Vũ đạo cho ca khúc chủ đề “Cái quỷ gì” vừa ra lò, ngoại trừ Tomas Tạ ở Đại Lý quá xa, năm thành viên IceDream còn lại học chung với giáo viên dạy nhảy mấy ngày, dần dần đều thuần thục vũ đạo cho ca khúc mới.
Ban đầu Đoạn Nhất Khôn và các thành viên khác còn lo lắng trưởng nhóm sẽ biếng nhác không muốn học như trước, bị giáo viên mắng vài câu liền đòi bỏ gánh, hơn nữa lần này lại chẳng có ai ở bên cạnh quản hắn.
Sự thực chứng minh, tất cả mọi người đã lo xa rồi.
Nhiệt tình của trưởng nhóm dành cho album này tăng vọt hơn rất nhiều, cho dù không có Tạ Trúc Tinh ở đó, mỗi ngày hắn vẫn tới công ty đúng giờ, nghiêm nghiêm túc túc học tập và luyện tập với các đồng đội, khiến cho mọi người ai cũng bất ngờ.
Ba mẹ nhà họ Vương rất vui mừng, tật xấu bám giường của thằng út ăn bao nhiêu đòn roi cũng không thay đổi, bây giờ đã sửa được rồi — đàn ông mà, vẫn phải có sự nghiệp mới được.
Bọn họ đặt trước vé máy bay về Đông Bắc vào ngày mười sáu tháng hai âm lịch, còn hai ngày nữa là đi.
Mẹ Vương hỏi Vương Siêu, “Mẹ đã sắp đi đến nơi, con nói kêu đồng đội kia của con ký tên cho mẹ, đâu mất rồi? Ký tên thôi mà khó vậy hả?”
Vương Siêu đã sớm quên mất vụ này, vội vàng nhắn WeChat cho Tạ Trúc Tinh, “Em ký cái tên gửi SF-Express về đây.”
Qua vài phút, Tạ Trúc Tinh gọi tới.
Vương Siêu vui vẻ bắt máy, không muốn tán gẫu trước mặt ba mẹ liền nhảy cà tưng lên lầu, nhỏ giọng hỏi một câu, “Bây giờ đang rảnh hả?” Trong giọng nói không che giấu được vẻ thân mật.
Mẹ Vương vốn đang đeo kiếng lão chơi điện thoại, đôi mắt sau gọng kính liếc nhìn về phía cầu thang, nhỏ giọng hỏi ba Vương, “Tiểu Siêu có phải đang quen ai không?”
Ba Vương xem thường đáp, “Không biết nó đang gọi điện thoại cho ai nữa, con gái nhà lành sao có thể coi trọng nó?”
Mẹ Vương cả giận, “Con gái nhà lành còn gả cho ông nè, con trai của tui mà không mạnh bằng ông hả?”
Ba Vương đành phải oan uổng làm hoà, “Mạnh, mạnh hơn nhiều.”
Vương Siêu trở về phòng.
Tạ Trúc Tinh nói mới vừa quay xong, hỏi hắn, “Ký tên tặng cho ai?”
Vương Siêu không muốn nói là cho mẹ mình, mẹ hắn mà lại không phải fan hắn, có chút mất mặt, hàm hồ đáp, “Có một bà chị trong nhà muốn, hồi Tết có nói mà anh quên, ba mẹ anh ngày kia sẽ về Đông Bắc, đưa hai người bọn họ cầm về.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Vậy vẫn kịp, ngày mai em gửi cho anh, chị của anh tên gì?”
Vương Siêu nói tên mẹ hắn ra, “Anh Tử, em cứ viết “Tặng dì Anh Tử” đi.”
Tạ Trúc Tinh buồn cười hỏi, “Chị của anh, em gọi bằng dì? Anh bớt chiếm lời của em đi.”
Vương Siêu đáp, “Em viết đại cmn là được, em chiếm lời của anh còn ít hả? Em đi bốn, năm ngày rồi cái mông anh mới khỏi đau nè.”
Tạ Trúc Tinh không tiếp lời, cười nhẹ một tiếng.
Vương Siêu nghe thấy có người khác nói chuyện liền hỏi, “Bên cạnh có người hả?”
Tạ Trúc Tinh bảo đang ngồi cạnh ai đó, người kia hẹn cùng nhau ăn tối, là hai nam diễn viên khác trong đoàn phim, lát nữa vẫn còn một cảnh quay.
Vương Siêu không thể làm gì khác hơn là nói, “Vậy em ăn cơm trước đi.”
Cúp điện thoại, hắn ném di động qua một bên, ngồi trước bàn vò đầu bứt tai nghĩ bậy nghĩ bạ, nhớ Tiểu Tạ, còn muốn được đau mông, đau thật tốt, thật muốn mau chóng được đau đến tê rần.
Qua một ngày, hắn nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh cỡ lớn của SF-Express từ Đại Lý gửi tới, bên trong ngoại trừ card ký tên “Tặng dì Anh Tử”, còn có tiên hoa bính, chân giò hun khói Nặc Đặng, trà Phổ Nhĩ, đều là đặc sản Vân Nam.
Vương Siêu không thích ăn ngọt, chẳng thích ăn chân giò, cũng đâu uống trà, suy nghĩ một chốc mới hiểu ra Tạ Trúc Tinh không phải gửi cho hắn.
Hắn đem đồ vật vào nhà đưa hết cho mẹ, bảo, “Tiểu Tạ quay phim ở Vân Nam, gởi chút quà cho mẹ với ba nè.”
Mẹ Vương kinh ngạc, “Khách khí như vậy?”
Vương Siêu đáp, “Không phải khách khí, ẻm chính là kiểu người tốt vậy đó… Mẹ coi, còn có card ký tên cho mẹ nè, ẻm chúc mẹ hạnh phúc an khang, còn vẽ cả trái tim cho mẹ nữa.”
Mẹ hắn nhìn, khen, “Chữ cũng thật đẹp.”
Vương Siêu cười khà khà, “Người còn đẹp hơn.”
Mẹ hắn nhìn hắn quái lạ.
Vương Siêu chẳng hề phát hiện, còn cầm tấm thẻ ký tên ngắm nghía, chữ của Tiểu Tạ thật sự không tệ mà.
Ba mẹ Vương trở về Đông Bắc.
Vương Siêu tập nhảy ở công ty xong thì không biết nên làm gì, gọi các thành viên khác, “Mời mọi người đi ăn một bữa nào.”
Các đồng đội vội vã tỏ vẻ có hẹn. Giỡn hả, không có anh Tiểu Tạ ở đây, lỡ đâu trưởng nhóm đang ăn lại đột nhiên trở mặt, vậy ai đứng ra đỡ đạn đây? Vương Siêu đành gọi cho Lương Tỉ, “Buổi tối làm gì? Đi ra ngoài chơi một chút?”
Lương Tỉ đáp, “Không đi, tao có việc.”
Vương Siêu cho rằng việc của hắn chính là yêu đương, bèn nói, “Em với Bách Đồ cũng đâu phải không quen biết, anh dẫn ảnh đi chung đi.”
Lương Tỉ, “Tao thật sự có việc, bận đến mức không đi đâu được.”
Mùa đông năm ngoái Bách Đồ đã huỷ hợp đồng với công ty quản lý, Lương Tỉ giúp anh thành lập một phòng làm việc, trước mắt phòng làm việc vẫn đang trong giai đoạn cất bước, cả đống việc cần làm, Lương Tỉ lại không yên tâm giao cho người khác, tất cả đều muốn tự nhúng tay vào.
Vương Siêu không quan tâm tin đồn, vẫn chưa biết chuyện Bách Đồ huỷ hợp đồng, đột nhiên nhớ tới cái người đại diện kia liền hỏi một câu, “Vậy ảnh đổi người đại diện chưa? Cái gã đại diện trước kia của ảnh chẳng phải cc gì tốt.”
Mùa thu năm ngoái Vương Tề từ chức, không còn nhiều quy tắc như lúc làm trong Chính phủ, Vương Siêu cũng chẳng sợ video kia bị truyền ra ngoài nữa. Chu Niệm Sâm có tìm hắn, muốn hắn giúp đề cử cái tên giống Bách Đồ đi diễn bộ phim điện ảnh nào đó, hắn chẳng thèm phản ứng, sau đó hoàn toàn cắt đứt liên hệ.
Lương Tỉ bảo, “Đổi rồi. Cái gã họ Chu lúc trước, hắn vừa nghe nói Bách Đồ muốn hủy hợp đồng thiếu điều lo lắng gần chết, biết có ngăn cũng không được, chẳng biết kiếm đâu ra một người mới lớn lên khá giống Bách Đồ, luồn lách mọi đầu tìm đoàn phim thử vai, cuối cùng cũng không nâng nổi. Người mới kia liền lén hắn tìm lãnh đạo công ty tố cáo một trận, kêu là hắn quy tắc ngầm. Bây giờ hắn bị cắt chức, công ty bên đó còn lập một tổ chuyên điều tra xem mấy năm qua hắn đã làm những chuyện gì không thể lộ ra ngoài, có thể không chỉ là quy tắc ngầm mà không cẩn thận còn phạm tội kinh tế, khả năng lấy tài khoản của nghệ sĩ tẩy tiền cho công ty đầu tư. Tốt nhất là đừng nên tra ra hắn coi Bách Đồ thành công cụ làm mấy chuyện đó, nếu không thì, hừm.”
Vương Siêu nghe xong liền đau đầu, toàn là mấy thứ lung ta lung tung gì, “Vậy anh làm việc đi, rảnh rỗi thì tìm em chơi.”
Đồng đội và Lương Tỉ đều không chơi với hắn, hắn liền tìm một người bạn khác, ngài Trịnh Thu Dương sinh nhật vào đúng Trung thu.
Vừa khéo Trịnh Thu Dương không có chuyện gì, hẹn chỗ gặp mặt.
Vừa gặp mặt, bắt tay, không nói hai lời, mỗi người tự thủ tiêu nửa tá bia.
Nếu như theo quy tắc từ trước, uống hết sẽ hỏi thăm nhau, “Gần đây đang làm gì?”
Rồi đáp lời, “Thì làm thôi.”
Sau đó cười đùa vui vẻ một trận, thú vui thấp kém vô cùng.
Hai người quen nhau trong hộp đêm, là kiểu không đánh nhau thì không quen biết.
Có một ngày, hai người họ cùng đến một hộp đêm chơi, gặp trúng một cô em ngực bự có tiếng, cô ả chân trước đã hẹn với Vương Siêu đi thuê phòng, vào nhà vệ sinh một chuyến xong ra ngoài hơi rượu bốc lên, quên mất lời hẹn, vừa khéo gặp phải Trịnh Thu Dương liền hẹn thêm lần nữa. Vương Siêu cho là Trịnh Thu Dương gây phiền phức muốn cướp gái của hắn, không nói một lời đã động tay động chân. Hai người đánh nhau bùm bùm một trận, đánh xong nhìn lại, hay lắm, cô ả kia say khướt đã đi hẹn kẻ khác rồi.
Sau đó hai người này có thể chơi với nhau, cũng không phải không có nguyên nhân.
Hai vị khách quen của hộp đêm, đều yêu thích ngực bự, một tên chịch dạo mỗi ngày, một tên thì đổi bạn gái mỗi ngày.
Vương Siêu vốn không kết giao được bạn bè thật lòng, bởi vì trong nhà hắn rất có tiền, bản thân thì lại quá to mồm.
Trịnh Thu Dương vừa vặn cũng là phú nhị đại, không thèm thuồng gì tiền của Vương Siêu, lại còn là người nói nhiều.
Hắn lớn hơn Vương Siêu chín tuổi, nhìn Vương Siêu như nhìn thấy bản thân mình chín năm trước, liền có chút thân thiết.
Vương Siêu cũng từng cho rằng, qua chín năm nữa hắn sẽ trở thành bộ dáng như Trịnh Thu Dương bây giờ.
Hôm nay không tuân theo quy tắc cũ, uống xong nửa tá bia, không ai hỏi câu kia.
Hai người ngồi nghiêm chỉnh, đều là dáng vẻ “Tôi có chuyện muốn nói”.
Vương Siêu mở miệng trước, “Lão Trịnh, tôi sẽ không giống ông đâu, tương lai của tôi khẳng định sẽ còn tốt hơn ông.”
Trịnh Thu Dương cười nhạt đáp, “Mày đương nhiên sẽ không giống được như tao, tao giờ đã không còn giống tao của năm ngoái rồi.”
Vương Siêu nói, “Tôi có người yêu.”
Trịnh Thu Dương đáp, “Ai mà không có?”
Vương Siêu lại nói, “Người yêu tôi là nam.”
Trịnh Thu Dương, “…”
Vương Siêu cười khà khà, “Không ngờ chứ gì?”
Vẻ mặt Trịnh Thu Dương rất phức tạp, “Người yêu tao cũng là nam.”
Vương Siêu, “… Không ngờ.”
Vì sao gọi là anh em tốt? Có thể cùng nhau làm ngựa giống, còn có thể cùng nhau làm gay.
Hai người lại gọi một tá bia, mỗi người một nửa.
Vừa uống vừa giới thiệu người yêu của mình.
Trịnh Thu Dương nói, “Người yêu của tao cũng ở trong giới giải trí, tên là Viên Thuỵ.”
Vương Siêu chưa từng nghe tới, cảm thấy hẳn là tuyến mười tám, bèn đáp, “Ca hát hay đóng phim?”
Trịnh Thu Dương, “Từng đóng phim, hiện giờ đang quay truyền hình thực tế, sẽ hot nhanh thôi.”
Ông nói hot là hot? Vương Siêu nhịn xuống không giội cho hắn gáo nước lạnh, “Người yêu tôi là đồng đội của tôi luôn, đã rất hot rồi, nhân khí cao nhất.”
Ai thèm chú ý đồng đội mày ra sao? Trịnh Thu Dương khen đại, “Trâu bò. Người yêu của tao hồi trước là siêu mẫu, đẹp trai, dáng người cực chuẩn.”
Dáng người là cái rắm gì. Vương Siêu đáp, “Người yêu tôi mười hai tuổi bắt đầu học nhảy, eo thon chân dài mông nẩy, cực kỳ gợi cảm.”
Hai người lấy di động ra, tìm ảnh người yêu mình đưa cho đối phương xem.
Trịnh Thu Dương cảm thấy mình là anh, cho nên lui trước một bước, khen ngợi, “Thật đẹp trai.”
Vương Siêu dương dương tự đắc.
Trịnh Thu Dương cho rằng thể nào hắn cũng sẽ khen ngược lại, kết quả con hàng này chỉ lo đắc ý, nhất thời liền không hài lòng bảo, “Vừa nhìn người ta là biết thích vận động, mày nổi tiếng chỉ được 3 giây, cậu ta sẽ không ghét bỏ mày không được chứ hả?”
Vương Siêu, “…”
Ai 3 giây??? Lại còn nổi tiếng???
… Từ từ từ từ, có phải là hiểu lầm gì không?
Mặt mày hắn hớn hở hẳn lên, cũng không giải thích, cái vụ này vẫn có thể giả bộ một chút.
Uống xong với Trịnh Thu Dương, cũng chơi bời khá thoả mãn, sắc trời dần tối, hai người tạm biệt nhau tự về nhà.
Bởi vì ba mẹ đã về Đông Bắc nên Vương Siêu cũng không về nhà chính, trở về Vọng Kinh Tây viên.
Lấy chìa khoá ra mở cửa vào, trong nhà đã đèn đuốc sáng trưng.
Tạ Trúc Tinh đứng giữa phòng khách, vẻ mặt không vui, “Anh uống với ai nhiều như vậy?”
Vương Siêu vô cùng nghi hoặc, vội vỗ lên mặt mình một phát, không thấy đau nha, đây là đang nằm mơ à, Tiểu Tạ ở Đại Lý mà sao giờ lại ở nhà?
Hắn ngây ngô cười khà khà vài tiếng, đáp thật, “Cùng một tên gay, ổng còn nói bố đây là đồ 3 giây.”
Tạ Trúc Tinh nhíu mày.
Vương Siêu vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, tiện hề hề sáp tới trước mặt cậu, “Tức giận? Lại muốn quất mông bố chứ gì?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu cởi dây nịt của mình ra, lắc lư tuột quần tới bắp đùi, xoay người phóng khoáng nói, “Đánh đi.”
Tạ Trúc Tinh thật muốn ra tay.
Vương Siêu bỗng nhiên hỏi một câu, “Em ở Đại Lý có tốt không?”
Tạ Trúc Tinh dừng lại.
Vương Siêu đưa lưng về phía cậu, nói tiếp, “Anh tập nhảy cho album thứ hai xong rồi, giáo viên đều khen anh nhảy tốt.”
“Đồ em gửi về anh đều đưa cho Cáp Chi, anh chỉ ăn một cái tiên hoa bính, cũng ngon.”
“Chữ em viết thật đẹp, so với anh đẹp hơn nhiều.”
“Em không ở nhà, chẳng có ai chơi với anh, bọn họ đều bận muốn chết.”
“Tên uống rượu với anh hôm nay là đàn ông, cả tối toàn khoe khoang người yêu của ổng với anh.”
“Em có từng khoe khoang về anh với người khác chưa?”
“Không có chứ gì? Anh cũng chẳng có gì tốt mà khoe, cũng không biết nấu cơm.”
“Tạ Trúc Tinh.”
“Anh nhớ em.”
Hắn khịt khịt mũi, nhấc ống tay áo lên ra sức dụi dụi đôi mắt.
Tạ Trúc Tinh đặt một tay lên vai hắn, nhẹ giọng đáp, “Em cũng nhớ anh.”
Vương Siêu, “…”
Hắn như vừa mới tỉnh mộng, quay đầu lại, con ngươi trừng muốn rớt ra ngoài.
Hắn có phải là đồ ngốc không? Quần đã cởi một nửa rồi, còn nói nhảm gì vậy?
Ban đầu Đoạn Nhất Khôn và các thành viên khác còn lo lắng trưởng nhóm sẽ biếng nhác không muốn học như trước, bị giáo viên mắng vài câu liền đòi bỏ gánh, hơn nữa lần này lại chẳng có ai ở bên cạnh quản hắn.
Sự thực chứng minh, tất cả mọi người đã lo xa rồi.
Nhiệt tình của trưởng nhóm dành cho album này tăng vọt hơn rất nhiều, cho dù không có Tạ Trúc Tinh ở đó, mỗi ngày hắn vẫn tới công ty đúng giờ, nghiêm nghiêm túc túc học tập và luyện tập với các đồng đội, khiến cho mọi người ai cũng bất ngờ.
Ba mẹ nhà họ Vương rất vui mừng, tật xấu bám giường của thằng út ăn bao nhiêu đòn roi cũng không thay đổi, bây giờ đã sửa được rồi — đàn ông mà, vẫn phải có sự nghiệp mới được.
Bọn họ đặt trước vé máy bay về Đông Bắc vào ngày mười sáu tháng hai âm lịch, còn hai ngày nữa là đi.
Mẹ Vương hỏi Vương Siêu, “Mẹ đã sắp đi đến nơi, con nói kêu đồng đội kia của con ký tên cho mẹ, đâu mất rồi? Ký tên thôi mà khó vậy hả?”
Vương Siêu đã sớm quên mất vụ này, vội vàng nhắn WeChat cho Tạ Trúc Tinh, “Em ký cái tên gửi SF-Express về đây.”
Qua vài phút, Tạ Trúc Tinh gọi tới.
Vương Siêu vui vẻ bắt máy, không muốn tán gẫu trước mặt ba mẹ liền nhảy cà tưng lên lầu, nhỏ giọng hỏi một câu, “Bây giờ đang rảnh hả?” Trong giọng nói không che giấu được vẻ thân mật.
Mẹ Vương vốn đang đeo kiếng lão chơi điện thoại, đôi mắt sau gọng kính liếc nhìn về phía cầu thang, nhỏ giọng hỏi ba Vương, “Tiểu Siêu có phải đang quen ai không?”
Ba Vương xem thường đáp, “Không biết nó đang gọi điện thoại cho ai nữa, con gái nhà lành sao có thể coi trọng nó?”
Mẹ Vương cả giận, “Con gái nhà lành còn gả cho ông nè, con trai của tui mà không mạnh bằng ông hả?”
Ba Vương đành phải oan uổng làm hoà, “Mạnh, mạnh hơn nhiều.”
Vương Siêu trở về phòng.
Tạ Trúc Tinh nói mới vừa quay xong, hỏi hắn, “Ký tên tặng cho ai?”
Vương Siêu không muốn nói là cho mẹ mình, mẹ hắn mà lại không phải fan hắn, có chút mất mặt, hàm hồ đáp, “Có một bà chị trong nhà muốn, hồi Tết có nói mà anh quên, ba mẹ anh ngày kia sẽ về Đông Bắc, đưa hai người bọn họ cầm về.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Vậy vẫn kịp, ngày mai em gửi cho anh, chị của anh tên gì?”
Vương Siêu nói tên mẹ hắn ra, “Anh Tử, em cứ viết “Tặng dì Anh Tử” đi.”
Tạ Trúc Tinh buồn cười hỏi, “Chị của anh, em gọi bằng dì? Anh bớt chiếm lời của em đi.”
Vương Siêu đáp, “Em viết đại cmn là được, em chiếm lời của anh còn ít hả? Em đi bốn, năm ngày rồi cái mông anh mới khỏi đau nè.”
Tạ Trúc Tinh không tiếp lời, cười nhẹ một tiếng.
Vương Siêu nghe thấy có người khác nói chuyện liền hỏi, “Bên cạnh có người hả?”
Tạ Trúc Tinh bảo đang ngồi cạnh ai đó, người kia hẹn cùng nhau ăn tối, là hai nam diễn viên khác trong đoàn phim, lát nữa vẫn còn một cảnh quay.
Vương Siêu không thể làm gì khác hơn là nói, “Vậy em ăn cơm trước đi.”
Cúp điện thoại, hắn ném di động qua một bên, ngồi trước bàn vò đầu bứt tai nghĩ bậy nghĩ bạ, nhớ Tiểu Tạ, còn muốn được đau mông, đau thật tốt, thật muốn mau chóng được đau đến tê rần.
Qua một ngày, hắn nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh cỡ lớn của SF-Express từ Đại Lý gửi tới, bên trong ngoại trừ card ký tên “Tặng dì Anh Tử”, còn có tiên hoa bính, chân giò hun khói Nặc Đặng, trà Phổ Nhĩ, đều là đặc sản Vân Nam.
Vương Siêu không thích ăn ngọt, chẳng thích ăn chân giò, cũng đâu uống trà, suy nghĩ một chốc mới hiểu ra Tạ Trúc Tinh không phải gửi cho hắn.
Hắn đem đồ vật vào nhà đưa hết cho mẹ, bảo, “Tiểu Tạ quay phim ở Vân Nam, gởi chút quà cho mẹ với ba nè.”
Mẹ Vương kinh ngạc, “Khách khí như vậy?”
Vương Siêu đáp, “Không phải khách khí, ẻm chính là kiểu người tốt vậy đó… Mẹ coi, còn có card ký tên cho mẹ nè, ẻm chúc mẹ hạnh phúc an khang, còn vẽ cả trái tim cho mẹ nữa.”
Mẹ hắn nhìn, khen, “Chữ cũng thật đẹp.”
Vương Siêu cười khà khà, “Người còn đẹp hơn.”
Mẹ hắn nhìn hắn quái lạ.
Vương Siêu chẳng hề phát hiện, còn cầm tấm thẻ ký tên ngắm nghía, chữ của Tiểu Tạ thật sự không tệ mà.
Ba mẹ Vương trở về Đông Bắc.
Vương Siêu tập nhảy ở công ty xong thì không biết nên làm gì, gọi các thành viên khác, “Mời mọi người đi ăn một bữa nào.”
Các đồng đội vội vã tỏ vẻ có hẹn. Giỡn hả, không có anh Tiểu Tạ ở đây, lỡ đâu trưởng nhóm đang ăn lại đột nhiên trở mặt, vậy ai đứng ra đỡ đạn đây? Vương Siêu đành gọi cho Lương Tỉ, “Buổi tối làm gì? Đi ra ngoài chơi một chút?”
Lương Tỉ đáp, “Không đi, tao có việc.”
Vương Siêu cho rằng việc của hắn chính là yêu đương, bèn nói, “Em với Bách Đồ cũng đâu phải không quen biết, anh dẫn ảnh đi chung đi.”
Lương Tỉ, “Tao thật sự có việc, bận đến mức không đi đâu được.”
Mùa đông năm ngoái Bách Đồ đã huỷ hợp đồng với công ty quản lý, Lương Tỉ giúp anh thành lập một phòng làm việc, trước mắt phòng làm việc vẫn đang trong giai đoạn cất bước, cả đống việc cần làm, Lương Tỉ lại không yên tâm giao cho người khác, tất cả đều muốn tự nhúng tay vào.
Vương Siêu không quan tâm tin đồn, vẫn chưa biết chuyện Bách Đồ huỷ hợp đồng, đột nhiên nhớ tới cái người đại diện kia liền hỏi một câu, “Vậy ảnh đổi người đại diện chưa? Cái gã đại diện trước kia của ảnh chẳng phải cc gì tốt.”
Mùa thu năm ngoái Vương Tề từ chức, không còn nhiều quy tắc như lúc làm trong Chính phủ, Vương Siêu cũng chẳng sợ video kia bị truyền ra ngoài nữa. Chu Niệm Sâm có tìm hắn, muốn hắn giúp đề cử cái tên giống Bách Đồ đi diễn bộ phim điện ảnh nào đó, hắn chẳng thèm phản ứng, sau đó hoàn toàn cắt đứt liên hệ.
Lương Tỉ bảo, “Đổi rồi. Cái gã họ Chu lúc trước, hắn vừa nghe nói Bách Đồ muốn hủy hợp đồng thiếu điều lo lắng gần chết, biết có ngăn cũng không được, chẳng biết kiếm đâu ra một người mới lớn lên khá giống Bách Đồ, luồn lách mọi đầu tìm đoàn phim thử vai, cuối cùng cũng không nâng nổi. Người mới kia liền lén hắn tìm lãnh đạo công ty tố cáo một trận, kêu là hắn quy tắc ngầm. Bây giờ hắn bị cắt chức, công ty bên đó còn lập một tổ chuyên điều tra xem mấy năm qua hắn đã làm những chuyện gì không thể lộ ra ngoài, có thể không chỉ là quy tắc ngầm mà không cẩn thận còn phạm tội kinh tế, khả năng lấy tài khoản của nghệ sĩ tẩy tiền cho công ty đầu tư. Tốt nhất là đừng nên tra ra hắn coi Bách Đồ thành công cụ làm mấy chuyện đó, nếu không thì, hừm.”
Vương Siêu nghe xong liền đau đầu, toàn là mấy thứ lung ta lung tung gì, “Vậy anh làm việc đi, rảnh rỗi thì tìm em chơi.”
Đồng đội và Lương Tỉ đều không chơi với hắn, hắn liền tìm một người bạn khác, ngài Trịnh Thu Dương sinh nhật vào đúng Trung thu.
Vừa khéo Trịnh Thu Dương không có chuyện gì, hẹn chỗ gặp mặt.
Vừa gặp mặt, bắt tay, không nói hai lời, mỗi người tự thủ tiêu nửa tá bia.
Nếu như theo quy tắc từ trước, uống hết sẽ hỏi thăm nhau, “Gần đây đang làm gì?”
Rồi đáp lời, “Thì làm thôi.”
Sau đó cười đùa vui vẻ một trận, thú vui thấp kém vô cùng.
Hai người quen nhau trong hộp đêm, là kiểu không đánh nhau thì không quen biết.
Có một ngày, hai người họ cùng đến một hộp đêm chơi, gặp trúng một cô em ngực bự có tiếng, cô ả chân trước đã hẹn với Vương Siêu đi thuê phòng, vào nhà vệ sinh một chuyến xong ra ngoài hơi rượu bốc lên, quên mất lời hẹn, vừa khéo gặp phải Trịnh Thu Dương liền hẹn thêm lần nữa. Vương Siêu cho là Trịnh Thu Dương gây phiền phức muốn cướp gái của hắn, không nói một lời đã động tay động chân. Hai người đánh nhau bùm bùm một trận, đánh xong nhìn lại, hay lắm, cô ả kia say khướt đã đi hẹn kẻ khác rồi.
Sau đó hai người này có thể chơi với nhau, cũng không phải không có nguyên nhân.
Hai vị khách quen của hộp đêm, đều yêu thích ngực bự, một tên chịch dạo mỗi ngày, một tên thì đổi bạn gái mỗi ngày.
Vương Siêu vốn không kết giao được bạn bè thật lòng, bởi vì trong nhà hắn rất có tiền, bản thân thì lại quá to mồm.
Trịnh Thu Dương vừa vặn cũng là phú nhị đại, không thèm thuồng gì tiền của Vương Siêu, lại còn là người nói nhiều.
Hắn lớn hơn Vương Siêu chín tuổi, nhìn Vương Siêu như nhìn thấy bản thân mình chín năm trước, liền có chút thân thiết.
Vương Siêu cũng từng cho rằng, qua chín năm nữa hắn sẽ trở thành bộ dáng như Trịnh Thu Dương bây giờ.
Hôm nay không tuân theo quy tắc cũ, uống xong nửa tá bia, không ai hỏi câu kia.
Hai người ngồi nghiêm chỉnh, đều là dáng vẻ “Tôi có chuyện muốn nói”.
Vương Siêu mở miệng trước, “Lão Trịnh, tôi sẽ không giống ông đâu, tương lai của tôi khẳng định sẽ còn tốt hơn ông.”
Trịnh Thu Dương cười nhạt đáp, “Mày đương nhiên sẽ không giống được như tao, tao giờ đã không còn giống tao của năm ngoái rồi.”
Vương Siêu nói, “Tôi có người yêu.”
Trịnh Thu Dương đáp, “Ai mà không có?”
Vương Siêu lại nói, “Người yêu tôi là nam.”
Trịnh Thu Dương, “…”
Vương Siêu cười khà khà, “Không ngờ chứ gì?”
Vẻ mặt Trịnh Thu Dương rất phức tạp, “Người yêu tao cũng là nam.”
Vương Siêu, “… Không ngờ.”
Vì sao gọi là anh em tốt? Có thể cùng nhau làm ngựa giống, còn có thể cùng nhau làm gay.
Hai người lại gọi một tá bia, mỗi người một nửa.
Vừa uống vừa giới thiệu người yêu của mình.
Trịnh Thu Dương nói, “Người yêu của tao cũng ở trong giới giải trí, tên là Viên Thuỵ.”
Vương Siêu chưa từng nghe tới, cảm thấy hẳn là tuyến mười tám, bèn đáp, “Ca hát hay đóng phim?”
Trịnh Thu Dương, “Từng đóng phim, hiện giờ đang quay truyền hình thực tế, sẽ hot nhanh thôi.”
Ông nói hot là hot? Vương Siêu nhịn xuống không giội cho hắn gáo nước lạnh, “Người yêu tôi là đồng đội của tôi luôn, đã rất hot rồi, nhân khí cao nhất.”
Ai thèm chú ý đồng đội mày ra sao? Trịnh Thu Dương khen đại, “Trâu bò. Người yêu của tao hồi trước là siêu mẫu, đẹp trai, dáng người cực chuẩn.”
Dáng người là cái rắm gì. Vương Siêu đáp, “Người yêu tôi mười hai tuổi bắt đầu học nhảy, eo thon chân dài mông nẩy, cực kỳ gợi cảm.”
Hai người lấy di động ra, tìm ảnh người yêu mình đưa cho đối phương xem.
Trịnh Thu Dương cảm thấy mình là anh, cho nên lui trước một bước, khen ngợi, “Thật đẹp trai.”
Vương Siêu dương dương tự đắc.
Trịnh Thu Dương cho rằng thể nào hắn cũng sẽ khen ngược lại, kết quả con hàng này chỉ lo đắc ý, nhất thời liền không hài lòng bảo, “Vừa nhìn người ta là biết thích vận động, mày nổi tiếng chỉ được 3 giây, cậu ta sẽ không ghét bỏ mày không được chứ hả?”
Vương Siêu, “…”
Ai 3 giây??? Lại còn nổi tiếng???
… Từ từ từ từ, có phải là hiểu lầm gì không?
Mặt mày hắn hớn hở hẳn lên, cũng không giải thích, cái vụ này vẫn có thể giả bộ một chút.
Uống xong với Trịnh Thu Dương, cũng chơi bời khá thoả mãn, sắc trời dần tối, hai người tạm biệt nhau tự về nhà.
Bởi vì ba mẹ đã về Đông Bắc nên Vương Siêu cũng không về nhà chính, trở về Vọng Kinh Tây viên.
Lấy chìa khoá ra mở cửa vào, trong nhà đã đèn đuốc sáng trưng.
Tạ Trúc Tinh đứng giữa phòng khách, vẻ mặt không vui, “Anh uống với ai nhiều như vậy?”
Vương Siêu vô cùng nghi hoặc, vội vỗ lên mặt mình một phát, không thấy đau nha, đây là đang nằm mơ à, Tiểu Tạ ở Đại Lý mà sao giờ lại ở nhà?
Hắn ngây ngô cười khà khà vài tiếng, đáp thật, “Cùng một tên gay, ổng còn nói bố đây là đồ 3 giây.”
Tạ Trúc Tinh nhíu mày.
Vương Siêu vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, tiện hề hề sáp tới trước mặt cậu, “Tức giận? Lại muốn quất mông bố chứ gì?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu cởi dây nịt của mình ra, lắc lư tuột quần tới bắp đùi, xoay người phóng khoáng nói, “Đánh đi.”
Tạ Trúc Tinh thật muốn ra tay.
Vương Siêu bỗng nhiên hỏi một câu, “Em ở Đại Lý có tốt không?”
Tạ Trúc Tinh dừng lại.
Vương Siêu đưa lưng về phía cậu, nói tiếp, “Anh tập nhảy cho album thứ hai xong rồi, giáo viên đều khen anh nhảy tốt.”
“Đồ em gửi về anh đều đưa cho Cáp Chi, anh chỉ ăn một cái tiên hoa bính, cũng ngon.”
“Chữ em viết thật đẹp, so với anh đẹp hơn nhiều.”
“Em không ở nhà, chẳng có ai chơi với anh, bọn họ đều bận muốn chết.”
“Tên uống rượu với anh hôm nay là đàn ông, cả tối toàn khoe khoang người yêu của ổng với anh.”
“Em có từng khoe khoang về anh với người khác chưa?”
“Không có chứ gì? Anh cũng chẳng có gì tốt mà khoe, cũng không biết nấu cơm.”
“Tạ Trúc Tinh.”
“Anh nhớ em.”
Hắn khịt khịt mũi, nhấc ống tay áo lên ra sức dụi dụi đôi mắt.
Tạ Trúc Tinh đặt một tay lên vai hắn, nhẹ giọng đáp, “Em cũng nhớ anh.”
Vương Siêu, “…”
Hắn như vừa mới tỉnh mộng, quay đầu lại, con ngươi trừng muốn rớt ra ngoài.
Hắn có phải là đồ ngốc không? Quần đã cởi một nửa rồi, còn nói nhảm gì vậy?
Danh sách chương