TRÁI ĐẤT THỨ HAI

(@Bim_huilis type)

Mark ngập ngừng bước vào phòng. Nó ra dấu cho Andy chờ vì muốn thấy Courtney trước. Khi Mark vòng qua tấm màn, nhìn thấy Courtney, nó nghẹn thở. Mặt cô bầm tím, đầu cuốn băng, tay trái vặn vẹo, được một nẹp sắt giữ thẳng, đặt cách xa khỏi người cô. Toàn thân cô nối với đủ thứ ống, dây nhợ. Những cái túi chất lỏng đủ màu lủng lẳng bên trên. Máy đo nhấp nháy biểu đồ và dữ liệu. Những con số nhấp nháy mà Mark không hiểu gì. Một cái máy liên tục phát những tiếng bíp… bíp… bíp… Mark đoán là nhịp tim của Courtney. Nó mừng là không thể nhìn thấy những băng gạc của suốt ca mổ. Nếu nhìn thấy chắc nó không chịu nổi quá.

Ngập ngừng tiến lại giường, Mark không biết cô nhắm mắt vì ngủ hay vì mắt sưng húp. Nó cúi xuống thì thầm gọi:

- Courtney.

Hai mắt động đậy, giọng Courtney yếu ớt:

- Không phải thì thầm thế, ngốc. Đây không là thư viện.

Mark mỉm cười, dù chỉ muốn khóc. Dù đau đớn, nhưng Courtney vẫn là Courtney.

Cô khò khè nói:

- Chúng ta cần nói chuyện.

- Mình biết. Nhưng trước hết bạn cần gặp một người. Mình biết vụ này hơi lạ, nhưng nếu không nhờ người ấy giúp thì lúc này bạn vẫn đang nằm ngoài đó.

Mark ngoắc Andy. Nó miễn cưỡng bước lại cuối giường. Lúng túng nói:

- Này, trông bạn khá lắm. Nói chung là… khá. Thật đó.

Courtney hơi nhích đầu, nhìn Andy. Mark nói:

- Andy lái xe đưa mình tới đây, nên chúng mình mới tìm ra bạn.

Courtney nói:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy, Mitchell? Cậu được mấy con ma Giáng sinh tới thăm mà thay đổi cậu thành người hả? Andy cười:

- Ngộ thật đấy, Chetwynde. Mình mừng thấy bạn vẫn còn tinh thần hài hước như vậy.

Bằng bàn tay lành lặn, Courtney đưa lên ngón cái với Andy.

Vừa lùi ra cửa, Andy vừa nói với Mark:

- Thôi, tao để hai đứa mày nói chuyện.

Courtney yếu ớt gọi theo:

- Này, cảm ơn nhiều lắm. Thật đó.

Andy gật:

- Không có chi. Ráng mau khỏe nghe.

Andy ra khỏi phòng. Mark kéo ghế, ngồi cạnh đầu Courtney. Nó không muốn ai nghe được những gì hai đứa sắp nói. Nó bảo:

- Bạn sẽ ổn thôi. Mình đoán nội tạng bị thương nhưng họ đã kịp điều trị…

- Hắn đang ở đây.

- Mình biết. Bobby viết là Saint Dane biết bạn có bạn trai mới.

- Bạn trai mới đó là Saint Dane.

- Mình cũng đoán thế. Hắn biến rồi. Không ai thấy hắn nữa.

- Bạn đã nhận được nhật ký?

Mark cười. Mó đã chuẩn bị trước:

- Bobby đã ở trên Zadaa. Công việc xong rồi. Họ đã cứu được lãnh địa đó. Khi nào khỏe hơn bạn có thể đọc về vụ này. Mọi chuyện có vẻ rất ổn.

- Rất ổn. Trừ một điều: Saint Dane đang có mặt tại đây.

- Đúng vậy.

Cả hai im lặng một lúc, chỉ còn tiếng bíp bíp của máy trợ tim. Sau cùng, Courtney lên tiếng:

- Mark… Nếu mình không khá hơn…

- Đừng nói thế! Bạn sẽ khỏe lại mà.

- Gọi Tom Dorney. Ông ấy sẽ là phụ tá cùng bạn. Mình không muốn bạn làm việc một mình.

- Mình sẽ không một mình. Mình sẽ làm việc cùng bạn.

Mark cố gắng vô cùng để không khóc. Courtney khó khăn thở một hơi rồi nói:

- Có thể. Nhưng là nếu mình ra khỏi đây…

- Bạn sẽ ra khỏi đây.

- OK, khi mình ra khỏi đây, mình muốn bạn biết, mình đã lẩn tránh và mình cảm thấy ân hận.

Mệt mỏi hít một hơi, Courtney nói thật rõ ràng:

- Mark, mình muốn tóm được tên khốn kiếp đó.

Mark nhìn thẳng mắt Courtney. Có thể cô đau đớn và yếu ớt, nhưng đôi mắt cô nói lên sự thật. Đôi mắt rực lửa. Cô sẽ không bỏ cuộc mà không chiến đấu. Mark nắm bàn tay phải của Courtney, xiết chặt:

- Mình cũng thế.

Một giờ sau, Mark và Andy ngồi xem ti vi trong căn phòng hạng bét của nhà trọ Derby Falls Mortor. Phòng có hai giường, nồng mùi thuốc tẩy, nhưng thoải mái. Andy bận rộn với cái điều khiển, cố tìm chương trình phim miễn phí. Tâm trí Mark ở nơi khác. Từ khi ra khỏi bệnh viện, nó không nói nhiều. Có quá nhiều việc phải lo nghĩ, nhưng hầu hết những việc đó đều không chia sẻ với Andy được. Nó quyết định tập trung vào Courtney và sức khỏe của cô.

Andy chịu thua, tắt ti vi, ngồi dậy xỏ dép, nói:

- Tao ra ngoài hút thuốc.

Mark nhìn nó một giây, rồi nói:

- Chuyện này kì lạ thật.

Andy mỉa mai:

- Mày nghĩ thế à?

- Tao không nói chuyện Courtney. Mà là chuyện tao và mày. Hãy nói thật là… tụi mình ghét nhau.

Đánh vật xong với đôi dép, Andy nói:

- Tao không ghét mày, Dimond. Chỉ là chúng ta khác tần số thôi.

- Nhưng… tao ghét mày.

Mark nói với nụ cười. Andy cũng cười nói:

- Tao không trách mày. Nhưng này, chuyện gì xảy ra cũng có lý do, đúng không?

Mark thành thật nói:

- Tao không biết phải nói sao, nhưng… cảm ơn mày. Nếu không có mày, có thể Courtney đã… Mày là một thằng… cũng chơi được.

Andy gật, rồi đứng dậy bước lại cửa:

- Biết không, có thể từ chuyện này lại sinh ra nhiều điều tốt đấy.

- Sao mày nghĩ thế?

- Đôi khi chuyện không hay có thể đem người ta đến gần nhau. Tao và mày rất khác nhau. Nhưng khi có dịp, như câu lạc bộ khoa học Sci-Clops chẳng hạn, chúng ta thân nhau.

- Đúng.

- Và… trong chuyến đi này chúng ta đã không giết nhau. Dù sao cũng chưa giết nhau.

Mark phì cười. Andy tiếp:

- Có lẽ chúng ta nên nghĩ đến cùng nhau làm một việc gì đó.

Mark ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng hạn là chuyện gì?

- Tao không biết. Cả hai chúng ta đều đang có dự án riêng – mày đang nghiên cứu vụ mã số, còn tao đang nghiên cứu thép dẻo. Có thể có cách, như là… phối hợp hai thứ. Mày biết mà, hai cái đầu vẫn hơn một cái.

Mark trầm ngâm gật đầu.

Vừa mở cửa Andy vừa nói:

- Nghĩ đi, tao trở về ngay.

Andy ra ngoài, đóng cửa. Mark lại cười một mình. Hình như nó vẫn chưa sẵn sàng quen với chuyện này. Sống cả triệu năm cũng không bao giờ nó nghĩ Andy Mitchell và nó sẽ trở thành bạn của nhau. Ý tưởng cùng nhau làm việc còn xa vời hơn nữa. Vậy mà bây giờ, dường như cả hai chuyện đó chẳng có gì lạ. Mark cảm thấy Andy Mitchell không là một đứa như nó vẫn tưởng. Mark không là một nhà tâm lý học. Nó chẳng hiểu sao có những người thành du đãng và người khác lại là nạn nhân. Tất cả những gì Andy làm nó khổ sở suốt mấy năm qua, bây giờ dường như chẳng đáng gì. Còn nhiều điều lớn hơn để lo lắng.

Với tất cả những gì Mark, Courtney và Bobby trải qua suốt mấy năm vừa qua, điều duy nhất giúp nó tỉnh táo là câu lạc bộ khoa học. Sci-Clops làm nó tạm quên những rắc rối của Halla, cho nó thư giãn và niềm vui. Nó không muốn rời xa câu lạc bộ. Nó cần nơi đó. Ý tưởng làm việc chung với Andy Mitchell là một đề tài – Andy Mitchell thông minh, chứ không phải thằng Andy Mitchell du đãng – có vẻ sẽ là một chuyện vui lắm đây. Mark nằm xuống giường, gối đầu lên tay, mỉm cười.

Nó nghĩ, cuộc đời đầy những bất ngờ kì lạ.

Courtney Chetwynde nằm một mình trên giường bệnh viện. Cô là một chiến sĩ, và bây giờ cô đang chiến đấu với mạng sống của mình. Sau khi Mark và Andy ra khỏi bệnh viện, sau khi cha mẹ cô chúc ngủ ngon, sau khi y tá đổi ca trực, tình trạng của cô trở nên xấu hơn. Áp suất máu xuống thấp một cách nguy hiểm. Nhịp tim chậm lại. Các y tá sợ nội tạng bắt đầu chảy máu lại. Sau khi thảo luận, họ quyết định mời bác sĩ. Courtney cần trở lại phòng giải phẫu gấp. Bệnh viện nhỏ Derby Falls không quen với những ca quá nguy hiểm như thế này. Y tá nhốn nháo đi tìm bác sĩ, liên hệ với ông bà Chetwynde tại nhà trọ, và chuẩn bị phòng giải phẫu. Đây là ca đêm. Chỉ có vài người trực, có nghĩa là mọi người phải làm việc nhiều hơn. Chưa đến nỗi hỗn loạn, nhưng cũng gần như thế. Một bệnh nhân sắp chết.

Trong hoàn cảnh đó, không ai chú ý đến một thiếu niên tóc vàng tiến vào khu chăm sóc đặc biệt. Hắn thận trọng đi dọc hành lang, cố không đụng chạm vào các y tá đang hấp tấp tới lui. Họ bận tới không thiết hỏi hắn là ai. Họ đâu để ý. Họ còn lo cứu bệnh nhân. Gã thiếu niên lặng lẽ qua phòng y tá trực, tới cuối hành lang, rồi bước vào phòng Courtney.

Courtney đang ngủ, một mình. Cô đã được gây mê trước khi mổ. Gã thiếu niên tiến lại giường, nhìn xuống cô gái đang hôn mê. Hắn liếc nhìn cái máy báo sự sống. Cô khó lòng sống sót. Hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên ngực Courtney. Ấn lòng bàn tay lên tim cô. Hắn nhắm mắt, tập trung hoàn toàn vào Courtney. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng bíp… bíp… bíp… đều đều chầm chậm của máy trợ tim. Ngoài hành lang, các y tá tất bật thu xếp công việc vì sợ đã quá muộn.

Gã thiếu niên hít sâu một hơi rồi thở ra. Hắn dồn sức, tập trung hoàn toàn vào Courtney. Chầm chậm, rất chậm, tiếng đập yếu ớt bíp… bíp… bíp trên máy đo mạnh dần lên.

Áp suất máu của Courtney tăng hơn. Hắn không rời tay khỏi Courtney, tiếp tục tập trung. Hơi thở của cô sâu hơn. Dưỡng khí đang vào máu cô.

Mấy phút nữa, khi bác sĩ tới, họ sẽ thấy dấu hiệu sống của Courtney không chỉ ổn định, mà còn tiến triển tốt hơn. Cô không cần phải giải phẫu. Các y tá sẽ hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra. Họ sẽ phải vất vả giải thích lý do làm huyên náo bệnh viện, kéo các bác sĩ ra khỏi giường mà… chẳng có chuyện gì. Ông bà Chetwynde sẽ tới và run rẩy vì sợ hãi, nhưng rồi mừng rỡ vì Courtney đang khỏe lên rất nhiều.

Tuy nhiên, tất cả những chuyện đó chưa xảy ra ngay. Gã thiếu niên cần phải hoàn thành công việc trước. Hắn nhìn máy đo lần nữa. Để biết Courtney sẽ sống. Với nụ cười mãn nguyện, hắn rời khỏi ngực Courtney, khoanh tay nói:

- Như ta đã bảo mi. Ta cho và lấy lại.

Hắn nghe tiếng y tá ngoài hành lang la lớn:

- Phòng cuối, bên phải. Lẹ lên!

Hắn liếc nhìn ra cửa. Chẳng bao lâu nữa, toàn thể khoa cấp cứu của bệnh viện Derby Falls sẽ tràn vào phòng và phát hiện bệnh nhân của họ đã hồi phục một cách diệu kỳ. Gã thiếu niên nhìn lại Courtney, khùng khục cười:

- Ta đã cố sức biết bao lâu để có được lúc này, mi đừng tưởng ta để mi dễ dàng chuồn khỏi đây như vậy đâu. Đây mới chỉ là bắt đầu một trò chơi thú vị thôi.

Các bác sĩ và y tá hấp tấp chạy vào phòng, đứng khựng lại khi thấy một cậu thiếu niên tóc vàng đứng bên giường Courtney. Một bác sĩ hỏi:

- Cậu đang làm gì ở đây? Sao vào phòng này được?

Gã thiếu niên hồn nhiên trả lời:

- Cháu thăm bạn. Bạn ấy sẽ ổn chứ ạ?

Tiến qua hắn, bác sĩ tới bên Courtney:

- Cứ hy vọng là thế. Đưa cậu ấy ra khỏi đây! Ba má cậu có biết cậu tới đây không?

- Có gì đâu. Cháu là bạn cô ấy mà.

- Tên cậu là gì?

Gã thiếu niên vén mái tóc vàng dơ bẩn lù xù trước mắt, nói:

- Andy. Andy Mitchell.

***
Đọc tiếp 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện