Tôi tỉnh dậy trên một con thuyền có mái chèo với cánh buồm thay thế tạm thời được khâu bằng vải đồng phục xám. Annabeth ngồi kế bên tôi, đang xoay cánh buồm theo hướng gió.
Tôi cố gắng ngồi xuống và ngay lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Nằm nghỉ đi”, cô ấy nói. “Cậu cần điều đó.”
“Tyson...?”
Cô ấy lắc đầu. “Percy, tớ thực sự xin lỗi.”
Cả hai chúng tôi đều im lặng khi những con sóng vẫn vỗ bập bềnh lên xuống.
“Có thể cậu ấy vẫn còn sống”, cô ấy miễn cưỡng nói “Ý tớ là, lửa không thể giết chết cậu ấy.”
Tôi gật đầu, nhưng không có lý do gì để cảm thấy có hy vọng. Tôi nhìn thấy vụ nổ xé toạc cả những tấm sắt rắn chắc. Nếu Tyson vẫn còn trong khu nồi hơi, sẽ không có cách nào sống sót nổi.
Cậu ấy đã hy sinh vì chúng tôi và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là về những lần tôi thấy xấu hổ vì cậu ấy và phủ nhận về việc hai đứa chúng tôi có quan hệ họ hàng với nhau.
Sóng vỗ dập dềnh vào mạn thuyền. Annabeth chỉ cho tôi thấy mấy thứ mà cô ấy đã thu lượm được từ đống đổ nát – chiếc bình của thần Hermes (giờ đã rỗng không), túi Ziploc chứa đầy thức ăn thần thánh, một cặp áo thủy thủ và một chai Dr. Pepper. Cô ấy đã lôi tôi lên khỏi mặt nước và tìm thấy chiếc balô đã bị răng Scylla cắn mất một nửa của tôi. Hầu hết đồ đạc của tôi đã bị trôi sạch nhưng tôi vẫn còn chiếc lọ vitamin hỗn hợp của thần Hermes và tất nhiên tôi vẫn còn thanh Thủy Triều. Chiếc bút này luôn quay trở lại túi tôi bất kể tôi đã đánh mất nó.
Chúng tôi chèo hàng tiếng đồng hồ. Và giờ đây chúng tôi đã ở Biển Quái Vật. Mặt nước lấp lánh xanh hơn, như acid của con Hydra vậy. Gió có mùi trong lành và mằn mặn nhưng nó còn mang theo cả mùi kim loại kỳ lạ – như thể một cơn dông sắp ùa tới. Hoặc thứ gì đó thậm chí nguy hiểm hơn. Tôi biết chúng tôi cần đi hướng nào. Tôi biết chúng tôi đã chính xác ở một trăm ba mươi dặm hàng hải về phía tây so với điểm đến ở phía tây bắc của chúng tôi. Nhưng điều này không làm tôi cảm thấy kém mất mát hơn.
Cho dù chúng tôi quay đi về hướng nào, mặt trời như chiếu thẳng vào mắt tôi. Chúng tôi thay phiên nhau nhấp từng giọt chai Dr Pepper, ra sức chèo hết mức có thể. Và chúng tôi nói về giấc mơ mới nhất của tôi về Grover.
Theo dự tính của Annabeth, chúng tôi có ít nhất hai mươi tư giờ đồng hồ để tìm Grover, giả sử rằng giấc mơ của tôi là chính xác, và giả sử rằng Cyclops Polyphemus không thay đổi suy nghĩ và cố cưới Grover sớm hơn.
“Đúng thế”, tôi nói một cách cay đắng. “Cậu chưa bao giờ có thể tin tưởng vào một Cyclops.”
Annabeth nhìn chăm chăm vào mặt nước. “Tớ xin lỗi, Percy. Tớ đã sai về Tyson, được chưa? Tớ ước gì tớ có thể nói với cậu ấy điều đó.”
Tôi cố gắng giận dữ với cô ấy những điều đó thật không dễ. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nhiều việc. Cô ấy đã cứu sống tôi quá nhiều lần. Và tôi quả thực đã ngu ngốc nếu bực tức với cô ấy.
Tôi nhìn xuống số tài sản vô giá trị của chúng tôi – chiếc bình gió trống rỗng, một lọ vitamins hỗn hợp. Tôi nghĩ về cái nhìn đầy giận dữ của Luke khi tôi cố gắng nói cho anh ấy về cha mình.
“Annabeth này, Lời Sấm Truyền của bác Chiron là gì thế?”
Cô ấy mím môi lại. “Percy, tớ không nên.”
“Tớ biết bác Chiron đã hứa với các vị thần rằng sẽ không cho tớ biết. Nhưng cậu không có hứa mà, phải không?”
“Kiến thức chẳng bao giờ tốt đối với cậu.”
“Mẹ cậu là nữ thần thông thái mà!”
“Tớ biết! Nhưng mỗi lần các vị thần nắm được tương lai, họ lại cố gắng thay đổi nó và chả bao giờ có hiệu quả.”
“Các vị thần lo lắng về điều tớ sẽ làm khi tớ trưởng thành hơn”, tôi đoán, “Điều tớ sẽ làm khi tớ mười sáu tuổi.”
Annabeth xoắn cái mũ Yankee của cô ấy trong tay. “Percy này, tớ không biết toàn bộ Lời Sấm Truyền. Nhưng nó nói về một đứa con lai của Bộ Tam Vĩ Đại – đứa trẻ sống tới tuổi mười sáu. Đó là lý do thực sự khiến các vị thần Zeus, Poseidon, Hades đã thề sau chiến tranh thế giới thứ hai sẽ không có thêm con cái nữa. Đứa con của Bộ Tam Vĩ Đại này khi tròn mười sáu tuổi sẽ là một vũ khí nguy hiểm.”
“Tại sao?”
“Vì người anh hùng đó sẽ quyết định vận mệnh của Olympus. Người đó sẽ quyết định nên cứu Kỷ nguyên của các vị thần hay là phá hủy nó.”
Tôi hoàn toàn hiểu được điều đó. Tôi không bị say sóng nhưng đột nhiên cảm thấy mình như ốm. “Đó là lý do tại sao Kronos không giết tớ vào hè năm ngoái.”
Cô ấy gật đầu. “Có thể cậu có ích cho ông ta. Nếu ông ta có thể kéo được cậu về phía mình thì các vị thần sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng.”
“Nhưng nếu đó là tớ trong Lời Sấm Truyền...”
“Chúng ta sẽ chỉ được biết nếu cậu sống thêm ba năm nữa. Đó là một thời gian dài đối với một đứa trẻ lai. Khi bác Chiron đầu tiên biết về Thalia, bác ấy cho rằng cô ấy là người được nói đến trong Lời Sấm Truyền. Đó là lý do tại sao bác ấy quá liều lĩnh đưa cô ấy về trại an toàn. Rồi cô ấy đánh nhau và biến thành một cây thông. Và không ai trong số chúng tớ biết phải nghĩ gì. Mãi cho tới khi cậu xuất hiện.”
Bên mạn thuyền của chúng tôi, một chiếc vảy cả màu xanh sắc nhọn dài khoảng năm mét cuộn sóng trên mặt nước rồi biến mất.
“Đứa trẻ trong Lời Sấm Truyền, nó không thể là một Cyclops phải không?” Bộ Tam Vĩ Đại có rất nhiều con cái quái vật.
Annabeth lắc đầu. “Nhà Tiên Tri nói rằng ‘con lai’. Điều đó luôn có nghĩa là nửa người nửa thần. Và chưa hề có ai thực sự còn sống sót, trừ cậu.”
“Thế tại sao các vị thần lại để cho tớ còn sống? Sẽ an toàn hơn nếu giết tớ.”
“Cậu nói đúng.”
“Ừm, cám ơn.”
“Percy này, tớ không biết. Tớ đoán rằng một số thần muốn giết cậu nhưng họ sợ xúc phạm tới thần Poseidon. Những vị thần khác....có lẽ họ đang theo dõi cậu, cố gắng quyết định việc cậu sẽ trở thành dạng anh hùng như thế nào. Xét cho cùng, cậu có thể là một vũ khí cho sự sống của họ. Câu hỏi thực sự là....cậu sẽ làm gì trong ba năm? Cậu sẽ đưa ra quyết định gì?”
“Lời Sấm Truyền có đưa ra lời gợi ý nào không?”
Annabeth ngần ngừ.
Có lẽ cô ấy sẽ nói với tôi nhiều hơn nhưng ngay tiếp đó một con mòng biển từ một nơi nào đó sà xuống và đáp xuống cái cột buồm tạm bợ của chúng tôi. Annabeth giật mình khi một con chim làm rơi một túm lá nhỏ lên vạt áo cô ấy.
“Đất liền”, cô ấy kêu lên. “Gần tới đất liền rồi.”
Tôi đứng dậy. Đúng vậy, có một đường xa màu xanh da trời và màu nâu ở phía xa xa. Trong một phút tiếp đó, tôi có thể nhận ra một hòn đảo với một quả núi nhỏ ở trung tâm, một dãy nhà chói sáng màu trắng, một bãi biển được viền lấm chấm bởi những cây cọ và một bến cảng chật kín với những con tàu được phân loại thật kỳ lạ.
Luồng nước đẩy con thuyền chúng tôi tới thẳng nơi giống như một thiên đường nhiệt đới.
“Xin mời vào!” một cô gái reo vang với một chiếc bìa kẹp hồ sơ.
Nhìn cô ta rất giống một chiêu đãi viên hàng không – bộ trang phục công sở màu xanh, trang điểm hoàn hảo, tóc buộc gọn ghẽ kiểu đuôi ngựa. Cô ta bắt tay chúng tôi khi chúng tôi bước lên bến tàu. Với nụ cười rạng rỡ của cô ta dành cho chúng tôi, bạn sẽ nghĩ chúng tôi vừa mới xuống từ con tàu Công chúa Andromedia chứ không phải là con thuyền có mái chèo.
Rồi tiếp đó, con thuyền có mái chèo của chúng tôi không còn là con thuyền kỳ quái nhất ở bến cảng nữa.
Ở cùng với một đám du thuyền mơ ước, là một con tàu ngầm hải quân Mỹ, một vài chiếc thuyền độc mộc và một chiếc thuyền buồm có ba cột buồm kiểu cổ. Trên đảo còn có sân bay dành cho máy bay lên thẳng, một chiếc trực thăng với dòng chữ “Channel Five Fort Lauderdale” đang đậu. Trên đường băng ngắn là một chiếc Learjet và một chiếc máy bay cánh quạt trông giống máy bay chiến đấu thời Chiến tranh thế giới thứ hai. Có thể chúng là những mô hình cho du khách ngắm nghía hay là cái gì gì đó.
“Đây là lần đầu tiên các vị tới đây phải không?” Cô gái đăng ký hỏi.
Annabeth và tôi trao đổi ánh mắt cho nhau. Annabeth đáp “Ừm...”
“Lần... đầu... tiên.. ở ... spa,” cô gái nói khi viết vào hồ sơ. “Xem nào...”
Cô ta ngắm nghía đánh giá chúng tôi từ trên xuống dưới. “Hừm. Trước tiên là quấn thảo mộc cho cô gái này. Và dĩ nhiên là sửa sang toàn diện cho quý ông trẻ tuổi đây.”
“Cái gì?” Tôi kêu lên.
Cô ta quá bận rộn ghi chép những ghi chú, không trả lời.
“Được rồi!” Cô ta đáp với nụ cười vui vẻ. “Tôi chắc C.C sẽ muốn nói chuyện riêng với hai người trước bữa tiệc Hawaii nhé. Xin mời đi theo tôi”.
Và giờ điều này mới là vấn đề. Annabeth và tôi đã từng bị bẫy và những cái bẫy này thoạt đầu đều nhìn rất tuyệt. Vì thế tôi chờ đợi quý cô tiếp tân này sẽ biến thành một con rắn, hoặc một con quỷ, hoặc bất cứ thứ gì vào bất cứ thời điểm nào. Nhưng mặt khác, chúng tôi đã lênh đênh trên một con thuyền mái chèo suốt nhiều ngày qua. Tôi bị cháy rộp, mệt mỏi, đói. Và khi cô gái này nhắc đến một bữa tiệc, dạ dày tôi như đứng bật dậy bằng hai chân sau và cầu xin như một con cún.
“Tớ đoán là nó không hại gì” Annabeth thì thầm.
Tất nhiên là nó có thể gây hại nhưng chúng tôi vẫn cứ theo cô gái nọ. Tôi cho tay vào túi nơi tôi cất giấu các vũ khí phép thuật duy nhất của mình – lọ thuốc vitamins hỗn hợp của thần Hermes và cây Thủy Triều. Nhưng chúng tôi càng đi thơ thẩn vào sâu trong khu nghỉ dưỡng, tôi càng nhanh quên chúng đi.
Nơi này thật tuyệt vời. Đá cẩm thạch trắng và nước xanh ở khắp nơi mà tôi nhìn thấy được. Các mái hiên nhô ra ở một bên núi với các bể bơi ở mỗi tầng được nối liền bởi các đường trượt nước, các thác nước và các đường ống ngầm bên dưới mặt nước mà bạn có thể bơi xuyên qua. Những vòi nước làm nước bắn tung trong không gian, tạo ra những hình dáng thật khác lạ như những con chim đại bàng đang bay, những chú ngựa đang phi nước đại.
Tyson rất thích ngựa. Tôi biết cậu ấy cũng sẽ thích những vòi nước này. Tôi gần như ngoái đầu lại để nhìn xem các biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy trước khi tôi kịp nhận ra rằng: Tyson không còn nữa.
“Cậu có sao không?” Annabeth lo lắng. “Nom cậu xanh xao lắm.”
“Tớ ổn”, tôi nói dối, “Chỉ là... Chúng ta đi tiếp thôi”
Chúng tôi đi ngang qua tất cả các loài vật đã được thuần hóa. Một con rùa biển chợp mắt trong chồng khăn tắm. Một con báo nằm duỗi dài ngủ trên tấm ván nhảy. Những du khách trong resort – tôi chỉ nhìn thấy những cô gái trẻ – đang nằm dài trên những chiếc ghế bố, uống sinh tố hoa quả hoặc đọc tạp chí trong khi chất thảo mộc sền sệt đang khô trên mặt họ và các thợ làm móng với đồng phục màu trắng đang cẩn thận làm móng cho họ.
Khi chúng tôi đi lên cầu thang đến cái trông giống như tòa nhà thị chính, tôi nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang hát. Giọng bà ta dạt trong không khí như tiếng hát ru con. Bà ấy nói bằng thứ tiếng gì đó còn lâu đời hơn cả tiếng Hy Lạp cổ như tiếng Minoan, hoặc tiếng gì đó tương tự. Tôi có thể hiểu được bà ấy hát gì – ánh trăng trong rừng ô liu, những màu sắc của bình minh. Và ma thuật. Điều gì đó về ma thuật. Tiếng hát của bà ấy như nâng tôi lên khỏi các bậc thang và mang tôi về phía bà ấy.
Chúng tôi bước vào một căn phòng lớn nơi toàn bộ bức tường phía trước đều là cửa sổ. Bức tường phía sau được phủ kín bằng kính, thế nên căn phòng dường như dài vô tận. Đồ đạc trong phòng có màu trắng và nom khá đắt tiền. Và trên một chiếc bàn đặt trong góc là một cái lồng lớn thú cưng bằng kim loại. Chiếc lồng dường như được đặt sai chỗ. Tôi không nghĩ quá nhiều về nó chỉ vì tôi nhìn thấy được người đàn bà đang hát và .. whoa.
Bà ấy ngồi bên một khung cửi có kích thước của một chiếc tivi màn hình lớn vậy. Đôi tay bà ấy đang thoăn thoắt dệt những sợi tơ nhiều màu sắc với kỹ thuật đầy kinh ngạc. Tấm thảm thêu lung linh như thể nó là một tấm thảm ba chiều – cảnh một thác nước thật đến nỗi tôi có thể nhìn thấy nước đang chuyển động và những đám mây bay ngang qua bầu trời trên mặt tấm thảm.
Annabeth nín thở. “Đẹp quá!”
Người đàn bà đó quay lại. Thậm chí bà ấy còn đẹp hơn cả tấm vải đang dệt. Mái tóc dài đen tuyền của bà ấy được tết bằng những sợi vàng. Bà ấy có đôi mắt xanh lá cây nhức nhối và mặc một bộ đầm màu đen mềm mại với các hoa văn dường như được chuyển động được trên mặt vải: bóng của con thú, màu đen điệp trùng, như một con hươu đang chạy xuyên qua trong rừng vào ban đêm.
“Cháu dường như thích dệt ư, cháu yêu?” người phụ nữ lên tiếng hỏi.
“Ồ, vâng, thưa bà!” Annabeth đáp. “Mẹ tôi là....”
Cô ấy vội ngưng bặt. Bạn không thể đi quanh và thông báo rằng mẹ mình là Athena – nữ thần đã phát minh ra khung cửi dệt vải. Mọi người sẽ nhốt bạn vào phòng cao su (căn phòng được lót cao su trong các bệnh viện tâm thần trước đây, để những bệnh nhân vào đó không gây nguy hại cho chính họ) mất.
Chủ nhà của chúng tôi chỉ mỉm cười. “Cháu rất có khiếu thẩm mĩ đấy, cháu yêu à. Ta rất vui khi các cháu đến đây. Ta là C.C”
Đám thú nuôi trong cái lông ở góc bắt đầu kêu ré lên. Nghe tiếng chúng, chắc hẳn chúng là các con chuột lang.
Chúng tôi tự giới thiệu mình với C.C. Bà ta nhìn tôi với một cái nhìn đầy chê bai, như thể tôi đã bị trượt một bài kiểm tra nào đó. Đột nhiên tôi cảm thấy thật buồn. Không rõ vì sao nhưng tôi thực sự muốn làm hài lòng bà.
“Ôi chàng trai”, bà ta thở dài. “Cháu cần ta giúp đấy.”
“Cái gì ạ?” tôi hỏi lại.
C.C. gọi quý cô mặc bộ vest bước vào. “Hylla này, hãy dẫn Annabeth đi thăm quan một vòng nhé. Hãy cho cô ấy xem những gì chúng ta có. Quần áo cần được thay nhé. Và tóc tai nữa, ôi Chúa ơi. Chúng ta sẽ làm một cuộc hội đàm về hình ảnh toàn diện của cháu sau khi ta nói chuyện với chàng trai trẻ trung này.”
“Nhưng...” giọng Annabeth như bị tổn thương. “Có chuyện gì với tóc của cháu ạ?”
C.C. cười nhân từ, “Cháu à, cháu rất đáng yêu. Thật đấy. Nhưng cháu không phô bày hết bản thân hoặc tất cả những tài hoa của cháu. Có quá nhiều thứ đã bị lãng phí!”
“Lãng phí ạ?”
“Được rồi, chắc chắn là cháu không hài lòng với kiểu dáng của cháu hiện nay! Chúa ơi, đây không phải là một người độc thân. Nhưng đừng lo lắng. Chúng ta có thể cải thiện hình ảnh cho bất kỳ ai ở spa này. Hylla sẽ cho cháu thấy ý ta là sao. Cháu à, cháu cần mở tung bản ngã thật của mình!”
Mắt của Annabeth sáng lên với niềm khát khao. Tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy nhiều như vậy mà không nói gì. “Nhưng... vậy còn Percy?”
“Ồ, dứt khoát rồi” C.C. đáp và nhìn tôi buồn rầu. “Percy cần sự chăm sóc cá nhân của ta. Cậu ấy cần làm nhiều thứ hơn cháu”.
Thông thường nếu ai nói với tôi như vậy, tôi sẽ rất cáu giận. Nhưng khi C.C. nói vậy, tôi lại thấy buồn. Tôi đã làm bà ấy thất vọng. Tôi phải nghĩ ra cách làm thế nào để tốt hơn.
Những con chuột lang lại kêu réo như thể chúng đang đói bụng.
“Uhm....” Annabeth nói. “Cháu cho rằng....”
“Lối này, thưa cô” Hylla nói. Và Annabeth cho phép mình bị dẫn đi vào những khu vườn có màn là các thác nước trong khu spa.
C.C. khoác tay tôi và hướng tôi quay về phía bức tường kính. “Cháu thấy đấy, Percy... để cởi bỏ tiềm năng của cháu, cháu sẽ cần được giúp đỡ nghiêm túc đấy. Bước đầu tiên là thừa nhận rằng cháu không hạnh phúc với cái cách của cháu hiện nay”.
Tôi cựa quậy trước gương. Tôi ghét phải nghĩ về diện mạo của mình – như cái mụn đầu tiên xuất hiện trên mũi tôi vào đầu năm học, hay sự thật rằng hai cái răng trước của tôi hoàn toàn không bằng nhau, hay tóc tôi chưa bao giờ rủ thẳng.
Tiếng của C.C. đã khiến tôi nhớ lại tất cả những điều đó, như thể bà ấy đặt tôi bên dưới một chiếc kính hiển vi. Và trang phục của tôi cũng không được sành điệu lắm. Tôi biết điều đó.
Nhưng ai quan tâm cơ chứ? Một phần trong người tôi nghĩ vậy. Nhưng khi đứng trước gương của C.C, khó có thể nhìn thấy được bất kỳ điều gì tốt đẹp ở chính con người tôi.
“Nào, nào”, C.C. an ủi. “Chúng ta sẽ thử... điều này như thế nào”.
Bà ta búng ngón tay và một bức màn màu xanh da trời được thả xuống phủ lên tấm gương. Nó lung linh như tấm thảm trên khung cửi của bà.
“Cháu nhìn thấy gì?” C.C. hỏi.
Tôi nhìn vào tấm màn màu xanh nhưng không chắc chắn lắm về điều mà bà ta ám chỉ. “Cháu không...”
Nhưng rồi nó thay đổi màu sắc. Tôi nhìn thấy chính mình – một hình ảnh phản chiếu, nhưng cũng không hẳn vậy. Lung linh trên tấm vải là một bản sao sành điệu hơn của Percy Jackson – với quần áo đúng kiểu, nụ cười tự tin trên khuôn mặt tôi. Hàm răng tôi thẳng tắp. Không một vết mụn. Một làn da rám nắng hoàn hảo. Lực lưỡng hơn. Có lẽ cao hơn mấy xăng ti mét. Đó là tôi, không có sai sót gì.
“Ôi trời,” tôi kiềm chế.
“Cháu có muốn vậy không?” C.C. hỏi. “Hay ra thử cái khác...”
“Không,” tôi cuống quýt nói, “Nó ... nó thật tuyệt. Cô thực sự có thể...”
“Mẹo của nó là gì ạ?” tôi hỏi, “Cháu phải giống như... ăn thứ gì đó đặc biệt sao?”
“Ôi, nó khá đơn giản” C.C. nói. “Toàn trái cây tươi, một chương trình tập nhẹ nhàng và tất nhiên... nó”.
Bà ta bước về phía quầy bar nhỏ và rót đầy một ly nước. Rồi bà ta xé toạc một gói đồ uống pha trộn rồi đổ vào một ít bột đỏ. Hỗn hợp đó bắt đầu rực sáng. Khi nó mờ dần, nom thứ đồ uống này giống như một ly milkshake (hỗn hợp được say nhuyễn của Kem + Sữa tươi + Đá bào + Siro ‘hương vị tùy thích’ + một lớp kem sữa ‘whipping cream’) phủ lên trên cùng. Khi thưởng thức sẽ quấy đều kem tươi với hỗn hợp để vị ngậy béo và thơm mát hòa quyện vào nhau) dâu tây.
“Một trong những thứ này sẽ thay thế cho một bữa ăn thông thường”, C.C. giải thích. “Ta thề là cháu sẽ thấy ngay kết quả đấy”
“Sao lại như vậy được cơ chứ?”
Bà ta cười. “Tại sao lại hỏi vậy? Ý ta là, cháu không muốn trở nên hoàn hảo như hiện tại sao?”
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó. “Tại sao không có đàn ông nào ở spa này?”
“Ồ, có chứ” C.C. quả quyết. “Cháu sẽ sớm gặp họ thôi. Cứ thử uống chỗ nước này đi. Cháu sẽ thấy ngay.”
Tôi nhìn vào tấm thảm xanh, nhìn vào hình phản chiếu của tôi, nhưng lại không phải tôi.
“Uống ngay đi, Percy” C.C. quở trách. “Phần khó khăn nhất của tiến trình làm chúng ta hoàn hảo chính là từ bỏ sự khống chế. Cháu phải quyết định thôi. Cháu có muốn tin vào sự đánh giá của mình về thứ mà cháu nên trở thành hay là vào sự đánh giá của ta?”
Cổ họng tôi khô rát. Tôi nghe thấy mình đang nói. “Sự đánh giá của cô.”
C.C. mỉm cười và đưa cái ly cho tôi. Tôi đưa nó lên môi.
Nó có vị như là vị của milkshake dâu tây. Ngay lập tức một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp ruột tôi: trước tiên là sự dễ chịu, sau đó là sự nóng bỏng đầy đau đớn, cả người như muốn nổ tung, như thể hỗn hợp nước này đang bắt đầu sôi sùng sục trong người tôi.
Tôi cúi gập người lại và đánh rơi cái ly. “Bà đã... chuyện gì đang xảy ra?”
“Đừng lo lắng, Percy à” C.C. dỗ dành. “Cơn đau rồi sẽ qua. Nhìn này! Như ta đã hứa. Kết quả ngay tức thì”.
Có thứ gì đó sai lầm thật nghiêm trọng.
Chiếc màn biến mất và tôi nhìn thấy trong gương hai tay tôi teo quắt, cuộn lại và mọc ra những chiếc vuốt dài mềm mại. Lông mọc khắp mặt tôi, dưới áo sơ mi của tôi và ở tất cả những chỗ không thoải mái mà bạn có thể tưởng tượng. Răng tôi nặng trĩu trong miệng. Quần áo của tôi ngày càng trở nên rộng thùng thình, hoặc C.C đang cao dần. Không, tôi đang bị co rút lại.
Trong một ánh sáng khủng khiếp, tôi chìm nghỉm vào trong một cái hang vải đen. Tôi bị chôn vùi trong chính chiếc áo của mình. Tôi cố gắng để chạy nhưng đôi tay đã túm chặt lấy tôi – một đôi tay to bằng kích thước hiện nay của tôi. Tôi cố gào lên nhưng tất cả những gì thoát khỏi miệng tôi lúc này chỉ là tiếng “Rít, rít, rít!”
Đôi tay khổng lồ nắm chặt giữa người tôi, nhấc tôi lên không khí. Tôi cố gắng vùng vẫy và đấm đá bằng đôi chân, hai cánh tay đường như quá múp míp. Và tiếp đó tôi đang nhìn chằm chằm và đầy khiếp hãi vào gương mặt to đùng của C.C.
“Tuyệt vời!” giọng bà ta oang oang. Tôi giãy giụa trong sự hoảng hốt nhưng bà ta chỉ xiết chặt hơn vòng tay quanh cái bụng đầy lông lá của tôi. “Thấy chưa, Percy? Ngươi đã giải phóng bản chất thật của mình!”
Bà ta đưa rôi ra trước gương, và thứ mà tôi nhìn thấy đã khiến tôi thét lên thất thanh trong khiếp sợ. “Rít, rít, rít!”. Đó là C.C. xinh đẹp và đang tươi cười, đang giữ chặt một sinh vật đầy lông mịn, răng hô với những chiếc vuốt bé xíu, bộ lông màu trắng và vàng. Khi tôi quay người, thì sinh vật trong gương cũng làm thế. Tôi là... tôi là....
“Một con chuột lang” C.C. nói. “Đáng yêu, phải không nào? Đàn ông đều là lũ lợn cả, Percy Jackson à. Ta đã từng biến chúng thành những con lợn thực sự. Những chúng quá nặng mùi, phục phịch và khó giữ. Thực sự không khác nhiều so với chúng trước đó. Chuột lang thì tiện hơn nhiều! Giờ thì đến và gặp những người đàn ông khác nhé”
“Rít!” tôi phản đối, cố gắng cào bà ta, nhưng C.C siết tôi quá chặt khiến tôi suýt ngất đi.
“Đừng làm thế nữa nhé, bé con” bà ta rầy la, “nếu không ta sẽ mang mày cho lũ cú đấy. Vào lồng như thú cưng bé bỏng đi nào. Ngày mai, nếu ngươi cư xử phải phép, ngươi sẽ được sống. Ở đây luôn có một lớp học cần thiết cho một con chuột lang mới”
Đầu óc tôi đang chạy đua cũng nhanh như trái tim bé bỏng của tôi vậy. Tôi cần quay trở lại chỗ quần áo của mình – chúng đang nằm chất đống trên sàn. Nếu tôi có thể làm được như vậy, tôi có thể rút được thanh Thủy Triều ra khỏi túi và... Và cái gì? Tôi không thể mở được chiếc nắp bút. Thậm chí nếu tôi có thể làm, tôi cũng không cầm nổi thanh kiếm.
Tôi quằn quại đầy tuyệt vọng khi C.C. mang tôi tới chỗ cái lồng và mở cửa lồng bằng kim loại ra.
“Hãy tiếp nhận những vấn đề mang tính nguyên tắc của ta, Percy à” bà ta cảnh báo. “Chúng sẽ không bao giờ tạo ra những thú nuôi trong lớp tử tế, nhưng chúng có thể dạy người một số cách cư xử. Phần lớn bọn chúng đều ở trong chiếc lồng này tới ba trăm năm rồi đấy, nếu người không muốn ở cùng chúng mãi mãi, ta nghĩ rằng ngươi hãy...”
Tiếng của Annabeth vang lên “ Cô C.C. ơi?”
C.C. nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ. Bà ta vứt tỏm tôi vào cái lồng và đóng sập cửa lại. Tôi kêu thét lên và cào vào cái then cài nhưng không có tác dụng gì. Tôi nhìn thấy C.C. vội vã đá ngay đống quần áo của tôi vào dưới cái khung cửi khi Annabeth bước vào.
Tôi hầu như không thể nhận ra Annabeth. Cô ấy mặc một chiếc váy lụa không tay giống chiếc mà C.C. đang mặc, chỉ khác là áo cô ấy có màu trắng. Mái tóc vàng của cô ấy đã được gội sạch, được chải và được tết bằng sợi vàng. Tệ nhất là cô ấy trang điểm, đây là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Annabeth sẽ làm vậy. Ý tôi là, nom cô ấy rất đẹp. Thực sự đẹp tuyệt. Tôi bối rối tới mức không thể nói được gì trừ những tiếng kêu rít, rít, rít. Nhưng có thứ gì đó hoàn toàn bất ổn ở đây. Đó không hẳn là Annabeth.
Cô ấy nhìn quanh phòng và cau mày, “Percy đâu rồi ạ?”
Tôi kêu ré lên một tràng nhưng cô ấy như không hề nghe thấy.
C.C. mỉm cười. “Cậu ấy cũng đang tham gia một khóa điều trị của chúng ta, cháu yêu à. Đừng lo lắng. Nom cháu tuyệt lắm. Cháu đã nghĩ gì về chuyến tham quan của mình?”
Đôi mắt Annabeth bừng sáng. “Thư viện của cô thật tuyệt!”
“Ừ, đúng như vậy”, C.C. nói. “Những kiến thức tốt nhất của ba ngàn năm qua. Nó có bất cứ thứ gì mà cháu muốn học, bất cứ thứ gì màu cháu muốn trở thành, cháu yêu à”
“Một kiến trúc sư ư?”
“Hừ!” C.C. nói. “Cháu, cháu yêu à, hãy học mọi thứ để trở thành một phù thủy, giống ta”.
Annabeth lùi lại một bước. “Một phù thủy ư?”
“Đúng thế, cháu yêu quý” C.C. cầm tay cô ấy. Một ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay và nhảy múa khắp các đầu ngón tay của bà ta. “Mẹ ta là Hecate, nữ thần ma thuật. Chỉ cần nhìn cháu ta liền biết được cháu là con gái của Athena. Chúng ta không khác nhau đâu, ta và cháu. Chúng ta đều theo đuổi tri thức. Cả hai chúng ta đều ngưỡng mộ sự cao quý. Không ai trong số chúng ta cần phải núp sau cái bóng của đàn ông”.
“Cháu... cháu không hiểu”.
Một lần nữa, tôi cố sức kêu ré lên, cố gắng khiến Annabeth chú ý. Nhưng hoặc là cô ấy không nghe thấy tôi, hoặc là không nghĩ rằng những âm thanh đó là quan trọng. Trong khi đó, những con chuột lang khác đang ló đầu ra từ nơi ở của chúng và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã không nghĩ rằng những con chuột lang này lại có thể trông thật tiều tụy đến như thế, nhưng điều đó là thật. Phải có tới hơn nửa tá chuột lang với bộ lông bẩn thỉu, hàm răng bị mẻ và đôi mắt tròn và sáng của chúng đỏ ngầu. Lông chúng đầy vỏ bào và có mùi như thể chúng đã ở đây được ba trăm năm rồi mà chẳng có ai cọ rửa chuồng cho chúng.
“Ở lại đây với ta” C.C. nói với Annabeth. “Hãy cùng ta học tập. Cháu có thể gia nhập vào đội ngũ của chúng ta, trở thành một nữ phù thủy, học cách bắt những người khác phải làm theo ý muốn của cháu. Cháu sẽ trở nên bất tử!”
“Nhưng...”
“Cháu quá thừa thông minh, cháu yêu à” C.C. nói. “Cháu biết rằng sẽ tốt hơn là phải tin vào cái trại ngốc nghếch với những anh hùng ở đó. Có bao nhiêu nữ anh hùng vĩ đại là con lai mà cháu có thể kể tên?”
“Ừm, Atalanta, Amelia Earrhart...”
(Atalanta là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp cổ đại. Vua Iasos muốn có con trai nên khi Atalanta được sinh ra, ông ta đã để cô trên đỉnh một ngọn núi cho đến chết. Một vài câu chuyện kể rằng cô đã được một người gấu cho bú và chăm sóc cho đến khi các thợ săn tìm thấy và nuôi dạy cô lớn lên. Và cô đã học cách chiến đấu và săn bắn như một con gấu. Sau này cô đã trở lại với cha mình. Atalanta đã lớn lên trong tự nhiên, nên cô trở thành một thợ săn dữ dội và luôn vui vẻ hạnh phúc. Người ta nói rằng cô đã thề sẽ giữ mình đồng trinh với thần Artemis. Khi hai nhân mã Rhoikos và Hylaios cố xâm phạm cô, cô đã giết chết họ.
Amelia Earhart sinh ngày 24/07/1897 tại Atchison, tiểu bang Kansas. Sự nghiệp bay bổng của bà bắt đầu tại Los Angeles năm 1921 khi ở vào tuổi 24, bà bắt đầu học bay với một nữ phi công tiên phong khác của Hoa Kỳ là Neta Snook và mua chiếc phi cơ đầu tiên của mình. Bốn năm sau đó, Amelia trở thành người phụ nữ đầu tiên một mình bay xuyên lục địa Hoa Kỳ. Từ đó trở đi, bà thường xuyên tham gia các cuộc tranh tài, đạt kỷ lục và phá kỷ lục về vận tốc và phi trình. Earhart được cả nước Mỹ biết đến và trở thành thần tượng của bao người, nhất là các cô gái trẻ, khi năm 1932 bà trở thành người phụ nữ đầu tiên – và là người thứ nhì – một mình bay ngang qua Đại Tây Dương, nhân dịp kỷ niệm, chuyến bay lịch sử của phi công Charles Lindbergh 5 năm trước đó. Bà bay chiếc phi cơ cánh quạt loại Lockheed Vega từ Harbor Grace, Newfoundland sang Londonderry, Ireland. Năm đó, bà nhận lãnh huy chương cao quý Distinguished Flying Cross do quốc hội Hoa Kỳ trao tặng cùng huy chương của chính phủ Pháp cũng như huy chương vàng của National Geographic Society do tổng thống Hoover trao tặng).
“Chà! Đàn ông đã dành hết vinh quang rồi” C.C. nắm tay lại và làm mờ dần ngọn lửa ma thuật. “Cách duy nhất để tăng sức mạnh cho phụ nữ chính là ma thuật. Medea, Calypso bây giờ là những phụ nữ giàu sức mạnh. Tất nhiên, cả ta nữa. Người mạnh nhất trong tất cả”.
“Bà... C.C....Circe!”
“Đúng thế, cháu yêu à”
(Medea là một phụ nữ trong thần thoại Hy Lạp. Cô là con gái của vua Aeetes xứ Colchis, cháu gái của Circe, cháu ngoại của vua mặt trời Helios, và là vợ sau này của anh hùng Jason và có hai người con: Mermeros và Pheres. Medea thường được biết đến như là một phù thủy và thường được miêu tả như là một nữ tư tế của nữ thần Hecate.
Calypso là một nữ thần theo thần thoại Hy Lạp, người sống trên hòn đảo Qgygia, nơi cô đã cầm tù Odysseus trong một vài năm. Mọi người thường cho cô là con gái của thần Titan Atlas.
Circe trong truyện thần thoại Hy Lạp, con gái cảu Helios – thần Mặt Trời – là một nữ thần có phép thần thông biến hóa và giỏi về độc dược. Trong trường ca Odysses của Homere, Circe đã biến tất cả những người bạn đồng hành của Ulysse, nhân vật anh hùng chính của truyện phiêu lưu, thành những chú lợn sau khi đã dụ dỗ họ ăn nằm với mình. Nhưng Circe đã gặp thất bại với Odysses vì vị anh hùng này đã được uống thần dược trước. Sau đó Odysse đã cứu những người bạn của mình bằng cách khống chế Circe với sự giúp đỡ của thần Hermes)
Annabeth lùi lại và Circe cười phá lên. “Cháu không cần lo lắng. Ý ta là cháu sẽ không bị hại gì.”
“Bà đã làm gì Percy?”
“Chỉ giúp thằng bé nhận ra bộ mặt thật của mình thôi”
Annabeth lướt mắt khắp phòng. Cuối cùng, cô ấy cũng nhìn thấy cái lồng và tôi đang cào cào vào các chấn song, tất cả các chú chuột khác đang vây quanh lấy tôi. Đôi mắt cô mở to.
“Hãy quên nó đi,” Circe lạnh lùng nói. “Hãy gia nhập cùng ta và học cách các phép thuật.”
“Nhưng....”
“Bạn cháu sẽ được chăm sóc tốt. Nó sẽ được đưa tới một ngôi nhà mới tuyệt vời trên đất liền. Những đứa trẻ khác trong mẫu giáo sẽ hết lòng yêu thương nó. Trong khi đó, cháu sẽ ngày càng uyên bác và đầy sức mạnh. Cháu sẽ có tất cả những gì cháu cần.”
Annabeth vẫn đang liếc nhìn tôi, nhưng gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ mơ màng như đang mơ ngủ. Cô ấy giống hệt tôi khi Circe bỏ bùa mê tôi uống ly milkshake chuột lang. Tôi kêu gào và cào cấu, cố gắng cảnh bảo cho cô khỏi bị sập bẫy nhưng tôi hoàn toàn bất lực.
“Hãy để cháu suy nghĩ về điều này” Annabeth ấp úng. “Chỉ.. cho cháu ở một mình trong vài phút để nói lời từ biệt”.
“Tất nhiên rồi cháu yêu” Circe kinh ngạc nói. “Một phút. À... và cháu có hoàn toàn sự riêng tư...” Bà ta vẫy tay và các tấm sắt được thả xuống bít kín các cửa sổ. Bà ta ra khỏi phòng và tôi nghe thấy khóa cửa vang lên ngay phía sau.
Vẻ mộng mi như tan khỏi gương mặt của Annabeth.
Cô ấy chạy như bay về phía cái lồng. “Được rồi, cậu là con nào trong số này?”
Tôi kêu lên, nhưng tất cả những con chuột khác cũng làm thế. Annabeth nom thật tuyệt vọng. Cô ấy nhìn khắp phòng và nhận ra chiếc quần jeans của tôi ló ra bên dưới khung cửi.
Đúng rồi! Cô ấy lao về nó và lục soát túi quần tôi.
Nhưng thay vì lấy cây Thủy Triều ra, cô ấy lại phát hiện ra được cái lọ vitamins hỗn hợp của thần Hermes và bắt đầu đánh vật với cái nắp lọ.
Tôi muốn hét lên với cô ấy rằng đây không phải là lúc để bồi bổ. Cô ấy phải rút thanh kiếm ra.
Cô ấy tống một viên chanh vào miệng khi cánh cửa bật mở và Circe lại bước vào cùng hai người nhân viên mặc áo vét đi kèm hai bên.
“Ừm,” Circe thở dài, “một phút đã qua nhanh như vậy đấy. Và câu trả lời như thế nào hả cháu yêu?”
“Thế này,” Annabeth đáp và rút con dao bằng đồng ra.
Nữ phù thủy lùi lại nhưng vẻ kinh ngạc của bà ta cũng qua nhanh. Bà ta cười khinh bỉ, “Thực vậy sao, cháu yêu, một con dao có thể chống lại phép thuật của ta ư? Có khôn ngoan không đấy?”
Circe nhìn về phía hai nhân viên đang mỉm cười của mình. Họ đưa tay lên như thể chuẩn bị đưa ra một câu thần chú.
Chạy đi! Tôi muốn gào lên với Annabeth, nhưng những gì tôi có thể làm chỉ là tiếng của loài gặm nhấm. Những con chuột khác kêu ré lên vì khiếp sợ và vội vã chạy trốn quanh lồng. Tôi cũng hoảng hốt và muốn trốn chạy, nhưng tôi phải nghĩ ra điều gì đó. Tôi không thể chịu được việc mất đi Annabeth như cách tôi từng mất Tyson.
“Annabeth sẽ biến thành con gì nhỉ?” Circe suy nghĩ. “Một thứ gì đó nhỏ nhắn, gắt gỏng. Ta biết rồi… một con chuột chù!”
Ngọn lửa xanh hiện lên từ những ngón tay của bà ta, cuốn tròn như những con rắn quanh Annabeth.
Tôi nhìn, kinh hãi nhưng không có gì xảy ra. Annabeth vẫn là Annabeth, chỉ tức giận hơn. Cô ấy lao lên phía trước và kề con dao vào cổ Circe. “Thay vào đó, ngươi có thể biến ta thành một con báo không? Một con có móng vuốt chộp lấy ngay cổ họng ngươi!”
“Làm thế nào?” Circe kêu ầm lên.
Annabeth giơ lọ vitamins của tôi lên cho mụ phù thủy xem.
Circe rít lên trong tuyệt vọng. “Ta nguyền rủa thần Hermes cùng đống vitamins hỗn hợp của ông ta. Cả hai đều là đồ điên khùng! Chúng chẳng làm gì cho ngươi cả.”
“Biến Percy trở lại thành người nếu không thì!” Annabeth nói.
“Ta không thể!”
“Thế ngươi yêu cầu điều này sao?”
Đám người hầu của Circe tiến lên nhưng bà chủ của họ bảo. “Lùi lại! Con bé miễn dịch với phép thuật cho đến khi những viên vitamins đáng nguyền rủa đó tan hết.”
Annabeth kéo Circe đi về phía cái lồng chuột lang, đánh văng nắp lồng ra và đổ hết số vitamins còn lại vào trong.
“Không!” Circe hét lên.
Tôi là người đầu tiên có một viên vitamins, nhưng tất cả những con chuột lang khác cũng hối hả xông ra và chộp lấy đồ ăn mới.
Với miếng gặm đầu tiên, tôi thấy trong người như bốc lửa. Tôi gặm dần viên vitamins cho tới khi nó không còn quá lớn nữa và cái lồng trông nhỏ hơn. Rồi đột nhiên, bùm, cái lồng nổ tung. Tôi đang ngồi trên sàn nhà, trở lại là người – và tạ ơn các thánh thần bằng cách nào đó tôi đã quay lại với bộ áo quần bình thường của mình – cùng sáu gã đàn ông nom rất mất phương hướng, nhấp nháy mắt và gắng giũ những vỏ bào gỗ ra khỏi tóc họ.
“Không!” Circe thét lên. “Ngươi không hiểu đâu. Chúng là những kẻ tồi tệ nhất!”
Một trong số người đàn ông đó đứng dậy. Anh ta rất cao lớn với bộ râu cực dài màu đen và hàm răng cùng màu. Anh ta mặc bộ đồ cọc cạch bằng đen và da, bốt cao tới đầu gối và chiếc mũ dạ mềm. Những người khác ăn mặc đơn giản hơn – quần túm và áo sơ mi trắng ố màu. Tất cả bọn họ đều đi chân trần.
“Ahhh!” người đàn ông to lớn gầm vang. “Xem mụ phù thủy này đã làm gì với ta!”
“Không!” Circe rên rỉ.
Annabeth há hốc mồm kinh ngạc. “Tôi đã nhận ra anh. Edward Teach, con trai của thần Ares phải không?”
“Đúng vậy, bé con à,” người đàn ông to lớn gầm lên. “Mặc dầu vậy, tất cả đều gọi ta là Râu Đen! Và mụ phù thủy này đã bắt giữ chúng ta, những chàng trai. Cho bà ta một con dao, và sau đó, ý của ta là tìm cho ta một bát cần tây lớn! Ahhh!”
Circe kêu gào. Mụ ta và đám người hầu chạy túa ra khỏi phòng, và bị lũ cướp biển truy sát.
Annabeth tra lại con dao vào vỏ và liếc nhìn tôi.
“Cám ơn cậu…” Tôi ấp úng, “Tớ thực sự xin lỗi…”
Trước khi tôi có thể tìm ra cách để xin lỗi vì đã làm một việc ngốc nghếch, cô ấy đã ôm chầm lấy tôi, rồi sau đó nhanh chóng lùi lại. “Tớ rất mừng khi cậu không phải là chuột lang nữa.”
“Tớ cũng vậy.” Tôi hy vọng mặt tôi không đỏ như tôi cảm thấy.
Cô ấy gỡ sợi dây tết tóc bằng vàng từ trên đầu ra.
“Đi nào. Óc Tảo Biển,” cô ấy nói. “Chúng ta phải ra khỏi đây trong khi Circe đang bị rối trí.”
Chúng tôi chạy qua các hành lang, băng qua các nhân viên của spa đang la hét và cướp biển đang cướp phá khu nghỉ dưỡng để xuống phía sườn đồi. Những người đàn ông của Râu Đen bẻ gãy những ngọn đuốc tiki trong bữa tiệc, vứt những gói thảo mộc vào bể bơi và đá tung những cái bàn chất khăn tắm.
Tôi thấy thật tồi tệ khi để lũ cướp biển ngỗ ngược này làm vậy. Nhưng tôi cho rằng họ cũng đáng được thưởng thứ gì đó giải trí hơn là cái vòng chạy tập thể dục sau khi bị nhốt trong lồng tới ba thế kỷ.
“Cái thuyền nào?” Annabeth nói khi chúng tôi tới được bến cảnh.
Tôi nhìn quanh thất vọng. Chúng tôi không thể nhận ra con thuyền của mình. Chúng tôi phải rời hòn đảo này ngay nhưng chúng tôi có thể sử dụng cái gì bây giờ? Một tàu ngầm ư? Hay một trực thăng? Tôi cũng không thể lái những thứ này. Rồi tôi nhìn thấy nó.
“Kìa kìa!” Tôi reo lên.
Annabeth chớp mắt. “Nhưng…”
“Tớ có thể làm cho nó chạy.”
“Bằng cách nào?”
Tôi không thể giải thích được. Không biết bằng cách nào, tôi chỉ biết một con thuyền lớn cũ kĩ là sự đánh cược tốt nhất đối với tôi. Tôi chộp lấy tay của Annabeth và kéo cô ấy về phía con thuyền ba buồm. Trên mũi thuyền được sơn một cái tên mà tôi chỉ có thể giải được mã sau đó: Queen Anne’s Revenge.
“Ahhhh!” Râu Đen thét toáng lên sau lưng tôi. “Những đứa trẻ ranh đó đang lên thuyền của ta! Các anh em, bắt lấy chúng!”
“Chúng ta không bao giờ đi đúng giờ cả!” Annabeh kêu lên khi chúng tôi lên thuyền.
Tôi nhìn quanh đống hổ lốn ngốn các mái chèo và dây thừng. Con thuyền còn tốt dù đã ba trăm năm. Nhưng để làm cho nó hoạt động, một đội thủy thủ năm mươi người cũng phải mất một vài tiếng đồng hồ. Chúng tôi không thể có vài tiếng đồng hồ. Tôi có thể nhìn thấy đám cướp biển đang chạy xuống cầu thang, vung vẩy những cây đuốc tiki và các cây cần tây.
Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào những cơn sóng đang vỗ vào thân tàu, các dòng chảy của đại dương, các cơn gió đang bao quanh tôi. Đột nhiên, một từ chính xác xuất hiện trong đầu tôi. “Mizzenmast(1)!” Tôi hét lên.
(1) Cột thứ ba hay cũng là cột ngay sau cột buồm chính. Cột này thường ngắn hơn cột buồm mũi.(ND)
Annabeth thụp xuống khi dây neo bay qua đầu cô ấy và tự quấn mình quanh chiếc rầm néo buồm. “Percy, làm thế nào…”
Tôi không có câu trả lời, nhưng tôi có thể cảm nhận được con tàu đáp lại tôi như thể nó là một phần cơ thể tôi. Tôi làm những cánh buồm giương cao một cách dễ dàng như thể tôi đang gấp cánh tay mình lại vậy. Tôi làm bánh lái chuyển hướng.
Con tàu Queen Anne’s Revenge hơi lắc lư rời khỏi bến tàu và khi đám cướp biển tới được mép nước, chúng tôi đã lên thẳng tiến đến Biển Quái Vật.
Tôi cố gắng ngồi xuống và ngay lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Nằm nghỉ đi”, cô ấy nói. “Cậu cần điều đó.”
“Tyson...?”
Cô ấy lắc đầu. “Percy, tớ thực sự xin lỗi.”
Cả hai chúng tôi đều im lặng khi những con sóng vẫn vỗ bập bềnh lên xuống.
“Có thể cậu ấy vẫn còn sống”, cô ấy miễn cưỡng nói “Ý tớ là, lửa không thể giết chết cậu ấy.”
Tôi gật đầu, nhưng không có lý do gì để cảm thấy có hy vọng. Tôi nhìn thấy vụ nổ xé toạc cả những tấm sắt rắn chắc. Nếu Tyson vẫn còn trong khu nồi hơi, sẽ không có cách nào sống sót nổi.
Cậu ấy đã hy sinh vì chúng tôi và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là về những lần tôi thấy xấu hổ vì cậu ấy và phủ nhận về việc hai đứa chúng tôi có quan hệ họ hàng với nhau.
Sóng vỗ dập dềnh vào mạn thuyền. Annabeth chỉ cho tôi thấy mấy thứ mà cô ấy đã thu lượm được từ đống đổ nát – chiếc bình của thần Hermes (giờ đã rỗng không), túi Ziploc chứa đầy thức ăn thần thánh, một cặp áo thủy thủ và một chai Dr. Pepper. Cô ấy đã lôi tôi lên khỏi mặt nước và tìm thấy chiếc balô đã bị răng Scylla cắn mất một nửa của tôi. Hầu hết đồ đạc của tôi đã bị trôi sạch nhưng tôi vẫn còn chiếc lọ vitamin hỗn hợp của thần Hermes và tất nhiên tôi vẫn còn thanh Thủy Triều. Chiếc bút này luôn quay trở lại túi tôi bất kể tôi đã đánh mất nó.
Chúng tôi chèo hàng tiếng đồng hồ. Và giờ đây chúng tôi đã ở Biển Quái Vật. Mặt nước lấp lánh xanh hơn, như acid của con Hydra vậy. Gió có mùi trong lành và mằn mặn nhưng nó còn mang theo cả mùi kim loại kỳ lạ – như thể một cơn dông sắp ùa tới. Hoặc thứ gì đó thậm chí nguy hiểm hơn. Tôi biết chúng tôi cần đi hướng nào. Tôi biết chúng tôi đã chính xác ở một trăm ba mươi dặm hàng hải về phía tây so với điểm đến ở phía tây bắc của chúng tôi. Nhưng điều này không làm tôi cảm thấy kém mất mát hơn.
Cho dù chúng tôi quay đi về hướng nào, mặt trời như chiếu thẳng vào mắt tôi. Chúng tôi thay phiên nhau nhấp từng giọt chai Dr Pepper, ra sức chèo hết mức có thể. Và chúng tôi nói về giấc mơ mới nhất của tôi về Grover.
Theo dự tính của Annabeth, chúng tôi có ít nhất hai mươi tư giờ đồng hồ để tìm Grover, giả sử rằng giấc mơ của tôi là chính xác, và giả sử rằng Cyclops Polyphemus không thay đổi suy nghĩ và cố cưới Grover sớm hơn.
“Đúng thế”, tôi nói một cách cay đắng. “Cậu chưa bao giờ có thể tin tưởng vào một Cyclops.”
Annabeth nhìn chăm chăm vào mặt nước. “Tớ xin lỗi, Percy. Tớ đã sai về Tyson, được chưa? Tớ ước gì tớ có thể nói với cậu ấy điều đó.”
Tôi cố gắng giận dữ với cô ấy những điều đó thật không dễ. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nhiều việc. Cô ấy đã cứu sống tôi quá nhiều lần. Và tôi quả thực đã ngu ngốc nếu bực tức với cô ấy.
Tôi nhìn xuống số tài sản vô giá trị của chúng tôi – chiếc bình gió trống rỗng, một lọ vitamins hỗn hợp. Tôi nghĩ về cái nhìn đầy giận dữ của Luke khi tôi cố gắng nói cho anh ấy về cha mình.
“Annabeth này, Lời Sấm Truyền của bác Chiron là gì thế?”
Cô ấy mím môi lại. “Percy, tớ không nên.”
“Tớ biết bác Chiron đã hứa với các vị thần rằng sẽ không cho tớ biết. Nhưng cậu không có hứa mà, phải không?”
“Kiến thức chẳng bao giờ tốt đối với cậu.”
“Mẹ cậu là nữ thần thông thái mà!”
“Tớ biết! Nhưng mỗi lần các vị thần nắm được tương lai, họ lại cố gắng thay đổi nó và chả bao giờ có hiệu quả.”
“Các vị thần lo lắng về điều tớ sẽ làm khi tớ trưởng thành hơn”, tôi đoán, “Điều tớ sẽ làm khi tớ mười sáu tuổi.”
Annabeth xoắn cái mũ Yankee của cô ấy trong tay. “Percy này, tớ không biết toàn bộ Lời Sấm Truyền. Nhưng nó nói về một đứa con lai của Bộ Tam Vĩ Đại – đứa trẻ sống tới tuổi mười sáu. Đó là lý do thực sự khiến các vị thần Zeus, Poseidon, Hades đã thề sau chiến tranh thế giới thứ hai sẽ không có thêm con cái nữa. Đứa con của Bộ Tam Vĩ Đại này khi tròn mười sáu tuổi sẽ là một vũ khí nguy hiểm.”
“Tại sao?”
“Vì người anh hùng đó sẽ quyết định vận mệnh của Olympus. Người đó sẽ quyết định nên cứu Kỷ nguyên của các vị thần hay là phá hủy nó.”
Tôi hoàn toàn hiểu được điều đó. Tôi không bị say sóng nhưng đột nhiên cảm thấy mình như ốm. “Đó là lý do tại sao Kronos không giết tớ vào hè năm ngoái.”
Cô ấy gật đầu. “Có thể cậu có ích cho ông ta. Nếu ông ta có thể kéo được cậu về phía mình thì các vị thần sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng.”
“Nhưng nếu đó là tớ trong Lời Sấm Truyền...”
“Chúng ta sẽ chỉ được biết nếu cậu sống thêm ba năm nữa. Đó là một thời gian dài đối với một đứa trẻ lai. Khi bác Chiron đầu tiên biết về Thalia, bác ấy cho rằng cô ấy là người được nói đến trong Lời Sấm Truyền. Đó là lý do tại sao bác ấy quá liều lĩnh đưa cô ấy về trại an toàn. Rồi cô ấy đánh nhau và biến thành một cây thông. Và không ai trong số chúng tớ biết phải nghĩ gì. Mãi cho tới khi cậu xuất hiện.”
Bên mạn thuyền của chúng tôi, một chiếc vảy cả màu xanh sắc nhọn dài khoảng năm mét cuộn sóng trên mặt nước rồi biến mất.
“Đứa trẻ trong Lời Sấm Truyền, nó không thể là một Cyclops phải không?” Bộ Tam Vĩ Đại có rất nhiều con cái quái vật.
Annabeth lắc đầu. “Nhà Tiên Tri nói rằng ‘con lai’. Điều đó luôn có nghĩa là nửa người nửa thần. Và chưa hề có ai thực sự còn sống sót, trừ cậu.”
“Thế tại sao các vị thần lại để cho tớ còn sống? Sẽ an toàn hơn nếu giết tớ.”
“Cậu nói đúng.”
“Ừm, cám ơn.”
“Percy này, tớ không biết. Tớ đoán rằng một số thần muốn giết cậu nhưng họ sợ xúc phạm tới thần Poseidon. Những vị thần khác....có lẽ họ đang theo dõi cậu, cố gắng quyết định việc cậu sẽ trở thành dạng anh hùng như thế nào. Xét cho cùng, cậu có thể là một vũ khí cho sự sống của họ. Câu hỏi thực sự là....cậu sẽ làm gì trong ba năm? Cậu sẽ đưa ra quyết định gì?”
“Lời Sấm Truyền có đưa ra lời gợi ý nào không?”
Annabeth ngần ngừ.
Có lẽ cô ấy sẽ nói với tôi nhiều hơn nhưng ngay tiếp đó một con mòng biển từ một nơi nào đó sà xuống và đáp xuống cái cột buồm tạm bợ của chúng tôi. Annabeth giật mình khi một con chim làm rơi một túm lá nhỏ lên vạt áo cô ấy.
“Đất liền”, cô ấy kêu lên. “Gần tới đất liền rồi.”
Tôi đứng dậy. Đúng vậy, có một đường xa màu xanh da trời và màu nâu ở phía xa xa. Trong một phút tiếp đó, tôi có thể nhận ra một hòn đảo với một quả núi nhỏ ở trung tâm, một dãy nhà chói sáng màu trắng, một bãi biển được viền lấm chấm bởi những cây cọ và một bến cảng chật kín với những con tàu được phân loại thật kỳ lạ.
Luồng nước đẩy con thuyền chúng tôi tới thẳng nơi giống như một thiên đường nhiệt đới.
“Xin mời vào!” một cô gái reo vang với một chiếc bìa kẹp hồ sơ.
Nhìn cô ta rất giống một chiêu đãi viên hàng không – bộ trang phục công sở màu xanh, trang điểm hoàn hảo, tóc buộc gọn ghẽ kiểu đuôi ngựa. Cô ta bắt tay chúng tôi khi chúng tôi bước lên bến tàu. Với nụ cười rạng rỡ của cô ta dành cho chúng tôi, bạn sẽ nghĩ chúng tôi vừa mới xuống từ con tàu Công chúa Andromedia chứ không phải là con thuyền có mái chèo.
Rồi tiếp đó, con thuyền có mái chèo của chúng tôi không còn là con thuyền kỳ quái nhất ở bến cảng nữa.
Ở cùng với một đám du thuyền mơ ước, là một con tàu ngầm hải quân Mỹ, một vài chiếc thuyền độc mộc và một chiếc thuyền buồm có ba cột buồm kiểu cổ. Trên đảo còn có sân bay dành cho máy bay lên thẳng, một chiếc trực thăng với dòng chữ “Channel Five Fort Lauderdale” đang đậu. Trên đường băng ngắn là một chiếc Learjet và một chiếc máy bay cánh quạt trông giống máy bay chiến đấu thời Chiến tranh thế giới thứ hai. Có thể chúng là những mô hình cho du khách ngắm nghía hay là cái gì gì đó.
“Đây là lần đầu tiên các vị tới đây phải không?” Cô gái đăng ký hỏi.
Annabeth và tôi trao đổi ánh mắt cho nhau. Annabeth đáp “Ừm...”
“Lần... đầu... tiên.. ở ... spa,” cô gái nói khi viết vào hồ sơ. “Xem nào...”
Cô ta ngắm nghía đánh giá chúng tôi từ trên xuống dưới. “Hừm. Trước tiên là quấn thảo mộc cho cô gái này. Và dĩ nhiên là sửa sang toàn diện cho quý ông trẻ tuổi đây.”
“Cái gì?” Tôi kêu lên.
Cô ta quá bận rộn ghi chép những ghi chú, không trả lời.
“Được rồi!” Cô ta đáp với nụ cười vui vẻ. “Tôi chắc C.C sẽ muốn nói chuyện riêng với hai người trước bữa tiệc Hawaii nhé. Xin mời đi theo tôi”.
Và giờ điều này mới là vấn đề. Annabeth và tôi đã từng bị bẫy và những cái bẫy này thoạt đầu đều nhìn rất tuyệt. Vì thế tôi chờ đợi quý cô tiếp tân này sẽ biến thành một con rắn, hoặc một con quỷ, hoặc bất cứ thứ gì vào bất cứ thời điểm nào. Nhưng mặt khác, chúng tôi đã lênh đênh trên một con thuyền mái chèo suốt nhiều ngày qua. Tôi bị cháy rộp, mệt mỏi, đói. Và khi cô gái này nhắc đến một bữa tiệc, dạ dày tôi như đứng bật dậy bằng hai chân sau và cầu xin như một con cún.
“Tớ đoán là nó không hại gì” Annabeth thì thầm.
Tất nhiên là nó có thể gây hại nhưng chúng tôi vẫn cứ theo cô gái nọ. Tôi cho tay vào túi nơi tôi cất giấu các vũ khí phép thuật duy nhất của mình – lọ thuốc vitamins hỗn hợp của thần Hermes và cây Thủy Triều. Nhưng chúng tôi càng đi thơ thẩn vào sâu trong khu nghỉ dưỡng, tôi càng nhanh quên chúng đi.
Nơi này thật tuyệt vời. Đá cẩm thạch trắng và nước xanh ở khắp nơi mà tôi nhìn thấy được. Các mái hiên nhô ra ở một bên núi với các bể bơi ở mỗi tầng được nối liền bởi các đường trượt nước, các thác nước và các đường ống ngầm bên dưới mặt nước mà bạn có thể bơi xuyên qua. Những vòi nước làm nước bắn tung trong không gian, tạo ra những hình dáng thật khác lạ như những con chim đại bàng đang bay, những chú ngựa đang phi nước đại.
Tyson rất thích ngựa. Tôi biết cậu ấy cũng sẽ thích những vòi nước này. Tôi gần như ngoái đầu lại để nhìn xem các biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy trước khi tôi kịp nhận ra rằng: Tyson không còn nữa.
“Cậu có sao không?” Annabeth lo lắng. “Nom cậu xanh xao lắm.”
“Tớ ổn”, tôi nói dối, “Chỉ là... Chúng ta đi tiếp thôi”
Chúng tôi đi ngang qua tất cả các loài vật đã được thuần hóa. Một con rùa biển chợp mắt trong chồng khăn tắm. Một con báo nằm duỗi dài ngủ trên tấm ván nhảy. Những du khách trong resort – tôi chỉ nhìn thấy những cô gái trẻ – đang nằm dài trên những chiếc ghế bố, uống sinh tố hoa quả hoặc đọc tạp chí trong khi chất thảo mộc sền sệt đang khô trên mặt họ và các thợ làm móng với đồng phục màu trắng đang cẩn thận làm móng cho họ.
Khi chúng tôi đi lên cầu thang đến cái trông giống như tòa nhà thị chính, tôi nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang hát. Giọng bà ta dạt trong không khí như tiếng hát ru con. Bà ấy nói bằng thứ tiếng gì đó còn lâu đời hơn cả tiếng Hy Lạp cổ như tiếng Minoan, hoặc tiếng gì đó tương tự. Tôi có thể hiểu được bà ấy hát gì – ánh trăng trong rừng ô liu, những màu sắc của bình minh. Và ma thuật. Điều gì đó về ma thuật. Tiếng hát của bà ấy như nâng tôi lên khỏi các bậc thang và mang tôi về phía bà ấy.
Chúng tôi bước vào một căn phòng lớn nơi toàn bộ bức tường phía trước đều là cửa sổ. Bức tường phía sau được phủ kín bằng kính, thế nên căn phòng dường như dài vô tận. Đồ đạc trong phòng có màu trắng và nom khá đắt tiền. Và trên một chiếc bàn đặt trong góc là một cái lồng lớn thú cưng bằng kim loại. Chiếc lồng dường như được đặt sai chỗ. Tôi không nghĩ quá nhiều về nó chỉ vì tôi nhìn thấy được người đàn bà đang hát và .. whoa.
Bà ấy ngồi bên một khung cửi có kích thước của một chiếc tivi màn hình lớn vậy. Đôi tay bà ấy đang thoăn thoắt dệt những sợi tơ nhiều màu sắc với kỹ thuật đầy kinh ngạc. Tấm thảm thêu lung linh như thể nó là một tấm thảm ba chiều – cảnh một thác nước thật đến nỗi tôi có thể nhìn thấy nước đang chuyển động và những đám mây bay ngang qua bầu trời trên mặt tấm thảm.
Annabeth nín thở. “Đẹp quá!”
Người đàn bà đó quay lại. Thậm chí bà ấy còn đẹp hơn cả tấm vải đang dệt. Mái tóc dài đen tuyền của bà ấy được tết bằng những sợi vàng. Bà ấy có đôi mắt xanh lá cây nhức nhối và mặc một bộ đầm màu đen mềm mại với các hoa văn dường như được chuyển động được trên mặt vải: bóng của con thú, màu đen điệp trùng, như một con hươu đang chạy xuyên qua trong rừng vào ban đêm.
“Cháu dường như thích dệt ư, cháu yêu?” người phụ nữ lên tiếng hỏi.
“Ồ, vâng, thưa bà!” Annabeth đáp. “Mẹ tôi là....”
Cô ấy vội ngưng bặt. Bạn không thể đi quanh và thông báo rằng mẹ mình là Athena – nữ thần đã phát minh ra khung cửi dệt vải. Mọi người sẽ nhốt bạn vào phòng cao su (căn phòng được lót cao su trong các bệnh viện tâm thần trước đây, để những bệnh nhân vào đó không gây nguy hại cho chính họ) mất.
Chủ nhà của chúng tôi chỉ mỉm cười. “Cháu rất có khiếu thẩm mĩ đấy, cháu yêu à. Ta rất vui khi các cháu đến đây. Ta là C.C”
Đám thú nuôi trong cái lông ở góc bắt đầu kêu ré lên. Nghe tiếng chúng, chắc hẳn chúng là các con chuột lang.
Chúng tôi tự giới thiệu mình với C.C. Bà ta nhìn tôi với một cái nhìn đầy chê bai, như thể tôi đã bị trượt một bài kiểm tra nào đó. Đột nhiên tôi cảm thấy thật buồn. Không rõ vì sao nhưng tôi thực sự muốn làm hài lòng bà.
“Ôi chàng trai”, bà ta thở dài. “Cháu cần ta giúp đấy.”
“Cái gì ạ?” tôi hỏi lại.
C.C. gọi quý cô mặc bộ vest bước vào. “Hylla này, hãy dẫn Annabeth đi thăm quan một vòng nhé. Hãy cho cô ấy xem những gì chúng ta có. Quần áo cần được thay nhé. Và tóc tai nữa, ôi Chúa ơi. Chúng ta sẽ làm một cuộc hội đàm về hình ảnh toàn diện của cháu sau khi ta nói chuyện với chàng trai trẻ trung này.”
“Nhưng...” giọng Annabeth như bị tổn thương. “Có chuyện gì với tóc của cháu ạ?”
C.C. cười nhân từ, “Cháu à, cháu rất đáng yêu. Thật đấy. Nhưng cháu không phô bày hết bản thân hoặc tất cả những tài hoa của cháu. Có quá nhiều thứ đã bị lãng phí!”
“Lãng phí ạ?”
“Được rồi, chắc chắn là cháu không hài lòng với kiểu dáng của cháu hiện nay! Chúa ơi, đây không phải là một người độc thân. Nhưng đừng lo lắng. Chúng ta có thể cải thiện hình ảnh cho bất kỳ ai ở spa này. Hylla sẽ cho cháu thấy ý ta là sao. Cháu à, cháu cần mở tung bản ngã thật của mình!”
Mắt của Annabeth sáng lên với niềm khát khao. Tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy nhiều như vậy mà không nói gì. “Nhưng... vậy còn Percy?”
“Ồ, dứt khoát rồi” C.C. đáp và nhìn tôi buồn rầu. “Percy cần sự chăm sóc cá nhân của ta. Cậu ấy cần làm nhiều thứ hơn cháu”.
Thông thường nếu ai nói với tôi như vậy, tôi sẽ rất cáu giận. Nhưng khi C.C. nói vậy, tôi lại thấy buồn. Tôi đã làm bà ấy thất vọng. Tôi phải nghĩ ra cách làm thế nào để tốt hơn.
Những con chuột lang lại kêu réo như thể chúng đang đói bụng.
“Uhm....” Annabeth nói. “Cháu cho rằng....”
“Lối này, thưa cô” Hylla nói. Và Annabeth cho phép mình bị dẫn đi vào những khu vườn có màn là các thác nước trong khu spa.
C.C. khoác tay tôi và hướng tôi quay về phía bức tường kính. “Cháu thấy đấy, Percy... để cởi bỏ tiềm năng của cháu, cháu sẽ cần được giúp đỡ nghiêm túc đấy. Bước đầu tiên là thừa nhận rằng cháu không hạnh phúc với cái cách của cháu hiện nay”.
Tôi cựa quậy trước gương. Tôi ghét phải nghĩ về diện mạo của mình – như cái mụn đầu tiên xuất hiện trên mũi tôi vào đầu năm học, hay sự thật rằng hai cái răng trước của tôi hoàn toàn không bằng nhau, hay tóc tôi chưa bao giờ rủ thẳng.
Tiếng của C.C. đã khiến tôi nhớ lại tất cả những điều đó, như thể bà ấy đặt tôi bên dưới một chiếc kính hiển vi. Và trang phục của tôi cũng không được sành điệu lắm. Tôi biết điều đó.
Nhưng ai quan tâm cơ chứ? Một phần trong người tôi nghĩ vậy. Nhưng khi đứng trước gương của C.C, khó có thể nhìn thấy được bất kỳ điều gì tốt đẹp ở chính con người tôi.
“Nào, nào”, C.C. an ủi. “Chúng ta sẽ thử... điều này như thế nào”.
Bà ta búng ngón tay và một bức màn màu xanh da trời được thả xuống phủ lên tấm gương. Nó lung linh như tấm thảm trên khung cửi của bà.
“Cháu nhìn thấy gì?” C.C. hỏi.
Tôi nhìn vào tấm màn màu xanh nhưng không chắc chắn lắm về điều mà bà ta ám chỉ. “Cháu không...”
Nhưng rồi nó thay đổi màu sắc. Tôi nhìn thấy chính mình – một hình ảnh phản chiếu, nhưng cũng không hẳn vậy. Lung linh trên tấm vải là một bản sao sành điệu hơn của Percy Jackson – với quần áo đúng kiểu, nụ cười tự tin trên khuôn mặt tôi. Hàm răng tôi thẳng tắp. Không một vết mụn. Một làn da rám nắng hoàn hảo. Lực lưỡng hơn. Có lẽ cao hơn mấy xăng ti mét. Đó là tôi, không có sai sót gì.
“Ôi trời,” tôi kiềm chế.
“Cháu có muốn vậy không?” C.C. hỏi. “Hay ra thử cái khác...”
“Không,” tôi cuống quýt nói, “Nó ... nó thật tuyệt. Cô thực sự có thể...”
“Mẹo của nó là gì ạ?” tôi hỏi, “Cháu phải giống như... ăn thứ gì đó đặc biệt sao?”
“Ôi, nó khá đơn giản” C.C. nói. “Toàn trái cây tươi, một chương trình tập nhẹ nhàng và tất nhiên... nó”.
Bà ta bước về phía quầy bar nhỏ và rót đầy một ly nước. Rồi bà ta xé toạc một gói đồ uống pha trộn rồi đổ vào một ít bột đỏ. Hỗn hợp đó bắt đầu rực sáng. Khi nó mờ dần, nom thứ đồ uống này giống như một ly milkshake (hỗn hợp được say nhuyễn của Kem + Sữa tươi + Đá bào + Siro ‘hương vị tùy thích’ + một lớp kem sữa ‘whipping cream’) phủ lên trên cùng. Khi thưởng thức sẽ quấy đều kem tươi với hỗn hợp để vị ngậy béo và thơm mát hòa quyện vào nhau) dâu tây.
“Một trong những thứ này sẽ thay thế cho một bữa ăn thông thường”, C.C. giải thích. “Ta thề là cháu sẽ thấy ngay kết quả đấy”
“Sao lại như vậy được cơ chứ?”
Bà ta cười. “Tại sao lại hỏi vậy? Ý ta là, cháu không muốn trở nên hoàn hảo như hiện tại sao?”
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó. “Tại sao không có đàn ông nào ở spa này?”
“Ồ, có chứ” C.C. quả quyết. “Cháu sẽ sớm gặp họ thôi. Cứ thử uống chỗ nước này đi. Cháu sẽ thấy ngay.”
Tôi nhìn vào tấm thảm xanh, nhìn vào hình phản chiếu của tôi, nhưng lại không phải tôi.
“Uống ngay đi, Percy” C.C. quở trách. “Phần khó khăn nhất của tiến trình làm chúng ta hoàn hảo chính là từ bỏ sự khống chế. Cháu phải quyết định thôi. Cháu có muốn tin vào sự đánh giá của mình về thứ mà cháu nên trở thành hay là vào sự đánh giá của ta?”
Cổ họng tôi khô rát. Tôi nghe thấy mình đang nói. “Sự đánh giá của cô.”
C.C. mỉm cười và đưa cái ly cho tôi. Tôi đưa nó lên môi.
Nó có vị như là vị của milkshake dâu tây. Ngay lập tức một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp ruột tôi: trước tiên là sự dễ chịu, sau đó là sự nóng bỏng đầy đau đớn, cả người như muốn nổ tung, như thể hỗn hợp nước này đang bắt đầu sôi sùng sục trong người tôi.
Tôi cúi gập người lại và đánh rơi cái ly. “Bà đã... chuyện gì đang xảy ra?”
“Đừng lo lắng, Percy à” C.C. dỗ dành. “Cơn đau rồi sẽ qua. Nhìn này! Như ta đã hứa. Kết quả ngay tức thì”.
Có thứ gì đó sai lầm thật nghiêm trọng.
Chiếc màn biến mất và tôi nhìn thấy trong gương hai tay tôi teo quắt, cuộn lại và mọc ra những chiếc vuốt dài mềm mại. Lông mọc khắp mặt tôi, dưới áo sơ mi của tôi và ở tất cả những chỗ không thoải mái mà bạn có thể tưởng tượng. Răng tôi nặng trĩu trong miệng. Quần áo của tôi ngày càng trở nên rộng thùng thình, hoặc C.C đang cao dần. Không, tôi đang bị co rút lại.
Trong một ánh sáng khủng khiếp, tôi chìm nghỉm vào trong một cái hang vải đen. Tôi bị chôn vùi trong chính chiếc áo của mình. Tôi cố gắng để chạy nhưng đôi tay đã túm chặt lấy tôi – một đôi tay to bằng kích thước hiện nay của tôi. Tôi cố gào lên nhưng tất cả những gì thoát khỏi miệng tôi lúc này chỉ là tiếng “Rít, rít, rít!”
Đôi tay khổng lồ nắm chặt giữa người tôi, nhấc tôi lên không khí. Tôi cố gắng vùng vẫy và đấm đá bằng đôi chân, hai cánh tay đường như quá múp míp. Và tiếp đó tôi đang nhìn chằm chằm và đầy khiếp hãi vào gương mặt to đùng của C.C.
“Tuyệt vời!” giọng bà ta oang oang. Tôi giãy giụa trong sự hoảng hốt nhưng bà ta chỉ xiết chặt hơn vòng tay quanh cái bụng đầy lông lá của tôi. “Thấy chưa, Percy? Ngươi đã giải phóng bản chất thật của mình!”
Bà ta đưa rôi ra trước gương, và thứ mà tôi nhìn thấy đã khiến tôi thét lên thất thanh trong khiếp sợ. “Rít, rít, rít!”. Đó là C.C. xinh đẹp và đang tươi cười, đang giữ chặt một sinh vật đầy lông mịn, răng hô với những chiếc vuốt bé xíu, bộ lông màu trắng và vàng. Khi tôi quay người, thì sinh vật trong gương cũng làm thế. Tôi là... tôi là....
“Một con chuột lang” C.C. nói. “Đáng yêu, phải không nào? Đàn ông đều là lũ lợn cả, Percy Jackson à. Ta đã từng biến chúng thành những con lợn thực sự. Những chúng quá nặng mùi, phục phịch và khó giữ. Thực sự không khác nhiều so với chúng trước đó. Chuột lang thì tiện hơn nhiều! Giờ thì đến và gặp những người đàn ông khác nhé”
“Rít!” tôi phản đối, cố gắng cào bà ta, nhưng C.C siết tôi quá chặt khiến tôi suýt ngất đi.
“Đừng làm thế nữa nhé, bé con” bà ta rầy la, “nếu không ta sẽ mang mày cho lũ cú đấy. Vào lồng như thú cưng bé bỏng đi nào. Ngày mai, nếu ngươi cư xử phải phép, ngươi sẽ được sống. Ở đây luôn có một lớp học cần thiết cho một con chuột lang mới”
Đầu óc tôi đang chạy đua cũng nhanh như trái tim bé bỏng của tôi vậy. Tôi cần quay trở lại chỗ quần áo của mình – chúng đang nằm chất đống trên sàn. Nếu tôi có thể làm được như vậy, tôi có thể rút được thanh Thủy Triều ra khỏi túi và... Và cái gì? Tôi không thể mở được chiếc nắp bút. Thậm chí nếu tôi có thể làm, tôi cũng không cầm nổi thanh kiếm.
Tôi quằn quại đầy tuyệt vọng khi C.C. mang tôi tới chỗ cái lồng và mở cửa lồng bằng kim loại ra.
“Hãy tiếp nhận những vấn đề mang tính nguyên tắc của ta, Percy à” bà ta cảnh báo. “Chúng sẽ không bao giờ tạo ra những thú nuôi trong lớp tử tế, nhưng chúng có thể dạy người một số cách cư xử. Phần lớn bọn chúng đều ở trong chiếc lồng này tới ba trăm năm rồi đấy, nếu người không muốn ở cùng chúng mãi mãi, ta nghĩ rằng ngươi hãy...”
Tiếng của Annabeth vang lên “ Cô C.C. ơi?”
C.C. nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ. Bà ta vứt tỏm tôi vào cái lồng và đóng sập cửa lại. Tôi kêu thét lên và cào vào cái then cài nhưng không có tác dụng gì. Tôi nhìn thấy C.C. vội vã đá ngay đống quần áo của tôi vào dưới cái khung cửi khi Annabeth bước vào.
Tôi hầu như không thể nhận ra Annabeth. Cô ấy mặc một chiếc váy lụa không tay giống chiếc mà C.C. đang mặc, chỉ khác là áo cô ấy có màu trắng. Mái tóc vàng của cô ấy đã được gội sạch, được chải và được tết bằng sợi vàng. Tệ nhất là cô ấy trang điểm, đây là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Annabeth sẽ làm vậy. Ý tôi là, nom cô ấy rất đẹp. Thực sự đẹp tuyệt. Tôi bối rối tới mức không thể nói được gì trừ những tiếng kêu rít, rít, rít. Nhưng có thứ gì đó hoàn toàn bất ổn ở đây. Đó không hẳn là Annabeth.
Cô ấy nhìn quanh phòng và cau mày, “Percy đâu rồi ạ?”
Tôi kêu ré lên một tràng nhưng cô ấy như không hề nghe thấy.
C.C. mỉm cười. “Cậu ấy cũng đang tham gia một khóa điều trị của chúng ta, cháu yêu à. Đừng lo lắng. Nom cháu tuyệt lắm. Cháu đã nghĩ gì về chuyến tham quan của mình?”
Đôi mắt Annabeth bừng sáng. “Thư viện của cô thật tuyệt!”
“Ừ, đúng như vậy”, C.C. nói. “Những kiến thức tốt nhất của ba ngàn năm qua. Nó có bất cứ thứ gì mà cháu muốn học, bất cứ thứ gì màu cháu muốn trở thành, cháu yêu à”
“Một kiến trúc sư ư?”
“Hừ!” C.C. nói. “Cháu, cháu yêu à, hãy học mọi thứ để trở thành một phù thủy, giống ta”.
Annabeth lùi lại một bước. “Một phù thủy ư?”
“Đúng thế, cháu yêu quý” C.C. cầm tay cô ấy. Một ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay và nhảy múa khắp các đầu ngón tay của bà ta. “Mẹ ta là Hecate, nữ thần ma thuật. Chỉ cần nhìn cháu ta liền biết được cháu là con gái của Athena. Chúng ta không khác nhau đâu, ta và cháu. Chúng ta đều theo đuổi tri thức. Cả hai chúng ta đều ngưỡng mộ sự cao quý. Không ai trong số chúng ta cần phải núp sau cái bóng của đàn ông”.
“Cháu... cháu không hiểu”.
Một lần nữa, tôi cố sức kêu ré lên, cố gắng khiến Annabeth chú ý. Nhưng hoặc là cô ấy không nghe thấy tôi, hoặc là không nghĩ rằng những âm thanh đó là quan trọng. Trong khi đó, những con chuột lang khác đang ló đầu ra từ nơi ở của chúng và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã không nghĩ rằng những con chuột lang này lại có thể trông thật tiều tụy đến như thế, nhưng điều đó là thật. Phải có tới hơn nửa tá chuột lang với bộ lông bẩn thỉu, hàm răng bị mẻ và đôi mắt tròn và sáng của chúng đỏ ngầu. Lông chúng đầy vỏ bào và có mùi như thể chúng đã ở đây được ba trăm năm rồi mà chẳng có ai cọ rửa chuồng cho chúng.
“Ở lại đây với ta” C.C. nói với Annabeth. “Hãy cùng ta học tập. Cháu có thể gia nhập vào đội ngũ của chúng ta, trở thành một nữ phù thủy, học cách bắt những người khác phải làm theo ý muốn của cháu. Cháu sẽ trở nên bất tử!”
“Nhưng...”
“Cháu quá thừa thông minh, cháu yêu à” C.C. nói. “Cháu biết rằng sẽ tốt hơn là phải tin vào cái trại ngốc nghếch với những anh hùng ở đó. Có bao nhiêu nữ anh hùng vĩ đại là con lai mà cháu có thể kể tên?”
“Ừm, Atalanta, Amelia Earrhart...”
(Atalanta là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp cổ đại. Vua Iasos muốn có con trai nên khi Atalanta được sinh ra, ông ta đã để cô trên đỉnh một ngọn núi cho đến chết. Một vài câu chuyện kể rằng cô đã được một người gấu cho bú và chăm sóc cho đến khi các thợ săn tìm thấy và nuôi dạy cô lớn lên. Và cô đã học cách chiến đấu và săn bắn như một con gấu. Sau này cô đã trở lại với cha mình. Atalanta đã lớn lên trong tự nhiên, nên cô trở thành một thợ săn dữ dội và luôn vui vẻ hạnh phúc. Người ta nói rằng cô đã thề sẽ giữ mình đồng trinh với thần Artemis. Khi hai nhân mã Rhoikos và Hylaios cố xâm phạm cô, cô đã giết chết họ.
Amelia Earhart sinh ngày 24/07/1897 tại Atchison, tiểu bang Kansas. Sự nghiệp bay bổng của bà bắt đầu tại Los Angeles năm 1921 khi ở vào tuổi 24, bà bắt đầu học bay với một nữ phi công tiên phong khác của Hoa Kỳ là Neta Snook và mua chiếc phi cơ đầu tiên của mình. Bốn năm sau đó, Amelia trở thành người phụ nữ đầu tiên một mình bay xuyên lục địa Hoa Kỳ. Từ đó trở đi, bà thường xuyên tham gia các cuộc tranh tài, đạt kỷ lục và phá kỷ lục về vận tốc và phi trình. Earhart được cả nước Mỹ biết đến và trở thành thần tượng của bao người, nhất là các cô gái trẻ, khi năm 1932 bà trở thành người phụ nữ đầu tiên – và là người thứ nhì – một mình bay ngang qua Đại Tây Dương, nhân dịp kỷ niệm, chuyến bay lịch sử của phi công Charles Lindbergh 5 năm trước đó. Bà bay chiếc phi cơ cánh quạt loại Lockheed Vega từ Harbor Grace, Newfoundland sang Londonderry, Ireland. Năm đó, bà nhận lãnh huy chương cao quý Distinguished Flying Cross do quốc hội Hoa Kỳ trao tặng cùng huy chương của chính phủ Pháp cũng như huy chương vàng của National Geographic Society do tổng thống Hoover trao tặng).
“Chà! Đàn ông đã dành hết vinh quang rồi” C.C. nắm tay lại và làm mờ dần ngọn lửa ma thuật. “Cách duy nhất để tăng sức mạnh cho phụ nữ chính là ma thuật. Medea, Calypso bây giờ là những phụ nữ giàu sức mạnh. Tất nhiên, cả ta nữa. Người mạnh nhất trong tất cả”.
“Bà... C.C....Circe!”
“Đúng thế, cháu yêu à”
(Medea là một phụ nữ trong thần thoại Hy Lạp. Cô là con gái của vua Aeetes xứ Colchis, cháu gái của Circe, cháu ngoại của vua mặt trời Helios, và là vợ sau này của anh hùng Jason và có hai người con: Mermeros và Pheres. Medea thường được biết đến như là một phù thủy và thường được miêu tả như là một nữ tư tế của nữ thần Hecate.
Calypso là một nữ thần theo thần thoại Hy Lạp, người sống trên hòn đảo Qgygia, nơi cô đã cầm tù Odysseus trong một vài năm. Mọi người thường cho cô là con gái của thần Titan Atlas.
Circe trong truyện thần thoại Hy Lạp, con gái cảu Helios – thần Mặt Trời – là một nữ thần có phép thần thông biến hóa và giỏi về độc dược. Trong trường ca Odysses của Homere, Circe đã biến tất cả những người bạn đồng hành của Ulysse, nhân vật anh hùng chính của truyện phiêu lưu, thành những chú lợn sau khi đã dụ dỗ họ ăn nằm với mình. Nhưng Circe đã gặp thất bại với Odysses vì vị anh hùng này đã được uống thần dược trước. Sau đó Odysse đã cứu những người bạn của mình bằng cách khống chế Circe với sự giúp đỡ của thần Hermes)
Annabeth lùi lại và Circe cười phá lên. “Cháu không cần lo lắng. Ý ta là cháu sẽ không bị hại gì.”
“Bà đã làm gì Percy?”
“Chỉ giúp thằng bé nhận ra bộ mặt thật của mình thôi”
Annabeth lướt mắt khắp phòng. Cuối cùng, cô ấy cũng nhìn thấy cái lồng và tôi đang cào cào vào các chấn song, tất cả các chú chuột khác đang vây quanh lấy tôi. Đôi mắt cô mở to.
“Hãy quên nó đi,” Circe lạnh lùng nói. “Hãy gia nhập cùng ta và học cách các phép thuật.”
“Nhưng....”
“Bạn cháu sẽ được chăm sóc tốt. Nó sẽ được đưa tới một ngôi nhà mới tuyệt vời trên đất liền. Những đứa trẻ khác trong mẫu giáo sẽ hết lòng yêu thương nó. Trong khi đó, cháu sẽ ngày càng uyên bác và đầy sức mạnh. Cháu sẽ có tất cả những gì cháu cần.”
Annabeth vẫn đang liếc nhìn tôi, nhưng gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ mơ màng như đang mơ ngủ. Cô ấy giống hệt tôi khi Circe bỏ bùa mê tôi uống ly milkshake chuột lang. Tôi kêu gào và cào cấu, cố gắng cảnh bảo cho cô khỏi bị sập bẫy nhưng tôi hoàn toàn bất lực.
“Hãy để cháu suy nghĩ về điều này” Annabeth ấp úng. “Chỉ.. cho cháu ở một mình trong vài phút để nói lời từ biệt”.
“Tất nhiên rồi cháu yêu” Circe kinh ngạc nói. “Một phút. À... và cháu có hoàn toàn sự riêng tư...” Bà ta vẫy tay và các tấm sắt được thả xuống bít kín các cửa sổ. Bà ta ra khỏi phòng và tôi nghe thấy khóa cửa vang lên ngay phía sau.
Vẻ mộng mi như tan khỏi gương mặt của Annabeth.
Cô ấy chạy như bay về phía cái lồng. “Được rồi, cậu là con nào trong số này?”
Tôi kêu lên, nhưng tất cả những con chuột khác cũng làm thế. Annabeth nom thật tuyệt vọng. Cô ấy nhìn khắp phòng và nhận ra chiếc quần jeans của tôi ló ra bên dưới khung cửi.
Đúng rồi! Cô ấy lao về nó và lục soát túi quần tôi.
Nhưng thay vì lấy cây Thủy Triều ra, cô ấy lại phát hiện ra được cái lọ vitamins hỗn hợp của thần Hermes và bắt đầu đánh vật với cái nắp lọ.
Tôi muốn hét lên với cô ấy rằng đây không phải là lúc để bồi bổ. Cô ấy phải rút thanh kiếm ra.
Cô ấy tống một viên chanh vào miệng khi cánh cửa bật mở và Circe lại bước vào cùng hai người nhân viên mặc áo vét đi kèm hai bên.
“Ừm,” Circe thở dài, “một phút đã qua nhanh như vậy đấy. Và câu trả lời như thế nào hả cháu yêu?”
“Thế này,” Annabeth đáp và rút con dao bằng đồng ra.
Nữ phù thủy lùi lại nhưng vẻ kinh ngạc của bà ta cũng qua nhanh. Bà ta cười khinh bỉ, “Thực vậy sao, cháu yêu, một con dao có thể chống lại phép thuật của ta ư? Có khôn ngoan không đấy?”
Circe nhìn về phía hai nhân viên đang mỉm cười của mình. Họ đưa tay lên như thể chuẩn bị đưa ra một câu thần chú.
Chạy đi! Tôi muốn gào lên với Annabeth, nhưng những gì tôi có thể làm chỉ là tiếng của loài gặm nhấm. Những con chuột khác kêu ré lên vì khiếp sợ và vội vã chạy trốn quanh lồng. Tôi cũng hoảng hốt và muốn trốn chạy, nhưng tôi phải nghĩ ra điều gì đó. Tôi không thể chịu được việc mất đi Annabeth như cách tôi từng mất Tyson.
“Annabeth sẽ biến thành con gì nhỉ?” Circe suy nghĩ. “Một thứ gì đó nhỏ nhắn, gắt gỏng. Ta biết rồi… một con chuột chù!”
Ngọn lửa xanh hiện lên từ những ngón tay của bà ta, cuốn tròn như những con rắn quanh Annabeth.
Tôi nhìn, kinh hãi nhưng không có gì xảy ra. Annabeth vẫn là Annabeth, chỉ tức giận hơn. Cô ấy lao lên phía trước và kề con dao vào cổ Circe. “Thay vào đó, ngươi có thể biến ta thành một con báo không? Một con có móng vuốt chộp lấy ngay cổ họng ngươi!”
“Làm thế nào?” Circe kêu ầm lên.
Annabeth giơ lọ vitamins của tôi lên cho mụ phù thủy xem.
Circe rít lên trong tuyệt vọng. “Ta nguyền rủa thần Hermes cùng đống vitamins hỗn hợp của ông ta. Cả hai đều là đồ điên khùng! Chúng chẳng làm gì cho ngươi cả.”
“Biến Percy trở lại thành người nếu không thì!” Annabeth nói.
“Ta không thể!”
“Thế ngươi yêu cầu điều này sao?”
Đám người hầu của Circe tiến lên nhưng bà chủ của họ bảo. “Lùi lại! Con bé miễn dịch với phép thuật cho đến khi những viên vitamins đáng nguyền rủa đó tan hết.”
Annabeth kéo Circe đi về phía cái lồng chuột lang, đánh văng nắp lồng ra và đổ hết số vitamins còn lại vào trong.
“Không!” Circe hét lên.
Tôi là người đầu tiên có một viên vitamins, nhưng tất cả những con chuột lang khác cũng hối hả xông ra và chộp lấy đồ ăn mới.
Với miếng gặm đầu tiên, tôi thấy trong người như bốc lửa. Tôi gặm dần viên vitamins cho tới khi nó không còn quá lớn nữa và cái lồng trông nhỏ hơn. Rồi đột nhiên, bùm, cái lồng nổ tung. Tôi đang ngồi trên sàn nhà, trở lại là người – và tạ ơn các thánh thần bằng cách nào đó tôi đã quay lại với bộ áo quần bình thường của mình – cùng sáu gã đàn ông nom rất mất phương hướng, nhấp nháy mắt và gắng giũ những vỏ bào gỗ ra khỏi tóc họ.
“Không!” Circe thét lên. “Ngươi không hiểu đâu. Chúng là những kẻ tồi tệ nhất!”
Một trong số người đàn ông đó đứng dậy. Anh ta rất cao lớn với bộ râu cực dài màu đen và hàm răng cùng màu. Anh ta mặc bộ đồ cọc cạch bằng đen và da, bốt cao tới đầu gối và chiếc mũ dạ mềm. Những người khác ăn mặc đơn giản hơn – quần túm và áo sơ mi trắng ố màu. Tất cả bọn họ đều đi chân trần.
“Ahhh!” người đàn ông to lớn gầm vang. “Xem mụ phù thủy này đã làm gì với ta!”
“Không!” Circe rên rỉ.
Annabeth há hốc mồm kinh ngạc. “Tôi đã nhận ra anh. Edward Teach, con trai của thần Ares phải không?”
“Đúng vậy, bé con à,” người đàn ông to lớn gầm lên. “Mặc dầu vậy, tất cả đều gọi ta là Râu Đen! Và mụ phù thủy này đã bắt giữ chúng ta, những chàng trai. Cho bà ta một con dao, và sau đó, ý của ta là tìm cho ta một bát cần tây lớn! Ahhh!”
Circe kêu gào. Mụ ta và đám người hầu chạy túa ra khỏi phòng, và bị lũ cướp biển truy sát.
Annabeth tra lại con dao vào vỏ và liếc nhìn tôi.
“Cám ơn cậu…” Tôi ấp úng, “Tớ thực sự xin lỗi…”
Trước khi tôi có thể tìm ra cách để xin lỗi vì đã làm một việc ngốc nghếch, cô ấy đã ôm chầm lấy tôi, rồi sau đó nhanh chóng lùi lại. “Tớ rất mừng khi cậu không phải là chuột lang nữa.”
“Tớ cũng vậy.” Tôi hy vọng mặt tôi không đỏ như tôi cảm thấy.
Cô ấy gỡ sợi dây tết tóc bằng vàng từ trên đầu ra.
“Đi nào. Óc Tảo Biển,” cô ấy nói. “Chúng ta phải ra khỏi đây trong khi Circe đang bị rối trí.”
Chúng tôi chạy qua các hành lang, băng qua các nhân viên của spa đang la hét và cướp biển đang cướp phá khu nghỉ dưỡng để xuống phía sườn đồi. Những người đàn ông của Râu Đen bẻ gãy những ngọn đuốc tiki trong bữa tiệc, vứt những gói thảo mộc vào bể bơi và đá tung những cái bàn chất khăn tắm.
Tôi thấy thật tồi tệ khi để lũ cướp biển ngỗ ngược này làm vậy. Nhưng tôi cho rằng họ cũng đáng được thưởng thứ gì đó giải trí hơn là cái vòng chạy tập thể dục sau khi bị nhốt trong lồng tới ba thế kỷ.
“Cái thuyền nào?” Annabeth nói khi chúng tôi tới được bến cảnh.
Tôi nhìn quanh thất vọng. Chúng tôi không thể nhận ra con thuyền của mình. Chúng tôi phải rời hòn đảo này ngay nhưng chúng tôi có thể sử dụng cái gì bây giờ? Một tàu ngầm ư? Hay một trực thăng? Tôi cũng không thể lái những thứ này. Rồi tôi nhìn thấy nó.
“Kìa kìa!” Tôi reo lên.
Annabeth chớp mắt. “Nhưng…”
“Tớ có thể làm cho nó chạy.”
“Bằng cách nào?”
Tôi không thể giải thích được. Không biết bằng cách nào, tôi chỉ biết một con thuyền lớn cũ kĩ là sự đánh cược tốt nhất đối với tôi. Tôi chộp lấy tay của Annabeth và kéo cô ấy về phía con thuyền ba buồm. Trên mũi thuyền được sơn một cái tên mà tôi chỉ có thể giải được mã sau đó: Queen Anne’s Revenge.
“Ahhhh!” Râu Đen thét toáng lên sau lưng tôi. “Những đứa trẻ ranh đó đang lên thuyền của ta! Các anh em, bắt lấy chúng!”
“Chúng ta không bao giờ đi đúng giờ cả!” Annabeh kêu lên khi chúng tôi lên thuyền.
Tôi nhìn quanh đống hổ lốn ngốn các mái chèo và dây thừng. Con thuyền còn tốt dù đã ba trăm năm. Nhưng để làm cho nó hoạt động, một đội thủy thủ năm mươi người cũng phải mất một vài tiếng đồng hồ. Chúng tôi không thể có vài tiếng đồng hồ. Tôi có thể nhìn thấy đám cướp biển đang chạy xuống cầu thang, vung vẩy những cây đuốc tiki và các cây cần tây.
Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào những cơn sóng đang vỗ vào thân tàu, các dòng chảy của đại dương, các cơn gió đang bao quanh tôi. Đột nhiên, một từ chính xác xuất hiện trong đầu tôi. “Mizzenmast(1)!” Tôi hét lên.
(1) Cột thứ ba hay cũng là cột ngay sau cột buồm chính. Cột này thường ngắn hơn cột buồm mũi.(ND)
Annabeth thụp xuống khi dây neo bay qua đầu cô ấy và tự quấn mình quanh chiếc rầm néo buồm. “Percy, làm thế nào…”
Tôi không có câu trả lời, nhưng tôi có thể cảm nhận được con tàu đáp lại tôi như thể nó là một phần cơ thể tôi. Tôi làm những cánh buồm giương cao một cách dễ dàng như thể tôi đang gấp cánh tay mình lại vậy. Tôi làm bánh lái chuyển hướng.
Con tàu Queen Anne’s Revenge hơi lắc lư rời khỏi bến tàu và khi đám cướp biển tới được mép nước, chúng tôi đã lên thẳng tiến đến Biển Quái Vật.
Danh sách chương