Tay keyboard mặt không biến sắc, “Ai theo dõi cậu? Tôi với thầy thu âm cũng tới đây ăn khuya.”

Vương Siêu nhìn hai bên, có thấy thầy thu âm đâu? Tay keyboard nói, “Đã đi rồi, vừa nãy ở công ty cậu đâm chọc người ta khó nghe như vậy, về sau nhìn thấy cậu cũng trốn mất.”

Vương Siêu đã quên béng hồi nãy mình nói gì với thầy thu âm, tức giận đáp, “Có phải mày bị bệnh không? Còn mặt dày mày dạn tìm bố làm gì?”

Tay keyboard đáp, “Ăn khuya thôi.” Gã không hề khách khí chút nào, nói xong liền đeo bao tay dùng một lần vào, thật sự muốn cùng Vương Siêu ăn phần tôm hùm đất này.

Vương Siêu không ăn nữa, ném nửa con tôm trong tay lên bàn, ghét bỏ nói, “Mày không biết xấu hổ đúng không?”

Tay keyboard, “Ăn vài con tôm của cậu là không biết xấu hổ?”

Vương Siêu chẳng muốn phí lời với gã, “Được được được, ăn mình mày đi.”

Hắn lột bao tay ra, đứng lên định đi.

Tay keyboard kéo cánh tay hắn lại, kêu, “Cậu không thể bình tĩnh nói chuyện với tôi sao?”

Vương Siêu gạt tay gã ra, trở mặt, “Bố với mày có gì mà nói!”

Trong cửa hàng chỉ vài bàn có khách ngồi, không tính là ồn ào lắm, giọng hắn hơi lớn, người xung quanh đều quay lại nhìn.

Ra mắt lâu như vậy rồi, tuy rằng lúc hai người đại diện dạy bảo Vương Siêu đều tỏ vẻ dửng dưng như không, thực ra hắn cũng rất có tự giác của người làm idol, ngay cả giọng địa phương vốn không nặng lắm cũng đã sửa đi rất nhiều. 

Xảy ra xung đột với người khác ở nơi đông người, hiển nhiên không phải chuyện idol nên làm.

Vương Siêu vội vàng kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp hơn.

Tay keyboard nói, “Cậu ngồi xuống đi, tôi chỉ nói mấy câu, nói xong bảo đảm sau này không bao giờ làm phiền cậu nữa.”

Vương Siêu kéo vành mũ, hầm hừ ngồi xuống, “Có rắm mau thả.”

Hắn cảm thấy tay keyboard vẫn chỉ là muốn nói về bài hát kia trong album thứ hai, sau khi phát hành ca khúc solo tên tuổi của gã không nóng không lạnh, cứ mãi ở tuyến mười tám, chắc hẳn là không cam lòng.

Tay keyboard lột tôm ăn, nói, “Lúc ở trường cậu đã thích ăn thứ này, vừa dầu mỡ vừa cay, mọc mụn cũng nhất định đòi ăn.”

Vương Siêu, “Bớt nói hươu nói vượn đi, bố vốn không hề mọc mụn.”

Tay keyboard, “Tôi mọc, mỗi lần ăn với cậu xong đều phải mượn kem nha đam của bạn gái dùng.”

Vương Siêu không thích nghe, “Xin mày ăn chung hả?”

Tay keyboard không tranh luận với hắn, nói tiếp, “Thực ra tôi cũng không thích cô nàng kia lắm, lúc đầu quen nhau là vì cô ta dụ dỗ tôi, ngủ qua vài lần, tôi là trai tân, vừa mới nếm mùi đời nên có hơi mê muội.”

Vương Siêu không nhịn nổi, “Nói xong chưa? Chuyện này liên quan gì tới bố?”

Tay keyboard, “Cô ta gạt tiền tôi, nói nhà cổ xảy ra mấy chuyện đó tôi cũng tin, nhưng một tháng tôi chỉ có hai ngàn tiền sinh hoạt, vốn không có tiền cho cô ta, cho nên mới lừa cậu.”

Vương Siêu nghe không hiểu giọng điệu của gã, “Sao? Tao còn phải phát huân chương cho mày hả? Đắc ý cái gì? Lừa gạt được bố đây, mày trâu bò lắm à?”

Tay keyboard chọt mặt hắn, nói, “Tôi bị cô ta lừa là vì tôi bị quỷ ám, đàn ông cho phụ nữ đã ngủ với mình tiền, đó là chuyện đương nhiên. Còn cậu thì bị cái gì che mắt?”

Vương Siêu, “…” Hắn hơi hơi get được ý của gã rồi.

Gương mặt tay keyboard hiện lên chút dịu dàng, “Mới rồi cậu nói tôi ăn tôm của cậu là không biết xấu hổ, tôi chẳng tức giận chút nào, trước đây tôi quá quan trọng mặt mũi, nếu sớm học được cậu không biết xấu hổ, cũng sẽ không trở thành như ngày hôm nay.”

Vương Siêu nhìn gã từ trên xuống dưới, giống như gặp ma, nói, “Mày cho rằng bố yêu thầm mày?”

Lúc này, có người đội một chiếc mũ lưỡi trai giống y như Vương Siêu từ ngoài cửa đi vào.

Vương Siêu ngồi đối diện cửa, liếc mắt liền nhìn thấy người đó.

Đối phương cũng nhìn thấy hắn, khoé môi dưới vành mũ mím chặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện