm bằng cớ để chứng minh cho giả thuyết của nó về Trái Đất Thứ Hai. Càng đọc, nó càng vững tin Trái Đất Thứ Hai được an toàn.
Và điều đó làm nó buồn.
Courtney đã rất hiểu Mark, khi bảo nó có vẻ thất vọng. Nó thất vọng thật. Không phải vì nó mong Trái Đất Thứ Hai gặp tai ương; nó thất vọng vì cảm thấy bị bỏ rơi. Bây giờ Bobby đã có một cuộc sống mới. Thật không thể chịu nổi khi Bobby tuyên bố Spader là người bạn thân nhất. Quá đau! Nó và Bobby không hề rời nhau từ khi hai đứa còn chập chững biết đi. Bây giờ hai đứa càng lúc càng xa nhau.
Dù không bao giờ thú thật điều này với Courtney, Mark đã tưởng tượng đến cái ngày Saint Dane tiến tới Trái Đất Thứ Hai. Lúc đó Bobby sẽ phải trở về, và hai đứa sẽ cùng nhau lập mưu đánh đuổi loài quỉ quái. Nhưng bây giờ thì… cơ hội đó dường như sẽ không bao giờ tới. Nếu Saint Dane không tấn công Trái Đất Thứ Hai, Bobby sẽ chẳng có lý do nào để về nhà.
Đêm đó Mark đi ngủ với cảm giác vừa bị hụt mất một chuyến phiêu lưu.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên sau khi Courtney đến nhà Mark là hai đứa gom hết mười hai cuốn nhật kí của Bobby vào ba lô. Di chuyển cả đống nặng nề này cũng làm hai đứa ngại, nhưng chúng cảm thấy rất bõ công. Kho chứa của Ngân hàng Quốc gia ở Stony Brook an toàn hơn cái bàn gỗ trên gác xép của Mark nhiều.
Trên đường tới ngân hàng, Mark quyết định kể cho Courtney là nó đã cảm thấy thế nào. Hai đứa đã từng thỏa thuận phải cho nhau biết hết những gì có liên quan tới Bobby và những cuốn nhật kí. Việc Mark nói dối chuyện thằng Andy Mitchell phát hiện ra nhật kí đã gây quá nhiều phiền toái rồi. Kể từ lần đó, Mark đã hứa sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì.
Vậy là trên đường tới ngân hàng, Mark thú thật với Courtney là nó đã mong Saint Dane tới Trái Đất Thứ Hai, để hai đứa có thể tham gia với lực lượng của Bobby, cùng nhau chống tội ác. Nó tin là cô bạn sẽ thông cảm.
Nhưng Courtney hét toáng lên:
- Bạn điên à?
Cô bé không thông cảm. Dù chỉ là một tí ti.
- Đây đâu phải trò đùa, hả Mark? Ngồi thoải mái trên ghế đệm, vừa nhấm nháp cà rốt vừa đọc thì quá dễ, nhưng tham gia thật sự lại là chuyện hoàn toàn khác hẳn.
- Mình biết…
- Giống như xem truyền hình trực tiếp. Thấy người ta làm đủ trò điên khùng, như nhảy qua những nhà cao tầng, sống trên đảo hoang mà không lương thực, hoặc ăn côn trùng… mình tưởng chẳng có gì là khó khăn cả. Nhưng đó là vì, chúng ta có thể tắt ti-vi và… đi ngủ, và biết rằng bữa điểm tâm sẽ có trên bàn vào buổi sáng. Nếu Saint Dane xuất hiện tại đây, chúng ta không thể tắt ti-vi và đi ngủ được.
- Mình hiểu…
- Hiểu… thật không? Cho bạn biết mình nghĩ gì nhé. Mình nghĩ, bạn có vẻ giống Spader.
Nhăn nhó, khổ sợ vì nhận xét của cô bạn, Mark độp lại:
- Là sao?
- Spader lo cho bản thân Spader nhiều hơn lo bảo vệ Halla. Đó là lý do Bobby đã bảo anh ta nên về nhà. Nếu bạn hy vọng Saint Dane tới đây, để bạn có thể phiêu lưu cùng Bobby, là bạn nghĩ về bạn nhiều hơn là nghĩ về Trái Đất Thứ Hai.
- Thôi, đủ rồi. Hiểu rồi. Mà mình có thể làm được gì nào. Mình không thể hú hồn Saint Dane, mời nó đến dùng bữa trưa được đâu.
Hai đứa nhìn nhau phì cười. Hình ảnh Mark hú hồn Saint Dane tếu không chịu nổi.
Courtney cười nói:
- Xin lỗi, Mark. Mình không định chọc giận bạn đâu. Mình chỉ sợ, vậy thôi.
- Mình cũng sợ chứ bộ. Nhưng không muốn bạn biết mình đã cảm thấy sao. Tụi mình đã hứa không giấu nhau điều gì đúng không?
- Ừa, xin lỗi, mình ngốc thật. Mình hiểu, đọc tất cả những chuyện này, mà không làm được gì, cứ ấm ức như phải ngồi suốt trên ghế dự bị trong một trận cầu lớn vậy.
Mark nhún vai. Nó hiểu cô bạn nói gì. Trong bất kỳ trận bóng lớn nhỏ nào, chỗ của nó cũng chỉ là… hàng ghế dự bị. Có vẻ như trong vụ này, nó cũng sẽ phải ngồi ở hàng ghế dự bị.
Hai đứa tới ngân hàng vừa đúng giờ mở cửa. Courtney đi trước, bước qua cánh cửa xoay. Đúng lúc Mark định bước theo, bỗng một cảm giác là lạ làm nó đứng khựng lại. Chính Mark cũng không hiểu vì sao. Hay có người đang quan sát hai đứa?
Nó nhìn quanh đường phố. Nhiều cửa hàng đã mở. Một số chủ hiệu đang lau chùi kính quầy hàng bằng nùi cao su, những người khác đang mở những tấm bạt che đủ màu sắc treo trên lối vào. Một viên cảnh sát đứng giữa ngã tư, điều khiển giao thông. Không có gì khác thường. Mark không hiểu sao nó lại cảm giác là lạ như vậy. Nó nhún vai, bước vào ngân hàng.
Hai đứa tiến thẳng tới bàn Cô Jane Jansen. Người đàn bà khó đăm đăm đang gò mình trên bàn phím vi tính, trông rất bận rộn…
… Chơi game đánh bài.
Courtney hỏi:
- Bà đang bận ạ?
Cô Jane Jansen hốt hoảng tắt game. Khi biết ai vừa hỏi, mặt bà ta càng cau có hơn. Mark nghĩ, nếu bà ta hóp má mạnh hơn nữa, cả khuôn mặt sẽ bị chui tọt hết vào miệng.
Cô Jansen nghiến răng, hỏi:
- Tôi giúp được gì đây, hai nhóc?
Mark lễ phép trả lời:
- Chúng cháu muốn sử dụng hộp an toàn ạ.
Courtney châm chọc:
- Nhưng nếu bà bận, bọn cháu đợi được mà.
- Tôi không nghĩ hai đứa nhớ mang theo chìa khóa đâu nhỉ?
Mark rút từ dưới sơ mi sợi dây đeo trên cổ. Giờ có hai chìa khóa móc trên dây. Một chìa khóa bàn trên rầm thượng, một chìa khóa hộp an toàn.
Courtney nói:
- Ngạc nhiên chưa!
- Theo tôi.
Vừa nói Cô Jane Jansen vừa lách mình ra khỏi bàn. Trông bà ta bực bội ra mặt vì bị gián đoạn trò chơi điện tử.
Mark và Courtney đã thuộc đường rồi. Cô Jane Jansen đưa hai đứa qua cửa vòm hình tròn, tiến vào trong kho, rồi đến thẳng bức tường đầy cửa bảo vệ những hộp an toàn ký gửi.
- Cần phải mở dùm không đây?
Bà ta cộc cằn hỏi như muốn làm cho xong việc. Courtney nói ngay:
- Ồ không, tụi cháu làm được. Bà cứ trở lại chơi game tiếp đi.
Cô Jane Jansen cố nhịn. Dù sao chúng cũng là khách hàng. Bà ta quắc mắt nhìn hai đứa rồi bỏ đi.
Courtney phì cười:
- Mình thương bà ấy ghê đi ta ơi.
Trong khi Courtney mở cửa, Mark lấy tất cả mười hai nhật kí từ ba lô ra, xếp vào hộp sắt to. Vẫn còn nhiều chỗ để chứa những nhật kí sau này nữa. Sau đó nó đóng ngăn kéo, đóng cửa và Courtney khóa lại. Mark đeo sợi dây chìa khóa lên cổ. Bây giờ nhật kí đã được an toàn hết mức.
Khi trở ra, chúng không buồn ghé chào Cô Jane Jansen, vì không muốn làm phiền bà ta chơi game lần nữa. Ra khỏi kho, chúng bước qua tiền sảnh, và khi gần tới cửa trước thì…
- Mấy nhỏ, khoan đã!
Là cô Jane Jansen. Bà ta hấp tấp nện gót lách cách trên sàn đá cẩm thạch, tiến lại hai đứa. Hai mắt sáng rực, má đỏ lên, bà ta giận dữ nói:
- Tôi muốn hai cháu nhớ cho một điều, hai cháu có thể là khách hàng của ngân hàng, nhưng không có nghĩa ngân hàng phải có trách nhiệm kiêm luôn cả việc đưa thư.
Mark và Courtney nhìn nhau. Hai đứa chẳng hiểu bà ta định nói gì. Courtney nói:
- Xin bà nói rõ hơn?
Cô Jane Jansen đưa lên một bao giấy màu nâu, cỡ bằng một bao bì thực phẩm, dưới đáy lốm đốm ướt.
- Khi hai đứa vào kho, có người tới yêu cầu tôi đưa cho hai đứa bao này. Đây không phải là nhiệm vụ của ngân hàng. Chẳng biết là bao gì, mà bốc mùi phát khiếp lên được.
Courtney tò mò cầm cái bao. Mark hỏi:
- Ai thế ạ?
- Không biết. Không hỏi. Tôi nói rồi, tôi không phải là người đưa thư.
Courtney thận trọng hé mở gói, nhìn vào trong. Bên trong có ba hộp màu trắng và một chai rượu trái cây, hai lon trà đá. Cô bé đưa cái bao cho Mark. Mark nhìn vào trong bao và cũng ngẩn ngơ như Courtney. Trong bao còn có một mảnh giấy gấp đôi. Mark lấy ra, đọc lớn:
- Chẳng bao giờ là quá sớm khi thưởng thức khoai chiên của cửa hàng Cầm Viên vào buổi sáng. Hãy gặp mình tại công viên bỏ túi.
Mark nhìn Courtney, nói thêm:
- Ký tên: B.
Có thể như vậy được sao?
Cô Jane Jansen hỏi:
- Hiểu gì không?
Courtney thò tay vào bao, lấy ra hộp khoai chiên, đưa cho người phụ nữ quàu quạu của ngân hàng:
- Hiểu hoàn toàn. Đây này, tiệc liên hoan đó.
Hai đứa chạy ra khỏi ngân hàng, để Cô Jane Jansen lại với hộp khoai chiên nhớp nháp dầu trên tay. Bà ta vừa định quăng vào thùng rác, nhưng mùi béo ngậy như thấm vào bà. Cô Jane Jansen tằng hắng, nhìn quanh. Thấy không ai dòm ngó, bà ta rảo bước trở lại bàn cùng gói khoai chiên.
Phóng như bay khỏi ngân hàng, Mark và Courtney chạy dọc đại lộ, tiến tới công viên bỏ túi. Đại lộ cắt ngang trung tâm Stony Brook với nhiều cửa hàng nhỏ, quán ăn và hiệu sách. Đây là nơi tập trung đám trẻ của thị trấn, nhưng vì còn quá sớm, bọn nhóc chưa dậy nên chưa thấy chúng xuất hiện.
Công viên bỏ túi nằm giữa chừng đại lộ, là nơi tụ tập quen thuộc của đám trẻ. Trước kia, tại đây từng có một cao ốc, giờ là khoảng trống giữa hai nhà cao tầng và được làm đẹp bằng bồn hoa cây cảnh và những băng ghế đá.
Courtney tới trước, dáo dác nhìn vào công viên.
Gần như vắng tanh. Chỉ thấy có một người, nhưng không phải người hai đứa muốn gặp. Cuối cùng, Mark đã đuổi kịp Courtney và cũng thấy người đó. Và nó xuội lơ. Không phải là Bobby. Người này già hơn, cao hơn Bobby. Hắn còn để đầu đinh. Tóc vàng khè và đeo cặp kính râm tròn xoe. Trông hắn như một tay hip hop trượt ván đến từ New York, không phải là Bobby Pendragon ở Stony Brook. Courtney và Mark e dè lại gần. Courtney đưa bao giấy dính dầu lên hỏi:
- Anh gửi cái này cho chúng tôi phải không?
Gã đó lừ lừ ngồi xuống, hai khuỷu tay chống lên lưng ghế. Khi nói, thậm chí hắn không thèm nhìn Mark và Courtney, vẻ rất ngầu:
- Tôi nghĩ, điều đó trả lời cho câu hỏi của tôi rồi.
Mark lắp bắp:
- Câu… câu hỏi gì?
- Câu hỏi là, chẳng biết quanh đây có ai nhận ra… mình không?
Hắn lột kính, để lộ ra đôi mắt. Nhìn thẳng Mark và Courtney, hắn nhăn nhở cười toe toét:
- Gần đây có đọc được nhật kí nào hay hay không?
Ôi trời! Đúng là Bobby rồi.
(@Ella_mEn type)
... Bạn của hai bạn, Bobby.
Courtney buông tập nhật kí cuối cùng xuống, nhìn Mark. Hai đứa vừa luân phiên đọc lớn nhật kí suốt năm tiếng, trong hầm làm việc của cha Courtney. Chúng đã ăn xăng-uých kẹp thịt gà tây, khoai chiên và cà-rốt. Mark uống rượu trái cây, Courtney uống nước lọc. Hai đứa chỉ nghỉ khi phải vào phòng vệ sinh, như một cuộc chạy ma-ra-tông và bây giờ mới đọc xong.
Courtney đặt mạnh cuốn nhật kí lên bàn trước mặt, nói:
- Mình sợ thót tim.
Mark mừng vì Courtney thú thật điều đó trước:
- Mình cũng vậy. Nếu ông Gunny không để Hindenburg nổ tung thì…
- Thì chúng ta chẳng còn ngồi đây mà nói chuyện đó.
- Chính xác. Không còn New York, không Stony Brook, không… chúng ta luôn.
- Mình sợ đến không dám nhìn ra ngoài. Lỡ thế giới thay đổi rồi thì sao? - Không đâu. Các Lữ khách đã bảo đảm rồi mà.
Giọng Courtney đột nhiên hoảng loạn hơn:
- Mark, vụ này nghiêm trọng lắm. Sát ngay quê hương tụi mình.
Hai đứa lom lom nhìn chồng nhật kí đã xếp lại, ngẫm nghĩ. Sau cùng Mark nói:
- Chắc không sao đâu.
- Nói vậy là thế nào? Chính bạn đã bảo, sớm muộn gì Saint Dane cũng sẽ xuất hiện tại đây, đúng không?
- Ừa, mình đã nói vậy thật. Mình sợ trận chiến sẽ xảy ra trên Trái Đất Thứ Hai ngay từ đầu.
- Thì nó đã suýt xẩy ra rồi đó!
- Nhưng biết không, từ sau khi đọc xong nhật kí cuối này, mình nghĩ chúng ta đã có cơ may thoát nạn rồi.
- Không đùa chứ?
- Nghĩ coi, nếu kế hoạch Hindenburg của Saint Dane sẽ hủy diệt được cả ba lãnh địa của Trái Đất, có lẽ sau cùng hắn sẽ không đến đây đâu. Ý mình là, có lẽ hắn đã toại nguyện rồi.
Courtney nhìn Mark, đầy hy vọng:
- Bạn nghĩ, “bước ngoặt” sẽ không có trên Trái Đất Thứ Hai này?
- Không. Mình nghĩ, bước ngoặt của Trái Đất Thứ Hai và Thứ Ba có thể là vụ phá hủy Hindenburg. Giống như ba đổi một. Chúng ta đã may mắn né được một đầu đạn khổng lồ.
Courtney ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
- Nếu thế thì tuyệt quá còn gì! Nhưng làm sao chúng ta có thể biết chắc là như vậy được?
- Đó mới là vấn đề. Chúng ta sẽ không thể nào biết chắc được.
Hai đứa ngưng một lúc. Courtney ngó Mark lom lom, rồi hỏi:
- Bạn có vẻ thất vọng?
- Mình? Không, bạn đùa à? Mình hoàn toàn thoải mái. Mình chỉ hy vọng là mình đã đúng.
Cất nhật kí vào ba lô, Mark nói tiếp:
- Mình nghĩ, từ nay tụi mình nên cất nhật kí vào hộp an toàn trong ngân hàng. Như vậy sẽ an toàn hơn trong ngăn kéo bàn trên rầm thượng nhà mình.
- Tốt. Tám giờ sáng mai mình sẽ tới nhà bạn. Hai đứa mình sẽ gom tất cả nhật kí đem gửi vào ngân hàng.
Về tới nhà, Mark vào phòng ngủ, đọc lại vài đoạn trong chuyến phiêu lưu của Bobby. Nó muốn tìm bằng cớ để chứng minh cho giả thuyết của nó về Trái Đất Thứ Hai. Càng đọc, nó càng vững tin Trái Đất Thứ Hai được an toàn.
Và điều đó làm nó buồn.
Courtney đã rất hiểu Mark, khi bảo nó có vẻ thất vọng. Nó thất vọng thật. Không phải vì nó mong Trái Đất Thứ Hai gặp tai ương; nó thất vọng vì cảm thấy bị bỏ rơi. Bây giờ Bobby đã có một cuộc sống mới. Thật không thể chịu nổi khi Bobby tuyên bố Spader là người bạn thân nhất. Quá đau! Nó và Bobby không hề rời nhau từ khi hai đứa còn chập chững biết đi. Bây giờ hai đứa càng lúc càng xa nhau.
Dù không bao giờ thú thật điều này với Courtney, Mark đã tưởng tượng đến cái ngày Saint Dane tiến tới Trái Đất Thứ Hai. Lúc đó Bobby sẽ phải trở về, và hai đứa sẽ cùng nhau lập mưu đánh đuổi loài quỉ quái. Nhưng bây giờ thì… cơ hội đó dường như sẽ không bao giờ tới. Nếu Saint Dane không tấn công Trái Đất Thứ Hai, Bobby sẽ chẳng có lý do nào để về nhà.
Đêm đó Mark đi ngủ với cảm giác vừa bị hụt mất một chuyến phiêu lưu.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên sau khi Courtney đến nhà Mark là hai đứa gom hết mười hai cuốn nhật kí của Bobby vào ba lô. Di chuyển cả đống nặng nề này cũng làm hai đứa ngại, nhưng chúng cảm thấy rất bõ công. Kho chứa của Ngân hàng Quốc gia ở Stony Brook an toàn hơn cái bàn gỗ trên gác xép của Mark nhiều.
Trên đường tới ngân hàng, Mark quyết định kể cho Courtney là nó đã cảm thấy thế nào. Hai đứa đã từng thỏa thuận phải cho nhau biết hết những gì có liên quan tới Bobby và những cuốn nhật kí. Việc Mark nói dối chuyện thằng Andy Mitchell phát hiện ra nhật kí đã gây quá nhiều phiền toái rồi. Kể từ lần đó, Mark đã hứa sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì.
Vậy là trên đường tới ngân hàng, Mark thú thật với Courtney là nó đã mong Saint Dane tới Trái Đất Thứ Hai, để hai đứa có thể tham gia với lực lượng của Bobby, cùng nhau chống tội ác. Nó tin là cô bạn sẽ thông cảm.
Nhưng Courtney hét toáng lên:
- Bạn điên à?
Cô bé không thông cảm. Dù chỉ là một tí ti.
- Đây đâu phải trò đùa, hả Mark? Ngồi thoải mái trên ghế đệm, vừa nhấm nháp cà rốt vừa đọc thì quá dễ, nhưng tham gia thật sự lại là chuyện hoàn toàn khác hẳn.
- Mình biết…
- Giống như xem truyền hình trực tiếp. Thấy người ta làm đủ trò điên khùng, như nhảy qua những nhà cao tầng, sống trên đảo hoang mà không lương thực, hoặc ăn côn trùng… mình tưởng chẳng có gì là khó khăn cả. Nhưng đó là vì, chúng ta có thể tắt ti-vi và… đi ngủ, và biết rằng bữa điểm tâm sẽ có trên bàn vào buổi sáng. Nếu Saint Dane xuất hiện tại đây, chúng ta không thể tắt ti-vi và đi ngủ được.
- Mình hiểu…
- Hiểu… thật không? Cho bạn biết mình nghĩ gì nhé. Mình nghĩ, bạn có vẻ giống Spader.
Nhăn nhó, khổ sợ vì nhận xét của cô bạn, Mark độp lại:
- Là sao?
- Spader lo cho bản thân Spader nhiều hơn lo bảo vệ Halla. Đó là lý do Bobby đã bảo anh ta nên về nhà. Nếu bạn hy vọng Saint Dane tới đây, để bạn có thể phiêu lưu cùng Bobby, là bạn nghĩ về bạn nhiều hơn là nghĩ về Trái Đất Thứ Hai.
- Thôi, đủ rồi. Hiểu rồi. Mà mình có thể làm được gì nào. Mình không thể hú hồn Saint Dane, mời nó đến dùng bữa trưa được đâu.
Hai đứa nhìn nhau phì cười. Hình ảnh Mark hú hồn Saint Dane tếu không chịu nổi.
Courtney cười nói:
- Xin lỗi, Mark. Mình không định chọc giận bạn đâu. Mình chỉ sợ, vậy thôi.
- Mình cũng sợ chứ bộ. Nhưng không muốn bạn biết mình đã cảm thấy sao. Tụi mình đã hứa không giấu nhau điều gì đúng không?
- Ừa, xin lỗi, mình ngốc thật. Mình hiểu, đọc tất cả những chuyện này, mà không làm được gì, cứ ấm ức như phải ngồi suốt trên ghế dự bị trong một trận cầu lớn vậy.
Mark nhún vai. Nó hiểu cô bạn nói gì. Trong bất kỳ trận bóng lớn nhỏ nào, chỗ của nó cũng chỉ là… hàng ghế dự bị. Có vẻ như trong vụ này, nó cũng sẽ phải ngồi ở hàng ghế dự bị.
Hai đứa tới ngân hàng vừa đúng giờ mở cửa. Courtney đi trước, bước qua cánh cửa xoay. Đúng lúc Mark định bước theo, bỗng một cảm giác là lạ làm nó đứng khựng lại. Chính Mark cũng không hiểu vì sao. Hay có người đang quan sát hai đứa?
Nó nhìn quanh đường phố. Nhiều cửa hàng đã mở. Một số chủ hiệu đang lau chùi kính quầy hàng bằng nùi cao su, những người khác đang mở những tấm bạt che đủ màu sắc treo trên lối vào. Một viên cảnh sát đứng giữa ngã tư, điều khiển giao thông. Không có gì khác thường. Mark không hiểu sao nó lại cảm giác là lạ như vậy. Nó nhún vai, bước vào ngân hàng.
Hai đứa tiến thẳng tới bàn Cô Jane Jansen. Người đàn bà khó đăm đăm đang gò mình trên bàn phím vi tính, trông rất bận rộn…
… Chơi game đánh bài.
Courtney hỏi:
- Bà đang bận ạ?
Cô Jane Jansen hốt hoảng tắt game. Khi biết ai vừa hỏi, mặt bà ta càng cau có hơn. Mark nghĩ, nếu bà ta hóp má mạnh hơn nữa, cả khuôn mặt sẽ bị chui tọt hết vào miệng.
Cô Jansen nghiến răng, hỏi:
- Tôi giúp được gì đây, hai nhóc?
Mark lễ phép trả lời:
- Chúng cháu muốn sử dụng hộp an toàn ạ.
Courtney châm chọc:
- Nhưng nếu bà bận, bọn cháu đợi được mà.
- Tôi không nghĩ hai đứa nhớ mang theo chìa khóa đâu nhỉ?
Mark rút từ dưới sơ mi sợi dây đeo trên cổ. Giờ có hai chìa khóa móc trên dây. Một chìa khóa bàn trên rầm thượng, một chìa khóa hộp an toàn.
Courtney nói:
- Ngạc nhiên chưa!
- Theo tôi.
Vừa nói Cô Jane Jansen vừa lách mình ra khỏi bàn. Trông bà ta bực bội ra mặt vì bị gián đoạn trò chơi điện tử.
Mark và Courtney đã thuộc đường rồi. Cô Jane Jansen đưa hai đứa qua cửa vòm hình tròn, tiến vào trong kho, rồi đến thẳng bức tường đầy cửa bảo vệ những hộp an toàn ký gửi.
- Cần phải mở dùm không đây?
Bà ta cộc cằn hỏi như muốn làm cho xong việc. Courtney nói ngay:
- Ồ không, tụi cháu làm được. Bà cứ trở lại chơi game tiếp đi.
Cô Jane Jansen cố nhịn. Dù sao chúng cũng là khách hàng. Bà ta quắc mắt nhìn hai đứa rồi bỏ đi.
Courtney phì cười:
- Mình thương bà ấy ghê đi ta ơi.
Trong khi Courtney mở cửa, Mark lấy tất cả mười hai nhật kí từ ba lô ra, xếp vào hộp sắt to. Vẫn còn nhiều chỗ để chứa những nhật kí sau này nữa. Sau đó nó đóng ngăn kéo, đóng cửa và Courtney khóa lại. Mark đeo sợi dây chìa khóa lên cổ. Bây giờ nhật kí đã được an toàn hết mức.
Khi trở ra, chúng không buồn ghé chào Cô Jane Jansen, vì không muốn làm phiền bà ta chơi game lần nữa. Ra khỏi kho, chúng bước qua tiền sảnh, và khi gần tới cửa trước thì…
- Mấy nhỏ, khoan đã!
Là cô Jane Jansen. Bà ta hấp tấp nện gót lách cách trên sàn đá cẩm thạch, tiến lại hai đứa. Hai mắt sáng rực, má đỏ lên, bà ta giận dữ nói:
- Tôi muốn hai cháu nhớ cho một điều, hai cháu có thể là khách hàng của ngân hàng, nhưng không có nghĩa ngân hàng phải có trách nhiệm kiêm luôn cả việc đưa thư.
Mark và Courtney nhìn nhau. Hai đứa chẳng hiểu bà ta định nói gì. Courtney nói:
- Xin bà nói rõ hơn?
Cô Jane Jansen đưa lên một bao giấy màu nâu, cỡ bằng một bao bì thực phẩm, dưới đáy lốm đốm ướt.
- Khi hai đứa vào kho, có người tới yêu cầu tôi đưa cho hai đứa bao này. Đây không phải là nhiệm vụ của ngân hàng. Chẳng biết là bao gì, mà bốc mùi phát khiếp lên được.
Courtney tò mò cầm cái bao. Mark hỏi:
- Ai thế ạ?
- Không biết. Không hỏi. Tôi nói rồi, tôi không phải là người đưa thư.
Courtney thận trọng hé mở gói, nhìn vào trong. Bên trong có ba hộp màu trắng và một chai rượu trái cây, hai lon trà đá. Cô bé đưa cái bao cho Mark. Mark nhìn vào trong bao và cũng ngẩn ngơ như Courtney. Trong bao còn có một mảnh giấy gấp đôi. Mark lấy ra, đọc lớn:
- Chẳng bao giờ là quá sớm khi thưởng thức khoai chiên của cửa hàng Cầm Viên vào buổi sáng. Hãy gặp mình tại công viên bỏ túi.
Mark nhìn Courtney, nói thêm:
- Ký tên: B.
Có thể như vậy được sao?
Cô Jane Jansen hỏi:
- Hiểu gì không?
Courtney thò tay vào bao, lấy ra hộp khoai chiên, đưa cho người phụ nữ quàu quạu của ngân hàng:
- Hiểu hoàn toàn. Đây này, tiệc liên hoan đó.
Hai đứa chạy ra khỏi ngân hàng, để Cô Jane Jansen lại với hộp khoai chiên nhớp nháp dầu trên tay. Bà ta vừa định quăng vào thùng rác, nhưng mùi béo ngậy như thấm vào bà. Cô Jane Jansen tằng hắng, nhìn quanh. Thấy không ai dòm ngó, bà ta rảo bước trở lại bàn cùng gói khoai chiên.
Phóng như bay khỏi ngân hàng, Mark và Courtney chạy dọc đại lộ, tiến tới công viên bỏ túi. Đại lộ cắt ngang trung tâm Stony Brook với nhiều cửa hàng nhỏ, quán ăn và hiệu sách. Đây là nơi tập trung đám trẻ của thị trấn, nhưng vì còn quá sớm, bọn nhóc chưa dậy nên chưa thấy chúng xuất hiện.
Công viên bỏ túi nằm giữa chừng đại lộ, là nơi tụ tập quen thuộc của đám trẻ. Trước kia, tại đây từng có một cao ốc, giờ là khoảng trống giữa hai nhà cao tầng và được làm đẹp bằng bồn hoa cây cảnh và những băng ghế đá.
Courtney tới trước, dáo dác nhìn vào công viên.
Gần như vắng tanh. Chỉ thấy có một người, nhưng không phải người hai đứa muốn gặp. Cuối cùng, Mark đã đuổi kịp Courtney và cũng thấy người đó. Và nó xuội lơ. Không phải là Bobby. Người này già hơn, cao hơn Bobby. Hắn còn để đầu đinh. Tóc vàng khè và đeo cặp kính râm tròn xoe. Trông hắn như một tay hip hop trượt ván đến từ New York, không phải là Bobby Pendragon ở Stony Brook. Courtney và Mark e dè lại gần. Courtney đưa bao giấy dính dầu lên hỏi:
- Anh gửi cái này cho chúng tôi phải không?
Gã đó lừ lừ ngồi xuống, hai khuỷu tay chống lên lưng ghế. Khi nói, thậm chí hắn không thèm nhìn Mark và Courtney, vẻ rất ngầu:
- Tôi nghĩ, điều đó trả lời cho câu hỏi của tôi rồi.
Mark lắp bắp:
- Câu… câu hỏi gì?
- Câu hỏi là, chẳng biết quanh đây có ai nhận ra… mình không?
Hắn lột kính, để lộ ra đôi mắt. Nhìn thẳng Mark và Courtney, hắn nhăn nhở cười toe toét:
- Gần đây có đọc được nhật kí nào hay hay không?
Ôi trời! Đúng là Bobby rồi.
Danh sách chương