Vương Siêu ra khỏi phòng sáng tác, thấy Tạ Trúc Tinh đứng trước cửa chờ mình liền cười hì hì bước lại ôm lấy vai cậu cùng đi, vừa đi vừa hỏi, “Tới lúc nào thế? Sao không vào gọi anh?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Đẩy cửa ra liếc nhìn, thấy anh nghiêm túc như vậy nên không vào quấy rầy anh.”
Vương Siêu thật vui vẻ kể cho cậu nghe mấy chuyện lặt vặt như viết lời hoàn thành soạn nhạc điều chỉnh chút ít blah blah blah.
Đang nói về ca khúc hai người bọn họ dùng làm nhạc nền hôm trước, Vương Siêu lấy ra cùng thầy giáo chỉnh sửa lại, viết lời cũng gần xong, chẳng mấy chốc sẽ bắt tay vào chế tác.
Vương Siêu chơi rất vui vẻ, Tạ Trúc Tinh cũng cảm thấy mừng thay hắn.
Bước vào thang máy, Tạ Trúc Tinh đưa tay nhấn tầng trệt, Vương Siêu tinh mắt nhìn thấy phần xương trên mu bàn tay cậu hơi sưng lên.
Chính cậu cũng nhận ra, thu tay lại nhét vào trong túi.
Vương Siêu hỏi, “Có phải bị thương không?” Lôi cánh tay cậu định kéo ra nhìn thử.
Tạ Trúc Tinh không muốn cho Vương Siêu nhìn, nói, “Không có gì, vừa nãy tập nhảy chống tay xuống đất dùng lực không đúng, mai là ổn thôi.”
Vương Siêu nhất quyết kéo ra, cầm bàn tay ngắm nghía một chút, “Không có chuyện gì em nhắm mắt nhắm mũi luyện động tác khó làm chi? Tưởng mình là vận động viên thể thao hả? Nhìn xem biến bàn tay nhỏ này thành cái gì rồi?” Một bộ cực kỳ đau lòng.
Tạ Trúc Tinh, “… Tay em nhỏ chỗ nào?”
Một tay khác của Vương Siêu liền sờ mặt cậu, tiện hề hề bảo, “Sao không nhỏ? Mặt cũng nhỏ, nhìn còn đẹp hơn mấy đứa con gái nữa.”
Tạ Trúc Tinh tránh khỏi tay hắn, “Biến.”
Vương Siêu cười khà khà, đuổi theo nhất định đòi sờ nữa.
Hai người đùa giỡn loạn lên, thang máy xuống tới tầng trệt, cửa vừa mở ra liền giả vờ đứng đắn một trước một sau bước ra ngoài.
Đi ngang qua quầy tiếp tân trước công ty, Tạ Trúc Tinh mắt nhìn thẳng bước đi khoan thai, Vương Siêu đi theo sau lưng tiện hề hề bắt chước cách cậu bước đi. Cô bé lễ tân nhìn theo hai bọn họ chằm chằm không chớp mắt, Vương Siêu quay mặt lại le lưỡi làm mặt ngáo ộp với cô làm cô bé bật cười, Tạ Trúc Tinh khó hiểu xoay đầu lại nhìn, Vương Siêu đã quay lại vẻ đàng hoàng, chỉ hai con mắt là liếc tới liếc lui.
Tạ Trúc Tinh càng nhìn hắn càng tức, đi tới đâu là ghẹo gái tới đó, đúng là muốn ăn đòn, tay nhỏ mặt cũng nhỏ chứ gì, có lớn hơn cũng không trị được anh.
Đi ra bãi đỗ xe lấy xe, lên xe trước tiên liền động tay động chân đánh một trận nhỏ.
Vương Siêu đánh không lại, hai bên má đều bị nhéo đỏ bừng, vẫn cứ muốn hù doạ, “Còn nhéo mặt bố, bố không cho em nhéo nữa cho xem!”
Tạ Trúc Tinh tóm lấy mặt hắn nhéo tiếp, hắn kêu lên ui da ui da thảm thiết, có đau hay không cứ kêu trước rồi tính, kêu hai tiếng mới cảm thấy chẳng đau đớn gì thì không kêu nữa, lại nhớ tới vết thương trên tay Tạ Trúc Tinh liền nói, “Nè nè nè, em nhẹ chút, tay không đau hả?”
Tạ Trúc Tinh hết tức nổi, buông tay ra, thắt dây an toàn lái xe đi.
Cơn giận này, thật ra cũng không liên quan nhiều tới cô bé lễ tân.
Nửa tiếng trước trong nhà vệ sinh ở công ty, cậu choảng nhau với tay keyboard, vết tích trên tay cũng từ đó mà ra. Không chịu thiệt, tuy nhiên cũng không hả được cơn giận.
Vương Siêu xoa mặt hỏi, “Bản điện ảnh của gameshow kia chừng nào quay, đã xác định chưa? Vẫn là đi Tam Á hả?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Không đi Tam Á, đi Hải Khẩu. Ngày 12 và 13, quay hai ngày, ngày 11 sẽ tới đó trước.”
Vương Siêu vừa nghe phải đi tận mấy ngày liền không vui, “Nếu không anh đi chung với em nha.”
Tạ Trúc Tinh, “Em đi làm việc, cũng không thể chơi với anh, anh chơi một mình có gì vui?”
Vương Siêu cười dâm đãng, “Sao lại không vui? Bên bờ biển nhiều chỗ chơi mà, đâu đâu cũng toàn bikini với chân dài.”
Tạ Trúc Tinh liếc nhìn hắn qua khoé mắt.
Vương Siêu cợt nhả nói tiếp, “Em nghĩ xem, anh đi với em, nếu anh không nghe lời em nhìn không vừa mắt còn có thể quản anh đánh anh một trận, nếu em không dẫn anh theo, mình anh ở Bắc Kinh biết đâu lại quậy gì, em cách xa như vậy, anh làm xong chuyện cũng không kể cho em, làm sao em biết được? Đúng không? Hợp lý không?”
Hợp lý cc. Tạ Trúc Tinh, “… Được rồi, đặt cho anh một vé.”
Vương Siêu hài lòng, hỏi tiếp, “Ngày nào về?”
Tạ Trúc Tinh, “Ngày 14.”
Vương Siêu liền rủ rê cậu, “Về vội làm gì? Mấy bữa đó cũng không có công việc, chờ em quay xong hai ta ở lại đó chơi mấy ngày hẵng về, khó khăn lắm hai chúng ta mới đi chơi xa riêng được, chơi thêm mấy ngày nha?”
Tạ Trúc Tinh suy nghĩ một chút sắp xếp thời gian, công việc gần nhất là lễ trao giải Music Pop Charts tối ngày 18, năm ngoái cũng trong buổi lễ này IceDream nhận được giải Nhóm nhạc mới xuất sắc nhất, năm nay IceDream tham gia hai hạng mục Album của năm và Nhóm nhạc nam của năm, khả năng đoạt giải ít nhất tám phần mười.
Tạ Trúc Tinh cảm thấy đề nghị của Vương Siêu cũng ổn nhưng vẫn hỏi, “Ngoại trừ chơi ra anh còn biết cái gì khác không?”
Vương Siêu không phục, “Sao em lại dạy bảo anh rồi? Nếu không phải quen em anh mới lười chạy xa như vậy để phóng túng đó, em không muốn phóng túng với anh hả?”
Tạ Trúc Tinh tự nhủ, thật sự chưa từng nghĩ, nhìn anh phóng túng đã đủ thú vị rồi.
Ngày 11 hai người xuất phát đi Hải Khẩu, khi đi có nói với Lưu Thông Minh, cũng không mang theo trợ lý, tới bên kia tổ tiết mục sẽ sắp xếp người tiếp đón.
Lúc chờ ở sân bay, Vương Siêu chơi game, Tạ Trúc Tinh nhắn tin WeChat với mẹ. Cha Tạ có bệnh đau dạ dày lâu năm, bản thân ông không quá để ý nên lần trước tái phát nghiêm trọng, sau đó mới nghe lời con trai đi soi dạ dày, kết quả là bị viêm dạ dày xuất huyết cấp tính, còn phát hiện thực quản cũng có vấn đề, được kê cho một đống thuốc lớn, bắt ăn kiêng, cũng không cho hút thuốc uống rượu, khiến ông cả ngày phiền muộn ở nhà.
Trò chuyện một chút, Tạ Trúc Tinh hơi buồn, mẹ cậu lại hỏi cậu một câu, “Có bạn gái chưa? Em họ con cùng tuổi với con, sau Tết âm lịch là kết hôn rồi đó, nhà gái làm cô giáo, mẹ thấy rất tốt.”
Tạ Trúc Tinh nhìn cái tên nghiện internet ngồi cạnh mình, còn đang chớp mắt trầm mê trong thế giới game… Cái này, mẹ mình sẽ cảm thấy tốt không? Nữ tiếp viên hàng không của Hainan Airlines thật xinh đẹp, dáng người yểu điệu, đồng phục cũng cực kỳ đẹp.
Xuống máy bay hai người Tạ Vương lại bắt đầu cãi nhau, tới khi người tổ tiết mục nhìn thấy chạy tới đón mới tạm dừng, về khách sạn lại tiếp tục cãi, nếu không phải Viên Thuỵ tới gõ cửa thì chắc đã động thủ tới nơi.
Tạ Trúc Tinh nói, “Đẩy cửa ra liếc nhìn, thấy anh nghiêm túc như vậy nên không vào quấy rầy anh.”
Vương Siêu thật vui vẻ kể cho cậu nghe mấy chuyện lặt vặt như viết lời hoàn thành soạn nhạc điều chỉnh chút ít blah blah blah.
Đang nói về ca khúc hai người bọn họ dùng làm nhạc nền hôm trước, Vương Siêu lấy ra cùng thầy giáo chỉnh sửa lại, viết lời cũng gần xong, chẳng mấy chốc sẽ bắt tay vào chế tác.
Vương Siêu chơi rất vui vẻ, Tạ Trúc Tinh cũng cảm thấy mừng thay hắn.
Bước vào thang máy, Tạ Trúc Tinh đưa tay nhấn tầng trệt, Vương Siêu tinh mắt nhìn thấy phần xương trên mu bàn tay cậu hơi sưng lên.
Chính cậu cũng nhận ra, thu tay lại nhét vào trong túi.
Vương Siêu hỏi, “Có phải bị thương không?” Lôi cánh tay cậu định kéo ra nhìn thử.
Tạ Trúc Tinh không muốn cho Vương Siêu nhìn, nói, “Không có gì, vừa nãy tập nhảy chống tay xuống đất dùng lực không đúng, mai là ổn thôi.”
Vương Siêu nhất quyết kéo ra, cầm bàn tay ngắm nghía một chút, “Không có chuyện gì em nhắm mắt nhắm mũi luyện động tác khó làm chi? Tưởng mình là vận động viên thể thao hả? Nhìn xem biến bàn tay nhỏ này thành cái gì rồi?” Một bộ cực kỳ đau lòng.
Tạ Trúc Tinh, “… Tay em nhỏ chỗ nào?”
Một tay khác của Vương Siêu liền sờ mặt cậu, tiện hề hề bảo, “Sao không nhỏ? Mặt cũng nhỏ, nhìn còn đẹp hơn mấy đứa con gái nữa.”
Tạ Trúc Tinh tránh khỏi tay hắn, “Biến.”
Vương Siêu cười khà khà, đuổi theo nhất định đòi sờ nữa.
Hai người đùa giỡn loạn lên, thang máy xuống tới tầng trệt, cửa vừa mở ra liền giả vờ đứng đắn một trước một sau bước ra ngoài.
Đi ngang qua quầy tiếp tân trước công ty, Tạ Trúc Tinh mắt nhìn thẳng bước đi khoan thai, Vương Siêu đi theo sau lưng tiện hề hề bắt chước cách cậu bước đi. Cô bé lễ tân nhìn theo hai bọn họ chằm chằm không chớp mắt, Vương Siêu quay mặt lại le lưỡi làm mặt ngáo ộp với cô làm cô bé bật cười, Tạ Trúc Tinh khó hiểu xoay đầu lại nhìn, Vương Siêu đã quay lại vẻ đàng hoàng, chỉ hai con mắt là liếc tới liếc lui.
Tạ Trúc Tinh càng nhìn hắn càng tức, đi tới đâu là ghẹo gái tới đó, đúng là muốn ăn đòn, tay nhỏ mặt cũng nhỏ chứ gì, có lớn hơn cũng không trị được anh.
Đi ra bãi đỗ xe lấy xe, lên xe trước tiên liền động tay động chân đánh một trận nhỏ.
Vương Siêu đánh không lại, hai bên má đều bị nhéo đỏ bừng, vẫn cứ muốn hù doạ, “Còn nhéo mặt bố, bố không cho em nhéo nữa cho xem!”
Tạ Trúc Tinh tóm lấy mặt hắn nhéo tiếp, hắn kêu lên ui da ui da thảm thiết, có đau hay không cứ kêu trước rồi tính, kêu hai tiếng mới cảm thấy chẳng đau đớn gì thì không kêu nữa, lại nhớ tới vết thương trên tay Tạ Trúc Tinh liền nói, “Nè nè nè, em nhẹ chút, tay không đau hả?”
Tạ Trúc Tinh hết tức nổi, buông tay ra, thắt dây an toàn lái xe đi.
Cơn giận này, thật ra cũng không liên quan nhiều tới cô bé lễ tân.
Nửa tiếng trước trong nhà vệ sinh ở công ty, cậu choảng nhau với tay keyboard, vết tích trên tay cũng từ đó mà ra. Không chịu thiệt, tuy nhiên cũng không hả được cơn giận.
Vương Siêu xoa mặt hỏi, “Bản điện ảnh của gameshow kia chừng nào quay, đã xác định chưa? Vẫn là đi Tam Á hả?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Không đi Tam Á, đi Hải Khẩu. Ngày 12 và 13, quay hai ngày, ngày 11 sẽ tới đó trước.”
Vương Siêu vừa nghe phải đi tận mấy ngày liền không vui, “Nếu không anh đi chung với em nha.”
Tạ Trúc Tinh, “Em đi làm việc, cũng không thể chơi với anh, anh chơi một mình có gì vui?”
Vương Siêu cười dâm đãng, “Sao lại không vui? Bên bờ biển nhiều chỗ chơi mà, đâu đâu cũng toàn bikini với chân dài.”
Tạ Trúc Tinh liếc nhìn hắn qua khoé mắt.
Vương Siêu cợt nhả nói tiếp, “Em nghĩ xem, anh đi với em, nếu anh không nghe lời em nhìn không vừa mắt còn có thể quản anh đánh anh một trận, nếu em không dẫn anh theo, mình anh ở Bắc Kinh biết đâu lại quậy gì, em cách xa như vậy, anh làm xong chuyện cũng không kể cho em, làm sao em biết được? Đúng không? Hợp lý không?”
Hợp lý cc. Tạ Trúc Tinh, “… Được rồi, đặt cho anh một vé.”
Vương Siêu hài lòng, hỏi tiếp, “Ngày nào về?”
Tạ Trúc Tinh, “Ngày 14.”
Vương Siêu liền rủ rê cậu, “Về vội làm gì? Mấy bữa đó cũng không có công việc, chờ em quay xong hai ta ở lại đó chơi mấy ngày hẵng về, khó khăn lắm hai chúng ta mới đi chơi xa riêng được, chơi thêm mấy ngày nha?”
Tạ Trúc Tinh suy nghĩ một chút sắp xếp thời gian, công việc gần nhất là lễ trao giải Music Pop Charts tối ngày 18, năm ngoái cũng trong buổi lễ này IceDream nhận được giải Nhóm nhạc mới xuất sắc nhất, năm nay IceDream tham gia hai hạng mục Album của năm và Nhóm nhạc nam của năm, khả năng đoạt giải ít nhất tám phần mười.
Tạ Trúc Tinh cảm thấy đề nghị của Vương Siêu cũng ổn nhưng vẫn hỏi, “Ngoại trừ chơi ra anh còn biết cái gì khác không?”
Vương Siêu không phục, “Sao em lại dạy bảo anh rồi? Nếu không phải quen em anh mới lười chạy xa như vậy để phóng túng đó, em không muốn phóng túng với anh hả?”
Tạ Trúc Tinh tự nhủ, thật sự chưa từng nghĩ, nhìn anh phóng túng đã đủ thú vị rồi.
Ngày 11 hai người xuất phát đi Hải Khẩu, khi đi có nói với Lưu Thông Minh, cũng không mang theo trợ lý, tới bên kia tổ tiết mục sẽ sắp xếp người tiếp đón.
Lúc chờ ở sân bay, Vương Siêu chơi game, Tạ Trúc Tinh nhắn tin WeChat với mẹ. Cha Tạ có bệnh đau dạ dày lâu năm, bản thân ông không quá để ý nên lần trước tái phát nghiêm trọng, sau đó mới nghe lời con trai đi soi dạ dày, kết quả là bị viêm dạ dày xuất huyết cấp tính, còn phát hiện thực quản cũng có vấn đề, được kê cho một đống thuốc lớn, bắt ăn kiêng, cũng không cho hút thuốc uống rượu, khiến ông cả ngày phiền muộn ở nhà.
Trò chuyện một chút, Tạ Trúc Tinh hơi buồn, mẹ cậu lại hỏi cậu một câu, “Có bạn gái chưa? Em họ con cùng tuổi với con, sau Tết âm lịch là kết hôn rồi đó, nhà gái làm cô giáo, mẹ thấy rất tốt.”
Tạ Trúc Tinh nhìn cái tên nghiện internet ngồi cạnh mình, còn đang chớp mắt trầm mê trong thế giới game… Cái này, mẹ mình sẽ cảm thấy tốt không? Nữ tiếp viên hàng không của Hainan Airlines thật xinh đẹp, dáng người yểu điệu, đồng phục cũng cực kỳ đẹp.
Xuống máy bay hai người Tạ Vương lại bắt đầu cãi nhau, tới khi người tổ tiết mục nhìn thấy chạy tới đón mới tạm dừng, về khách sạn lại tiếp tục cãi, nếu không phải Viên Thuỵ tới gõ cửa thì chắc đã động thủ tới nơi.
Danh sách chương