NHẬT KÍ #30

(Tiếp theo)

IBARA

Chúng mình vộ đi qua làng Rayne tĩnh mịch trước khi trời rạng sáng. Xa xa, mình nghe âm thanh của bữa tiệc thâu đêm. Tất cả mọi người đều đang nhảy nhót hay đang ngủ. Tất cả, trừ nhóm Jakill. Và mình. Mình cố không loạng choạng, để kịp bước theo mấy tên phiến loạn trộm cắp đang lặng lẽ tiến tới mục tiêu của chúng.

Mình đang do dự. Nếu thất bại và bị bắt, hội đồng sẽ xử Jakill với hình phạt nào. Mình thì khác. Mình là người ngoài. Nếu người ngoài bị xử tử vì tội là người ngoài, mình không muốn nghĩ về những gì họ sẽ làm đối với một tên người ngoài ăn cắp một trong những thuyền buồm mới tinh của họ. Mình đã quyết định sai lầm? Đây có phải là cách tốt nhất để truy lùng Saint Dane? Quá muộn để băn khoăn rồi.

Tất cả bọn chúng dường như đều biết chính xác đang đi tới đâu. Trừ mình. Tất cả đều di chuyển lặng lẽ dọc bờ biển, vào rừng. Con đường mòn chỉ rộng hơn vai mình một chút. Cây dối dày đặc quất vào mình từ mọi phía. Nếu không nhờ ánh sáng từ bầu trời đầy sao, sẽ không thể thấy gì nổi. Cách duy nhất để không chạy lạc vào rừng là cứ nhắm vào bóng những Jakill đi trước.

Đường mòn đưa tụi mình vòng qua ghềnh đá mà hôm qua Siry và mình đã đứng nhìn xuống đội thuyền buồm rực rỡ. Thay vì leo lên, chung mình giữ ngang tầm với biển. Sau khoảng hai mươi phút chạy qua rừng tối, mấy cái bóng trước mình bước chậm lại. Tiến ra bờ biển, như có tín hiệu, tất cả đều khom người xuống. Tên Jakill phía trước níu áo mình, ra hiệu cho mình tiến lên. Mình lom khom, nhanh chóng di chuyển lên hàng đầu.

Siry đang chờ mình. Nó quì gối bên bìa rừng, chăm chú quan sát bờ biển toàn đá với vẻ căng thẳng mình chưa hề thấy trước đây. Vẻ vênh váo của một thằng bé nổi loạn đã biến mất. Không còn lửa phỉnh vớ vẩn ở đây nữa. Nó đang đối diện với canh bạc của chính mình. Hay chỉ vì nó đang sợ. Sao cũng được. Đây là chuyện nghiêm túc. Sóng dội vào đá núi lửa, tạo ra một âm thanh xì xào không ngớt, lấp đi những âm thanh tụi mình gây ra.

Siry nói nhỏ:

- Tất cả chúng tôi đều biết lái thuyền. Chỉ cần lên thuyền, con thuyền sẽ thuộc về chúng tôi.

- Kế hoạch ra sao? Siry ra dấu cho mình theo nó ra bờ biển. Nó quay ngoắt lại để ra hiệu cho đàn em chờ. Nó bò tới trước, sát mép bìa rừng. Mình bò ngay theo sau lưng vài mét, Siry ngừng lại, chỉ tay. Mình thấy chiếc cầu đầu tiên trong năm cây cầu tàu dài, cách mình chừng một trăm mét. Một thuyền buồm buộc dọc theo phía hai chúng mình, mũi hướng ra biển. Dưới ánh sao, trông có màu vàng nhạt.

Siry giải thích:

- Mỗi thuyền có năm lính gác. Ba trên cầu tàu, hai trên thuyền. Chúng ta có mười sáu người, kể cả anh. Mười người sẽ bơi ra tàu, sử dụng súng thổi để thở và ở sâu dưới nước.

- Như ống thở.

- Như cái gì?

- Không có gì. Tiếp tục đi.

- Mười người này có dây và móc, để leo lên thuyền. Tôi sẽ cùng nhóm thứ hai trên bờ. Ngay khi thấy nhóm thứ nhất bắt đầu leo, chúng tôi sẽ vào vị trí gần cầu tàu. Khi biết chắc là họ đã lên được thuyền, chúng tôi sẽ dùng súng thổi hạ lính gác trên cầu tàu, rồi lên thuyền. Từ đó chúng tôi biết phải làm gì. Anh không cần phải lo vì chuyện đó.

- Vậy thì tôi phải lo chuyện gì?

- Anh là một trong mười người bơi ra. Anh biết bơi, phải không?

- Nếu tôi nói là… không?

- Chúng tôi sẽ để anh ở lại đây.

- Tôi bơi được.

- Ngay khi lên thuyền, việc của anh là loại bỏ hai lính gác trên đó.

- Loại bỏ?

- Đó là phần yếu nhất trong kế hoạch. Sau khi bị ướt, phi tiêu của ống thổi không hoạt động được. Cách duy nhất để vượt qua lính gác là chiến đấu với chúng. Không ai trong chúng tôi có khả năng hạ nổi một tên, chứ đừng nói tới hai tên. Nhưng anh…

Aaaa! Giờ thì mình hiểu. Chúng coi mình như một tên lính đánh thuê. Mình đâu phải. Mình nói ngay:

- Tôi chẳng khác gì cậu đâu.

Siry nhìn tôi đầy ngờ vực:

- Cho tôi thở chút đi!

Mình hỏi:

- Nếu tôi không có ở đây thì cậu sẽ làm sao?

- Anh đang ở đây. Anh nói là không muốn giúp chúng tôi? Đây là chuyện cần giúp. Tôi không biết anh từ đâu tới, thật sự vì sao anh có mặt tại đây, có lẽ đây là chuyện… phải thế thôi.

- Câu nghe câu đó ở đâu?

Nó nhún vai:

- Đó là câu cha tôi thường nói.

Bàn cãi được gì chứ? Dù chẳng khoái bị nghĩ mình là một tên “cơ bắp” chuyên nghiệp tí ti nào. Loor huấn luyện và cho mình phương tiện để tự vệ, chứ không phải đi lung tung để “loại bỏ” mọi người. Có thể đó không phải là… chuyện phải thế thôi. Hay đúng là như vậy?

Siry tiếp tục:

- Chúng ta phải hành động thật nhanh và âm thầm. Nếu đám gác kia nghe thấy lộn xộn, chúng sẽ chạy tới, mọi người không tránh khỏi tổn thất.

Mình nói:

- Chúng ta không muốn chuyện đó xảy ra.

- Thật sự chúng ta không muốn điều đó xảy ra. Họ sẽ tưởng tượng chúng ta là đám Đào tẩu.

- Là sao?

- Họ sẽ giết chúng ta.

Nó hỏi:

- Hiểu chứ?

Mình gật đầu.

Siry ra dấu cho đồng đội tiến lên, rồi vớ tay lấy túi vải buộc sau lưng, lấy ra một trong số súng thổi và sợi dây với một đầu buộc vào cái móc ba chìa. Đưa cho mình hai vật đó, nó nhìn mình u ám:

- Đừng có cản trở chúng tôi đấy, Pendragon.

- Yên tâm.

Đám Jakill kia đã tới nơi, ngồi lom khom dọc bìa rừng. Siry nhìn chúng thì thầm:

- Đã bắt đầu là không trở lại. Chúng ta sẽ là tội phạm. Có thể chẳng bao giờ trở về Rayne nữa. Nếu ai dổi ý lúc này là cơ hội cuối cùng.

Không ai lên tiếng. Siry mỉm cười:

- Ngoài kia là cả thế giới bao la dành cho chúng ta khám phá.

Tất cả phấn khởi nhìn nhau. Chúng đã sẵn sàng.

- Hãy thận trọng, khôn ngoan. Tiến lên nào.

Tất nhiên là không có tiếng hoan hô. Những Jakill âm thầm, nhanh nhẹn tiến dọc bờ rừng tới cầu tàu. Một cái kéo tay làm mình quay lại. Loque, tên trộm tóc vàng. Nó vừa nói vừa tiếp tục di chuyển:

- Anh đi với tôi.

Mình vội nhìn Siry. Nó gật. Mình tiến theo Loque. Nửa đường tới cầu tàu, Loque chỉ tay ra mặt nước. Lập tức nó và tám Jakill nữa tách khỏi nhóm mình. Chúng nằm sấp, bò như cua ra biển. Mình cũng nằm sấp xuống và bò theo. Khoảng cách từ bìa rừng tới biển khoảng bốn mươi mét trên nền đá. Mình cảm thấy khá tốt. Ý mình là về thể trạng. Những về ong chích không còn làm phiền mình nữa. Sức khỏe mình đã hồi phục. Một chút đồ ăn và giấc ngủ đã đem lại một điều đáng kinh ngạc. Nó còn giúp xung lực mình tràn trề. Tới gần mặt nước, chúng mình nhảy xuống sau những tảng đá thấp, cách những đợt sóng nhấp nhô mấy mét. Tụi mình nhìn về phía con thuyền. Không một bóng người di chuyển. Không có tiếng báo động. Cho đến lúc này mọi chuyện đều ổn.

Mình hỏi Loque:

- Bây giờ làm gì?

- Bơi. Lựa đúng con sóng. Đánh nhanh rút lẹ trước khi trời sáng.

Đúng, không phải chuyện đùa. Sóng không lớn, nhưng chúng đánh thẳng vào bờ đá. Nếu không chọn thời diểm chính xác, tụi mình sẽ bị quăng ngược lại vào đá. Bị va đập như thế sẽ kết thúc nhiệm vụ rất chóng vánh. Tất cả đều cắn vũ khí gỗ giữa hai hàm răng, và dây cuốn quanh thắt lưng. Mình cũng vậy. Chúng đã được tập luyện thực hành trò này. Phải chi mình cũng được tập vài buổi. Loque bò sát gần bờ nước, quan sát sóng. Một đợt sóng lớn đang tiến vào. Lần lượt ba con sóng nối nhau dội vào bờ.

Nó căng thẳng thì thầm:

- Tiến!

Tất cả bọn mình chạy qua mấy mét bờ đá cuối cùng, rồi nhào xuống nước. Mình trườn nhanh qua vùng sóng vỗ trước khi đợt sóng mới ùa vào. Chân tay vẫy đạp liên tục. Mấy lần đầu mình bị va đập. Vài giây sau, tụi mình đã trôi khỏi vùng sóng vỗ.

Không cần thêm chỉ thị, tất cả bắt đầu bơi ếch chầm chậm tới con thuyền. Cố không gây nhiều tiếng động. Lặng lẽ quan trọng hơn tốc độ. Bơi ếch không nhanh, nhưng êm ru. Trong khi cả đám chậm rãi tiến gần con thuyền, mình tự hỏi vì sao lại dích líu vào nhiệm vụ đặc công điên rồ này. Mình đang ở đây với một băng nhóc – thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình – những kẻ định cướp một chiếc thuyền buồm, vượt biển, để tìm kiếm những điều mà chúng không biết chắc có thật hay không. Tụi mình sẽ trở thành những kẻ phạm pháp, phản nghịch. Mình có mất trí không? Mình chỉ còn biết bám vào một điều duy nhất: Siry là Lữ khách, dù nó muốn hay không. Những gì xảy ra trên Ibara, Siry là một phần trong đó. Mình phải tin, nhiệt tình tìm hiểu sự thật về lịch sử Ibara của nó là đúng. Chỉ mong sao chuyến đi tới đó sẽ không là một cuộc phiêu lưu quá hiểm nghèo.

Còn cách thuyền chừng hai mươi mét, đám Jakill lấy vũ khí gỗ khỏi hai hàm răng, rồi ngậm một đầu. Không cần lệnh hay tín hiệu. Nói rồi mà, chúng đã được. Mình làm theo. Cái ống gỗ không là ống thở tốt nhất thế giới, nhưng giúp tụi mình hụp đầu dưới nước. Như vậy là tốt, vì mình thoáng thấy hai người đi trên sàn thuyền. Lính gác. Họ không thấy tụi mình. Nếu thấy, chắc chắn họ đã chỉ trỏ, la toáng lên rồi. Trái lại họ đi với vẻ lơ đãng, không tỏ ra chút cảnh giác nào. Vì sao phải cảnh giác chứ? Chưa từng có ai tấn công đội thuyền này. Cho đến đêm nay.

Năm tay bơi nhô khỏi mặt nước, tiến tới mũi tàu. Mình nhìn Loque với vẻ thắc mắc. Nó lấy ống thở ra khỏi miệng, thì thầm:

- Năm người bên này, năm người bên kia mũi tàu. Theo thủ hiệu của tôi, bơi tới thuyền rồi đợi. Tôi ở lại đây, quan sát lính gác. Khi sàn thuyền trống trải tôi sẽ ra hiệu để quăng móc câu lên thuyền. Anh phải leo hết sức nhanh. Ngay cả khi anh lên trên thuyền…

- Vâng, biết rồi. Loại bỏ lính gác.

Nó chỉ tay, vào chiếc thuyền, nói:

- Nhìn kỹ đi. Chúng đi theo một lộ trình. Từ mũi tới đuôi thuyền, rồi trở lại. Suốt đêm. Ngay khi chúng rời mũi, tôi sẽ ra hiệu. Anh có thời gian để leo lên thuyền, cho đến khi chúng từ đuôi thuyền trở ra.

Nhìn lên, mình thấy chính xác những gì Loque miêu tả. Hai lính gác đang tiến tới mũi tàu. Không chút vội vàng. Có thể vì buồn tẻ. Sắp hết buồn tẻ ngay thôi. Khi họ rời mũi tàu và bắt đầu đi ngược lại, Loque thì thầm ra lệnh:

- Đi!

Bốn người chúng mình lặng lẽ bơi nhanh tới thuyền. Tới nơi, tụi mình bập bềnh đứng nước tại đó. Vồng sóng không mạnh lắm, nên tụi mình không bị va đập vào thân thuyền. Nhìn lên, mình đoán sàn thuyền cao trên tụi mình chừng chín mét. Có vẻ không dễ leo. Mình làm theo mấy Jakill kia, cắn lại ống thở giữa hai hàm răng, để hai tay thoải mái tháo vòng dây quanh bụng. Tụi mình phân tán dọc mạn thuyền, để lưỡi móc không vướng nhau khi quăng lên. Siry nói có vẻ dễ, nhưng khi nhấp nhô tại đó, mình không dám chắc quăng nổi lưỡi móc đủ cao tới sàn thuyền. Sao mình đồng ý làm chuyện này chứ? Mình đang nghĩ gì vậy?

Dựa lưng vào thân thuyền, mình chờ tín hiệu của Loque. Trông nó nhưng cái bong bóng đen thui bập bềnh trên mặt nước. Hy vọng khi nó ra hiệu mình có thể nhận ra. Mình không ngại phải thú thật là mình bắt đầu hơi . Bồng bềnh chờ đợi cả năm phút. Chờ đợi làm mình căng thẳng.

Sau cùng mình thấy một cử động nhanh gần bong bóng đen. Phải tín hiệu không? Nhìn sang hai bên, mình thấy mấy tay kia đang quăng lưỡi móc lên thuyền. Tới giờ rồi. Nắm lưỡi móc, mình có hết sức quăng lên. Lưới móc chỉ lên được mới nửa đường, rồi đảo thành vòng cung, rơi thẳng xuống… mình. Mình vội che đầu, tránh né. Khổ thật. Mình thử lại lần nữa. Mình đạp chân để cố nhoi người lên khỏi mặt nước càng nhiều càng tốt, tay trái nắm sợi dây, tay phải đu đưa lưỡi móc rùi thẩy lên, như quăng thòng lọng. Lần này lưỡi móc chạm thân thuyền vang lên một tiếng thịch rồi rơi tõm xuống nước.

Liếc nhìn, mình thấy cả ba Jakill kia đã ném được lưỡi móc lên thuyền và đang đu đưa lên khỏi nước. Cảm thấy như một thằng ngốc, nhưng thôi, mình có được tập tành trò này đâu! Vừa định cố thử lần nữa, sợi dây bỗng như đang bị kéo khỏi tay mình. Loque. Nó cầm sợi dây, bơi lùi khỏi thuyền gần một mét, vung vẩy, rồi thả sợ dây bay lên phía mạn thuyền. Lưỡi hái bay thẳng lên, rồi hạ xuống sàn thuyền. Với một cú giật, Loque gắn chặt lưỡi móc vào mặt gỗ. Nó kéo mạnh sợi dây, bảo đảm đã an toàn, rồi trao lại mình. Không có thời giờ để cảm ơn. Tụi mình phải gấp rút cho kịp kế hoạch.

Mấy Jakill kia đã leo lên được nửa thân thuyền. Thời gian còn đủ để lên tới nơi trước khi hai lính gác trở lại vòng tuần tra tiếp theo không? Thắc mắc và chờ đợi chẳng giúp được gì, mình nắm dây, chân đạp vào mạn thuyền và bắt đầu leo. Mình nhìn cách mấy Jakill kia leo và mình bắt chước. Chân đạp thân thuyền, mình đi lên trong khi tay này tới tay kia, lần lượt nắm dây trèo lên. Dọc chiều dài sợi dây mảnh có nhiều nút nhỏ, nên cũng dễ bám víu. Lúc đầu leo rất khó, vì nước tạo nên một lực hút mình xuống, nhưng ngay sau khi mình cố ngoi lên khỏi nước, leo dễ dàng hơn. Ngậm ngang ống thở gỗ giữa hai hàm răng như một hài tặc ướt sũng, mình nhích dần lên sàn thuyền.

Mình sớm nhận ra leo trèo không còn khó khăn nữa và đầu óc nghĩ ngay tới thử thách kế tiếp, tất cả tùy thuộc vào mình thôi. Mình phải loại bỏ hai tên lích gác trên thuyền. Phải làm cách nào đây? Không thể vung ống gỗ, nhảy vào chúng mà rú rít. Vậy thì… man rợ quá. Cho bạn biết, chiến đấu không giống như trên ti- vi đâu. Người ta đổ gục vì một cú đấm, rồi cứ thế là thiếp đi. Đánh người khác bị thương, có thể mình cũng sẽ bị thương. Mình không tin ai có thể đánh chúng chết ngất, vậy mình phải làm gì?

Trong khi leo lên mấy bước cuối cùng, mình quyết định: cách tốt nhất là rút dây lên, lần lượt tóm từng tên lích gác, trói chúng ại. Thậm chí mình còn nghĩ, trên thuyền chắc phải có một chỗ để mình giam giữ chúng. Không hiểu sao Siry nghĩ mình có thể giải quyết vụ này, vì mình hoàn toàn không biết chắc phải làm gì.

Mấy Jakill kia bám dây, treo người dưới mặt sàn khoảng ba mươi phân. Mình lấy làm lạ là sai chúng chưa leo lên? Có lẽ chúng đang chờ mình.

Không đúng. Tên gần mình nhất ngoắc tay ra hiệu “Dừng lại”, rồi chỉ lên trên. Mình đã hiều. Hai tên lính gác đã trở lại. Chúng mình phải trả giá vì đã leo lố giờ. Tụi mình phải chờ họ đi tới mũi tàu rồi trở lại, đi qua tụi mình. Rắc rối là, tụi mình không thể nhìn lên sàn thuyền, vì vậy không cách ào biết được khi nào an toàn mà leo lên.

Loque đu lên kế bên mình. Vẫn nắm dây, nó chĩa một ngón tay vào mình như nói: “Chờ”. Thận trọng, nó đu cao hơn, lén nhìn qua lan can. Quá mạo hiểm, vì nó biết chắc lính gác đang có mặt ở đó. Chúng mình nhìn nó từ từ lên cao và liếc trộm vào thuyền. Không biết mấy tên kia thì sao, còn mình thì như nín thở.

Không biết tụi mình lơ lửng tại đó bao lâu, nhưng cánh tay mình đã bắt đầu tê dại. Cánh tay tê dại thì không đủ mạnh để chiến đấu. Sau cùng, Loque đặt một tay lên sàn thuyền, tay kia ra hiệu cho mình – một mình mình – leo lên. Giờ đã điểm. Không còn cơ hội để suy nghĩ, tính toán, cân nhắc chiến thuật nữa. Màn diễn sắp bắt đầu, và mình là người đầu tiên bước lên sân khấu. Mình leo lên hết phần còn lại và trườn lên thuyền. Tới sàn, mình lăn người tới lan can gỗ, hy vọng mình khuất tầm mắt.

Sàn thuyền trốn trơn. Không lính gác. Không báo động. Không có gì cấp báo một tên đặc công da mới đóng vẩy sắp cướp con thuyền màu vàng của họ. Dù con thuyền mới tinh nhưng với mình nó trông như một vật từ thời cổ lỗ. Sàn làm bằng những thanh gỗ dài. Một phòng gỗ gần mũi, trông như một lều gỗ lớn. Một phòng rộng hơn gần đuôi thuyền. Con thuyền có hai cột buồm nặng nề. Mình không hiểu biết nhiều về thuyền buồm, nhưng mình đoán người ta gọi đây là thuyền vuông, vì những cánh buồm như được thả xuống từ những sào ngang ở giữa cột buồm. Cột buồm nào cũng có một sào ngang thứ hai ngắn hơn nằm trên cao hơn. Dây nhợ chằng chịt khắp nơi. Hy vọng Siry đúng khi nói tất cả Jakill đều biết điều khiển con thuyền này, vì mình hoàn toàn mù tịt.

Chỉ có tiếng gào của biển và tiếng rên rỉ của con thuyền khi căng khỏi dây neo trên biển.. Trong một thoáng, mình cảm thấy như bước vào một thế giới khác, một con tàu hải tặc cổ xưa. Kỳ lạ hơn nữa, chính mình là một tên

Nhìn ra, mình thấy còn chín con thuyền nữa neo tại bến. Chúng cũng hoang vắng, yên tĩnh như con thuyền này. Mình thấy tự tin dần, nghĩ: có khi sự trì hoãn mình đã gây ra lại làm nhiệm vụ này được dễ dàng hơn. Nó cho lính gác thên cơ hội làm một vòng trở lại đuôi tàu. Nếu Siry và các Jakill kia tấn công bằng súng thổi, có thể tất cả lính gác sẽ ào ra cùng một lúc, công việc của mình coi như tiêu. Thình lình mọi việc có vẻ quá ngon lành. Mình tự tin đến nổi, đứng dậy, nghiêng qua lan can, nhìn xuống thì thầm với mấy Jakill kia:

- Tốt rồi.

Thì…

- Aaaaa!

Mình bị vồ từ phía sau. Một tên lính gác la lên, ghì lấy mình, quăng mình xuống sàn. Hắn từ đâu ra vậy? Chắc hắn đã nghe tiếng chúng mình leo lên và núp trong buồng gỗ gần mũi thuyền, chờ đợi. Chỉ từ đó hắn mới nhào ra nhanh như vậy. Không sao. Sự bất ngờ đã qua rồi. Hắn sắp lao vào mình như con cọp mặt quỉ của đảo Tasmania. Cuộc chiến cướp thuyền buồm vàng đã bắt đầu.

Bật ngửa trên sàn, mình thấy không phải bị một tên lính gác tấn công, mà là hai. Tên thứ hai đang chờ mình. Mình trả ơn bằng một cú ngay chân hắn. Hắn co chân lên đạp. Mình lăn đi. Cả hai nhào vào tấn công mình. Chúng to lớn hơn mình, nhưng dù lợi thế về cơ bắp, chúng thiếu linh hoạt. Và kinh nghiệm. Mình nhận ra ngay điều đó. Cả hai đều hùng hục như bò mộng. Mình đứng bật dậy và dễ dàng né tránh chúng.

Hai tên không bỏ cuộc. Một tên lại tấn công. Mình né được, nhưng tên thứ hai thúc ngọc giáo dồn mình vào buồng gỗ. Đồng thời, hắn vung vẩy ống gỗ, sẵn sàng khện vào người mình. Mình chặn cú đánh bổ xuống bằng cánh tay phải, rồi cũng với cánh tay đó, mình quất ngược lên má hắn. Hắn không kịp thấy để chống đỡ. Có lẽ đám này chưa bao giờ đụng độ với một người như mình. Mình đã được học tập với những người tài giỏi nhất và từng chiến đấu với những chiến binh dày dạn chiến trường. Hai gã bảo vệ miền nhiệt đới to con lừng lững thật, nhưng khó có cơ hội hả nổi mình. Đó là tin tốt.

Tin xấu là chúng sắp có người hỗ trợ.

Tiếng còi vang lên xé tan sự yên tĩnh trước bình minh. Những ngọn đèn to lớn soi rọi khắp con thuyền. Yếu tố bất ngờ thật sự kết thúc. Không còn chuyện loại bỏ một nhúm lính gác nữa. Toàn thể lực lượng an ninh bảo vệ những con thuyền này sắp lao tới chúng mình.

Mình liếc thấy mấy tay bơi Jakill đang đu lên, leo qua lan can gần mũi thuyền. Tưởng chúng tới giúp, nhưng mình lầm. Chung tới buồng gỗ và nhảy vào trong, tới đâu thì mình không biết. Số còn lại rải dọc cầu tau và lanh lẹ tháo dây buộc thuyền. Chúng không giải cứu mình. Công việc của chúng là đưa con thuyền này ra khơi. Mấy tên lính gác là vấn đề của mình.

Đây là một cuộc chạy đua. Nhóm Jakill phải đưa được thuyền ra khỏi cầu tàu, và ra khơi trước khi toàn thể lực lượng an ninh xuất hiện. Mình chỉ còn có thể giữ chân hai tên lính gác trên con thuyền bị chiếm này, để nhóm Jakill có cơ hội hoàn thành công việc của họ. Với cú móc trái, mình đấm một lính gác lảo đảo bật ra sau. Tên thứ hai từ sau ôm mình cứng ngắc. Mình cúi xuống, nâng bổng hắn lên, lùi ra sau và ép hắn vào cột buồm. Hắn hự lên một tiếng. Vội khom người mình vùng hai tay ra trước, buộc hắn phải thả vòng ôm. Lập tức, mình lia chân đá hậu, làm hắn đổ ụp xuống.

Tên thứ nhất lao tới tấn công ngay. Hắn ra đòn. Mình hụp xuống. Hắn lại ra đòn. Mình né. Hắn đã thấm mệt. Cơ hội hạ hắn là đây, mình nắm lấy ngay. Hắn tấn công lần cuối. mình tránh được. Hắn bị mất đà. Tuyệt. Mình phóng gót chân ngay vào gáy hắn. Một cú đá hoàn hảo. Hắn loạng choạng ngã nhào tới lan can. Mình có thể ngăn hắn lại. Nhưng không. Trái lại, mình đẩy từ phía sau và hắn lộn nhào qua lan can và rơi xuống nước.

Một tên đã ngã xuống. Theo đúng nghĩa đen.

Mình cảm thấy con thuyền rung lên bần bật. Dù con thuyền này trang bị động cơ gì, nó đang khởi động. Thậm chí mình không biết thuyền này có động cơ. Tuy nhiên nó có, và nhóm Jakill đang cho nổ máy.

Có tiếng la hét trên bờ. Cách đó vài trăm mét, mình thấy một nhóm an ninh hung tợn đang chạy dọc bãi đá, tới cầu tàu. Nếu chúng kịp tới trước khi thuyền ra khơi, tụi mình coi như tiêu luôn.

Tên lính gác thứ hai đang nhắm vào mình. Đã rút được kinh nghiệm từ sai lầm, hắn không tấn công, không lao vào mình ngay. Hắn đứng cách mình vài mét, khuỵu gối, hai nắm tay đưa lên, sẵn sàng chiến đấu. Rắc rối rồi. Nếu tên này kiểm soát được tình huống, hắn sẽ đấu hay hơn rất nhiều, và mình có khả năng đoàn tụ với bạn hắn dưới nước. Nhìn quanh, mình thấy một lợi thế. Mình dựa lưng vào lan can. Lưỡi móc của Jakill vẫn cắm vào lan gỗ. Rồi mình quay lưng lại tên lính gác. Mình nghĩ hắn không biết phải làm sao, vì hắn đã ngập ngừng. Đó là tất cả những gì mình đang cần. Tay mình nắm lấy một sợi dây. Và khi cảm thấy hắn tấn công, mình quay phắt lại, vụt mạnh sợi dây như quất roi da, trúng ngay cánh tay tên lính gác. Hắn đau đớn thét lên. Có thể là vừa đau vừa bất ngờ. Và không biết bị vật gì đánh trúng. Lợi dụng khoảnh khắc đó, mình giật lưỡi móc khỏi mặt gỗ.

Bây giờ mình đã có vũ khí mới, sợi dây với đầu móc ba chĩa sắc bén, hiểm hóc. Tay trái cầm dây, tay phải đong đưa lưỡi móc, mình thử hăm dọa hắn. Mắt mở thô lố, hắn sợ lưỡi móc xuyên qua da thịt. Nhưng màn này sẽ không thể kéo dài. Lưỡi móc chỉ đủ để hăm dọa. Nếu hắn tấn công, mình sẽ làm gì? Quăng lưỡi móc vào hắn? Tệ nhất thì hắn cũng chỉ trầy xước tí ti. Hy vọng hắn không nhận ra vũ khí này thật sự dởm đến thế nào. Mình cần thời gian. Càng giữ chân hắn càng lâu, các Jakill càng có thêm thời gian đưa con thuyền quái quỷ này ra khỏi cầu tàu.

Mình cảm thấy con thuyền tròng trành. Tụi mình đang di chuyển! Liệu có kịp không? Tim mình đập loạn lên. Tên lính gác cũng vậy. Hắn đã nhận thấy chuyện gì xảy ra và biết là phải hành động gấp. Hắn phóng tới mình. Mình lùi lại, quăng lưỡi móc. Thình lình hắn đứng sững lại, như bị đóng băng tại chỗ. Mồm há hốc. Chuyện quái quỷ gì vậy? Một giây sau, tên lính gác quị gối, lảo đảo đập mặt xuống sàn thuyền, vang lên một tiếng “thịch” rợn người. Hắn đổ xuống, không nhúc nhích. Nhìn lên, mình thấy đứng sau hắn là Siry, tay cầm súng thổi trên môi. Cắm trên lưng tên lính gác là mũi phi tiêu nhỏ màu xanh lục.

Vẻ hài lòng, Siry nói:

- Khá hồi hộp, đúng không?

Nó thật sự thích thú. Nó và đám Jakill đi tìm sự phiêu lưu. Chúng đã tìm thấy rồi. Mình nói:

- Chúng ta thành công chứ?

Gài súng thổi vào thắt lưng, nó đáp:

- Sẽ sớm biết thôi. Giúp tôi một tay.

Cúi xuống, nó nâng tên lính gác hôn mê lên. Mình giữ phần vai, Siry kéo phần chân. Cả hai cố sức đưa hắn tới cầu tàu. Siry bảo:

- Thả

Nó buông chân tên lính ra ngoài lan can, mình nhoài ra càng xa càng tốt, trước khi thả hắn xuống. Tên lính mê man rơi xuống cầu tàu, rũ rượi như một con búp bê vải. Mình nói:

- Hy vọng chúng ta không làm hắn bị thương.

- Còn hơn để hắn bị chết chìm.

Cậu bé mắt chuột vừa chạy lên, vừa chỉ tay lên bờ.

- Chúng tới rồi kìa!

Đúng vậy. Đám an ninh ác ôn đã rẽ lên cầu tàu và đang phóng tới tụi mình. Mình bảo Siry:

- Phải gấp rút lên mới được.

Siry chạy tới bánh lái. Một bánh lái to đùng bằng gỗ, gắn trước cột buồm ở đuôi thuyền.

Nó gào lên!

- Tăng ga!

Động cơ thuyền nổ rì rì. Mình nghe thấy tiếng máy và cảm thấy chân mình rung động. Chầm chậm, con thuyền rời bến. Đám an ninh hung dữ vừa gào thét vừa tiếp tục phóng tới. Chúng đang tới rất gần. Con thuyền di chuyển, nhưng chậm như rùa. Chỉ vài giây nữa thôi là tụi mình thoát.

Siry ra lệnh:

- Đẩy đi!

Mình nhìn về hướng cầu tàu và thấy những bàn tay vươn ra từ những lỗ cửa sổ ngay trên mặt nước. Mỗi tay đều có một sào gỗ dài, dùng để đẩy con thuyền tách khỏi cầu tàu. Chúng mình không cần phải đi thật xa, chỉ cần một khoảng cách xa hơn một bước nhảy từ cầu tàu xuống thuyền. Mình không ngờ Siry đã tình toán từng chi tiết, kể cả việc bố trí Jakill xuống dưới để đẩy thuyền ra.

Đám an ninh chạy dọc đầu tàu đến đuôi thuyền. Quá muộn. Một tên cố nhảy lên. Tay hắn chỉ lướt qua lan can trước khi lộn nhào xuống nước.

Chúng mình đã thoát. Máy nổ mạnh hơn. Con thuyền mau chóng rời cầu tàu và vùng nguy hiểm. Mình không thể tin nổi. Tụi mình đã thành công! Đám nhọc này đã thật sự cướp được một con thuyền. Mình đã can dự vào một cuộc phiêu lưu mà mình luôn nghĩ là một nhiệm vụ bất khả thi. Có khi vậy lại hay, vì hóa ra mọi sự chẳng bất khả thi chút nào. Nhìn lại cầu tàu, mình thấy cả chục tên an ninh đứng đó, tuyệt vọng, nhìn theo một trong những con thuyền mới tinh, tuyệt đẹp của chúng đang nổ máy ra đi.

Tất cả Jakill chạy lên khoang thuyền, ôm lấy nhau mà reo hò mừng rỡ. Mình không biết chúng đã dự trù kế hoạch này trong bao lâu, nhưng đây thật sự là khoảng khắc vinh quang.

Loque tiến lại, bắt tay mình:

- Anh làm tôi lo lắng mất một phút.

- Cậu lo không bằng nửa tôi đâu.

- Pendragon, tôi mừng vì anh có mặt trên thuyền.

Chúng mình lên đường, nhưng tới đâu? Siry lái thuyền dọc bờ biển, hướng ra cửa vịnh dẫn tới làng Rayne. Xa xa, trên đại dương, mặt trời đang lên. Đó là một hình ảnh tuyệt đẹp. Khởi đầu một chương mới trong lịch sử Ibara. Một khoảng khắc thật trang nghiêm.

Nhưng không kéo dài.

Bùm! Không đắn đo, mình lăn ngay xuống sàn. Các Jakill không nhúc nhích. Một giây sau, một vật rít qua đầu tụi mình. Các Jakill đứng đó, bối rối.

Mình gào lên:

- Nằm xuống! Chúng đang bắn chúng ta đó!

Siry kêu lên:

- Bắn? Anh nói sao? m thanh đó là gì vậy?

Bùm! Một tiếng nổ nữa. Trừ mình, không ai nhúc nhích. Mình vòng tay che đầu. Một tiếng rít nữa khi một vật bay qua. Mình lại gào lên:

- Nằm xuống!

Siry thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Mình thấy mặt các Jakill chỉ có sự bối rối. Không sợ. Bối rối thôi. Mình nhận ra, chúng chưa hề nghe nói tới loại vũ khí bắn ra hỏa tiễn, hay đạn đại bác, hoặc bất cứ thứ gì đang nhắm vào chúng mình. Chúng không có lý do để sợ, cho đến khi… tụi mình bị bắn trúng.

Loque kêu lên:

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mình gào lại:

- Tôi không biết! Nhưng nếu bị bắn trúng, con thuyền này sẽ chìm.

Siry la lên:

- Tôi không hiểu.

- Chúng đang cố đánh đắm thuyền. Tách ngay khỏi bờ biển. Phải ra khỏi tầm vũ khí của chúng.

Siry hét:

- Không! Rayne không có vũ khí nào để làm được chuyện đó.

Bùm!

Mình gào lên trước khi tiếp tục vòng tay che đầu:

- Vậy thì cái gì đó?

Một quả đạn rơi gần thuyền, nước nóng ào ạt úp xuống tụi mình.

Cậu bé mắt chuột lí nhí hỏi:

- Sao chúng làm được vậy?

Twig bình tĩnh chỉ tay ra biển, nói:

- Nhìn kìa.

Mình đứng dậy, chạy theo mọi người tới lan can để nhìn.

Một con thuyền khác, cách mạn trái mũi thuyền tụi mình vài trăm mét, ở thể sẵn sàng chiến đấu.

Mình hỏi:

- Thuyền gì vậy?

Siry trả lời:

- Tôi không biết. Không phải thuyền của Rayne.

Bùm! Một tiếng nổ nữa. Lần này tụi mình thấy hướng xuất phát. Một cột khói phát ra từ con tàu bí ẩn. Dù là gì, con thuyền đó có đại bác, và đang bắn tụi mình, Thêm một quả nữa hạ xuống chỉ cách mũi thuyền vài mét. Nước tung tóe văng lên.

Loque kinh sợ hỏi:

- Đó là cái gì?

Siry trả lời:

- Tôi nghĩ, đó là cái nhìn đầu tiên của chúng ta về thế giới bên ngoài.

Trong toàn bộ kế hoạch của Siry, nó không tính toán tới vụ bị con tàu bí ẩn tấn công bằng một thứ vũ khí nó chưa hề được thấy.

Và… ngày mới chỉ bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện