Tháng tư khắp nhân gian tràn đầy mùi thơm, bóng đêm trong xóm núi lạnh lẽo như nước.

Chồng Diêm Giai Giai cầm áo khoác đi tới, khách khí gật gật đầu với Tạ Trúc Tinh rồi đưa áo cho cô, “Anh nấu nước nóng rồi, em về là có thể ngâm chân.”

Diêm Giai Giai cười khoác áo vào, thì thầm một câu “Coi em là con nít à”, người quản lý kia mỉm cười thiện ý với Tạ Trúc Tinh rồi quay đi, hiển nhiên không hề để tâm tới thân phận bạn trai cũ của cậu.

Tạ Trúc Tinh nói, “Chồng em không tệ, hai người các em rất thích hợp.”

Diêm Giai Giai buồn cười đáp, “Thích hợp cái gì chứ? Lúc anh ấy theo đuổi em, bạn bè của anh ấy ai cũng chửi ảnh là đầu óc bã đậu, sau đấy em nhận lời anh ấy, nhóm mấy người chị em của em cũng đều cho rằng em mu muội, chẳng ai cảm thấy hai đứa em thích hợp, anh là người đầu tiên nói vậy đó.”

Quả thực, nếu không tận mắt gặp được Diêm Giai Giai bây giờ, hai người này đúng là cặp đôi không thích hợp nhất.

Diêm Giai Giai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, “Sau khi chia tay với anh, có một quãng thời gian rất lâu em luôn luẩn quẩn trong lòng, cảm thấy hối hận, cảm thấy bỏ lỡ anh rồi sẽ không gặp được ai tốt hơn anh. Chồng em theo đuổi em, em có hơi động lòng, có điều vẫn không nhịn được mà so sánh anh ấy với anh, luôn cảm thấy anh ấy thua kém anh một chút. Sau đó vào cái hôm Leo đến tìm đưa nhẫn cho em, em mới đột nhiên nghĩ thông, anh không hề tốt đẹp như em tưởng, ngoại trừ gương mặt ra, chỗ nào anh cũng không bằng anh ấy.”

Tạ Trúc Tinh thật lòng nói, “Anh ấy đối xử với em thật sự rất tốt.”

Diêm Giai Giai siết chặt áo khoác trên người, “Không phải em không ăn được nho thì chê nho xanh. Quen anh hai năm, anh rõ ràng không yêu em nhưng lại không nói ra, không thích em yêu vật chất mê giàu sang cũng không lên tiếng, sớm nghi ngờ em làm bậy ở bên ngoài lại giả vờ như không hay biết, anh cho rằng anh làm thế gọi là chịu trách nhiệm ư? Em phải cực kỳ cảm động đúng không? Xin lỗi, anh như vậy gọi là cưỡng ép bản thân mình tuân theo hình tượng đã đặt ra, em không hề cảm động chút nào, chỉ có thể bị anh chọc tức chết mà thôi. Bất cứ ai cũng đều cảm thấy anh tốt với mọi người, chỉ có cái người ở bên cạnh anh mới biết bộ dạng thật sự của anh là cái quỷ gì, tính tình tệ muốn chết, thích hay không thích cũng chẳng chịu nói ra, vui hay buồn đều giấu vào trong, ngày nào cũng phải dành một lượng lớn thời gian để đoán xem rốt cuộc anh đang nghĩ gì, mỗi lần suy đoán trong lòng lại loạn tùng phèo đến mấy ngày, em thật sự rất mệt mỏi. Em cứ tưởng đâu chuyện này hơn phân nửa là vấn đề của bản thân em, dù sao sau đó em cũng biết anh không hề yêu em. Nhưng mà lúc Leo tới tìm em, em mới hiểu được, cho dù đổi thành ai thì cũng vậy thôi, cmn anh chính là kiểu khốn nạn như vậy.”

Tạ Trúc Tinh cười gượng, “Lôi chuyện cũ ra thì thôi đi, sao lại còn công kích cá nhân thế này?”

Diêm Giai Giai xì một tiếng, “Vẫn không phục? Em biết anh thích anh ấy, em cũng biết anh ấy không hề thoải mái hơn em. Lúc các anh chưa ra mắt, lần đầu tiên gặp Leo miệng anh ấy tiện muốn chết, ra sức chèn ép em, tuy rằng em không vui nhưng cũng không cảm thấy anh ấy quá đáng ghét, trái lại còn rất hâm mộ nữa. Anh ấy muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, vui cười tức giận chửi mắng đều tuỳ theo tâm trạng bản thân, nếu như điều kiện cho phép ai mà chẳng muốn được sống như vậy cả đời? Cái ngày anh ấy đến đưa nhẫn cho em, em không còn chút hâm mộ nào, anh ấy cẩn thận từng li từng tí một, uỷ uỷ khuất khuất, chênh lệch hẳn mười vạn tám ngàn dặm so với cái người trong ấn tượng của em. Trước đây anh ấy thoải mái tuỳ ý tới mức ấy, không chỉ riêng vì gia cảnh anh ấy tốt mà còn vì anh ấy sống rất dửng dưng, ảnh chẳng có gì phải lo sợ. Anh nói xem tại sao anh ấy lại biến thành như vậy? Không trách anh thì trách ai?”

Tạ Trúc Tinh không trả lời được.

Giọng điệu Diêm Giai Giai vô cùng sắc bén, “Anh biết vấn đề của anh là gì không? Tất cả mọi người đều chập chững học cách trưởng thành trong tình yêu, chỉ có anh là chưa bao giờ học, từ đầu tới cuối anh chưa từng lớn lên.”

Tạ Trúc Tinh ngẩn người, “… Em nói anh? Không lớn lên?”

Diêm Giai Giai lắc đầu, nói, “Anh xem, anh không chỉ dùng tính cách của mình mê hoặc người khác mà còn tự mê hoặc chính anh, người càng trẻ con lại càng cảm thấy bản thân mình chính chắn. Người chính chắn nào mà hễ không vui là lại đi giặt giày? Có vấn đề không bao giờ nói chuyện thẳng thắn mà luôn tích góp từng li từng tí bực dọc vào lòng, tích góp tới cực hạn thì tự tuyên đối phương án tử hình? Thật trẻ con!”  

Rốt cuộc xuyên qua hết ngọn núi này tới ngọn núi khác, băng qua hết con đường này tới con đường khác, chứng say xe của Vương Siêu khá hơn nhiều, sắc mặt không còn quá kém nữa.

Chạng vạng đến được Hồ Tỷ muội, hồ nước viên như minh châu nằm dưới chân núi tuyết, đẹp không sao tả xiết, Trì Lập Đông rủ Vương Siêu xuống chơi nhưng Vương Siêu không muốn đi, rướn người nhìn xung quanh qua lớp cửa xe rồi ỉu xìu rụt về.

Trì Lập Đông không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chạy về phía trước, “Ba Đường có một khách sạn quen, điều kiện cũng ổn, buổi tối ở đó nhé.”

Vương Siêu hắt xì một cái rồi đáp, “Được.”

Sắc trời tối sầm lại, nhiệt độ cũng giảm xuống, gió ngoài cửa sổ thổi vào mang theo hơi lạnh, Trì Lập Đông kéo kính xe lên thì bản thân hơi nóng, cởi áo khoác.

Vương Siêu nhìn thấy trên cánh tay anh ta có mấy vết sẹo tròn tròn, liền hỏi, “Cái vết này là bị sao thế?”

Trì Lập Đông đáp, “Trước đây từng quen một người, tính tình không tốt, có lần cãi nhau dùng đầu thuốc lá.”

Vương Siêu, “… Cô gái này tính tình bá đạo ghê.”

Trì Lập Đông cười cười mất tự nhiên.

Vương Siêu nhìn lại vết sẹo kia một lát, nhớ ra trên mu bàn tay Tạ Trúc Tinh cũng có một vết y chang như vậy, hình như là mới có đây, ai chích ẻm? Tự ẻm ư? Vì sao chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện