Hình ảnh ba người “khốn khổ” ban ngày ban mặt đứng ôm chầm lấy nhau bị người qua đường post lên mạng, fan IceDream thương cảm không thôi, cũng có anti và một phần nhỏ người qua đường nghi ngờ chỉ là đánh bóng.
Có điều người trong cuộc gần đây đều không có tuyên bố hướng đi hay tác phẩm gì mới, Huy Tinh Ent. cũng chẳng tỏ thái độ gì về chuyện này.
Lưu Thông Minh hỏi qua Quý Kiệt, nhận được đáp án không trong sáng lắm mới đi hỏi riêng hai nhân vật chính.
Tạ Trúc Tinh nói, “Chia tay, lần này là thật.”
Vương Siêu nói, “Cậu ấy nói cái gì thì chính là cái đó.”
Lưu Thông Minh lại hỏi về dự định tiếp theo của hai người.
Tạ Trúc Tinh, “Nên làm việc thì làm việc, không có việc thì nghỉ ngơi.”
Vương Siêu, “Chẳng có ý định gì.”
Lưu Thông Minh khuyên vài câu, trong điện thoại dường như cả hai đều thờ ơ như không.
Tạ Trúc Tinh thậm chí còn tìm lý do cúp điện thoại của y, không muốn nhiều lời.
Vương Siêu hỏi y, “Cái bộ phim siêu anh hùng lần trước, bên kia có liên hệ với công ty mời cậu ấy diễn không?”
Lưu Thông Minh nói không có.
Trong lòng Vương Siêu cũng không chắc chắn lắm, “Được rồi, cứ vậy đi, cúp đây.”
Lưu Thông Minh không yên tâm hỏi, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Vương Siêu, “Ở nhà, đừng quan tâm tới tôi, tôi vẫn khoẻ, chia tay cũng chẳng chết được.”
Nói chuyện với Lưu Thông Minh xong, hắn vứt di động bên cạnh gối, trùm chăn kín đầu, khóc cũng không khóc được, trong lòng khó chịu muốn chết.
Một lát sau hắn thò đầu ra, cầm di động bấm số Vương Tề, hỏi, “Anh, buổi tối cùng đi ăn cơm?”
Vương Tề, “Mày lại gây rắc rối gì rồi?”
Hắn cười gượng hai tiếng, “Anh vẫn chưa xem tin tức à? Chiều nay em với…” Hắn nghẹn một chút, trước giờ chưa từng ngờ có một ngày nhắc tới cái tên này chẳng khác gì lăng trì, “với Tạ Trúc Tinh chia tay, bị người ta chụp được.”
Vương Tề đúng là chưa đọc được tin này, “Mày rảnh quá hả đòi chia tay cái gì?”
Vương Siêu nói hươu nói vượn, “Em không muốn làm gay, đủ lắm rồi, vẫn là phụ nữ chơi sướng hơn.”
Vương Tề cho rằng hắn đang quậy, liền bảo, “Nói mày khốn nạn mày còn khốn nạn tới nghiện!”
Vương Siêu lấy chăn chùi chùi đôi mắt, “Dù sao em cũng không thích cậu ấy, không muốn quen nữa, chuyện này đâu miễn cưỡng được.”
Bên kia Vương Tề đang có việc, nói hai câu với người bên cạnh rồi mới tiếp lời, “Bây giờ tao đang bận, không nghe mày tào lao nữa. Tối nay Trì Lập Đông hẹn tao ăn cơm, tới đó mày đi chung đi.”
Vương Siêu với Trì Lập Đông coi như cũng quen biết nhau, lúc còn nhỏ xíu từng gặp rồi, người này là bạn tập Sanda với Vương Tề hồi cấp ba, đánh còn tốt hơn Vương Tề, được chọn vào đội tuyển quốc gia, từng giành huy chương thế giới, là tuyển thủ hạt giống có hi vọng tham dự Olympic, có điều sau đó chẳng may bị thương, bất đắc dĩ phải rời khỏi đội tuyển, bây giờ đang kinh doanh dược phẩm, tình cảm với Vương Tề rất tốt, mười mấy năm qua chưa từng đứt liên lạc.
Buổi tối hắn và Trì Lập Đông đến trước, Vương Tề còn chưa tới.
Hắn chào hỏi, “Anh Trì.”
Trì Lập Đông khá bất ngờ, “Anh của cậu gọi cậu đi cùng à?”
Vương Siêu đáp, “Ừm.”
Trì Lập Đông dường như có chút thất vọng, khách khí nói, “Từ ngày cậu đi làm ca sĩ cũng chưa gặp lần nào, gần hai năm thì phải? Lớn rồi, chính chắn hơn trước đây nhiều.”
Vương Siêu không hề chính chắn hơn mà là không có tâm trạng, đáp, “Cũng được, bây giờ anh vẫn kinh doanh dược phẩm hả?”
Trì Lập Đông, “Hai năm qua chủ yếu kinh doanh đông trùng hạ thảo.” Anh ta nói tên một nhãn hiệu đông trùng hạ thảo, ngày nào cũng thấy quảng cáo trên ti vi.
Vương Siêu không phải thật sự quan tâm người ta làm nghề gì, hỏi qua rồi thôi, thuận miệng bảo, “Anh phơi nắng đen thui, tự mình đi khắp núi đào đông trùng hạ thảo à?”
Trì Lập Đông cười nói, “Cái đó thì không cần, chỉ là chạy đi Tây Tạng mua đông trùng hạ thảo vài lần, tia cực tím trên cao nguyên lợi hại lắm.” Anh ta nhìn cánh tay và mu bàn tay mình, “Cũng đâu đen lắm? Chỉ không đen bằng anh cậu chút xíu thôi mà?”
Vương Siêu cười khẩy, “So với ổng? Tên khoa học của ổng là Vương Than đó.”
Chỉ một lát sau Vương Than đã tới, vừa vào tới nơi liền túm cổ Vương Siêu kéo dậy, đạp hai phát.
Rất nhiều năm trước Trì Lập Đông đã từng thấy Vương Tề đánh em trai, không kinh ngạc gì nhưng ngoài miệng vẫn khuyên, “Có gì từ từ nói.” rồi ngồi yên đó chẳng thèm nhúc nhích.
Vương Siêu ăn hai phát đạp, không khóc không la, đàng hoàng ngồi xuống nghe Vương Tề dạy bảo, “Mày cứ làm loạn cả ngày đi cho tao, lần trước đánh mày cũng như không phải không? Bảo mày đối xử tốt với người ta mày có nghe vào chữ nào không? Giờ mày kêu không muốn quen người ta nữa? Nếu tao mà là nó thì đã không thèm quen mày lâu rồi!”
Mấy câu trước Vương Siêu còn thành thật nghe, nghe tới câu cuối cùng liền không nhịn được oà khóc. Kiểu khóc hoàn toàn không giống những lần hắn khóc khi bị đánh, chẳng thành tiếng, nước mắt cứ thế rơi lộp bộp, đôi mắt còn cố trừng thật lớn.
Vương Tề hết dạy bảo nổi, gọi nhân viên phục vụ ra kêu đồ ăn, tán gẫu vài chuyện vô bổ với Trì Lập Đông, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn thằng em đang ngồi lau nước mắt bên cạnh.
Vương Siêu khóc đủ rồi, muốn nói lại thôi, “Anh ơi.”
Vương Tề quay đầu nhìn hắn. Trì Lập Đông phối hợp cúi đầu ăn, làm như không hề tồn tại.
Vương Siêu nhỏ giọng, “Em có chuyện này xin anh.”
Vương Tề, “Mày nói tao nghe thử trước đã.”
Đôi mắt Vương Siêu sưng như mắt cá vàng, “Cái bộ phim điện ảnh lần trước, còn cho cậu ấy diễn không? Cho cậu ấy diễn đi có được không?”
Ánh mắt Vương Tề vi diệu, “Chẳng có gì không được, có điều hai đứa mày chia tay rồi, tao giúp nó không công à?”
Vương Siêu khụt khịt mũi, “Coi như là… bồi thường chia tay em cho cậu ấy, cậu ấy quen em lâu như vậy, chưa từng nhận được lợi lộc gì từ em.”
Vương Tề suy nghĩ một chút rồi đáp, “Được. Mày có muốn đổi qua công ty khác không? Đỡ cho gặp mặt lại xấu hổ, tao thấy phòng làm việc của Lương Tỉ với Bách Đồ cũng khá tốt.”
Ánh mắt Vương Siêu hơi loé lên, “… Em không muốn làm ca sĩ nữa.”
Vương Tề kinh ngạc, “Cũng muốn đi đóng phim?”
Vương Siêu, “Em ăn c*t à? Còn đóng phim? Em, em không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa.”
Vương Tề, “…”
Vương Siêu không biết đang nói với Vương Tề hay nói với chính bản thân mình, giọng nói lí nhí, còn cúi đầu ủ rũ, “Không liên quan tới ai, tự em thấy không còn gì vui, không muốn viết nhạc không muốn ca hát, cái khác em cũng chẳng biết, từ lúc vừa vào nghề đã bị mắng cả ngày, còn liên lụy tới ba mẹ bị người ta gọi là nhà giàu mới nổi, nói bọn họ xấu xí, anh cả với anh hai cũng bị người ta lôi ra. Em chơi đủ rồi, cảm thấy không còn gì thú vị, không bằng về nhà làm sâu gạo… À không phải, bây giờ em có tiền, không cần làm sâu gạo, em không biết em có bao nhiêu, nhưng mà chắc cũng đủ cho em ăn no chờ chết.”
Vương Tề chưa từng gặp bộ dạng này của hắn, mắng thì mắng không ra, đánh cũng đánh không được, ngược lại chẳng biết nên làm thế nào, suy nghĩ nửa ngày mới nói, “Dù sao hè năm nay hợp đồng của mày với Huy Tinh cũng hết hạn, tính ra chẳng còn mấy tháng, nếu mày thật sự không muốn chơi nữa thì tới lúc đó khỏi ký tiếp. Hay là mấy ngày nữa tao với mày đi đâu chơi một chuyến, biết đâu lại tìm được linh cảm, lại muốn tiếp tục viết nhạc ca hát thì sao?”
Vương Siêu chưa kịp đáp Trì Lập Đông đã xen vào, “Có muốn tự lái xe đi Tây Tạng không? Cậu không có thời gian, để tôi đi với Tiểu Siêu, đi mùa này cảnh sắc ven đường rất đẹp, lại không đông người.”
Vương Siêu không muốn ở lại Bắc Kinh, có điều cũng chẳng hề muốn đi chơi với Vương Tề, nghe đề nghị này có hơi động lòng, “Em cũng chưa đi Tây Tạng lần nào.”
Vương Tề nói, “Đừng làm phiền anh Trì của mày làm ăn.”
Trì Lập Đông cười bảo, “Không đâu, sạp hàng của tôi vốn tuỳ ý mà.”
Vương Siêu hỏi tới, “Anh Trì, khi nào anh rảnh?”
Trì Lập Đông đáp, “Lúc nào cũng được.”
Vương Siêu, “Bây giờ được không?”
Trì Lập Đông, “… Bây giờ luôn?”
Vương Siêu nảy ra suy nghĩ này, một giây cũng không chờ được, “Tối nay đi luôn.”
Trì Lập Đông vội nhìn Vương Tề.
Vương Tề liếc Vương Siêu mấy lần, bảo, “Vậy thì đi đi, bên phía công ty mày không cần để ý, tao xin nghỉ cho mày. Mua cái sim mới, đỡ mất công truyền thông tới làm phiền mày.”
Có điều người trong cuộc gần đây đều không có tuyên bố hướng đi hay tác phẩm gì mới, Huy Tinh Ent. cũng chẳng tỏ thái độ gì về chuyện này.
Lưu Thông Minh hỏi qua Quý Kiệt, nhận được đáp án không trong sáng lắm mới đi hỏi riêng hai nhân vật chính.
Tạ Trúc Tinh nói, “Chia tay, lần này là thật.”
Vương Siêu nói, “Cậu ấy nói cái gì thì chính là cái đó.”
Lưu Thông Minh lại hỏi về dự định tiếp theo của hai người.
Tạ Trúc Tinh, “Nên làm việc thì làm việc, không có việc thì nghỉ ngơi.”
Vương Siêu, “Chẳng có ý định gì.”
Lưu Thông Minh khuyên vài câu, trong điện thoại dường như cả hai đều thờ ơ như không.
Tạ Trúc Tinh thậm chí còn tìm lý do cúp điện thoại của y, không muốn nhiều lời.
Vương Siêu hỏi y, “Cái bộ phim siêu anh hùng lần trước, bên kia có liên hệ với công ty mời cậu ấy diễn không?”
Lưu Thông Minh nói không có.
Trong lòng Vương Siêu cũng không chắc chắn lắm, “Được rồi, cứ vậy đi, cúp đây.”
Lưu Thông Minh không yên tâm hỏi, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Vương Siêu, “Ở nhà, đừng quan tâm tới tôi, tôi vẫn khoẻ, chia tay cũng chẳng chết được.”
Nói chuyện với Lưu Thông Minh xong, hắn vứt di động bên cạnh gối, trùm chăn kín đầu, khóc cũng không khóc được, trong lòng khó chịu muốn chết.
Một lát sau hắn thò đầu ra, cầm di động bấm số Vương Tề, hỏi, “Anh, buổi tối cùng đi ăn cơm?”
Vương Tề, “Mày lại gây rắc rối gì rồi?”
Hắn cười gượng hai tiếng, “Anh vẫn chưa xem tin tức à? Chiều nay em với…” Hắn nghẹn một chút, trước giờ chưa từng ngờ có một ngày nhắc tới cái tên này chẳng khác gì lăng trì, “với Tạ Trúc Tinh chia tay, bị người ta chụp được.”
Vương Tề đúng là chưa đọc được tin này, “Mày rảnh quá hả đòi chia tay cái gì?”
Vương Siêu nói hươu nói vượn, “Em không muốn làm gay, đủ lắm rồi, vẫn là phụ nữ chơi sướng hơn.”
Vương Tề cho rằng hắn đang quậy, liền bảo, “Nói mày khốn nạn mày còn khốn nạn tới nghiện!”
Vương Siêu lấy chăn chùi chùi đôi mắt, “Dù sao em cũng không thích cậu ấy, không muốn quen nữa, chuyện này đâu miễn cưỡng được.”
Bên kia Vương Tề đang có việc, nói hai câu với người bên cạnh rồi mới tiếp lời, “Bây giờ tao đang bận, không nghe mày tào lao nữa. Tối nay Trì Lập Đông hẹn tao ăn cơm, tới đó mày đi chung đi.”
Vương Siêu với Trì Lập Đông coi như cũng quen biết nhau, lúc còn nhỏ xíu từng gặp rồi, người này là bạn tập Sanda với Vương Tề hồi cấp ba, đánh còn tốt hơn Vương Tề, được chọn vào đội tuyển quốc gia, từng giành huy chương thế giới, là tuyển thủ hạt giống có hi vọng tham dự Olympic, có điều sau đó chẳng may bị thương, bất đắc dĩ phải rời khỏi đội tuyển, bây giờ đang kinh doanh dược phẩm, tình cảm với Vương Tề rất tốt, mười mấy năm qua chưa từng đứt liên lạc.
Buổi tối hắn và Trì Lập Đông đến trước, Vương Tề còn chưa tới.
Hắn chào hỏi, “Anh Trì.”
Trì Lập Đông khá bất ngờ, “Anh của cậu gọi cậu đi cùng à?”
Vương Siêu đáp, “Ừm.”
Trì Lập Đông dường như có chút thất vọng, khách khí nói, “Từ ngày cậu đi làm ca sĩ cũng chưa gặp lần nào, gần hai năm thì phải? Lớn rồi, chính chắn hơn trước đây nhiều.”
Vương Siêu không hề chính chắn hơn mà là không có tâm trạng, đáp, “Cũng được, bây giờ anh vẫn kinh doanh dược phẩm hả?”
Trì Lập Đông, “Hai năm qua chủ yếu kinh doanh đông trùng hạ thảo.” Anh ta nói tên một nhãn hiệu đông trùng hạ thảo, ngày nào cũng thấy quảng cáo trên ti vi.
Vương Siêu không phải thật sự quan tâm người ta làm nghề gì, hỏi qua rồi thôi, thuận miệng bảo, “Anh phơi nắng đen thui, tự mình đi khắp núi đào đông trùng hạ thảo à?”
Trì Lập Đông cười nói, “Cái đó thì không cần, chỉ là chạy đi Tây Tạng mua đông trùng hạ thảo vài lần, tia cực tím trên cao nguyên lợi hại lắm.” Anh ta nhìn cánh tay và mu bàn tay mình, “Cũng đâu đen lắm? Chỉ không đen bằng anh cậu chút xíu thôi mà?”
Vương Siêu cười khẩy, “So với ổng? Tên khoa học của ổng là Vương Than đó.”
Chỉ một lát sau Vương Than đã tới, vừa vào tới nơi liền túm cổ Vương Siêu kéo dậy, đạp hai phát.
Rất nhiều năm trước Trì Lập Đông đã từng thấy Vương Tề đánh em trai, không kinh ngạc gì nhưng ngoài miệng vẫn khuyên, “Có gì từ từ nói.” rồi ngồi yên đó chẳng thèm nhúc nhích.
Vương Siêu ăn hai phát đạp, không khóc không la, đàng hoàng ngồi xuống nghe Vương Tề dạy bảo, “Mày cứ làm loạn cả ngày đi cho tao, lần trước đánh mày cũng như không phải không? Bảo mày đối xử tốt với người ta mày có nghe vào chữ nào không? Giờ mày kêu không muốn quen người ta nữa? Nếu tao mà là nó thì đã không thèm quen mày lâu rồi!”
Mấy câu trước Vương Siêu còn thành thật nghe, nghe tới câu cuối cùng liền không nhịn được oà khóc. Kiểu khóc hoàn toàn không giống những lần hắn khóc khi bị đánh, chẳng thành tiếng, nước mắt cứ thế rơi lộp bộp, đôi mắt còn cố trừng thật lớn.
Vương Tề hết dạy bảo nổi, gọi nhân viên phục vụ ra kêu đồ ăn, tán gẫu vài chuyện vô bổ với Trì Lập Đông, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn thằng em đang ngồi lau nước mắt bên cạnh.
Vương Siêu khóc đủ rồi, muốn nói lại thôi, “Anh ơi.”
Vương Tề quay đầu nhìn hắn. Trì Lập Đông phối hợp cúi đầu ăn, làm như không hề tồn tại.
Vương Siêu nhỏ giọng, “Em có chuyện này xin anh.”
Vương Tề, “Mày nói tao nghe thử trước đã.”
Đôi mắt Vương Siêu sưng như mắt cá vàng, “Cái bộ phim điện ảnh lần trước, còn cho cậu ấy diễn không? Cho cậu ấy diễn đi có được không?”
Ánh mắt Vương Tề vi diệu, “Chẳng có gì không được, có điều hai đứa mày chia tay rồi, tao giúp nó không công à?”
Vương Siêu khụt khịt mũi, “Coi như là… bồi thường chia tay em cho cậu ấy, cậu ấy quen em lâu như vậy, chưa từng nhận được lợi lộc gì từ em.”
Vương Tề suy nghĩ một chút rồi đáp, “Được. Mày có muốn đổi qua công ty khác không? Đỡ cho gặp mặt lại xấu hổ, tao thấy phòng làm việc của Lương Tỉ với Bách Đồ cũng khá tốt.”
Ánh mắt Vương Siêu hơi loé lên, “… Em không muốn làm ca sĩ nữa.”
Vương Tề kinh ngạc, “Cũng muốn đi đóng phim?”
Vương Siêu, “Em ăn c*t à? Còn đóng phim? Em, em không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa.”
Vương Tề, “…”
Vương Siêu không biết đang nói với Vương Tề hay nói với chính bản thân mình, giọng nói lí nhí, còn cúi đầu ủ rũ, “Không liên quan tới ai, tự em thấy không còn gì vui, không muốn viết nhạc không muốn ca hát, cái khác em cũng chẳng biết, từ lúc vừa vào nghề đã bị mắng cả ngày, còn liên lụy tới ba mẹ bị người ta gọi là nhà giàu mới nổi, nói bọn họ xấu xí, anh cả với anh hai cũng bị người ta lôi ra. Em chơi đủ rồi, cảm thấy không còn gì thú vị, không bằng về nhà làm sâu gạo… À không phải, bây giờ em có tiền, không cần làm sâu gạo, em không biết em có bao nhiêu, nhưng mà chắc cũng đủ cho em ăn no chờ chết.”
Vương Tề chưa từng gặp bộ dạng này của hắn, mắng thì mắng không ra, đánh cũng đánh không được, ngược lại chẳng biết nên làm thế nào, suy nghĩ nửa ngày mới nói, “Dù sao hè năm nay hợp đồng của mày với Huy Tinh cũng hết hạn, tính ra chẳng còn mấy tháng, nếu mày thật sự không muốn chơi nữa thì tới lúc đó khỏi ký tiếp. Hay là mấy ngày nữa tao với mày đi đâu chơi một chuyến, biết đâu lại tìm được linh cảm, lại muốn tiếp tục viết nhạc ca hát thì sao?”
Vương Siêu chưa kịp đáp Trì Lập Đông đã xen vào, “Có muốn tự lái xe đi Tây Tạng không? Cậu không có thời gian, để tôi đi với Tiểu Siêu, đi mùa này cảnh sắc ven đường rất đẹp, lại không đông người.”
Vương Siêu không muốn ở lại Bắc Kinh, có điều cũng chẳng hề muốn đi chơi với Vương Tề, nghe đề nghị này có hơi động lòng, “Em cũng chưa đi Tây Tạng lần nào.”
Vương Tề nói, “Đừng làm phiền anh Trì của mày làm ăn.”
Trì Lập Đông cười bảo, “Không đâu, sạp hàng của tôi vốn tuỳ ý mà.”
Vương Siêu hỏi tới, “Anh Trì, khi nào anh rảnh?”
Trì Lập Đông đáp, “Lúc nào cũng được.”
Vương Siêu, “Bây giờ được không?”
Trì Lập Đông, “… Bây giờ luôn?”
Vương Siêu nảy ra suy nghĩ này, một giây cũng không chờ được, “Tối nay đi luôn.”
Trì Lập Đông vội nhìn Vương Tề.
Vương Tề liếc Vương Siêu mấy lần, bảo, “Vậy thì đi đi, bên phía công ty mày không cần để ý, tao xin nghỉ cho mày. Mua cái sim mới, đỡ mất công truyền thông tới làm phiền mày.”
Danh sách chương