Vương Siêu sợ sẽ chọc Tiểu Tạ trở mặt với mình, rốt cuộc vẫn là quên đi.
Nhưng mà loại tâm tư ấy, một khi đã xuất hiện thì vốn đâu thu lại được.
Lúc diễn vũ đạo chỗ đứng của Vương Siêu hơi xếch sau lưng Tiểu Tạ, đồ diễn lại ngắn, vừa vươn tay là lộ cả eo, hắn quơ tay nhấc chân mà mắt cứ không tự chủ được nhìn chằm chằm vào chỗ eo Tiểu Tạ lộ ra. Đoạn điệp khúc có phần Tiểu Tạ nhảy solo, hông lắc cực kỳ điệu nghệ, trước đây Vương Siêu chỉ thấy đẹp trai dễ nhìn, bây giờ lại toàn nghĩ tới những hình ảnh kỳ quái.
Chờ diễn xong Tiểu Tạ quay đầu lại hắn mới tỉnh táo hơn một chút. Tiểu Tạ lớn lên chính là kiểu đẹp trai chính khí, cho dù lúc diễn có trang điểm cũng không hề có tí cảm giác son phấn nào, có lẽ cái kiểu thiếu hiệp mày kiếm mắt sao trong tiểu thuyết võ hiệp chính là như vậy. Mấy chuyện thấp hèn gì đó hắn nghĩ trong đầu thực sự không hề xứng với khuôn mặt này của Tiểu Tạ chút nào.
Có điều hắn vẫn không nhịn được nhìn, nhìn rồi lại không nhịn được nghĩ.
Vương Siêu cảm thấy, hắn chỉ lén lút nghĩ thôi thì chắc chẳng ai phát hiện ra đâu.
Vấn đề là, cái tên ngu ngốc vui giận đều viết hết lên mặt như hắn có thể lén được mới là lạ.
Ngày đó hắn hạ sốt xong, sáng sớm Tạ Trúc Tinh đi chạy về mua theo điểm tâm, lúc Vương Siêu đầu tóc rối bời mắt đầy ghèn vừa nhìn lén xương quai xanh cậu vừa ùng ục ùng ục uống sữa đậu nành, Tạ Trúc Tinh đã phát hiện ra hắn không được bình thường.
Chờ tới lúc đến công ty, Vương Siêu ngồi sát bên Tạ Trúc Tinh, trước đây cũng dính người như thế, nhưng dính người thì dính người chứ mắt nên nhìn chỗ nào vẫn sẽ nhìn chỗ đó, đâu có trừng trừng lia quanh cổ áo Tạ Trúc Tinh, lia xong lại còn nuốt cả nước miếng.
Hai ngày sau đấy tình huống như thế càng diễn ra mãnh liệt hơn, cặp mắt Vương Siêu lia từ xương quai xanh Tạ Trúc Tinh xuống tới ngực, rồi tới eo, cuối cùng tới mông và bắp đùi cậu, trên ba đường dưới ba đường, hắn cứ tự cho là sẽ không bị phát hiện nên ánh mắt lại càng thêm trắng trợn.
Hôm nay tới công ty họp, ra mắt gần một tháng, “Băng mùa hè” vẫn cứ không nóng không lạnh, dựa theo tình hình này thì dù đảng học sinh có quay lại trong dịp Quốc khánh thì cũng sợ không đủ sức xoay chuyển đất trời.
“Lần đầu phát hành đã lọt vào ba vị trí đầu bảng, coi như đã rất không tồi,” Đoạn Nhất Khôn an ủi bọn họ, “Ca khúc của nhóm nhạc nam vốn đã khó hot, lại còn đụng phải các tiền bối đồng thời đánh chiếm bảng xếp hạng, các cậu đã rất tuyệt rồi.”
Sáu người miễn cưỡng gật gật đầu, ít nhiều vẫn có chút ủ rũ. Bọn họ không có khái niệm rõ ràng về tầm quan trọng của việc tấn công bảng xếp hạng, thế nhưng nhìn mức độ thảo luận trên weibo cũng biết, ca khúc của bọn họ không hề hot. Thêm vào đó sau thời gian mới mẻ lúc vừa lập weibo, số lượng fan cũng gần như chững lại không tăng lên nhiều nữa, trừ Tạ Trúc Tinh đăng một status còn có thể có mấy ngàn lượt share và bình luận, những người khác nhiều lắm cũng chỉ được mấy trăm lượt, bình luận hàng đầu thì toàn quảng cáo. Thảm nhất chính là Cao Tư Viễn, bị người ta vạch trần chuyện cực phẩm ngày trước lúc còn làm thực tập sinh ở Hàn Quốc, trong phần bình luận toàn là lời mắng chửi, cuối cùng bị ép tới mức phải khóa cả bình luận.
Đoạn Nhất Khôn nhận ra bọn họ xuống tinh thần, đúng lúc thả ra một tin tốt, “Đừng gục đầu ủ rũ, lên tinh thần đi, ngày mai quay quảng cáo xong ngày mốt đi Trường Sa, các cậu cũng đến lúc nên hút fan bằng chương trình giải trí rồi.”
Y sắp xếp cho IceDream tham gia một chương trình giải trí trong nước mà già trẻ lớn bé đều biết, tham gia chương trình là một nền tảng tương đối vững chắc.
Tin tức này quả nhiên khiến mấy chàng trai hưng phấn trở lại, chương trình kia tuy bị lên án nhiều lần, nhưng danh tiếng và tỉ lệ người xem bao năm qua không phải thứ chương trình bình thường có thể so sánh được, phàm là người trẻ tuổi theo đuổi giấc mộng minh tinh, ai mà chưa từng xem nó khi còn bé? Ai mà chưa từng tưởng tượng bản thân mình một ngày nào đó có thể đứng trên sân khấu kia? Họp xong mọi người vừa thảo luận vừa đi ra ngoài, trên gương mặt đều là vẻ vui sướng phấn khởi không che giấu được.
Vương Siêu ôm lấy vai Tạ Trúc Tinh thả chậm lại vài bước, thấp giọng nói, “Còn sớm mà, hai ta tới nhà Lương ca đi.”
Tạ Trúc Tinh cho rằng hắn muốn đi chơi, đáp, “Không đi, tôi muốn tập nhảy một lát.”
Vương Siêu, “Nhảy thì tập lúc nào mà không được, hơn nữa em đã nhảy tốt vậy rồi, đừng tập nữa.”
Bàn tay hắn đặt trên vai Tạ Trúc Tinh không hề thành thật lấy nửa điểm, hết sờ sờ cổ rồi lại xoa bóp vai Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh giả vờ như không biết, đáp, “Tôi và Lương ca đâu chơi với nhau, tới cũng chỉ ngồi không.”
Một tay Vương Siêu vỗ vai cậu, xoay người đưa lưng về phía các thành viên khác, nghiêng người vừa bước đi vừa thì thầm, “Em ngốc hả, ai kêu em chơi với ổng, ổng làm gì cũng vớ vẩn chỉ trừ mỗi chương trình giải trí, anh dẫn em đi gặp ổng lấy kinh nghiệm, mài thương lâm trận, ít nhiều còn không có chỗ dùng hay sao?”
Tạ Trúc Tinh, “… Vậy thì đi.”
Vương Siêu nhếch môi cười, Tạ Trúc Tinh cũng cười cười.
Vương Siêu bị cậu cười tới tâm viên ý mã, sao Tiểu Tạ lại dễ nhìn vậy chứ đcm.
Nhân viên vệ sinh của công ty đang lau chùi trước mặt, Vương Siêu lại không hề nhìn thấy, Tạ Trúc Tinh muốn kéo hắn cũng đã muộn, hắn bị cây lau nhà ngáng chân một phát, thực ra cũng chả sao, lung lay một chút đứng vững lại là xong, vậy mà hắn lại còn mượn cớ làm bộ như suýt nữa vấp ngã, giả vờ “Ối” một tiếng ôm lấy eo Tạ Trúc Tinh, được như ý xong liền lập tức thả ra, còn xấu xa tố cáo trước đổ lỗi cho nhân viên vệ sinh, “Tôi nói nè chị à, chị phải nhìn đường chút chứ!”
Nhân viên vệ sinh nọ đứng thẳng lên, tóc tai dù đen bóng nhưng vẫn có thể nhìn ra đã bốn mươi, năm mươi tuổi.
Vương Siêu, “… Xin lỗi dì, là con không nhìn đường.”
Tạ Trúc Tinh nín cười bước tiếp.
Dì quét dọn không tính toán với Vương Siêu, tự hắn ảo não đuổi theo, vô cùng ủ rũ, khó khăn lắm mới sờ eo được một cái, còn chưa kịp có dư vị đã bị cắt ngang, vụt mất.
Hai người bọn họ tạm biệt các thành viên khác, không nói tới nhà Lương Tỉ mà chỉ nói muốn đi chơi, những người còn lại cũng không coi là việc to tát gì, dù sao hằng ngày bọn họ đều chơi cùng với nhau.
Vì Ferrarri Enzo quá chói mắt, Đoạn Nhất Khôn uyển chuyển nhắc hai lần, Vương Siêu đã rất ít khi lái nó, Porsche hồi trước lái thì cho Lương Tỉ mượn, gần đây hắn chỉ chạy một chiếc Volkswagen màu xanh.
Vương Siêu để Tạ Trúc Tinh lái, còn hắn thì ngồi ghế phụ nghỉ ngơi, nói, “Tay Lương ca bị thương, em khách khí hai câu là được rồi, đừng hỏi sao ổng lại bị thế.”
Tạ Trúc Tinh cũng chẳng hỏi kỹ, đồng ý đáp, “Được.”
Cậu lái xe, Vương Siêu ngồi bên cạnh liếc mắt lén nhìn cậu, cậu nhận ra quay đầu sang thì hắn lại vội vàng nhìn về phía trước, ngâm nga vài câu hát dân gian không rõ ràng để che giấu.
Tới nhà Lương Tỉ, trên tay Lương Tỉ quấn băng vải, trong nhà có hai con chow chow một đực một cái. Tạ Trúc Tinh đã từng nhìn thấy con chó đực kia, lần trước gặp nó dây xích chó còn nằm trong tay Bách Đồ.
Trong lòng cậu hiểu rõ, có điều cũng không nói ra, hỏi thăm vết thương của Lương Tỉ ra sao rồi không nói gì nữa, yên lặng ngồi một bên nghe Vương Siêu tán dóc với Lương Tỉ.
“Anh, em sắp tham gia show giải trí,” Vương Siêu vừa ăn nho vừa nói, “Anh nhiều kinh nghiệm, chỉ dạy cho tụi em làm sao để hút fan đi.”
Tâm trạng Lương Tỉ hình như không tốt lắm, đáp qua loa, “Không có kinh nghiệm, cha mẹ cho, dựa vào gương mặt.”
Vương Siêu không hài lòng nói, “Anh nghiêm túc chút đi, em đặc biệt dẫn Tiểu Tạ tới lên lớp mà.”
Lương Tỉ chìa tay ra, “Lớp của tao quý lắm, đóng học phí.”
Vương Siêu, “Anh còn lái xe của em đó, trừ vô tiền taxi.”
Lương Tỉ, “Mày đang ăn nho của tao kìa, một trái 10 ngàn, mày ăn mấy trái rồi?”
Vừa khéo Tạ Trúc Tinh cũng đang cầm quả nho, hơi lúng ta lúng túng định thả xuống lại.
Lương Tỉ không phải nhắm vào cậu, liền nói, “Tiểu Tạ là couple với anh, cứ ăn thoải mái, ăn hết trong tủ lạnh vẫn còn.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu phụt một tiếng phun vỏ ra, khoác lác nói, “Anh có thể quên đi được rồi đó, Tiểu Tạ là couple với em, hai đứa em mới xứng đôi.”
Lương Tỉ bắt bẻ, “Couple của hai đứa mày tên là gì?”
Vương Siêu còn chưa kịp bịa ra, chết cứng.
Lương Tỉ mỉa hắn, “Ôi, xứng đôi gì mà tới cái tên cũng không có? Tao đây không xứng vậy mà tốt xấu gì còn có thể rửa được cái xe nè.”
Hai người đang ba hoa chích chòe thì chuông cửa vang lên, là trợ lý của Lương Tỉ tới.
“Đây là Triệu Chính Nghĩa,” Lương Tỉ giới thiệu, “Vương Siêu từng gặp rồi, Tiểu Tạ thì lần đầu tiên, gọi cậu ấy Tiểu Triệu là được, tay tôi bị thương nên bảo cậu ấy tới dắt chó giúp tôi.”
Triệu Chính Nghĩa chào hỏi hai người.
Lương Tỉ muốn nói chút chuyện với Vương Siêu, không thèm khách khí với Tạ Trúc Tinh, “Tiểu Tạ, cậu với Tiểu Triệu cùng dắt chó đi dạo đi? Cậu ấy ngốc lắm, dẫn hai con sợ mất, cậu đi theo giúp một tay.”
Tạ Trúc Tinh liền đi cùng Triệu Chính Nghĩa.
Vương Siêu không yên lòng theo ra tới cửa, “Chó này lớn lắm, em được không vậy?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Nhà tôi có một con Labrador, lúc về nhà thường dẫn đi giúp mẹ, không sao đâu.”
Chó Labrador
Vương Siêu nhìn cậu cúi đầu vuốt chó, khóe môi cười đặc biệt dịu dàng, trong lòng lập tức ngứa ngáy.
Tạ Trúc Tinh ngẩng đầu lên.
Vương Siêu vẫn đang nhìn chằm chằm vào môi cậu, hầu kết nuốt ực một phát.
Cậu hơi buồn cười nhưng vẫn nhịn được.
Tạ Trúc Tinh không phải đứa nhỏ không hiểu chuyện, cậu biết mấy hôm nay lúc Vương Siêu nhìn mình trong đầu toàn là mấy thứ lệch lạc đồi trụy.
Có lẽ cậu thích người này, muốn phát sinh quan hệ thân mật với hắn, nói cậu không vui thì nhất định là giả. Đổi thành người khác hoàn toàn có thể biết thời biết thế, cuộc sống đắc ý tinh thần vui vẻ, chơi thì chơi.
Nhưng Tạ Trúc Tinh cậu vừa vặn lại không phải một kẻ sẽ buông thả bản thân mình.
Cậu không định vạch trần Vương Siêu, cứ vờ như chẳng hay biết gì, mắt lạnh nhìn hắn đánh giá mình bằng ánh mắt rõ ràng, vò đầu bứt tai muốn lên giường với mình mà không dám nói ra, một bên vừa mơ hồ mừng thầm một bên vừa xốc lại tinh thần nhắc nhở bản thân phải kiềm chế, đừng bị tên thiếu thông minh này mê hoặc.
Cậu quá rõ Vương Siêu có bao nhiêu ngu ngốc, đột nhiên hôn môi chỉ vì muốn chứng minh với người khác “tôi và Tiểu Tạ thân nhất”, bây giờ muốn lên giường, biết đâu chừng chỉ là vì cảm thấy lên giường còn thân thiết hơn so với hôn môi.
Ngu ngốc không đầu óc có thể sống rất vui vẻ, nhưng cậu không thể. Cậu phải trải qua bao lần phủ định liên tiếp mới có thể từ từ xác định rằng có lẽ mình thích cái tên này, mặc dù cậu còn có chút chống cự với việc phát sinh quan hệ đồng tính, thế nhưng cậu cũng không bài xích Vương Siêu thực hiện những cử chỉ thân mật với mình, nếu quả thật đã quyết định ở bên nhau thì sao cũng được, nhưng trước khi chắc chắn thì không, nhất thời lên giường cho sướng, xong rồi sau đó thì sao? Muốn đối diện với đồng tính luyến ái, rồi đồng đội, sự nghiệp, gia đình, áp lực xã hội chực chờ, một khi đã quyết định chính là tên đã rời cung không thể quay đầu, không được kích động, phải suy nghĩ cho kỹ, có thật sự cậu đã chuẩn bị sẵn sàng sửa lại toàn bộ kế hoạch cuộc đời chỉ vì để cho Vương Siêu nhảy vào?
Còn có một chuyện cậu vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, tối hôm trước không cần biết là Vương Siêu tự nguyện hay bị bỏ thuốc, tóm lại vẫn là lên giường với phụ nữ, quay về phát sốt ngủ một giấc tỉnh lại liền tự nhiên thèm muốn cậu không hề báo trước, đầu óc hắn tại sao lại đột ngột xoay chuyển?
Bây giờ bộ dạng này của Vương Siêu hiển nhiên là lại đang nổi bão trong đầu.
Tạ Trúc Tinh nghiêm túc nói, “Anh mau vào đi.”
Vương Siêu liếm môi một phát, hỏi lại, “Hả? Vào cái gì?”
Tạ Trúc Tinh, “…” Anh tưởng vào cái gì hả.
Vương Siêu hồi phục tinh thần, lúng túng nói, “Vậy anh vào nha… Em đi đi, đi nhanh về nhanh đó.”
Danh sách chương