Nói theo kiểu thần thoại, nếu có thứ gì đó khiến tôi thấy ghét hơn bộ ba bà già thì đó chính là con bò đực. Hè năm ngoái, tôi đã chiến đấu với Minotaur trên đỉnh Đồi Con Lai. Lần này thứ tôi thấy còn tồi tệ. Đó là hai con bò đực, và không phải là loại bò thông thường - chúng là những con bò bằng đồng có kích thước của những con voi. Nhưng thậm chí điều đó vẫn chưa đủ tồi tệ. Dĩ nhiên chúng cũng thở ra lửa.

Ngay sau khi chúng tôi ra khỏi taxi, chị em nhà Grey hối hả quay về New York - nơi cuộc sống an toàn hơn. Thậm chí họ không kịp chờ khoản ba đồng drachma trả thêm. Họ chỉ kịp để chúng tôi xuống bên lề đường, Annabeth với ba lô đeo vai cùng con dao, Tyson và tôi vẫn trong bộ đồ thể thao loang màu cháy sém.

“Ôi, trời!” Annabeth thốt lên khi nhìn lên trận chiến đang diễn ra ác liệt trên đồi.

Điều khiến tôi lo lắng nhất lại không phải bản thân những con bò đực. Hay mười anh hùng trong những chiếc áo giáp sắt kiên cố - những người đang đuổi theo sau những con bò. Điều khiến tôi lo lắng là những con bò này đang càn quét khắp quả đồi, thậm chí vượt sang cả phần bên kia của cây thông. Điều đó không thể xảy ra. Những đường ranh giới phép thuật của trại không cho phép quái vật vượt qua cây thông của Thalia. Nhưng những con bò kim loại này lại làm được điều đó.

Một trong những anh hùng gào to: “Đội tuần tra đường ranh giới, đi theo tôi!” Giọng của một người con gái - cộc cằn và khá quen thuộc.

Đội tuần tra đường ranh giới ư? Tôi nghĩ. Trại chưa bao giờ có một đội tuần tra đường ranh giới nào.

“Đó là Clarisse,” Annabeth nói. “Chúng ta đi giúp cô ấy.”

Thông thường, đổ xô cứu viện Clarisse không nằm trong danh sách “việc phải làm” của tôi. Cô ta là một trong những đại ca lớn nhất trong trại. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cô ta cố giới thiệu đầu tôi với cái toilet. Cô ta cũng là con gái của thần Ares và tôi đã bất hòa nghiêm trọng với bố cô ta vào hè năm ngoái. Vì thế vị thần chiến tranh này cùng những đứa con của ông về cơ bản rất ghét lòng quả cảm của tôi.

Nhưng, cô ta đã gặp rắc rối. Những người bạn chiến đấu của cô ta đang chạy tán loạn, đầy hốt hoảng khi bị lũ bò đực tấn công. Đám cỏ quanh cây thông đang cháy từng vạt lớn. Một anh hùng hét lên và vẫy vẫy hai tay khi anh ta chạy vòng tròn, chùm lông ngựa trên chiếc mũ sắt của anh ta cháy dữ dội như kiểu tóc dựng đứng đang bị đốt cháy. Chiếc áo giáp của Clarisse bị cháy xém. Cô ta đang đánh nhau với một ngọn giáo đã gãy phần mũi, phần còn lại được cắm chặt một cách vô dụng vào khớp kim loại một bên vai con bò.

Tôi mở nắp chiếc bút. Nó tỏa ánh sáng lung linh và cứ dài ra, nặng hơn cho tới khi tôi nắm được thanh kiếm Thủy Triều bằng đồng nặng trịch trong tay. “Tyson, ở yên đây nhé. Tớ không muốn cậu liều lĩnh làm thêm bất cứ điều gì nữa.”

“Không!” Annabeth phản đối. “Chúng ta cần cậu ấy.”

Tôi nhìn cô ấy trừng trừng. “Cậu ấy là con người. Cậu ấy may mắn với những quả bóng lửa nhưng cậu ấy không thể…”

“Percy, cậu có biết trên đó là những con gì không. Những con bò Colchis, được chính Hephaestus(1) làm ra. Chúng ta không thể đánh nhau với chúng mà thiếu kem chống nắng của Medea loại SPF 50,000. Chúng ta sẽ bị nấu cho đến cháy khét đấy.”

(1) Ông là con trai của thần Zeus và thần Hera. Ông là vị thần của kỹ nghệ, bao gồm nghề rèn, thủ công, điêu khắc, kim loại và luyện kim, và lửa. Thần được thờ phụng trong khắp các trung tâm chế tạo và công nghiệp ở Hy Lạp, đặc biệt ở Athena. (ND)

“Cái gì của Medea?”

Annabeth lục lọi trong chiếc balô và càu nhàu. “Tớ có một lọ lớn có mùi dừa nằm trên bàn ở đầu giường ở nhà. Sao tớ lại không mang đi thế?”

Tôi đã học được một thời gian dài là không nên hỏi Annabeth quá nhiều. Nó chỉ làm tôi thêm bối rối mà thôi. “Nghe này, tớ không biết cậu đang nói cái gì. Nhưng tớ sẽ không để Tyson bị nướng chín đâu.”

“Percy…”

“Tyson, đứng nguyên đây nhé!” Tôi nâng thanh kiếm lên. “Tớ đi đây.”

Tyson cố phản đối nhưng tôi đã chạy lên trên đồi, hướng về Clarisse - người đang cố gào thét đội của mình, cố đưa họ vào đội hình phalăng. Đó là một ý tốt. Vài người nghe được đã đứng thành hàng, vai sát vai, khóa khiên lại để hình thành một bức tường bằng đồng để trốn con bò. Những ngọn giáo của họ dựng tua tủa như lông nhím.

Thật không may, Clarisse chỉ có thể tập hợp được sáu trại viên. Bốn người còn lại vẫn đang chạy vòng quanh với những chiếc mũ sắt đang cháy. Annabeth chạy về phía họ và cố gắp giúp. Cô ấy trêu chọc một con bò để nó đuổi theo cô, rồi biến thành vô hình, khiến con quái vật kia hoàn toàn bối rối. Một con bò khác tấn công vào phòng tuyến của Clarisse.

Tôi mới chạy được nửa đường quả đồi, không đủ gần để giúp. Clarisse chưa nhìn thấy tôi.

Con bò lao quá nhanh với thứ nặng nề như vậy. Làn da kim loại của nó ánh lên dưới ánh mặt trời. Mắt nó là những viên hồng ngọc to bằng nắm tay và cặp sừng bằng thép sáng loáng. Khi nó mở cái miệng có khớp nối của nó, một cột lửa có màu trắng và nóng được phun ra.

“Giữ lấy đội hình!” Clarisse ra lệnh cho binh lính của mình.

Bất cứ điều gì bạn có thể nói về Clarisse, cô ta thật dũng cảm. Đó là một cô gái vạm vỡ với cặp mắt dữ tợn như cha mình. Cô ta như thể được sinh ra để mặc áo giáp chiến trận Hy Lạp vậy, nhưng tôi không hiểu được làm thế nào cô ấy có thể đứng đó chống trả lại các đợt tấn công của lũ bò cơ chứ.

Không may, vào lúc đó, con bò còn lại mất hứng thú trong việc tìm kiếm Annabeth. Nó quay đầu lại, phía sau lưng Clarisse, phía cô không được bảo vệ.

“Đằng sau kìa!” Tôi hét lên “Cẩn thận!”

Lẽ ra tôi không nên nói gì vì tất cả những gì tôi làm lại khiến cô ta giật mình. Con bò Số Một đâm sầm vào cái khiên của cô ta và đội hình phalăng bị phá vỡ. Clarisse bay ngược ra say và đáp xuống một mảng cỏ đang cháy âm ỉ. Nó tiếp tục tấn công sau khi thổi bay những anh hùng khác với hơi thở bằng lửa của mình. Những chiếc khiên tan chảy ngay trên tay họ. Họ thả rơi vũ khí và bỏ chạy khi con bò Số Hai tiến đến gần để giết chết Clarisse.

Tôi lao tới và túm chặt lấy Clarisse bằng chiếc đai da trên áo giáp của cô ta. Tôi kéo cô ta ra ngay khi con bò Số Hai to như toa kéo hàng đang lao vút qua. Tôi chém nó một cú tuyệt đẹp bằng thanh kiếm Thủy Triều và tạo một vết cắt dài và sâu bên sườn nó, nhưng con quái vật đó chỉ nghiến răng ken két, rên rỉ và tiếp tục lao tới.

Nó không chạm vào tôi nhưng tôi có thể cảm nhận được sức nóng từ làn da kim loại của nó. Nhiệt độ cơ thể của nó có thể làm chín cả món burrito(1) được đông lạnh.

(1) Là món ăn truyền thống của Mexico. Burrito có phần vỏ là bánh bột ngô Tortilla (đường kính 24.5 cm hoặc hơn) và phần nhân là thịt bò, gà hoặc heo. Phần vỏ bánh ngô thường có màu ngà truyền thống hoặc màu xanh, vàng hay đỏ; được nướng hoặc hấp sơ cho có độ mềm và để gói phần nhân phía trong. (ND)

“Thả tao ra!” Clarisse đấm thùm thụp vào tay tôi. “Percy, tao nguyền rủa mày!”

Tôi thả cô ta xuống đống gỗ bên cạnh cây thông và quay mặt lại đối mặt với lũ bò. Chúng tôi đang ở đoạn dốc bên trong của quả đồi và thung lũng Trại Con Lai nằm ngay dưới chúng tôi - những căn nhà, những dụng cụ tập luyện, và Nhà Lớn - tất cả đều gặp nguy hiểm nếu lũ bò này vượt qua chúng tôi.

Annabeth gào ra lệnh cho các anh hùng khác, kêu họ tản rộng ra và làm cho lũ bò mất tập trung.

Con bò Số Một chạy hết một vòng cung lớn, đang từ từ tiến dần về phía tôi. Khi nó băng qua phần giữa quả đồi, nơi đường ranh giới vô hình khiến nó không thể vượt qua, nó chậm lại một chút như thể nó đang vật lộn chống lại một cơn gió mạnh. Nhưng rồi nó phá vỡ và lao tới. Con bò Số Hai quay đầu đối mặt với tôi, lửa phun phì phì từ vết chém mà tôi đã thực hiện một bên người nó. Tôi không thể nói nó có cảm giác đau đớn ra sao, nhưng đôi mắt ruby của nó trừng trừng nhìn tôi như thể tôi đang làm chuyện gì đó trả thù cá nhân vậy.

Tôi không thể đánh với cả hai con bò cùng một lúc. Tôi phải hạ con bò Số Hai trước, chém đứt đầu nó trước khi con bò Số Một tấn công trở lại. Cánh tay tôi đã mệt đừ. Tôi nhận ra đã rất lâu mình không làm việc với cây Thủy Triều và cũng rất lâu tôi không chịu tập luyện ra sao.

Tôi bất ngờ tấn công nhưng con bò Số Hai thổi lửa về phía tôi. Tôi lăn người sang bên khi không khí hoàn toàn là hơi nóng à Tôi lăn người sang bên khi không khí bị đốt nóng. (câu này chuối quá nên tớ đổi lại tí). Tất cả oxy như rút hết khỏi phổi tôi. Chân tôi vướng phải thứ gì đó - có thể là rễ cây - và cơn đau ở mắt cá chân ngày càng lớn hơn. Tuy thế, tôi vẫn thành công trong việc cắt đứt một phần mũi của con quái vật đó. Nó lao khỏi đó với sự điên cuồng và hoàn toàn mất phương hướng. Nhưng trước khi tôi cảm thấy thích thú vì điều đó, tôi cố gắng đứng lên, chân trái tôi đang oằn xuống bên dưới tôi. Mắt cá chân tôi bị bong gân, có thể nó đã bị rạn.

Con bò Số Một tấn công thẳng về phía tôi. Tôi không có cách nào để bò ra khỏi hướng chạy của nó.

Annabeth gào lên, “Tyson, giúp cậu ấy đi!”

Ở đâu đó rất gần phía đỉnh đồi, Tyson rên rỉ: “Không-qua-được!”

“Tôi, Annabeth Chase, cho phép cậu được vào trại!”

Tiếng sấm làm rung cả sườn đồi. Đột nhiên Tyson đã ở đó, lao nhanh về phía tôi và hét toáng, “Percy cần giúp đỡ!”

Trước khi tôi có thể nói không với cậu ấy, cậu ấy đã ở giữa tôi và con bò ngay khi nó thổi ra một cơn bão lửa hạt nhân.

“Tyson!” Tôi hét lớn.

Luồng hơi xoáy quanh người cậu ấy như một vòi rồng màu đỏ. Tôi chỉ có thể nhìn thấy cái bóng màu đen của cơ thể cậu ấy. Tôi biết chắc chắn một điều kinh khủng rằng bạn tôi vừa bị hóa thành tro.

Nhưng khi ngọn lửa tàn, Tyson vẫn đang đứng đó, hoàn toàn nguyên vẹn. Ngay cả bộ quần áo dơ của cậu ấy bị cháy xém. Con bò ắt cũng kinh ngạc như tôi. Vì trước khi nó kịp thổi ra luồng nhiệt thứ hai, Tyson đã nắm tay lại và đấm vào mặt nó. “ĐỒ BÒ TỒI TỆ!”

Nắm đấm của Tyson tạo nên một cái hố ở nơi trước kia từng là cái mõm của con bò bằng đồng này. Hai dòng lửa nhỏ đang bắn ra từ tai nó. Tyson lại đánh nó tiếp, và khối đồng thiếc đó bị dúm dó, đổ gục dưới đôi tay của cậu ấy như thể một miếng nhôm cán mỏng. Mặt con bò giờ đây giống hệt một con búp bê làm bằng bít tất bị rút ruột.

“Nằm xuống!” Tyson hét lên.

Con bò loạng choạng, ngã ngửa người ra. Bốn chân nó đung đưa run rẩy trong không khí, hơi nước phun ra từ chiếc đầu bẹp dúm của nó.

Annabeth chạy tới kiểm tra tôi.

Mắt cá chân tôi như bị ngâm với acid. Nhưng cô ấy đã đưa cho tôi uống chút rượu từ đỉnh Olympus từ cái biđông của mình và ngay lập tức tôi thấy khá hơn. Tôi ngửi thấy mùi khét mà sau đó nhận ra nó đến từ cơ thể tôi. Lông trên hai cánh tay tôi hoàn toàn cháy trụi.

“Con bò kia đâu?” Tôi hỏi.

Annabeth chỉ xuống dưới đồi. Clarisse đang chăm sóc con bò Số Hai xấu xa. Cô ta đã đâm xuyên cẳng sau của nó bằng ngọn giáo bằng đồng có màu xanh. Và giờ đây với cái mõm đã bị phạt mất một nửa, một vết chém sâu bên mình, nó cố gắng chạy chậm lại theo vòng tròn, như những con vật trong vòng quay ngựa gỗ.

Clarisse cởi cái mũ giáp sắt và đi về phía chúng tôi. Một lọn tóc nâu của cô đang cháy âm ỉ nhưng dường như cô ta không chú ý. “Mày - hủy hoại - tất cả mọi thứ!” Cô ta hét lên về phía tôi. “Tao đã khống chế được nó!”

Tôi quá kinh ngạc để đốp lại. Annabeth cằn nhằn, “Vui được gặp lại cậu đấy, Clarisse.”

“Argh!” Clarisse gào lên. “Đừng bao giờ, BAO GIỜ cố cứu tao lần nữa!”

“Clarisse,” Annabeth nói, “cậu có trại viên bị thương đấy.”

Điều này khiến cô ta tỉnh lại. Clarisse thậm chí đã chịu quan tâm tới những người lính dưới quyền chỉ huy của cô ấy.

“Tao sẽ quay lại,” cô ta làu bàu rồi lê bước mệt nhọc đi đánh giá những tốn thất của phía mình.

Tôi nhìn Tyson chòng chọc. “Cậu không chết.”

Tyson nhìn xuống đất như đang rất lúng túng. “Tớ xin lỗi. Đã tới giúp. Đã trái ý cậu.”

“Là lỗi của tớ,” Annabeth giành. “Tớ không có lựa chọn nào khác. Tớ phải để Tyson vượt qua đường ranh giới để cứu cậu. Nếu không, cậu sẽ chết mất.”

“Để cậu ta vượt qua đường ranh giới?” Tôi hỏi. “Nhưng…”

“Percy,” cô ấy nói, “cậu đã bao giờ nhìn thật kỹ Tyson chưa? Ý tớ là… vào mặt cậu ấy. Đừng để ý tới Màn Sương Mù. Hãy thực sự nhìn thẳng vào cậu ấy.”

Màn Sương Mù khiến con người chỉ nhìn thấy điều mà não họ có thể xử lý… Tôi biết nó có thể đánh lừa luôn cả các á thần, nhưng…

Tôi nhìn vào mặt Tyson. Điều này không dễ dàng gì. Tôi luôn gặp khó khăn khi nhìn vào mặt cậu ấy, mặc dù tôi chưa hoàn toàn hiểu nguyên nhân. Tôi từng nghĩ rằng việc đó có thể do cậu ấy luôn dính bơ đậu phụng trên hàm răng lộn xộn. Tôi buộc mình phải tập trung vào cái mũi cà chua to lớn, rồi cao hơn một chút là đôi mắt cậu ấy.

Không, không phải là đôi mắt.

Một con mắt. Một con mắt lớn màu nâu nằm ngay giữa trán với lông mi dày, những dòng nước mắt tuôn như thác xuống ở hai bên má cậu ấy.

“Tyson,” tôi lắp bắp. “Cậu là…”

“Cyclops(1),” Annabeth chêm vào. “Một đứa trẻ, theo vẻ bề ngoài của cậu ấy. Chắc chắn đó là lý do khiến cậu ấy không thể vượt qua hàng rào ranh giới dễ dàng như lũ bò. Tyson là một trong số những đứa trẻ mồ côi vô gia cư.”

(1) Trong thần thoại Hy Lạp, Cyclops là một thành viên của chủng tộc người khổng lồ nguyên thủy, mỗi người có một con mắt duy nhất ở giữa trán. (ND)

“Một của những cái gì?”

“Họ có mặt hầu hết ở tất cả các thành phố lớn,” Annabeth nói với vẻ mặt khó chịu. “Họ… là những sai lầm, Percy à. Con cái của các linh thể tự nhiên và các vị thần…Ừm, một vị thần nói chung, luôn luôn… và họ không phải lúc nào cũng lộ mặt ra đúng không. Không ai cần chúng cả. Chúng bị quẳng sang một bên. Chúng lớn lên tự do trên các đường phố. Tớ không biết làm sao người này lại tìm ra cậu. Nhưng rõ ràng là cậu ấy thích cậu. Chúng ta nên đưa cậu ấy tới chỗ bác Chiron, để bác ấy quyết định cần phải làm gì.”

“Nhưng ngọn lửa. Làm thế nào…”

“Cậu ấy là Cyclops mà.” Annabeth ngưng lại, như thể cô ấy đang nhớ ra một điều gì không mấy vui vẻ. “Họ làm việc trong lò rèn của các vị thần. Họ phải miễn dịch với lửa. Đó là điều mà tớ đang cố gắng để nói với cậu.”

Tôi hoàn toàn bị sốc. Sao tôi lại không nhận ra Tyson là cái gì nhỉ? Nhưng tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Toàn bộ một bên của quả đồi đang cháy. Các anh hùng bị thương cần được quan tâm. Vẫn còn hai con bò đồng bị đánh ngã chờ xử lý, mà tôi không chắc rằng chúng sẽ vừa mấy cái thùng tái chế bình thường của chúng tôi.

Clarisse đã quay lại và chùi bồ hóng trên trán. “Jackson này, nếu mày có thể đứng, thì đứng lên. Chúng ta cần phải khiêng mấy người bị thương trở về Nhà Lớn, báo cho Tantalus biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Tantalus?” Tôi hỏi.

“Là người điều khiển các hoạt động của trại.” Clarisse đáp với vẻ mất kiên nhẫn.

“Bác Chiron mới là người điều khiển các hoạt động cảu trại chứ? Thế Argus ở đâu? Anh ấy là trưởng ban an ninh của trại. Anh ấy nên có ở đây.”

Clarisse nhăn nhó. “Argus bị bỏng. Hai người đã đi quá lâu rồi đấy. Mọi thứ đang thay đổi.”

“Nhưng bác Chiron… bác ấy đã huấn luyện lũ trẻ để chiến đấu với bọn quái vật hơn ba ngàn năm qua cơ mà. Bác ấy không thể đi được. Điều gì đã xảy ra thế?”

“Chuyện đó đã xảy ra,” Clarisse cắt ngang.

Cô ta chỉ lên cái cây Thalia.

Tất cả các trại viên đều biết về câu chuyện phía sau cái cây này. Sáu năm trước, Grover, Annabeth và hai á thần khác là Thalia và Luke cùng tới Trại Con Lai. Họ bị một nhóm quái vật truy sát. Khi họ bị dồn lên đỉnh đồi, Thalia - con gái của thần Zeus - đã tình nguyện là người cuối cùng đứng lại chiến đấu để các bạn mình có thời gian chạy tới nơi an toàn. Khi Thalia chết, cha cô là thần Zeus đã quá thương xót con gái nên hóa kiếp cô vào một cây thông. Linh hồn của Thalia đã tăng thêm sức mạnh cho ranh giới phép thuật của trại, bảo vệ nó trước lũ quái vật. Cây thông từ đó cứ mạnh mẽ và vững chãi ở đó.

Nhưng giờ đây, những chiếc lá thông đã úa vàng. Rất nhiều lá khô rơi đầy gốc cây. Ở giữ thân cây, cách mặt đất chừng một mét là một vết thủng bằng cỡ một viên đạn, đang rỉ nhựa màu xanh.

Ngực tôi như bị một mảnh đá xuyên qua. Giờ tôi đã hiểu tại sao trại bị nguy hiểm. Ranh giới phép thuật đã không còn hiệu nghiệm vì cây của Thalia đang chết.

Ai đó đã đầu độc nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện