4d57fae6ca9449eeb5811d05a7c05222

Vương Siêu đứng chờ Tạ Trúc Tinh bên ngoài phòng làm việc của Đoạn Nhất Khôn, chờ tới buồn bực mất tập trung.

Lúc sáng sớm hắn hỏi Tiểu Tạ nếu chia tay có thể làm anh em được không, Tiểu Tạ không thèm trả lời hắn, sau đó vẫn luôn lạnh mặt rõ ràng là không vui.

Nói chuyện yêu đương thật cmn phiền phức, làm anh em đâu có vậy? Hồi trước tính tình Tiểu Tạ thật là tốt, gần đây lại y như biến thành người khác, hỉ nộ vô thường, động một chút là trưng bản mặt lừa ra.

Bên kia hành lang có hai cô gái đi tới, nhìn thấy hắn đứng đây liền dừng bước, do dự không dám tiến lại.

Vương Siêu nhìn các em gái có chút quen mắt, hỏi một câu, “Hai cô làm gì đó?”

Hai cô nàng đáp, “Chào Leo sư huynh, bọn em đến tìm Tạ sư huynh.”

Một lát sau Vương Siêu liền nhớ ra, đây không phải là Đào Đào em gái khóa dưới của Tiểu Tạ sao? Cô gái còn lại cũng là thành viên Fruit Girls, hắn nhớ hình như gọi là Mango, Tiểu Bao Tử thích cổ.

“Cô tìm em ấy làm gì?” Vương Siêu nhớ ra Đào Đào có chút ý đó với Tiểu Tạ, giọng điệu xa lạ nói, “Có việc gì cứ nói với tôi.”

Đào Đào cũng không có tầm mắt, đàng hoàng đáp, “Chuyện này không được đâu, em muốn nhờ anh ấy dạy em một đoạn nhảy rô-bốt anh ấy từng nhảy trong gameshow hồi trước, em muốn bắt chước ảnh, gần đây đang quay chương trình, trong kịch bản đạo diễn đưa bắt em phải mô phỏng theo anh ấy.”

Mango nói giúp vào, “Đoạn nhảy rô-bốt kia hơi khó, Đào Đào học theo video cả buổi đều không được, cô ấy lại thẹn thùng nên không tiện đến tìm Tạ sư huynh, lôi kéo em đi theo nè.”

Nếu không có ý với Tiểu Tạ thì xấu hổ cái quái gì? Vương Siêu trợn trắng mắt nhìn hai cô gái, lại nhớ Tiểu Tạ vẫn luôn chê hắn không biết tôn trọng phụ nữ, liền nhịn xuống đáp, “Hôm nay cậu ấy bận lắm không dạy được đâu. Nếu cô thật sự không học theo video được thì đi tìm cô Lý nhảy điệu bếp lò dân tộc Hồi đi.”

Đào Đào có chút lúng túng, vừa muốn đi thì Mango lại trực tiếp bước tới trước mặt Vương Siêu. Đào Đào không hiểu ra sao, nhưng đã cùng đi thì không thể làm gì khác hơn là đuổi theo sau.

Mango này là cô nàng trà xanh tiêu chuẩn, dung mạo xinh đẹp ngực lại lớn, am hiểu làm nũng, vỏ xe phòng hờ xếp thành đàn, Quý Kiệt của IceDream chính là một trong số đó. Trước kia cô từng nghe nói Vương Siêu là cái đùi vàng lớn, vốn đã muốn ôm rồi, chỉ chưa có cơ hội ở riêng với nhau mà thôi, cũng sợ tùy tiện đến trêu chọc làm phiền người ta lại càng không tốt hơn. Bây giờ biết cái đùi lớn này có thuộc tính ngựa giống, cũng hiếm khi thấy hắn lạc đàn trong công ty, nếu không lên thì còn đợi tới khi nào.

Cô ta lại gần giả vờ tán gẫu về fan meeting của IceDream với Vương Siêu, còn nói mình cũng là người Đông Bắc, ra sức thấy sang bắt quàng làm họ.

Vương Siêu mắt mù lại còn não tàn, hết lần này đến lần khác gặp kiểu người phóng khoáng thế này liền biết ngay cô ả muốn làm gì. Hắn không muốn hẹn, tâm trạng không tốt, hơn nữa hôm qua mới chịch với Tiểu Tạ, hôm nay cũng chẳng có tinh lực.

Nhưng mà ngực Mango lớn thiệt đó, thoạt nhìn vừa mềm vừa êm, một thời gian rồi hắn chưa chạm vào phụ nữ, không quản được đôi mắt mà cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta.

Mango rất biết nhìn, lập tức cười duyên nện vào vai hắn một phát, hỏi, “Sư huynh, anh nhìn đi đâu đó?”

Vương Siêu hỏi cô ta, “Bơm silicon hả?” Lâu lắm rồi hắn chưa nhìn thấy ngực, thật giả cũng không nhận ra.

Mango đáp, “Đương nhiên không có, hoàn toàn tự nhiên.”

Vương Siêu ngứa tay cực kỳ, “Tôi không tin, cô cho tôi sờ một cái xem, nếu là thật thì tôi cho cô cái túi.”

Mango phóng khoáng nói, “Vậy anh sờ đi.”

Vương Siêu liền mò tay lên nặn nặn.

Quần chúng vây xem Đào Đào đỏ bừng mặt, thì ra trên mạng nói đều là thật! Leo sư huynh há miệng ngậm miệng đều là “Cho cô cái túi”!

Cô là một cô gái thành thật, cảnh tượng như này cực kì lúng túng, đảo mắt chung quanh không biết nên nhìn đâu mới tốt, dư quang thoáng thấy có người từ văn phòng D.K bên cạnh bước ra, chẳng khác nào thấy được cứu tinh mà gọi lớn, “Anh Tiểu Tạ!”

Vương Siêu vừa nghe cô gọi liền vội vã thu tay về, song đã không còn kịp. Người vừa mới lên cấp bạn trai của hắn tận mắt nhìn thấy hắn sờ ngực phụ nữ, quặm mặt bỏ đi.

Vương Siêu cũng chẳng đoái hoài gì tới hai cô em này nữa, hớt ha hớt hải đuổi theo.

Tạ Trúc Tinh tức giận đến choáng váng, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn, rảo bước cực nhanh.

Vương Siêu đuổi theo phía sau nhỏ giọng giải thích, “Anh thật sự không làm gì, chỉ sờ sờ ngực cô ta chút thôi, muốn xem thử xem bên trong có silicon không.”

Tạ Trúc Tinh thiếu chút bật cười, thành thật thừa nhận mình không rời xa được phụ nữ còn tốt hơn lời nói dối này một vạn lần.

Vương Siêu đuổi theo cậu đến đau cả chân, nói, “Em đi chậm chút! Anh theo không kịp em nè!”

Tạ Trúc Tinh đột nhiên dừng bước, Vương Siêu không ngưng kịp liền đâm sầm vào lưng cậu, lập tức không biết xấu hổ giang hai cánh tay ôm lấy eo cậu, “Em cũng đừng giận mà, hai ta đã nói rõ ràng sẽ không tìm người khác, anh vẫn còn nhớ đây, anh thật sự không muốn làm gì với cổ hết.”

Bình thường hai bọn họ đều giống như trẻ sinh đôi dính lấy nhau cả ngày, cũng không sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy đang ôm ấp ở đây.

Tạ Trúc Tinh nghe hắn dửng dưng chối bỏ chuyện này, trong lòng càng thêm khó chịu, hỏi, “Có phải anh cảm thấy sờ ngực phụ nữ vốn chẳng đáng là gì?”

Vương Siêu thật sự cảm thấy không đáng, đáp, “Vốn không đáng gì thật mà, em cũng nóng nảy quá đi, nếu cứ thế này, không cần chờ anh kịp làm gì thì hai ta đã chia tay rồi.”

Tạ Trúc Tinh cắn răng, trong miệng dậy mùi máu tanh.

Cậu cảm thấy bản thân có chút chết lặng, tức giận và đố kị, động lòng và yêu thích, nhất thời đều không hề gợn sóng.

Thật chẳng có ý nghĩa gì.

Vương Siêu có một loại linh cảm không lành, cẩn thận gọi cậu một tiếng, “Tiểu Tạ?”

Tạ Trúc Tinh thấp giọng nói, “Vậy bây giờ liền chia đi.”

Vương Siêu, “… Hả?”

Tạ Trúc Tinh gạt cánh tay đang ôm eo mình ra, lạnh lùng bảo, “Sau này anh cũng đừng dính lấy tôi, tôi phiền.”

Vương Siêu, “…”

Tạ Trúc Tinh đi về phía trước, Vương Siêu vội vã bám theo sau mông người ta, trong đầu rối loạn.

Hôm qua mới nói yêu hôm nay đã chia tay rồi? Nhìn ý tứ Tiểu Tạ, anh em cũng không muốn làm nữa? Vì sao chứ? Chỉ bởi vì hắn sờ ngực phụ nữ một chút?

Các thành viên khác vẫn chưa đi, đang ngồi tán gẫu trong phòng nghỉ, thấy hai người bọn họ một trước một sau bước vào, chưa kịp để ý thấy chỗ nào không ổn đã vội vã hỏi Tạ Trúc Tinh, “Anh Tiểu Tạ, có phải anh Khôn nói với anh chuyện bộ phim điện ảnh không?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Chỉ là một nhân vật khách mời nhỏ, phim cũng không phải bom tấn gì, không quá đáng như trên mạng nói đâu.”

Trình Diệu hiếu kỳ hỏi, “Vậy có thật là cần phải đàn dương cầm không?”

Quý Kiệt vội đụng cậu một phát, “Trên mạng nói mò cậu cũng tin.”

Tạ Trúc Tinh, “Anh Khôn không nói với anh chuyện dương cầm, anh cũng không biết.”

Các thành viên lại hỏi nam chính nữ chính trong phim là ai, phim đã công bố rồi, Tạ Trúc Tinh liền trả lời từng câu.

Vương Siêu đứng tựa cửa bên cạnh, nhìn Tiểu Tạ trò chuyện bình thường với mọi người, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn liền cảm thấy hồ đồ. Mới rồi đòi chia tay, còn chê hắn phiền, có phải là Tiểu Tạ chỉ đùa thôi không?

Mọi người hàn huyên một chút, Dương Tiêu Mục cười nói, “Các anh em, ngày mai là sinh nhật tôi, vốn tới lúc đó định mời mọi người làm náo nhiệt một chút, có điều ngày mai ba mẹ tôi tới chúc mừng chung với tôi nên tối nay mời mọi người trước đi, các cậu có rảnh không?” Quê y ở Hà Bắc, cha mẹ sang đây thăm cực kỳ thuận tiện.

Các thành viên đều bảo không có chuyện gì, Dương Tiêu Mục liền hỏi, “Trưởng nhóm thì sao? Đi không?”

Vương Siêu lầu bầu đáp, “Tôi cũng không có chuyện gì.”

Hắn vừa nói xong, Tạ Trúc Tinh liền nhân tiện nói, “Tôi thì không đi được.”

Vương Siêu nhìn cậu như không tin nổi, cậu thì nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt lạnh nhạt.

Mọi người đều im lặng, hai người này rõ ràng là có chuyện mà.

Thực ra trong cái nhóm này người có khả năng gắn kết nhất chính là Dương Tiêu Mục, lần này y lại dũng cảm đứng ra làm người hòa giải, cười nói, “Anh Tiểu Tạ, có chuyện gì thì mai hẵng làm, dù sao mấy ngày nay chúng ta đều không có hoạt động nào.”

Tạ Trúc Tinh, “Không phải, tôi…”

Dương Tiêu Mục trực tiếp cắt lời cậu, “Ai không đi chứ riêng anh là không thể không đi.”

Tạ Trúc Tinh không đáp.

Dương Tiêu Mục nháy mắt vài cái với Vương Siêu.

Vương Siêu biết y có ý tốt, nhưng mà hắn không cười nổi.

Tiểu Tạ lần này là thật.

Buổi tối, sáu người vào quán bar trên lầu của hoa viên nọ.

Các thành viên chừa lại hai vị trí cạnh nhau cho hai người Tạ Vương như mọi ngày.

Tạ Trúc Tinh không nói gì ngồi xuống.

Vương Siêu cũng vội vàng ngồi sát cạnh cậu.

Các thành viên chơi bài Poker, bốn người thành một tụ.

Tạ Trúc Tinh vẫn không nói gì, cầm chai bia chậm rãi uống.

Lúc thường Vương Siêu chính là kẻ miệng tiện to mồm, bây giờ lại hoàn toàn không nghĩ ra chuyện gì mà nói, nín nửa ngày mới lên tiếng, “Buổi chiều em làm gì?”

Tạ Trúc Tinh, “Ở công ty tập nhảy.”

Vương Siêu, “Một mình em hả?”

Tạ Trúc Tinh, “Không phải, tôi dạy Đào Đào nhảy rô-bốt.”

Vương Siêu có chút không vui, nhịn một lúc lâu mới nói, “Đồ sạc di động của em vẫn còn ở chỗ anh nè, lát nữa tan tiệc em theo anh về lấy đi.”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Không cần, vừa hay tôi đang muốn đổi điện thoại.”

Vương Siêu chua không chịu nổi, Tiểu Tạ sao lại có mới nới cũ như vậy?

Phía dưới bàn, hắn cẩn thận đụng đầu gối vào chân Tạ Trúc Tinh, thấy Tạ Trúc Tinh không giống như muốn phản đối liền cọ đùi mình vào đùi cậu.

Buổi chiều hắn đặc biệt về nhà thay đổi bộ quần áo mình thích nhất, cũng đặc biệt mặc cái quần lót báo vằn cực gợi cảm, trước khi ra cửa còn đặc biệt xịt nước hoa nồng nặc.

Vương Siêu không biết làm sao mới dỗ được Tiểu Tạ, nghĩ tới nghĩ lui chi bằng để Tiểu Tạ thoải thoải mái mái xoạc hắn một phát, mọi người đều là đàn ông, chuyện khiến người ta vui vẻ nhất chỉ có cái này mà thôi.

Mới vừa cọ mấy lần, hắn đã bị Tạ Trúc Tinh né tránh.

“Anh đừng làm loạn,” Tạ Trúc Tinh thấp giọng nói, “Hai ta chia tay rồi.”

Vương Siêu cảm thấy thật oan ức, “Em mới đừng làm loạn, rốt cuộc còn muốn anh làm thế nào?”

Tạ Trúc Tinh, “Ngồi yên, đừng phiền tôi.”

Vương Siêu tức giận nói, “Em vẫn chưa chịu xong đúng không?”

Tạ Trúc Tinh rũ mắt xuống đáp, “Xong, xong hết rồi.”

Vương Siêu, “…”

Hắn chưa hiểu rõ lắm, nhưng mà câu này hắn nghe hiểu.

Tạ Trúc Tinh nói hai người bọn họ xong, chia tay, không cần nói chuyện yêu đương thêm nữa, cũng không cần làm anh em, các loại quan hệ giữa hai người đồng thời xong đời hết.

Dựa vào đâu chứ?!

Trong lòng hắn buồn đến hoảng hốt, cũng không muốn dỗ nữa, cả đời này hắn chưa từng ăn nói với ai khép nép như vậy, cho dù là ba hắn anh hắn muốn đánh hắn thì hắn cũng không bao giờ mặt dày mày dạn cầu xin bọn họ.

Vương Siêu trừng mắt nhìn Tạ Trúc Tinh chốc lát, đứng lên nói, “Anh về đây!”

Các thành viên đang đánh bài đều ngây ngẩn cả người, lâu như vậy rồi mà còn chưa làm hòa hả? Hôm nay sao thế này?

Chỉ có Vương Siêu đứng yên đó không nhúc nhích, trong lòng hắn vẫn hơi mong đợi, hi vọng Tiểu Tạ có thể giữ hắn lại, hi vọng Tiểu Tạ đột nhiên nói rằng cậu chỉ bắt tay với các thành viên khác đùa giỡn sửa lưng hắn, những lời khó nghe đã nói với hắn hôm nay đều là giả.

Cố tình màn hình di động của Tạ Trúc Tinh lại sáng lên ngay lúc này, có người gọi tới.

Vương Siêu đứng đó liếc mắt nhìn, trên màn hình lấp lóe “Đào Đào”.

Tạ Trúc Tinh cầm di động lên nói, “Tôi đi nhận cú điện thoại.” Liền đi ra ngoài.

Vương Siêu, “…”

Dương Tiêu Mục, “Trưởng nhóm, anh ngồi xuống trước đã.”

Vương Siêu mất mặt tới tận nhà, không ngồi xuống mà nổi giận nói, “Tôi đi thật! Nói đi là đi!”

Các thành viên, “…”

Hắn rời khỏi bàn, rồi lại không nỡ đi, lén lút nhìn Tạ Trúc Tinh đang nhận điện thoại trong góc, chẳng biết nói chuyện gì mà còn nở nụ cười.

Vương Siêu tức giận đến run cả tay, nhảy với Đào Đào cả buổi trưa, bây giờ gọi điện thoại còn cười đến như vậy, làm sao đối xử với hắn lại như mẹ chết rồi.

Tạ Trúc Tinh, em ngon lắm nha.

Được, dù sao cũng chia tay, vậy hắn cũng có thể muốn tìm ai thì tìm, cái cô Mango kia rất không tệ, lập tức đi ra ngoài gọi điện cho cô ta.

Vương Siêu cúi đầu chen ra cửa, đi chưa được bao xa đã va phải một người đang lắc lư loạn xạ, ly rượu trong tay tên kia hất đầy lên người hắn.

Hắn há mồm là mắng, “Mắt mày mù hả!”

Người kia vội hỏi, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi lau giúp anh nha.” Liền dùng ống tay áo chùi chùi rượu trước ngực hắn.

Vương Siêu tức tối hung hăng mắng tiếp, “Đi ra đi ra!”

Người kia, “Xin lỗi mà, ồ? Gương mặt anh thật giống Leo IceDream nha!”

Vương Siêu không thừa nhận, “Nói hươu nói vượn, không giống.”

Người kia cười làm lành, “Cũng hay có người nói tôi giống với Tomas nhóm này.”

Lúc này Vương Siêu mới nhìn thẳng vào mặt gã.

Thật là có chút tương tự, như là Tiểu Tạ phiên bản nữ, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, tai phải đeo một cái khuyên, vừa nhìn biết ngay là tiểu nương gay*.

* Gay thích ăn mặc hành động giống phụ nữ.

Khoảng chừng tiểu gay cũng cảm nhận được vẻ sáng tỏ trong ánh mắt hắn, thử dò xét hỏi, “Anh cũng là?”

Vương Siêu, “Là cái gì?”

Tiểu gay cho rằng hắn giả ngu, hé miệng cười cười, “Cùng uống vài chén?”

Vương Siêu không muốn uống rượu với gã, hỏi ngay, “Có phải muốn chịch dạo với tôi không?”

Tiểu gay, “… Vậy anh chịch không?”

Vì sao không chịch? Tiểu Tạ không cho hắn xoạc, vậy thì hắn tìm cái sơn trại xoạcxoạc cũng được chứ gì.

Hắn dẫn theo tiểu gay đi ra ngoài, bước được mấy bước lại cảm thấy không được, làm thế này chẳng phải giống như pentakill mà quên chụp hình up vòng bạn bè sao?

Hắn bảo người kia chờ mình ở cửa, bản thân thì chen ngược trở lại.

Tạ Trúc Tinh đã nói chuyện điện thoại xong, ngồi ở chỗ cũ chơi di động, không ngẩng đầu.

Vương Siêu vênh váo tự đắc nói, “Tôi đi đó.”

Dương Tiêu Mục giữ hắn lại, “Đợi lát nữa còn đi ăn khuya này.”

Vương Siêu cố ý phất tay về phía cửa, tiểu gay kia cũng phối hợp vẫy vẫy tay lại.

“Tôi muốn đi hẹn chịch,” hắn bày ra vẻ mặt lạnh lùng đáp, “không chơi với các cậu nữa.”

Các thành viên hai mặt nhìn nhau.

Tạ Trúc Tinh vẫn cúi đầu nhìn di động.

Chờ Vương Siêu đi rồi Trình Diệu mới nhỏ giọng nói, “Cái người kia là con trai hả?”

Tất cả mọi người đều không tin rằng Vương Ngựa giống sẽ chịch dạo với con trai.

Quý Kiệt nói, “Chắc là con gái ăn mặc giống con trai thôi, bây giờ rất nhiều con gái đều thích phong cách trung tính, chỉ không ngờ rằng Vương Siêu sẽ thích kiểu đó.”

Mấy người mồm năm miệng mười thảo luận vài câu.

Tạ Trúc Tinh thả di động xuống nói, “Các cậu chơi tiếp đi, anh cũng về đây.”

Vương Siêu đi thuê phòng với tiểu nương gay kia, dưới ánh đèn sáng sủa hơn nhiều so với quán bar, nhìn lại người này nửa điểm cũng chẳng giống Tiểu Tạ, mặt không giống, thân thể không giống, khí chất lại càng không.

Một chút hứng thú Vương Siêu cũng không còn, chán nản nói, “Thôi, không làm.”

Tiểu gay đã cởi sạch nằm thẳng ra đó, “Anh đùa tôi đấy à?”

Vương Siêu không muốn để ý tới gã, cầm áo khoác định đi. Tiểu gay kia nhanh nhẹn bò dậy túm lấy hắn, “Vốn thấy anh đẹp trai mới định chịch free với anh một phát, ai ngờ lại lãng phí một đêm của tôi, tôi cũng không cần nhiều, tám trăm.”

Vương Siêu, “… Cmn mày đi bán hả?”

Tiểu gay đang tốt đẹp đột nhiên liền biến thành tiểu con vịt.

Càng kỳ quái hơn nữa là Vương Siêu không mang tiền mặt, điện thoại di động thì hết pin, tiểu con vịt cũng đâu có cung cấp dịch vụ quẹt thẻ.

Vương Siêu chẳng còn cách nào đành nói, “Tiền thuê phòng tôi quẹt thẻ, vừa vặn tám trăm.”

Hắn muốn bỏ đi, vừa mở cửa phòng ra thì tiểu con vịt liền để mông trần nhào tới, chết sống ngăn không cho hắn đi.

Trên hành lang có người đi qua.

Ít nhiều gì Vương Siêu cũng còn cần mặt mũi, vội quay lưng lại thương lượng, “Đưa thẻ ngân hàng cho mày được chưa?”

Tiểu con vịt nói, “Thẻ gì cũng không được, anh báo mất thẻ thì tôi tìm ai nói lý đây? Như vậy đi, để di động của anh lại đây.”

Vương Siêu, “Điện thoại di động không được!” Điện thoại là Tiểu Tạ tặng hắn, hắn cưng nựng còn không thấy đủ, đưa cho con vịt này lỡ đâu ném mất thì tìm ai nói chuyện đây?

Còn đang dây dưa không rõ, tiểu con vịt đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa khép hờ.

Vương Siêu cảm giác có người đến, không nhịn được nói, “Nhìn cc gì mà nhìn, chưa từng thấy chơi gái… Anh cả!!!”

… Vì sao Vương Tề lại ở đây?!

Vương Tề cũng không nói nhiều với hắn, vươn tay lôi hắn từ trong phòng ra ngoài, chẳng nói hai lời bắt đầu đánh.

Vương Siêu vội kêu oan, “Em thật không biết nó là vịt mà! Chuyện này á! Anh cho em giải thích cho em giải thích mà!”

Tiểu con vịt thấy tình hình không ổn liền mặc quần áo tử tế chạy mất.

Còn mình Vương Siêu bị đánh đến gào khóc thảm thiết trong hành lang, khách ở những phòng khác dồn dập kéo ra xem náo nhiệt, cũng thiệt thòi cho hắn khóc đến không nhìn ra dáng vẻ, chưa bị ai nhận ra.

Tạ Trúc Tinh không ăn khuya với các thành viên khác, một mình về nhà, Triệu Chính Nghĩa vẫn chưa về.

Cậu nấu một tô mì vừa ăn vừa xem TV, trong TV đang chiếu một gameshow cực kỳ buồn cười, làm cậu cười đến xém chút chảy cả nước mắt.

Ăn xong rửa bát sạch sẽ, thu dọn rác trong bếp định đi vứt, vừa nhìn thấy đôi AJ23 đen đỏ trên giá giày ở huyền quan liền tiện tay lấy cái túi rác bỏ đôi giày vào mang đi vứt chung.

Cuối cùng Vương Tề vẫn ngại mất mặt trong khách sạn, tha Vương Siêu về nhà.

Vương Cẩm mới tan làm, nhìn thằng em mặt mũi sưng vù hỏi, “Lại làm sao thế?”

Vương Tề đáp, “Chơi vịt, còn không chịu trả tiền.”

Vương Siêu khóc đến thở không ra hơi, còn muốn giải thích, “Không phải không trả tiền, là em quên mang theo ví thôi.”

Nhưng mà lời giải thích này có ý nghĩa gì đâu?

Vương Cẩm tàn nhẫn nhéo hắn một phát.

Hắn bị thu mất di động, máy vi tính cũng bị cầm đi, nhốt ở trong phòng bắt hắn hối lỗi.

Hơn nửa đêm Triệu Chính Nghĩa mới về nhà, vừa mở cửa vừa ngáp dài, đang đổi giày thì cửa phòng Tạ Trúc Tinh mở ra đập ầm một phát làm cậu ta sợ hết hồn.

Tạ Trúc Tinh đi từ trong phòng ra, vội vã chạy tới mang giày vào.

Triệu Chính Nghĩa thấy sắc mặt cậu không ổn cũng không dám gọi lại, cho rằng cậu mộng du.

Lập tức nghe Tạ Trúc Tinh nói, “Cậu mau vào ngủ đi, tôi ra ngoài một chút.”

Triệu Chính Nghĩa, “Hơn nữa đêm rồi cậu định làm gì? Có cần tôi đi cùng không?”

Tạ Trúc Tinh, “Không cần, về ngay thôi.”

Một lát sau cậu quay về, Triệu Chính Nghĩa đang đánh răng cũng vội ra nhìn thử.

Trong tay cậu cầm một túi rác màu đen, lôi một đôi giày từ trong túi ra.

Triệu Chính Nghĩa nhận ra đôi giày kia, bình thường Tạ Trúc Tinh cực kỳ bảo bối nó.

Tình huống này là thế nào?

Tạ Trúc Tinh cầm giày về phòng đặt dưới đất, mặt trên dính một vài vết bẩn và chất lỏng từ hoa quả.

Cậu lấy khăn ướt lau tỉ mỉ tới khô ráo, sau đó nghiêm túc thoa một lớp dầu bảo quản.

Bận rộn xong Tạ Trúc Tinh mới ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm đôi giày trên đất một lúc lâu.

Còn có thể làm sao đây? Cậu căn bản không nỡ ném nó đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện