Hồi chiều Tạ Trúc Tinh chuyển khoản cho Diêm Giai Giai ba vạn, lúc đó còn nghĩ lỡ bị Vương Siêu phát hiện chắc chắn sẽ làm ầm lên một trận, giờ nhìn nét mặt Vương Siêu, lòng cậu thầm nghĩ quả nhiên là sợ đâu gặp đó, không phí lời mà trực tiếp giải thích, “Hôm qua lúc anh đi lướt sóng cô ấy có gọi cho em vay tiền, em nghe số tiền cô ấy mượn cũng không lớn nên đồng ý, sau đó gởi tiền cho cổ, bình thường không hề liên lạc gì.”

Sắc mặt Vương Siêu chẳng tốt hơn chút nào, “Không phải em bảo lần trước mượn xong trả lại rồi hả?”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu ném quả dừa qua một bên, nổi nóng, “Cmn em lại bịa chuyện nói dối anh!”

Hai người vẫn đang ở trong nhà hàng của khách sạn, mấy vị khách gần đó đều nhìn sang rồi nhanh chóng quay đi, dù sao dò xét việc riêng của người khác cũng không hay lắm.

Quả dừa kia lăn tới cạnh chân Tạ Trúc Tinh, cậu nhặt lên, thấp giọng bảo, “Đừng ở đây mất mặt, về phòng rồi nói.”

Cậu muốn kéo Vương Siêu dậy, thế nhưng Vương Siêu lại hất tay cậu ra, mặt trắng bệch, không thèm nhìn cậu mà chỉ nắm chặt chiếc di động kia.

Tạ Trúc Tinh không hiểu nổi, “Anh đang quậy gì thế? Lần trước cô ấy vẫn chưa trả em, cổ đang không dư dả mấy, không nói cho anh biết chẳng phải là vì sợ anh khó chịu sao? Chuyện có gì to tát đâu?”

Cậu đứng bên cạnh bàn, Vương Siêu vốn đang ngồi bỗng nhiên đứng phắt dậy, không hề báo trước giơ tay tát một cái.

Tạ Trúc Tinh nào ngờ hắn sẽ làm vậy, không hề có ý né tránh, ăn ngay một vả chuẩn xác, âm thanh vang dội chát chúa.

Lần này tất cả khách trong nhà hàng đều bị hấp dẫn lực chú ý, quay sang nhìn.

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu còn muốn động thủ, bị Tạ Trúc Tinh bắt lấy tay không nhúc nhích nổi liền nhấc chân đạp, đạp vài phát Tạ Trúc Tinh cũng tức lên, dùng sức bẻ ngược tay hắn lại, rất đau. Hắn nhăn mặt, khoé mắt đã ửng hồng, tuy nhiên vẫn không hề la lên.

Hai người đánh qua vô số trận, lần này là đánh thật.

Gần đó đã có người lấy di động ra quay phim, Tạ Trúc Tinh vội lôi kéo hắn rời khỏi nhà hàng.

Cả đường về phòng như áp giải phạm nhân, vào cửa Tạ Trúc Tinh mới buông tay, nói, “Đừng quậy…”

Thế mà hắn lập tức trở tay vung một cái tát.

Lần này Tạ Trúc Tinh tránh được, cả giận bảo, “Có phải ngứa da không! Còn nữa là em đánh trả đó!”

Vương Siêu đứng đó hai mắt đỏ bừng, thở hồng hộc, rõ ràng là hắn vừa tát vừa đạp người ta, vậy mà thoạt nhìn còn oan uổng hơn Tạ Trúc Tinh gấp trăm lần.

Tạ Trúc Tinh thấy hắn thảm như vậy lòng liền mềm nhũn, cũng chẳng muốn tính toán mấy cái bạt tai nữa, “Em thật sự không lừa anh, em không có liên hệ gì với cô ấy cả, chỉ cho cổ mượn tiền hai lần, không nói ra chính là sợ anh không vui.”

Vương Siêu chìa tay đưa di động trong tay mình cho cậu, nói, “Em xem lại cẩn thận coi em với Đoạn Nhất Khôn chat cái gì, sau đó hãy nghĩ kỹ xem lừa anh tiếp ra sao.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Trưa ngày đầu tiên quay hình ở Hải Khẩu, người đại diện trước đây của IceDream Đoạn Nhất Khôn có gọi điện cho cậu, bởi vì thỉnh thoảng cũng có liên hệ nên ban đầu Tạ Trúc Tinh cũng chẳng nghĩ gì nhiều, còn khách khí hỏi thăm tình hình gần đây của y, nói qua nói lại vài câu Đoạn Nhất Khôn mới vào vấn đề chính, hỏi cậu mùa hè sang năm hết hợp đồng có dự tính gì chưa.

Lúc IceDream ra mắt cả sáu người đều ký hợp đồng hai năm, nói ra cũng là nhờ hào quang của Vương Siêu, chứ nếu không người mới thường sẽ phải ký hợp đồng năm năm.

Tạ Trúc Tinh vừa nghe Đoạn Nhất Khôn hỏi việc này liền biết y đang tính toán cái gì, phòng làm việc của y đã ký được hợp đồng với một vài nghệ sĩ từ các nhóm nhạc thần tượng y dẫn dắt trước đây, ví dụ như trưởng nhóm NEX, về phần mấy người mới cũng coi như phát triển không tệ, mà Đoạn Nhất Khôn từ khi nghỉ việc bất thường ở Huy Tinh, bỏ ra ngoài làm một mình cũng là vì tâm tư muốn tạo tiếng vang kinh người, nở mày nở mặt, vậy mà đã hơn nửa năm vẫn chưa nâng được một người mới nào có thể giúp y tranh cái danh tiếng này.

Tạ Trúc Tinh không hề có ý định đi theo Đoạn Nhất Khôn, nhưng cũng không muốn đắc tội y, lấy nhóm nhạc ra làm bia đỡ đạn, “Hiện giờ IceDream phát triển không tệ, có lẽ tới lúc đó mọi người đều sẽ ký tiếp.”

Đoạn Nhất Khôn hỏi vặn, “Đều sẽ? Sao tôi lại nghe nói trong nội bộ các cậu mâu thuẫn không nhỏ?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Đâu có, toàn là người ta đồn bậy thôi.”

Đoạn Nhất Khôn bên kia cười cười, “Mấy người các cậu đều do tôi tìm ra, có thể làm được gì trong lòng tôi nắm chắc, lời giải thích qua loa này của cậu nói với người khác thì thôi, với tôi sao mà dùng được.”

Tạ Trúc Tinh không thể làm gì khác hơn là nói, “Có chút cãi cọ nhỏ, nhưng thật sự không nghiêm trọng như bên ngoài đồn đâu.”

Đoạn Nhất Khôn, “Đều đã nói cậu bán thân ngay thẳng mặt, vậy mà còn không nghiêm trọng?”

Tạ Trúc Tinh, “…” Y nghe được chuyện này từ đâu? Bên ngoài đâu có đồn cái này.

Đoạn Nhất Khôn, “Cây to đón gió lớn, cậu ưu tú hơn người khác, nói cậu lúc nào cũng bình tĩnh, thật ra người thông minh như cậu có lẽ đã biết sẽ có ngày này. Thực ra với nhân khí và năng lực của cậu bây giờ, nếu cứ tiếp tục ở lại trong nhóm sẽ chỉ làm lỡ chính cậu, uổng công bị người ghen ghét còn không giành được chỗ tốt nào, huống hồ nhóm nhạc nam đều là ăn cơm thanh xuân, hot được mấy năm, tiểu thịt tươi qua cái thời tươi ngon thì chẳng còn giá trị gì với thị trường cả, Huy Tinh đúng là công ty lớn, nhưng đám người lãnh đạo hiện giờ quá coi trọng lợi ích trước mắt, căn bản sẽ không cung cấp con đường tốt nhất cho cậu.”

Y không hề nói quá, đâu chỉ Huy Tinh, công ty giải trí nào trong nước mà chẳng như vậy, thị trường càng ngày càng càng nóng bỏng tay, lòng người tự nhiên cũng không chân thật là bao, từ công ty đến nghệ sĩ đều muốn mau chóng kiếm tiền, đâu còn ai quan tâm tương lai ra sao? Đổi thành người khác, e là sẽ nghe lọt tai.

Có điều Tạ Trúc Tinh biết Đoạn Nhất Khôn quá rõ rồi, bản thân là một tay bào tiền nhanh có tiếng trong nghề, nói mấy lời này cũng không sợ trẹo lưỡi hả? Vẽ bánh mì lớn cho ai vậy?

Lúc đó đang quay hình, cậu không tiện nói gì nhiều với Đoạn Nhất Khôn, chỉ qua loa vài câu rồi cúp máy.

Cậu không muốn trở mặt, Đoạn Nhất Khôn lại cho rằng vẫn có cửa, biết cậu đang làm việc ở Hải Khẩu không tiện nghe điện thoại liền kiên nhẫn thuyết phục cậu qua WeChat, cam kết rằng nếu cậu chịu sang bên đó thì sẽ nâng đỡ cậu như nhất ca, hết thảy tài nguyên của phòng làm việc đều ưu tiên cho cậu chọn vân vân.

Lúc đầu Tạ Trúc Tinh còn nghĩ có phải Đoạn Nhất Khôn hơi chơi liều không? Mặc dù bây giờ cậu có chút nhân khí, nhưng mà tối đa cũng chỉ là tiểu thịt tươi hơi nổi mà thôi, căn cơ không hề vững vàng, nhân khí không dựa vào tác phẩm cũng giống như mây bay, gió thổi mạnh một chút là tan, đâu đã đáng để Đoạn Nhất Khôn phí sức lực tới vậy để đào về?

Đoạn Nhất Khôn thuyết phục hai ngày, đột nhiên cậu mới nghĩ ra.

Đoạn Nhất Khôn đâu phải muốn đào cậu? Người ta là muốn đào Vương Siêu.

Sau khi cậu và Vương Siêu công khai tình yêu với người quen, tuy rằng choảng nhau cả ngày nhưng tình cảm cũng càng lúc càng tốt đẹp. Đồ đôi tóc đôi thì khỏi nói, chân trước cậu vừa bảo mua nhà chân sau Vương Siêu đã khoe “Nhà mới của tui” trong vòng bạn bè.

Cậu đi Hải Khẩu công tác mấy ngày, Vương Siêu liền hí ha hí hửng đi theo, nếu như cậu rời khỏi Huy Tinh đến phòng làm việc của Đoạn Nhất Khôn, Vương Siêu không đi chung hay sao?

Nghĩ ra chuyện này, Tạ Trúc Tinh đơn giản gởi tin nhắn nhắn WeChat cho Đoạn Nhất Khôn, “Tôi hiểu rõ ý định của anh, nhưng chuyện này không phải như anh nghĩ, ngoại trừ bộ phim Tết hồi năm ngoái ra, Leo không hề xin anh của ảnh cho tôi tài nguyên gì, ảnh không có bản lĩnh như anh nghĩ đâu.”

Ý của cậu chính là bảo Đoạn Nhất Khôn đừng phí công phí sức nữa.

Đoạn Nhất Khôn lại xuyên tạc ý cậu, gửi tin nhắn thoại sang, “Cậu ta có bản lĩnh hay không còn không phải nhìn cậu? Bản thân cậu cái gì cũng không muốn, cậu ta dù có bản lĩnh cũng không dùng tới. Mọi người đều biết đại thiếu gia cậu ta là một tên ngốc, có điều cậu thì không, lúc đó tôi từng khuyên cậu đừng có ý đồ xấu gì với cậu ta, chỉ sợ cuối cùng cậu khó có thể bứt ra, khi ấy cậu không nghe, nhất định phải đi đường tắt, vất vả lắm mới dụ được cậu ta ngoan ngoãn chuyện gì cũng tin cậu, cậu ngược lại lại phát ngốc, bây giờ rồi còn muốn tự tôn muốn mặt mũi? Cậu nghe anh đây một câu, anh sẽ không hại cậu, không cần biết cậu làm người tốt hay người xấu, sợ nhất chính là chỉ làm một nửa.”

Tạ Trúc Tinh bị y hiểu lầm tới mức sắp chết lặng, suy nghĩ một chút mới gởi tin nhắn cuối cùng, “Anh Khôn, anh muốn nghĩ như vậy tôi cũng chẳng còn cách nào. Tôi cảm thấy bây giờ rất tốt, tạm thời không muốn thay đổi, hi vọng anh mọi việc thuận lợi, chúc may mắn.”

Sau đó Đoạn Nhất Khôn còn gửi tới ba bốn tin nhắn, đều là tin nhắn thoại, cậu còn chẳng thèm mở lên.

Cũng vì cậu không mở, Vương Siêu để ý thấy có tin nhắn mới, nghe điện thoại của Diêm Giai Giai xong liền có chút phiền muộn, tiện tay mở ra nghe.

Đoạn Nhất Khôn có thể nói lời gì hay ho? Kết hợp với mấy câu ở trên tự mình lý giải đi thôi.

Thật sự không phải do Vương Siêu suy nghĩ nhiều.

Tự Tạ Trúc Tinh nghe xong còn cảm thấy đây đúng là hiện trường vạch trần âm mưu cỡ lớn.

Cậu muốn giải thích đầu đuôi việc này một lần, đây vốn chỉ là hiểu lầm rối như cuộn len, cậu có thể giải thích.

Nhưng mà cậu chưa kịp tìm được đầu sợi len thì đã nghe Vương Siêu nói, “Mấy người nói cũng không sai, tui chính là đồ ngốc, mới cho rằng em không giống mấy kẻ khác.”

Tạ Trúc Tinh ngẩn ra, “Em vốn không giống như vậy mà.”

Vương Siêu hỏi, “Không giống chỗ nào? Lớn lên đẹp trai hơn? Haha.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu xoè tay ra, “Trả di động của tui lại cho tui.”

Tạ Trúc Tinh trả di động cho hắn.

Vương Siêu siết trong tay, nói, “Em cũng chẳng có gì khác cả, sớm biết gặp phải em còn không bằng hồi đại học cứ để cho thằng kia lừa tới cùng, ít ra tui còn đánh được nó.”

Lời này đâm Tạ Trúc Tinh một nhát, “Anh cảm thấy em với gã bạn học kia của anh giống nhau?”

Vương Siêu cúi đầu nhìn di động mình, ngón tay vuốt ve qua lại, đáp, “Nó giả vờ tốt hơn em, nếu lộ tẩy muộn một chút biết đâu chừng tui với nó đã tốt đẹp hơn, vậy cũng hay, nếu hồi đó ăn thiệt thòi thế này thì giờ cũng không dính thêm lần nữa.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu vốn đang vuốt ve cái di động kia như bảo bối, đột nhiên bùng nổ, quăng mạnh nó xuống đất, còn nhảy dựng lên giẫm đạp lung tung vài phát, cuối cùng đá một cái bay ra ngoài. Di động trượt tới ban công rơi xuống trước cửa, đập vào khung cửa văng ngược lại.

Màn hình nát tan như mạng nhện.

Vương Siêu quay lưng lại nói, “Cút.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện