Ngày cuối cùng của thế giới bắt đầu khi một con pegasus đáp xuống trên mui xe hơi của tôi.

Mãi cho đến lúc này, tôi đang có một buổi chiều tươi đẹp. Chính xác thì tôi không được cầm lái đâu vì đến tuần sau tôi mới tròn 16 tuổi. Chuyện là vầy: mẹ tôi và dượng Paul đã đưa tôi và cô bạn Rachel đến chuỗi bãi biển riêng ở South Shore này và dượng Paul đã cho tôi mượn chiếc xe hiệu Prius của dượng để đi dạo loanh quanh.

Giờ tôi biết các bạn đang nghĩ, ‘Chà, ông ấy sao mà vô trách nhiệm quá, blah, blah, blah’ Chẳng qua do dượng biết khá rõ về tôi. Ông ấy đã tận mắt chứng kiến tôi cắt ngang người lũ ma quỷ, nhảy ra khỏi các khu nhà đang nổ tung trong trường học. Thế nên, chắc dượng nghĩ lái xe vài trăm mét chính xác chẳng phải là điều nguy hiểm nhất mà tôi đã làm.

Dù sao đi nữa, Rachel và tôi cũng đang lái xe đi. Hôm đó là một ngày tháng Tám nắng nóng. Mái tóc màu đỏ của Rachel được cột cao kiểu đuôi ngựa duyên dáng. Cô ấy mặc áo bơi bên trong áo sơ mi trắng rộng rãi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy mặc gì ngoài những chiếc áo phông nhàu nát và những chiếc quần jeans được vẽ tung tóe trước đây, và giờ cô ấy trông giống một triệu đồng drachma vàng vậy.

“Ồ, cậu dừng xe ngay nơi đó!” cô ấy nói với tôi.

Chúng tôi đỗ xe ở một dãy đất nhìn ra Đại Tây Dương. Biển luôn là một trong những nơi yêu thích của tôi, nhưng hôm nay nó đặc biệt đẹp – màu xanh lục lấp lánh và phẳng lặng như gương, như thể cha tôi đang giữ cho nó êm ả vì chúng tôi.

Nhân đây, cha tôi là thần Poseidon. Ông ấy có thể làm những việc cỏn con như thế.

“Vậy.” Rachel mỉm cười dịu dàng với tôi. “Về lời mời đó.”

“Ồ... đúng rồi.” Tôi cố ra vẻ háo hức. Ý tôi là, cô ấy đã mời tôi ghé chơi ba ngày tại dinh thự mùa hè của gia đình cô ấy ở St. Thomas. Tôi không có nhiều lời mời như thế. Ý tưởng của gia đình tôi về một kỳ nghỉ tuyệt vời là một kỳ nghỉ cuối tuần được đến căn nhà gỗ xập xệ ở bãi biển Long Island với dăm cái pizza đông lạnh và mấy cuốn băng phim thuê ở tiệm. Đằng này, nhà Rachel sẵn sàng cho tôi đi cùng trong một kỳ nghỉ sang trọng ở Caribbe.

Còn nữa, tôi thật sự cần một kỳ nghỉ. Mùa hè này là mùa hè khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Ý tưởng được xả hơi dù chỉ vài ngày ngắn ngủi thật quá hấp dẫn.

Khổ nỗi, giây phút trọng đại sẽ đến bất cứ lúc nào. Tôi đang ‘sẵn sàng’ cho sứ mệnh. Tệ hơn nữa tuần sau là sinh nhật tôi. Theo lời tiên tri, khi tôi tròn mười sáu tuổi, điều xấu sẽ xảy ra.

“Percy này,” cô ấy nói, “tớ biết thời điểm này không tốt. Nhưng chẳng phải thời điểm nào cũng luôn không tốt đối với cậu, đúng không?”

Cô ấy nói cũng đúng.

“Tớ muốn đi thật mà,” tôi cam đoan. “Ngặt nỗi...”

“Chiến tranh.”

Tôi gật đầu không nói. Tôi không thích nhắc đến nó, nhưng Rachel biết cả. Không giống hầu hết những người bình thường, cô ấy có khả năng nhìn xuyên Màn Sương Mù – tấm màn ma thuật bóp méo cách nhìn nhận của con người. Cô ấy có thể thấy được các con quái vật. Cô ấy từng tận mắt chứng kiến các á thần khác chiến đấu với thần khổng lồ Titan và bè đảng. Hè năm ngoái, Rachel thậm chí đã có mặt ở đó lúc vị chúa tể bị băm nhỏ trước đó – Kronos ra khỏi quan tài trong một hình hài mới đầy ghê rợn, và cô ấy có được sự kính trọng mãi mãi của tôi vì đã đâm vào mắt hắn ta với một chiếc lược nhựa màu xanh.

Rachel đặt tay lên tay tôi. “Cậu cứ nghĩ kỹ đi nhé. Nhà tớ sẽ không đi trong một vài ngày tới. Cha tớ...”

Rachel ngập ngừng.

“Ông ấy lại làm khó dễ cậu a

Rachel lắc đầu với sự chán ghét. “Cha đang cố tử tế với tớ, điều đó khiến mọi việc hầu như tồi tệ đi. Ông ấy muốn tớ theo học ở Học viện Nữ sinh Clarion vào mùa thu.”

“Trường cũ của mẹ cậu ấy à?”

“Đó là ngôi trường dạy giao tế ngu ngốc dành cho những đứa con gái thuộc tầng lớp thượng lưu, mãi tận New Hampshire. Cậu có thể tưởng tượng ra hình ảnh tớ trong trường dạy giao tế đó không?”

Phải công nhận ý tưởng đó dở vô cùng. Rachel chỉ say mê với các dự án nghệ thuật đường phố, lo kiếm cái ăn cho người vô gia cư, hoặc sẽ chống lại các cuộc biểu tình nhằm ‘Cứu loài Chim Gõ Kiến Mỹ Bụng Vàng Gây Nguy Hiểm’ và những việc đại loại thế. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy mặc một chiếc áo đầm. Thật khó để tưởng tượng ra hình ảnh cô ấy học để trở thành một người giao thiệp.

Cô ấy thở dài sườn sượt. “Cha tớ nghĩ nếu ông ấy làm hàng đống chuyện tử tế với tớ, tớ sẽ thấy có lỗi và nhượng bộ.”

“Đó là lý do tại sao ông ấy đồng ý cho tớ đi nghỉ cùng nhà cậu sao?”

“Đúng... nhưng Percy này, cậu sẽ giúp tớ một việc lớn đấy. Sẽ tốt hơn thật nhiều nếu có cậu đi cùng. Với lại, có chuyện này tớ muốn nói...”

Rachel bất giác im lặng.

“Cậu muốn nói về chuyện gì?” tôi hỏi. “Ý cậu là... quá nghiêm trọng đến nỗi chúng ta phải đến tận St. Thomas mới nói được sao?”

Cô ấy mím môi. “Nghe này, hãy quên chuyện đó đi nhé.

Hãy giả vờ chúng ta là một cặp đôi bình thường. Chúng ta đi chơi, cùng nhau ngắm biển thôi. Thật tuyệt khi được ở bên nhau.”

Tôi có thể nói có điều gì đó đang làm Rachel lo lắng, dù ngoài mặt cố tỏ ra vui vẻ. Ánh nắng làm cho mái tóc cô ấy trông như ngọn lửa.

Chúng tôi đã ở bên nhau rất nhiều trong mùa hè này. Tôi không chính xác trù tính cho những chuyện đó, nhưng càng gặp chuyện nghiêm trọng hơn xảy ra ở trại, tôi lại càng thấy chính bản thân mình gọi cho Rachel và đi cùng với cô ấy. Tôi cần nhắc nhở chính mình rằng thế giới con người vẫn còn ở ngoài kia, cách xa tất cả lũ quái vật dùng tôi làm bị cát cá nhân của chúng.

“Đồng ý. Chỉ là một buổi chiều bình thường và hai con người bình thường.”

Rachel gật đầu. “Vậy... giả sử có hai người thích nhau, cậu nói xem phải làm thế nào để anh chàng ngốc đó chịu hôn cô gái, hử?”

“Ồ...” Tôi cảm giác mình giống hệt con bò thiêng của thần Apollo – chậm chạp, ngớ ngẩn, đỏ lựng. “À, thật ra thì...”

Tôi không thể giả vờ như mình đã không nghĩ đến Rachel. Tôi cảm thấy dễ dàng hơn khi ở bên cô ấy... ừm, dễ dàng hơn nhiều so với những cô gái khác mà tôi biết. Tôi không phải cố gồng mình lên, hay phải xem chừng những gì mình nói, hoặc vắt cả óc để cố đoán xem cô gái đó đang nghĩ gì. Rachel không giấu giếm chuyện gì. Cô ấy thường cho bạn biết cô ấy nghĩ gì.

Tôi không chắc những gì mình sẽ làm, nhưng tôi quá xao lãng đến nỗi không chú ý đến một cái bóng đen to đùng từ trên trời nhào xuống cho đến khi bốn chiếc móng ngựa đáp xuống nắp capô của chiếc Prius cùng với những âm thanh BỤP-BỤP-R̀M đi kèm.

Chào, sếp, một giọng nói vang lên trong đầu tôi. Xe đẹp đấy!

Con pegasus tên Blackjack này là một người bạn thân của tôi. Vì thế tôi cố không tức giận với những cái hố mà nó tạo ra trên mui xe, nhưng tôi không nghĩ Paul Blofis sẽ thật sự hài lòng về điều đó.

“Blackjack,” tôi thở dài. “Cậu đang làm...”

Thế rồi tôi nhìn thấy người đang cưỡi trên lưng nó, và tôi biết ngày của tôi sắp trở nên rắc rối hơn.

“À, Percy.”

Charles Beckendorf, người đứng đầu nhà thần Hephaestus, người sẽ làm cho các con quái vật khóc gọi mẹ khi gặp anh. Anh ấy là một chàng người Mỹ gốc Phi cao lớn, cơ bắp vì đã làm việc trong lò rèn vào mỗi mùa hè. Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi và là một trong những thợ rèn vũ khí giỏi nhất của trạ. Anh ấy đã làm ra những vũ khí cực kỳ khéo léo. Tháng trước, anh gắn một quả bom xăng trong nhà vệ sinh của một chiếc xe buýt đang chở theo một đống yêu quái ở bên kia đất nước. Vụ nổ đã xóa sạch toàn bộ quân đoàn của kẻ xấu xa hiểm độc Kronos ngay khi nữ yêu quái mình người cánh chim đầu tiên nhấn nút xả hố xí.

Hôm nay, anh Beckendorf mặc đồ cho cuộc chiến. Anh ấy mang giáp đồng che ngực, đầu đội mũ sắt, quần rằn ri đen. Ngoài kiếm dài bên sườn, anh khoác trên vai một túi thuốc nổ.

“Đã đến lúc sao anh?” tôi hỏi.

Anh ấy nghiêm trang gật đầu.

Cổ họng tôi như bị nghẹn lại. Tôi biết điều này đang đến. Chúng tôi đã lên kế hoạch đối phó từ nhiều tuần trước, nhưng tôi vẫn bán hy vọng rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra.

Rachel ngước nhìn anh Beckendorf. “Chào anh.”

“Ồ, chào em. Anh là Beckendorf. Em hẳn là Rachel. Percy kể về em suốt... ừm, ý anh là cậu ấy có đề cập đến tên em.”

Rachel nhướng mày. “Thật sao? Tốt quá.” Cô ấy liếc nhìn con Blackjack đang gõ móng lộp cộp lên nắp capô của chiếc Prius. “Vậy em đoán, giờ bọn anh sẽ phải đi cứu thế giới.”

“Chính xác,” anh Beckendorf đồng ý.

Tôi buồn bã quay sang Rachel. “Phiền cậu nhắn mẹ tớ...”

“Yên tâm đi, tớ sẽ nhắn. Chắc mẹ cậu quen rồi. Và tớ sẽ giải thích chuyện cái mui xe với chú Paul.”

Tôi gật đầu thay cho lời cảm ơn. Tôi đoán đây có thể là lần cuối cùng dượng Paul cho tôi mượn xe.

“Chúc may mắn.” Rachel bất ngờ hôn tôi trước khi tôi kịp có bất cứ phản ứng nào. “Giờ thì đi đi, á thần. Hãy giết một vài tên quái vật cho tớ nhé.”

Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là Rachel ngồi một mình trong chiếc Prius, khoanh tay lại và ngước nhìn Blackjack bay lượn vòng lên mỗi lúc một cao hơn, đưa tôi và anh Beckendorf bay lên trời. Tôi tự hỏi không biết Rachel định nói với tôi chuyện gì, và liệu tôi có còn sống đủâu để khám phá ra điều đó hay không.

“Vậy,” anh Beckendorf nói. “Anh đoán là em không muốn anh nhắc đến cảnh thú vị vừa rồi với Annabeth.”

“Ôi, thánh thần ơi,” tôi làu bàu. “Anh không được nghĩ đến điều đó.”

Anh Beckendorf tặc lưỡi, và cùng nhau chúng tôi bay liệng phía trên mặt biển Đại Tây Dương.

Chúng tôi tìm được mục tiêu khi trời vừa sẩm tối. Con tàu Công chúa Andromeda sáng rực ở chân trời – một chiếc du thuyền khổng lồ được thắp sáng bằng các bóng đèn màu vàng và trắng. Nhìn từ xa, bạn sẽ nghĩ nó chỉ là một con tàu dành cho các buổi tiệc tùng, chứ không phải là tổng hành dinh của chúa tể thần khổng lồ Titan. Khi bạn đến gần, bạn có thể sẽ chú ý đến một đầu người khổng lồ – một thiếu nữ với mái tóc đen trong bộ chiton Hy Lạp, người quấn đầy xiềng xích, với vẻ mặt đầy khiếp sợ, như thể cô ấy có thể ngửi được mùi hôi thối của tất cả lũ quái vật mà cô ấy bị buộc phải chỡ.

Nhìn thấy chiếc thuyền một lần nữa khiến ruột gan tôi rối bời. Tôi xém chết hai lần trên con tàu Công chúa Andromeda đó. Giờ thì nó đang thẳng tiến đến New York.

“Em biết phải làm gì rồi chứ?” anh Beckendorf nói át tiếng gió.

Tôi gật đầu. Hồi ở New Jersey, hai anh em đã diễn tập nhiều lần, sử dụng những con tàu bỏ hoang làm mục tiêu của chúng tôi. Tôi biết chúng tôi có thời gian hạn hẹp đến như thế nào. Nhưng tôi cũng biết đây là cơ hội tốt nhất của chúng tôi để kết thúc cuộc xâm lược của Kronos trước khi nó xảy ra.

“Blackjack,” tôi nói, “cho bọn tớ xuống đuôi tàu ở tầng thấp nhất.”

Hiểu rồi, sếp, nó nói. Ôi trời, tôi ghét khi nhìn thấy con tàu đó.

Ba năm trước, Blackjack từng bị bắt làm nô lệ trên con tàu Công chúa Andromeda cho đến khi nó thoát được với một sự giúp đỡ nhỏ từ những người bạn của tôi và tôi. Tôi đoán nó thà để bờm được thắt nơ như My Little Pony hơn là quay trở lại tàu một lần nữa.

“Đừng đợi bọn tớ,”

Nhưng, sếp...

“Hãy tin tớ,” tôi nói. “Bọn tớ sẽ tự tìm cách thoát được.”

Blackjack gập cánh lại và phóng thẳng về phía con tàu như một sao chổi đen. Gió rít bên tai tôi. Tôi nhìn thấy các con quái vật đang đi tuần trên phần boong tàu trước – quái vật đầu người mình rắn dracaenae, chó ngao địa ngục, những người khổng lồ, và quái vật-chó biển có hình dáng con người là telkhines – nhưng do chúng tôi di chuyển quá nhanh nên không ai trong số chúng lên tiếng báo động. Chúng tôi lao xuống phần đuôi tàu và Blackjack xải cánh ra, nhẹ nhàng đáp xuống tầng thấp nhất ở phía đuôi tàu. Tôi leo khỏi người nó, cảm thấy nôn nao cả người.

Chúc may mắn, sếp, Blackjack bảo. Đừng để chúng biến sếp thành thịt ngựa nhé!

Dứt lời, người bạn thân của tôi lao vút lên, biến mất vào bóng đêm. Tôi lấy cây bút trong túi ra, mở nắp, và thanh Thủy Triều biến thành hình dáng thực – lưỡi kiếm bằng đồng celestial dài gần một mét gây chết người phát sáng trong bóng tối.

Anh Beckendorf lấy một mẩu giấy ra khỏi túi. Tôi nghĩ nó là một cái bản đồ hay cái gì đó. Rồi tôi nhận ra đó là một bức ảnh. Anh ấy liếc nhìn nó trong ánh sáng lờ mờ – khuôn mặt đang mỉm cười của Silena Beauregard, con gái nữ thần Aphrodite. Họ bắt đầu chính thức quen nhau vào mùa hè năm ngoái, sau câu nói mà toàn bộ chúng tôi đã nói trong nhiều năm, “Đồ ngốc, hai người thích lẫn nhau mà!” Ngay cả với những nhiệm vụ nguy hiểm, anh Beckendorf hạnh phúc hơn bao giờ hết trong mùa hè này.

“Chúng ta sẽ làm được và quay trở lại,” tôi hứa.

Trong một giây tôi nhìn thấy sự lo âu thoáng hiện trong mắt anh. Nhưng rồi anh lại nở nụ cười tự tin quen thuộc.

“Chắc chắn rồi,” anh ấy nói. “Hãy làm cho Kronos biến thành hàng triệu mảnh nhỏ như cũ nào.”

Anh Benkendorf dẫn đường. Chúng tôi đi dọc theo một hành lang hẹp đến cầu thang nội bộ, giống như các lần diễn tập trước đây, nhưng chúng tôi cứng người lại khi nghe những tiếng động từ phía trên đầu.

“Tao đến mũi mày nói gì!” giọng nói càu nhàu của một con quái vật nửa người, nửa chó – một con telkhine. “Lần cuối mày ngửi thấy mùi của á thần, hóa ra lại là một miếng sandwich thịt bằm!”

“Sandwich thịt bằm rất ngon!” giọng thứ hai vặn lại. “Nhưng lần này đúng là mùi á thần, tao thề đấy. Chúng đang ở trên thuyền!”

“Chà, não mày không ở trên thuyền thì có!”

Mặc chúng tiếp tục đôi co, anh Beckendorf chỉ xuống tầng dưới. Chúng tôi gắng đi xuống thật nhẹ nhàng. Cách hai tầng lầu bên dưới, tiếng bọn telkhine nhỏ dần đi.

Cuối cùng, chúng tôi đến trước một cánh cửa sắt. Anh Beckendorf mấp máy môi, Phòng máy.

Cửa khóa, nhưng anh Beckendorf đã lấy một vài cái kìm cắt xích trong túi ra và cắt đôi then cài như thể nó được làm bằng bơ.

Bên trong, một dãy tuốc bin vàng có kích thước của những tháp chứa thóc quay đều đều và kêu rền. Một loạt áp kế và màn hình vi tính gắn thành hàng ở bức tường đối diện. Một tên telkhine gập cong người phía trên bảng điều khiển, nhưng nó quá tập trung vào công việc nên chẳng chú ý gì đến chúng tôi. Tên này cao một mét rưỡi, với lớp lông hải cẩu đen bóng mượt và hai bàn chân mập mạp bé tí. Nó có đầu của một con Doberman, nhưng hai bàn tay có móng vuốt lại gần giống bàn tay người. Nó vừa càu nhàu và lẩm bẩm vừa gõ gõ trên bàn phím. Có thể nó đang chat chit với bạn bè trên trang UglyFace.com.

Tôi bước lên phía trước và nó trở nên bồn chồn lo lắng, chắc do nó đánh hơi được điều gì đó không ổn. Nó nhảy qua một bên về phía nút chuông báo động màu đỏ nhưng tôi đã kịp cản đường. Nó rít lên và xông đến tấn công tôi, nhưng chỉ với một nhát kiếm Thủy Triều, nó đã nổ tung thành đám bụi.

“Xong một tên,” anh Beckendorf nói. “Còn khoảng năm ngàn tên ở ngoài kia.” Anh ấy ném sang cho tôi một hũ đựng chất lỏng sền sệt màu xanh lá: lửa Hy Lạp, một trong số những chất ma thuật nguy hiểm nhất trần đời. Anh còn đưa cho tôi một công cụ nữa cũng tối cần thiết của các anh hùng á thần: băng keo.

“Đập mạnh cái đó lên mặt bảng điều khiển,” anh ấy nói. “Anh sẽ lo mấy cái tuốc bin.”

Hai chúng tôi ai vào việc nấy. Không khí trong phòng vừa nóng, vừa ẩm ướt, và chẳng mấy chốc chúng tôi ướt đẫm mồ hôi.

Con tàu xình xịch tiến tới. Vốn là con trai thần Poseidon và mọi thứ khác nữa, tôi có những mối quan hệ cực kỳ thân thiết với biển. Đừng hỏi tôi tại sao, nhưng tôi có thể nói rằng chúng tôi đang ở 40,19 độ Bắc, 71,90 độ Tây, đang đi với tốc độ 18 hải lý một giờ. Điều đó có nghĩa là con tàu sẽ cập cảng New York vào lúc bình minh. Đây sẽ là cơ hội duy nhất của chúng tôi trong việc ngăn nó lại.

Tôi vừa mới dán xong hũ lửa Hy Lạp thứ hai lên bảng điều khiển thì nghe thấy tiếng bước chân chạy rầm rập trên cầu thang sắt – có quá nhiều sinh vật đang đi xuống cầu thang đến nỗi tiếng bước chân chúng át cả tiếng động cơ. Đó chẳng phải là một dấu hiệu tốt.

Tôi nhìn anh Beckendorf. “Còn lâu không anh?”

“Rất lâu.” Anh gõ gõ lên mặt đồng hồ đeo tay kiêm dụng cụ kích hoạt bom từ xa. “Anh sẽ phải quấn dây cho máy thu và mồi lửa cho dây cháy. Tối thiểu mất mười phút.”

Phán đoán từ tiếng bước chân, chúng tôi còn không quá mười giây.

“Em sẽ đánh lạc hướng chúng,” tôi nói. “Gặp anh ở chỗ hẹn.”

“Percy...”

“Chúc em may mắn đi.”

Anh ấy trông như thể muốn tranh cãi vậy. Toàn bộ kế hoạch là hai đứa vào và ra êm thấm, không bị phát hiện. Nhưng giờ chúng tôi sẽ phải ứng biến vậy.

“Chúc em may mắn,” anh ấy nói

Tôi lao ngay ra cửa.

***

Sáu tên telkhines đang rầm rập lao xuống cầu thang. Tôi cắt ngang chúng với thanh Thủy Triều nhanh hơn trước khi chúng kịp hét lên. Tôi tiếp tục leo lên trên – băng ngang qua một con telkhine khác khiến nó giật mình, đánh rơi hộp cơm trưa hiệu Lil’Demons. Tôi để cho nó sống, phần vì hộp cơm của nó khá đẹp, phần vì biết nó sẽ đánh động cho đồng bọn và hy vọng những người bạń sẽ theo tôi còn hơn để chúng tiến thẳng vào phòng máy.

Tôi lao thẳng qua cánh cửa dẫn lên boong tàu số sáu và tiếp tục chạy. Tôi chắc là hành lang được trải thảm đã từng rất sang trọng, nhưng sau hơn ba năm qua, với sự chiếm đóng của lũ quái vật, các bức tường, thảm và các cánh cửa của boong tàu đều bị móng vuốt cào xé và đầy chất nhờn như thể bạn đang ở trong cổ họng một con rồng (và đúng vậy, không may là tôi nói ra điều đó là nhờ vào trải nghiệm của mình).

Quay trở lại chuyến ghé thăm đầu tiên của tôi trên con tàu Công chúa Andromeda, kẻ thù cũ của tôi, Luke đã giữ một vài du khách bị bỏ bùa mê trên boong để giải trí, bị bao phủ trong Màn Sương Mù khiến họ không nhận ra mình đang ở trên một con tàu lúc nhúc quái vật. Giờ tôi không thấy bóng dáng của một người du khách nào. Tôi ghét khi nghĩ đến những gì đã xảy ra với họ, nhưng tôi hầu như nghi ngờ chuyện họ được phép về nhà với các phần thưởng có được trong trò bingo.

Khi tôi đi đến nơi đi dạo, một khu phố buôn bán lớn choán gần hết khu vực giữa boong tàu. Giữa sân trong là một đài phun nước. Ngồi xổm trong đó là một con cua khổng lồ.

Tôi không nói đến “khổng lồ” như khi đề cập đến con Cua Vua Alaska(1) giá 7.99 đô. Tôi đang nói “khổng lồ” vì nó còn to hơn cả đài phun nước. Mười cái chân nó hơn ba mét tính từ mặt nước. Mai nó có những vết lốm đốm màu xanh dương và xanh lá cây. Hai càng nó còn dài hơn cả người tôi.

Nếu bạn đã từng nhìn thấy miệng một con cua, đầy bọt và to béo với những chiếc lông dài ở hai bên miệng và những chiếc hàm cắn chết người, bạn có thể tưởng tượng nó trông chẳng chút nào tốt đẹp hơn khi phóng to lên với kích thước bảng quảng cáo. Đôi mắt đen tròn và sáng của nó liếc nhìn tôi, và tôi có thể thấy sự thông minh trong đó – và cả sự căm ghét nữa. Sự thật tôi là con trai thần biển sẽ chẳng giúp tôi ghi thêm điểm nào với Ngài Cua khổng lồ.

“Ppppppphiiì,” nó rít lên, bọt biển nhểu ra từ miệng nó. Mùi tanh nồng phát ra có thể sánh với một thùng rác đầy cá ươn đặt dưới nắng suốt cả tuần.

Tiếng chuông báo động reo vang. Chẳng mấy chốc tôi sẽ có rất nhiều bạn đồng hành và tôi phải tiếp tục di chuyển.

“Này, anh cua.” Tôi di chuyển từng phân một quanh rìa sân trong. “Tôi chỉ đi vòng quanh mày để chạy trốn thôi vậy nên...”

Con cua di chuyển với tốc độ nhanh đến không ngờ. Nó rời đài phun nước và tiến thẳng đến chỗ tôi, hai càng khua loạn xạ. Tôi vụt lao biến vào cửa hàng lưu niệm, đâm sầm vào một giá áo phông. Một cái càng cua đập mạnh vào các vách kính của cửa hàng khiến nó vỡ tan ra thành từng mảnh và nhìn khắp căn phòng. Tôi lao nhanh ra khỏi đó, thở một cách nặng nhọc, nhưng Ngài Cua quay lại và đuổi theo tôi.

“Ở đó!” một giọng nói vang lên từ ban công trên đầu tôi. “Kẻ xâm nhập!”

Nếu tôi muốn tạo ra sự xao lãng, thì tôi đã thành công, nhưng đây không phải là nơi tôi muốn đánh nhau. Nếu tôi bị bao vây ở giữa con thuyền, tôi sẽ là mồi ngon cho Ngài Cua.

Con giáp xác quỷ quái đó bất ngờ tấn công tôi. Tôi dùng thanh Thủy Triều chém nó, làm bay mất đầu mũi càng của nó. Nó rít lên, nhểu bọt, nhưng nó không đau nhiều như tôi kỳ vọng.

Tôi cố nhớ về bất cứ điều gì từ những câu chuyện cổ có thể giúp tôi tiêu diệt con vật này. Annabeth đã kể cho tôi về con quái vật cua – điều gì đó giống như là Hercules đã giẫm nó dưới chân mình? Nhưng điều đó không thể thực hiện được. Con cua này còn to hơn nhiều so với đôi Reebok của tôi.

Rồi một ý tưởng kỳ lạ chợt nảy ra trong đầu tôi. Giáng sinh vừa rồi, mẹ con tôi đưa dượng Paul đến căn chòi gỗ cũ của chúng tôi ở Montauk, nơi chúng tôi luôn đến mỗi khi có dịp. Dượng Paul đưa tôi đi bắt cua, và khi ông kéo lên một lưới đầy cua là cua, ông đã chỉ cho tôi nhược điểm của những con cua nằm ở đâu, đó là một khe nứt nhỏ ngay chính giữa những cái bụng xấu xí của chúng.

Vấn đề duy nhất là đến được chỗ chiếc bụng xấu xí đó.

Tôi liếc về phía đài phun nước, lại nhìn nền nhà lát đá hoa cương trơn trượt vì nước dãi cua vung vít khắp nơi. Tôi đưa tay ra, tập trung vào nước, và đài phun nước nổ tung. Nước phun khắp nơi, cao bằng tòa nhà ba tầng, giội nước lên các ban công, thang máy và cửa sổ bày hàng của các cửa hiệu. Con cua chẳng thèm quan tâm. Nó yêu nước. Nó tiến về phía tôi, hai cái càng kêu tách tách và rít lên, tôi chạy thẳng về phía nó, hét vang, “AHHHHHHH

Ngay trước khi chúng tôi va vào nhau, tôi chuồi người xuống trên mặt sàn theo tư thế của vận động viên bóng chày và trượt dài trên sàn nhà lát đá hoa cương ẩm ướt thẳng tiến đến phía dưới bụng con cua. Tôi giống như đang trượt bên dưới một chiếc xe được trang bị vũ khí nặng bảy tấn. Tất cả những gì con cua khổng lồ đó cần làm là ngồi xuống và nghiền nát tôi, nhưng trước khi nó có thể nhận ra việc gì đang xảy ra, tôi đã đâm mạnh lút đến cán thanh Thủy Triều vào vết nứt ở lớp yếm của nó, và đẩy chính mình ra phía sau lưng nó.

Con quái vật rung bần bật và rít lên lớn tiếng. Đôi mắt của nó rã ra. Mai của nó biến thành màu đỏ tươi khi cơ thể bên trong nó bốc hơi. Chiếc mai rỗng kêu loãng xoảng khi rơi xuống sàn nhà.

Tôi thậm chí không có thời gian ngưỡng mộ hành động của chính mình. Tôi chạy đến cầu thang gần nhất, vây quanh tôi là tiếng la hét kêu gọi trật tự và nai nịt vũ khí của những con quái vật và các á thần. Tôi thì tay không. Thanh Thủy Triều, là một thanh kiếm có phép màu, chẳng chóng thì chày cũng về lại trong túi tôi, nhưng ngay lúc này, nó còn kẹt đâu đó dưới đống vỏ cua, và tôi thì chẳng có thời gian bới núi vỏ ấy ra tìm.

Ở lối vào thang máy ở tầng 8, hai con dracaenae trườn ngang qua lối đi của tôi. Từ thắt lưng trở lên, chúng là những người phụ nữ với làn da có vảy màu xanh lục, mắt màu vàng, và chiếc lưỡi rắn. Từ thắt lưng trở xuống, thay cho cặp chân là hai phần thân rắn. Chúng cầm theo giáo nhọn và lưới. Từ kinh nghiệm bản thân, tôi biết chúng có thể sử dụng hai món ấy khá thành thạo.

“Cái giiiiiiiiì đaaaaaây?” một con nói. “Một món quà dành tặng cho Kronosss!”

Tôi không có tâm trạng chơi trò giết rắn, nhưng trước mặt tôi là một cái giá chứa mô hình của con tàu, như một biển báo BẠN ĐANG Ở ĐY. Tôi giật mô hình ra khỏi bệ và ném mạnh nó vào thẳng con dracaenae đầu tiên. Con tàu đập mạnh giữa mặt và mụ ta ngã xuống cùng với con tàu. Tôi nhảy qua người mụ ta, túm lấy cây giáo của tên còn lại và hất văng mụ ta ra xa. Mụ ta đâm sầm vào thang máy còn tôi tiếp tục chạy về phía trước mũi tàu.

“Chặn nó lại!” mụ ta hét lên.

Đám chó ngao địa ngục sủa vang. Một mũi tên không hiểu từ đâu bay sượt qua mặt tôi và cắm phập vào tấm vá tường bằng gỗ gụ cạnh cầu thang bộ.

Tôi không quan tâm đến điều đó – miễn là tôi có thể làm cho lũ quái vật tránh xa khỏi phòng máy và giúp cho anh Beckendorf có thêm nhiều thời gian hơn.

Khi tôi chạy lên cầu thang tôi, một cậu nhóc tấn công xuống về phía tôi. Trông nó như thể vừa mới ngủ dậy. Bộ giáp chỉ được mặc một nửa. Cậu nhóc rút kiếm ra và hét lớn, “Vì chúa tể Kronos!” nhưng giọng nói của cậu nhóc hiển hiện rõ sự sợ sệt hơn là đe dọa. Cậu nhóc này chừng mười hai tuổi là cùng – cùng độ tuổi với tôi khi lần đầu tiên tôi đến Trại Con Lai.

Ý nghĩ đó khiến tôi buồn phiền. Đứa trẻ này đã bị tẩy não – được đào tạo để ghét các vị thần và chỉ trích vì trong người nó có một nửa dòng máu của các thần trên đỉnh Olympus. Kronos đang lợi dụng nó, còn nó lại coi tôi như kẻ thù.

Không đời nào tôi sẽ làm tổn thương nó. Tôi cũng chẳng cần vũ khí trong lần này. Tôi bước vào trong phạm vi tấn công và tóm lấy cổ tay nó, đẩy mạnh nó vào tường. Kiếm của cậu nhóc kêu loảng xoảng khi chạm xuống sàn tàu.

Rồi tôi đã làm một việc ngoài dự tính. Đó chắc chắn là một điều thật ngu ngốc. Nó có thể gây nguy hại đến nhiệm vụ của chúng tôi, nhưng tôi không thể không làm.

“Nếu nhóc muốn sống,” tôi bảo nó, “hãy rời tàu ngay. Nói với các á thần khác như thế.” Rồi tôi đẩy nó xuống cầu thang khiến nó ngã lộn nhào xuống tầng bên dưới.

Tôi tiếp tục leo lên phía trên.

Những ký ức buồn: Hành lang này chạy ngang qua một quán ăn tự phục vụ. Ba năm trước, Annabeth, người em cùng cha khác mẹ Tyson của tôi và tôi đã lẻn qua đây trong chuyến viếng thăm đầu tiên của tôi ở con tàu.

Tôi vọt ra ngoài khu vực boong chính. Phía trên mạn bên trái mũi tàu, bầu trời đang dần tối sầm lại, chuyển từ màu đỏ tía sang màu đen. Một bể bơi phát sáng ở giữa hai tòa tháp được xây bằng kính với thêm nhiều ban công và các nhà hàng. Toàn bộ phần trên con tàu dường như hoang vắng một cách kỳ quái.

Tất cả những gì tôi phải làm là đi qua phía mạn tàu bên kia. Rồi tôi có thể đi xuống cầu thang bộ dẫn đến sân dành cho máy bay lên thẳng – điểm hẹn trong trường hợp khẩn cấp của chúng tôi. Nếu may mắn, anh Beckendorf sẽ gặp tôi ở đó. Chúng tôi sẽ nhảy xuống biển. Quyền năng với nước của tôi sẽ bảo vệ được cả hai chúng tôi, và chúng tôi dự tính cho nổ số thuốc nổ trên thuyền khi đã ở cách con tàu một phần tư dặm.

Mới đi được nửa đường, một giọng nói cất lên khiến người tôi đông cứng lại. “Mày đến trễ, Percy.”

Luke đứng ở ban công ngay phía trên đầu tôi, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt sẹo của hắn. Hắn mặc quần jeans, áo phông trắng, đi dép tông, như thể hắn là một anh chàng ở độ tuổi đại học bình thường vậy, nhưng đôi mắt hắn nói lên sự thật. Chúng hoàn toàn có màu vàng.

“Bọn ta chờ mày suốt mấy ngày nay.” Lúc đầu hắn trông thật bình thường, như Luke. Nhưng rồi khuôn mặt hắn co rúm lại. Rồi Luke rùng mình như thể hắn ta vừa mới uống cái gì đó thật sự kinh tởm vậy. Giọng hắn trở nên nặng nề hơn, cổ xưa và uy quyền hơn – giọng nói của Kronos, chúa tể của các thần khổng lồ Titan. Những từ hắn nói ra như một mũi dao nhọn xoáy vào sống lưng tôi. “Đến, cúi đầu trước ta.”

“Ừm, chuyện đó sẽ xảy ra,” tôi lầm bầm.

Những tên khổng lồ Laistrygonian kéo đến bao kín phần bên kia của hồ bơi như thể chúng đang chờ đợi ám hiệu. Mỗi tên cao khoảng hai mét rưỡi với hai cánh tay xăm trổ, áo giáp da và những chiếc dùi có đinh ở đầu. Nhóm cung thủ á thần cũng lộ diện trên mái che trên đầu Luke. Từ ban công đối diện, hai con chó ngao địa ngục nhảy xuống gầm gừ nhìn tôi. Chỉ trong chớp mắt, tôi đã bị bao vây tứ phía. Một cái bẫy: Chúng chẳng thể nào tiến vào các vị trí nhanh đến vậy trừ phi chúng biết được tôi đang đến chỗ này.

Tôi ngước nhìn Luke và sự giận dữ dâng trào lên trong tôi. Tôi không biết liệu sự tỉnh táo của Luke vẫn còn sống bên trong cơ thể đó. Có thể, cách giọng hắn ta thay đổi... hoặc có lẽ Kronos đang thích ứng với cơ thể mới của hắn ta. Tôi phải tự nhắc mình điều đó không quan trọng. Trước khi Kronos nhập vào hắn, Luke đã xấu xa và độc ác sẵn rồi.

Có tiếng nói vang vang trong đầu tôi: Cuối cùng cũng phải đấu với hắn. Sao không diệt hắn ngay bây giờ? Theo lời tiên tri quan trọng kia, tôi được cho là phải đưa ựa chọn có thể cứu hay hủy diệt thế giới khi tôi tròn mười sáu tuổi. Ngày định mệnh đó chỉ còn cách thời điểm hiện nay chỉ bảy ngày. Sao không phải là bây giờ nhỉ? Nếu tôi thực sự có sức mạnh đó, thì thực hiện việc đó sớm trước một tuần mang lại khác biệt gì chứ? Tôi có thể chấm dứt mối đe dọa này ngay tại đây với việc hạ đo ván Kronos. Này, tôi đã chiến đấu với hàng loạt quái vật và thậm chí cả các vị thần trước đây rồi cơ mà.

Như thể đọc được các suy nghĩ của tôi, Luke mỉm cười. Không, hắn ta giờ là Kronos. Tôi phải nhớ kỹ điều đó.

“Tiến lên phía trước,” hắn ta nói, “nếu mày dám.”

Đám đông quái vật rẽ ra. Tôi đi lên các bậc thang, trái tim tôi đập thình thịch. Tôi chắc sẽ có ai đó đâm sau lưng tôi, nhưng thay vì thế chúng để tôi đi qua. Dò tìm trong túi quần, tôi thấy cây bút đang nằm trong đó. Tôi mở nắp và thanh Thủy Triều vươn dài về đúng hình dạng của nó.

Vũ khí cũng tự hiện lên trong tay Kronos: lưỡi hái dài một mét tám, một nửa bằng đồng celestial, nửa kia là thép của người phàm. Chỉ cần nhìn thấy nó cũng đủ cho đầu gối tôi biến thành thạch Jell-O. Nhưng trước khi tôi có thể đổi ý, tôi tấn công hắn ta.

Thời gian chậm dần lại. Ý tôi chậm dần lại theo đúng nghĩa đen, vì Kronos có được sức mạnh đó. Tôi cảm giác như mình đang di chuyển xuyên qua một lớp syrup. Hai cánh tay nặng chịch tưởng chừng không nâng nổi thanh kiếm. Kronos cười nham hiểm, vung lưỡi hái với tốc độ bình thường chờ tôi từng bước tiến vào chỗ chết.

Tôi cố chống lại ma thuật của hắn. Tôi tập trung vào biển quanh tôi – nguồn sức mạnh của tôi. Dù đã trở nên giỏi hơn với việc điều khiển dòng nước trong nhiều năm qua, nhưng giờ chẳng có điều gì xảy ra.

Tôi tiến thêm một bước chậm chạp về phía trước. Bọn khổng lồ chế giễu. Đám dracaenae cười rít lên.

Này, đại dương, tôi nài xin. Bất cứ ngày nào kể từ giờ đều đáng mong đợi.

Đột nhiên, ruột tôi nhói đau. Toàn bộ con tàu tròng trành hai bên, khiến đám quái vật ngã xô vào nhau. Bốn ngàn gallon nước biển mặn trào ra khỏi bể bơi xối lên tôi, Kronos và mọi người trên boong tàu. Nước làm tôi hồi sinh, phá vỡ bùa chú thời gian, và tôi lao lên tấn công bất thình lình.

Tôi tấn công Kronos nhưng tôi vẫn quá chậm. Tôi đã mắc sai lầm khi nhìn vào mặt của hắn ta – mặt của Luke, một người trước đây từng là bạn tôi. Càng ghét hắn ta bao nhiêu, tôi càng khó giết hắn bấy nhiêu.

Kronos thì chẳng có sự lưỡng lự nào. Lưỡi hái trên tay hắn chém xả xuống. Tôi nhảy lùi lại và lưỡi của cái lưỡi hái ma quỷ đó chỉ cách tôi có một phân, rạch một vết dài và sâu trên sàn tàu ngay giữa chân tôi.

Tôi đá mạnh vào ngực Kronos. Tuy có loạng choạng lùi lại, nhưng hắn nặng hơn Luke nhiều. Đá hắn chẳng khác nào đá một cái tủ lạnh.

Kronos lại vung lưỡi hái. Tôi chặn đứng nó với thanh Thủy Triều, nhưng cú tấn công quá mạnh khiến lưỡi kiếm của tôi chỉ có thể làm chệch đi hướng của nó. Khía sắc của lưỡi hái xén sạch tay áo sơmi của tôi, sượt qua cánh tay. Nó không hẳn là một vết cắt sâu, nhưng một bên cơ thể tôi lại đau nhức. Tôi nhớ đến điều mà một con quỷ biển đã nói trước đây về lưỡi hái của Kronos: Cẩn thận, thằng ngốc. Chỉ cần một cái chạm nhẹ, lưỡi dao sẽ rút linh hồn ra khỏi cơ thể ngươi. Giờ tôi đã hiểu điều hắn ta muốn nói là gì. Tôi không chỉ mất máu. Tôi còn cảm thấy sức mạnh, ý chí, nhân dạng của tôi cũng đang thoát đi.

Lảo đảo lùi lại phía sau, tôi chuyển kiếm sang tay trái, rồi liều mạng tấn công. Đáng lẽ lưỡi kiếm của tôi phải đâm xuyên người hắn, nhưng nó lại chệch khỏi dạ dày Kronos như thể tôi đâm phải một tảng đá hoa cương rắn chắc. Hắn chẳng thể nào sống sót sau cú đâm đó.

Kronos bật cười chế nhạo. “Màn biểu diễn tệ quá đấy, Percy Jackson. Luke nói với ta rằng mày chưa bao giờ xứng đáng là đối thủ của nó khi đấu kiếm.”

Tầm mắt của tôi mờ dần. Tôi biết mình không còn nhiều thời gian. “Luke có một cái đầu lớn,” tôi nói. “Nhưng ít nhất đó là đầu của anh ta.”

“Thật tiếc khi phải giết mày bây giờ,” Kronos trầm ngâm, “trước khi kế hoạch cuối cùng được để lộ. Ta thích nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt mày khi mày biết được cách ta sẽ hủy diệt đỉnh Olympus.”

“Ngươi sẽ không bao giờ đưa con tàu này đến được Manhattanánh tay tôi đang run rẩy. Những vệt đen nhảy múa trong mắt tôi.

“Ừm, sao lại thế?” Đôi mắt vàng của Kronos lấp lánh. Mặt hắn – mặt Luke – trông như một chiếc mặt nạ, quái dị và được thắp sáng lên ở mặt sau bởi một sức mạnh ma quỷ nào đó. “Có lẽ mày đang hy vọng anh bạn của mày với các vụ nổ sao?”

Hắn ta nhìn xuống hồ bơi và quát lớn, “Nakamura!”

Một gã thiếu niên trong bộ áo giáp Hy Lạp cố lách người qua đám đông. Mắt trái cậu ta đeo băng bịt mắt đen. Tất nhiên tôi biết cậu ta: Ethan Nakamura, con trai nữ thần Nemesis. Tôi đã cứu mạng cậu ta trong Mê Cung hè rồi, cậu nhóc láo toét đó đã giúp Kronos hồi sinh.

“Thành công, thưa ngài.” Ethan nói. “Chúng ta tóm được hắn theo như những gì chúng ta đã được báo.”

Cậu ta vỗ tay và hai tên khổng lồ ì ạch tiến về phía trước, kéo theo Charles Beckendorf ở giữa chúng. Trái tim tôi như ngừng đập. Một bên mắt anh ấy sưng vù, mặt và hai cánh tay đầy vết chém. Áo giáp của anh ấy đã biến mất, còn áo sơ mi thì gần như bị xé nát.

“Không!” Tôi hét lên.

Anh Beckendorf đón ánh mắt tôi. Anh ấy liếc xuống tay như thể anh ấy đang cố nói với tôi điều gì đó. Đồng hồ đeo tay của anh ấy. Chúng chưa tháo nó, và đó là kíp nổ. Liệu thuốc nổ vẫn còn đó? Chắc chắn bọn chúng đã tháo dỡ hết chúng ngay lập tức.

“Chúng tôi đã tìm thấy được hắn ta ở giữa tàu,” một trong hai tên khổng lồ nói, “đang cố lẻn vào phòng máy. Chúng tôi có thể ăn hắn luôn không?”

“Sẽ nhanh thôi.” Kronos quắc mắt nhìn Ethan. “Ngươi có chắc hắn đã không cài thuốc nổ không?”

“Hắn đang đi về phía phòng máy, thưa ngài.”

“Sao mày biết điều đó?”

“Ờ...” Ethan bối rối chuyển chân. “Hắn đang hướng về hướng đó. Và hắn đã nói với chúng tôi như thế. Túi của hắn ta vẫn còn đầy thuốc nổ.”

Tôi dần hiểu ra. Beckendorf đã lừa chúng. Khi anh nhận ra mình sẽ bị bắt, anh làm ra vẻ như đang đi về hướng ngược lại. Anh đã làm chúng tin rằng anh chưa đến được phòng máy. Lửa Hy Lạp vẫn ở nguyên chỗ cũ. Nhưng điều đó cũng không mang lại điều tốt cho chúng tôi trừ phi chúng tôi có thể ra khỏi tàu và kích nổ chúng.

Kronos lưỡng lự.

Hãy tin đi, tôi thầm cầu nguyện. Cánh tay đau nhức đến nỗi tôi chỉ muốn khuỵu xuống.

“Mở túi nó ra,” Kronos ra lệnh.

Một gã khổng lồ giật túi thuốc nổ xuống khỏi vai anh Beckendorf. Hắn ta nhìn vào cái túi, gầm gừ và dốc ngược nó lại. Lũ quái vật hoảng hồn dạt ra sau. Nếu quả thực cái túi đựng đầy các bình lửa Hy Lạp, tất cả sẽ chết banh xác. Nhưng những thứ rơi ra lại là mười hai lon nước đào ép.

Tôi có thể nghe tiếng Kronos thở, cố kiểm soát cơn giận.

“Liệu mày có,” hắn ta nói, “bắt được tên á thần này gần khu bếp không?”

Mặt Ethan xám ngoét. “Ừm...”

“Và liệu mày đã bảo đứa nào đó thực sự đến KIỂM TRA PHÒNG MÁY chưa?”

Ethan bò lui trong sự sợ hãi, sau đó đứng dậy và chạy thục mạng.

Tôi im lặng nguyền rủa. Giờ chúng tôi chỉ có vài phút trước khi những quả bom sẽ được gỡ hết. Tôi nhìn anh Beckendorf lần nữa và hỏi một câu hỏi im lặng, hy vọng anh ấy sẽ hiểu: Còn bao lâu nữa?

Anh ấy gập ngón tay với ngón cái tạo thành hình tròn. KHÔNG. Chẳng có nút trì hoãn nào trên thiết bị tính giờ. Nếu anh ấy quyết định nhấn nút ngòi nổ, con thuyền sẽ nổ tung ngay lập tức. Chúng tôi sẽ không thể bơi đủ xa trước khi sử dụng nó. Lũ quái vật sẽ giết chúng tôi chết trước, hoặc tháo dỡ hết thuốc nổ đi, hoặc cả hai.

Kronos quay sang tôi với nụ cười nửa môi. “Mày sẽ phải tha thứ cho sự giúp đỡ kém cỏi của ta, Percy Jackson, nhưng điều đó không quan trọng. Giờ bọn ta đã tóm được mày. Bọn ta biết được tin mày đến trong nhiều tuần qua.

Hắn đưa tay ra và đung đưa một chiếc vòng tay bằng bạc nhỏ với một cái bùa hình lưỡi hái – biểu tượng của chúa tể của các thần Titan.

Vết thương trên cánh tay đang làm mất dần khả năng suy đoán của tôi, nhưng tôi làu bàu, “Thiết bị liên lạc... gián điệp ở trại.”

Kronos chặc lưỡi. “Mày không thể dựa vào bạn bè. Chúng luôn phụ lòng tin của mày. Luke đã học được bài học đó qua phương cách khó khăn nhất. Giờ thì thả kiếm xuống và đầu hàng ta, nếu không bạn mày sẽ chết.”

Tôi nuốt khan. Một trong hai gã khổng lồ đã đặt tay quanh cổ anh Beckendorf. Tôi không đủ sức để cứu anh ấy, và ngay cả khi tôi cố làm điều đó, anh ấy sẽ chết trước khi tôi kịp đến đó. Cả hai chúng tôi sẽ cùng chết.

Beckendorf mấp máy môi không thành tiếng: Chạy đi!

Tôi lắc đầu. Tôi không thể để anh ấy lại.

Tên khổng lồ thứ hai vẫn tiếp tục lục lọi các lon nước đào ép, điều đó có nghĩa là tay trái anh ấy được tự do. Anh từ từ đưa bàn tay trái lên phía cổ tay phải có đeo đồng hồ.

Tôi chỉ muốn gào lên, KHÔNG!

Bất ngờ, một con dracaenae đứng gần hồ bơi rít lên, “Hắn ta đang làm giiiì thế? Cái giiiì ở trên cổ tay của hắnnnn kìa?”

Anh Beckendorf nhắm mắt lại và đưa tay anh lên chiếc đồng hồ.

Tôi không có lựa chọn nào. Tôi phóng thanh kiếm của mình như một thanh giáo về phía Kronos. Nó hoàn toàn vô hại, nảy bật ra khỏi ngực của hắn, nhưng việc đó khiến hắn giật mình. Tôi chen lấn xuyên qua một đám đông quái vật và nhảy khỏi mạn tàu – lao xuống mặt nước cách mạn tàu ba mươi mét ở bên dưới.

Tôi nghe được tiếng động ầm ầm trầm sâu ở trong con tàu. Tiếng lũ quái vật gào thét về phía tôi từ trên cao. Một ngọn giáo sượt qua tai tôi. Một mũi tên xuyên qua đùi tôi nhưng tôi chẳng có thời gian để nhận ra sự đau đớn đó. Tôi lặn sâu xuống biển và buộc các dòng nước mang tôi đi, đi càng xa càng tốt – chín mươi, một trăm tám mươi mét

Ngay cả ở khoảng cách như thế, vụ nổ làm rung chuyển cả thế giới. Sức nóng đốt cháy phía sau đầu tôi. Con tàu Công chúa Andromeda bị nổ tung ra hai bên, một quả cầu lửa khổng lồ màu xanh lục khuấy động cả bầu trời đêm tối đen, tiêu hủy tất cả.

Anh Beckendorf, tôi nghĩ.

Rồi tôi ngất đi và chìm xuống như một mũi neo về phía đáy biển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện