Vương Siêu nhìn thấy Tạ Trúc Tinh đứng chung một chỗ với Diêm Giai Giai đã rất tức giận rồi, nghe lén vài câu còn phát hiện Tạ Trúc Tinh vậy mà bị con nhỏ kia làm mềm lòng, lại càng tức giận hơn.
Hắn cảm thấy mình đây chỉ tiếc mài sắt không thành kim, nổi nóng mắng Tiểu Tạ cũng đều là vì muốn tốt cho cậu.
Vương Siêu nghĩ mình đặc biệt có lý.
Có điều Tạ Trúc Tinh vừa ra vẻ muốn bỏ đi hắn đã không cần biết rốt cuộc là ai có lý nữa, trước tiên nhào tới giữ người lại rồi hẵng nói.
Vương Siêu nói chuyện quá khó nghe, vốn Tạ Trúc Tinh cũng thật sự hơi tức, nhưng mà vừa thấy hắn bám lấy mình không cần mặt mũi như vậy liền tức hết nổi.
Dù sao vẫn đang ở bên ngoài, bộ dạng như thế này để người khác thấy cũng không tiện, Tạ Trúc Tinh nói, “Anh xuống trước đi.”
Vương Siêu, “Em đừng nổi nóng bậy bạ nữa thì anh sẽ xuống.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Rốt cuộc là ai nổi nóng bậy bạ??? Vương Siêu cảm thấy hình như cậu không còn tức như ban nãy mới chậm rãi nhảy xuống.
Tạ Trúc Tinh xoay người lại, hai người đối diện nhau chốc lát.
Gương mặt Vương Siêu đầy oan ức.
Tạ Trúc Tinh thật muốn đánh hắn.
Hắn còn oán giận nói, “Trên mạng mắng em khó nghe như vậy em cũng không tức giận, anh nói em có hai câu mà em đã nổi nóng rồi? Bình thường thân với em cũng toi công?”
Vương Siêu đã quên sạch sành sanh những lời khó nghe của mình, chỉ nhớ mỗi việc Tạ Trúc Tinh nổi giận với hắn.
Tạ Trúc Tinh tức giận nhắc nhở hắn, “Thì đừng có thân với tôi, đi thân với người khác đi, không phải tôi là bùn nhão không trát nỗi tường ư?”
Vương Siêu sửng sốt một chút, “Anh có nói em vậy hả?”
Tạ Trúc Tinh lại muốn đánh hắn.
Vương Siêu đã hơi hối hận, nhưng mà vẫn không muốn nhận sai nên nói, “Coi như anh có nói, vậy em cũng không thể đang yên đang lành lại kêu muốn giải tán, lời này có thể nói tùy tiện thế hả? Anh không để ý cái nhóm quèn này, nhưng em lại nói ngay trước mặt mấy người bọn họ, vốn em đã hot nhất, bọn họ tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng chắc chắn không thấy công bằng, em còn đề nghị giải tán nữa, em nói em có phải đồ ngốc không?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cái tên ngốc này.
Một chút đầu óc cũng không có, tầm nhìn hẹp như cái đinh vậy mà toàn bộ đều đặt lên người cậu.
Rõ ràng vừa ngốc vừa tiện tới đáng ghét, nhưng mà càng nhìn lại càng vừa mắt, mỗi một giây lại càng thích hơn một giây.
Vương Siêu kéo cánh tay cậu quơ quơ, hỏi, “Còn giận hả? Đừng tức giận, em coi anh cũng không giận mà.”
Giọng Tạ Trúc Tinh cũng mềm xuống, nói, “Anh giận cái gì? Tôi cho cô ấy mượn tiền của tôi, mắc mớ gì anh tức?”
Vương Siêu không ý thức được đây là ghen, đầy chính nghĩa đáp, “Anh đây không phải cũng là vì tốt cho em ư?”
Tạ Trúc Tinh bực hắn đầu óc chậm chạp, rồi lại cảm thấy bộ dạng ngu như bò này của hắn thật tốt, liền nói, “Anh thật nhiều chuyện.”
Một câu ghét bỏ, nhưng bên trong lại hàm chứa sự thân mật, cả hai đều có thể cảm nhận được.
Bọn họ lại hòa thuận như ban đầu, kề vai sát cánh quay lại phòng trang điểm, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Các thành viên khác cũng rất phối hợp giả vờ mất trí nhớ, chẳng ai nhắc lại chuyện vừa rồi.
Dắt chó giúp Lương Tỉ hai ngày, các thành viên cùng nhau đi Trường Sa.
Quay chương trình coi như thuận lợi, giữa chừng có xảy ra một đoạn nhạc đệm nhỏ.
Bởi vì IceDream là người mới ra mắt, lại là lần đầu tham gia gameshow, tổ tiết mục sợ họ chống đỡ không được, cũng sợ không gánh nổi tỉ suất người xem ti vi, vừa hay có một nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi luôn bận rộn giờ mới rảnh rỗi, lập tức gộp cậu ta và IceDream cùng nhau quay chương trình.
Nghệ sĩ dương cầm nho nhã ít nói, nhóm nhạc thần tượng đẹp trai hoạt bát, ngược lại còn bổ sung lẫn nhau.
Vấn đề duy nhất là tài năng của sáu người IceDream đã được phân chia, sớm định rằng Vương Siêu sẽ đàn dương cầm, nhưng có nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở đây, nếu múa rìu qua mắt thợ thì thật là lúng túng.
Trong lúc diễn tập, Vương Siêu nhìn Tạ Trúc Tinh chơi thử một game nhảy cao, đã nhảy đến 1m7 mà vẫn cực kỳ thoải mái không áp lực, hắn đứng bên cạnh cứ hò reo khen hay rồi huýt sáo.
Cả sáu người đều rất vui vẻ, đạo diễn lại đột nhiên nhắc tới tình huống kia rồi hỏi, “Leo còn tài năng gì đặc biệt không?” Các thành viên ai cũng sợ rằng trưởng nhóm sẽ trở mặt.
Quả nhiên trưởng nhóm Vương liền bắt đầu đổi sắc, “Vậy sao mấy người không nói sớm?”
Tạ Trúc Tinh không muốn hắn gây sự, vội lại gần kéo hắn một chút, thực ra trong lòng cũng không hài lòng. Đến lúc diễn tập gần kết thúc mới thông báo, tổ tiết mục quả thật không xem người mới bọn họ là chuyện to tát gì.
Đạo diễn tới thông báo còn rất trẻ, lúng túng nói áy náy liên tục, còn bảo, “Đã vậy thì hay là dành thời gian tập tài năng khác đi.”
Các thành viên không khỏi lo lắng, nếu không cho Vương Siêu đàn dương cầm thì hắn còn có thể làm gì?
“Vậy tôi kéo một đoạn violin,” Vương Siêu không nhịn được nói, “Tìm cho tôi cây đàn nào tốt một chút, dỏm quá chơi không được đâu.”
Đạo diễn đồng ý đi tìm đàn.
Tạ Trúc Tinh nghi ngờ hỏi, “Anh chơi được violin?”
Vương Siêu, “Anh có giấy chứng nhận cấp mười một nghiệp dư.”
Các thành viên, “…” Mua bao tiền vậy?
Đạo diễn nhanh chóng đem đàn tới, Vương Siêu nhận lấy bày ra tư thế, rồi lại thả xuống, đòi tùng hương.
Chờ tùng hương được đưa đến, hắn lau cung đàn một lần, vừa lau vừa chê bai chất liệu đàn không tốt, “Đã nói đừng tìm đàn dỏm, lại tìm cái thứ nát như vậy, loại gỗ này chỉ để lừa mấy kẻ ngốc thôi, đài mấy người nghèo vậy hả?”
Đạo diễn nhận ra gương mặt hoài nghi của các thành viên, không khỏi nghi ngờ theo là hắn đang giả bộ làm màu.
Cuối cùng cũng coi như lau xong tùng hương, Vương Siêu bày ra tư thế một lần nữa, vẫn chưa chịu kéo mà liếc mắt nhìn Tạ Trúc Tinh hỏi, “Em muốn nghe bài gì?”
Tạ Trúc Tinh sao biết được danh khúc violin nào, cũng nghi ngờ hắn làm ra vẻ liền thử thăm dò, ““Lương Chúc” được không?”
Vương Siêu cười với hắn, “Được đó.”
Một chuỗi âm thanh phát ra từ cây violin, khi thì tươi sáng, khi thì thảm thiết, lượn lờ róc rách, phác họa rõ một khúc Hóa Điệp mà người người đều biết.
Kéo một đoạn liền ngưng.
Các thành viên vô cùng bất ngờ, vỗ tay cổ vũ hắn.
Vương Siêu đắc ý nói, “Cho mọi người nghe thêm một đoạn nữa, còn muốn nghe bài nào?”
Trình Diệu ồn ào đòi hắn kéo bài “Băng mùa hè”, hắn thử dây vài lần, kéo xong hai câu điệp khúc thì tinh thần ham vui cũng cạn kiệt, trả đàn lại cho đạo diễn, nói, “Mai quay lại kéo tiếp, cánh tay nhức.”
Đạo diễn thoả mãn cầm đàn đi.
Vương Siêu vỗ Tạ Trúc Tinh một phát, hỏi, “Sao vậy? Làm gì mà sững sờ?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu trong mắt cậu bling bling sáng lấp lánh lên, đẹp trai tao nhã, lại còn có chút đáng yêu.
Tạ Trúc Tinh cũng không muốn ra sức khen ngợi, tên này dễ đắc ý, khen hai câu đã muốn bay tới trời, chỉ nói, “Không ngờ anh biết thật.”
Vương Siêu dương dương tự đắc, lại gần cậu nhỏ giọng nói, “Anh kể mình em nghe thôi, em đừng có nói cho người khác biết nha, chuyện này nói ra rất dài dòng. Hồi còn bé Cáp Chi nhà anh nói ngón tay anh dài chẳng phải là để học đàn dương cầm ư, liền chạy đi mua một cây dương cầm, gặp đàn violin đang giảm giá cũng ngứa tay mua về, ba anh nói mẹ lãng phí tiền bạc, mẹ liền lật nồi bảo là anh muốn mua, ba anh liền ghi danh cho anh hai lớp, hai tư sáu kéo ba năm bảy đàn.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Được rồi, tắt đèn.
Quay xong chương trình về Bắc Kinh, tuần lễ vàng Quốc khánh đến, mấy người bọn họ đều không có kỳ nghỉ mà vẫn phải liên tục đi biểu diễn, người mới vừa ra mắt còn chưa đứng vững gót chân, chỉ có thể cố gắng tăng mức độ xuất hiện khắp nơi mà thôi.
Cái quảng cáo nhãn hiệu thể thao kia chính thức được đưa lên ti vi truyền thống và lên mạng vào ngày mùng 1 tháng 10, đồng thời chương trình giải trí vừa quay cũng phát sóng trong tuần lễ vàng này, nhóm nhạc IceDream liền hút được một lượng fan lớn.
Hút fan nhất trong chương trình giải trí, ngoại trừ Tomas Tạ luôn phát huy ổn định ra thì chính là con ngựa ô thoát khỏi trùng vây Leo Vương giỏi cả dương cầm và violin. Hai câu thoại duy nhất trong quảng cáo kia, vừa khéo cũng là hai người họ chia nhau.
Từ đó fan của IceDream phá vỡ bố cục một mình Tạ Trúc Tinh độc đại, mở ra chương mới hai nhà Tạ Vương vì phiên vị trong nhóm mà xâu xé bôi đen lẫn nhau.
Tết trung thu năm nay là ngày mùng 8 tháng 10, trúng tối thứ bảy, mấy người bọn họ biểu diễn trong một tiệc mừng Trung thu được phát sóng trực tiếp.
Trong thời gian chờ sau cánh gà, chơi di động thì chơi di động, đùa giỡn thì đùa giỡn, một tháng trước lúc lên sân khấu còn lo lắng tới run chân hoảng hốt, bây giờ đều đã tập mãi thành quen.
Vương Siêu lướt weibo, tố cáo với Tạ Trúc Tinh, “Fan em lại vào bình luận chửi anh, cái tên Trưởng tàu Tạ Hỏa Xa này, vào chửi anh nhiều lần lắm, còn photoshop bôi đen anh nữa, em coi em coi.”
Tạ Trúc Tinh nhìn qua, fan kia photoshop một bức ảnh của Vương Siêu tới thay hình đổi dạng như người vượn Nguyên Mưu, còn bảo xương cốt Vương Siêu không tốt, bây giờ trẻ chưa thể hiện ra, tương lai sớm muộn gì cũng sẽ tàn phế thành như vậy.
Tạ Trúc Tinh nói, “Anh đừng giở tật xấu cũ ra, đừng cãi nhau với fan.”
Mấy hôm trước chiếu gameshow, Vương Siêu đột nhiên hút fan, đồng thời cũng hút thêm một mớ anti, trong phần bình luận trên weibo cứ mắng chửi hắn xấu xí, còn mò ra cả ảnh của mẹ Vương, cực kỳ ác ý nói mẹ xấu xí di truyền.
Buổi sáng Vương Siêu chưa tỉnh ngủ, lúc thức dậy tính tình rất tệ, vừa nhìn thấy người ta nói mẹ hắn liền bùng nổ tại chỗ, cắn răng ngồi trên nắp bồn cầu mắng chửi tổ tông mười tám đời anti, sáng sớm đã mắng cho mình lên tới hot search.
Rốt cuộc bên quan hệ xã hội của công ty đành phải vội vàng đính chính weibo hắn bị hack, tuy rằng không ai tin hắn bị hack thật nhưng dư luận cũng nghiêng về phía hắn hơn phân nửa, ngược lại không tạo thành ảnh hưởng gì quá xấu.
Vương Siêu còn nhìn tấm hình “người vượn Nguyên Mưu” photoshop kia, tức tối nói, “Nếu không phải thấy avatar người này là ảnh của em thì anh không rủa chết con nhỏ này không thôi.”
Tạ Trúc Tinh lấy di động ra, cũng lên weibo.
Vương Siêu dáo dác nhìn sang, thấy cậu tìm tên người dùng “Trưởng tàu Tạ Hỏa Xa” kéo vào danh sách đen.
Danh sách chương